← Quay lại trang sách

- 12 - 62

Joe Napier nắm cánh tay Luisa Rey rồi kéo cô ra khỏi chiếc Chevy. Chúa ơi, suýt nữa thì! Tay kia của ông cầm một cây gậy bóng chày. “Nếu cháu muốn sống thì tốt nhất nên đi với bác.”

O.K., Luisa nghĩ. “O.K.,” cô đáp.

Napier kéo cô trở lại đám đông hỗn loạn để cản tầm bắn của Bill Smoke, ông đưa cây gậy bóng chày cho một đứa bé trai ngơ ngác, rồi đi về phía Đại lộ 81, rời xa chiếc Chevy. Đi bộ một cách thận trọng; hay chạy để bị phát hiện ra?

“Xe cháu để gần ngân hàng,” Luisa nói.

“Chúng ta sẽ lẩn trốn được trong dòng xe cộ này,” Napier đáp. “Bill Smoke còn hai tên thuộc hạ nữa, chúng sẽ bắn qua kính xe. Cháu đi bộ được không?”

“Cháu chạy được mà, bác Napier.”

Họ đi hết một phần ba con đường rồi Napier nhận ra khuôn mặt của Bill Smoke ở phía trước, tay để gần túi áo khoác. Napier kiểm tra phía sau. Một gã sát thủ thứ hai là gọng kềm thứ hai. Bên kia đường là gọng kềm thứ ba. Phải vài phút nữa cảnh sát mới đến hiện trường, trong khi họ chỉ có vài giây. Hai vụ giết người giữa thanh thiên bạch nhật: thật rủi ro, nhưng cái giá đủ cao để chúng liều lĩnh, vả lại ở đây quá rối ren, chúng sẽ dễ dàng tẩu thoát. Napier tuyệt vọng: họ đang đi ngang một nhà kho không có cửa sổ. “Đi lên bậc thang đi,” ông bảo Luisa, cầu nguyện cho cửa để mở.

Cửa mở thật.

Một khu tiếp tân vắng vẻ và tối tăm, chiếu sáng bằng một bóng đèn, một lăng mộ của ruồi muỗi. Napier cài chốt cửa lại. Từ sau chiếc bàn tiếp tân, một bé gái mặc bộ quần áo đẹp nhất ngày Chủ nhật, và một con chó lông xù già nua ngồi trong giường làm bằng thùng giấy bồi nhìn họ, không có phản ứng gì. Ba cửa thoát hiểm ở phía cuối. Tiếng máy móc vang lên ầm ĩ.

Một người đàn bà Mexico mắt đen từ đâu lao đến rồi tuôn ra một tràng trước mặt ông: “Không có ai phi pháp ở đây! Không có ai phi pháp ở đây! Sếp đi rồi! Sếp đi rồi! Hôm khác quay lại!”

Luisa Rey nói chuyện với bà ta bằng tiếng Tây Ban Nha lõm bõm. Người đàn bà Mexico trợn tròn mắt, rồi chĩa ngón tay về phía cửa thoát hiểm. Một tiếng nổ khiến cánh cửa kêu ken két. Napier và Luisa chạy băng qua căn phòng đầy tiếng vang. “Trái hay phải?” Napier hỏi.

“Cháu không biết!” Luisa thở hổn hển.

Napier ngoái đầu lại để tìm sự chỉ dẫn từ người đàn bà Mexico, nhưng cánh cửa rung lên sau một tiếng súng, vỡ ra sau tiếng tiếp theo, rồi mở tung sau tiếng thứ ba. Napier kéo Luisa qua cửa thoát hiểm bên trái.

63

Bisco và Roper, hai tên thuộc hạ được Bill Smoke thuê cho phi vụ này, dùng thân người đẩy mở cửa. Tại phòng xử án trong đầu mình, Bill Smoke kết luận William Wiley và Lloyd Hooks phạm tội ngu xuẩn cực độ. Tôi đã nói với các người! Không thể tin tưởng để cho Joe Napier gói ghém lương tâm và cầm theo cần câu cá mà.

Cánh cửa tan nát thành nhiều mảnh.

Bên trong, một người đàn bà Mexico đang lên cơn kích động. Một đứa bé điềm tĩnh và một con chó xù được chăm sóc cẩn thận đang ngồi trên bàn tiếp tân, như thể chúng, chứ không phải người Mexico kia, là những bộ não bí mật của đơn vị này. “FBI đây!” Bisco hét lên, giơ ra giấy phép lái xe. “Họ đi đường nào?”

Người đàn bà Mexico ré lên: “Chúng tôi quan tâm đến công nhân của mình! Rất tốt! Trả lương cao lắm! Không cần công đoàn!”

Bisco móc súng ra rồi bắn con chó văng lên tường. “BỌN CHÚNG ĐI ĐƯỜNG NÀO?”

Jesus Muhammad Christ, đây là lý do ta chỉ hành động một mình.

Người đàn bà Mexico cắn nắm tay mình, run lẩy bẩy, rồi phát ra một tiếng kêu thê lương.

“Hay lắm, Bisco, làm như FBI suốt ngày đi giết chó xù vậy.” Roper chồm đến trước đứa bé, vẫn không phản ứng gì trước cái chết của con chó. “Người đàn ông và cô gái đi ra cửa thoát hiểm nào?”

Con bé nhìn lại như thể hắn chẳng là gì ngoài một buổi hoàng hôn tuyệt đẹp.

“Mày có biết nói tiếng Anh không?”

Một mụ kích động, một đứa câm, một con chó chết, Bill Smoke tiến đến ba cửa thoát hiểm, và hai thằng thuộc hạ trung thành ngu như bò.

“Mất thời gian quá! Roper, cửa bên phải. Bisco, cửa bên trái. Tao đi cửa giữa.”