- 6 -
Những cánh anh đào lìa cành theo kiểu thật lạ lùng.
Từng cụm mỏng manh phiêu dạt theo gió rồi cứ thế tan biến đi. Cả thành phố chìm trong biển hoa như cố ý bắt con người cảm nhận cụ thể nhất về cái kết của một giấc mơ.
Năm nay, hoa anh đào đã bay đi trong lúc tôi nhốt mình trong xưởng vẽ, biến đêm thành ngày.
Có một sự kiện lớn của các nghệ nhân được tổ chức ở Kobe, họ đã nhờ tôi minh họa toàn bộ các ấn phẩm sử dụng trong sự kiện đó như áp phích, thư mời và tờ giới thiệu chương trình. Tuy đột ngột, nhưng vui mừng và thấy thú vị nên tôi đã nhận lời. Giờ mới thấy khó hơn tưởng tượng. Tôi muốn từng tờ giới thiệu nhỏ dành cho các tác giả trong triển lãm phải phù hợp với phong cách của từng người. Để làm thế, trước mắt cần xem các tác phẩm đã. Ảnh chụp sẽ không thể hiện được cụ thể dáng dấp và chất liệu nên tôi đã lặn lội đến tận xưởng để thực mục sở thị.
Chế tác gốm, gia công gỗ, nhuộm màu, có cả khắc kim loại và làm giày dép. Đó là những công việc tô điểm cho cuộc sống thường nhật. Thế giới vô hạn này khiến tôi được mở mang tầm mắt và tiếp xúc với vô số nghệ nhân.
Nhưng chuyến đi cũng ngốn khá nhiều thời gian, trước hạn nộp bài, tôi nhốt mình trong xưởng vẽ suốt. Ba ngày cuối, tôi còn không có thời gian để ăn, người xung quanh đưa gì dùng nấy, cứ thế mà sống.
Chẳng còn thời gian sửa lại nên ngày cuối tôi nhờ người thiết kế đến tận nơi để kiểm tra trực tiếp khi hoàn thành tác phẩm. Không thể sát nút hơn được nữa.
Lúc tôi tiễn người thiết kế ra bến xe buýt, anh nheo mắt nhìn ánh sáng ban ngày, “Chỉ một đêm thôi mà đã thấy người bã ra, cả tinh thần lẫn thể xác.” Mọi khi nom anh bảnh bao vô cùng, mà giờ râu ria lởm chởm trông thật kỳ cục. Nhưng bản thân tôi cũng thân tàn ma dại chẳng kém. Mấy ngày rồi không tắm, chỉ thoa chút son dưỡng thay trang điểm.
“Người mỏng như tờ giấy thấm dầu, gió thổi cũng bay.” Anh nở nụ cười yếu ớt.
“Nhưng may mà kịp nhỉ.”
Chúng tôi nói cùng lúc, nhìn nhau phì cười. Xe buýt cũng vừa tới.
Tôi vẫy tay với chiếc xe buýt đang chuyển bánh rồi cứ thế đạp xe về nhà.
Đi dọc bờ sông Kamo, hoa anh đào không còn nữa, chỉ còn những tán lá sum sê. Thay vào đó, những bông yaezakura[28] lớn hồng tươi đang bung nở tràn ngập con đường. Trông đáng yêu thật đấy, nhưng tôi không coi những cô bé đó là hoa anh đào.
Hoa anh đào phải nở trong lạnh giá.
Cho đến nay, hoa anh đào nở sau lưng Haseo vào lễ tốt nghiệp vẫn là đẹp nhất, cũng là cảnh tượng khiến ngực tôi thắt lại nhất.
Dù mệt đến đâu cũng không thấy kiệt quệ, nhưng cứ xong một công việc, rời tay khỏi tác phẩm là trong lồng ngực tôi như bị đục một cái lỗ, một phần linh hồn cũng theo đó thoát đi mất.
Chỉ còn màu hồng đậm của hoa tồn tại trước mắt.
Cố nhấn bàn đạp đang dần nặng lên, cuối cùng tôi cũng về tới nhà. Căn nhà sao mà thân thuộc. Phải đi tắm cái đã.
Tôi rửa mặt, nhồm nhoàm nhai bánh mì trộn hạt óc chó mua trên đường về. Bánh vẫn còn ấm, vị ngọt thanh, thơm phưng phức, cắn một miếng mà tỉnh cả người.
Lúc sạc chiếc điện thoại bị quên lãng hoàn toàn mấy ngày nay, tôi thấy có vài cuộc gọi nhỡ của Haseo, rồi cả tin nhắn hiếm hoi của chị Horinouchi vào đêm hôm kia. Tin nhắn viết tối nay có cuộc nhậu của câu lạc bộ ở Osaka lúc 6 giờ, gửi kèm địa chỉ trang chủ của quán. Tôi đang nghĩ 6 giờ thì sớm sớm thế nào ấy nhỉ, nhìn lịch thì hóa ra đang là ngày nghỉ.
Vừa lúc xong việc, đi để lấy lại tinh thần cũng là ý tưởng hay. Đằng nào thì vào buổi tối hoàn tất công việc tôi cũng không thể ngủ được. Tôi đi xả nước nóng để tắm, đúng lúc ấy Haseo gọi tới.
“Ê, anh đang ở Osaka đây. Cuối cùng cô đã chịu nghe máy. Xong việc rồi à?”
Tôi cũng lờ mờ đoán là anh sẽ gọi, bèn uể oải đáp, “Vừa xong. Anh gọi em đến buổi nhậu chứ gì?”
“Chính xác.”
“Cũng được, nhưng để em tắm cái đã, xong còn phải chợp mắt nữa.”
“Đến nhanh đi. Mua sắm giết thời gian, anh sẽ đi uống trà với cô. Để tối hẵng ngủ.”
Tôi định phàn nàn nhưng nhận ra mình cũng khá phấn chấn. Giờ mà ngủ thì chắc không dậy nổi.
“Em biết rồi, nhưng tắm đã. Ra khỏi nhà em sẽ gọi điện lại.”
“Đến uống thật say đi,” anh nói và cúp máy.
Toàn nói cái giọng ấy, đã bảo tôi không phải người yêu anh rồi mà. Tôi lẩm bẩm, đắp mặt nạ và đi vào phòng tắm.
Sửa soạn mất thời gian, đến Osaka cũng đã gần 6 giờ. Haseo không cằn nhằn gì, gặp mặt chỉ nói, “Đây, cô vất vả quá,” và dúi cho tôi một túi đựng toàn bánh kẹo. Túi màu nâu sẫm bóng loáng của Maison du Chocolat.
“Cô thích loại sô cô la này đúng không? Hãng này làm cả Éclair[29], có vẻ ngon đấy.”
“Oa, cảm ơn anh. Anh phải xếp hàng để mua đấy à?”
“Ờ, toàn con gái. Có vẻ được phái nữ ưa chuộng lắm, tiệm ngay tầng dưới khu mua sắm thôi. Nói mới nhớ, cô chỉ tươi cười khi có đồ ăn nhỉ?”
“Không được à?”
“Anh cũng nghĩ cô sẽ nói thế,” anh cười, lôi điện thoại ra. “Chẳng còn thời gian uống trà nữa, mình đi thôi.”
