Kết
Nửa năm sau, tôi mở triển lãm cá nhân tại một phòng tranh ở Tokyo.
Điều hành phòng tranh ấy là một người đàn ông tên Shoya, công việc chính là kiến trúc sư, có văn phòng ngay phía trên phòng tranh. Anh Shoya có nụ cười tươi tắn, đầy ma lực cùng ngoại hình bắt mắt nhưng lại nổi tiếng về những đánh giá cay nghiệt và sắc sảo, cộng thêm việc cho các tác giả trẻ triển vọng thuê phòng tranh với giá rẻ như cho không. Khoảng một tháng trước, đột nhiên anh liên lạc với tôi, “Phòng tranh đang trống đấy, em thấy thế nào?” Tôi rất bình thản, tác phẩm một đống, chỉ việc chọn ra là xong.
Tôi lưu lại Tokyo, ngày nào cũng ghé qua triển lãm và trò chuyện cùng khách tham quan. Thì ra ở thành phố tôi chưa từng sống này cũng có những người biết đến tên Kanna.
Thỉnh thoảng anh Shoya xuống tầng một trêu tôi rồi giới thiệu tôi với các tác giả khác.
Những người mở triển lãm tranh, tất cả đều làm việc độc lập như một lẽ đương nhiên. Không say đắm với bản thân, cũng không điên cuồng chống lại thế giới, chỉ đơn giản đứng đối diện tác phẩm đã tạo ra. Họ là những người đã ở quá lâu trong chốn riêng tư như thế. Bản thân tôi cũng rất yêu cái chốn cô độc đến và đi chỉ một mình ấy.
Hôm đó, tôi mở cửa phòng tranh sớm hơn thường lệ tới hai tiếng. Tôi bật đèn rồi đứng ngắm tranh. Bức tường đối diện với cửa ra vào treo rất nhiều tranh, tạo nên một câu chuyện cổ tích.
Câu chuyện ấy kể về một cô bé muốn chạy nhanh hơn bất cứ ai. Không hái hoa cũng không làm điệu, chạy là niềm đam mê duy nhất của cô.
Sáng sớm cô đua cùng muông thú, đêm về cô thi với sao băng.
Chân rớm máu, cô cũng không ngừng chạy.
Thời gian trôi đi, cô gái nhỏ năm ấy dần trở thành thiếu nữ.
Dù thế, bỏ mặc đám người đến cầu hôn, xé toạc những bộ quần áo đẹp đẽ, cô vẫn chạy.
Quay lưng lại với các cô gái nuôi những chú chim non, mơ mộng về cái ngày có thể ra khỏi ngôi làng bé nhỏ này, cô đơn giản chỉ là chạy.
Cô gái không khao khát đôi cánh.
Cô chỉ tin tưởng vào đôi chân mình.
Cuối cùng mái tóc dài của cô hóa thành bờm, da chân cứng lại thành móng, cô trở thành ngựa và chạy đi.
Chạy mãi, chạy mãi. Đến bất cứ nơi đâu.
“Kanna,” anh Shoya xuống cầu thang và gọi. Khi thấy quyển vẽ phác thảo mới của tôi, anh bèn cười. “Dạo này em có vẻ cố gắng nhỉ?”
“Vâng,” tôi mỉm cười đáp lại. “Em đang nỗ lực hết mình.”
Anh Shoya có vẻ bất ngờ.
“Kanna, mọi khi nhìn em điềm tĩnh lắm, anh cứ nghĩ em sẽ ghét những câu dạng như ‘đang cố gắng’ cơ.” Anh nói giọng trêu đùa.
“Hồi xưa đúng là có ghét nhưng bây giờ em đang cố gắng thật mà.”
Nghe tôi nói đầy vẻ tự hào, anh Shoya thoáng ngạc nhiên rồi ngay lập tức cười ha hả.
“Xem chừng em đã mềm mỏng hơn. Dịu dàng hơn, mạnh mẽ hơn.”
Thay đổi này có lẽ là do tuổi tác. Ba tháng trước, tôi bước sang tuổi 30. Cái ngày thêm một tuổi mới ấy, tôi vẫn đang cắm đầu làm việc rồi đón sinh nhật trong chuyến tàu cuối từ Osaka. Nguyên một ngày trời, tôi dạo quanh các hàng bán đồ trang trí nhà cửa và quán cà phê có trưng bày tranh để giao tranh và bưu thiếp, trên đường về thì gà gật ngủ trên tàu. Nhận được tin nhắn của Haseo, tôi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật mình.
Mãi sau này tôi mới ý thức được việc mình đã sang tuổi 30 nhưng cũng hiểu được cảm giác bồn chồn đến kỳ lạ. Nói gì thì nói, tôi cũng thấy bản thân mình thật kỳ quặc khi cứ bận tâm đến cái lằn ranh của tuổi 29.
Tôi nhớ lại và cười hì hì. Anh Shoya nhắc, “Khách đến kìa.”
“Vâng.”
Tôi biết người vừa đến.
Đứng trước cửa kính là anh Sasano.
Anh nói “Chào chị,” cúi người bằng tư thế vô cùng đẹp mắt rồi chậm rãi đi vào phòng tranh. Ngày hôm đó, anh dành thời gian tỉ mỉ xem từng tác phẩm, từ những bức đang được triển lãm đến sổ ký họa và tập cốt truyện đồng thoại.
