- 5 -
Chắc anh không nhận ra đâu.
Tôi chăm chú nhìn tấm lưng dài của con người đang im lặng bước đi.
Từ hồi xưa, những lúc tôi không vui, nhất định Haseo sẽ bảo, “Đi ăn thịt!” Kể cả có muốn động viên tôi thì cũng chẳng bao giờ chịu nhìn mặt, chỉ buông một câu như thế rồi lôi tôi ra khỏi phòng trọ hoặc phòng sinh hoạt câu lạc bộ.
Bóng lưng ấy không hề thay đổi. Chỉ là quần áo bình thường đã chuyển thành bộ vét nghiêm trang.
Bản thân Haseo cũng không hề thay đổi.
Bước chân tôi bỗng chậm lại, tiếng gót giày gõ xuống sàn nghe như tiếng rên rỉ của động vật nhỏ. Giày mới nên đi chưa quen chân. Vai Haseo khẽ khựng lại. Ngay lập tức, tôi cố nén cơn đau nhói từ gót chân, thẳng lưng bước nhanh để đi ngang hàng với Haseo. Tuy cảm thấy anh đang nhìn mình nhưng tôi không nhìn lại, chỉ mấp máy môi, “Mình đi đâu thế?”
Nơi chúng tôi đang đến là một nhà hàng Pháp cao cấp nằm trong tòa nhà hiện đại mới được khánh thành cách đây vài năm. Tôi lại bắt đầu hoài niệm về chuỗi nhà hàng thịt nướng ăn thoải mái hết có 2.980 yên thời sinh viên.
Vì các bàn đều đã được đặt trước nên nhân viên dẫn chúng tôi tới quầy. Tôi thấy nhẹ cả người. Bây giờ ngồi cạnh nhau sẽ thoải mái hơn ngồi đối diện. Quầy và bếp được chắn bởi một tấm kính nên ngồi ngoài vẫn trông thấy những người đầu bếp đang làm việc bận rộn.
Đưa áo khoác cho phục vụ bàn xong, Haseo bảo tôi “Cứ gọi đại vài món đi!” rồi cầm điện thoại ra khỏi quán.
Tôi mở thực đơn bọc da, thở dài trước danh sách rượu dài dằng dặc. Trước mắt cứ gọi hai ly vang sủi bọt đã. Bên những ô cửa sổ dõi ra cảnh trời đêm, toàn là các cặp đôi hạnh phúc.
Tôi không bình tĩnh được.
Thì bởi, trông tôi chẳng khác gì người phụ nữ của Haseo.
Thẳng thắn như thế, tôi chợt nhận ra, trước giờ thường hay tự lừa dối bản thân bằng những suy nghĩ mơ hồ.
Phải rồi, tuy tôi đã tự theo Haseo đến đây như thể đó là điều bắt buộc, nhưng chung quy lại anh đã cướp tôi từ tay một người đàn ông. Những lời anh nói với anh Shinji rõ ràng đã đi quá giới hạn. Tôi sẽ không tha thứ cho anh chỉ vì mối quan hệ đặc biệt giữa chúng tôi. Không đúng, dù có quan hệ đặc biệt đi chăng nữa, việc tôi nổi giận vẫn là lẽ thường tình. Ngay cả Akihito, nếu làm như thế trước khi chia tay, tôi cũng sẽ không tha thứ. Tôi đã phớt lờ sự thật bản thân mình đang đi ngoại tình mà chỉ tức giận bởi hành động lỗ mãng của anh. Tôi không thể chịu nổi việc bị đối xử như đồ vật của ai đó.
Nhưng rốt cuộc, tôi đã im lặng đi theo Haseo, người chẳng phải nhân tình cũng chẳng phải người yêu.
Có lẽ anh Shinji đã nghĩ giữa tôi và Haseo là tình yêu nam nữ. Bằng chứng là điện thoại của tôi vẫn hoàn toàn im lặng. Chắc chắn anh sẽ không liên lạc trong một thời gian. Anh không phải dạng đàn ông đủ rộng lượng để tha thứ hành vi bắt cá hai tay, lại luôn chủ động tránh những việc gây phiền cho bản thân.
Tôi chẳng buồn bã, thậm chí còn thấy thoải mái. Tôi vẫn tức anh ách chuyện anh dám vu khống lý do tôi không dùng biện pháp tránh thai.
Nên tôi đã đi theo Haseo.
Nhưng không chỉ có thế.
Lúc ấy tôi chẳng hề nghĩ gì, đầu óc trống rỗng, cứ cắm cúi đuổi theo bóng lưng Haseo. Không bất an cũng không lúng túng, tôi tin tưởng từ tận đáy lòng rằng, con đường này là đúng đắn. Đơn giản, đó là tiến về phía trước. Gần đây, tôi hiếm khi có tâm trạng thế này, ngay cả lúc cầm bút vẽ cũng thấy bối rối. Biểu cảm và đánh giá của người khác không khi nào thôi luẩn quẩn trong đầu tôi.
Lúc chạy theo anh, làn gió vờn qua má thật dễ chịu. Thân thể nóng lên, có cảm giác như đi bộ bao nhiêu cũng được.
Tuy vậy, chỉ trong thoáng chốc đã bị kéo về thực tế.
Tôi nuốt xuống những bất an và nghi ngờ đang trào lên trong lòng. Haseo đã nghĩ gì khi chia rẽ tôi và anh Shinji? Với tư cách là đàn anh? Là bạn? Hay là một người đàn ông? Việc tôi đi theo anh có củng cố thêm cho hành động của anh?
Nụ cười ấy khiến tôi quên hẳn việc anh đã đi quá giới hạn.
Tôi vô thức bấm móng tay vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay, đau nhói, rồi cứ tháo nhẫn ra lại đeo vào, một cố tật mỗi khi căng thẳng.
Cả người tôi bứt rứt, lòng cực kỳ lo sợ giữa mình và Haseo đã nảy sinh một thứ “quan hệ” nào đó.
Tôi không muốn đứng lại. Tôi muốn tiếp tục đi bộ mãi như lúc nãy chứ không phải chôn chân ngồi một chỗ thế này.
Một tiếng “cách” khẽ vang lên. Người phục vụ đã bưng ly rượu ra đặt xuống bên cạnh tôi.
Tôi ngẩng mặt lên, mở thực đơn ra xem. Tôi không gọi theo suất mà chọn món lẻ, không thèm để ý giá mà gọi những món có vẻ ngon. Đã thế mình phải ăn cho anh ấy sạt nghiệp mới được. Tôi chọn một đĩa thịt tổng hợp kiểu Pháp, bánh nướng gan ngỗng béo, đang gọi dở đến món Tripe Gratin[26] thì Haseo quay lại, ngồi phịch xuống ghế hỏi, “Tripe là gì?” Tôi trả lời một cách đơn giản, “Lòng.” Haseo nhìn theo ngón tay tôi đang chỉ vào thực đơn, gọi thêm món bít tết bò Omi[27].
Trả lại thực đơn cho người phục vụ rồi, tôi mới nhớ ra mình chưa hề gọi rau và cá. Vì anh ấy nói đi ăn thịt nên mình gọi toàn thịt chăng? Buồn cười thật, tự dưng lại răm rắp nghe lời Haseo.
“Sao thế?” Haseo hỏi.
“À không, em chỉ đang nghĩ, tự nhiên muốn ăn thịt cừu non.”
“Để gọi sau cũng được.”
Thứ gì đó phản quang đang đung đưa trước ngực Haseo.
