← Quay lại trang sách

- 3 - 44

Milton rảo bước đến cửa hàng bách hóa cũ kỹ phục vụ cho toàn khu này, bãi xe kéo, người đi tắm biển, những chiếc xe đến đi Swannekke và vài ngôi nhà biệt lập ở khu vực này. Một bài hát của ban nhạc Eagles phát ra từ chiếc radio sau quầy tính tiền. Milton nhét một xu vào điện thoại, kiểm tra xem có ai nghe thấy không, rồi bấm một số đã thuộc lòng. Hơi nước bốc lên từ các tháp làm mát Swannekke như những ông thần hình súp lơ. Các cột tháp điện cao thế nối đuôi nhau về phía bắc đến Buenas Yerbas và về phía nam đến Los Angeles. Buồn cười thật, Milton nghĩ. Quyền lực, thời gian, trọng lực, tình yêu. Những thế lực thực sự quan trọng tất thảy đều là vô hình. Đầu dây bên kia trả lời. “Vâng?”

“Này, Napier? Là tôi đây. Nghe này, về cô gái tên Luisa Rey ấy. À, nếu cô ta chưa chết thì sao? Nếu cô ta vẫn thản nhiên ăn kẹo mút và thanh toán hóa đơn điện nước thì sao? Hành tung của cô ta có ý nghĩa gì với ông không? Phải rồi? Bao nhiêu? Không, ông ra giá đi. Được rồi, gấp đôi số đó... không à? Rất vui được nói chuyện với ông, Napier à, tôi phải đi và..” Milton cười khẩy “.. vẫn tài khoản cũ trong vòng một ngày làm việc, nếu được. Đúng. Cái gì? Không, không có ai khác thấy cô ta, chỉ có Van Zandt Điên thôi. Không. Cô ta có nhắc đến nó, nhưng nó nằm dưới đáy biển xanh rồi. Khá chắc đấy. Mồi cho cá. Tất nhiên là không, tin độc quyền của tôi là để dành riêng cho ông thôi đấy... Ừ hử, tôi sẽ chở cô ta về lại căn hộ, sau đó cô ta sẽ đến nhà mẹ... Được, một giờ nữa tôi sẽ đến nơi. Vẫn tài khoản như cũ. Trong vòng một ngày làm việc nhé.”

45

Luisa mở cửa trước, nghe thấy tiếng trận bóng ngày Chủ nhật và ngửi thấy mùi bắp rang. “Cô cho phép cháu được chiên dầu từ khi nào ấy nhỉ?” cô gọi vọng vào Javier. “Sao cháu kéo rèm xuống hết thế?”

Javier nhảy phốc ra hành lang, cười toe toét. “Chào cô Luisa! Bác Joe của cô làm bắp rang đấy. Hai bác cháu đang xem đội Giants đấu với Dodgers. Sao cô mặc đồ như bà già vậy?” Luisa cảm thấy ruột gan quặn thắt. “Lại đây. Ông ta đâu?” Javier cười. “Trên ghế sofa của cô ấy! Có chuyện gì vậy cô?”

“Lại đây! Mẹ cháu tìm cháu kìa.”

“Mẹ cháu đang làm tăng ca ở khách sạn mà.”

“Luisa, không phải bác, ở trên cầu, không phải là bác!” Joe Napier hiện ra sau lưng thằng bé, giơ hai bàn tay ra như để trấn an một con vật đang hoảng sợ. “Nghe này...”

Giọng Luisa run rẩy. “Javi! Ra ngoài! Đứng sau lưng cô!”

Napier nói to hơn. “Hãy nghe bác...”

Đúng, ta đang nói chuyện với chính kẻ đã sát hại mình.

“Tại sao tôi phải nghe bất cứ lời nào ông nói?”

“Bác là người duy nhất trong Seaboard không muốn cháu chết!” Sự điềm tĩnh của Napier đã bỏ rơi ông. “Trong bãi đỗ xe, bác đã tìm cách cảnh báo cháu! Cháu nghĩ xem! Nếu bác là tên sát thủ thì chúng ta có còn nói chuyện với nhau thế này không? Có nhân chứng khắp nơi? Đừng đi mà, làm ơn đi cháu! Không an toàn đâu! Căn hộ của cháu có thể vẫn còn bị theo dõi đấy. Vì vậy bác mới hạ rèm xuống.”

Javier trông có vẻ kinh hãi. Luisa ôm thằng bé nhưng không biết cách nào để quay lưng lại mà ít nguy hiểm nhất. “Tại sao ông ở đây?”

Napier lại im lặng, nhưng mệt mỏi và bất an. “Bác biết bố của cháu, khi ông ấy còn làm cảnh sát. Ngày ăn mừng chiến thắng Nhật, ở Bến tàu Silvaplana. Lại đây, Luisa. Ngồi xuống đi.”