← Quay lại trang sách

- 4 -

Điện thoại vẫn tiếp tục rung.

Năm năm, Haseo đã nói là sẽ tiếp tục làm việc ở đấy trong vòng năm năm tới.

“Sau năm năm sẽ có nhiều thay đổi.”

Những lời ấy quay mòng mòng trong đầu tôi.

Tôi sống chung với Akihito cho đến nay là được năm năm.

Tôi cứ chăm chăm nhìn cái tên hiện trên màn hình điện thoại tinh thể lỏng, không thể cử động được, cứ như đã bị anh nhìn thấu tim gan. Ngay từ ngày xưa, lúc nào anh cũng gọi tôi vào những thời điểm quan trọng. Càng thế thì lại càng không được dựa dẫm.

Nước mắt và những vết sưng làm tôi ngây ngấy sốt, nhưng vẫn lạnh xương sống vì hơi giá của sàn nhà. Tôi nhận ra những khoảng trống mà Akihito để lại đây đó trong căn hộ. Những khoảng trống ấy như đang tán dương tôi - kẻ đã đuổi được chủ nhà đi.

Tôi so vai lại như thể đang bấu víu vào chiếc điện thoại nhỏ bé, nước mắt nhỏ tong tong lên màn hình. Không được. Nếu muốn nghe thì phải nín khóc trước đã. Đột nhiên điện thoại ngừng rung. Cuộc gọi đã được chuyển sang hộp thư thoại. Trong khoảnh khắc, ngón tay tôi cử động.

“Ô, cuối cùng cũng nghe.”

Cái giọng oang oang muôn thuở của Haseo phát ra từ thiết bị điện tử bé tí. Vừa nghe giọng anh, tôi có cảm giác bầu không khí ngột ngạt trong phòng bị xua tan trong nháy mắt.

“Haseo…” Tôi gọi tên anh, kèm tiếng thở dài.

“Ờ, sao? Đang ngủ nướng hả? Hay lại vừa thức trắng đêm xong?”

Haseo cười, nói giọng tự đắc, “Megumi đổ rồi đấy.”

“Megumi?”

“Nào nào, lần trước anh chẳng kể với cô có em dược sĩ nhìn ngon ăn nhưng lại ít nói còn gì? Lúc anh gọi bằng bé thì em ấy bảo anh gọi bằng họ, thế là anh cứ gọi là Megumi, Megumi suốt. Càng cái kiểu thích tỏ ra cứng cỏi thì lại càng dễ đổ!”

Anh nói với vẻ khoái chí. Nghe anh nói, tôi mới nhớ cuộc điện thoại lần trước, anh có nhắc đến việc cưa cẩm cô bé kia như thể đang đánh cược. Chắc chắn Haseo đang bắt cá hai tay, một cô bé 22 tuổi đang làm lễ tân công ty điện thoại di động và một phụ nữ đã có gia đình quen ở rạp chiếu phim. Chưa kể những cô gọi là đến ngay như gái quán bar hoặc mấy em biểu diễn trong hộp đêm, ngoài ra còn hai, ba cô nữa. Tôi nhớ đến đời tư ngốc nghếch của Haseo nhưng chỉ thấy tệ thêm, không phấn chấn lên được tí nào.

“Sao thế? Không phản ứng mạnh như mọi khi?” anh nói giọng chế giễu.

“Đâu có. Em hơi mất tập trung thôi.”

“Thế ư? À, tuyết lại rơi đấy. Từ đầu năm đến giờ cứ tuyết mãi thôi.”

“Tuyết…”

Tôi nhớ lại đêm tất niên. Căn phòng của Haseo, nơi chúng tôi bị tuyết giam cầm, vừa yên tĩnh vừa ấm áp. Ở đây thì hoàn toàn không có tuyết, trời nắng đẹp nhưng lạnh đến thấu xương.

Đột nhiên, Haseo im lặng.

“Đừng bảo cô đang khóc đấy nhé.”

“Em có khóc đâu.”

Đúng thế mà. Chẳng biết từ lúc nào, nước mắt đã ngừng rơi.

“Nói dối. Chắc chắn đã xảy ra chuyện. Công việc? Hay đàn ông?”

“Đàn ông. Bạn trai em bỏ đi rồi.”

Tôi nói giọng đau khổ, liền bị Haseo cười hô hố vào mũi.

“Bị đá rồi chứ gì?”

“Lắm chuyện!”

“Bị cậu ta ra tay trước rồi nhỉ?”

“Ý anh là gì?”

“Chỉ còn là vấn đề thời gian thôi, chờ xem ai nói ra trước.”

“Không phải chuyện như thế.”

Tôi phản bác bằng giọng yếu ớt.

“Em đã tính sẽ ổn định với Akihito. Anh ấy là người luôn ở bên em từ khi em mới có ý định lập nghiệp.”

“Chính thế.” Haseo hạ giọng, “Tình hình của cô thay đổi rồi nên không cần cậu ta nữa chứ gì?”

Không đúng. Tôi không phải loại người ăn cháo đá bát. Có thể tôi đã đánh giá thấp Akihito nhưng anh không phải đồ vật. Tôi chưa từng nói gì về việc cần hay không mà tại sao cả Haseo lẫn Akihito đều nói vậy. Tôi lắc đầu thổn thức, nước mắt lại ứa ra.

“Không phải…”

“Chẳng thế nữa. Thừa nhận đi. Vì không dám thừa nhận nên cô mới khóc còn gì. Đừng có trốn tránh hiện thực.”

Chị Tsuyutsuki cũng bảo tôi phải chấp nhận thực tế. Nhưng mà…

“Là tại em đã đối xử không tốt với anh ấy.”

“Đừng có che đậy bằng những lời hoa mỹ. Cô là loại người muốn trân trọng ai thì sẽ làm được. Nếu thật sự cậu ta cần thiết thì cô đã không cư xử như thế.”

“Em khác với Haseo!”

Bất giác tôi hét lên. Tiếng hét vang dội khắp căn phòng yên tĩnh. Dù biết không có ai nhưng tôi vẫn rụt cổ, dáo dác nhìn quanh. Haseo cười cười, “Ê, bình tĩnh đi.” Nụ cười lúng túng của anh hiện lên trong tâm trí tôi, dường như anh đang hút thuốc.

“Thử nghĩ xem, nếu cô là người chủ động chia tay thì cô có nghĩ người bây giờ đang khóc là mình không?” Tôi không trả lời được.

“Không, đúng không?”

Chắc chắn bản thân cô hiểu rõ, làm gì có sự thăng tiến nào mà không phải hy sinh.

Tôi có cảm giác những lời này toát ra từ sự im lặng của Haseo. Phải, tôi hiểu quá đi chứ, nhưng hiểu là một chuyện, chấp nhận là chuyện khác.

Đúng như lời Haseo, nếu tôi là người chủ động chia tay, chắc chắn tôi sẽ không khóc. Tuy đã nhận ra sự rạn nứt trong quan hệ với Akihito nhưng tôi vẫn vờ như không thấy, rồi tự động viên là bằng cách nào đó, mọi chuyện sẽ ổn. Tôi từng nghĩ Akihito sẽ không bao giờ rời xa mình. Những giọt nước mắt này không phải bởi nỗi đau mất đi Akihito, mà tôi đang khóc than cho sự mềm yếu và ngây thơ của mình.

“Cô mà là người buông bỏ thì đã tốt,” Haseo thở ra và lặp lại. Không biết anh thở dài hay đang nhả khói thuốc, “Nếu thế thì lúc này, cô đã có thể đi tìm một anh mới.”

“Con người không thể thay đổi tình cảm chóng vánh được!”

“Đồ ngốc, lưu luyến là sở thích của những người rảnh rỗi!”

Lão này khó lường thật, tôi vừa nghĩ vừa thấy bực với cái giọng điệu anh-hơi-bị-thất-vọng-về-sự-chậm-tiêu-của-cô-đấy. Tôi sụt sịt trả miếng, “Em không muốn bị kẻ ngốc máu lạnh chuyên đi lang chạ với phụ nữ như anh gọi là ngốc.”

Nói đoạn, tôi im lặng một chút rồi lại thử tuôn ra vài câu ác ý với Haseo. Anh cười như thể chẳng hề bận tâm.

“Rồi, hiểu rồi, là anh sai. Hết thuốc chữa. Cuối tuần anh sẽ đến an ủi cô. Ăn cái gì ngon ngon rồi chơi tẹt ga.”

“Ơ, tại sao?”

