- 4 - Chủ nhật, ngày 22 tháng 12
Nóng, quá nóng, tôi tan chảy & ngứa ngáy & phồng rộp. Sáng nay tôi thức dậy bởi tiếng than thở của những thiên thần mắc đọa. Tôi nằm trong buồng lắng nghe, khi những khoảnh khắc kéo dài thành những phút, tự hỏi con giun của tôi đang muốn gây ra điều ác độc gì, cho đến khi tôi nhận ra một tiếng hét kinh hoàng từ phía trên: “Kìa nó phun kìa!” Tôi tháo lỗ thông gió ra nhưng trời tối quá không thấy rõ được, vì thế dù người rất yếu tôi vẫn cố lê bước lên cầu thang giữa. “Đó, thưa ông, ở đó!” Rafael giữ chặt eo tôi bằng một tay, còn tay kia thì chỉ. Tôi nắm chặt lan can tàu, vì lúc này chân không còn đứng vững nữa. Thằng bé vẫn chỉ. “Đấy! Thật là kỳ thú, phải không ông?” Dưới ánh hoàng hôn tôi thấy bọt sủi, cách mạn phải mũi thuyền chỉ chín mét. “Đàn sáu con!” Autua hét lên, từ trên cao. Tôi nghe tiếng thở của cá voi, rồi cảm thấy cơn mưa bọt nước trút xuống người chúng tôi! Tôi đồng ý với cậu ta, chúng thực sự tạo ra một cảnh tượng kỳ thú. Một con nhô lên, rồi hạ xuống dưới những con sóng. Những chiếc đuôi cá voi in bóng lên nền trời phía đông đỏ hồng. “Thật tiếc chúng ta không phải tàu đánh cá voi nhỉ,” Newfie bình luận. “Dễ cũng được cả trăm thùng dầu từ một con to đấy!” Pocock mắng, “Tiếc gì mà tiếc! Tao từng làm trên tàu đánh cá voi rồi, lão thuyền trưởng đúng là người xấu xa độc ác nhất mà tao từng thấy, ba năm trên đó làm cho Prophetess giống như một chuyến đi thuyền nhẹ nhàng chiều Chủ nhật vậy!”
Tôi quay về buồng nằm nghỉ. Chúng tôi đang đi ngang qua một đàn cá voi lưng gù rất lớn. Tiếng hét “Kìa nó phun kìa!” được nghe thấy quá thường xuyên đến nỗi giờ đây chẳng ai còn bận tâm đi xem nữa. Môi tôi khô như ngói & lột hết cả da. Sự đơn điệu có màu xanh dương.
Đêm Giáng sinh
Một cơn gió mạnh & biển động & tàu nghiêng ngả. Ngón tay tôi sưng vù, đến nỗi Henry phải cắt chiếc nhẫn cưới của tôi để nó không chặn đường máu lưu thông & gây bệnh phù nề. Mất đi biểu tượng hôn nhân này với Tilda khiến tinh thần tôi suy sụp khôn tả. Henry càu nhàu tôi vì cư xử như “con chim hải âu rụt cổ ngốc nghếch” & quả quyết rằng nhà tôi sẽ đặt sức khỏe của tôi lên trên chuyện hai tuần lễ không đeo một chiếc vòng bằng kim loại. Chiếc nhẫn đang nằm trong tủ sắt của bác sĩ, vì ông ta biết một thợ làm vàng người Tây Ban Nha ở Honolulu có thể sửa nó với giá hữu nghị.
Giáng sinh
Sóng to gió lớn kéo dài do ảnh hưởng của cơn gió hôm qua. Lúc bình minh, sóng biển trông như những rặng núi có đỉnh bằng vàng khi ánh mặt trời quét ngang bên dưới những đám mây màu tía. Tôi dốc hết sức lực để đi đến phòng ăn tập thể, nơi ông Sykes & ông Green đã nhận lời mời của Henry & tôi đến bữa ăn Giáng sinh riêng. Finbar nấu bữa ăn tối ít độc hại hơn thường lệ, một món “hổ lốn” (thịt bò muối, bắp cải, khoai & hành tây) vì thế tôi có thể nuốt gần hết, cho đến sau đó. Món bánh mận chẳng có miếng mận nào. Thuyền trưởng Molyneux gửi lời đến ông Green rằng khẩu phần rượu của cánh thủy thủ được tăng gấp đôi vì thế đến giờ gác buổi chiều các thủy thủ đã liêu xiêu hết cả. Một trận chè chén thả ga thường thấy. Một lượng bia nhẹ trút cho con khỉ cổ bạc bất hạnh, con vật kết thúc màn kịch câm bét nhè của nó bằng cách nhảy xuống biển. Tôi lùi về buồng của Henry & cùng nhau chúng tôi đọc chương hai sách Matthew. Bữa tối gây thiệt hại lớn đến hệ tiêu hóa của tôi & buộc tôi phải đi nhà vệ sinh liên tục.
Trong lần đi cuối, Rafael đang đợi ở ngoài. Tôi xin lỗi vì đã để cậu ấy đợi lâu, nhưng chàng trai nói, không, cậu ấy cố tình chờ được gặp tôi. Cậu thú nhận đang gặp rắc rối, & hỏi tôi câu này: “Chúa đón nhận ta, đúng không, nếu ta hối lỗi... dù cho ta đã làm gì, ngài sẽ không đẩy ta xuống... ông biết đấy...” đến đây chàng trai học việc lúng búng “... địa ngục?”
Tôi thừa nhận điều đó là đúng, đầu óc tôi bận tâm cho hệ tiêu hóa hơn là giáo điều & tôi thốt ra rằng Rafael khó có thể gây ra tội lỗi gì trong mấy năm cuộc đời của cậu. Chiếc đèn bão đung đưa & tôi thấy nỗi khổ đau làm méo mó khuôn mặt người thanh niên can đảm. Lấy làm tiếc vì sự vô ý của mình, tôi khẳng định rằng lòng nhân từ của Đấng Toàn Năng kỳ thực là vô hạn, rằng niềm vui sẽ ở trên thiên đường cho kẻ có tội biết hối cải, hơn chín mươi & chín người không biết ăn năn.Tôi hỏi Rafael muốn thú nhận với tôi như một người bạn, hay một người đồng cảnh ngộ mồ côi, hay một người lạ? Tôi nói với cậu rằng tôi đã nhận thấy gần đây cậu rất suy sụp & trách móc về việc cậu bé vui tươi từng bước lên tàu ở Sydney, hào hứng được nhìn thế giới rộng lớn nay đã thay đổi quá nhiều. Tuy nhiên, trước khi cậu nghĩ ra câu trả lời, một cơn đau bụng tấn công khiến tôi phải quay về phòng vệ sinh. Khi tôi đi ra, Rafael đã không còn ở đó nữa. Tôi không mấy bận tâm. Cậu bé biết có thể tìm tôi ở đâu.