- 2 -
Chún’ ta đến tòa nhà thứ hai và ta ngồi uể oải tron’ lúc Người Tiên Tri cố gắn’ mở cánh cửa. Ôi, mặt trời bỏn’ rát đó làm đầu ta trốn’ rỗn’. Cô ta là một kẻ khôn ngoan, khôn’ nghi ngờ gì nữa, Zachry! Một con chim đan’ đậu trên tượn’ đá của Truman Napes Thứ ba. Meronym thậm chí còn khôn’ nghe thấy lão. Cậu tin cô ta hay người thân của mình? lão gọi ta, giọn’ ai oán. Sự thật của cậu chỉ là khôn’ khí loãn’ và đầy hơi nước thôi sao? Ta có thế khôn’? Ôi, ta cảm thấy nhẹ nhõm vào giây tiếp theo khi cửa đài thiên văn mở ra. Nhữn’ hồn ma và sự thật như mũi giáo của họ khôn’ thể theo chún’ ta vào tron’, thế đấy, ta cho rằn’ Trí Thôn’ Minh đã chặn họ lại bên ngoài.
Tình hình diễn ra như thế suốt cả buổi chiều, đún’ vậy. Hầu hết các đài thiên văn đều giốn’ cái đầu tiên. Người Tiên Tri mở cửa ra, khám phá từn’ nơi với orison, và gần như quên mất sự hiện diện của ta ở đó. Về phần mình, ta chỉ ngồi hít thở khôn’ khí Thôn’ Minh đó cho đến khi cô ta làm xon’. Nhưn’ trên đườn’ đi giữa các tòa nhà, nhữn’ tượn’ đá vặn vẹo lặp đi lặp lại với ta, Judas! và Thân lừa ưa nặn’! và Nô lệ cho tàu Tiên Tri! Nhữn’ hồn ma của Dân Thun’ Lũn’ van nài ta qua nhữn’ đôi môi đón’ băn’ dính chặt, đún’ vậy, Cô ta khôn’ phải bộ tộc của cậu! Ngay cả màu da cũn’ khác! và hỡi ơi, đã có lúc ta phải thừa nhận nhữn’ lý lẽ đán’ sợ của họ.
Sự hoài nghi giày xéo tim ta.
Chưa có Người Tiên Tri nào từn’ thẳn’ thắn với bất kỳ Dân Thun’ Lũn’ nào và ngày hôm đó ta biết Meronym cũn’ khôn’ ngoại lệ. Các tượn’ đá biến bầu trời xanh thành màu xám lo âu và khô khốc khi chún’ ta đến tòa nhà cuối cùn’. Meronym bảo rằn’ đó khôn’ phải là đài thiên văn mà là một máy phát điện làm ra được phép màu Thôn’ Minh gọi là điện giúp cho toàn bộ nơi này hoạt độn’, như trái tim làm cho cơ thể hoạt độn’ vậy. Cô ta đan’ trầm trồ trước các loại máy móc nhưn’ ta chỉ cảm thấy thật ngu ngốc và bị phản bội vì đã bị Nữ Tiên Tri làm cho mờ mắt từ ngày cô ta chui vào nhà ta. Ta khôn’ biết nên làm gì hoặc cách nào để ngăn chặn kế hoạch của cô ta nhưn’ Georgie có kế hoạch của lão, mẹ kiếp lão.
Bên tron’ chiếc máy phát điện này khác với các tòa nhà khác. Nữ Tiên Tri hớn hở trôn’ thấy khi chún’ ta bước vào nhữn’ căn phòn’ có tiến’ van’ nhưn’ ta thì khôn’. Là thế này, ta biết tron’ đấy khôn’ chỉ có chún’ ta mà thôi. Nữ Tiên Tri khôn’ tin ta, tất nhiên rồi, nhưn’ tron’ khôn’ gian rộn’ nhất nơi một quả tim sắt khổn’ lồ đứn’ lặn’ im là một chiếc ngai vàn’, xun’ quanh là nhữn’ chiếc bàn có nhữn’ cánh cửa sổ nhỏ và số trên đó, trên ngai vàn’ này là một cha cố Người Xưa đã chết gục dưới một cửa sổ hình vòm. Người Tiên Tri nuốt nước bọt khó nhọc rồi ghé sát để nhìn. Một người đứn’ đầu các nhà thiên văn, tôi nghĩ vậy, cô ta nói khẽ, ôn’ ta hẳn đã tự sát ở đây khi Sụp Đổ xảy đến, và khôn’ khí khép kín đã giúp bảo toàn cơ thể ôn’ ấy khỏi bị thối rữa. Một ôn’ vua cha cố chứ khôn’ phải một tù trưởn’, ta đoán vậy, tron’ một cun’ điện thật là nguy nga. Cô ta phải ghi nhớ từn’ chút một căn phòn’ tận thế này vào orison tron’ lúc ta tiến đến gần hơn ôn’ vua cha cố đó từ thế giới của Văn minh hoàn hảo. Mái tóc ôn’ ta rối nùi, món’ tay thì con’ vút, năm thán’ đã làm khuôn mặt teo lại và chảy xệ nhưn’ bộ quần áo Thôn’ Minh của ôn’ ta vẫn còn mới và tốt, tai ôn’ ta xỏ hạt lam ngọc và ôn’ ta khiến ta nhớ đến Chú Bees, cũn’ có cái mũi khoằm giốn’ vậy.
Nghe ta đây, cậu trai làn’, ôn’ vua cha cố tự tử nói, phải rồi, nghe cho rõ đây. Người Xưa chún’ ta quá chán ngán với Trí Thôn’ Minh rồi và Sụp Đổ là liều thuốc của chún’ ta. Người Tiên Tri khôn’ biết là cô ta mắc bệnh, nhưn’, hỡi ôi, cô ta mắc bệnh thật sự rồi. Qua vòm con’ của nhữn’ ngọn són’ thủy tinh tuyết đan’ rơi lả tả và nhấn chìm mặt trời. Cho cô ta yên ngủ đi, Zachry, nếu khôn’ cô ta và đồn’ bọn sẽ đưa hết quân ngoại ban’ mắc bệnh đó đến Thun’ lũn’ xinh đẹp của cậu. Ta sẽ canh chừn’ Linh hồn cô ta cẩn thận ở nơi này, đừn’ lo. Nữ Tiên Tri đan’ đi tới đi lui với orison tron’ tay, ngân nga một bài hát ru trẻ con của Người Tiên Tri mà cô ta đã dạy cho Catkin và Sussy. Suy nghĩ của ta gõ nhịp từn’ giây. Giết cô ta khôn’ phải là hành độn’ dã man và mọi rợ sao?
Khôn’ có đún’ hay sai, ôn’ vua thiên văn học bảo ta, chỉ là bảo vệ bộ lạc của cậu hoặc phản bội bộ lạc của cậu mà thôi, đún’ thế, chỉ là một ý chí mạnh mẽ hay một tinh thần yếu đuối. Giết cô ta đi, người anh em. Cô ta khôn’ phải thánh thần, cô ta chỉ là người trần mắt thịt như cậu và ta tiến hóa từ Người Xưa chún’ ta mà thôi. Cậu giết cô ta, đó là bổn phận của cậu cậu biết chứ.
Ta nói mình khôn’ thể, thiên hạ sẽ gọi ta là kẻ sát nhân và Trưởn’ lão sẽ triệu tập cuộc họp để trục xuất ta khỏi Thun’ lũn’.
Ôi, suy nghĩ đi, Zachry, ôn’ vua mỉa mai ta. Suy nghĩ mà xem! Làm sao thiên hạ biết được? Thiên hạ sẽ nói, “Kẻ ngoại ban’ cái gì cũn’ biết đó đã xem thườn’ mọi truyền thuyết và tục lệ của chún’ ta và xâm phạm đến Mauna Kea và Zachry dũn’ cảm đã đi theo để cố gắn’ canh chừn’ cô ta nhưn’ hóa ra cô ta khôn’ quá thôn’ minh như cô ta nghĩ.”
Nhiều khoảnh khắc trôi qua. Thôi được, cuối cùn’ ta trả lời với vẻ trịnh trọn’, tôi sẽ đâm cô ta khi chún’ tôi bước ra ngoài. Ôn’ vua – cha cố mỉm cười, hài lòn’, và khôn’ nói gì thêm nữa. Cuối cùn’ nạn nhân của ta hỏi thăm ta. Ổn thôi, ta đáp, dù ta rất hồi hộp, thế đấy, thứ to nhất ta từn’ giết là dê và lúc này ta vừa thề sẽ giết một con người Tiên Tri. Cô ta nói chún’ ta nên lên đườn’ trở về vì khôn’ muốn bị kẹt lại tron’ bão tuyết trên này, rồi dẫn đườn’ chún’ ta quay trở ra khỏi máy phát điện.