“Tại sao à? Vì dù gì thì cô cũng đang cô đơn đúng không? Lợi dụng anh được thì cứ lợi dụng đi. Để anh đến chỗ cô. Đừng có bướng.”

“Không cần, không cần đâu! Anh không cần phải làm thế vì em!”

Tôi lớn tiếng ngăn lại, Haseo nói với vẻ bất ngờ, “Thế à?”

“Ừm, em vẫn phải làm việc. Chỉ là tâm trạng bất ổn chút thôi.”

Haseo đáp với giọng buông xuôi, “Hiểu rồi.” Chẳng rõ có phải anh chưa chịu bỏ cuộc không mà vẫn giữ máy trong im lặng. Chắc tại tôi từ chối chưa quyết liệt.

Đúng là thời đại học, cứ có chuyện là tôi lại nhờ vả Haseo, uống say rồi khóc lóc, than vãn đều ở trước mặt anh. Lúc nào anh cũng chỉ cười. Có lẽ ngay cả bây giờ Haseo vẫn giữ tâm trạng y như ngày xưa khi ngồi nghe tôi kể lể.

Thế nhưng bấy giờ, không cần mất công gọi điện mà chỉ cần đến phòng câu lạc bộ là sẽ gặp được Haseo trong không gian ám khói ấy. Tuy không một xu dính túi nhưng thời gian thì vứt đi cũng chẳng hết. Thế nên lúc đó, tôi lạm dụng thời gian của anh cũng không vấn đề gì.

Giờ thì khác. Tuy anh luôn tỏ ra thong dong nhưng bạn bè đều đồn thổi về mức độ vất vả của công việc trình dược tại công ty nước ngoài ấy. Trên 2/3 nhân viên chưa làm được một năm đã phải bỏ việc. Sao tôi có thể yêu cầu anh lãng phí sáu tiếng đi đi về về trong ngày nghỉ quý giá chỉ để đến Kyoto được? Là người yêu thì chẳng sao, nhưng chỉ vì tôi buồn mà anh mất công mất sức đến thế thì sẽ vượt qua giới hạn trong mối quan hệ giữa chúng tôi.

Tôi muốn giữ nguyên quan hệ bây giờ với Haseo. Thoải mái, vui vẻ, không kỳ vọng, khoảng cách hiện tại của chúng tôi là vừa đẹp. Bắt đầu đòi hỏi thì mọi chuyện sẽ kết thúc. Mối quan hệ sâu đậm, một khi bắt đầu thì một lúc nào đó sẽ chấm dứt.

Gương mặt Akihito như hiện lên. Nói là gương mặt nhưng thực chất chỉ là gương mặt nhìn nghiêng trước màn hình trò chơi điện tử của anh. Tôi nhớ lại câu anh nói, “Bạn khác giới nghe cứ gian xảo sao ấy” bằng giọng vô cảm, không nhìn tôi mà chỉ chú mục vào trò chơi.

Ngay cả trong ký ức, anh cũng không hề nhìn tôi, trong khoảnh khắc, ngực tôi thắt lại đau đớn. Giây tiếp theo, tôi nhớ lại tâm trạng lúc quyết định sẽ sống chung với Akihito rồi nhận ra rằng tôi không có tư cách để trách móc anh. Tôi chưa từng nghĩ, “Ở chung với nhau thật hạnh phúc.” Tôi chỉ nghĩ, “Mình phải cố gắng.” Không phải cố gắng vì anh. Thời điểm chưa thể sống bằng nghề vẽ, tôi đã lo sợ không thể làm được gì cho cuộc đời mình. Đúng thế, tôi đã coi Akihito là lá chắn.

Giờ đã trở thành họa sĩ chuyên nghiệp rồi, tôi không cần đến lá chắn nữa. Đúng như Haseo nói.

“Ê, Kanna, có nghe không đấy?”

Giọng Haseo kéo tôi về thực tại. Cơn đau đầu cũng quay lại. Tôi cười cay đắng khi nhận ra ngay cả lúc đang dao động, lòng tự tôn vẫn ngăn tôi kể cho anh chuyện bị đánh.

“A, ừm, em vừa thừ người ra một chút. Em đi ngủ đây.”

“Không sao đấy chứ?”

“Ừm, không sao đâu. Haseo này…”

“Gì?”

Lời cảm ơn dâng đến cổ họng rồi lại bị đổi thành, “Anh không phải cất công đến tận đây đâu. Em chỉ yếu lòng vì hơi mệt thôi, không sao rồi. Bây giờ em có thể dẫn bồ về nhà, đỡ tốn tiền khách sạn lại thành hay ấy chứ.”

Tôi gượng cười, đứng dậy. Nói dối một chút, chẳng sao hết.

Haseo khẽ cười, “Cô em đúng là dở hơi.”

“Ơ?”

“Tự mình đến thì được nhưng người khác đến thì lại cự tuyệt. Từ ngày xưa đã thế.” Anh lầm bầm rồi thêm, “Thôi thì tùy cô.”

Thật ra tôi cũng nhận ra điều ấy nhưng giả vờ, “Thế à?” Bản thân chủ động thì kiểm soát được, chứ ngược lại thì sợ lắm. Dù thế nào cũng rất sợ.

“Thôi nhé, anh phải vào làm đây.”

“Ừ, em biết rồi.”

Anh nói “Anh sẽ gọi sau!” rồi ngắt điện thoại. Căn phòng yên tĩnh trở lại, tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường âm vang khủng khiếp.

Phòng vẫn lạnh như mọi khi nhưng không còn lạnh đến cắt da cắt thịt như lúc nãy nữa, là nhiệt độ bình thường trong nhà giữa mùa đông. Tôi thở ra từ từ và với lấy điều khiển điều hòa.

Tôi không gặp anh Shinji cho đến khi có thể gỡ miếng bịt mắt.

Vì sợ người khác đánh giá nên tôi ở lỳ trong nhà sáng tác bất kể đêm ngày, không hề bước chân ra đường. Những tối muốn đi uống rượu để tiêu khiển thì đến quán của chị Tsuyutsuki. Akira nói giọng cao chót vót, “Ai da, bịt mắt mà nhìn cũng khêu gợi ghê ta,” còn chị Tsuyutsuki cười mũi, “Nhưng đã ba mươi tuổi đầu rồi nên đau lắm đấy.” Tôi mắng hai người, “Lắm chuyện,” và tự pha rượu cho mình bằng một mắt.

Cuối tuần, Akihito gửi tin nhắn, đồ đạc của anh lần lượt ra đi. Căn hộ rộng ra nhanh chóng. Chẳng hiểu sao tôi có cảm giác đến trần nhà cũng cao hơn. Những ngày Akihito sang lấy đồ, tôi đều cố gắng ra ngoài, đêm đến cũng không về mà ở lại nhà bạn.

Xung quanh tôi có nhiều phụ nữ độc thân nên rất tiện, ngoài ra còn có nhiều cặp vợ chồng dù đã kết hôn nhưng làm nghề tự do, so với nhân viên văn phòng thì họ giao thiệp thật lòng hơn nên tôi cũng dễ đến chơi. Miho thì không được như thế. Hôm trước, Miho có nói đời sống hôn nhân là “tù túng” và “phải chuẩn bị trước một chỗ dự bị phòng khi có chuyện gì xảy ra”. Giờ tôi đã lờ mờ hiểu tâm trạng cô khi ấy. Kết hôn hay sống chung đều là những việc nguy hiểm được gây dựng trên tâm trạng bất an, bất kể đối tượng là ai đi chăng nữa.

Tôi luôn tâm niệm phải tránh mặt Akihito. Anh bảo nhiều đồ không rõ ràng là của ai nên muốn gặp một lần để trao đổi nhưng tôi đề nghị cứ giải quyết qua tin nhắn. Tuy làm ra vẻ gặp nhau sẽ không tốt cho cả hai nhưng kỳ thực là do tôi không muốn khóc hay làm những trò điên loạn vì Akihito nữa. Hơn bất cứ thứ gì, hơn bất cứ ai, tôi không muốn bị Akihito nhìn thấy vết bầm xấu xí xanh đen vẫn còn trên mặt. Bị chính người đã đánh mình thương hại hay xin lỗi, với tư cách là người bị đá, tôi thấy hơi quá sức chịu đựng.

Khoảng ba tuần sau, vết bầm biến mất hoàn toàn. Tôi trang điểm thật cẩn thận, vứt cái bịt mắt vào thùng rác trong nhà tắm. Miếng vải nhỏ bay tới rồi bị thùng rác nhựa nuốt chửng. Tôi bỏ qua âm thanh loạt soạt, khô khốc ấy rồi đi tới điểm hẹn với biên tập viên.