“Haseo, anh vẫn còn đeo thẻ trên cổ kìa.”
“À, ừ nhỉ.”
Haseo tháo thẻ in logo công ty ra, cuốn dây lại rồi nhét thật lực vào chiếc cặp đang đặt trên ghế bên cạnh. Miệng anh nhệch ra như muốn nói, “Quên khuấy mất,” làm tôi bật cười.
“Cô thấy buồn cười đến thế hả?” Haseo nhăn nhó.
“Vì trông anh thảm quá.”
Tôi cười, với tay lấy ly rượu thì bị anh chặn lại, “Ê ê, từ từ, phải cụng ly đã chứ.”
“Cái gì?”
“Ăn mừng xóa sổ tình nhân.”
Nhìn khuôn mặt của Haseo, lòng tôi nhẹ nhõm hẳn.
“Sao, hắn có gọi điện nhắn tin gì không?”
“Không.”
Anh cười ha hả với cái giọng ngàn năm không đổi, đôi mắt đen sáng lấp lánh như mắt một chú bé láu lỉnh.
“Không gọi là đúng rồi. Trông hắn có vẻ ngạo mạn, giờ chắc đang tức tối lắm.”
Tôi thấp giọng, “Haseo này, anh đang khoái chí lắm đúng không?”
“Còn phải hỏi!”
Tôi thở dài. Haseo liến láu, “Cụng ly nào!” Chạm cốc xong, anh lại cười, “Uống đi, uống đi! Mà lúc ấy, mặt gã đó đến là tếu. Chẳng lẽ hắn không nghĩ là cô sẽ đi theo anh? A… tự nhiên có trò vui. Quá đã, quá đã!”
“Rõ là ngốc.”
“Nhìn thái độ ngạo mạn đấy ai mà chẳng muốn đập cho một trận. Mới chừng đó thôi thì mình chưa bị trời phạt đâu.”
“Công việc của anh liệu có bị ảnh hưởng gì không?”
“Đã bảo không sao mà. Thằng cha ấy còn trẻ, vẫn phải đi nịnh bợ các bác sĩ có chức vụ cao hơn. Hình như cũng chẳng phải dạng tốt nghiệp đại học danh tiếng, chẳng có quyền quyết định gì đâu.”
“Bị khiêu khích như thế, lỡ lúc đấy anh Shinji nổi khùng lên thì sao?”
Haseo chống cằm nhìn tôi, “Thì anh sẽ để cho hắn đánh. Vì em.”
Đó là đòn quyết định. Những lúc Haseo gọi tôi là “em” đều là lúc anh nói đùa. Tôi có cảm giác vừa thất vọng, vừa nhẹ nhõm. Như để lấp đầy khoảng trống trong lồng ngực, tôi chọc dĩa vào đĩa thịt tổng hợp to bự vừa được bưng tới, lần lượt nhét vào miệng nào giăm bông sống, salami, xúc xích và cả những lát thịt đỏ hồng, sau đó lại xé bánh mì thơm nức mũi, phết đẫm pa tê rồi nhồm nhoàm ăn.
“Cái đĩa ngồn ngộn thịt này là sao?”
“Là thịt lợn tổng hợp chế biến kiểu Pháp. Cái kia là gan, đó là thạch làm từ thủ lợn và chân giò, giăm bông sống làm từ phần đùi, đây là xúc xích, còn lại là lẫn lộn của các bộ phận khác.”
“Gớm quá.”
“Gớm mới ngon.”
Tôi uống cạn ly rồi gọi một chai vang trắng Alsace. Haseo vốn tửu lượng thấp, vẫn đang nhâm nhi phần vang của mình.
“Dạo này trông cô xơ xác thế. Ngoại tình chẳng giải quyết được gì. Chia tay đúng lúc đấy.”
“Em không quan tâm, cũng chẳng còn lưu luyến.”
“Công nhận.”
Sao anh nói thế?”
“Cô đang ăn thùng uống vại đấy thôi. Từ xưa, cứ chia tay là cô lại ăn hùng hục còn gì? Đêm hôm khuya khoắt cũng lục tủ lạnh làm lẩu hay cơm rang rồi lẳng lặng ăn. Từ giờ trở đi chắc cô cũng chỉ ra ngoài gặp trai, hợp hợp thì ngủ cùng chứ không đủ sức kéo dài một mối quan hệ nghiêm túc đâu nhỉ?”
Miếng thịt nghẹn lại ở cổ. Haseo lấy chai rượu vừa được người phục vụ bàn mang tới, rót ồng ộc vào ly của tôi.
“Anh chỉ đùa ác thôi phải không?”
“Cái gì cơ?”
“Lý do anh bóc mẽ anh Shinji.”
“Đúng. Chứ cô nghĩ loại toàn hành động theo trực giác như tôi có thể suy nghĩ sâu xa từng tí một à?”
“Thế tại sao lại đến quán này?”
“À, anh nghe nói hình như mấy tay bác sĩ hay đến đây. Tình cờ gặp lại lần nữa thì thú vị phải biết.”
“Không có chuyện đó đâu.” Tôi hất hàm về phía cảnh đêm ngoài cửa sổ. “Hắn bị bệnh sợ độ cao, tuy luôn cố che giấu.”
“Nhát cáy.”
“Ừm.”
Chúng tôi nhìn nhau rồi cười phá lên. Gánh nặng trong lòng đã nhẹ bớt vài phần. Đoán già đoán non làm gì. Haseo vẫn là Haseo, không bao giờ thay đổi.
“Haseo, chuyến tàu nhanh cuối cùng trong hôm nay là mấy giờ?”
Lúc nào Haseo cũng ăn nhanh mà giờ lại đang rất nhẩn nha. Tôi thấy hơi lo lắng.
“Không sao, lúc nãy anh đặt khách sạn rồi.”
Hóa ra lúc mới đến quán, anh mang điện thoại ra ngoài là để đặt phòng.
“Ở Osaka?”
“Không, khách sạn công tác ở Torimaru. Anh sẽ tiễn cô đến Kyoto.”
“Tại sao?”
“À, coi như là dịch vụ hậu mãi. Anh tính rồi, mai nghỉ thì đi mua sắm xong xuôi sẽ về thôi nên cô đừng bận tâm. Ơ kìa, ăn đi chứ, đêm nay anh làm bạn đồng hành của cô.”
Anh cắt pa tê, đặt vào đĩa tôi phần nhiều hơn. Thay vì trả lời, tôi cho miếng pa tê hồng nhạt đó lên miệng. Thịt và gan ướp lạnh êm ái trôi qua cổ họng.
“Haseo này!”
“Gì?”
“Anh bảo em không được ngoại tình nhưng chính anh cũng ra tay cả với phụ nữ có chồng đấy thôi?”
“Ờ, nhưng anh không cặp với ai quá lâu, có quan hệ thì cũng chỉ tối đa năm lần rồi đường ai nấy đi.”
“Lại ngụy biện.”
“Chẳng thế nữa. Nhưng cô thì không được.” Anh lắc lắc cái dĩa về phía tôi, nói vẻ nghiêm nghị.
“Tại sao?”