Bên ngoài, các tượn’ đá đã im lặn’ tron’ lớp tuyết phủ đến gót chân. Một trận bão tuyết đã qua nhưn’ một trận khác lớn hơn đan’ đến, ta thầm nghĩ.
Chún’ ta đi về phía cánh cổn’ thép, cô ta đi trước, ta siết chặt ngọn lao của Jonas và thử độ sắc của nó trên ngón tay cái của mình.
Làm ngay đi! từn’ tản’ đá khát máu trên Mauna Kea ra lệnh.
Trì hoãn sẽ chẳn’ được gì. Rất khẽ, ta ngắm vào phần trên cùn’ của cổ Người Tiên Tri và cầu Sonmi phù hộ linh hồn, ta dùn’ hết sức bình sinh cắm phập mũi nhọn run rẩy ấy.
Khôn’, ta đã khôn’ giết cô ta, số là tron’ khoảnh khắc tích tắc giữa ngắm và đâm, Sonmi đã phù hộ linh hồn ta, phải, bà đã thay đổi đích ngắm của ta và mũi lao ấy bay cao qua khỏi cánh cổn’ thép. Meronym thậm chí khôn’ nhận ra là cô ta suýt bị đâm thủn’ xươn’ sọ nhưn’ ta biết chắc chắn rằn’ mình đã bị con quỷ của Mauna Kea phù phép, phải, tất cả chún’ ta đều biết tên lão, ta nguyền rủa lão.
Cậu thấy cái gì ở trên đó à? Meronym hỏi sau khi ta phón’ ngọn lao.
Đún’ rồi, ta nói dối, nhưn’ chẳn’ phải người nào cả, khôn’ hề, chỉ là nhữn’ trò đánh lừa ở nơi này thôi.
Chún’ ta sắp về rồi, cô ta nói, chún’ ta sẽ về ngay.
Già Georgie đã bị qua mặt, thế đấy, không có cách nào để ta giết cô ta nhanh chón’ mà khôn’ cần dùn’ đến vũ khí, nhưn’ ta biết lão khôn’ chỉ nằm xuốn’ nhìn chiến thắn’ của ta, khôn’ hề, ta biết lão già ranh mãnh quỷ quyệt đó.
Khi ta leo lên đoạn dây thừn’ với túi vật dụn’, Mauna Kea hít một hơi đầy căn’ rồi rốn’ khạc một màn tuyết xối xả vì thế ta khôn’ thể nhìn thấy rõ mặt đất, hàn’ chục cơn gió xé toạc mặt ta, các ngón tay ta cứn’ đơ vì lạnh và khi lên được nửa đườn’ ta lại bị tuột xuốn’ một nửa, sợi dây thừn’ đó làm tay ta đau rát nhưn’ cuối cùn’ thì ta cũn’ đã leo lên được đến đỉnh và lôi chiếc túi vật dụn’ lên với đôi tay đau buốt tận xươn’. Meronym khôn’ nhanh như vậy, nhưn’ cô ta cũn’ khôn’ còn xa đỉnh tườn’, khi đó, đột nhiên thời gian... dừn’ lại.
Thời gian dừn’ lại, phải, các con đã nghe đún’. Vì Toàn Thế giới trừ ta và một tên ác quỷ ma mãnh, phải, các con biết con quỷ nào đan’ bò lên theo bức tườn’, thời gian chỉ đơn giản là... dừn’ lại.
Hoa tuyết treo lơ lửn’ lấp lánh tron’ khôn’ khí. Già Georgie hất chún’ san’ một bên. Ta đã cố gắn’ nói lý lẽ với cậu, Zachry, cậu bé bướn’ bỉnh ạ, giờ đây ta buộc phải dùn’ đến cảnh cáo, tiên báo và ra lệnh rồi. Rút dao ra và cắt đứt sợi dây thừn’ này đi. Bàn chân lão chạm vào sợi dây thừn’ đan’ giữ Meronym bị đón’ băn’ thời gian. Khuôn mặt mệt mỏi qua làn bão tuyết, các cơ bắp của cô căn’ ra để leo lên sợi dây thừn’ đó. Sáu mét bên dưới khôn’ có gì cả. Nếu ngã, cô ta có thể khôn’ chết khi ta cho thời gian trôi trở lại, Già Georgie đọc được suy nghĩ của ta, nhưn’ nhữn’ tản’ đá dưới đó sẽ làm gãy chân và cột sốn’ cô ta và cô ta sẽ khôn’ sốn’ nổi qua hết đêm nay. Ta sẽ để cô ta nghiền ngẫm về sự ngu xuẩn của mình.
Ta hỏi lão tại sao lão khôn’ tự tay giết Meronym đi.
Tại sao – tại sao – tại sao? Già Georgie mỉa mai. Ta muốn cậu làm điều đó, và đây là lý do tại sao – tại sao – tại sao. Này nhé, nếu cậu khôn’ cắt sợi dây thừn’ đó, thì tron’ vòn’ ba con trăn’ gia đình thân yêu của cậu sẽ chết, ta thề! Ta thề đấy. Vì vậy cậu có thể chọn. Một bên là bà Mẹ Dũn’ Cảm, Sussy Mạnh Mẽ, Jonas Thôn’ Minh, Catkin Đán’ yêu, tất cả chết hết. Zachry hèn nhát sẽ sốn’ tiếp và giày xé lươn’ tâm đến ngày chết. Một bên là chỉ có một kẻ ngoại ban’ chết mà chẳn’ ai thèm nhớ đến. Bốn người cậu thươn’ yêu với một người cậu khôn’ màn’ đến. Ta thậm chí còn có thể làm phép để đưa Adam trở về từ tay bọn Kona đấy.
Khôn’ còn đườn’ thoát. Meronym phải chết.
Phải, khôn’ còn đườn’ thoát, chàn’ trai ạ. Ta sẽ đếm đến năm...
Ta nắm lưỡi dao. Một hạt giốn’ nảy mầm từ lớp đất khô cằn tron’ trí nhớ của ta, và hạt giốn’ đó là một từ mà Georgie vừa nói khi nãy,“tiên báo”. Ta lập tức ném lưỡi dao xuốn’ cùn’ ngọn lao và nhìn vào đôi mắt đán’ sợ của con quỷ đó. Lão lộ vẻ tò mò ngạc nhiên và nụ cười héo úa của lão chứa đựn’ một bồ tâm địa đen tối. Ta nhổ vào mặt lão nhưn’ nước bọt của ta văn’ ngược trở lại ta. Tại sao? Chẳn’ lẽ ta đã phát điên và mất trí?
Già Georgie đã phạm một sai lầm nghiêm trọn’, số là, lão nhắc ta nhớ đến tiên báo dành cho ta tron’ Đêm Báo Mộn’. Bàn tay bỏn’ cháy, chớ cắt dây thừn’. Quyết định của ta đã rõ ràn’, thì đấy, tay ta đan’ bỏn’ cháy, vậy đây chính là sợi dây thừn’ mà Sonmi bảo ta đừn’ cắt.
Lưỡi dao của ta cắm xuốn’ đất và thời gian tiếp tục trôi, hàn’ triệu bàn tay và tiến’ gào thét từ trận bão tuyết của con quỷ đó quăn’ quật ta túi bụi nhưn’ khôn’ thể xô ngã ta, bằn’ cách nào đó ta đã kéo Meronym lên rồi giúp cô xuốn’ mặt bên kia của tườn’ mà khôn’ bị gãy chiếc xươn’ nào. Chún’ ta ngược cơn bão tuyết trắn’ điên cuồn’ mịt mờ để quay về làn’ thiên văn, lê lết, vấp ngã và đứn’ dậy lạnh cón’ nhưn’ nhờ hồn’ ân của Sonmi một căn phòn’ khô ráo đợi sẵn và ta đã tìm cách nhóm được lửa, ta thề ngọn lửa ấy đã cứu sốn’ cuộc đời chún’ ta một lần nữa. Chún’ ta nấu băn’ thành nước rồi sưởi ấm từn’ đốt xươn’ và hon’ khô quần áo lôn’ thú. Chún’ ta chẳn’ nói với nhau lời nào bởi đã quá lạnh và kiệt sức. Ta có hối hận vì đã hất Già Georgie xuốn’ đất khôn’?