Đồ đạc của Haseo chỉ có mỗi một chiếc máy tính.
“Ơ, không phải anh vừa đi mua đồ à?”
“Mua chứ, cả bánh kẹo lẫn quà cho gái gú, nhưng gửi hết rồi. Anh cứ thế này về Fukuoka.”
Quê anh.
“Vậy sao? Thế còn quà cho nhà và quần áo để thay?”
Anh không đáp, vừa đi vừa tra bản đồ trên điện thoại di động.
“Ở quê có chuyện gì à?”
“Không, vì Tết không về nên anh lấy phép để đi đợt này. Công việc cũng bớt bận rộn rồi. Thỉnh thoảng không về không được. À, đúng rồi, tối nay nhậu đến nửa chừng là anh phải rút, anh sẽ nghỉ lại ở Hiroshima.”
“Tại sao lại là Hiroshima? Anh có bạn gái ở đấy à?”
“Không, vì nó ở giữa. Anh chưa đi đền Itsukushima bao giờ nên tự dưng nổi hứng muốn ghé qua thôi.”
“Thế à,” tôi gật đầu hưởng ứng rồi bước theo anh. Haseo mà không mặc vét thì vẫn giống hệt thời sinh viên, nhưng khuôn mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Rốt cuộc, chúng tôi đến buổi nhậu chậm khoảng mười phút.
Bước vào căn phòng được chỉ dẫn, trên các thảm ngồi đã đầy ắp người. Tuy tôi đến cùng Haseo nhưng mọi người cũng chỉ cười bảo, “Hai người này chẳng thay đổi gì cả.” Chẳng ai thèm nghi ngờ chúng tôi có quan hệ nam nữ, dù trong câu lạc bộ có tận mấy đôi đã lấy nhau.
“Kanna, lâu lắm mới gặp! Chị đã thấy tranh minh họa của em trên tạp chí đấy!” Chị Horinouchi khởi xướng, khiến các cô gái khác bắt đầu vây quanh tôi. Haseo thì ngồi lẫn vào với hội anh Iwasa trong góc phòng.
Đảo mắt một vòng, tôi cảm thấy các đàn chị đều đã qua thời thanh xuân từ lâu, không thể gọi là “con gái” được nữa. Bạn cùng trang lứa cũng ăn mặc và trang điểm phù hợp với phong cách công sở, dáng vẻ mệt mỏi đúng với độ tuổi chớm ba mươi, có thêm khí chất dạn dày kinh nghiệm. Ngay cả cái cậu hồi xưa chơi cho ban nhạc luôn trung thành với kiểu tóc dựng ngược nay cũng không còn khác biệt với những người xung quanh. Tôi từng âm thầm ngắm nhìn mái đầu dị dị của cậu ấy nên giờ có chút thất vọng. Nhưng dù thời gian trôi qua, đến lúc say thì gương mặt ai cũng trở về như xưa.
Từ thời sinh viên, tôi đã quen kiệm lời ở các buổi nhậu, chỉ bó gối ngồi nhìn mọi người bàn tán rôm rả. Nghe người khác nói chuyện, tôi nghĩ mình không lên tiếng cũng chẳng sao. Haseo thuộc dạng nào ư? Chắc là giống tôi, vậy nên lúc buồn ngủ tôi sẽ đến ngồi cạnh Haseo. Cứ nhìn chăm chăm vào món mình muốn ăn thì anh sẽ vươn cánh tay dài với lấy cho tôi, khi nào chán, chỉ cần gọi “Haseo!”, anh sẽ đáp “Gì?” và lôi tôi ra ngoài.
Những lúc đó, chúng tôi bỏ cuộc nhậu giữa chừng, ra ngoài hút thuốc hay đi cửa hàng tiện lợi.
Xung quanh vẫn ồn ào, nhắm mắt lại, tôi bỗng có cảm giác như quay về thời ấy.
Có ai gọi tên tôi. Tôi tưởng là Haseo, ngẩng lên thì hóa ra là anh Iwasa. Nói mới nhớ, mình chưa chào hỏi anh ấy. Tôi ngại ngùng đi về phía góc phòng.
Lúc lại gần, tôi giật mình. Anh Iwasa giờ gầy hơn cả Haseo, trông chỉ còn da bọc xương. Hai gò má gồ lên đến mức nhìn thấy rõ cả xương mặt, tư thế cũng xấu hẳn đi, cứ như bộ xương di động. Tôi định đùa, “Anh gầy đi nhiều thế, có bị ung thư không đấy?” Nhưng thấy mắt anh vằn đỏ, đang ngà ngà say nên lại thôi.
Không thấy Haseo đâu. Chắc đi vệ sinh hoặc đi hút thuốc.
“Kanna, lâu quá không gặp!”
“Đợt cuối năm ngoái mình chẳng nói chuyện qua điện thoại còn gì? À, đầu năm chứ nhỉ?”
“À, à à, anh nhớ rồi. Em đến chỗ Haseo đúng không?”
Tôi nghĩ, giá anh đừng nói to đến thế thì hơn. Y như rằng, anh chàng chủ tịch câu lạc bộ cùng khóa vừa đi tới đã la lên.
“Hả? Bà với anh Haseo đang hẹn hò à?”
“Im mồm đi, Bề bề!” Bị cắt ngang câu chuyện, anh Iwasa nói giọng cáu bẳn.
Câu lạc bộ chúng tôi có xu hướng chọn người dễ bị bắt nạt nhất làm chủ tịch. Trong màn giới thiệu lúc mới vào câu lạc bộ, khi được hỏi về món ăn yêu thích nhất, anh chàng kia đáp luôn, “Bề bề,” từ đó về sau ai cũng gọi cậu ta như vậy. Tôi còn chẳng thể nhớ nổi tên thật của cậu ta.
“Đời nào có chuyện hai cô cậu yêu nhau. Cả cô lẫn Haseo đều chẳng khác gì so với ngày xưa. Nói đúng hơn là cô hoàn toàn không thay đổi. Làm nghề tự do có khác.”
“Chắc là thế thật ạ.”
Tôi nhìn đi chỗ khác thì thấy bao đựng đũa rơi dưới chân bàn liền nhặt lên, gấp lại thành cái kê đũa.
“Cứ như Kanna lại thích.”
Anh Iwasa nói, đôi mắt không còn chút sinh khí.
“Thỉnh thoảng anh có xem tranh của cô. Hôm nay trên đường đến có gặp áp phích, ngay trong phòng này cũng thấy tranh minh họa. Công việc đang tiến triển rất tốt phải không? Như thể cô đang sống ở một thế giới khác hẳn bọn này.”
Nên trả lời thế nào đây? Mà có lẽ anh cũng chẳng tìm kiếm bất cứ câu trả lời nào từ tôi.
“Quả là tài năng. Chắc là do cô có động lực với cái gọi là minh họa. Thi thoảng anh cũng không hiểu mình đang làm việc vì cái gì. Biết là lao động mới sống được, nhưng ngoài thời gian ấy thì chỉ muốn ngủ thật nhiều để nghỉ ngơi. Điều duy nhất anh có thể làm chắc là lập gia đình, nhưng cưới xong, có con rồi sẽ lại càng vất vả hơn nữa. Liệu sống như thế, cuộc đời này còn ý nghĩa gì không? Chắc cô thấy những trăn trở kiểu đó lạ lẫm lắm nhỉ? Có tài sướng thật đấy!”
