← Quay lại trang sách

- 13 - 64

Từng hàng, từng dãy những bức tường bằng giấy bồi cao chừng mười thùng xếp lại che giấu diện tích thật của nhà kho. Napier chặn cửa bằng một chiếc xe đẩy. “Hãy nói với bác rằng cháu đã chữa khỏi chứng bệnh dị ứng súng từ hôm qua,” ông nói qua kẽ răng.

Luisa lắc đầu. “Còn bác?”

“Chỉ có một khẩu súng thường. Sáu phát. Đi nào.”

Ngay cả trong lúc chạy, cô vẫn nghe tiếng nện cửa thình thịch. Naper xô một chồng hộp cản tầm nhìn. Rồi một chồng nữa, cách đó vài mét. Họ chạy, nhưng đến lúc này đã chạy nhiều phút rồi mà vẫn chưa đi đến đâu. Tuy nhiên, một chồng hộp thứ ba ngã xuống phía trước mặt họ, và hàng chục con Big Bird đổ ra – Luisa nhận ra con đà điểu màu vàng ngốc nghếch từ chương trình truyền hình trẻ em mà Hal thường xem khi rảnh rỗi. Napier ra dấu: chạy thấp đầu xuống. Luisa hi vọng tiếng máy móc vọng ra qua bức tường sẽ che được tiếng hộp đổ.

Năm giây sau, một viên đạn xuyên qua thùng giấy bồi, cách đầu Luisa chỉ năm centimet, làm mớ ruột của Big Bird ụp vào mặt cô. Cô trượt chân, ngã vào Napier; một loạt tiếng động bắn vào không khí phía trên họ. Napier rút súng ra, bắn trả hai phát. Tiếng động khiến cô cuộn tròn thành quả bóng. “Chạy đi!” Napier hét lên, lôi cô đứng dậy. Luisa phục tùng – Napier bắt đầu xô ngã những bức tường hộp để cản đường kẻ truy đuổi.

Mười mét sau đó, Luisa đến một góc phòng. Một cánh cửa gỗ dán có dòng chữ CỬA THOÁT HIỂM.

Khóa rồi. Napier đuổi kịp cô, thở không ra hơi. Ông không mở được cửa.

“Bỏ cuộc đi, Napier!” họ nghe câu nói. “Ông không phải là mục tiêu của chúng tôi!”

Napier bắn thẳng vào ổ khóa. Cánh cửa vẫn không mở ra. Napier bắn thêm ba phát đạn vào ổ khóa: mỗi phát đều khiến Luisa giật nẩy người. Phát thứ tư không có đạn. Napier đá cánh cửa bằng gót ủng. Một xưởng may chui kêu ầm ầm với năm trăm chiếc máy may. Vụn vải lơ lửng trong cái nóng kinh người quanh những bóng đèn treo trên mỗi thợ may. Luisa và Napier lom khom chạy băng qua lối đi vòng ngoài. Vịt Donald quặt quẹo và chó Scoopy-Doo bị đóng đinh đang được nhồi bông rồi may lại, từng con một, ngay hàng thẳng lối, qua từng băng chuyền. Mỗi người phụ nữ - gốc Nam Mỹ hoặc người Trung Quốc – đều dán chặt mắt vào bàn may, vì vậy Luisa và Napier hầu như chẳng gây xáo trộn gì.

Nhưng làm sao chúng ta ra khỏi đây?

Napier đâm đầu, theo nghĩa đen, vào người đàn bà Mexico ở bàn tiếp tân dựng tạm khi nãy. Bà ta dẫn họ đi vào một hành lang phụ không có đèn, bị chắn một nửa. Napier quay sang Luisa, hét to lên để át tiếng máy móc ầm ĩ, khuôn mặt ông nói, Có nên tin bà ta không?

Khuôn mặt Luisa đáp, Có sáng kiến nào hay hơn không? Họ đi theo người đàn bà giữa cơ man nào là vải vóc và dây nhợ, những hộp chứa mắt gấu bông, thân và ruột đi kèm. Lối đi rẽ góc phải và dừng lại ở một cánh cửa sắt. Ánh sáng ban ngày lọt vào qua một khung lưới tăm tối. Người đàn bà Mexico lục lựa xâu chìa khóa. Ở đây là năm 1875, chứ không phải 1975, Luisa nghĩ. Một chiếc chìa khóa không khớp. Chiếc tiếp theo khớp nhưng không xoay được. Chỉ ba mươi giây trên sàn nhà máy đã đủ để ảnh hưởng đến thính giác của cô.

Một tiếng thét vang lên từ cách đó năm mét: “Giơ hai tay lên!” Luisa quay phắt lại. “Ta bảo, Giơ hai tay lên trời!” Tay của Luisa phục tùng. Gã sát thủ chĩa súng vào Napier. “Quay lại đi, Napier! Chậm thôi! Bỏ súng xuống!”

Người đàn bà rú lên: “Đừng bắn tôi! Đừng bắn tôi, thưa ông! Họ ép tôi chỉ cửa! Họ nói họ giết...”