Khôn’ hề, khi đó khôn’, và đến giờ vẫn khôn’. Bất kể Meronym leo lên ngọn núi bị nguyền rủa này vì lý do gì, ta khôn’ tin cô đã phản bội bất kỳ Dân Thun’ Lũn’ nào, khôn’ hề, lòn’ ta thực sự khôn’ hề nghĩ vậy, và dù sao đi nữa, khôn’ sớm thì muộn bọn Kona cũn’ sẽ làm nhữn’ điều mà chún’ làm với Thun’ lũn’. Đó là tươn’ lai của đêm đầu tiên đó trên đỉnh núi. Bạn ta đưa nhữn’ viên thuốc cho cả hai sau khi ăn lươn’ khô và chún’ ta ngủ khôn’ mơ thấy gì về ôn’ vua thiên văn.
Bây giờ, quay về Thun’ lũn’ cũn’ chẳn’ dễ dàn’ tí nào, nhưn’ tối nay khôn’ phải là lúc để dài dòn’ về nhữn’ chuyến mạo hiểm đó. Meronym và ta khôn’ nói gì nhiều với nhau trên đườn’ đi xuốn’, một thứ như lòn’ tin và sự thấu hiểu giờ đây đã buộc chặt chún’ ta. Mauna Kea đã cố hết sức để giết chún’ ta nhưn’ chún’ ta đã cùn’ nhau sốn’ sót vượt qua. Ta nhận ra cô đan’ ở rất rất xa gia đình họ hàn’ và tim ta đau buốt khi nghĩ đến sự cô đơn của cô. Abel chào đón chún’ ta tron’ căn nhà được làm thành chốt canh gác của ôn’ ta ba đêm sau đó và nhắn tin đến Nhà Bailey rằn’ chún’ ta đã trở về. Mọi người đều có cùn’ một câu hỏi, Cậu đã thấy gì ở trên đấy? Ở đó rất vắn’ vẻ và tĩnh mịch, ta nói với họ, có nhiều đền đài của Trí Thôn’ Minh và xươn’ cốt. Nhưn’ ta khôn’ hé môi về ôn’ vua thiên văn hay nhữn’ gì Meronym đã nói với ta về Sụp Đổ và đặc biệt khôn’ đả độn’ gì đến cuộc vật lộn với Già Georgie, khôn’ hề, khôn’ một lời cho đến khi rất nhiều năm đã đến và đi.
Ta hiểu tại sao Meronym khôn’ nói toàn bộ sự thật về Đảo Tiên Tri và bộ lạc của cô. Người ta tin rằn’ thế giới này được xây dựn’ như thế và nói với họ rằn’ nó khôn’ như thế sẽ làm sụp đổ mái nhà trên đầu họ và có thể trên đầu cả các con nữa.
Ma Lắm Điều loan truyền tin tức rằn’ Zachry trở về từ Mauna Kea khôn’ còn là Zachry trước khi leo lên đó và ta cho rằn’ điều đó cũn’ đún’, khôn’ có hành trình nào khôn’ làm các con ít nhiều thay đổi. Em họ Kobbery của ta xác nhận rằn’ các ôn’ bố bà mẹ ở khắp nơi trên Chín’ Thun’ Lũn’ cảnh cáo con gái họ khôn’ được giao du với Zachry ở Nhà Bailey vì họ nghĩ rằn’ ta hẳn đã đổi chác gì đó với Già Georgie mới thoát được cái chốn rừn’ thiên’ nước độc đó mà linh hồn vẫn còn nằm tron’ hộp sọ, và dù cho đó khôn’ phải là toàn bộ sự thật, nó cũn’ khôn’ hoàn toàn sai sự thật. Jonas và Sussy khôn’ còn đùa giỡn với ta như trước nữa. Nhưn’ Mẹ thì nước mắt lưn’ tròn’ khi thấy chún’ ta trở về và ôm chầm lấy chún’ ta, Zach-man bé bỏn’ của ta, đàn dê thì vui mừn’ còn Catkin thì chẳn’ có gì thay đổi. Con bé và các anh em ở trườn’ học đã nghĩ ra một trò chơi mới, Zachry và Meronym trên Mauna Kea, nhưn’ Trưởn lão bảo chún’ khôn’ được chơi trò đó vì có lúc nhữn’ trò giả vờ lại có thể trở thành sự thật. Catkin nói trò đó hay ơi là hay, nhưn’ ta khôn’ muốn biết luật lệ hay kết cục của nó.
Chẳn’ mấy chốc mà con trăn’ cuối cùn’ của Meronym ở Chín Thun’ Lũn’ cũn’ đã căn’ tròn và lại đến lúc tổ chức Hội chợ Honakaa, phiên họp chợ lớn nhất của các dân tộc ở Windward, mỗi năm một lần duy nhất vào mùa thu hoạch, vì thế tron’ nhiều ngày liền chún’ ta cật lực làm việc, đan nhữn’ tấm chăn bằn’ len dê, là món hàn’ được ưa chuộn’ nhất của nhà chún’ ta. Kể từ khi bố bị sát hại, chún’ ta luôn đi bộ đến Honokaa thành từn’ nhóm mười người hoặc hơn, nhưn’ năm đó số người nhiều gấp đôi nhờ nhữn’ món quà Tiên Tri đặc biệt có được vì đã cun’ cấp chỗ ăn ở cho Meronym. Có xe thồ và lừa thồ hàn’ để chở tất tần tật các món thịt khô, da, phô mai và len. Wimoway và Roses sẽ trao đổi nhữn’ loại thảo dược khôn’ mọc gần các Thun’ lũn’, dù Roses và Kobbery lúc đó đan’ mê tít nhau son’ ta cũn’ chẳn’ bận tâm. Ta chúc em họ ta may mắn vì may mắn là thứ cậu ấy cần, và một tấm lưn’ khỏe.
Băn’ qua Sloosha’s Crossin’ ta phải chứn’ kiến cảnh nhữn’ người đi đườn’ đặt nhữn’ hòn đá mới lên mộ Bố, theo phon’ tục thế nghĩa là Bố ta có rất nhiều bạn bè anh em thật sự yêu quý ôn’. Ở trên Mauna Kea con quỷ đó đan’ mài nhọn món’ tay trên một hòn đá mài để chuẩn bị chén đứa nói dối hèn nhát này. Sau Sloosha’s là đến con đườn’ khúc khuỷu dẫn lên Kukuihaele. Một chiếc xe thồ bị gãy đổ tun’ tóe nên mọi người đi rất chậm và khát nước, mãi đến chiều tối chún’ ta mới đến được ngôi làn’ nhếch nhác nằm ở tít phía bên kia. Đám thanh niên trai trán’ trèo cây dừa hái quả và mọi người đều chấp nhận món nước dừa đó khôn’ kêu ca gì. Tiến về phía nam trên con đườn’ của Người Xưa về hướn’ Thị trấn Honokaa, gió biển trở nên tron’ lành và tinh thần chún’ ta lại phấn chấn vì thế mọi người kể chuyện để rút ngắn khoản’ cách, người kể chuyện ngồi quay lưn’ lại trên con lừa dẫn đầu để mọi người đều nghe thấy. Rod’rick kể Chuyện về Rudolf Tên trộm dê đeo nhẫn đỏ và Mũi giáo ghê tởm của Iron Billy, còn Wolt thì hát một bài sướt mướt về Nàn’ Sally của Thun’ lũn’ mặc cho chún’ ta dùn’ gậy đánh tới tấp vì giọn’ hát lạc nhịp chói tai của cậu ta. Sau đó Chú Bees nhờ Meronym kể cho chún’ ta một chuyện của Người Tiên Tri. Cô đắn đo một lúc rồi nói nhữn’ câu chuyện của Người Tiên Tri đều thấm đượm tiếc nuối và mất mát và khôn’ phải là một chuyện đán’ làm vào buổi chiều nắn’ đẹp trước Ngày Họp Chợ, nhưn’ cô có thể kể cho chún’ ta một câu chuyện mà cô nghe được từ một người đốt đất ở một điểm rất rất xa tên là Panama chăng? Chún’ ta đều đồn’ ý và thế là cô leo lên con lừa dẫn đầu rồi kể một câu chuyện ngắn dễ thươn’ mà ta sẽ kể cho các con nghe sau đây, nên tất cả hãy im lặn’, ngồi ngay ngắn và đứa nào đi lấy cho ta một tách rượu tươi ngon để ta uốn’ thấm giọn’ xem nào.
Vào thời mà Sụp Đổ đan’ diễn ra, con người quên mất cách tạo ra lửa. Hỡi ôi, bao nhiêu là chuyện tệ hại xảy ra, đún’ vậy. Khi trời tối, người ta khôn’ còn nhìn thấy gì, khi mùa đôn’ đến, họ khôn’ thể sưởi ấm được gì, ban ngày họ khôn’ nấu nướn’ được gì.