Đây là lần đầu tôi quay lại ga Kyoto từ sau dịp Tết, lúc đến quán cà phê ở sảnh khách sạn Granvia thì vẫn còn mười lăm phút nữa mới đến giờ hẹn. Tấm thảm màu xám nhạt trải dưới sàn nhà êm lạ thường, tôi hồi hộp ngồi xuống ghế xô pha đơn.

Thở hắt ra, tôi xem điện thoại thì thấy có tin nhắn của Akihito: Tan làm hôm nay anh sẽ đến lấy đồ. Những đồ quý giá đều đã mang đi hết, với người kỹ tính như anh thì chắc là đến kiểm tra lại thôi.

Tôi không nhắn trả, nhưng ý thức được đây là lần cuối. Chuyện xưa chợt ùa về.

Akihito là người đề nghị, “Chúng mình sống cùng nhau đi.” Lúc đó, chúng tôi vẫn chỉ là bạn nên câu nói ấy đã thay thế cho lời tỏ tình “Chúng mình hẹn hò đi”. Anh còn xấu hổ thêm vào bằng giọng nhỏ xíu, “Làm thế cả hai đều thoải mái hơn đúng không?”

“Tôi nghĩ người như Kanna sẽ cần một nơi chốn bình yên. Nếu có thể thì tôi muốn được trở thành nơi chốn ấy.” Anh đã lí nhí nói đại loại như vậy.

Bấy giờ, tôi vẫn chưa thể sống nhờ vào việc vẽ minh họa, ban ngày còn phải làm thêm việc văn phòng ở bệnh viện đại học. Mức lương bèo bọt của nhân viên bán thời gian không đủ để mượn phòng tranh mở triển lãm định kỳ, lại phải trả nợ học phí đã vay hồi học đại học. Vì muốn kiếm tiền nhanh chóng, buổi tối tôi đến làm ở hộp đêm. Tôi đã gặp và kết thân với Akihito vào thời gian ấy, năm tôi tốt nghiệp đại học. Tốt nghiệp xong, tôi không đi tìm việc, Akihito thì đang làm trong bếp của quán cà phê có phòng tranh mà tôi đã mượn làm triển lãm nhóm. Khi biết có bạn chung, chúng tôi bắt chuyện, ngay cả sau khi Akihito tìm được việc chính thức và nghỉ làm thêm, chúng tôi vẫn giữ liên lạc với nhau.

Lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nghĩ anh giống một chú cừu non đang gặm cỏ. Anh cụp mắt xuống, im lặng làm món tráng miệng một cách cẩn thận. Đến lúc nói chuyện với nhau rồi, ấn tượng anh là một người hòa nhã vẫn không thay đổi, tuy thua một tuổi nhưng có vẻ còn chín chắn hơn tôi nhiều.

Lúc tình cờ giáp mặt Akihito trong bộ vét ở phố Kiyamachi, tôi đang mặc váy ngắn cũn, tóc uốn. Dù anh chưa bao giờ nhìn thấy tôi mặc bất cứ đồ gì ngắn trên đầu gối, ấy thế mà vẫn nhận ra. Akihito cười vụng về, nói “Để tôi giúp!” rồi lấy xấp tờ rơi từ tôi, khi ấy đang đông cứng trong tư thế chìa tờ rơi sặc sỡ cho đêm biểu diễn của câu lạc bộ.

Từ đó, thỉnh thoảng anh lại đến giúp. Dù có từ chối, bảo “Không cần” đi chăng nữa anh vẫn xuất hiện. Lúc tôi nói “Vì không đáp lễ được nên thấy khó xử” thì vẻ mặt anh sáng bừng, “Thế thỉnh thoảng cậu nấu gì đó mang đến đi, món ăn kèm cho bữa tối cũng được. Nhà tớ đang ở bây giờ bếp chật quá chẳng muốn nấu nướng gì cả.” Chẳng biết làm thế nào khác, tôi đành phải nấu. Hôm thì thịt hầm rau củ, hôm thì rau cải trộn vừng. Chúng tôi cùng phát tờ rơi với nhau. Kết quả của việc chăm chỉ nấu nướng là tiền ăn giảm đi rõ rệt. Sau khi phát hết tờ rơi, trong lúc đợi câu lạc bộ liên lạc, chúng tôi ngồi trên băng ghế trước ủy ban thành phố Kyoto tối tăm, trò chuyện giết thời gian. Đến lúc Akihito ngỏ lời rằng căn hộ anh đang ở sắp hết hạn hợp đồng thuê thì chúng tôi đã không còn khách sáo với nhau nữa rồi.

Tôi hỏi, “Tại sao? Em có gì tốt?”

Akihito im lặng một lát rồi chậm rãi đáp.

“Một lần, có triển lãm ảnh ở phòng tranh, em đứng ngắm một bức ảnh rồi khóc.”

Anh nhìn thấy sao?

Tôi đỏ bừng mặt.

“Em khóc không một tiếng động, cũng không lau nước mắt, chỉ chăm chú nhìn thẳng. Cứ như cách khóc của một dã thú. Anh khâm phục cách em cảm nhận cái đẹp.”

Ngay cả lúc này, tác phẩm đó vẫn hiện ra một cách sống động trước mắt tôi. Đó là tấm ảnh đen trắng khắc họa một gánh xiếc vùng ngoại ô bẩn thỉu ở Pháp. Tâm điểm của bức ảnh là cô bé mặc trang phục múa ba lê đang tạo dáng trên sợi dây thừng. Akihito vẫn nói với giọng ôn hòa.

“Về sau, khi anh hỏi cảm tưởng, em đã trả lời thế này, ‘Có một bầu trời sao trong gánh xiếc nhỏ. Tôi nhìn thấy những ngôi sao của trời đêm qua những vết rách trên nóc lều, cô bé đang cố hết sức để với đến những ngôi sao không có thực. Cô nhìn thấy giấc mơ qua những ngôi sao không thể với tới kia và đem giấc mơ đến cho người xem. Có lẽ những người sáng tác như họa sĩ chúng tôi, ai cũng mang dáng vẻ ấy.’ Anh muốn ở bên cạnh để được nhìn thấy dáng vẻ này của Kanna.”

Nói rồi, anh nhìn tôi.

Chắc chắn lúc đó tôi đang rất mệt mỏi. Chúng tôi tốt nghiệp vào thời kỳ tìm việc làm vô cùng khó khăn nên không thiếu những người làm việc tự do và nhân viên thời vụ. Tuy đã có mục tiêu rõ ràng, nhưng nhiều đêm trằn trọc tôi vẫn tự hỏi rằng, phải chăng ý nghĩ “có mục tiêu” ấy chỉ là huyễn hoặc bản thân? Một người không thấy được tương lai phía trước, làm việc quần quật bất kể thời gian như tôi ngày ấy rất muốn có ai đó hậu thuẫn và ủng hộ mình.

Với từng đối tượng nhất định, người ta sẽ diễn những vai nhất định. Trước mặt Akihito, tôi trở thành một “tôi lý tưởng” mà chính mình cũng luôn hướng đến, để nếu chẳng may ước mơ không thành hiện thực, trong mắt anh, tôi vẫn luôn là một tạo vật đẹp đẽ.

Lúc tôi gật đầu, Akihito rất vui sướng. Rồi anh ngập ngừng chìa tay ra trước mặt tôi.

Thế nhưng tình hình đã thay đổi. Đúng như Haseo nói.

Khi cuốn sách tranh đầu tiên tôi vẽ đoạt giải, Akihito không hề bất ngờ. Có lẽ anh coi đó là việc đương nhiên.

Tuy không thỏa mãn với tất cả nhưng hiện tại, tôi đang làm công việc mong muốn, có thể sống được chỉ với một cánh tay. Tương lai mở ra trước mắt. Con đường ấy sẽ trải dài tới đâu hay phải rẽ hướng nào đều dựa vào sự thận trọng của bản thân.

Tôi biết ơn những ngày tháng anh đã sát cánh bên tôi, cũng có lúc tôi muốn trân trọng anh nhưng giờ đây, khi công việc thuận lợi đến mức phải quay cuồng để hoàn thành các đơn đặt vẽ, tôi cảm thấy ở một mình dễ thở hơn. Nghe có vẻ lạnh lùng nhưng đó là cảm nghĩ chân thực của tôi. Thời gian để tập trung vào công việc mình thích mà không phải bận tâm đến bất cứ ai rất quan trọng.

