- 9 - 56
Judith Rey đi chân trần, buộc lại chiếc áo choàng ngủ kiểu kimono rồi đi qua tấm thảm Byzantine khổng lồ đến nhà bếp lót đá hoa cương. Bà lấy ba quả bưởi chùm ruột đỏ từ chiếc tủ lạnh nhiều ngăn, bổ đôi, rồi cho những bán cầu bưởi lạnh như tuyết vào máy ép. Chiếc máy kêu vo ve như một con ong bị mắc bẫy, sau đó ca nước đầy dần thứ nước quả ép sền sệt màu kẹo. Bà rót vào một ly thủy tinh màu xanh nặng trịch và lắc nhẹ ly sau mỗi ngụm.
Trên một chiếc sofa kẻ sọc đặt ngoài hành lang, Luisa đọc lướt trang báo và nhai một chiếc bánh sừng trâu. Khung cảnh tuyệt diệu – nhìn thấy những nóc nhà giàu có của Ewingsville và những bãi cỏ mịn như nhung đến tận trung tâm Buenas Yerbas, nơi những tòa nhà chọc trời nối gót sương mù từ biển và khói xe – cảnh ấy mang một vẻ khác lạ vào khoảnh khắc này.
“Không ngủ nướng à, Cục cưng?”
“Chào buổi sáng. Không, con phải thu dọn đồ đạc ở tòa soạn, nếu mẹ không phiền cho con mượn xe lần nữa.”
“Tất nhiên rồi.” Judith Rey quan sát con gái. “Con đang phí hoài tài năng của mình ở Spyglass đấy, Cục cưng à. Nó chỉ là một tờ tạp chí nhỏ xíu tầm thường thôi.”
“Đúng thế, nhưng nó là tờ tạp chí nhỏ xíu tầm thường của con.” Judith Rey ngồi xuống tay vịn ghế sofa và đuổi một con ruồi bay lạc vào ly của bà. Bà chăm chú đọc một bài báo được khoanh tròn trong mục kinh doanh.
“CHUYÊN GIA NĂNG LƯỢNG” LLOYD HOOKS SẼ LÃNH ĐẠO TẬP ĐOÀN SEABOARD
Trong một thông báo chung, Nhà Trắng và tập đoàn điện lực Seaboard vừa cho biết Bộ trưởng Năng lượng Lloyd Hooks sẽ ngồi vào ghế CEO bị bỏ trống sau cái chết bi thảm của Alberto Grimaldi trong một tai nạn máy bay hai ngày trước. Giá cổ phiếu của Seaboard trên Phố Wall đã tăng vọt thêm 40 điểm trước thông tin này. “Chúng tôi vui mừng vì Lloyd đã chấp nhận lời đề nghị tham gia ban lãnh đạo,” phó chủ tịch Seaboard William Wiley phát biểu, “và mặc dù hoàn cảnh đưa đến sự chỉ định này là vô cùng đáng buồn, nhưng ban lãnh đạo cảm thấy Alberto ở thiên đường cũng có mặt cùng chúng tôi ngày hôm nay khi chúng tôi gửi lời chào đón nồng nhiệt nhất đến vị tổng giám đốc điều hành mới có tầm nhìn xa trông rộng.” Menzies Graham, người phát ngôn Bộ Năng lượng, nhận định “chuyên môn của Lloyd Hooks nhất định sẽ được chúng tôi ở Washington nhớ đến, nhưng tổng thống Ford tôn trọng nguyện vọng của ông ấy, và trông đợi tiếp tục hợp tác với một trong những bộ não siêu việt nhất đang giúp giải quyết những thách thức về năng lượng của thời đại này và giúp cho đất nước vĩ đại của chúng ta tiếp tục giữ vững vị thế.” Ông Hooks sẽ đảm nhận nhiệm vụ mới kể từ tuần sau. Người kế nhiệm của ông ở Nhà Trắng sẽ được công bố vào chiều nay.
“Đây là đề tài khi trước con theo đuổi à?” Judith hỏi.
“Con vẫn đang làm mà.”
“Nhân danh ai?”
“Nhân danh sự thật.” Sự châm biếm trong câu nói của cô con gái bà thật thành thực. “Con đang làm việc tự do.”
“Kể từ khi nào?”
“Kể từ giây phút KPO sa thải con. Đó là một quyết định chính trị, mẹ à. Nó chứng tỏ con đang theo đuổi một chuyện gì đó rất lớn. Khổng lồ như ma mút.”
Judith Rey ngắm cô gái trẻ. Ngày xưa, ta từng có một cô con gái. Ta đã cho nó mặc đầm xòe, đăng ký vào lớp học ballet và gửi nó đi trại cưỡi ngựa trong suốt năm mùa hè. Nhưng nhìn con bé mà xem. Làm gì thì làm, con bé vẫn trở thành Lester. Bà hôn lên trán Luisa. Luisa nhíu mày, ngờ vực, như một cô bé mới lớn. “Chuyện gì đây?
57
Luisa Rey ghé vào nhà hàng Snow White để uống ly cà phê cuối cùng của những ngày tháng cô làm ở Spyglass và để chào tạm biệt Bart. Ghế ngồi duy nhất còn trống kề sát một người đàn ông đang giấu mình sau tờ San Francisco Chronicle. Luisa nghĩ ngợi, Một tờ báo tốt, rồi ngồi xuống chiếc ghế đó. Dom Grelsch lên tiếng, “Chào buổi sáng.”
