- 10 - 58
Jerry Nussbaum trả chìa khóa xe cho Luisa. “Cầu Chúa trên trời, xin hãy để cho tôi đầu thai làm chiếc xe thể thao của mẹ cô. Tôi không quan tâm là chiếc nào. Đó là thùng cuối cùng rồi chứ?”
“Đúng rồi,” Luisa đáp, “cám ơn anh nhé.” Nussbaum nhún vai như một nhà soạn nhạc khiêm nhường. “Nơi này chắc chắn sẽ sớm cảm thấy trống trải vì thiếu vắng một người phụ nữ để chúng tôi nói những câu trêu đùa kiểu sô-vanh. Nance thực ra đã thành đàn ông sau quá nhiều thập niên làm việc trong tòa soạn.”
Nancy O’Hagan nện mạnh chiếc máy đánh chữ bị kẹt và chĩa ngón tay về phía Nussbaum.
“Đúng rồi, cảm giác như,” Roland Jakes ngắm nghía chiếc bàn trống của Luisa, vẻ rầu rĩ, “tôi vẫn không tin được là, cô biết đấy, làm sao những gã mới sẽ khiến cô nổi đóa nhưng vẫn giữ được vẻ mềm mỏng như Nussbaum đây.” Nancy O’Hagan rít lên, như rắn hổ mang, “Làm sao lão Grelsch,” cô ta chĩa điếu xì gà về phía phòng làm việc của ông ta, “có thể rung đùi để cho KPO xử cô như thế?”
“Chúc tôi may mắn đi.”
“May mắn á?” Jakes chế giễu. “Cô không cần may mắn đâu. Không biết tại sao cô chịu ở lại với con cá mập chết ươn này lâu như vậy nữa. Thập niên bảy mươi sẽ chứng kiến hơi thở ngáp của chủ nghĩa trào phúng. Lehrman nói rất đúng. Một thế giới trao giải Nobel Hòa bình cho Henry Kissinger sẽ là thế giới tống cổ tất cả chúng ta vào cảnh thất nghiệp.”
“À,” Nussbaum nhớ ra, “lúc quay lại tôi có đi qua phòng thư. Có thư gửi cô đây.” Anh ta đưa cho Luisa một phong bì màu kaki có lớp lót bên trong. Luisa không nhận ra chữ viết tay ngoằn ngoèo có nhiều nét tròn. Cô xem xét dấu bưu điện bị nhòe, rồi đưa cho Nussbaum xem. “Có phải nó đề ngày bốn tháng chín không?” Nussbaum nhíu mày.
“Chắc vậy. Có gì đặc biệt hả?”
Cô không trả lời, lẳng lặng rọc phong bì màu kaki. Bên trong là một chiếc chìa khóa tủ gửi đồ đảm bảo, bọc trong một mảnh giấy ghi lời nhắn ngắn gọn. Nét mặt Luisa ngày càng căng thẳng khi mắt cô di chuyển theo tờ giấy. Cô kiểm tra lại nhãn trên chiếc chìa khóa.
“Ngân hàng số 3 California, Đường số 9. Ở đâu vậy nhỉ?”
“Ở trung tâm đấy,” O’Hagan đáp, “chỗ giao nhau của đường số 9 với Đại lộ Flanders.”
“Hẹn gặp mọi người sau nhé.” Luisa lên đường. “Trái đất tròn lắm.”
“Ủa,” Jakes lên tiếng, “vậy là, vậy là sao?”
59
Trong lúc đợi đèn giao thông đổi màu, Luisa liếc nhìn lần nữa vào lá thư của Sixsmith để kiểm tra lần thứ ba xem cô có bỏ sót gì không. Nó được viết bằng nét chữ vội vã.
Sân bay quốc tế BY,
3 – ix – 1975
Cô Rey thân mến,
Xin thứ lỗi vì lời nhắn viết vội này. Tôi được một người có thiện chí ở Seaboard cảnh báo rằng tôi đang gặp nguy hiểm đến tính mạng. Vạch trần những sai phạm của HYDRA-Zero đòi hỏi một người phải có sức khỏe thật tốt, vì vậy tôi sẽ hành động theo lời mách bảo này. Tôi sẽ liên lạc với cô ngay khi có thể từ Cambridge hoặc thông qua IAEA. Trong lúc này, tôi đã tranh thủ gửi bản báo cáo của tôi về Swannekke B, trong một két sắt bảo đảm ở Ngân hàng số 3 California trên Đường số 9. Cô sẽ cần nó trong trường hợp có chuyện gì xảy ra với tôi.
Hãy cẩn thận.
Viết gấp,
R.S.
Tiếng còi xe nóng nảy vang lên khi Luisa bốc khói xoay xở với hộp số chưa quen sử dụng. Sau Đường số 13, thành phố mất đi tính cách Thái Bình Dương giàu sang của nó. Những hàng cây minh quyết vẫn được thành phố tưới nước, nhường chỗ cho những ngọn đèn đường cong. Người chạy bộ không bén mảng đến những con đường phụ này. Dân khu này đến từ cụm sản xuất nào đó thuộc những vành đai khu công nghiệp đã hết thời hưng thịnh. Những kẻ vô công rỗi nghề nằm ngủ trên băng ghế, cỏ dại mọc trên vỉa hè, màu da tối dần đi qua từng khu nhà, bạt phủ trên các cánh cửa được rào cẩn thận, hình vẽ graffiti xuất hiện la liệt trên khắp các bề mặt nằm dưới chiều cao của đứa trẻ vị thành niên cầm lon sơn xịt. Công nhân gom rác lại đang đình công, và những đống rác đang thối rữa dưới ánh mặt trời. Hiệu Bí ẩn đầu tiên về cầm đồ, hiệu giặt tự động không tên và cửa hàng bách hóa cào chút tiền ít ỏi từ những túi tiền mòn rách. Đi thêm nhiều dãy nhà, băng qua nhiều cột đèn đường nữa, các cửa hiệu nhường chỗ cho những đơn vị sản xuất vô danh và nhà ở xã hội. Luisa chưa bao giờ lái xe qua quận này và cảm thấy không thoải mái trước những điều bí ẩn của thành phố. Sixsmith có suy nghĩ logic không khi giấu bản báo cáo của ông rồi lại che giấu nơi giấu nó? Cô đến Đại lộ Flanders và thấy Ngân hàng số 3 California sừng sững phía trước, có một bãi đỗ xe dành cho khách cạnh bên. Luisa không nhận thấy chiếc Chevy màu đen cũ kỹ đang đỗ ở bên kia đường.