Thế là người dân bộ lạc đến gặp Người Thôn’ thái và hỏi, Thưa Người Thôn’ thái, hãy giúp chún’ tôi, số là chún’ tôi đã quên cách tạo ra lửa, và hỡi ôi, chún’ tôi thật là khổ sở quá đi.
Thế là người Thôn’ thái gọi Con Quạ đến và bảo nó như sau:
Hãy bay qua đại dươn’ điên cuồn’ tron’ nháy mắt để đến Núi lửa Vĩ đại, và trên sườn núi rậm rạp, hãy tìm một cành cây dài. Hãy ngậm cành cây ấy trong’ miện’ của mi rồi bay vào miện’ Núi lửa Vĩ đại, nhún’ nó xuốn’ hồ lửa đan’ sôi sục trào dân’ ở nơi nguy hiểm đó. Sau đó hãy đem cành cây còn cháy về lại đây ở Panama để loài người nhớ lại lửa một lần nữa và nhớ lại cách tạo ra nó.
Con Quạ làm theo lời dặn của Người Thôn’ thái, nó bay qua đại dươn’ điên cuồn’ tron’ nháy mắt cho đến khi nhìn thấy Núi lửa Vĩ đại nghi ngút khói từ xa. Nó lượn vòn’ xuốn’ sườn núi rậm rạp, nhón vài quả dâu rừn’, uốn’ một ngụm nước suối, nghỉ ngơi đôi cánh mệt rã rời một chốc, rồi lùn’ sục khắp nơi để tìm một cành thôn’ dài. Một, hai, ba và Con Quạ bay vút lên, ngậm cành cây tron’ miện’, rồi con chim dũn’ cảm lao vụt xuốn’ cái miện’ sôi sục của Núi lửa Vĩ đại, phải, nó bay vọt lên từ cú lao xuốn’ đó vào khoảnh khắc cuối cùn’, lôi theo cành thôn’ qua ngọn’ lửa nón’ rực có thể làm tan chảy mọi thứ, vútttttt, nó bốc cháy! Con Quạ bay lên ra khỏi miện’ núi lửa nón’ như thiêu đốt, lúc này nó bay với cành cây đan’ cháy tron’ miện’, đún’ vậy, nó tiến về nhà, cánh đập mạnh, cành cây cháy, nhiều ngày trôi qua, mưa đá trút xuốn’, mây đen vần vũ, hỡi ôi, ngọn lửa đã liếm gần hết cành cây đó, mắt mờ khói, lôn’ cháy sém, mỏ bị bỏn’,.... Đau quá! Con Quạ kêu lên. Đau quá! Vậy, nó có làm rơi cành cây hay khôn? Chún’ ta có nhớ cách tạo ra lửa hay là khôn’ nào?
Vậy là, Meronym nói, ngồi quay lưn’ trên con lừa dẫn đầu, câu chuyện khôn’ phải về Con Quạ hay ngọn lửa, mà về cách con người chún’ ta có được nghị lực như thế nào. Ta khôn’ nói câu chuyện đó có ý nghĩa cho lắm nhưn’ ta luôn nhớ về nó, và đôi khi ít ý nghĩa lại man’ nhiều ý nghĩa hơn. Nói tóm lại ngày sắp tàn tron’ nhữn’ đám mây mùa hè và chún’ ta vẫn còn cách Honokaa vài dặm nữa, vì vậy chún’ ta dựn’ lều để nghỉ lại đêm rồi đổ xúc xắc để chia nhau canh gác, do tình hình khôn’ được tốt và chún’ ta khôn’ muốn bị tập kích. Ta đổ được hai con sáu nên có lẽ vận may đã trở lại, và ta nghĩ, ta thật là một kẻ khờ của số mệnh, phải, tất cả chún’ ta đều thế.
Honokaa là thị trấn nhộn nhịp nhất ở đôn’ bắc Windward, số là, Người Xưa đã xây nó đủ cao để sốn’ sót trước nước biển dân’, khôn’ như một nửa Hilo hoặc phần lớn Kona hầu như thán’ nào cũn’ ngập lụt. Người Honokaa chủ yếu làm nghề buôn bán và sản xuất, ô hô, họ thờ Sonmi nhưn’ khôn khéo không muốn đặt hết vận mệnh vào đó nên cũn’ thờ các vị thần Hilo nữa, vì vậy Dân Thun’ Lũn’ chún’ ta nghĩ họ là nhữn’ người bán-dã-man. Tù trưởn’ của họ được gọi là Trưởng Tộc, ôn’ ta có nhiều quyền lực hơn Trưởn’ lão của chún’ ta, đún’ vậy, ôn’ ta có một quân đội từ mười đến mười lăm người tinh nhuệ, có giáo mác sắc bén, nhiệm vụ của họ là thực thi mệnh lệnh của Trưởng Tộc, và khôn’ ai được chọn ra Trưởng Tộc, khôn’ hề, đó là một vị trí cha truyền con nối kiểu nguyên sơ. Honokaa là điểm trun’ chuyển tươn’ đối tốt cho người Hilo và Honomu, Dân Thun’ Lũn’ và người Mookini trước khi họ bị biến thành nô lệ, và các bộ tộc trên núi ở miền thượn’. Các bức tường’ thành Người Xưa đã được xây lại mới, nhữn’ mái nhà bị thổi tun’ đã được sửa chữa nhiều lần nhưn’ các con vẫn có thể đi dạo quanh nhữn’ con đườn’ nhỏ hẹp quanh co, tưởn’ tượn’ đến nhữn’ chiếc thuyền kayak và nhữn’ chiếc xe thồ khôn’ có ngựa kéo lăn bánh đây đó. Cuối cùn’ là khu trao đổi hàn’ hóa, một tòa nhà vô cùn’ rộn’ rãi mà Trưởn’ lão nói từn’ được gọi là nhà thờ, nơi một vị thần cổ đại được thờ nhưn’ hiểu biết về vị thần đó đã mất trong Sụp Đổ. Nhà thờ có tườn’ chắc chắn và kính màu rất đẹp nằm giữa một khoản’ khôn’ xanh tươi có rất nhiều chuồn’ đá cho cừu, dê, lợn. Tron’ suốt hội chợ, lính của Trưởng Tộc canh gác các cổn’ tháp, nhà kho, khóa lại bằn’ thanh sắt. Nhưn’ khôn’ lính canh nào đánh nhau với người bán hàn’ trừ phi kẻ đó ăn cắp hoặc phá rối trật tự trị an. Ta nghĩ Honokaa có nhiều luật hơn bất kỳ nơi nào trên Đảo Lớn trừ Thun’ Lũn’ Chín Dải, dù luật và Văn minh khôn’ phải lúc nào cũn’ đi chun’, khôn’ hề, đấy bọn Kona có luật Kona nhưn’ chún’ khôn’ có một xíu xiu Văn minh nào.
Buổi họp chợ đó, Dân’ Thun’ Lũn’ chún’ ta trao đổi được rất nhiều hàn’ hóa cho chún’ ta và Cộng đồng. Hai chục bao gạo từ các bộ lạc trên núi đổi được vải dầu Tiên Tri, còn thịt bò và da bò từ nôn’ trại Parker thì đổi được đồ kim loại. Chún’ ta khôn’ nói với ai về chuyện Meronym là người ngoại ban’, khôn’ hề, chún’ ta đặt tên cô là Ottery của Nhà Hermit từ Thun’ lũn’ Pololu ở thượn’ nguồn, Ottery là thầy thuốc và là một kẻ sinh ra dị dạn’ may mắn sống, chún’ ta nói thế, để giải thích về làn da đen và hàm răn’ trắn’ của cô. Chún’ ta nói vật dụn’ của Nhà Tiên Tri là đồ tìm được từ một kho cất giấu, dù chẳn’ có ai hỏi, Vậy cậu lấy món đồ này từ đâu ra? rồi chờ đợi một câu trả lời thành thật. Ma Lắm Điều ngậm chặt miện’ ở bên ngoài Chín’ Thun’ lũn’, vì vậy khi một người kể chuyện tên là Lyons hỏi ta có phải là Zachry từ Thun’ lũn’ Elapaio, người từn’ leo Mauna Kea vào con trăn’ trước hay khôn’, ta đã hết sức bất ngờ. Phải, ta đáp, tôi chính là Zachry của Thun’ lũn’ đó nhưn’ tôi khôn’ chán ghét cuộc sốn’ này đến nỗi bén mản’ đến gần đỉnh ngọn núi ấy làm gì, khôn’ hề. Ta nói ta chỉ đi tìm rễ và lá thuốc quý với Cô Ottery của mình nhưn’ chún’ ta khôn’ đi đâu cao hơn nơi cây cối ngừn’ mọc, khôn’ hề, và nếu ôn’ ta nghe chuyện khác như vậy thì đây, ta ở đây để nói rằn’ ôn’ ta đã nghe sai. Lyons nói chuyện với ta vẫn thân thiện nhưn’ khi người anh em Harrit kể với ta cậu ấy thấy Lyons và Leary Râu Rậm to nhỏ với nhau ở cuối một con hẻm cụt ám khói, ta nghĩ mình sẽ nói lại với Trưởn’ lão khi chún’ ta trở về nhà để xem bà nghĩ thế nào. Ta luôn ngửi thấy mùi môn’ chuột thối tỏa ra từ Leary, và ta sắp sửa biết tron’ chỉ vài giờ nữa thôi rằn’, hỡi ôi, ta đã nghĩ quá đún’.
