← Quay lại trang sách

- 2 - 42

“Betty và Frank muốn thoát cảnh túng quẫn,” Lloyd Hooks kể với cử tọa trong bữa điểm tâm sáng, ở khách sạn Swannekke. Một mạng lưới những kẻ mới vào nghề và những kẻ thân cận chú ý cao độ vào Chuyên gia Năng Lượng của Tổng thống. “Vì vậy họ bàn với nhau Betty sẽ hành nghề để kiếm chút tiền tiêu. Đêm đến, Frank chở Betty đến Hẻm Gái Điếm để kiếm khách. ‘Này, Frank,’ Betty nói, khi họ đậu xe ở vỉa hè. ‘Em nên lấy bao nhiêu tiền?’ Frank tính toán một lúc rồi nói, ‘Một trăm đô thì bao trọn gói.’ Thế là Betty xuống xe, còn Frank thì đỗ xe ở một con hẻm yên tĩnh gần đó. Không lâu sau một gã lái chiếc Chrysler cũ mèm đến ngã giá với Betty: ‘Đi cả đêm thì bao nhiêu vậy cưng?’ Betty đáp, ‘Một trăm đô.’ Gã này nói, ‘Anh chỉ có ba mươi đô. Ba mươi đô thì anh được gì nào?’ Vậy là Betty chạy lại chỗ Frank để hỏi. Frank nói, ‘Bảo với hắn ba mươi đô thì chỉ có vui vẻ bằng tay thôi.’ Vậy là Betty quay lại chỗ gã nọ...”

Lloyd Hooks nhận ra Bill Smoke ở phía sau. Bill Smoke đưa lên một-hai-ba ngón tay; ba ngón tay biến thành nắm đấm; nắm đấm biến thành một nhát chém. Alberto Grimaldi, chết; Isaac Sachs, chết; Luisa Rey, chết. Hạ gục nhanh, tiêu diệt gọn. Ánh mắt Hooks ra hiệu cho Smoke biết ông ta đã hiểu và một đoạn trong thần thoại Hy Lạp hiện ra trong đầu ông ta. Khu rừng thiêng của Diana được một Thầy tế Chiến binh canh giữ. Thầy tế này sống cuộc đời xa hoa nhưng địa vị ấy có được nhờ thủ tiêu người tiền nhiệm. Khi ông ta ngủ, ông ta đặt mình vào nguy hiểm. Grimaldi, mi đã ngủ quên quá lâu rồi.

“Thế là, tiếp đó, Betty quay lại gã nọ, nói với hắn ba mươi đô thì được vui vẻ bằng tay, nếu chịu thì làm. Gã này nói, ‘Được thôi cưng à, lên xe đi, anh trả tiền cho vui vẻ bằng tay. Gần đây có con hẻm nào yên tĩnh không?’ Betty bảo gã chở vòng qua góc phố đến hẻm nơi Frank đang đỗ xe, gã khách hàng cởi thắt lưng và lôi ra của quý – các bạn biết không – to nhất quả đất. ‘Đợi đã!’ Betty há hốc mồm. ‘Tôi sẽ quay lại ngay.’ Cô ta nhảy ra khỏi xe rồi đến gõ cửa xe Frank. Frank hạ kính xe xuống. ‘Gì nữa đây?’ Hook dừng lại một chút để chấm câu.

“Betty đáp, “Frank, này Frank, cho gã này mượn bảy mươi đô đi!”” Những gã đàn ông sắp trở thành thành viên hội đồng quản trị cười khùng khục như bầy linh cẩu. Ai nói tiền không mua được hạnh phúc, Lloyd Hooks ngẫm nghĩ, rõ ràng là kẻ đó không có đủ tiền rồi.

43

Qua ống nhòm, Hester Van Zandt nhìn những thợ lặn xuất phát. Một cậu thanh niên mới lớn đi chân trần, mặt mày rầu rĩ, khoác áo choàng, thong thả dạo bước bên bãi biển và vỗ về chú chó của Hester. “Họ tìm thấy chiếc xe chưa, bác Hester? Kênh đào chỗ đó khá sâu đấy. Vì vậy mà người ta hay ra đấy đánh cá.”

