← Quay lại trang sách

- 3 - Thứ Hai, ngày 16 tháng 12

Hôm nay vào giữa trưa mặt trời mọc thẳng đứng & trò chơi tự chế hay được gọi là “Vượt lằn ranh” được đưa ra, theo đó các “trinh nữ” (những thủy thủ lần đầu tiên vượt qua xích đạo) chịu đựng nhiều trò bắt nạt & bị dìm nước, theo quy định của những thủy thủ tiến hành các nghi thức này. Thuyền trưởng Beale tế nhị đã không lãng phí thời gian cho trò này trong chuyến đi đến Úc của tôi, nhưng những thủy thủ trên Prophetess sẽ không bị khước từ trò vui này. (Tôi đã nghĩ tất cả những gì đề cập đến “vui” đều xúc phạm đến lão Boerhaave, cho đến khi tôi thấy những “trò tiêu khiển” này tàn nhẫn thế nào.) Finbar báo với chúng tôi hai “trinh nữ” là Rafael & Bentnail. Bentnail đã đi biển được hai năm, nhưng chỉ đi tuyến Sydney – Cape Town.

Trong lúc canh gác, cánh thủy thủ chăng một tấm màn trên khoang trước & tụ tập quanh cái tời, nơi Hải Vương (là Pocock, mặc một chiếc váy choàng kỳ cục và đội chổi cao su làm tóc giả) đang nghị triều. Các chàng đồng trinh bị trói vào tời neo như hai vị thánh Sebastian. “Thầy thuốc & Gà Chọi!” Pocock kêu lên khi thấy Henry & tôi. “Các người định đến cứu các nàng trinh nữ khỏi móng vuốt rồng của ta à?” Pocock nhảy múa với một cây dùi để tháo múi dây thừng, làm những cử chỉ khó xem & đám thủy thủ vỗ tay cười khoái trá. Henry phá ra cười, đáp trả rằng ông ta thích các trinh nữ của mình không có râu hơn. Câu trả lời của Pocock về râu của gái đồng trinh quá khiếm nhã không thể viết ra đây được.

Hoàng đế Hàu quay lại với các nạn nhân của mình. “Bentnail xứ Cape Town, Tầng lớp hạ lưu của Thị trấn lưu đày, ngươi có sẵn sàng thực hiện mệnh lệnh của các Con trai Hải Vương chưa?” Rafael, tâm tính trẻ thơ được phục hồi một phần bởi những trò hề này, đáp một cách quả quyết, “Vâng, thưa Hoàng thượng!” Bentnail cáu kỉnh gật đầu. Hải Vương gầm lên, “Khôngggg! Phải đợi đến khi chúng ta cạo hết mớ vảy trên người các ngươi đã! Đem kem cạo đến đây cho ta!” Torgny nhanh chân đem đến một xô hắc ín rồi dùng cọ phết lên mặt hai gã tù nhân. Kế đến, Guernsey xuất hiện, ăn mặc như Hải Vương Hoàng Hậu, & cạy lớp hắc ín bằng dao cạo. Gã đến từ Cape Town to tiếng chửi bới, càng làm cho những kẻ xung quanh vui vẻ thích thú & không ít lần dao cạo “trượt tay”. Rafael bình tĩnh hơn và chịu đựng nỗi khổ hạnh của mình trong im lặng. “Tốt hơn, tốt hơn rồi,” Hải Vương gầm gừ, trước khi quát lên, “Bịt mắt cả hai tên & đưa tên hạ lưu trẻ vào phòng xử án của ta!”

“Phòng xử án” này là một thùng nước biển, Rafael bị dốc ngược đầu nhúng xuống đó trong khi đám thủy thủ đếm đến hai mươi, sau đó Hải Vương ra lệnh cho các “cận thần”, “câu thần dân mới nhất của ta lên”! Mảnh khăn bịt mắt được tháo ra & cậu bé tựa vào thành tàu để lấy lại hơi.

Bentnail thực hiện mệnh lệnh miễn cưỡng hơn, thét lên, “Thả ta ra bọn chó đẻ!” Hải Vương trợn tròn mắt kinh ngạc. “Cái mồm hôi hám đó cần nhúng trong nước biển ít nhất đến bốn mươi, các chàng trai, nếu không ta sẽ không tha đâu!” Sau khi đếm đến bốn mươi, anh chàng người Nam Phi được kéo lên, kêu gào, “Tao sẽ giết hết đám chó đẻ bọn mày, tao thề tao sẽ...” Trước sự thích thú của mọi người, gã lại bị nhúng nước đến bốn mươi. Khi Hải Vương tuyên bố gã đã thi hành xong bản án của mình, Bentnail chỉ biết ho sặc sụa & nôn ọe. Lão Boerhaave lúc bấy giờ kết thúc trò chơi & những người con trai mới nhất của Hải Vương lau mặt bằng xơ gai & một bánh xà phòng.

Finbar vẫn còn cười khùng khục trong giờ ăn tối. Sự tàn nhẫn chưa bao giờ làm tôi cười nổi.

Thứ Tư, ngày 18 tháng 12

Biển lặng, tịnh không gợn gió, nhiệt độ duy trì ở mức 32oC. Thủy thủ đoàn đã giặt võng & buộc lên cho khô. Những cơn đau đầu của tôi xuất hiện ngày một sớm & Henry một lần nữa lại tăng liều thuốc diệt giun cho tôi. Tôi thầm cầu nguyện thuốc của ông ta sẽ không hết trước khi chúng tôi hạ neo ở Hạ Uy Di bởi cơn đau không hề được cải thiện sẽ làm vỡ sọ tôi mất. Ngoài chuyện đó ra, bác sĩ của tôi rất bận rộn với bệnh nhiễm khuẩn ngoài da & tiêu chảy trên Prophetess.

Giấc ngủ trưa chập chờn chiều nay bị gián đoạn bởi tiếng la hét, vì vậy tôi đi lên boong & thấy một con cá mập còn non đang bị móc & kéo lên tàu. Nó vùng vẫy trong vũng máu đỏ tươi của mình một lúc lâu trước khi Guernsey tuyên bố nó đã thực sự chết tốt. Cái hàm & đôi mắt nó gợi nhớ đến mẹ của Tilda. Finbar xẻ thịt con cá trên boong & không thể nào xử lý hết lượng thịt ê hề của nó trong nhà bếp. Các thủy thủ mê tín hơn thì từ chối món chiêu đãi này, nói rằng ai cũng biết cá mập ăn thịt người, vì thế ăn thịt cá mập về nguyên tắc là ăn thịt người rồi. Ông Sykes dành ra một buổi chiều lột da con cá làm giấy nhám.

Thứ Sáu, ngày 20 tháng 12

Liệu lũ gián có béo lên nhờ ăn thịt tôi trong lúc tôi ngủ hay không? Sáng nay một con đánh thức tôi dậy bằng cách bò qua mặt tôi & tìm cách kiếm chác trong lỗ mũi tôi. Thực sự, nó dài đến mười lăm centimet! Tôi cảm thấy cực kỳ thôi thúc muốn giết con bọ khổng lồ đó, nhưng trong căn buồng chật chội, tối tăm của tôi, nó có lợi thế. Tôi than phiền với Finbar, ông ta dụ tôi trả một đô la đổi lấy một con

“chuột săn gián” được huấn luyện đặc biệt. Sau đó, chắc chắn ông ta sẽ muốn bán cho tôi một con “mèo săn chuột” để tiêu diệt con chuột săn gián kia, rồi tôi sẽ cần một con chó săn mèo & ai mà biết chuyện này sẽ dừng lại ở đâu?