“Chẳng được lợi lộc gì. Cô đang làm việc bằng tên và hình ảnh. Càng ngày cô sẽ càng nổi tiếng, nếu bị chỉ trích là hư hỏng, thiếu tư cách đạo đức thì lợi bất cập hại. Lúc nãy anh có nhắc đến trực giác đúng không? Trực giác và bản năng khá là chính xác đấy. Cứ để những kinh nghiệm từ trước đến nay đưa đường chỉ lối trong vô thức, câu trả lời sẽ tự đến thôi. Dù có dành thời gian suy nghĩ thì cuối cùng vẫn đi đến kết luận tương tự, nên anh khá coi trọng bản năng của mình. Dõi theo cô một thời gian dài, anh nghĩ cô không cần loại đàn ông chỉ biết cái lợi trước mắt như thế. Gọi tình nhân đến tận nơi làm việc, chứng tỏ hắn có sở thích bệnh hoạn. Đám bác sĩ thỉnh thoảng cũng có những kẻ điên. Nhưng suy cho cùng, dù sao cũng là người cô đã chọn nên anh không đánh giá gì.”
Anh nói một hơi rồi nhờ người phục vụ lấy cho cốc nước. Anh lên tiếng mà không nhìn tôi, “Cô không quay lại với người yêu à?”
“Không.”
“Cô không tha thứ cho cậu ta được à?”
Tôi im lặng.
“Thi thoảng ngủ với gã bác sĩ kia cũng không sao. Nhưng đừng dùng chuyện đó để lấp chỗ trống của người yêu. Nhanh chóng tìm đối tượng mới đi.”
Giọng anh nhẹ bẫng nhưng lời lẽ nghe thật nặng nề. Thấy tôi vẫn ngồi yên, Haseo lại rẽ sang chuyện khác, “Đĩa thịt này ngon đáo để,” rồi nhét một miếng giăm bông sống vào miệng.
Tôi không phản bác lại được. “Gì chứ, ai cho anh quyền quyết định?” hay “Làm sao anh hiểu em được!” Tôi biết có nhiều chuyện cần phải nói, nhưng rốt cuộc chỉ đưa tay lấy ly rượu vang.
Bụng đầy ắp thịt và rượu, chúng tôi leo lên tàu điện về Kyoto.
Trên tàu, Haseo ngồi đọc sách kinh tế còn tôi nhắm mắt giả vờ ngủ. Tàu điện đung đưa, không khí thoang thoảng mùi hương ngọt đắng trộn lẫn nước hoa và thuốc lá của Haseo thật dễ chịu. Tiếng lật sách đều đặn vang lên bên cạnh, các thứ trong đầu như đã rơi ra hết, tôi bồng bềnh trôi trong bóng tối mênh mông. Chắc do tôi đang say.
Không khí lạnh lẽo ở nhà ga làm tôi sực tỉnh. Kyoto ngày càng lạnh buốt. Mặt đường loang loáng nước, có lẽ trời vừa mưa.
“Này, người em quen mở quán gần đây. Mình đến đó đi.”
Nghe tôi rủ, Haseo toét miệng cười, hàm răng trắng bóng lấp lánh trong đêm tối, “Đẹp không?”
“Cực kỳ đẹp.”
Đi quá sông Kamo, chúng tôi hướng về phía Gion, bước xuống cầu thang tối bên cạnh tòa nhà lớn rồi đẩy cửa có treo biển hiệu Trăng Non.
Hiếm thấy có khách ngồi ở quầy.
Hai người đàn ông mặc vét khoảng ngũ tuần đang cười nói với chị Tsuyutsuki. Trong một giây, tôi những tưởng người đàn ông béo lùn là Cún cưng, nhưng hóa ra không phải.
Chúng tôi vừa ngồi xuống ghế xô pha thì Akira nhún nhảy mang khăn lau tay nóng đến.
“Ái chà, chị Kanna, hình như hôm nay chị đang say? A, người này là anh bác sĩ đẹp trai mà xấu tính phải không?”
“Chị vừa chia tay với anh bác sĩ đó rồi,” tôi cởi áo khoác ra và gập lại.
“Oái, thế á?! Thế ai đây?”
Akira len lén nhìn Haseo, không biết có phải sợ không mà cứ bám lấy tôi.
“Cái gì? Trông anh xấu tính lắm à?”
Haseo cười khùng khục trong họng, rút thuốc lá bằng điệu bộ đáng yêu. Akira chừng như nhẹ nhõm hơn, cậu đặt ngón trỏ vào cằm, ra chiều đánh giá.
“Ừm… xấu tính thì không đúng, nhưng có vẻ sát gái.”
“Ơ không, anh đây nghiêm túc lắm đấy!”
“A, thôi đi! Xạo hoài! Cái giọng nói và nụ cười quyến rũ này ấy mà, không được, chị Kanna, không được đâu! Người này chắc chắn sẽ làm con gái khóc đấy!”
“Đã bảo không có chuyện đó, anh đang làm mọi người hạnh phúc chứ!”
“Nói nghe hay gớm! Loại đàn ông như anh ấy mà, là con trai của gái đứng đường, lớn lên sẽ làm hàng đống phụ nữ phải nhỏ lệ.”
Xem chừng Akira khá thích Haseo, hoặc là hồi xưa hay bị đàn ông kiểu này bỏ rơi nên có vẻ cao hứng, tôi vừa nghĩ vừa nhìn hai người thì Haseo nói, “Cái cô này mới là người làm đàn ông khóc ấy.” Anh huých cùi chỏ vào tôi.
“Đúng rồi đấy, chị Kanna cũng là con gái của trai bao, sinh ra để làm đàn ông khóc.”
“Thế hai người bọn anh mà lấy nhau thì sẽ sinh ra ai?”
Akira hơi mở to mắt, nói vẻ đắc ý, “Sẽ sinh ra em đây.”
Haseo cười lăn lộn.
“Ôi, đừng có nói mãi mấy chuyện nhảm nhí đó, đi pha rượu đi.”
“Buồn cười thế, chị Kanna lúc nào cũng tự pha còn gì? Hay chị đang xấu hổ? Chuyện lạ khó tin nha. Rõ thật là, người yêu mới đúng không nào?”
Tôi toan mở miệng phản bác thì một dáng người mảnh khảnh tiến lại bàn.
“Lần đầu gặp mặt, anh Haseo. Tôi là Tsuyutsuki.”
Chị Tsuyutsuki để tóc xõa, mặc một chiếc váy dài màu đen khoét sâu phần lưng, tóc mái cắt bằng đến sát lông mày, trông cứ như một con búp bê Nhật xinh đẹp.
“Chị cắt tóc mái rồi à?” Tôi hỏi, Akira cũng la lên kinh ngạc, “Anh là Haseo?”
“Nhìn là biết còn gì.” Chị Tsuyutsuki chăm chú quan sát Haseo, rồi nói mà hầu như không cử động môi. “Không thể là tình nhân được, hai người này chẳng phải đang ở bên nhau với vẻ mặt không phòng bị hệt như hai đứa trẻ con lớn xác sao?”
Đứng nguyên tại chỗ, chị vươn người tới trước, châm thuốc cho Haseo bằng một chiếc bật lửa mỏng.
Haseo chậm rãi nhả khói và cười bằng giọng trầm, “Như trẻ con à?”
“Cậu ấy, mạnh miệng đùa bạo đấy nhưng làm sao mà sinh con với cô này được?”
Chị Tsuyutsuki liếc nhìn tôi bằng đôi mắt dài sắc lẻm. Mái tóc đen nhánh của chị óng ả hệt như dòng sông Kamo giữa trời đêm mà chúng tôi đi qua khi nãy.
“Thụ tinh nhân tạo thì có thể chứ.”
Chị Tsuyutsuki cười nhạt trước câu trả lời bỡn cợt của Haseo, nói “Gặp sau nhé” rồi quay lại phía quầy bar.