Anh vốn có cái tính hay căng thẳng một cách rất lý thuyết, đến lúc rượu vào là nói dai như đỉa. Nhưng giờ anh quá tiêu cực rồi.
Nín nhịn nghe anh mỉa mai một hồi, tôi bỗng thắc mắc anh dựa vào cái gì để xỉa xói tôi? Tại sao anh có quyền lên án những người đang sống tốt đẹp hơn mình? Anh tự cho rằng mình đang làm việc vất vả ư?
Tôi hít thật sâu.
Chẳng phải đó là lựa chọn của mỗi người sao?
Có tài năng hay không, tôi mới là người muốn hỏi câu đó. Tôi rất muốn anh chỉ cho tôi xem ai là người chỉ cần có tài năng là sẽ có hạnh phúc, một ví dụ duy nhất thôi cũng được. Mơ ước mà bị từ bỏ chỉ vì thiếu tài năng thì ngay từ đầu đã chẳng phải là mơ ước.
Ôi, không được, sẽ phá hỏng tất cả mất. Phải kiềm chế.
Thấy tôi im lặng, anh Iwasa cười nhăn nhở, “Từ ngày xưa tôi đã chẳng ưa gì cô. Nói thế nào nhỉ, ngay từ thuở ấy, cô đã luôn tỏ ra mình khác biệt. Đến giờ vẫn chứng nào tật nấy.”
Đầu óc tôi hỗn loạn.
Anh nghĩ tôi sẽ không bị tổn thương, hay anh muốn thử xem tôi có xúc phạm lại anh bằng những lời lẽ tương tự không? Có lẽ đó là cách duy nhất để làm thỏa mãn lòng tự tôn của con người này.
Tôi nhìn thẳng vào mặt anh Iwasa.
“Thôi nào, anh Iwasa,” chị Horinouchi lên tiếng. “Đừng nhắc đến những chuyện cũ rích nữa. Cứ nghĩ đến mấy thứ chẳng đâu vào đâu ấy chỉ tổ lãng phí thời gian. Chúng ta vui vẻ uống với nhau đi.”
Chị Horinouchi vốn nói giọng Kansai nay lại nói giọng chuẩn. Dù không nhìn, tôi cũng biết chị đang nở nụ cười cứng nhắc. Đột nhiên có bóng người lướt đến rồi giơ tay cốc nhẹ đầu tôi. Haseo đã đứng ngay cạnh.
“Ê này, cô quay về bên kia đi.”
Anh nói rồi nắm cổ tay tôi kéo dậy. Anh Iwasa len lén ngước nhìn Haseo, im lặng vớ lấy chai rượu Nhật Bản.
Tôi quay lại chỗ cũ, chị Horinouchi thì thầm, “Khổ thân Kanna quá. Anh Iwasa đang trục trặc gì đó với cấp trên nên mới cố tình chọc tức em đấy. Chán đời thật, mọi người đều thành các ông chú hết rồi. Anh Mitaku vốn ưa nhìn mà bây giờ bụng đã thế kia, anh Haseo thì mỗi lần gặp lại thấy già đi. Đấy, em trông xem, tóc bạc đầy đầu, ngày xưa nhìn áp đảo người khác, rõ là đáng sợ mà giờ chỉ thấy rã rời.”
“Em cũng nghĩ vậy.”
Vì đã say nên tôi nhờ nhân viên lấy trà Ô Long nóng. Mấy cô khác cũng giơ tay, “Tôi nữa.”
“Nhưng Kanna hay gặp anh ấy nên chắc không nhận ra đâu nhỉ? Ba mươi cả rồi, dù là người như thế thì cũng đã đến lúc phải ổn định…”
Bản thân chị cũng ba mươi rồi còn gì, tôi nghĩ nhưng vẫn im lặng.
“Nhắc mới nhớ, anh Haseo với Kanna…”
Đúng lúc chị Horinouchi định nói tiếp thì Haseo đứng dậy khiến chị ngậm miệng lại, vẻ thảng thốt hiện rõ trên khuôn mặt.
“Ê, ai làm thủ quỹ?”
Haseo hét rồi hấp tấp đưa tờ một vạn yên cho chủ tịch dưới tôi một khóa.
“Thôi, sắp hết tàu Shinkansen rồi nên anh đi đây.” Anh nói, sải bước dài ngang qua căn phòng.
Đến cửa anh quay lại, “Iwasa, một vừa hai phải thôi,” sau đó nhếch mép cười, vẫy vẫy tay chào và biến mất.
Tôi theo phản xạ ôm lấy túi xách, túi giấy và áo khoác, nói lớn, “Xin lỗi mọi người, em mới xong hạn nộp bài nên buồn ngủ quá, em về đây.” Bắt chước Haseo, tôi cũng đưa cho chị Horinouchi tờ một vạn yên rồi đứng dậy.
“Ơ, Kanna?” Tôi nghe tiếng chị Horinouchi nhưng không quay đầu lại, chỉ mải miết chạy xuống cầu thang ở quán rượu, đuổi theo Haseo. Giữa chừng đâm phải nhân viên quán, áo khoác rơi khỏi tay.
Cuống quýt nhặt lên rồi chạy đến thềm thì thấy Haseo đang đứng trước giá đựng giày, một tay cầm đôi giày cao gót của tôi.
“Giày của em.”
“Biết chứ, cô để cùng ngăn với anh còn gì.”
“Đợi em với.”
“Đang đợi đây, cô cứ bình tĩnh.”
Miệng nói nhưng Haseo vẫn đi ra khỏi quán, xỏ giày xong, ra đến bên ngoài, tôi thấy anh đang đứng tựa vào tường.
“Mặc áo khoác vào đàng hoàng xem nào,” anh nói rồi lấy đồ đạc lỉnh kỉnh từ tay tôi. Thấy tôi mặc áo khoác xong, anh bắt đầu lững thững bước đi. Đến lúc tôi đuổi kịp, đi bên cạnh thì anh chỉ đưa lại túi xách.
Tránh đám nhân viên chèo kéo của các quán rượu và karaoke, chúng tôi rẽ vào trung tâm thành phố, đi bộ về hướng ga tàu điện Osaka.
“Haseo, anh còn thời gian không?”
“Còn, tầm 10 giờ anh mới phải đi.”
“Thế mình đi uống nước.”
Haseo hơi ngoảnh lại, “Quán kia được không?” Và hất hàm về phía một quán nước có vẻ cũ kỹ. Tôi nói “Em mời” thì anh cười, “Cô rủ mà, đương nhiên là thế rồi.”
Haseo gọi cà phê đá xay, còn tôi gọi bánh dâu cùng hồng trà. Tách trà thoang thoảng hương rượu Brandy.
Cột và bàn đều màu hổ phách, ghế thì bọc vải màu rượu boóc đô. Khói thuốc dần dần bay khắp quán nhỏ, đó là loại thuốc mùi trà tinh khiết mà Haseo rất thích.