Tuy tôi thấy nặng nề khi nhận được tin nhắn của Akihito nhưng cũng chỉ thế, không hơn không kém. Hơn nữa, mọi chuyện cũng sắp kết thúc.

Có lẽ tôi bị trục trặc ở đâu đó.

Nhất định là như vậy. Một người ôn hòa đến thế đã đưa tay ra và giúp đỡ tôi kia mà?

Nhưng không sao. Tôi vẫn ổn, bởi tôi còn có việc phải làm.

“Xin lỗi đã để chị chờ lâu.”

Một người đàn ông nhẹ nhàng xuất hiện trước mắt tôi. Vì anh khác hẳn với tưởng tượng nên tôi nhìn trân trối, quên cả chào hỏi. Các họa sĩ thường gặp mặt nhà thiết kế và chủ phòng tranh, còn biên tập viên chủ yếu chỉ trao đổi qua thư điện tử hoặc điện thoại. Anh mặc một chiếc quần xám cùng áo len đen, áo khoác gập đôi trên cánh tay. Nếu không có bộ đồ này, chắc anh sẽ rất dễ bị nhầm với một nhà thiết kế. Tuy cách ăn mặc lịch sự đủ để không thất lễ nhưng không hiểu sao lại gây cho người ta ấn tượng lạnh lùng. Trông anh có vẻ bằng hoặc nhiều tuổi hơn tôi một chút.

Mãi đến lúc anh đưa danh thiếp, tôi mới đứng lên. Trên danh thiếp ghi tên Sasano, anh còn cầm theo túi giấy in tên nhà xuất bản có ghi trong thư anh gửi tôi. Không nhầm được.

“Không, là tại tôi đến sớm quá.”

Sao anh ta biết mặt mình nhỉ? Tôi vừa ngồi trở lại ghế theo lời anh thì nhớ ra ảnh mình từng được đăng tải trên mạng.

Hơn thế, sảnh khách sạn toàn học sinh phổ thông mặc vét đen, chỉ mình tôi búi tóc, đeo trang sức gốm, ăn mặc như bà hàng xén lại còn ôm chặt cặp tài liệu và quyển vẽ phác trông đến là buồn cười.

“Cảm ơn chị về lần cộng tác trước.”

“Tôi cũng cảm ơn anh. Thật xin lỗi vì đã làm phiền, bắt anh phải bỏ thời gian gặp mặt giữa lúc bận rộn thế này.”

“Không đâu, được chị liên lạc, tôi rất vui.”

Trong lúc chúng tôi chào hỏi xã giao thì nhân viên quán đến ghi thực đơn.

Anh Sasano gọi một cốc cà phê kem. Tôi suýt nói là cho tôi một cốc giống thế, may mà hấp tấp chữa kịp, “Cho tôi một trà thảo mộc.” Cô bé chạy bàn búi tóc gọn gàng nhanh nhảu đáp, “Quán chúng tôi có năm loại, không biết chị muốn dùng loại nào ạ?” Tôi luống cuống mở thực đơn. Bình tĩnh lại nào, tôi vừa tự nhủ vừa gọi một cốc trà sả.

Ngẩng mặt lên, anh Sasano đang nghiêm chỉnh ngồi trên ghế và nhìn tôi. Tôi buột miệng hỏi, “Xin lỗi, không biết anh bao nhiêu tuổi?”

“Năm nay tôi tròn 31. Hơn chị Kanna một tuổi nhỉ.”

Mình mới có 29 tuổi… Tôi cố kiềm chế để không bật lại rồi nói, “Anh trẻ quá, tôi cứ nghĩ anh phải hơn tôi nhiều tuổi cơ.”

Anh Sasano làm vẻ mặt như muốn nói “Tôi hiểu” rồi thoải mái cười, “Nói mới nhớ, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Đầu ba thì chẳng còn trẻ trung gì nữa rồi. Cứ nghĩ mình đã làm công việc này được gần chục năm là lại cảm thấy già khủng khiếp.”

Tôi “Vâng” rồi gật đầu một cách tự nhiên. Ra thế, từ lúc tốt nghiệp đại học anh chỉ làm một công việc, đến nay đã được ngần ấy năm rồi. Nghĩ đến khoảng thời gian mà bản thân đã lãng phí, tôi cảm thấy bồn chồn.

“Đây là tập hợp tác phẩm của tôi, được tổng hợp lại từ các triển lãm cũng như công việc đã làm. Còn đây là cốt truyện cho sách tranh và mẫu vẽ phác. Nếu không phiền thì mời anh xem qua.”

Tôi chìa sổ vẽ phác thảo và cặp tài liệu ra. Dù tôi đã đưa trực tiếp, anh Sasano vẫn cúi đầu thật thấp nhận lấy, “Tôi xin phép được xem.” Anh đặt lên đầu gối, lật giở từng trang bằng cử chỉ cẩn thận.

Chiều cao và vóc dáng anh tương tự Haseo. Có lẽ anh cũng đang chơi một môn thể thao nào đó. Có lẽ bởi không biết gì về đời tư của anh nên tôi có cảm giác anh tinh khiết hơn. Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy anh có dáng biên tập viên sách thiếu nhi.

Tôi nghĩ và ngắm mái tóc đen giống Haseo, rồi nhận ra chất tóc hai người khác nhau. Tóc anh Sasano bóng mượt còn tóc Haseo thì cứng hơn một chút. Càng nhìn càng thấy anh giống Haseo kinh khủng, chẳng biết nên vui hay buồn. Có lẽ mùi hương ngọt ngào mà cay đắng được sinh ra từ những đặc điểm ngoại hình như vậy. Biết đâu khi làm việc, quanh Haseo cũng có bầu không khí điềm tĩnh thế này.

Anh Sasano bỏ nhiều thời gian xem từng tác phẩm một. Giữa chừng, anh ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt tôi nên tôi chuyển sang ngắm ga Kyoto qua vách kính. Từ chính diện có thể trông thấy cầu thang rất lớn của trung tâm mua sắm Isetan và dòng người đang lũ lượt lên xuống bằng thang cuốn. Những người bạn gốc Kyoto của tôi chê tới tấp cái trần kính của nhà ga khổng lồ này, nhưng hiếm khi được ngắm cảnh vật từ trên cao ở thành phố có quy định hạn chế chiều cao các tòa nhà nên thỉnh thoảng đến đây cũng thấy mới mẻ. Tôi thừ người ra.

Cứ như vừa đặt chân đến một nơi lạ lẫm.

“Cảm ơn chị rất nhiều.” Giọng nói kéo tôi về với thực tế.

Anh Sasano uống một ngụm cà phê. Tôi cũng rót nước trà trong suốt vào cốc.

“Có thể có bỏ sót nhưng tôi đã xem hầu hết các minh họa của chị trên báo và tạp chí. Nhiều tác phẩm được triển lãm tôi chưa từng nhìn thấy nên tôi rất biết ơn chị đã tập hợp lại giúp như thế này, khiến tôi càng thêm hứng thú.”

Anh Sasano nói rành mạch từng từ.

“Khi xem các tác phẩm này, tôi đã nghĩ, chị ngày càng chuyên nghiệp.”

“Vâng,” tôi đáp, đặt lại cốc lên miếng lót, cúi đầu “Cảm ơn anh,” đồng thời nuốt vội câu “Tôi vốn là dân chuyên nghiệp”.

Anh Sasano chăm chú nhìn những ngón tay đan vào nhau của mình như đang cố lựa chọn từ ngữ, rồi nhìn thẳng vào mắt tôi, “Chị Kanna. Có thật là chị đang được vẽ những gì mình muốn không?”

Tôi có cảm giác như những tiếng ồn ào nơi sảnh chờ chợt rơi vào im lặng.

Tôi xuống tàu điện ngầm ở Shijo rồi cứ thế đi vào khu thương mại Daimaru nằm sâu trong lòng đất. Trung tâm mua sắm lúc chiều muộn đầy ắp khách hàng nữ có phong cách quý bà. Những khuôn mặt trang điểm đậm gây ấn tượng về tuổi tác cùng hương nước hoa trộn lẫn với mùi thức ăn đặc sản từ đủ các vùng miền.

Ngay lập tức tôi thấy khó thở, phải đi ra khỏi đó.

Bụng rỗng tuếch thật khó chịu, tuy đã uống hết một bình trà sả mà miệng vẫn khô khốc. Tôi định vào đại một quán ăn gì cũng được nhưng không thể nghĩ ra món nào cụ thể.