Sau đó, Haseo và Akira hào hứng buôn chuyện tiếp với nhau, tôi vừa thỉnh thoảng chêm vào vài nhận xét vừa liếc mắt nhìn chị Tsuyutsuki. Khi hai người khách kia ra về, tôi cầm chiếc cốc rỗng lại gần quầy bar.
Đặt cốc xuống, đá còn sót dưới đáy kêu lanh canh. Đang rửa đồ, chị Tsuyutsuki chỉ nhướng mày. Tôi vội nhìn xuống tay mình. Giọng chị chìm trong tiếng nước chảy xối xả.
“Sao em lại dẫn cậu ấy đến đây?” Ngữ điệu nhẹ nhàng khiến tôi bớt căng thẳng, thoải mái thả người xuống chiếc ghế cao.
“Em cũng không biết nữa. Em chỉ muốn giới thiệu với chị Tsuyutsuki.”
“Cô muốn tôi nhận xét về cậu ta chứ gì?” Đôi môi đỏ vẽ ra một nụ cười nhạt.
“Em không biết.”
“Có chuyện gì à?”
“Liên quan đến Haseo thì không có gì hết.”
“Thế, cô đã dao động à?”
Tôi cố lựa chọn từ ngữ, vô thức cuốn đuôi tóc vào ngón tay. Xơ xác hết rồi, phải nhuộm và dưỡng lại thôi.
“Từ hồi xưa, cứ ở với Haseo là không thể tiếp tục với người yêu và tình nhân. Còn nữa… em không hiểu tại sao mình chỉ nghe theo lời anh ấy.”
“Chị nói thẳng nhé?”
“Chị Tsuyutsuki lúc nào mà chẳng nói thẳng.”
Bốn mắt chạm nhau. Chị Tsuyutsuki cười mũi. Khuôn mặt chị thực sự rất xinh đẹp.
“Cái đó thì không phải lỗi của cậu nhóc ấy đâu, mà là bởi cô bị mắc chứng yêu cha quá mức đấy.”
Chị Tsuyutsuki khóa vòi nước lại. Tiếng cười của Haseo và Akira đột nhiên vọng tới nên chị quay lại ngó, nhưng cuộc trò chuyện của hai người lại mau chóng lẫn vào tiếng nhạc trong quán.
“Lúc trước chị cũng nhắc đến hội chứng ấy nhỉ?”
“Đúng rồi, cô ấy mà, không tin tưởng bọn đàn ông. Ngay cả việc làm quen và lên giường ngay lập tức cũng là vì lý do ấy. Cho đi thân thể mình rồi dựa vào đó để coi thường sinh vật đầy dục tính mang tên đàn ông. Nhưng, cậu nhóc ấy không bao giờ ngủ với cô, chỉ bao bọc mà không lấy đi từ cô bất cứ thứ gì. Thế nên đối với cô, cậu ta là người đàn ông tối thượng.”
“Với em, Haseo không phải đàn ông.”
“Ừ, cô không coi là đàn ông. Bởi vì đối với cô, đàn ông là thực thể bẩn thỉu đã làm ô uế tuổi thơ cô. Nhưng cô cũng lợi dụng những kẻ đó, khiến họ làm bản thân cô nhơ nhuốc để vượt qua chấn thương tâm lý ấy.”
Chị biết tôi dùng tình dục để chôn lấp tình cảm của bản thân. Mặc tôi nghẹn lời, chị quay lưng lại, lấy trong tủ ra một chiếc ly mới. Có thứ gì đó giống hình xăm cánh bướm trên tấm lưng trần.
“Chẳng phải hai người rất giống nhau ư?” Chị với tay lấy chai rượu Gin màu xanh.
“Nghĩa là sao ạ?”
“Không phải chỉ có phụ nữ mới bị xâm hại tình dục đâu.”
“Có lẽ nào,” tôi cười. Ở Haseo không có mảng tối như tôi.
“Cô hiểu cậu ta rõ đến mức có thể khẳng định như thế à?”
Tôi bỗng nghẹn lời. Haseo không kể chuyện quá khứ. Tôi hoàn toàn không biết gì về anh cho đến lúc chúng tôi gặp nhau.
Ly Gin Buck được đặt trước mặt tôi, bọt khí lờ đờ nổi lên từ miếng chanh mới thêm vào.
Chị Tsuyutsuki nhìn về phía Akira và Haseo, nheo mắt nói, “Cậu ta không đi ra đây nhỉ? Lúc cô bị người yêu đánh, chị chỉ nhìn thấy sự nhẹ nhõm của cô. ‘Ôi, nhờ chuyện đó, mình đã có thể hoàn toàn mất niềm tin, quả nhiên đàn ông chỉ là lũ quỷ của lòng tự trọng.’ Khinh miệt là cách thanh toán tình cảm rất nhẹ nhàng, phải không?”
Ngụm rượu trong miệng đắng ngắt. Tôi cố nuốt xuống chất cồn đang nghẹn ở cổ rồi đưa tay ôm mặt.
“Ngẩng mặt lên.”
Chị Tsuyutsuki chằm chằm nhìn tôi. Người đang phải nghe những lời tàn nhẫn là tôi mà sao chính bản thân chị trông cũng khổ sở và cay đắng như vậy?
“Không phải chị đang trách em, chị chỉ muốn em được vui vẻ. Lúc còn nhỏ, bị lạm dụng tình dục nhưng lại không thể nói với ai vì sợ người ta ghét bỏ, xa lánh. Ai cũng sợ cô đơn. Chị cũng vậy, không muốn cô đơn nên chị giữ mối quan hệ với người đàn ông xấu xí ấy cho dù không yêu nhiều đến thế. Bản thân chị không thể có được thứ mà mình thực sự muốn, nhưng đổi lại, chị đã chọn người sùng bái mình. Chị quan hệ tình dục như diễn một vở kịch. Để sống, hầu hết mọi người phải từ bỏ một thứ gì đó. Nhưng em thì khác.”
Chị im lặng một lúc rồi lại nhìn tôi.
“Không muốn dựa dẫm vào bất cứ ai, nói cách khác, em đang đợi sự xuất hiện của một người lý tưởng. Đâu đó trong lòng, em đang hy vọng. Nếu thực sự chỉ là bạn bè, chuyện chia xa không đủ sức làm em khổ tâm. Hiểu ý chị không? Cậu trai kia chính là ảo tưởng của em. Ngủ cùng cậu ta rồi phá vỡ cái ảo tưởng đó đi. Chẳng phải thứ gì đặc biệt đâu.”
“Bạn em có khuyên, tuyệt đối không được ngủ với anh ấy. Nếu làm thế, em sẽ mãi mãi đặc biệt trong lòng anh ấy.”
“Đừng cố gìn giữ từng chút thời gian như vậy. Chị không muốn em sống trong bó buộc. Hơn nữa…”
Chị bỏ tay khỏi má, mím môi hồi lâu rồi mới lên tiếng, “… Chúng ta đồng bệnh tương lân, ngoài ra thì đâu còn cách nào khác.” Sau đó bắt đầu rửa và lau cốc chén.
Tôi lơ đãng nhìn chị. Tuy lờ mờ nhận ra mình đang làm chị tổn thương nhưng tôi không biết phải nói gì. Khi kim giây của đồng hồ trước mặt quay được ba vòng rưỡi, tôi nhận ra, câu hỏi ban đầu là do tôi đặt, và chị Tsuyutsuki đã thẳng thắn trả lời, không hề che đậy. Chị giãi bày cả những chuyện mà tôi nghĩ chị sẽ không bao giờ muốn nhắc tới.