“Bánh ngọt à?” Haseo chậm rãi nhả khói thuốc.
“Lúc nãy em đã kịp ăn tráng miệng đâu.”
“Ừ nhỉ!”
Haseo vô tư lấy dĩa của tôi chọc vào bánh. Nói mới nhớ, anh cũng thuộc dạng hảo ngọt. Tôi ngồi đối diện, ngắm anh nhếch mép hưởng thụ từng miếng kem tươi và bánh ga tô.
Đúng như lời chị Horinouchi, dưới ánh đèn, tôi thấy đầu Haseo đầy những sợi tóc bạc.
Nhận ra tôi đang nhìn chăm chăm, anh hỏi, “Sao thế?”
Tránh ánh mắt anh, tôi lái sang chuyện khác, “Có thật là mấy ông chú ở Osaka gọi cà phê đá là Reiko không? Em chưa nghe thấy bao giờ.”
“Vẫn chưa đến mùa uống cà phê đá.”
“Cũng đúng.”
“Đã bảo đừng đánh trống lảng. Có chuyện gì?”
Bị lộ rồi. Tôi chống cằm im lặng, Haseo nói.
“Này, cô đừng để ý đến lời Iwasa.”
“Hả?”
“Hình như tên đó đang gặp nhiều rắc rối lắm. Hắn vốn là kẻ có đầu óc, không được thỏa mãn với hiện tại thì vật vã phải biết.”
Tôi phì cười trước khuôn mặt lo lắng của Haseo.
“À, không sao đâu. Mấy chuyện kiểu đó em quen rồi. Tuy em không định gia nhập hàng ngũ những người thành đạt, nhưng trông giông giống nên bị nói cũng đành chịu thôi. Mà này, không hiểu anh ấy ghen tị với em đến mức độ nào nhỉ?”
Haseo im lặng.
“Lúc trước anh từng nói với em, cô có bị ghen tị hay hiểu lầm thế nào cũng đừng mong người khác hiểu mình. Phải áp đảo họ.”
Tôi kéo kéo tay Haseo, “Anh nói thế phải không?” thì anh nhếch mép cười, “Đúng.”
“Thôi bỏ đi, Haseo, tóc bạc của anh…”
“Ờ.” Haseo đưa tay sờ mái tóc trông khá cứng. “Dạo này bận không kịp thở nên anh cũng quên khuấy việc phải đi nhuộm.”
“Lúc trước đã thế à?”
“Ờ, cũng phải hai, ba năm rồi.”
Cảm giác bồn chồn khiến ruột gan tôi cồn cào.
“Haseo, anh có thấy em già đi không? Lúc gặp nhau, anh có nghĩ em không còn trẻ trung nữa không?”
“Không.”
“Các chị khóa trên đều nói là Haseo già hẳn đi đấy.”
“Tệ quá nhỉ,” anh cười nhăn nhở vẻ ngạo mạn, uống cà phê ừng ực.
“Còn em thì nghĩ, ngay từ ngày xưa anh đã có cái vẻ mệt mỏi ấy rồi, có thay đổi gì đâu.”
“Cô đang khen tôi đấy hả?”
“Haseo.”
“Gì?”
Haseo hít vào một hơi, nhả ra làn khói trắng. Cử chỉ thật thân quen.
“Anh đừng thay đổi nhé.”
Tôi biết mình đang nói những lời trẻ con. Nhưng không đừng được. Tôi muốn con người có mùi hương ngọt ngào này sẽ ở mãi bên tôi.
Haseo thần người ra một lúc rồi nở nụ cười ấm áp.
“Ai rồi cũng thay đổi thôi.”
“Hả?”
“Đây chẳng phải là chuyện xấu. Như anh đã nói, nếu chưa muốn thay đổi thì trước đó cứ vứt hết đi đã, và sẽ có những điều mới mẻ đến thay thế. Nhất định là thế. Đừng lo. Từ nay về sau cô cứ thoải mái mà rũ bỏ, những thứ không cần thiết, những điều vô ích, cả tình cảm nữa. Nhưng cơ thể thì phải trân trọng. Hiểu chưa?”
Trái ngược với những lời sắt đá, đôi mắt đen của Haseo thật dịu dàng. Điều ấy khiến tôi bất an.
“… Em không hiểu.”
Tôi nhìn xuống. Tôi không hiểu. Không, thực ra tôi hiểu được, nhưng không muốn hiểu. Tôi không muốn vứt bỏ bất cứ thứ gì để tiến về phía trước, dù có bị vạch ra ranh giới khác người cũng được. Với riêng Haseo, tôi muốn anh cứ thế này, thỉnh thoảng xuất hiện và ở bên cạnh tôi. Không thay đổi gì cả.
“Ờ thì, không hiểu cũng chẳng sao. Nhưng mà đừng quên.”
Nói đoạn anh đứng dậy.
“Anh sắp đi đây. Thế nhé, vứt hết rồi bước tiếp.”
Haseo cầm hóa đơn thanh toán lên. Ngay khi nghe thấy tiếng giấy sột soạt bị vò lại trong tay anh, tôi hét lên.
“Không chịu!”
Haseo nhìn tôi, cười gượng.
“Cái gì mà không chịu, cô là con nít à?”
Đúng thế, dù đã bằng này tuổi nhưng tôi vẫn là đứa trẻ con. Nếu đã là trẻ con thì phải cư xử như trẻ con đúng không?
“Em cũng đi Hiroshima.”
Tôi nói rành mạch. Chắc chắn anh sẽ không từ chối. Tôi lấy tờ hóa đơn từ tay Haseo, đi thẳng ra quầy thanh toán.
Mất hai tiếng mới đến được Hiroshima.
Trên tàu Shinkansen, Haseo đọc sách nhưng không quên lặp lại, “Cô bị dở hơi hả?” Tuy thế anh vẫn gọi điện đến khách sạn đặt trước đổi thành phòng đôi, sắp lên tàu còn tìm giúp tôi một hiệu thuốc, bảo, “Đến chỗ đó cũng phải 12 giờ đêm đấy, mua sẵn đồ lót hoặc đồ trang điểm đi.” Anh thật biết cách chăm sóc người khác. Tôi nhận xét “Anh cứ như mẹ em ấy!” và theo sau Haseo. Đến lúc tàu bắt đầu chạy, tôi mở gói bánh Éclair mà Haseo mua cho. Tuy ngọt thanh nhưng lại đậm đà, ngon khủng khiếp. “Cô vẫn còn ăn à?” Haseo làm vẻ mặt ngạc nhiên, cuối cùng lại khen, “Cái này ngon kinh” rồi ăn mỗi cái một nửa. Cảnh đêm lướt ngoài cửa sổ, vừa nuốt miếng kem sô cô la cuối cùng là tôi buồn ngủ đến mụ cả người rồi lăn ra ngủ lúc nào không hay.
Khoảng một tiếng sau, tôi tỉnh dậy, Haseo vẫn đang đọc sách. Mọi khi sở thích của anh là sách kinh tế nhưng hình như lúc này anh lại đọc tiểu thuyết.
“Sách gì thế?”