Tôi ghé hàng quần áo nhập khẩu của Ý và hiệu sách ưa thích nhưng chẳng tìm được thứ gì ưng ý. Muốn tìm kiếm một thứ có thể khơi gợi ham muốn của mình nên tôi cứ thế bước đi vô định.

Đi mãi, đi mãi, lời anh Sasano cứ luẩn quẩn trong đầu.

Những bức vẽ của chị, bức nào cũng đẹp một cách tinh tế.

Chị có đủ kỹ thuật để vẽ được đúng như ý muốn của người yêu cầu.

Nhưng trong đó hiện rõ ý đồ muốn vẽ cho thật đẹp.

Tôi xin nói thẳng. Thực ra chị quá tính toán.

Ngày xưa, tôi có ấn tượng tranh của chị mỹ học hơn thế, gần như là khiêu khích. Khoảng ba năm trước, chị có phụ trách tranh minh họa “Cô bé quàng khăn đỏ” trong tuyển tập truyện cổ Tây Âu phải không? Chị Kanna đã vẽ chó sói đúng như một mụ đàn bà đồng bóng, đang cười nhạo sự trẻ con của cô bé quàng khăn đỏ. Bức tranh rất quyến rũ, lúc đó, tôi đã bị lôi cuốn mạnh mẽ.

Sau khi kể xong, anh Sasano nói như thể chốt hạ.

“Tôi không nói chị phải trở lại thời điểm ấy. Kỹ thuật vẽ của chị đang tiến bộ vượt bậc. Tôi biết nói ra chuyện này là thất lễ nhưng chỉ là, tôi nghĩ chị nên thử tự do bộc lộ cá tính của mình hơn nữa.”

Nhưng mà, nhưng mà, nhưng mà, dù có bị nói thế nào đi nữa, cá tính quá mạnh của tôi không phù hợp với tranh vẽ, cũng không thể phớt lờ yêu cầu của khách hàng và các nhà thiết kế. Không có chuyện thích gì vẽ nấy. Tuy vậy, tôi cũng không thể phản bác lại. Đúng là đâu đó trong đầu, tôi có chia ra một mảng để đáp ứng các yêu cầu đặt hàng. Thật đáng xấu hổ.

Chị chỉ đang lãng phí thời gian tự mãn với công việc mà ai cũng có thể làm được. Ý muốn hoàn thành công việc được giao là tốt, nhưng tôi nhìn thấu hết. Chị vẽ ra những thứ đẹp đẽ nhưng hoàn toàn không có chiều sâu.

Anh Sasano không nói vậy, nhưng những câu chữ này cứ nối đuôi nhau hiện lên trong đầu tôi, như biến thành đầm lầy đen kịt níu lấy chân tôi, khiến tôi không cử động được rồi từ từ bị nuốt chửng. Tôi muốn chạy trốn mà hoàn toàn không nhìn thấy lối thoát.

Không biết tôi đã quay trở lại Daimaru từ lúc nào. Các cửa hiệu đã đóng, đèn đóm cũng tắt hết, chỉ còn thứ ánh sáng lạnh lẽo tỏa ra từ các cửa sổ trưng bày.

Tôi muốn uống rượu, tán dóc với ai đó rồi về ngủ, nhưng hôm nay quán chị Tsuyutsuki nghỉ.

Tôi thử gọi điện cho Miho nhưng cô không nghe máy. Nhìn thời gian hiển thị trên màn hình di động, tôi nhận ra đấy là điều đương nhiên. Chắc chắn cô đang nấu nướng cho người chồng đã về nhà sau một ngày làm việc. Hiếm có bà nội trợ nào chịu nghe máy vào lúc 9 giờ tối.

Mọi người đều đang sống ổn. Tìm được một điểm tựa dự phòng làm lối thoát cho tình cảm và dục vọng, trân trọng thứ đang có trong tay, chủ động kiểm soát vật chất lẫn tinh thần. Dường như ngay Haseo - người mà tôi từng nghĩ rất giống tôi - cũng tự hiểu được bản chất mình và tìm đúng vị trí phù hợp. Tất cả đều đã trưởng thành. Hễ nghĩ chỉ có mình là chẳng làm được gì ra hồn, cả công việc lẫn tình cảm là tôi lại thấy xuống tinh thần khủng khiếp.

Cứ đi lòng vòng không mục đích trong thành phố, tôi thấm mệt, quay về trạm xe buýt. Ghế sau cùng chìm trong bóng tối, vẫn còn hơi ấm. Tôi dựa đầu vào cửa kính lạnh lẽo, nhắm nghiền mắt lại cho đến khi nghe thấy tiếng thông báo điểm dừng là trạm xe gần nhà.

Leo lên dốc về nhà, trong hòm thư có hai phong bì màu nâu, một cái đựng chìa khóa, một cái có tiền và tờ giấy xé ra từ sổ tay. Số tiền tương đương với nửa tiền thuê nhà. Tôi mở tờ giấy gấp đôi ra.

Anh định ở lại gặp em một chút rồi mới đi nhưng lại thôi. Cảm ơn em về mọi chuyện.

Tôi vò nát lá thư của Akihito, bỏ chìa khóa vào phong bì rồi nhét hết vào túi xách, lấy điện thoại ra. Cả tinh thần lẫn thể xác tôi đều mệt mỏi đến cùng cực, thậm chí chẳng còn tâm trạng để cởi giày ở lối vào mờ tối ấy.

Sau vài hồi chuông, đầu dây bên kia bắt máy.

Giọng chào đón của anh Shinji vang lên, “Anh đây.” Tôi thì thầm bằng giọng ngọt như mía lùi, “Em muốn gặp anh.”

Sáng hôm sau, có tin nhắn từ Miho.

Tôi đang nằm trên giường trong một khách sạn tình yêu ở gần khu Sanjo-Kiyamachi, lơ đãng xem ti vi. Tự nhiên cảm thấy hoài niệm, đây là lần đầu tiên trong năm nay tôi xem ti vi. Ở nhà lúc nào cũng phải cắm đầu vào làm việc, chút thời gian rảnh để bật ti vi lên cũng không có, mình chỉ giỏi hành hạ bản thân… Nghĩ đến đây, người tôi nặng trịch.

Mới sáng sớm mà phát thanh viên và các nghệ sĩ đã có vẻ hăng hái. Có lẽ họ vốn như vậy. Đủ các loại chương trình, từ bói cung hoàng đạo, tạp nham về đời tư của người nổi tiếng lẫn dự báo thời tiết đang ấm dần lên. Càng nhìn những gương mặt tươi cười trong đó, tôi càng thấy tâm hồn trống rỗng. Đúng lúc này, anh Shinji từ phòng tắm bước ra.

“Dự báo có nói hôm nay trời lạnh không? Chà, mà ở cả ngày trong bệnh viện thì cũng chẳng cần quan tâm.”

Dù tôi nhìn màn hình suốt nhưng thông tin hoàn toàn không vào đầu.

Tôi dõi mắt ra ngoài cửa sổ, sực nhớ ra mình đang ở khách sạn tình yêu. Đây là một không gian kỳ lạ. Trong phòng yên lặng tuyệt đối, không thể biết bên ngoài đang là ngày hay đêm. Nhiệt độ phòng được giữ ở mức có cởi trần cũng không bị cảm lạnh. Ở lâu, các giác quan dần trở nên ù lì.

Tôi đáp, “Hôm nay chắc chắn lạnh đấy,” rồi tắt ti vi.

Với tôi, từ tháng Giêng sang tháng Hai là thời điểm lạnh nhất, đặc biệt là vào khoảng lễ hội Setsubun[24]. Tôi thì thầm “Thế là năm nay không đi được lễ hội Setsubun rồi” thì anh Shinji cười, “Gì thế?”

Ở đền Yoshida, trong ba ngày từ mùng 2 đến mùng 4 tháng Hai hằng năm đều tổ thức lễ hội trừ tà. Tối mùng 2 và mùng 3 có các gian hàng nên năm nào tôi cũng đi cùng Akihito. Cảm giác như đêm lễ hội cũng là lúc lạnh nhất, tôi luôn mặc thật ấm. Chúng tôi vừa uống rượu vừa ngắm những vật trang trí dùng cho năm mới cháy bùng lên trong ngọn lửa.

“Lễ hội ấy lớn lắm đấy, các hàng quán nối dài từ đường đi bộ lên đến tận đỉnh núi Yoshida.”