Meronym và ta đã trao đổi hết da dê và chăn từ khá sớm, ta được một túi cà phê Manuka thượn’ hạn’, vài cái ốn’ nhựa có khấc, yến mạch béo ngon và nhiều túi nho khô từ một cô gái Kolekole da ngăm, và còn nhiều vật dụn’ nữa mà bây giờ ta khôn’ nhớ. Ta nghĩ người Kolekole khôn’ quá hoan’ dã, dù họ chôn người chết dưới nhà của người sốn’ vì họ tin làm thế người chết sẽ ít cô đơn hơn. Sau đó ta đến phụ giúp trao đổi hàn’ ở chợ của chún’ ta một lúc rồi đi dạo loanh quanh, hỏi thăm người đến trao đổi hàn’ từ khắp nơi, thổ dân khôn’ phải lúc nào cũn’ là người xấu, khôn’ hề. Ta được biết người Mackenzymen đã nghĩ ra thần cá mập và hằn’ năm vẫn làm lễ tế bằng cách ném nhữn’ con cừu bị cắt cổ chặt chân xuốn’ vách đá. Ta cũn’ nghe được nhữn’ chuyện quen thuộc rằng bọn Kona đan’ xâm lấn san’ phía đôn’ khu vực săn bắn quen thuộc của chún’ và tin này phủ bón’ đen lên đầu óc và tâm trí tất cả chún’ ta. Ta tìm thấy một đám đôn’ đan’ vây quanh một người nào đó, khi tiến lại gần ta thấy đó là Meronym, hay là Ottery, đan’ ngồi trên một chiếc ghế và vẽ khuôn mặt mọi người, đún’ vậy! Cô đổi nhữn’ bức vẽ đó để lấy các vật tran’ trí nhỏ hoặc một món ăn và tất thảy mọi người đều hân hoan thích thú, đứn’ xem đầy vẻ kinh ngạc khi khuôn mặt họ hiện ra trên tờ giấy, người kéo đến mỗi lúc một đôn’, họ nói, Tới lượt tôi nhé! Tới lượt tôi nhé! Mọi người hỏi cô học cái này ở đâu và câu trả lời của cô vẫn như mọi khi, Đây khôn’ phải là học, người anh em à, chỉ là vẽ nhiều thành quen thôi. Người xấu thì cô vẽ cho đẹp hơn một chút, nhưn’ các họa sĩ tron’ lịch sử đều làm như thế, Ottery thầy thuốc biết vẽ nói, Đún’ vậy, khi nói đến mặt mũi, thì nhữn’ lời nói dối đẹp đẽ luôn tốt hơn sự thật xấu xa.
Màn đêm buôn’ xuốn’, chún’ ta quay trở về gian hàn’ của mình và rút thăm canh gác, sau đó tiệc tùn’ bắt đầu ở nhữn’ quán rượu nổi tiến’. Sau khi kết thúc ca gác sớm, ta dẫn Meronym đi xem một vài nơi với Wolt và Chú Bees trước khi nhữn’ người chơi nhạc kéo chún’ ta trở về Nhà thờ. Đó là một đêm hào hứn’ với banjo, đàn thùn’, một cây đàn ghita bằn’ thép quý hiếm, và nhiều thùn’ rượu mà mỗi bộ lạc đem theo để thể hiện sự sun’ túc của mình và nhữn’ túi cỏ sun’ sướn’, vì ở đâu có Hilo thì tất nhiên ở đó có cỏ sun’ sướn’. Ta rít một hơi thật sâu từ ốn’ tẩu của Wolt và bốn ngày đi từ Windward đến Kona Leeward đối với ta xa như bốn triệu ngày, phải, nhữn’ em bé của cỏ sun’ sướn’ ru ta ngủ tối hôm đó, rồi tiến’ trốn’ van’ dồn, số là mỗi bộ lạc đều có một loại trốn’ riên’. Foday từ Nhà Ao Sen và hai-ba Dân’ Thun’ Lũn’ chơi trống tom-tom bằn’ da dê và gỗ ping, nhữn’ người Hilo râu quai nói vỗ trốn’ phồm-phồm, một gia đình Honokaa đánh sash-krranger, tộc Honomu lắc xắc chuỗi vỏ sò. Lễ hội trốn’ tuyệt vời này gảy lên nhữn’ dây đàn tươi trẻ của đám thanh niên và của cả ta nữa, còn cỏ sun’ sướn’ sẽ đưa các con từ chỗ lắc lư, vỗ tay, nhịp chân đến nện chân thình thịch và máu chảy rần rật, năm thán’ ào ào trôi qua và cứ mỗi một nhịp trốn’ thì một cuộc đời của ta rơi xuốn’, ta nhìn tất cả nhữn’ cuộc đời mà linh hồn ta từn’ đi qua lùi dần mãi cho đến khi trước Sụp Đổ, đún’ vậy, như nhìn từ trên lưng ngựa phi nước đại tron’ cơn cuồn’ phon’, nhưn’ ta khôn’ thể mô tả chún’ vì từ ngữ đã tiêu biến mất, rồi ta nhớ cô gái Kolekole da ngăm với hình xăm bộ lạc, phải, cô ta là một cái cây nhỏ con’ oằn còn ta là trận cuồn’ phon’ đó, ta thổi cô ấy con’ oằn, ta thổi mạnh hơn, cô ấy con’ nhiều hơn và gần hơn, rồi sau đó ta là Con Quạ đập cánh còn cô là ngọn lửa liếm láp và khi cành cây non Kolekole đan nhữn’ ngón tay liễu rủ quanh cổ ta, đôi mắt cô ánh lên như thạch anh và cô thì thầm vào tai ta, Phải, em sẽ làm, một lần nữa, phải rồi, chún’ ta sẽ làm, một lần nữa.
Dậy đi nhóc, bố đánh lên người ta vẻ sốt ruột, sán’ nay khôn’ phải là lúc để con trúng lời nguyền chiếc giườn’ lười đâu. Giấc mơ bon’ bón’ đó vỡ tan và ta thức dậy dưới lớp chăn Kolekole ngứa ngáy. Cô gái da ngăm và ta đan’ quấn lấy nhau, đún’ vậy, như một đôi thằn lằn bón’ nhờn nuốt lấy nhau. Nàn’ có mùi rượu nho và tro nham thạch, hai bầu ngực màu ô liu của nàn’ nhô lên hạ xuốn’, và khi ngắm nhìn nàn’, ta có cảm giác như nàn’ là đứa con đan’ nằm cuộn mình cạnh bên ta. Cỏ sun’ sướn’ vẫn còn làm ta mơ màn’ và ta nghe tiến’ la hét gần xa của bữa tiệc tùn’ điên loạn dù một buổi bình minh đẫm sươn’ đã đến, đún’ vậy, chuyện này vẫn hay xảy ra ở nhữn’ chợ phiên mùa thu hoạch. Vậy là ta vươn vai ngáp, nhức mỏi và cảm thấy tinh thần thật sản’ khoái phấn chấn, các con biết cái cảm giác khi cưa đổ một cô gái đẹp là thế nào mà. Bữa ăn sán’ bốc khói đan’ được nấu gần đó nên ta mặc quần và khoác áo vào, và cô gái Kolekole mở mắt ra, nàn’ thì thầm, Chào buổi sán’, chàn’ mục đồn’, ta bật cười nói, Ta sẽ quay lại cùn’ thức ăn, nhưn’ nàn’ khôn’ tin ta nên ta định bụn’ sẽ chứn’ minh là nàn’ sai và thấy lại nụ cười của nàn’ khi ta đem bữa sán’ quay về. Bên ngoài nhà kho Kolekole là một con đườn’ sỏi chạy qua Tườn’ Thành, nhưn’ ta khôn’ nhận ra nó dẫn về phía bắc và phía nam, ta đan’ lần tìm đườn’ đi ở đó thì một lính canh Honokaa rơi phịch xuốn’ từ thành lũy và suýt nữa thì đè chết ta.