“Câm mồm, mụ Mễ điên vượt biên! Xéo đi! Tránh đường cho ta!”

Người đàn bà sợ hãi đi vòng qua hắn, dựa sát mình vào tường, rít lên, “No dispares! No dispares! No quiero morir!”[66]

Napier hét to, vọng qua tiếng ồn của nhà máy, “Bình tĩnh nào, Bisco, cậu được trả bao nhiêu?”

Bisco hét lại, “Đừng bận tâm, Napier. Nói lời cuối cùng đi.”

“Tôi không nghe thấy! Nói gì?”

“ÔNG – CÓ - MUỐN - NÓI - LỜI - CUỐI - CÙNG - KHÔNG?”

“Lời cuối cùng hả? Mày là ai? Bộ tưởng đóng phim hả?”

Khuôn miệng của Bisco rúm ró. “Tao có một quyển sách những lời cuối cùng, và đó là những lời của mày. Còn cô?” Hắn nhìn Luisa, vẫn chĩa súng vào Napier.

Một phát súng lục đâm một lỗ vào giữa tiếng ồn khiến Luisa nhắm nghiền mắt lại. Một vật cứng chạm vào ngón chân cô. Cô ép mình mở mắt ra. Đó là một khẩu súng, xoay một lúc rồi dừng lại. Nét mặt Bisco méo mó thành một cơn phẫn nộ không thể giải thích. Cái vồ của người đàn bà Mexico nện nát cằm dưới của gã sát thủ. Mười, mười mấy cú nện cực kỳ dữ tợn nữa tới tấp trút xuống, mỗi cái đều khiến Luisa giật nẩy người, chấm câu bằng những từ, “Yo! Amaba! A! Ese! Perro! Hijo! De! Puta![67]” Luisa nhìn sang Joe Napier.

Ông đứng nhìn, không bị thương, nhưng sửng sốt.

Người đàn bà quệt miệng rồi cúi xuống nhìn Bisco đang nằm bất động, mặt nát như tương. “Và chớ gọi tao là ‘mụ Mễ điên vượt biên’!” Bà ta bước qua cái đầu bầy nhầy của hắn để mở cửa thoát hiểm.

“Bà có thể nói với hai gã kia rằng tôi làm thế với hắn,” Napier dặn bà ta, lấy theo khẩu súng của Bisco. Bà nói với Luisa. “Quitatelo de encima, carina. Anda con gentuza y! Dios mio! este viejo que podrıa ser tu padre.”[68]

65

Napier ngồi trên chuyến tàu điện ngầm vẽ đầy graffiti, quan sát cô con gái của Lester Rey. Con bé đang hoảng sợ, tóc tai rối bời, run rẩy, quần áo vẫn còn ướt sũng vì hệ thống phun nước cứu hỏa. “Làm sao bác tìm thấy cháu?” cuối cùng cô hỏi.

“Anh chàng to béo ở tòa soạn của cháu. Nosboomer, hay gì đấy.”

“Nussbaum.”

“Đúng rồi. Phải năn nỉ thuyết phục mãi.”

Một sự im lặng kéo dài từ ga điện ngầm Quảng trường Reunion đến Đại lộ 17.

Luisa sờ một cái lỗ trên quần jeans của cô. “Cháu đoán là bác không còn làm việc ở Seaboard nữa.”

“Bác được cho về vườn từ hôm qua.”

“Bị sa thải ạ?”

“Không. Về hưu non. Đúng thế. Bác đã về vườn.”

“Và bác đã quay lại từ vườn hồi sáng nay?”

“Khoảng đấy.”

Khoảng lặng tiếp theo kéo dài từ Đại lộ 17 đến Công viên McKnight.

“Cháu cảm thấy,” Luisa ngập ngừng, “rằng cháu... không, rằng bác... đã phá vỡ một sắc lệnh nào đó ở đấy. Như thể Buenas Yerbas đã quyết định cháu phải chết ngày hôm nay. Vậy mà giờ cháu lại ngồi đây.”

Napier nghĩ ngợi. “Không. Thành phố này chẳng quan tâm đâu. Cháu có thể nói chính bố cháu là người vừa cứu mạng cháu đấy, khi ông ấy đá văng quả lựu đạn đang lăn về phía bác, ba mươi năm trước.” Toa tàu của họ rền rĩ và rung lắc. “Chúng ta phải ghé tiệm bán súng đã. Súng không có đạn làm bác hồi hộp quá.”

Tàu điện ngầm trồi lên mặt đất. Luisa nhíu mày. “Chúng ta đang đi đâu vậy?”

“Đến gặp một người.” Napier xem đồng hồ. “Cô ấy đặc biệt bay đến đây.”

Luisa dụi đôi mắt đỏ hoe. “Người đó có thể cho chúng ta bản Báo cáo Sixsmith không? Bởi vì đối với cháu thì chẳng còn chuyện gì khác quan trọng hơn cả.”

“Bác cũng chưa biết.”