“Kanna mà cũng thích mấy món ăn vặt kiểu đó à?” Anh Shinji lúi húi mặc quần áo, hỏi với giọng bất ngờ.

Tôi ăn quà ở các gian hàng lễ hội không phải vì thích, nhưng thấy vẻ dửng dưng của anh, tôi chẳng màng nói rõ nữa, lại nằm lăn ra giường.

“Liệu mùa xuân có đến không nhỉ?”

Tôi nói một mình. Đang đánh răng, anh Shinji quay người lại, “Hả?”

“À không, tại vì em có cảm giác nếu không đi lễ hội Setsubun thì mùa xuân sẽ không đến.”

Thói quen thật đáng sợ. Không còn tình cảm, nhưng nếu bỏ qua những việc từng làm cùng nhau thì lại có cảm giác thiếu thốn, bồn chồn như thể có gió đang thốc vào hốc trống trong lòng.

Tôi ngồi dậy. Anh Shinji không trả lời, chỉ nói, “Sao em không nghỉ thêm? Anh thì sắp phải đi!” Rồi vào phòng tắm súc miệng.

Lúc quay ra, anh kéo tôi lại hôn. Chúng tôi nhẹ nhàng ôm nhau. Người anh thoảng mùi bạc hà.

“Từ tuần sau vợ anh đi vắng ít lâu. Em có muốn đến nhà anh không?”

Thấy tôi im lặng, anh nhìn tôi kỹ hơn, “Em cứ nói đại với người yêu là đi du lịch rồi mang công việc theo làm là được mà. Ở cả buổi sáng cũng không sao.”

Làm gì có chuyện tôi vừa phơi quần áo cho người này vừa thấy hạnh phúc với người khác. Tôi gượng cười.

“Để em nghĩ đã.”

Nghe vậy, anh Shinji nheo mắt cười vẻ mãn nguyện.

Anh nhanh chân băng qua hành lang được chiếu sáng lờ mờ. Ở đây cũng có thể bước đi mà không gây nên tiếng động nào, giống như sảnh chờ khách sạn ngày hôm qua.

Anh Sasano đã nói, “Khi nào chị vẽ được đúng như ý mình thì liên lạc lại với tôi.” Rõ ràng anh vẫn cho tôi cơ hội, chỉ cố ý nói khích để tôi phải tức giận rồi sống chết tập trung vào sáng tác, nhưng giờ tôi không tìm đâu ra sức lực ấy. Không có bất cứ động lực nào, từ bản thân cũng như từ những điều xung quanh.

Tôi từng nghĩ mình muốn vẽ mọi thứ, ở mọi lúc, mọi nơi. Nhưng giờ tôi đã biết đó chỉ là suy nghĩ được chống đỡ nhờ ý chí tiến lên, sự khiêm tốn và chút tự tin nhỏ bé đến mức gần như không tồn tại.

Tôi nằm ườn trên giường khoảng một tiếng. Trở dậy rồi tắm rửa, lờ đờ thay quần áo và trang điểm xong cũng đã gần 10 giờ rưỡi.

Ra khỏi khách sạn, ngắm ánh nắng trong veo, tôi nghĩ đến Miho nên gửi tin nhắn cho cô. Miho gọi lại ngay lập tức, hỏi tôi đang ở ngoài à. Tôi cho biết địa điểm, cô nhẹ nhàng nói sẽ đến chỗ tôi rủ đi uống trà. Hình như nhà Miho ở gần hoàng cung.

Tự nhiên tôi thèm món trà sữa đậm đà của quán cà phê Inoda. Thỉnh thoảng tôi ghé qua đó vì ấn tượng với giá treo cốc bằng bạc cầu kỳ trong quán, nhưng Miho không thích quán xá cũ kỹ kiểu này, tôi bèn nói trong lúc kẹp điện thoại giữa vai và má để tiện đeo găng tay, “Không sao đâu, cậu chọn địa điểm đi.”

Ngắt máy, nhìn những cửa hàng hai bên đường và bước đi, không khí lạnh giá còn sót lại từ sáng sớm ở ngõ nhỏ làm hơi thở trắng xóa.

Quán Miho chọn là một quán trọ cũ kiểu Nhật kiêm luôn quán cà phê. Tường trắng, biển hiệu trắng, quán nằm im lìm trên đường Fuyacho, tôi từng đi qua nhưng chưa vào bao giờ.

Khách hàng chỉ có một đôi tình nhân. Quán hẹp dài đúng kiểu nhà cổ nhưng trần cao, nội thất thiết kế khéo léo nên có cảm giác rộng hơn thực tế.

Mở thực đơn ra, cả cà phê, trà sữa lẫn cà phê hiệu Inoda đều có từ hai loại trở lên. Vì vẫn chưa thấy thèm ăn nên tôi chỉ gọi trà sữa hoàng gia rồi ngắm mặt sân đang sáng ánh lên bởi lớp rêu ướt. Đúng lúc ấy, Miho chạy vào, luôn miệng xin lỗi dù cô chẳng hề đến muộn.

Miho mặc váy len liền thân rộng rãi cùng đôi bốt đế bằng, phong cách thoải mái hơn hẳn so với mọi khi. Cô lắc nhẹ cái túi lớn bằng vải bạt của hãng Orobianco rồi cười bảo hôm nay phải đi tập Yoga từ 1 giờ chiều. Tự nhiên, tôi có cái suy nghĩ khốn nạn rằng những người tốn công tốn sức, bỏ thời gian và tiền bạc ra chỉ để vận động đều là những người thừa thãi, an nhàn. “Thế à,” tôi nhẹ nhàng đáp lại. Miho nhìn tôi từ đầu đến chân rồi cười với vẻ tinh quái, “Kanna, hôm nay quần áo của cậu đáng yêu thế! Rất ra dáng họa sĩ minh họa.” Tôi vẫn mặc bộ đồ như lúc đi gặp anh Sasano. Tối qua, khi cởi đồ của tôi, anh Shinji cũng có vẻ ngạc nhiên.

“Thì tớ vốn là họa sĩ minh họa mà.”

Tôi cười lấy lệ, tim chợt nhói lên. Có lẽ hôm nay không thể kể những gì anh Sasano đã nói rồi. Thế nhưng tôi vẫn có cảm giác, nếu nói ra, vướng mắc trong lòng sẽ được tháo gỡ bớt. Đúng vậy, tôi là một họa sĩ. Tuy câu chuyện về hợp đồng sách tranh chưa tiến triển nhưng vẫn còn rất nhiều đơn đặt vẽ, và cả chuyên mục dài kỳ của báo kia mà.

Đang nghĩ vẩn vơ thì Miho đã chọn một phần mochi làm từ bột dương xỉ cùng trà Hojicha[25]. Món mochi dương xỉ được phục vụ ở nhà trọ kiểu Nhật, nghe đã thấy ngon.

“Trước khi tập Yoga tớ luôn cố hạn chế ăn. Kanna muốn ăn gì thì cứ gọi nhé, đừng ngại.”

“Không sao, tớ cũng đang mất cảm giác thèm ăn.”

Nghe tôi nói, cô nghiêng đầu hỏi, “Có chuyện gì à?”

Tôi ậm ừ, hớp một ngụm nước. Vị tinh khiết đến bất ngờ.

“Nước ở đây ngon quá,” tôi cảm thán rồi nhanh miệng thêm vào. “Tớ chia tay người yêu rồi, hôm qua anh ấy vừa trả lại chìa khóa nhà.”

Miho tròn mắt.

“Thật sao?” Cô chồm người tới trước, thì thầm vào tai tôi một cách thành thật. “Hình như là nước giếng đấy… Tớ đã nghĩ Kanna đang rất hạnh phúc.”

“Tớ cũng từng nghĩ như thế.”

“Hai người chia tay thật rồi à?”

Tôi gật đầu. Miho im lặng hồi lâu, rồi lạnh lùng nói.

“Có phải tại anh Haseo không?”

“Ơ, không. Chẳng liên quan gì đến Haseo cả. Cũng chẳng phải bị lộ chuyện ngoại tình. Chỉ là cái kết tất yếu cho một mối quan hệ vốn dĩ đã không suôn sẻ.”

Miho thở hắt ra, “Thế à…” Tôi bỗng cảm thấy bất an khi nhận ra sinh khí dần dần biến mất khỏi đôi vai cô. Tôi nhấp cốc trà sữa hoàng gia vừa được bưng tới.