Luisa cảm thấy một thoáng ghen tị về địa vị. “Ông đang làm gì ở đây?”
“Biên tập viên cũng cần ăn mà. Sáng nào tôi cũng đến đây kể từ khi vợ tôi... cô biết đấy. Bánh xốp thì tôi còn tự làm bằng máy nướng bánh mì được, chứ còn...” Ông chỉ tay về đĩa thịt bê, ngụ ý Tôi có cần nói thêm không?
“Tôi chưa từng gặp ông ở đây lần nào.”
“Đó là vì ông ấy thường rời khỏi đây,” Bart nói trong lúc làm ba việc cùng lúc, “một giờ trước khi cô đến. Như thường lệ hả, Luisa?”
“Vâng. Sao anh không bao giờ nói cho tôi biết vậy, Bart?”
“Tôi cũng đâu có nhiều chuyện về giờ đi giờ đến của cô với bất kỳ ai.”
“Người đầu tiên đến tòa soạn,” Dom Grelsch gập báo lại, “người cuối cùng ra về vào buổi tối. Vị trí của chủ bút. Tôi có chuyện muốn nói với cô, Luisa.”
“Tôi nhớ mang máng là mình bị đuổi việc rồi mà.”
“Thôi dẹp chuyện ấy đi, được không? Tôi muốn nói tại sao – thế nào – mà tôi không từ chức khi thấy cách đối xử tệ hại của Ogilvy dành cho cô. Và bởi vì tôi đang tự thú, tôi đã biết cô sẽ bị trảm từ thứ Sáu tuần trước rồi.”
“Ông thật tử tế khi báo trước cho tôi biết đấy.”
Viên chủ bút hạ giọng xuống mức thấp nhất. “Cô biết về chứng bệnh máu trắng của vợ tôi. Tình hình bảo hiểm của chúng tôi?” Luisa quyết định dành cho ông ta một cái gật đầu. Grelsch cứng giọng hơn. “Tuần trước, trong quá trình đàm phán mua lại... tôi được cho hay, nếu tôi ở lại Spyglass và chấp thuận rằng tôi chưa từng nghe nói...” Grelsch rất không vui “... đến một bản báo cáo nào đó, thì người ta sẽ giật dây các công ty bảo hiểm cho tôi.”
Luisa không lay chuyển. “Ông tin những người này sẽ giữ lời sao?”
“Sáng Chủ nhật, nhân viên tính toán các khoản bồi thường bảo hiểm của tôi tên Arnold Frum, gọi điện đến. Anh ta xin lỗi làm phiền các thứ, rồi báo tin rằng Blue Shield đã thay đổi quyết định, và sẽ thanh toán tất cả hóa đơn y tế cho vợ tôi. Một tấm séc bù tiền cho những lần chi trả trước được gửi đến qua bưu điện. Chúng tôi thậm chí còn giữ lại được căn nhà. Tôi không tự hào gì về bản thân mình, nhưng tôi sẽ không hổ thẹn vì đã đặt gia đình lên trên sự thật.”
“Sự thật là mưa phóng xạ sẽ đổ xuống Buenas Yerbas.”
“Tất cả chúng ta đều đưa ra lựa chọn về các cấp độ rủi ro. Nếu tôi có thể bảo vệ vợ mình bằng cách đóng một vai nhỏ dẫn đến khả năng xảy ra tai nạn ở Swannekke, thì tôi sẽ chấp nhận điều đó. Tôi thực lòng mong muốn cô suy nghĩ thêm một chút về rủi ro mà cô đang đặt chính mình vào khi đối đầu với những con người này.”
Ký ức của Luisa về lúc chìm xuống nước trở lại ám ảnh cô, làm tim cô nghẹn lại. Bart đặt một tách cà phê xuống trước mặt cô. Grelsch chuyền một trang giấy đánh máy qua quầy bar. Trên đó có hai cột chữ, mỗi cột là bảy cái tên. “Đoán xem đây là danh sách gì.” Hai cái tên hiện ra: Lloyd Hooks và William Wiley.
“Thành viên Hội đồng quản trị tập đoàn Trans Vision?”
Grelsch gật đầu. “Gần đúng. Danh sách thành viên hội đồng là thông tin công khai. Còn đây những cố vấn tập đoàn không có tên trong danh sách chính thức nhưng nhận tiền từ tập đoàn Trans Vision. Những cái tên khoanh tròn chắc sẽ khiến cô quan tâm. Nhìn này. Hooks và Wiley. Lười biếng, đáng chết, một lũ tham lam.”
Luisa gấp danh sách lại rồi nhét vào túi. “Tôi phải cám ơn ông về điều này.”
“Gã ngốc Nussbaum đào ra danh sách này đấy. Còn một chuyện cuối cùng. Fran Peacock, ở tờ Western Messenger, cô biết bà ta chứ?”
“Chỉ chào hỏi ở những buổi tiệc báo chí xã giao thôi.”
“Fran và tôi biết nhau từ lâu rồi. Tôi có ghé qua văn phòng bà ấy tối hôm qua, và đề cập đến những điểm quan trọng trong câu chuyện của cô. Tôi không hứa hẹn điều gì, nhưng một khi cô có đủ chứng cứ để ra trận, thì bà ta sẽ muốn nói nhiều hơn là đôi ba câu chào hỏi đấy.”
“Ông có hiểu đúng ý tập đoàn Trans Vision khi làm việc này không đấy?”
Grelsch đứng dậy, gập tờ báo lại. “Họ đâu có nói tôi không được chia sẻ những đầu mối mình biết.”