Ruột gan ta thắt lên lộn xuốn’.
Một cán tên thò ra từ mũi anh ta còn phần mũi tên thì xuyên ra sau đầu. Mũi sắt của nó làm chấn độn’ buổi sán’ hôm đó và biến mọi thứ thành một chốn kinh hoàn’.
Tiến’ tiệc tùn’ hoang dại khi gần khi xa đó chính là tiến đánh đấm, đún’ vậy! Bữa sán’ bốc khói đó chính là mái rạ bị đốt cháy, đún’ vậy! Lúc này suy nghĩ đầu tiên của ta là người dân thun’ thũn’ nên ta vội lao về phía gian hàn’ của Dân Thun’ Lũn’ tron’ trun’ tâm thị trấn và hét lên, KONA! KONA! Đôi cánh đen tối của hai từ đán’ sợ đó hoản’ hốt xuyên qua Hokonaa, ta nghe một tiến’ vỡ rền van’ và một tiến’ thét rùn’ rợn phát ra, ta nhận ra cổn’ thành đã bị đổ. Lúc này ta đến quản’ trườn’ nhưn’ đám đôn’ hoản’ hốt chặn đườn’ ta và nỗi sợ, phải, nỗi sợ và mùi hôi hừng hực từ nó đã xoay lưn’ ta lại. Ta chạy qua nhữn’ con đườn’ nhỏ hẹp nhưn’ tiến’ gầm của bọn Kona ngày một gần, nhữn’ con ngựa và roi da tràn vào ở nhữn’ con hẻm mù sươn đang bốc cháy như són’ thần, ta khôn’ biết đã qua đườn’ nào hay sắp đi đườn’ nào và ầm! ta bị hất xuốn’ con mươn’ bởi một bà già ốm yếu đan’ quật túi bụi vào khôn’ khí bằn’ một cây cán bột, Đừn’ hòn’ đặt đôi tay bẩn thỉu của mi lên người ta, nhưn’ khi ta lồm cồm bò dậy thì đã thấy bà đứn’ bất độn’, xanh như tàu lá, bà bị một mũi tên bắn xuyên qua ngực và đột nhiên ối một ngọn roi quấn chặt hai chân ta và ối ta bay vút lên cao và ối đầu ta chúc xuốn’ đất và aaaa nền đá đập vào sọ ta, mạnh hơn cả cú chặt từ một cái đục lạnh lùn’.
Khi ta tỉnh lại, cơ thể trai trán’ của ta đau như dần, đầu gối bị vỡ, một cùi chỏ bị trật cứng ngắc và bầm tím còn xươn’ sườn thì gãy, mất hai chiếc răn’, hàm khôn’ khớp lại được nữa và cục u trên đầu to như cái đầu thứ hai vậy. Ta bị trùm đầu như con dê trước khi bị giết thịt, tay chân bị trói thô bạo và nằm thõng thượt trên và dưới nhữn’ cơ thể đán’ thươn’ khác, đún’ vậy, ta đau như chưa từn’ biết đau trước đây, chưa từn’! Xe thồ kêu kẽo kẹt, tiến’ vó sắt lộc cộc và cứ mỗi lần lúc lắc thì đau đớn lại ọc lên tron’ sọ ta.
Kỳ thực, chẳn’ có gì bí ẩn cả. Chún’ ta đan’ bị bắt làm nô lệ và bị chất lên xe đưa về Kona hệt như người anh trai Adam đã biến mất của ta. Ta khôn’ đặc biệt vui mừn’ vì vẫn còn sốn’, ta chẳn’ cảm thấy gì ngoài đau đớn và bất lực như một con chim bị treo lên và chảy máu do cái móc. Một bàn chân ngọ nguậy đè lên hòn bi ta, vì thế ta thì thầm, Có ai còn sốn’ ở đây khôn’? Thế đấy, ta nghĩ có thể mình vẫn còn có thể tìm cách thoát ra khỏi cái hố đó, nhưn’ một giọn’ Kona thô lậu quát lên chỉ cách đó vài tấc, Câm mồm đi, lũ trai bị trói, nếu khôn’ ta thề trên lưỡi dao của mình ta sẽ cắt lưỡi từn’ đứa chó ỉa chún’ bây! Một làn nước ấm thấm vào cánh tay ta, một người nào đó nằm trên ta vừa đái ra quần, nó từ từ biến thành nước lạnh khi từn’ khoảnh khắc trôi qua. Ta đếm thấy năm giọn’ Kona, ba con ngựa và một cái chuồn’ gà. Nhữn’ kẻ bắt chún’ ta làm nô lệ đan’ bàn tán về nhữn’ cô gái mà chún’ đã xé toạc quần áo và cưỡn’ hiếp tron’ trận Honokaa, nên ta biết ta đã bị trùm đầu nửa ngày hoặc hơn rồi. Ta khôn’ đói nhưn’ hỡi ôi, ta khát khô cả cổ. Một tron’ nhữn’ giọn’ Kona nghe quen mà không biết vì sao. Cứ một lúc lâu sau lại có một tiến’ vó ngựa chiến rền van’ dọc đườn’ và dậy lên câu Chào chỉ huy trưởn! và Vân’, thưa ngài và Trận chiến thắn’ lợi! nhờ đó ta biết bọn Kona khôn’ chỉ tấn côn’ vào Honokaa mà còn đánh chiếm toàn bộ miền bắc của Đảo Lớn, đún’ vậy, và điều đó đồn’ nghĩa với Thun’ Lũn’. Thun’ Lũn’ Chín Dải của ta. Sonmi ơi, ta cầu nguyện, Sonmi lòn’ từ, xin hãy chở che cho gia đình và người thân của con.
Cuối cùn’ cơn buồn ngủ lôi tuột ta đi và ta mơ thấy cô gái Kolekole nhưn’ bộ ngực và cái hôn’ của nàn’ làm từ tuyết và đá nham thạch, khi tỉnh lại trên chiếc xe thồ đó, ta thấy một nô lệ đã chết nằm ở phía dưới và đan’ hút hết hơi ấm khỏi người ta. Ta hét lên, Này, Kona, có một người chết ở đây này, chắc là con ngựa thồ sẽ cám ơn các người nếu được dỡ bớt gánh nặn’. Một đứa con trai nằm phía trên ta kêu toán’ lên khi tên Kona đánh xe thồ quất roi vào nó để thưởn’ cho nó vì sự quá-ư-tử tế của ta, chắc nó là đứa đã đái ra quần. Qua tiến’ chim ta biết trời gần tối, và chún’ ta đã bị chất trên xe cả ngày.
Một lúc lâu sau xe dừn’ lại, ta bị lôi ra khỏi chiếc xe thồ ấy và bị một mũi giáo đâm vào. Ta hét lên ngọ nguậy, nghe một tên Kona nói, Thằn’ này vẫn còn sốn’ đấy, rồi bị nhấc lên và dựa vào một tản’ đá to bằn’ cái chòi, ngay sau đó bao trùm đầu của ta được tháo ra. Ta ngồi dậy nheo mắt trước ánh chạn’ vạn’ thê lươn’. Chún’ ta đan’ ở trên đườn’ Waimea ngoằn ngoèo và ta nhận ra chính xác đây là đâu, phải, ngay bên cái ao dốc và tản’ đá to bằn’ cái chòi mà chún’ ta đan’ tựa lưn’ vào chính là tản’ đá mà Meronym và ta đã gặp Già Yanagi chỉ một con trăn’ trước.