“Chị có hình xăm à?”
Không chịu nổi sự im lặng nặng nề, tôi thốt lên. Chị Tsuyutsuki xếp cốc lên giá, hơi nghiêng đầu.
“Ôi chà, cô nhìn thấy sao? Cũng lâu lâu rồi. Vì xấu hổ nên chị giấu đi đấy.”
“Chị thấy xấu hổ ư?”
“Ừm, thợ xăm - người quen của Akira có nói, đa số phụ nữ đều chọn hình bướm. Đàn bà muốn thay đổi, cũng phải lột xác giống như sinh vật ấy. Không hiểu sao nghe thế xong chị lại đi xăm hình này, như thể muốn khắc một bằng chứng rằng bản thân cũng không khác gì những phụ nữ bình thường.”
“Đúng là hình bướm hay rồng kiểu Nhật rất hợp với chị.”
Chị Tsuyutsuki quay lại nói, “Chính xác!” Rồi từ đó cứ tủm tỉm cười mãi.
“Chị có cảm giác cô đang sống mà không muốn thay đổi. Đau đớn, phẫn hận hay dối gạt, cô không chịu buông tay khỏi bất cứ thứ gì dù nó rối rắm đến đâu đi chăng nữa, cứ ôm lấy tất cả mà sống với linh hồn quằn quại khổ sở. Thật phức tạp. Nhưng điểm ấy rất đáng yêu. Thế nên chị không bỏ mặc cô được.”
Chị hất hàm về phía Haseo. Anh đang duỗi thẳng chân, tựa sâu vào ghế xô pha.
“Không biết cậu trai kia có thế không đây.”
Cảm nhận được ánh mắt chị, Akira nói lớn, “Người này ngủ mất tiêu rồi.”
“Để yên cho cậu ấy ngủ. Kanna, sao cốc của em vẫn đầy vậy? Không uống rượu nữa hả? Có uống trà Trung Quốc không?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, “Có ạ.” Đúng lúc tôi đang muốn uống thứ gì ấm áp.
Uống xong trà Trung Quốc, Akira cũng đã ra về. Tôi đánh thức Haseo, cùng leo lên tắc xi.
Cơ thể vừa ấm lên là cơn say lại ập đến. Tôi xích lại gần anh, thì thầm, “Chị ấy rất đẹp, phải không?” Anh cười, “Nhưng rõ ràng là không ưa anh.” Tôi nói, “Ờ thì, chịu thôi,” rồi rút điện thoại ra khỏi túi xách. Quả nhiên, anh Shinji không hề liên lạc.
“Haseo cũng thế, tuy thấy đẹp nhưng không phải dạng anh thích nhỉ?”
“Hiểu chuyện phết.”
“Vì Haseo thích phụ nữ có da có thịt.”
“Cô cứ nói trắng ra là có mông có ngực đi.”
Đang quăng qua ném lại mấy chuyện nham nhở thì có thứ gì nhỏ xíu, trăng trắng từ trên trời rắc xuống con đường vắng vẻ không một bóng người.
“Ơ…”
Tuyết đang rơi.
“Haseo mang đến phải không?”
“Trời ạ, lại tuyết à?”
“Kyoto tuyệt đối không ngập tuyết, quý khách cứ yên tâm.”
Người lái xe tắc xi cười xởi lởi và cho xe dừng lại ở ngã tư Shijo-Torimaru.
“Ở đây được không?”
“Ờ,” anh đáp, rụt cổ bước xuống xe.
“Thế thôi nhé, tạm biệt.”
Gió lạnh ập tới, tôi lập tức đóng cửa xe lại.
Tựa má vào cửa kính, tôi nhìn Haseo đứng trước ngân hàng đã đóng cửa. Tuyết trắng nhảy múa xung quanh nhưng chạm đất là tan biến không để lại dấu vết, giống như những cánh anh đào trong buổi lễ tốt nghiệp năm nào. Khi ấy, Haseo cũng không nói gì, chỉ đăm đăm nhìn tôi như một chú chó mực trung thành.
Tắc xi đang chờ đèn đỏ. Tôi xua tay ra hiệu đi đi nhưng Haseo vẫn không rời bước. Anh chỉ rút một tay khỏi túi áo, chậm chạp vẫy tôi. Được rồi mà. Dù rất muốn nói như thế, nhưng tôi biết anh sẽ chẳng nghe thấy. Mà có nghe thấy đi chăng nữa, tôi nghĩ anh vẫn sẽ đứng yên ở đó.
Tôi nhận ra, lần nào chia tay nhau, anh cũng là người tiễn tôi.
Ngực tôi thắt lại. Lời chị Tsuyutsuki như vang lên bên tai.
“Cậu trai đó là ảo tưởng của em.”
Đúng thế, tôi không thể ngụy biện bất cứ điều gì. Nhưng cứ cho rằng Haseo là ảo tưởng của tôi, thì đối với Haseo, tôi cũng chẳng phải là một đối tượng đặc biệt. Chỉ cần là đàn bà thì chắc chắn anh sẽ tiễn như thế này.
Dù nghĩ thế, tôi vẫn không thể rời mắt khỏi bóng người đang đứng trên con phố vắng ngắt.
Đến lúc anh khuất hẳn, tôi mới ngồi trở lại ghế.
Những lời chị Tsuyutsuki nói ám ảnh hơn tôi nghĩ.
Nếu anh mời tôi lên phòng, chắc chắn tôi sẽ vào với lý do say rượu. Cả người tôi chao đảo, nửa như nhẹ nhõm, nửa như tiếc nuối.
“Nhiệt độ trong xe thế nào ạ?”
Tôi đáp lại sự nhiệt tình của người lái xe, “Ấm lắm ạ,” rồi nhớ đến món trà Trung Quốc chị Tsuyutsuki đã pha cho. Lúc nào cũng vậy, động tác uyển chuyển của chị cùng hương trà làm lòng người say đắm. Nhưng dường như chị pha trà để khiến mình bình tĩnh lại hơn là vì tôi. Đó là lần đầu tiên chị Tsuyutsuki kể về bản thân.
Chị không muốn tôi tổn thương thêm nên ngay từ đầu đã phải nói những lời gay gắt trong khi chính tim chị cũng đang rỉ máu. Tôi toàn lợi dụng ý tốt của người khác.
Con đường không một bóng người. Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn xuống má trái.
Trước khi lên nhà, tôi kiểm tra hòm thư. Giữa đống quảng cáo và bưu phẩm một tay không cầm xuể là vô vàn tờ thông báo giao hàng mà không có người nhận của bên chuyển phát nhanh. Haseo gửi cho tôi đống tiểu thuyết và truyện tranh mà anh đã đọc hết. Thỉnh thoảng cô phải thay đổi tâm trạng đi, anh nhắc nhở.
Dù có tăng điều hòa lên mức cao nhất, căn phòng trống trải vẫn lạnh lẽo. Tôi mặc nguyên quần áo ngồi kiểm tra thư điện tử, cơn buồn ngủ tự dưng bay biến hết.
Tôi chuyển sang ghế xô pha, đắp chăn rồi bật phim Điều luật 46 lên. Đây là một bộ phim kinh phí thấp, lấy bối cảnh tương lai gần, kể về chuyện tình đẫm lệ của một đôi trai gái có cùng bộ gen di truyền, yêu nhau nhưng bị bắt phải rời xa nhau.
Thuở còn chung sống với Akihito, tuy đôi lúc cùng đi xem phim, nhưng có những phim mà tôi chỉ xem một mình, và xem đi xem lại rất nhiều lần.