“Thực ra bọn tớ đều biết ngày này sẽ đến. Vì quá đường đột nên có hơi sốc, nhưng cả hai đều không định vun đắp lại mối quan hệ.”

“Cảm giác lờ mờ thì không sao, nhưng một khi đã khơi lên mâu thuẫn thì sự cân bằng sẽ vỡ vụn. Tinh thần hay môi trường sống cũng vậy.”

“Ừ, cả công việc nữa. Như kiểu tớ quá tin tưởng vào bản thân, rồi bỗng dưng sự tự tin bị lung lay ấy. Nói cho đúng thì tớ đã sai lầm ngay từ đầu, khi dựa dẫm mà không có lý do cụ thể. Tớ thấy Miho thật giỏi khi tháo vát xoay xở được cả việc nhà lẫn bên ngoài.”

Miho khẽ cười, nhẹ nhàng nhón lấy một miếng mochi dương xỉ từ chiếc đĩa tre. “Tự tin à,” cô thì thầm. “Dù sao Kanna cũng đang sống vững vàng, sẽ vượt qua nhanh thôi. Biết đâu lại muốn đến chỗ anh Haseo để thay đổi tâm trạng. Nhớ mua cá rồng cho tớ nhé.”

“Không được. Bây giờ tớ không đi được. Nhất định là không.”

Giọng điệu còn cương quyết hơn tôi tưởng. Miho ngừng tay. Những điều đang kìm nén trong lòng bỗng theo từ “không được” tuôn trào ra tất cả.

“Bây giờ gặp nhau thì tớ lại dựa dẫm vào anh ấy mất. Thú thực là tớ rất sợ mình nhõng nhẽo, rồi đòi hỏi anh ấy với tư cách là một người đàn ông chứ không phải một người bạn khác giới. Tớ không muốn nhờ vả. Nếu bị đòi hỏi thì sẽ đáp ứng lại ngay mà chẳng hề lưỡng lự, Haseo là người như thế đấy. Tuy có vẻ hơi mâu thuẫn, nhưng tớ muốn Haseo vĩnh viễn là một người bạn.”

Tôi ngắm nghía màu nâu láng mịn trong cốc trà sữa hoàng gia, mang máng cảm nhận ánh mắt Miho đang chĩa vào má mình. Cô thì thầm, “Tớ hiểu. Đôi khi tớ gặp rắc rối với cả chồng, người yêu và nhân tình. Những lúc như thế, tớ chỉ muốn có ai đó dịu dàng lắng nghe mình mà thôi. Nhưng không cần một cô bạn đâu nhé. Vậy là, chỉ một anh bạn mới giải tỏa được tâm trạng ấy, phải không nào? Khi yếu đuối, một phần trái tim phụ nữ muốn được an ủi. Tớ rất hiểu cảm giác của cậu, có điều, nếu đến quá gần thì sẽ mất đấy.”

“Miho đã từng đánh mất… à?”

Anh trai. Hai chữ đó, tôi không dám nhắc tới trước mặt Miho. Nhưng dù tôi không nói ra, cô vẫn hiểu.

Từ lúc gặp lại đến giờ, mọi thứ ở Miho, từ lời nói cho tới hành động đều thể hiện rằng người chồng hơn tuổi bao dung đã cho cô một cuộc sống sung túc, ngoài ra còn một vài tình nhân có địa vị xã hội. Nhưng bóng hình người thanh niên phóng đến đón cô trên chiếc xe gắn máy giữa màn đêm đằng đẵng đã không còn nữa. Đối với cô, đó là một mất mát không gì bù đắp được.

“Mất rồi.”

Giọng cô bất lực như trẻ nhỏ. Lòng tôi thắt lại, hối hận vì câu hỏi của mình nhưng đã quá muộn.

“Ban đầu, mọi chuyện đều tốt đẹp. Tớ đã nghĩ anh chính là người sinh ra để dành riêng cho mình. Thế nhưng khi sự đặc biệt mất đi, chỉ còn đơn thuần là đàn ông và đàn bà. Tớ chợt nhận ra điều mình tưởng đặc biệt thực ra chẳng khác gì những điều bình thường. Thêm vào đó, vì biết hết mọi chuyện về nhau nên cả hai nhìn thấu suy nghĩ của đối phương. Biết hết. Kể cả không muốn nhìn cũng vẫn đập vào mắt. Tớ chưa bao giờ nghĩ sẽ xảy ra những chuyện tàn nhẫn đến thế. Không tốt đẹp thì trở thành địa ngục.”

Cô thở dài như thể muốn giảm đi chút gánh nặng trong lòng.

“Dù tớ đã muốn có thể ở bên nhau mãi mãi. Dù tớ đã muốn sẽ mãi là người đặc biệt trong mắt anh ấy. Nhưng một khi đã tiến tới, cái chờ đợi phía trước sẽ chỉ là kết thúc.”

“Cũng phải có những lúc hạnh phúc chứ?”

Tôi chỉ nói được như vậy. Nói xong lại thấy thất vọng, sao mình nói ra những lời tầm thường đến thế. Thà im lặng còn hơn.

“Ngắn ngủi lắm. Nhưng mà dù đau lòng thế nào, cuộc sống vẫn tiếp diễn. Tớ cứ hối hận mãi. Khác với Kanna, tớ sống không có mục đích, dù đã thử làm mọi thứ trong phạm vi có thể.”

Từng lời từng lời như đang vạch ra giới hạn. Dường như cô không muốn nói thêm gì nữa. Cậu khác tớ. Câu nói ấy, tôi đã bị chụp mũ không biết bao nhiêu lần.

Thấy tôi im lặng, Miho mỉm cười.

“Cậu thử mochi dương xỉ không?”

“Ừm, cảm ơn,” tôi chìa tay ra. Dù cẩn thận đến đâu, tôi cũng không thể đưa lên miệng gọn ghẽ, không dây bột ra ngoài như Miho được.

Từ lúc đó, cuộc trò chuyện trở nên gượng gạo. Nói chính xác thì tôi là người gượng gạo, còn Miho chỉ mỉm cười dịu dàng. Cử chỉ duyên dáng, vẻ ngoài hoàn hảo đến từng mi li mét, tất cả đều là những thứ cô học được sau khi phải chịu đựng sự ân hận vĩnh viễn. Tôi không thể ngăn mình tưởng tượng như thế.

Chia tay Miho, tôi đi bộ qua khu mua sắm mái vòm trên phố Kagenmachi. Có một cô gái tóc dài, xách túi Louis Vuitton lướt qua. “Đúng là ngốc,” cô nói chuyện điện thoại, giọng cười cao vút. Trông dáng vẻ cô, tôi nghĩ ngay đầu dây kia là nam giới. Người yêu, hay là bạn khác giới? Có khi cô bé ấy cũng có một “Haseo”.

Khuôn mặt không có gì nổi bật của cô mờ đi trong ký ức tôi nhưng tiếng lách cách của giày cao gót và mùi nước hoa thì lưu lại. Tôi đi bộ một lúc, chợt nhận ra đấy là hương nước hoa Chloe mà Haseo nói hay tặng cho những cô bồ của anh. Đó cũng là mùi đậm nhất trên giường Haseo.

Haseo, tôi nghĩ. Anh đang tỏa hương đấy. Dù có không vươn tay ra, hay tránh ánh mắt của em đi chăng nữa.

Tôi thử nhịp gót giày xuống mặt đường theo mỗi bước đi, nhưng đôi giày có quai của hãng Trippen chỉ phát ra mấy tiếng bộp bộp.

Tháng Hai là một tháng đáng sợ. Tôi luôn ấm ức vì nó thiếu hẳn hai, ba ngày so với các tháng khác, nên cứ đến cuối tháng là nước mắt chan hòa.

Thêm nữa, đó còn là thời điểm của các thủ tục thuế má. Dù đã bắt đầu chuẩn bị khi tờ khai thuế được gửi đến vào khoảng cuối tháng Giêng, nhưng tôi toàn để sang cuối tháng Hai mới bắt đầu vắt chân lên cổ mà làm. Năm nào Akihito cũng giúp tôi. Anh rất giỏi tính toán.

Nhưng năm nay không còn anh ở bên nữa. Tôi quyết định quyết toán từ sớm, thế mà chẳng hiểu sao cũng xong. Hóa ra chỉ có vậy thôi à, tôi nghĩ đầy chán nản.

Công việc cũng gần giống cuộc sống độc thân, tuy bận tối tăm mặt mũi nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút thời gian. Sự nhàn rỗi nửa vời khi chưa thể bắt tay vào việc khác làm người ta sốt ruột.