Lúc này ta nhìn bọn Kona ném ba nô lệ đã chết cho bọn chó hoan’ và diều hâu, và ta biết tại sao ta nhận ra một giọn’ quen thuộc trước đây, khi thấy một tron’ nhữn’ kẻ bắt bớ chính là Lyons người kể chuyện, em trai của Leary. Người kể chuyện và kẻ tai mắt, cầu cho Già Georgie nguyền rủa hắn đến xươn’ tủy. Khôn’ có Dân Thun’ Lũn’ nào khác ngoài ta tron’ số mười người còn sốn’, ta nghĩ hầu hết là người Honomu và Hawi. Ta cầu nguyện một tron’ ba người bị ném đi khôn’ phải là Kobbery em họ của ta. Tất cả chún’ ta đều là thanh niên, vậy là chún’ đã giết nhữn’ người già ở Honokaa rồi, ta nghĩ như vậy, cả Meronym nữa, vì ta biết cô sẽ khôn’ sốn’ sót hoặc trốn thoát khỏi một cuộc tấn côn’ tàn bạo như vậy. Một người tron’ bọn Kona đổ một dòn’ nước ao lên mặt chún’ ta, chún’ ta mở miện’ ra để hứn’ từn’ giọt nước nhưn’ chừng ấy khôn’ đủ để thấm ướt đôi môi nứt nẻ. Tên tù trưởn’ ra lệnh cho cậu chăn ngựa dựn’ lều rồi nói với nhữn’ kẻ bị bắt đan’ run bần bật. Kể từ sán’ nay, tên khốn nạn vẽ người chằn’ chịt nói, cuộc đời các người, phải, thân thể các ngươi là tài sản của Kona, và các ngươi càn’ sớm chấp nhận sự thật này thì càn’ có khả năn’ sốn’ sót để làm nô lệ của nhữn’ hậu duệ thực sự của Đảo Lớn và một ngày khôn’ xa là toàn Ha-Why. Tên tù trưởn’ nói cuộc đời mới của chún’ ta phải học nhữn’ luật lệ mới, may mắn là nhữn’ luật lệ này rất dễ nhớ. Quy tắc thứ nhất, nô lệ làm theo lệnh của các ôn’ chủ Kona, nhanh chón’ và khôn’ được nhưn’ nhị gì cả. Nhưn’ quy định này và ôn’ chủ của các ngươi sẽ răn đe các ngươi ít hay nhiều, tùy thuộc vào ý thích của ôn’ chủ, cho đến khi các ngươi học cách phục tùn’ tốt hơn. Quy định thứ hai, nô lệ khôn’ nói chuyện trừ khi ôn’ chủ hỏi. Vi phạm quy tắc này, ôn’ chủ sẽ cắt lưỡi các ngươi và ta cũn’ sẽ cắt. Quy tắc thứ ba, đừn’ lãn’ phí thời giờ lập mưu bỏ trốn. Khi các ngươi bị bán vào con trăn’ sau các ngươi sẽ được đón’ dấu tên ôn’ chủ mình trên ngực. Các ngươi sẽ khôn’ bao giờ được trở thành người Kona thuần chủn’ bởi vì các ngươi khôn’ phải là người Kona, thật tình mà nói tất cả đám dân Windward các người đều là nhữn’ cục cứt quái thai. Vi phạm quy tắc này, ta thề là khi các ngươi bị bắt, ôn’ chủ của các ngươi sẽ chặt tay chặt chân, cắt con giốn’ nhét vào miện’ các ngươi, rồi ném các ngươi bên lề đườn’ để ruồi muỗi chuột bọ đến gặm nhấm các ngươi. Nghe thì tưởn’ là được chết nhanh lắm, nhưn’ ta đã ra tay vài lần rồi và thật sự là lâu đến khôn’ ngờ đấy, tin ta đi. Tên tù trưởn’ nói tất cả nhữn’ ôn’ chủ tốt thỉnh thoản’ lại giết một tên nô lệ hư hỏn’ hoặc lười biến’ để nhắc nhữn’ kẻ khác nhớ chuyện gì sẽ đến với nhữn’ kẻ lộn xộn. Cuối cùn’, hắn hỏi có ai than phiền gì khôn’.
Khôn’ có một lời than phiền nào, khôn’ hề. Người Windward hiền hòa chún’ ta đan’ cảm thấy thân thể rã rời vì bị thươn’, đói khát, tâm trí đau đớn vì cảnh giết chóc chún’ ta chứn’ kiến và tươn’ lai nô lệ trước mắt. Khôn’ gia đình, khôn’ tự do, chỉ có làm việc và đau đớn và làm việc và đau đớn cho đến lúc chết, và linh hồn chún’ ta sẽ đầu thai ở đâu khi đó? Ta tự hỏi liệu ta có gặp được Adam hay anh đã chết rồi. Một cậu bé Hawi ốm yếu bắt đầu khóc thút thít nhưn’ nó chỉ mới chín hay mười tuổi nên chẳn’ ai suỵt nó bảo im đi, thực chất nó rơi lệ cho tất cả chún’ ta, đún’ thế. Jonas hẳn cũn’ đã bị bắt làm nô lệ, cả Sussy và Catkin nữa, nhưn’ thật đau lòn’ khi nghĩ đến, hai em đều từn’ là nhữn’ cô bé xinh đẹp. Mẹ thì già rồi... Bọn Kona sẽ thấy ích lợi gì ở bà? Ta khôn’ muốn nghĩ đến bà già cầm cây cán bột ở Honokaa đã hất ta xuốn’ mươn’ nhưn’ khôn’ thể dừn’ suy nghĩ của mình. Lyons bước đến, Hù! cậu bé ốm yếu khiến nó khóc thảm thiết hơn và Lyons cười khoái trá, rồi hắn giật đôi ủn’ Tiên Tri của ta. Hắn đi ủn’ vào rồi ngắm nghía. Hết còn chuyến thám hiểm trên Mauna Kea cho Chàng mục đồn’ Zachry rồi, kẻ phản bội nói, vậy là đâu cần đôi ủn’ này nữa, nhỉ.
Ta khôn’ nói gì nhưn’ Lyons khôn’ thích cách ta khôn’ nói gì nên hắn đá vào đầu và hán’ ta bằn’ chính đôi ủn’ của ta. Ta khôn’ chắc lắm nhưn’ nghĩ hắn là kẻ có quyền lực thứ hai sau tên tù trưởn’, vì chẳn’ thấy ai đòi hắn đôi ủn’ của ta cả.
Màn đêm dần buôn’, bọn Kona nướn’ gà trên lửa và bất kỳ ai tron’ bọn ta cũn sẵn sàn’ đánh đổi linh hồn mình để được một giọt mỡ gà đó nhỏ lên đầu lưỡi. Lúc này bọn ta rất lạnh, và dù bọn Kona khôn’ muốn chún’ ta ngã ốm trước khi đến chợ nô lệ, nhưn’ chún’ vẫn muốn để cho chún’ ta yếu ớt và mất sức vì chún’ ta có mười người còn chún’ chỉ có năm. Chún’ mở một thùn’ rượu rồi nốc rượu tù tì, xé thịt con gà thơm ngon đó, rồi lại nốc rượu tiếp. Chún’ to nhỏ với nhau một chút rồi nhìn về phía bọn ta, sau đó một tên Kona được cử đến chỗ chún’ ta với một cây đuốc. Hắn giơ nó lên trước mặt từn’ người chún’ ta tron’ khi nhữn’ kẻ cùn’ bộ lạc với hắn rú lên Được! hoặc Khôn’! Cuối cùn’ hắn cởi trói chân cậu bé Hawi rồi đỡ cậu cà nhắc tiến về đốn’ lửa. Ở đó chún’ sưởi ấm, cho cậu ăn thịt gà và uốn’ rượu. Nhữn’ tên nô lệ bị bỏ quên chún’ ta đã kiệt sức vì đói và đau và bầy muỗi từ cái ao nên chún’ ta vô cùn’ ganh tị với cậu bé Hawi đó, cho đến khi với cái gật đầu từ Lyons chún’ tuột quần cậu bé xuốn’, giữ chặt nó rồi nhét vào môn’ thằn’ bé, lấy mỡ chim bôi trơn lỗ đít nó trong khi chờ đến lượt một tên khác.
Lyons đan’ thịt cậu bé đán’ thươn’ thì ta nghe thấy một tiến kssssss rồi hắn khụy xuốn’. Bốn gã còn lại phá ra cười, rõ ràn’ chún’ tin rằn’ Lyons đã uốn’ căn’ một bụn’ rượu nhưn’ rồi ksss-ksss, hai chấm đỏ hiện ra giữa hai con mắt một tên Kona khác và hắn cũn’ ngã xuốn’ chết tốt. Một tên Kona đội mũ giáp mặc áo choàn’ tiến vào bãi đất trốn’ cầm một thứ giốn’ như ốn’ xươn’ và chĩa vào ba kẻ còn lại. Một tiến’ kssss nữa và tên Kona trẻ ngã xuốn’. Lúc này tên tù trưởn’ nắm lấy mũi giáo rồi phón’ nó về phía sát thủ đội mũ giáp, người này hụp xuốn’ và gần như lăn trên bãi đất trốn’ nên cây giáo chỉ xé rách áo choàn’ chứ khôn’ trún’ người anh ta. Một tiến’ ksssSSSsss xé toạc một vết dài trên thân người tên tù trưởn’ khiến hắn gần như bị chẻ đôi. Hi vọn’ dân’ trào tron’ lòn’ ta nhưn’ rắc! Tên Kona cuối cùn’ quất roi quanh khúc xươn’ ốn’ sát thủ đó và rắc! Đồ bắn lập tức rời khỏi tay vị cứu tinh và lọt vào tay tên Kona như phép màu. Lúc này tên Kona cuối cùn’ chĩa vũ khí vào vị cứu tinh của chún’ ta và tiến lại gần để khôn’ bắn hụt, ta thấy bàn tay hắn bóp còi và KSSSS! Đầu tên Kona cuối cùn’ đã biến mất, cây sakê sau lưn’ hắn bốc cháy và nứt toác, bốc khói giữa trời mưa.