Hai người cộng hưởng lẫn nhau, không cần bất cứ thứ gì khác, tạo thành một vòng khép kín. Thế nhưng, mối quan hệ như một phép lạ ấy không có tương lai.
Cuối cùng, cô gái bị đuổi ra thành phố sa mạc “bên ngoài” còn chàng trai bị xóa sạch ký ức. Tôi ấn tượng sâu sắc với đôi mắt xanh biếc của Samantha Morton khi cô náu mình trong sa mạc. Không một từ ngữ nào có thể diễn tả được vẻ diễm lệ của cô nhưng đôi mắt u buồn ấy đã nói lên được nỗi đau đớn tột cùng khi bị chia cắt với người mình yêu.
Tôi đã mở quyển phác thảo ra từ lúc nào, bắt đầu vẽ một người con gái với mái tóc ngắn.
Rồi lại muốn vẽ biển. Váy của người con gái ấy trải rộng ra thành biển. Tôi lấy màu ra tô. Mắt cô cũng là màu xanh thăm thẳm ấy.
Cảnh chia tay Haseo vô tình lướt qua tâm trí, tôi vẽ thêm tuyết lặng lẽ rơi trên mặt biển.
Tôi dựng bức tranh lên tường, lùi lại một chút để ngắm.
Lâu rồi không được vẽ theo ý mình, cảm giác mệt mỏi mà dễ chịu bao bọc lấy cơ thể.
Bên ngoài có tiếng chim hót véo von. Tôi mở rèm cửa. Tuy có mệt đấy nhưng đầu óc sảng khoái hẳn. Nhìn nắng mai nhuộm sáng bầu trời, tôi thầm nghĩ, chuyển nhà thôi.
Nói là làm, tôi chuyển đến một chung cư cho người độc thân vẫn trong quận Sakyo nhưng gần trung tâm thành phố hơn một chút.
Ngày chuyển nhà, khi đứng trong bãi đỗ xe đợi người bên công ty vận chuyển đến, tôi nhìn quanh khung cảnh đã quá đỗi thân quen. Tuy mới tháng Hai nhưng nụ anh đào đã bắt đầu he hé, trên những cành cây khẳng khiu, quạ đang làm tổ. Vạn vật rục rịch chuẩn bị cho một mùa xuân mới.
Tôi chuyển nhà, đồng thời mượn xưởng vẽ trong một tòa nhà cho thuê nhỏ xíu chỉ có nhà vệ sinh dùng chung ở tầng ba. Dưới tầng một, bạn tôi mở cửa hàng tạp hóa.
Những người đang thuê đều làm nghề tự do như thợ mát xa, thợ khắc kim loại hay thiết kế trang web. Tuy ít hỏi han những việc không cần thiết nhưng những lúc làm việc thâu đêm, mọi người sẽ chia nhau bánh kẹo, khi ra về thì rủ nhau đi ăn. Tất cả giao tiếp với nhau ở cự ly vừa phải nên tôi thấy thoải mái. Thêm nữa, gần đây bắt tay vào vẽ, tôi cũng chấm dứt luôn tình trạng nhốt mình trong phòng vài ngày liền, nên bớt hẳn những suy nghĩ bi quan.
Tôi quyết định không mở triển lãm cá nhân định kỳ nữa và từ chối thẳng thừng những công việc mà tôi cảm thấy có cả đống người thay thế được. Thay vào đó, tôi nhận những việc mình muốn làm, bất chấp tiền công ít đến đâu đi chăng nữa.
Cuối cùng tôi cũng nhớ ra. Tôi sống để làm điều mình yêu thích, thăng trầm thế nào cũng không được phép mất đi lý tưởng đó. Vũ khí duy nhất của tôi chính là bản thân.
Anh Shinji có gọi điện cho tôi một lần.
“Anh đang ở gần chỗ em.”
Anh ta nói như thể chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Em không còn ở chỗ đó nữa.” Tôi chậm rãi đáp. “Em chuyển nhà rồi.”
Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu. Lát sau, anh ngập ngừng cười, “Gì chứ, em đang giận à?” Câu nói nhẹ tênh, dường như bất ngờ.
“Anh mới là người giận em chứ. Chuyện của Haseo.”
“Haseo?” Anh còn cố tình hỏi lại, “Ai thế?”
“Trình dược viên, đàn anh của em.”
Cái người đã bóc mẽ anh ấy, tôi nghĩ thầm.
“À à, đấy là tên anh ta à? Anh nhận được nhiều danh thiếp quá nên không nhớ hết.”
Đời nào anh quên được. Tức tối vì bị làm bẽ mặt nên anh giả vờ lờ đi chứ gì? Tôi cảm thấy nhục nhã thay cho anh về cái lòng tự tôn nực cười ấy.
“Bỏ qua chuyện đó, đã hẹn đi ăn với nhau mà anh không ngờ Kanna lại cư xử kiểu ấy. Tính khí em thất thường quá.”
Giọng cười kẻ cả như muốn nói “Anh tha thứ cho em đấy” đập vào tai tôi. Tôi khẽ thở dài.
“Anh này…” tôi hạ giọng, “…em vẫn rất giận chuyện anh đã nói. Em không hiểu sao anh còn cho rằng em tiếp tục lên giường với anh được sau khi đã bị xúc phạm đến thế, nhưng mà xét ở khía cạnh khác, thì em rất khâm phục cái sự mặt dày đó của anh.”
“Là anh sai. Bây giờ em đang ở chỗ nào?”
“Em không nói đâu.” Tôi chặn trước, không cho anh ta thời gian trả lời. “Em sẽ không bao giờ gặp anh nữa.”
“Này, em thôi hờn dỗi đi. Em nghe điện thoại của anh không phải để nói những chuyện này đúng không? Em có tật xấu là cái gì cũng tự ý quyết định đấy.”
Quả là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
“Không phải em nói thế để anh níu kéo em. Quan hệ giữa chúng ta là bất chính. Vì cả hai đã bắt đầu nhận thức được chuyện đó nên em muốn mình kết thúc, không dính dáng gì đến nhau nữa.”
“Ha ha,” anh bật cười, “nghe giáo điều quá nhỉ?”
Thấy tôi không nói gì, đột nhiên anh đổi giọng, “Đúng là đồ ích kỷ. Anh sẽ không nói lời chia tay đâu đấy.”
“Tùy anh,” tôi cười, “đấy là lời tôi muốn nói. Vĩnh biệt.”
Hình như anh ta lải nhải thêm gì đó nhưng tôi đã dập máy. Lập tức có tin nhắn đến nhưng tôi cũng không thèm đọc mà xóa luôn. Thế là kết thúc.
Tôi cắt đứt liên lạc với Akihito. Tôi không đi chơi đêm, cũng không đi nhậu nữa. Haseo cười bảo, “Lại định âm mưu gì à?” Nhưng không phải thế, đơn giản là chuyển nhà và vẽ tranh khiến tôi bận rộn nên thay đổi thói quen thôi. Lúc tôi nói đại “Chắc vì em đã quyết định sẽ tin vào trực giác như Haseo” thì anh cười, “Quyết định đúng đắn đấy. Cứ vứt thật nhiều thứ đi, vì một ngày nào đó, sẽ có những điều mới đến.”
Trước khi cúp máy, bao giờ anh cũng động viên tôi kiểu đùa bỡn “Cố gắng nhé!” hoặc, “Kiếm tiền nhiều nhiều vào còn nuôi anh.”