“Hika, câu chuyện về cuộc đời của Zeami[30].”
“Zeami? Cái ông viết kịch Noh phải không? Người đã nói câu ‘Giữ bí mật sẽ thành hoa’ ấy?”
“Ừ, ‘Nếu giữ bí mật nhất định sẽ trở thành hoa’. Anh cực thích câu đó.”
“Câu đó nghĩa là gì?”
“Một trò ảo thuật, để lộ bí mật sẽ chẳng còn gì vui nữa. Hình như bắt nguồn từ nghệ thuật biểu diễn.”
Bên ngoài vẫn là màn đêm mượt mà như nhung.
“Giống như không bao giờ ngủ với người mà mình thích nhất?”
“Ừm, có thể lắm. Nếu làm thế thì tất cả đàn bà đều chỉ là những cái lỗ mà thôi.”
“Thô bỉ,” tôi nói rồi lại nhắm nghiền mắt. Thay vì chuyện trò nhảm nhí, tôi muốn ngủ hơn.
“Nhưng như thế vẫn tốt chán.”
Haseo tiếp tục câu chuyện bằng giọng rất thấp.
“Còn hơn là sau khi mất bao nhiêu thời gian để có được một người thì phát hiện ra chuyện chăn gối không ăn ý. Đau khổ lắm. Tốt nhất là cứ làm như không biết.”
Tôi mở mắt nhìn anh.
“Haseo, anh từng nghĩ vậy à?”
Trong giây lát, đôi mắt đang dõi theo từng hàng chữ dường như khựng lại.
“Là lý luận thông thường thôi. Ai mà chẳng chán chường nếu lâm vào cảnh ấy?”
Tôi chăm chú ngắm khuôn mặt trông nghiêng của Haseo, nhưng anh không hề nhìn tôi. Phải chăng trước đây anh đã từng tổn thương và nếm trải những hối hận đắng cay khốc liệt? Nhưng kể cả có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn cảm giác, người đàn ông này cả đời cũng sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai.
“Giữ bí mật sẽ thành hoa.” Tôi thì thầm.
Nghe tôi nói “Anh đọc xong thì cho em quyển đấy nhé”, anh bèn bảo, “Quyển này anh đọc nhiều nên nát ra rồi, cô mua quyển mới đi,” trong lúc vẫn chăm chú đọc. Giọng anh y như mọi khi.
Khách sạn nằm gần biển, đi tắc xi hết khoảng nửa tiếng.
Đêm đã khuya, phòng tắm lớn sắp đóng cửa nên quẳng đồ vào phòng xong là chúng tôi đi tắm ngay. Không biết do muộn hay do chưa đến kỳ nghỉ dài mà phòng vắng hoe, một mình tôi độc chiếm bể tắm rộng thênh thang. Lâu lắm mới có dịp thong thả ngâm mình thế này. Thật kỳ lạ! Sáng nay tôi còn bị công việc đuổi sát nút, thế mà bây giờ đã ở một vùng đất xa lạ trong chuyến đi hoàn toàn ngoài dự tính.
Lúc tôi quay lại phòng thì đã thấy Haseo mặc áo choàng tắm, ngồi trên giường của mình mở máy tính. Anh không nhìn tôi, cứ gõ bàn phím lách cách. Căn phòng tối mờ, ánh sáng xanh của màn hình hắt lên mặt, trông Haseo như một người khác hẳn.
Tôi nhìn ra ngoài qua kẽ hở rèm cửa. Cả bầu trời lẫn mặt biển đều tối đen như mực, không thể phân biệt được đâu là trời, đâu là mặt nước. Haseo không nói gì, im lặng làm việc.
Tôi sấy tóc thật khô trong nhà tắm rồi cũng thay ra áo choàng dài.
Quay lại phòng, tôi leo lên giường cùng Haseo, gạt hết mớ tài liệu và sách đang bị quăng lung tung xung quanh máy tính sang một bên. Ở khoảng cách gần, tôi ngửi thấy mùi sữa tắm ngọt lịm của khách sạn, khác hẳn mùi hương mọi ngày của anh.
Haseo nhận ra tôi, nói “Ồ, ngủ thôi nhỉ, mai còn dậy sớm đi Miyajima nữa chứ,” rồi tắt nguồn máy tính, đặt nó lên chiếc bàn bên cạnh.
“Haseo này,” tôi hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mặt anh. “Tại sao anh không làm chuyện đó với em?”
“Cái gì, cô muốn anh làm chuyện đó với cô à?!”
“Không, anh quan hệ với ai cũng được, chỉ trừ em, vậy là sao? Lúc ở chỗ chị Tsuyutsuki anh còn bảo nếu không phải thụ tinh nhân tạo thì không đời nào có con với em còn gì?”
“Này, cô quan hệ với nhiều người để thỏa mãn lòng tự trọng của phụ nữ à? À không, cô mà cũng có cái gọi là tự trọng à?” Haseo lăn ra cười.
“Không phải, tại em nghĩ, lúc nào cũng dựa dẫm vào anh.”
“Thế cô định trả ơn bằng thân xác à? Cô tự tin vào kỹ năng giường chiếu của mình đến mức nào? Nói trước là anh có ngủ với gái bán hoa nên khoản này rất khắt khe đấy nhé.”
Tiếng cười của anh làm rung cả giường. Cái tình huống ngốc nghếch này là sao chứ? Tôi thậm chí còn không biết mình muốn gì nữa.
Từ xấu hổ chuyển thành tức giận, tôi vùi mặt vào gối.
Haseo cười cho đã rồi bảo, “Cô cứ dựa dẫm cũng chẳng sao. Tuy cô luôn miệng nói không muốn như vậy, nhưng anh đã bảo không sao rồi mà, nên cô cứ ỷ lại, cứ dựa dẫm đi. Nếu làm thế mà tiếp tục yên tâm tiến lên được thì cứ lợi dụng anh mà tiến. Anh sẽ để cô lợi dụng đến khi lập gia đình.”
“Sau khi lập gia đình thì sao?”
“Thì thôi chứ sao. Không muốn lợi dụng anh nữa thì cô phải cố kiếm lấy anh chồng nào biết quan tâm đấy nhé.”
Tôi không trả lời. Toàn ngủ với vợ người ta nhưng cứ làm bộ, hay anh không hiểu rằng ngay lúc này tôi cũng đang dựa dẫm anh? Các câu hỏi thay nhau hiện lên trong đầu rồi biến mất. Tôi ngồi dậy.
“Thế nếu anh cưới vợ thì sao?”
“Hả?”
“Em cứ dựa vào anh, xong đến một ngày tự nhiên anh lấy vợ rồi bỏ mặc em, không để em dựa dẫm nữa thì biết làm thế nào?”
“Trong vài năm tới anh không có dự định ấy đâu, cô khỏi lo.”
Haseo cười hề hề. Tôi im lặng cúi đầu. Tương lai bấp bênh nên sự trân trọng với hiện tại cũng làm tôi lo sợ. Nếu anh đòi hỏi thể xác hay bất cứ thứ gì khác, tôi sẽ thấy yên tâm hơn.
“Ừm, nói sao nhỉ, anh nghĩ không gì là không thể.”