Thi thể hắn đứn’ lẻ loi một lúc như một đứa bé tập đi, rồi... ầm! Thế đấy, hắn đã nhầm phần miện’ với phần đuôi của đồ bắn và làm nổ tun’ cái đầu của chính mình. Vị cứu tinh Kona bí ẩn của chún’ ta ngồi dậy, xoa nhẹ hai cùi chỏ, tháo mũ giáp ra và nhìn năm kẻ đã chết đầy thươn’ cảm.
Ta đã quá già để làm việc này, Meronym nói, buồn bã chau mày.
Chún’ ta cởi trói cho nhữn’ nô lệ còn lại và để họ ăn thức ăn của bọn Kona, Meronym có đủ thức ăn cho bọn ta tron’ túi treo bên yên ngựa và nhữn’ kẻ được giải thoát đã có đủ nhữn’ gì họ cần. Thứ duy nhất chún’ ta lấy lại từ năm tên đã bỏ mạn’ là đôi ủn’ của ta từ chân Lyons. Tron’ chiến tranh, Meronym dặn \, đầu tiên cậu phải lo cho đôi ủn’ của mình, kế đến mới lo đồ ăn thức uốn’. Một lúc lâu sau đó, vị cứu tinh kể lại cho ta toàn bộ câu chuyện khi chún’ ta ở tron’ ngôi nhà bỏ hoan’ của Người Xưa nằm giữa nhữn’ lùm cây um tùm khôn’ có đườn’ mòn trên Leeward Kohala và nhóm một đốn’ lửa nhỏ.
Chuyện cũn’ khôn’ dài lắm đâu. Meronym khôn’ ở tron’ gian hàn’ của Dân Thun’ Lũn’ khi bọn Kona tấn côn’ Honakaa, lúc đó cô đan’ ở trên tườn’ thành vẽ cảnh biển cho đến khi một mũi tên bốc cháy hất văn’ quyển sách vẽ ra khỏi tay cô. Cô quay về gian hàn’ của Dân Thun’ Lũn’ trước khi cổn’ thành bị côn’ phá, nhưn’ Chú Bees hét lên với cô rằn’ ta mất tích rồi nên cô đi tìm ta, và đó là lần cuối cùn’ cô nhìn thấy người dân của ta. Con ngựa và mũ giáp cô lấy được từ một tên tù trưởn’ Kona, hắn lao vào một con hẻm và khôn’ lao ra nữa. Mặc đồ của Kona và ngụy tran’ thành một chiến binh, Meronym tìm đườn’ thoát ra khỏi thị trấn đan’ bốc cháy và đổ máu. Đó khôn’ phải là một trận chiến, khôn’ hề, chỉ là một cuộc bố ráp, rõ ràn’, quân đội của Trưởng Tộc đã đầu hàn’ nhanh hơn bất kỳ ai. Đầu tiên Meronym cưỡi ngựa về phía bắc hướn Thun’ lũn’, nhưn’ bọn Kona đan’ tụ tập dày đặc quanh Kuikuihaele để chuẩn bị tràn vào Thun’ Lũn’, vì thế cô đã quay về hướn’ đất liền dọc đườn’ Waimea, nhưn’ con đườn’ đó bị canh gác rất dày đặc và nếu bị chặn lại cô lộ ngay khôn’ phải dân Kona. Meronym quay về hướn’ nam, định sẽ đến Hilo xem vùng ấy còn tự do hay khôn’. Nhưn’ Sonmi đã giữ chân cô đủ lâu để kịp nhìn một chiếc xe thồ chạy qua, và thò ra từ chiếc xe đó là hai bàn chân, trên hai bàn chân đó là đôi ủn’ của Người Tiên Tri, và chỉ có một người Windward duy nhất cô biết có đi ủn’ Tiên Tri. Cô khôn’ dám cứu ta giữa ban ngày và có lúc đã mất dấu chiếc xe vì gặp phải một đàn ngựa, và nếu khôn’ nhờ tiến’ hò reo khi chún’ ngấu nghiến cậu bé Hawi thì cô hẳn đã khôn’ nhìn thấy bọn ta tron’ đêm tối và cưỡi ngựa đi qua mất. Hỡi ôi, cô đã trải bao mạo hiểm để cứu ta! Sao cô khôn’ trốn đi để giữ mạn’ cho mình? ta hỏi.
Cô làm vẻ mặt thật là một câu hỏi ngu ngốc.
Phải, nhưn’ chún’ ta sẽ làm gì? Đầu óc của ta đan’ bấn loạn sợ hãi.
Thun’ lũn’ đã bị tấn côn’ và đốt cháy, có lẽ thế... và nếu Hilo chưa thất thủ, thì nó cũn’ sẽ thất thủ sớm thôi...
Bạn ta băn’ bó vết thươn’ cho ta bằn’ băn’ gạc và các thứ rồi đưa một tách thuốc lên môi ta. Cái này sẽ giúp cậu chữa lành cơ thể thươn’ tích, Zachry ạ. Hãy im lặn’ và ngủ đi.
Tiếng đàn ôn’ thì thầm đánh thức ta dậy tron’ một nơi ẩn nấp dột nát của Người Xưa với lá cây xào xạc ngoài ô cửa sổ. Người ta ê ẩm hơn một chục chỗ nhưn’ khôn’ đến nỗi xé thịt. Buổi sán’ có mùi hanh khô và khuất gió, nhưn’ ta nhớ thời đại tuyệt vọn’ mới đan’ bủa vây Windward và, hỡi ôi, ta rên rỉ trong đầu khi cố ngồi thức dậy. Ở phía kia của căn phòn’, Meronym đan’ nói chuyện qua orison với Người Tiên Tri nghiêm khắc từn’ bắt quả tan’ ta lục lọi đồ của Meronym lần đầu tiên đó. Ta nhìn chăm chú một lúc và bị mê hoặc một lần nữa, nhữn’ màu sắc sinh độn’ và tươi sán’ hơn trong các cửa sổ orison. Ôn’ ta nhanh chón’ nhìn thấy ta ngồi dậy và chào ta ta bằn’ một cái hất đầu. Meronym cũn’ quay lại hỏi thăm sức khỏe của ta.
Đỡ hơn hôm qua rồi, ta bước đến để xem Trí Thôn’ Minh đặc biệt đó. Xươn’ cốt ta rên rỉ một chút. Meronym nói ta đã gặp Người Tiên Tri này rồi, ôn’ ta tên là Duophysite, ta đáp ta chưa quên vì ôn’ ấy quá đán’ sợ. Người Tiên Tri tron’ cửa sổ đan’ nghe chún’ ta và khuôn mặt xươn’ xẩu của ôn’ ta giãn ra một chút. Ôi, tôi ước gì chún’ ta khôn’ gặp nhau tron’ nhữn’ thời điểm đen tối thế này, Zachry ạ, Duophysite nói, nhưn’ tôi mon’ cậu hãy đưa Meronym đi một chuyến cuối cùn’, đến Ngón tay Ikat. Cậu biết nó chứ?
Có, ta có biết nó, nằm ở phía bắc của Thun’ Lũn’ cuối cùn’ qua cây cầu Pololu, một dải đất dài chĩa về phía đôn’. Chiếc Tàu đan’ thả neo ở Ngón tay Ikat để đón Meronym hay sao?
Hai Người Tiên Tri trao nhau ánh nhìn và một lúc sau Duophysite lên tiến’. Chún’ tôi có tin xấu từ thị trấn của chún’ tôi, rất tiếc phải nóinhư thế. Các orison trên Đảo Tiên Tri và Chiếc Tàu khôn’ trả lời tín hiệu tron’ nhiều ngày rồi.
Tín hiệu là gì? tôi hỏi.
Một thôn’ điệp, Meronym đáp, một cửa sổ, một cuộc họp orison như cách chún’ ta đan’ bàn bạc với Duophysite lúc này.
Tôi hỏi, Các orison đó bị hỏn’ à?
Có thể còn tệ hơn thế n