Chỉ những lúc rảnh rỗi như thế, anh Shinji mới liên lạc với tôi. Trong những người vây quanh anh, chắc tôi là kẻ ngạo mạn nhất. Biết tỏng tính anh thích chinh phục nên hễ nghe rủ rê là tôi từ chối, nhưng khi có nhiều thời gian hơn, tự nhiên tôi lại đến chỗ anh.

Hôm nào qua nhà tôi ngủ lại là sáng hôm sau anh nhất định bắt tiễn, thành ra tôi phải dậy sớm theo giờ giấc của người đi làm. Điều bất ngờ là, tôi có vẻ hợp với dạng đàn ông ích kỷ chỉ biết mình như anh Shinji hơn là dạng biết điều, nhường nhịn như Akihito.

Sau bữa trưa, đang ngồi giết thời gian trên xô pha ngập nắng thì điện thoại báo có tin nhắn đến. Vừa tạm biệt sáng nay mà anh Shinji đã lại nhắn tin rồi. Nội dung đại khái là: Anh đi Osaka công tác đột xuất, việc chỉ khoảng hai tiếng là xong, mai lại là ngày nghỉ, em có hứng ăn tối ở Osaka không? Nói cách khác, anh muốn tôi đến chứ gì? Tâm trạng phấn khích của anh toát ra từ từng câu chữ. Cũng dễ hiểu thôi, bình thường anh toàn bị nhốt trong bệnh viện.

Chiều tối nay tôi định đi xem triển lãm nghệ thuật chế tác gốm của Shino. Ban ngày, Shino làm thêm ngắn hạn ở văn phòng chính phủ, cứ vừa gia hạn hợp đồng với họ vừa tiếp tục sáng tác. Gọi là làm thêm chứ thực ra cô đã được coi là ma cũ ở văn phòng đó rồi. Đến vào khoảng 6 giờ chắc sẽ gặp được cô bé, nhưng nghĩ kỹ thì lúc nào cô cũng bị bắt làm thêm giờ nên có lẽ đi vào cuối tuần sẽ ổn hơn.

Tôi nhắn anh Shinji: Em phải tới đâu? Anh gửi lại tin nhắn ngay, chỉ có mỗi số tầng và tên địa điểm, không biết là của tòa nhà hay công ty nào. Anh Shinji có cái tật không bao giờ hẹn cụ thể. Có thể coi đây là cách phòng hờ để không bị trễ giờ. Tôi bực mình hỏi lại thì thấy anh im luôn, chắc đang đi cùng ai đó.

Hay là đi mua sắm nhỉ? Tôi đứng dậy trang điểm lại dù vừa tẩy trang xong, rồi ra ngoài với chiếc áo khoác đen lửng ngang eo và đôi giày cao gót màu đỏ mua hồi đầu năm chưa đi lần nào.

Ga Kyoto bỗng trở nên vô cùng nhỏ bé nếu đem so với ga Osaka mới được tu bổ vài năm trước. Đầu tôi ong lên giữa nhà ga ồn ào và đầy ắp ánh sáng. Đi lên thang cuốn, vừa ngẩng mặt nhìn tầng mái vòm giống những khu phố mua sắm là đã thấy hơi chóng mặt rồi.

Vào trung tâm thương mại, tôi chẳng biết làm gì hơn là lang thang qua vài tiệm bánh Âu và cửa hàng quần áo lần đầu được mở ở Osaka. Thấm thoắt đã hơn 6 giờ. Chắc anh Shinji cũng sắp xong việc rồi, có lẽ anh phải tham gia hội nghị khoa học hoặc một hội thảo phát biểu nghiên cứu nào đó. Tôi tra tên tòa nhà mà anh đã nhắn rồi đi bộ về phía Tây Umeda. Thì ra là tòa nhà tôi từng đến lúc dự buổi hội thảo hướng nghiệp, thảo nào nghe tên quen quen. Hồi ấy tôi đã thử nộp đơn cho khoảng ba mươi công ty, kết quả của hành vi bào mòn lòng tự trọng cùng tinh thần và tiền bạc đó là nhận thức, mình khác với những gì mà các doanh nghiệp yêu cầu.

Thang máy đi lên rất êm, không một tiếng động. Bên ngoài cửa kính dày là cơ man tòa nhà cao chót vót. Điểm hẹn ở tầng 50. Tôi không tài nào tưởng tượng được độ cao ấy, cho dù biết là bao nhiêu mét đi chăng nữa. Có nhìn xuống thì cũng chỉ nghĩ thầm, “Cao ghê!” Nếu không tự tay sờ nắn hay dùng các giác quan để cảm nhận thì tôi khó lòng nắm bắt được cụ thể. Thế giới trong tranh của tôi là thứ duy nhất mà tôi thấu hiểu chính xác. Thế giới ấy nhỏ bé biết nhường nào.

Tôi cảm thấy nặng nề như đang bị trùm một tấm chăn vô hình. Cánh cửa thang máy trượt mở.

Có nhiều người cầm túi giấy đi ra từ bàn lễ tân kê trong góc phòng hội nghị rộng thênh thang. Dòng logo màu xanh bằng tiếng Anh trên túi trông quen lắm.

Tầng này có không khí khá nghiêm trang, được chia ra thành nhiều khoang nhỏ. Tôi đi dọc hành lang và bắt gặp bóng hình quen thuộc của anh Shinji. Anh đang nói chuyện cùng một người đàn ông cao tuổi và một phụ nữ trẻ mặc áo khoác màu xám. Chỉ có người phụ nữ đang đứng. Cô vừa tháo chiếc thẻ tên bằng nhựa từ cổ ra vừa gật đầu lia lịa, khuôn mặt tươi cười nhưng cứng nhắc. Những lúc cô gật đầu, mái tóc đen được buộc chặt hất lên hất xuống như một chiếc đuôi.

Nhận ra tôi, anh Shinji khẽ giơ tay lên chào, đoạn đứng dậy, cúi đầu thật thấp với người đàn ông, cười nói xã giao vài câu để giải thích rồi rời khỏi bọn họ. Người phụ nữ cứ nhìn chăm chăm vào đôi giày màu đỏ của tôi.

“May được em cứu, dính vào đám quảng cáo thuốc là không dứt ra nổi. Mà còn các bác sĩ đứng đấy, cũng không tiện bỏ đi một mình.”

“Ơ, hôm nay không phải hội thảo sao?”

“Không, là buổi thuyết trình do một công ty dược tổ chức.”

Bệnh nhân chuyển biến xấu nên bác sĩ được chỉ định không thể đi, thành ra anh bị dí… Giọng anh Shinji xa dần. Nhớ rồi. Cái logo màu xanh ấy là của công ty Haseo. Tôi đã nhìn thấy trong xe hoặc trong phòng. Chắc chắn còn in trên bút bi nữa. Hoặc trên cặp tài liệu. Nhưng mà, có lẽ nào…

Phía lễ tân đang bắt đầu dọn dẹp. Không thấy Haseo. Tôi vừa tạm yên tâm thì một người đàn ông vóc dáng cao lớn đi ra khỏi hội trường, bước chân lắc lư. Anh ta nhếch mép cười, vâng dạ với người đàn ông đi chếch phía sau rồi liếc nhanh một vòng quanh phòng.

Mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt đen kia nheo lại vẻ chế nhạo.

Tôi toan quay đi thì tiếng gọi với theo khiến tôi phải dừng chân.

“Ê, Kanna! Kanna phải không?!”

Anh sải những bước dài đến chỗ tôi.

Tôi khoanh tay chuẩn bị tinh thần, ngước nhìn Haseo đi tới. Anh mặc vét nên trông cao lớn hơn so với bình thường.

“Sao anh lại ở đây?”

Anh phì cười với câu nói của tôi.

“Tại sao à? Vì hôm nay anh có bài diễn thuyết. Đây là hội thảo do công ty anh tổ chức.”

Anh hất hàm về phía bàn lễ tân.

“Nhưng đây là Osaka mà.”

“Biết, biết. Tạm thời bây giờ Toyama là chi nhánh Kansai nên thỉnh thoảng anh mới đến đây. Hôm nay là do thiếu người nhưng anh cũng sắp được về rồi. Nhắc mới nhớ, trên đường về anh định ghé vào Kyoto mà chẳng hiểu sao gọi điện cho cô mãi không được. Giờ thì vừa khéo, ta đi ăn thôi!”

Nói một mạch không nghỉ, cuối cùng, có vẻ Haseo cũng nhận r