Vì tôi cứ im lặng mãi, Haseo đành tự mình phá vỡ sự yên tĩnh. Anh không còn cười nữa.
“Cô hơi gầy quá đấy.”
Anh gãi đầu sồn sột, chiếc giường rung lên theo những chuyển động ấy.
“Anh với cô đâu cần phải làm chuyện đó.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Thôi, em mặc kệ.”
Miệng nói mặc kệ nhưng tôi vẫn nằm yên trên giường, ôm chặt chiếc gối như một chiến lợi phẩm. Cơn ương bướng trào lên. Tôi theo anh đến Hiroshima để làm gì?
Để trở thành đàn ông và đàn bà đơn thuần. Để không còn ý nghĩ “mình đặc biệt đối với anh” nữa. Nếu không còn đặc biệt, thì dù có mất anh, tôi cũng không cảm thấy tiếc nuối.
“Này, cô ấy mà…”
Bỗng dưng Haseo cất tiếng. Tôi bất giác ngẩng lên, chưa bao giờ nghe thấy giọng anh mỏng manh đến thế, như thể anh vừa long mất bộ phận nào đó trong người.
“Nếu có ngày tận thế, cô muốn làm gì?”
Câu hỏi đột ngột, nhưng tôi trả lời không hề do dự.
“Em muốn xem.”
Tất cả, tôi muốn nhìn tất cả. Từ những thứ xấu xa cho đến những điều đẹp đẽ. Haseo cúi nhìn tôi và cười. Mắt anh sáng lấp lánh, hàm răng trắng nổi bật trên nước da ngăm đen, nụ cười hệt như một đứa trẻ.
“Anh cũng thế, anh muốn nhìn thấy quang cảnh trong ngày tận thế.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đen của Haseo.
“Nên là, nếu ngày thế giới diệt vong đến, chúng mình hẵng ngủ với nhau. Cùng ngắm nhìn mọi thứ đi vào cõi chết. Anh chắc cú là sẽ cảm thấy sung sướng lắm.”
Tôi không sao đáp lại được. Haseo nhìn tôi chằm chằm, “Ngày mai thế giới có diệt vong không?”
“Không.”
Tôi yếu ớt thì thầm. Tôi vẫn còn việc muốn làm, vẫn còn thứ muốn vẽ, vẫn còn công việc chưa hoàn thành. Ngày mai, trên tàu Shinkansen tới Kyoto còn phải nghĩ ý tưởng rồi về một cái là phải gửi fax bản phác thảo ngay. Các thư điện tử cần trả lời cũng đang chất đống. Tận thế lúc này chưa được.
Haseo đặt tay lên đầu tôi.
“Đã bảo đừng có lo, nghĩ ít thôi và cứ đi bất cứ đâu mình thích. Nếu không còn ai nữa thì anh sẽ hốt cô. Anh hứa đấy.”
Cái giọng trầm khàn, ngọt ngào mà cay đắng ấy khiến lòng tôi dịu lại, vô thức gật đầu.
Haseo cười, đột ngột giật lấy gối trong tay tôi.
“Đi ngủ thôi cô nương.”
Anh tắt đèn đầu giường, kéo tôi vào vai anh.
“Nào nào! Em đã bảo không cần cho em gối lên tay mà! Nếu không quan hệ thì em sẽ ngủ một mình!”
Tôi giãy ra thì bị anh dùng cả tay và chân chặn lại. Cơ thể Haseo vẫn to khỏe như thế, tôi đẩy thế nào anh cũng không hề nhúc nhích.
“Thôi đi!” Haseo lớn tiếng. “Cô phiền phức quá đấy, đã bảo đừng chống cự mà! Cô có thật sự muốn ăn nằm với anh hay không thì phải tự biết chứ! Anh sẽ không làm gì mà cô không thích đâu, nên ngoan ngoãn nghe lời người lớn đi!”
Bị Haseo cáu, tôi cũng xuôi theo, lúc đó tay chân anh mới dần dần thả lỏng. Thở ra một hơi, tôi áp mũi vào bụng anh. Tuy người anh có vẻ nóng hơn bình thường nhưng nhịp thở vẫn ổn định.
“May mà cô còn có anh đấy nhé.”
Giọng cười pha chút đùa cợt. Tôi không đáp lại. Có nói gì anh cũng không hiểu đâu.
Tôi nằm im, gần như ngay lập tức, tiếng thở của anh trở nên đều đặn.
Tôi hít sâu thêm một lần nữa. Mọi lo lắng tan đi.
Giấc ngủ đến từ từ. Dù đã muốn mơ về ngày tận thế nhưng tôi ngủ một mạch không mộng mị.
Buổi sáng, tỉnh dậy thì đã thấy Haseo đang tập thể dục. Tôi nói, “Chào buổi sáng!” Anh trả lời bằng cái giọng muôn thuở, “Ờ.” Qua cửa sổ có thể trông thấy biển và đảo. Tôi mê mẩn ngắm khung cảnh xanh biêng biếc, trải dài tưởng chừng vô tận ấy. Haseo tập xong, bật kênh thời sự lên xem thì tôi cũng hoàn thành việc trang điểm, nhưng không có chun buộc nên đành xõa tóc ra. Đầu tóc tôi thê thảm đến tội nghiệp.
Ăn sáng xong, từ bến phà ở gần khách sạn, chúng tôi lên đường đến Miyajima. Nửa đường có một chuyến phà khác đi ngược lại. Biển hiền hòa. Gió thổi tung tóc và mơn trớn làn da tôi.
Quán xếp hàng dài khắp cả đường đi, ra đến tận gần khu đền Itsukushima, khói đồ nướng bay lên ngào ngạt. Tôi vừa ngốn bánh manju hình lá phong vừa ngắm nghía xung quanh trong khi Haseo ngồi bên uống trà. Tôi hỏi, “Có vị pho mát với cả sô cô la đấy, anh không ăn à?” Anh chỉ bẻ một miếng của tôi rồi nói, “Không sao, anh sẽ mua về.”
Haseo ít nói hẳn. Kể cả khi có một con hươu lại gần hay lúc ngắm cổng Torii[31] vĩ đại, anh cứ thế lướt qua mà không hề biểu lộ cảm xúc. Đã đọc sách về Zeami mà anh cũng chẳng mấy mặn mà với sân khấu kịch Noh được xây dựng trên mặt biển[32].
Nghĩ kỹ thì đây là lần đầu tiên tôi đi du lịch với Haseo. Tuy đã từng ra biển cùng mọi người trong câu lạc bộ nhưng vì Haseo cứ lái xe suốt nên tôi không có nhiều ký ức vui vẻ cùng anh. Cũng có thể anh không thích đi du lịch.
Chúng tôi nhanh chân dạo quanh các điểm du lịch của Miyajima rồi lại leo lên phà. Hòn đảo phủ màu xanh mượt của cây cối cứ xa dần, xa dần. Tôi nuối tiếc, còn chưa kịp lên núi.
Hình như Haseo không có nhu cầu ăn uống, chỉ ăn nửa phần đồ nướng Hiroshima và bảo, “Buổi trưa anh không hay ăn nhiều.” Mỗi mình tôi hứng thú với việc tham quan, hết xếp hàng để mua cơm hộp cá chình đến chụp ảnh cùng cổng Torii rồi tìm mua loại xốt Otafuku đặc sản Hiroshima làm quà cho mọi người.