“Từ khoảng cách này thì thật khó nói chắc chắn.”

“Thật là mỉa mai khi chết đuối ở vùng biển do chính mình gây ô nhiễm nhỉ. Gã bảo vệ có kể tin sốt dẻo cho cháu. Bảo rằng đó là một tài xế say xỉn, đàn bà, khoảng bốn giờ sáng nay.”

“Cầu Swannekke có chế độ an ninh đặc biệt giống như trên đảo. Seaboard muốn nói sao mà chẳng được. Đâu có ai kiểm chứng câu chuyện của họ.” Cậu thanh niên ngáp dài. “Bác có cho rằng cô ta chết đuối trong xe không, người đàn bà ấy đấy? Hay bác nghĩ cô ta đã thoát ra và chắc là chết đuối sau đó?”

“Cũng chẳng biết được.”

“Nếu cô ta đã say đến mức lái xe đâm qua rào chắn thì chắc hẳn là không thể nào sống nổi rồi.”

“Biết đâu đấy?”

“Chết như thế thật thảm quá.” Cậu thanh niên ngáp rồi bỏ đi. Hester quay về chiếc xe kéo của mình. Gã thổ dân Milton đang ngồi trên bậc thang của xe, uống một hộp sữa. Ông ta chùi mép rồi nói với bà. “Kỳ Nữ tỉnh dậy rồi đấy.” Hester bước vòng qua Milton rồi hỏi người phụ nữ đang nằm trên sofa cảm thấy thế nào.

“Thật may mắn khi còn sống,” Luisa Rey trả lời, “ních đầy một bụng bánh muffin, và khô ráo hơn rồi. Cảm ơn bà đã cho mượn quần áo.”

“May là chúng ta mặc cùng kích cỡ. Các thợ lặn đang mò tìm xe của cô đấy.”

“Tìm báo cáo Sixsmith chứ không phải xe tôi đâu. Xác của tôi chỉ là phần thưởng thêm thôi.”

Milton khóa cửa. “Vậy là cô đâm xe vào một thanh chắn, rơi xuống biển, chui ra khỏi chiếc xe đang chìm, rồi bơi ba trăm mét lên bờ, mà không hề bị thương tích gì trừ vài vết bầm nhỏ.”

“Nghĩ đến chuyện đòi tiền bảo hiểm là tôi lại đau khắp mình.”

Hester ngồi xuống. “Cô định làm gì tiếp theo?”

“Ừm, đầu tiên tôi cần quay về căn hộ của mình để lấy vài thứ. Sau đó tôi sẽ đến ở với mẹ tôi, ở đồi Ewingsville. Sau đó... quay về vạch xuất phát. Tôi không thể làm cho cảnh sát hay chủ bút của mình quan tâm đến những gì đang diễn ra trên Swannekke nếu thiếu bản Báo cáo.”

“Nhà mẹ cô có an toàn không?”

“Chừng nào Seaboard còn nghĩ là tôi đã chết, thì Joe Napier sẽ không truy tìm tôi. Khi họ biết tôi chưa chết...” Cô nhún vai, đã ngộ được hai chữ định mệnh từ những biến cố trong sáu giờ qua. “Nói chung là an toàn, cũng có thể là không. Mức độ rủi ro chấp nhận được. Tôi không thường xuyên làm những việc như thế này đến mức trở thành chuyên gia.”

Milton đút ngón tay vào túi quần. “Tôi sẽ chở cô quay về Buenas Yerbas. Đợi tôi một phút nhé, để tôi đi gọi một người bạn rồi bảo hắn đem xe đến đây.”

“Tốt thật,” Luisa nói, sau khi ông ta đã đi.

“Tôi sẵn sàng giao phó tính mạng mình cho Milton.”