Một khi đã đánh mất thì chỉ có thể suy nghĩ về những chuyện trước mắt, không được phép nuối tiếc. Đúng như lời Haseo, tôi nghĩ mình không còn cần anh Shinji và Akihito nữa.
Dốc hết sức lực, xong thì xả hơi, rồi lại tiếp tục cố gắng.
Quay vòng như vậy, dần dần mùa xuân cũng tới. Hoa anh đào nở rực rỡ trong không gian ấm áp.
Thành phố Kyoto ngập chìm trong sắc hồng nhạt, mọi người bắt đầu đổ ra đường. Tôi đạp xe đến xưởng vẽ, say sưa nhìn ngắm cảnh vật, nhưng cũng không còn cảm nhận được sự sống động như những năm trước. Lời anh Sasano nói vẫn đọng lại, biến thành một tảng đá đè xuống khiến đáy lòng tôi lạnh lẽo, im lìm, không thể thổi cho cảm xúc cháy bùng lên được nữa.
Cái tôi là gì?
Suốt một khoảng thời gian dài, tôi đã biết thế nào là bế tắc. Tuy hiểu rõ nhưng vẫn không thể thoát ra được.
Vào một ngày như thế, Miho nhắn tin, “Bây giờ mình gặp nhau được không?” Nhận ra lâu rồi không liên lạc với cô, tôi bỗng thấy bất an. Cô gặp chuyện gì chăng?
Vì cô bảo chỗ nào cũng được nên tôi đã hẹn ở một quán mở từ buổi chiều nằm trong khu Shijo-Kiyamachi. Cô bé bán đồ trang trí dưới tầng một nói muốn xem tranh của tôi nên tôi treo trước cửa xưởng vẽ tấm biển “Sẽ quay lại” rồi đi ra ngoài.
Hoa anh đào đang nở rộ. Tôi chen qua những du khách đang đứng ngơ ngẩn ngắm bầu trời, bước vào quán. Miho vẫn chưa tới. Tôi yên vị trên ghế quầy bar, nhìn xung quanh và phân vân không biết có nên gọi đồ luôn không thì chuông cửa kêu lanh canh, Miho bước vào, mặc áo khoác mùa xuân màu hồng be.
“Lâu không gặp. Xin lỗi vì tớ đến muộn.” Cô mỉm cười bước đến chỗ tôi. Không biết có phải vì cả đầu tóc, cách trang điểm và móng tay của cô đều mang sắc xuân không mà tôi thấy cô tươi tắn hơn hẳn mọi khi. Cả đôi mắt lẫn làn da đều như phát sáng.
“Không, tớ cũng mới tới thôi.”
“Tớ gọi đột ngột thế công việc của cậu có bị ảnh hưởng gì không?”
“Không sao đâu, lát nữa tớ sẽ quay lại xưởng tranh mà.”
“À, cậu có nói đã thuê xưởng tranh phải không?”
“Ừ, tớ cũng chuyển nhà rồi nên cuống hết cả lên, mãi mới ổn định đấy.”
Cậu con trai gầy gò, đeo kính, đội mũ đang ngồi phía cuối quầy đưa mắt liếc Miho trong lúc châm thuốc hút.
“Lúc cậu nhắn tin bào đã chuyển nhà, tớ giật mình, tưởng cậu sang ở với anh tình nhân bác sĩ cơ.”
“Không, không. Tớ chia tay hắn cũng phải hai tháng rồi.”
“Hóa ra là thế. Cậu có người yêu mới chưa?”
“Chưa, tớ cứ chúi mũi vào công việc, thế là tự nhiên quen với việc độc thân. À, mình gọi đồ đi.”
Chúng tôi đang tìm thực đơn thì cậu trai đeo kính đội mũ đến gần, đưa thực đơn của mình cho Miho, nói, “Xin mời.”
“Cảm ơn anh.”
Miho lịch sự cúi đầu rồi nghiêng người về phía tôi.
“Cậu này, mình ra bàn ngồi được không?”
“Được chứ,” tôi gật đầu, gọi nhân viên quán. Lạ thật. Đối với nam giới, dù là lần đầu tiên gặp mặt đi chăng nữa, Miho cũng luôn niềm nở. Ấy thế mà giờ cô lại đứng lên, cầm cốc của chúng tôi đi về phía bàn trong góc quán để tránh ánh mắt của người thanh niên kia.
Ngồi xuống bàn rồi, Miho gọi hồng trà và kem tuyết vị táo xanh. Cô mỉm cười bảo, “Cậu cứ uống thoải mái, không phải bận tâm đến tớ đâu,” tôi bèn gọi nước táo lên men và mực xốt tỏi. Giờ này chỉ nên ăn nhẹ thôi.
“Lát nữa cậu đi đâu à? Hiếm khi thấy cậu không uống gì nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, Miho nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ, “Ưm… thực ra, tớ có em bé rồi.”
“Ôi, chúc mừng!” Tôi thốt lên rồi sực nhớ lúc nào Miho cũng có nhân tình. Tôi chăm chú quan sát nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng nên chẳng thể đoán được gì.
“… Em bé của chồng cậu à?”
“Có thể.” Nụ cười của cô như vỡ vụn.
“Có thể nghĩa là…”
“Tớ ấy, sau khi ngoại tình về thì nhất định sẽ quan hệ với chồng nên dù có là của tình nhân đi chăng nữa cũng không bị phát hiện.”
Khuôn mặt đẹp mang nụ cười thật trong sáng.
“Tớ định về nhà ngoại sinh con, nên chắc mình sẽ khó gặp nhau. Tớ muốn tranh thủ lúc này hẹn với Kanna.”
Các món lần lượt được đặt lên trên bàn. Mùi hồng trà lẫn với mùi tỏi của món mực xốt. Đầu óc tôi bỗng chốc trở nên hỗn loạn. Tôi hớp một ngụm nước táo rồi nhìn Miho thêm lần nữa, cô vẫn giữ vẻ mặt tươi tắn, đưa từng thìa kem lên miệng.
“Miho, giờ cậu có hạnh phúc không?”
Miho nâng cốc trà, đặt một tay lên bụng, gật đầu.
“Kanna đúng là một người thú vị.”
“Tại sao?”
“Vì cậu hỏi câu ấy.” Cô giữ vẻ mặt hòa nhã, nhưng lại tránh ánh mắt tôi.
“Xin lỗi nhé. Tớ không nghĩ là cậu muốn có con.”
“Đúng thế. Nhưng vì trót có rồi nên tớ muốn sinh nó ra.” Vẫn cầm thìa trên tay, cô chống cằm hỏi, “Cậu nghĩ tớ sẽ nói những câu đại loại như, sợ mất dáng nên không muốn sinh nở ư?”
Tôi cười, trả lời thành thật, “Ừ.” Miho cũng cười.
“Nhưng mang bầu rồi, tớ vui hơn tớ tưởng. Đứa bé trong bụng mới lớn chừng này thôi mà tớ đã cảm nhận được tình yêu thương dành cho nó. Tớ nhất định sẽ nâng niu con.”
Cô dùng ngón tay để miêu tả độ lớn của bào thai.
“Thêm nữa, tớ cũng có cảm giác gắn kết hơn với chồng. Hai người bàn bạc chuyện này chuyện kia làm tớ nhớ lại hồi chuẩn bị làm đám cưới. Đó cũng là một cách tìm hiểu nhau. À, hóa ra anh ấy vốn là thế này, và tớ nhìn chồng mình bằng ánh mắt khác hẳn.”
Gương mặt Miho tỏa sáng dưới ánh đèn. Đó là ánh sáng của sự viên mãn. Tôi hỏi một câu rõ tầm thường, “Cậu có bị nghén không?”