Vì tôi nói “Muốn xem Vòm bom nguyên tử” nên chúng tôi lên tàu điện có tên công ty đường sắt Hiroshima. Thị trấn thoáng đãng và dễ chịu, cảnh sắc không quá hiện đại cũng không quá hoang sơ, còn có một dòng sông vắt ngang qua hệt như Kyoto nên tôi càng thích thú.
Có đi đến nơi khác mới nhận ra những tình cảm dành cho Kyoto. Tuy đó không phải thành phố tôi sinh ra và lớn lên nhưng là nơi đầu tiên tôi chọn để sống. Lúc tôi hỏi, Haseo nói, “Anh cũng gửi gắm nhiều tình cảm ở Kyoto. Đấy là nơi đầu tiên anh sống một mình.”
Đúng rồi, Kyoto cũng là nơi đầu tiên tôi sống một mình. Tôi trở thành người lớn ở đây, biến ước mơ thành hiện thực cũng ở đây, mất đi nhiều thứ và cũng đạt được nhiều thứ. Nhưng tất cả đều là lựa chọn của tôi. Tôi vừa mải miết nghĩ vừa ngắm nhìn thành phố xa lạ trước mắt.
Đến lúc lên tàu, Haseo vẫn không nói gì mấy. Anh bắt tôi ngồi còn mình thì đứng bên cạnh dựa vào thành tàu, nhắm mắt lại. Tự nhiên tôi thấy lo lo. Hay là anh đang hối hận vì đã cho tôi đi theo? Tối qua tôi làm mình làm mẩy nên anh thấy phiền phức chăng?
“Haseo,” tôi vừa cất tiếng gọi thì anh mở bừng mắt.
“Xuống thôi,” anh nói rồi móc túi đựng tiền xu ra. Nhân viên nhà ga thông báo đã đến Vòm bom nguyên tử.
Tôi chợt nghĩ, lúc này mình không có tâm trạng để nhìn tàn tích của một thời đã qua, nhưng vừa xuống tàu, tòa nhà đó đã hiện ra trước mắt.
To khủng khiếp, hơn cả những gì tôi tưởng tượng. Đi qua ngã tư, đến gần di tích hơn, tôi lại càng choáng ngợp bởi vẻ bề thế của nó.
Xung quanh khu di tích, bóng cây xanh mát rượi, lộc non chi chít trên cành lay động theo từng cơn gió. Tuy người ta nói, bảy mươi lăm năm nữa đến cỏ cũng không mọc nổi, nhưng giờ đây cây cối đã xanh rì, trên băng ghế còn có một chú mèo đen say ngủ.
Vòm bom nguyên tử nằm trên bãi cỏ, đứng sừng sững giữa rào sắt bao bọc. Không gian im ắng.
Từng giây phút trôi qua yên ả đến mức không thể tin nổi ở đây từng có biết bao người bị ngọn lửa nuốt chửng.
“Chúng ta đã phải chịu tổn thất nặng nề, nhỉ?” Haseo nói.
“Ừm, nhưng vẫn đứng hiên ngang.”
“Đúng thế, vẫn đứng hiên ngang.”
Haseo dừng bước, ngước nhìn di tích.
Tôi thong thả đi một vòng. Vòm bom nguyên tử lặng lẽ ở đó với vẻ bi thương như muốn khẳng định rằng, dù có bị tàn phá nặng nề đi chăng nữa cũng không hề thù hận. Đó là một lời cầu nguyện. Tôi nghĩ vậy. Có lẽ lời cầu nguyện đích thực sẽ tồn tại bền bỉ, mạnh mẽ như thế này chăng?
Tôi quay lại chỗ cũ. Haseo đang ngồi trên ghế băng liền ngẩng lên.
“Sao hả?”
“Ừm, đẹp. Tuy từ này có vẻ hơi báng bổ.”
“Đẹp à?”
“Ừm.”
Haseo nheo mắt trước ánh nắng chiếu qua kẽ lá.
“Cũng tốt. Nếu cô cảm thấy thế thì dù có bị ai phủ định đi chăng nữa, đó vẫn là sự thật.”
“Cảm ơn anh.”
Tôi thốt ra một cách tự nhiên. Tôi chỉ có thể sống tự do tự tại. Tham lam, ngạo mạn, ích kỉ. Tôi là loại người như thế đấy. Dẫu vậy, lời nói của Haseo vẫn khiến tôi an tâm.
“Haseo, dạo này em cứ nghĩ suốt, không biết khung cảnh mà từ bé em đã luôn muốn thấy là gì.”
“Tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi.”
Chính là hình ảnh bản thân mạnh mẽ tiến về phía trước. Hình bóng chính mình, dù trở thành bất cứ hình dạng nào, dù phải cô độc giữa đống đổ nát đi chăng nữa thì vẫn đứng thẳng, kiếm tìm vẻ đẹp của vầng thái dương đang lên cao và những ngôi sao đang tỏa sáng.
Đối với tôi, không gì chính xác hơn cảm nhận của bản thân. Thế giới của tôi là thứ chỉ thuộc về tôi. Ngay lúc này, tôi có thể vẽ mà không sợ hãi.
Từ giờ trở đi, dù bị vùi dập một cách vô lý đến đâu đi chăng nữa, tôi tin mình vẫn có thể đứng lên và bước tiếp con đường mà bản thân tin tưởng.
“Cô thú vị thật đấy.” Haseo nói khẽ.
“Sao cơ?”
“Dù gặp trắc trở nào, đến phút chót cô vẫn có thể coi đó là một bài học cho bản thân. Trông thì còm nhom, lẻo khoèo, luôn lo lắng những chuyện không đâu rồi mất phương hướng, nhưng bản chất thì tham lam không ai bằng.”
Tôi cười, “Chắc thế.” Chẳng hiểu anh đang khen hay chê tôi nữa.
“Đúng rồi còn chắc gì nữa. Bởi vậy cô mới muốn nhìn thấy ngày tận thế. Dù ra sao cũng quyết vẽ cho đến hơi thở cuối cùng, phải không?”
“Haseo thì khác gì? Dù xuống địa ngục anh vẫn cứ cười đấy thôi.”
Nghe tôi nói, anh cười khàn khàn, “Chuẩn.”
Không biết từ lúc nào, xung quanh đã chẳng còn ai, đến bé mèo đen cũng đi đâu mất. Tĩnh lặng hoàn toàn, như một thế giới chỉ có hai người.
Đứng trước tàn tích, chúng tôi lặng ngắm hồi kết của cả địa cầu.
“Hình như có bảo tàng tư liệu kỉ niệm hòa bình đấy, cô muốn đi xem không?”
Haseo chống tay vào đầu gối, đứng dậy. Sắc mặt anh nhợt nhạt, vẻ mệt mỏi hằn rõ.
“Để lần sau. Mình ra ga thôi.”