Tôi kiên nhẫn chờ. Cuối cùng, anh Sasano ngẩng lên, gật mạnh đầu.
“Tốt lắm.”
Tôi thở phào.
“Có những bức đáng sợ, có những bức thách thức, nhưng xét toàn diện thì tất cả đều đẹp. Một vẻ đẹp lạnh lùng. Từ nay về sau, tôi mong chị hãy tiếp tục vẽ những thứ mình thích, theo đúng những gì mình cảm nhận. Tranh của chị khiến điều bẩn thỉu không còn bẩn thỉu, xấu xí hay méo mó đến mức nào cũng vẫn đầy sức hút. Có người cần những tác phẩm như thế.”
Từ tầng trên, mùi cà phê tỏa xuống. Tôi im lặng một lát rồi đáp lời anh.
“Và đưa các tác phẩm này đến với họ là công việc của tôi.”
Anh Sasano liếc nhanh đồng hồ đeo tay. “Được rồi,” anh nói, nhìn thẳng vào tôi. “Chúng ta nói chuyện công việc thôi.”
Cánh cửa tàu Shinkansen mở ra một cái là tôi chạy ào xuống sân ga. Bầu không khí nóng bức, ngột ngạt bao trùm lấy cơ thể. Cái nóng khắc nghiệt của Kyoto. Đã gần sang thu rồi mà nhiệt độ chẳng giảm chút nào. Ra khỏi cửa soát vé trung tâm, trong bóng tối dần buông, tôi bước lên thang cuốn dài. Thấy nóng ruột, tôi chạy bộ thẳng lên luôn.
Trong sảnh khách sạn Granvia, tiếng giày bị tấm thảm nuốt chửng.
Lưng áo đen ấy ở đâu nhỉ?
“Xin lỗi đã bắt anh chờ. Cuộc họp mất nhiều thời gian hơn em tưởng.”
Tôi vừa cất tiếng, Haseo đã quay sang nhìn. Vòng ra phía trước, tôi thả người xuống ghế xô pha đối diện Haseo.
“Cô ăn mặc như thế đi họp hả? Có tuổi rồi mà vẫn thích để lộ nhiều chân cẳng nhỉ? Mấy tháng trước cô sang tuổi 30 rồi đúng không?”
Anh hút thuốc và nhìn chân tôi duỗi dài trong chiếc quần soóc.
“Không được à? Em vẫn còn đẹp mà.”
Tôi cười nói, Haseo cũng nhếch mép.
“Ờ, vẫn đẹp.”
Anh thả người lún vào ghế xô pha, “Trông cô có vẻ bận rộn.”
“Bận lắm.”
“Bận là tốt.”
“Chúc mừng sinh nhật,” tôi nói rồi chìa món quà bọc giấy có gắn nơ màu đỏ rượu ra trước mặt Haseo. Từ ngày xưa anh đã thích màu này.
“Cái việc mà cô nói đây hả? Sao không gửi qua đường bưu điện cho tiện?”
“Tại người ta muốn đưa tận tay. Xin lỗi nhé, cứ bắt anh phải chiều theo ý em.”
“Thế à,” anh nhả khói trắng, định mở gói quà ra.
“Á, không được, không được! Về nhà mới được mở, hoặc ít nhất là lúc lên tàu rồi ấy.”
“Rồi, rồi.”
Anh phẩy tay như thể muốn nói tôi lắm chuyện.
“Nhân tiện, anh đọc sách tranh của cô rồi đấy.”
“Oái, anh đọc ở đâu?”
“Mua trên Amazon.”
“Trời ạ, sao anh biết ngày phát hành hay vậy?” Tôi kêu lên. Haseo nhả khói phù một cái, cười khoái trá. Người phục vụ bối rối mang thực đơn đến cho chúng tôi.
“Chán thế, em đang định làm anh bất ngờ. Ghét quá đi mất. Thôi, em đi về.”
Tôi vừa làm bộ đứng lên thì anh đã dụi thuốc lá vào gạt tàn, “Ê ê, chờ đã. Đừng vội thế chứ. Cứ thong thả. Tối nay anh ở lại cũng được.”
“A, em xin lỗi. Tối nay không được.”
“Sao thế?”
“Người yêu em đang đợi.”
“Thế cơ à,” Haseo nói, kẹp điếu thuốc mới vào tay, “là người thế nào?”
“Giống với Haseo.”
Cách hút thuốc ấy, tôi thêm vào trong đầu.
Đôi mắt đen nhìn tôi, nheo lại.
“Thế thì chắc chắn là người đàn ông tốt.”
Lâu lắm mới được nghe giọng nói khàn khàn ngọt ngào này. Tôi lặng đi để thưởng thức rồi cười, “Đúng vậy.”
“Đầu tiên cứ phải cụng ly đã,” Haseo nói, mở thực đơn ra.
“Vì cái gì?”
“Vì những chuyện sau này.”
Ánh hoàng hôn hắt lên khiến tháp Kyoto sáng rực như một ngọn nến.
Tôi chậm rãi gật đầu, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh ấy.
HẾT