“Hoàn toàn không. Lúc trước, tớ thấy một ngày dài đằng đẵng nhưng giờ thì hết đến bệnh viện xoa bóp cho sản phụ lại đi mua đồ trẻ con, loáng cái đã tối. Tớ còn đang học mẹ chồng cách đan đồ cho con đấy. Tuy vẫn chưa sinh ra nhưng tớ nghĩ, có lẽ nuôi trẻ con là một cách giết thời gian bằng tình yêu thương.”
Miho cười khúc khích vẻ tinh quái, nói “Cho tớ thử đi,” rồi gắp một miếng từ nồi mực xốt của tôi. Miếng mực nhỏ đẫm dầu mất hút sau đôi môi hồng đào.
Nhìn cô, tôi lại nhớ đến người đàn ông từng qua lại một thời gian ngắn. Anh ta là nhân viên chính thức ở chỗ tôi làm thêm, lúc đi uống rượu đã nửa đùa nửa thật khuyên những cậu trai trẻ khác rằng, nếu không muốn buông tay người đàn bà nào thì cứ làm cô ta có bầu là xong. Rõ là một kẻ trơ trẽn không ưa nổi nên tôi đã chia tay ngay lập tức. Thế nhưng, lời anh ta nói cơ hồ không sai. Có những người cảm thấy an tâm khi bị trói buộc vào thứ gì đó.
“Sao thế?” Miho cười dịu dàng. Tôi nhớ đến cái lần cô nói, nếu không muốn chia tay với người đàn ông nào thì tuyệt đối không được lên giường với anh ta. Cả đàn ông lẫn đàn bà đều liều lĩnh, cứng cỏi và cũng rất đáng thương. Tuy nghĩ như thế, nhưng cảm giác tủi thân này là sao chứ? Vì khuôn mặt tươi cười dịu dàng kia chăng?
Biết đâu có con với Akihito thì mọi chuyện đã khác? Nghĩ tới đó, tôi lạnh cả sống lưng. Tôi không muốn bị ràng buộc với bất kỳ ai ở thời điểm này.
Miho có thể cười, nghĩa là cô đang rất hạnh phúc.
Tôi đã thấy nhiều cô gái sinh con rồi giá trị quan thay đổi 180 độ. Tuy nói ra miệng là “Mừng cho cậu” nhưng đâu đó trong lòng tôi vẫn cảm thấy xót xa. Dần dần cũng quen với những thay đổi như thế.
Vậy mà giờ lại thấy đau đớn.
Tuy chỉ là những khác biệt nho nhỏ nhưng dường như Miho đang rời xa tôi.
“Cậu tuyệt vời thật.” Bất giác tôi thốt lên.
“Tuyệt vời thế nào cơ?”
“Chỉ nguyên chuyện bản thân đã làm tớ bận tối mắt rồi.”
Miho nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo.
“Kanna cũng đang cống hiến còn gì?”
“Cống hiến gì cơ?”
“Cho tác phẩm. Cả thời gian lẫn sức lực, tất cả. Có người đang đợi cậu, cũng có người ủng hộ cậu, chỉ là cậu không nhìn thấy thôi. Dù không nhìn thấy, không được thưởng công đi chăng nữa, Kanna vẫn luôn vững bước trên con đường cậu đã chọn.”
“Cậu đánh giá tớ cao quá rồi, làm gì có chuyện đó. Tớ chỉ làm những gì mình muốn thôi.”
“Không đâu, Kanna không phải loại người chỉ biết đến bản thân như cậu vẫn tự nghĩ đâu.”
Tôi nghiêng đầu nhìn Miho. Cô ấy cười càng tươi hơn.
“Kanna vụng về thật đấy.”
“Hả?”
Miho cười khúc khích.
“Cậu toàn nghĩ một đằng nói một nẻo thôi. Tớ ấy, mọi việc xưa nay đều thuận buồm xuôi gió cả. Dù đi học hay đi làm, tớ cũng không nhớ là có lúc nào mình thấy khó khăn. Kết hôn xong, sống với chồng và đi ngoại tình, toàn bộ đều xuôi chèo mát mái. Chắc người ta nghĩ tớ sống sung sướng lắm. Nhưng thi thoảng tớ cũng nghĩ, mình đang sống vì cái gì, mình tiếp tục làm thế này đến bao giờ?”
Cô nhìn kem tuyết đang dần tan chảy trong ly.
“Chỉ vì tớ đã mất đi thứ quan trọng nhất.”
Tôi im lặng, biết cô đang nói về người “anh trai” ấy. Miho ngẩng mặt lên.
“Khi nhận ra sự tồn tại của sinh linh trong bụng, tớ đã nghĩ, lần này nhất định phải trân trọng ai đó. Đối với một đứa trẻ được nhận nuôi như tớ, đây là lần đầu tiên tớ có một gia đình ruột thịt. Có thể sinh con rồi sẽ thấy nặng nề, phiền toái, có thể rồi sẽ muốn chạy trốn… Nhưng tớ muốn trân trọng nó, dù tương lai vẫn còn mờ mịt.”
“Kanna thì…” cô mỉm cười, “Cuộc sống của cậu không được suôn sẻ như vậy. Nhưng cũng bởi thế mà cậu vẫn giữ được thứ quan trọng nhất. Cậu biết rất rõ đó là thứ gì. Lúc trước cậu có nói về tự tin đúng không, hoàn toàn khác đấy. Thứ cậu có, là niềm tin. Chắc chắn cậu sẽ đến được nơi cậu muốn đến.”
Tim tôi rung lên, không dám nhìn vào mặt cô, “Tuy không biết kết cục sẽ thế nào…” Hốc mắt và đầu tôi nóng rực.
“Ừ, cũng đúng.” Miho nói, vuốt lại tóc mái chưa hề có gợn rối. “Nhưng tớ muốn Kanna nghe chuyện của mình. Tớ có thể kể cho Kanna bất cứ điều gì, bởi Kanna không áp khung của mình để đánh giá người khác, cũng không hề ghen tỵ.”
“Có chứ. Tớ khá là xấu tính đấy, hay ganh ghét với người khác lắm. Có điều, tớ thích sức mạnh thuần khiết của Miho.”
“Cảm ơn.” Miho cười. “Tớ cũng từng ghen tỵ với Kanna.”
Tôi nhấc ly nước táo, chạm nhẹ vào thành cốc hồng trà.
“Chúc mừng cậu, Miho.”
Canh một tiếng, hai chiếc cốc va vào nhau.
Nếu là cậu, nhất định sẽ làm được.
Vì ghét câu “Cố gắng lên” nên tôi không nói ra.
Tôi sóng bước với Miho, ngẩng đầu ngắm hàng cây anh đào trên phố Kiyamachi. Đêm dần buông. Đêm xuân ấm ngọt. Miho bước đi nhẹ nhàng như thể không nhìn thấy sự mời gọi của các quán rượu cũng như từng tốp học sinh và những kẻ đang say khướt. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô êm dịu như đang ngân nga một khúc hát.
Đi đến Sanjo, Miho ngẩng lên nhìn tôi. Tôi kinh ngạc khi nhận ra cô thấp thế này, thì ra dưới chân cô là đôi giày bệt như giày múa ba lê, chiếc nơ nhỏ ẩn hiện trong bóng tối.
Miho cười tít mắt như trẻ con, vẫy tay ngang mặt, “Chào nhé.” Rồi quay lưng về phía tôi và bước đi.