Trong quá khứ, nơi đây đã xảy ra một biến cố khủng khiếp. Nhưng đó không phải là kết thúc. Mảnh đất này vẫn tồn tại, thậm chí vẫn tỏa rạng một ý chí thầm lặng. Hiện giờ tôi chỉ cần biết đến thế.
“Vậy sao?” Anh nói. Tôi kéo tay anh về phía tàu.
Đến ga Hiroshima, tôi mua vé theo chiều ngược lại với Haseo.
Soát vé xong, chúng tôi ngồi trên băng ghế trước thang cuốn nói chuyện giết thời gian.
“Thật ra, có việc gì mà anh phải về quê?”
“Đã bảo không có gì, Tết không về nên giờ phải về thôi.”
“Nói mới nhớ, anh có vợ chưa cưới ở nhà đúng không?”
“Ờ, nhưng thôi rồi.”
“Anh về chơi à, có cái gì hay hay ấy nhỉ…”
“Có cồn cát,” Haseo nhăn nhở cười, vẻ gian manh, “với cả một cô gái làng chơi quen biết đã lâu.”
“Anh không mua quà lưu niệm cho cô ấy à?”
“Cô ấy không biết anh đi Hiroshima nên không cần đâu. Anh đi đây.” Haseo đứng dậy. Tôi vẫn còn khoảng mười phút nữa.
Tôi chào, “Thôi nhé!” Anh xách cặp, khoác lên vai rồi đáp, “Ờ.”
Tôi thì thầm theo bóng lưng đó.
“Em hỏi này, với Haseo, tình yêu là gì?”
“Hả?” Anh quay người lại. Tôi nhìn vào đôi mắt đen ấy.
“Chẳng biết nữa.”
Anh nhìn xa xăm vài giây, sau đó nhìn thẳng vào tôi.
“Chắc là luôn dõi theo.”
Tôi gật đầu, vẫy tay chào anh.
Với tôi, lời nói ấy của anh là đủ.
Haseo cũng giơ tay, leo lên thang cuốn rồi khuất dạng.
Khi chuyến Hakata biến mất trên bảng điện tử, tôi mới nhận ra đây là lần đầu tiên tôi tiễn Haseo. Quay bốn phương tám hướng cũng không còn thấy bóng hình mọi lần từng đứng chăm chú nhìn theo tôi nữa.
Về đến Kyoto vẫn không thấy Haseo liên lạc gì, tối cũng không. Lần nào giã từ xong, anh cũng gửi cho tôi một tin nhắn ngắn. Dù nội dung cụt lủn đến thế nào đi chăng nữa, anh vẫn gửi, chưa bao giờ quên. Tôi đã nghĩ, hay mình mất anh rồi.
Đi đến cửa ra vào, tôi mở túi giấy đựng đống đồ lưu niệm. Qua miệng túi, tôi nhìn thấy một cuốn sách cũ. Không cần xem bìa cũng biết, đó là quyển Hika.
Tôi nhắm mắt lại. Thôi, đừng nghĩ nữa.
Cho dù những lời Haseo nói với tôi là đùa đi chăng nữa, thì khi ấy, tôi đã tin. Hơn nữa, trong khoảnh khắc, chúng tôi đã cùng nhau nhìn thế giới diệt vong. Chúng tôi không có chung vật hữu hình nào, nhưng lại chia nhau một mảnh linh hồn. Điều ấy vượt lên trên tất cả, trở thành vĩnh cửu. Dẫu là ảo tưởng, là hiểu nhầm như những gì chị Tsuyutsuki nói, rồi sao? Tôi đã tin, thì đằng nào cũng vẫn là sự thật.
Sau này, dù không thể gặp lại Haseo, dù có những thay đổi đau đớn xảy ra đi chăng nữa, sự yên bình khi tôi được ở bên anh từ trước đến giờ sẽ không tan biến.
Tôi đã được anh trân trọng, lúc này trong tôi ngập tràn biết ơn. Bằng ký ức ấm áp ấy, tôi có thể tiếp tục bước.
Nên là, không sao cả.
Tôi khẽ thì thầm rồi chuẩn bị đến xưởng vẽ.
Khoảng một tuần sau, đột nhiên Haseo gọi điện đến. Tôi nghe thấy tiếng tàu chạy trong ống nghe như thường lệ.
Tôi hỏi, “Anh có giữ gìn sức khỏe không đấy?” Anh trả lời tỉnh queo, “Đang ăn bánh ga tô sô cô la mua ở cửa hàng tiện lợi.”
“Thế à,” tôi đáp hờ hững.
“Cô biết không, hôm ấy anh gần chết. Lên tàu Shinkansen, người cứ nặng trĩu, đến ga một cái là không sao cử động được nữa. Gọi điện cho một cô nhờ đưa đi khám xong là phải nhập viện luôn. Thấy bác sĩ bảo là sưng amidan. Nhưng mà truyền nước rồi ngủ một giấc là khỏe lại ngay.”
“Nghĩa là lúc ở Hiroshima anh đã thấy người không khỏe rồi à?”
“Hình như thế.”
“Sao anh không nói gì?”
“Ơ không, mãi đến lúc chia tay cô rồi mới bị nặng thế, chứ lúc trước anh chẳng thấy gì. Từ bé đến lớn anh đây khỏe như vâm, chẳng bao giờ bệnh tật nên có biết trong người không khỏe là thế nào đâu. Anh cũng muốn đi tham quan mà, nên cô đừng bận tâm.”
Tôi biết Haseo nói dối, nhưng không vạch ra, chỉ im lặng lắng nghe những chuyện trên trời dưới biển của anh.
Lúc ấy nhất định là Haseo đã cố chịu đựng, giấu nhẹm chuyện mình không khỏe, cho tôi gối lên tay suốt một đêm dài, để tôi vui vẻ đi khắp đó đây ngắm cảnh, ngay cả lúc đi tàu cũng bắt tôi ngồi còn mình thì đứng. Nhớ lại những chuyện đó, tim tôi đau nhói.
Nhưng với riêng anh, tôi không thể xin lỗi. Gương mặt Akihito luôn miệng xin lỗi khi nhìn thấy máu tôi thoáng hiện lên. Không được miễn cưỡng xin lỗi. Không được khắc sâu mối quan hệ này. Vậy nên tôi sẽ không xin lỗi. Haseo cũng không muốn tôi làm thế.
Thấy tôi im lặng, Haseo cười hềnh hệch.
“Anh đi tắm thư giãn với mấy em ngon ngon là khỏe lại ngay thôi, đừng lo.”
“Ngốc,” tôi nói rồi nhận ra. Người này rất quan trọng.
Haseo là người bạn khác giới vô giá đối với tôi, và sau này sẽ không thay đổi.
Không thể nhõng nhẽo với anh mãi được, cũng phải thay đổi để đến lúc xảy ra chuyện, Haseo có thể dựa vào tôi.
Từ trước đến giờ, tôi toàn dựa dẫm vào anh. Lúc nào anh cũng giải vây cho tôi. Lúc nào anh cũng làm tôi vui. Ấy vậy mà việc tôi có thể làm chỉ là nghe anh than vãn.
Em xin lỗi nhé, Haseo.
Vừa nhủ thầm trong tim, tôi vừa sỉ vả Haseo đang khoe khoang về đám bạn gái.