← Quay lại trang sách

Chương 6 HƠI THỞ CỦA QUỶ

They can take tomorrow and the plans we made,

They can take the music that we'll never play

All the broken dream take everything

Just take it away

But they can never have yesterday.

They can take the future that we’ll never know

They can take the places that we said we would go

All the broken dreams take everything

Just take it away

But they can never have yesterday.

(Họ có thể lấy đi ngày mai và những kế hoạch của đôi ta

Họ có thể lấy đi cả những bản nhạc mà chúng ta sẽ chẳng bao giờ được chơi

Những giấc mơ tan vỡ đã lấy đi tất cả

Hãy lấy hết đi

Nhưng họ sẽ chẳng có được ngày hôm qua.

Họ sẽ lấy đi cả tương lai mà chúng ta sẽ không bao giờ được biết Họ lấy đi cả những nơi mà chúng ta đã dự định đi tới Những giấc mơ tan vỡ lấy đi tất cả

Hãy lấy hết đi

Nhưng họ sẽ chẳng có được ngày hôm qua.

"Hướng dẫn viên Lý, nghe điện thoại đi.” “Lý Tĩnh, nghe điện thoại.”

“Hướng dẫn viên Lý.” “Lý Tĩnh!”

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại di động, nghe Leona Lewis hát hết lần này tới lần khác bài “Yesterday”. Hai chữ “Phó Gia” màu xanh lam đang nhấp nháy trên màn hình.

Thôi Tập Lương lại cắn móng tay theo thói quen. Dường như anh ta rất muốn chạy đến giành lấy điện thoại, nghe máy thay tôi.

“Hướng dẫn viên Lý, cô không định nghe máy sao?” Ban nãy, khi đón mọi người lên xe tôi còn cười cười nói nói, Đại lộ Danh vọng, nhà hát Kodak nổi tiếng, nhà hát Trung Quốc… tất cả đã khiến tôi quên mất những việc mình sắp phải đối mặt. Nhưng có những thứ không phải muốn chạy trốn là có thể trốn được. Vì lúc này đang trên đường đi về, do đó tôi không cần tiếp tục giới thiệu gì nữa. Tôi lười biếng chọn một vị trí ở cuối xe. Bác tài xế tốt bụng hết sức tâm lý, bác mở nhạc nhẹ nhàng để chúng tôi có thể chợp mắt sau một ngày dài rong ruổi. Lúc này, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo sự chú ý của tất cả mọi người về phía tôi.

Dưới cái nhìn chăm chú của cả đoàn, tôi mở điện thoại di động lên.

“Tĩnh Tĩnh.” “Anh…”

“Đi tới những nơi nào rồi?”

“Đại lộ Danh vọng và hai nhà hát. Bây giờ mọi người đang trên đường trở về.”

“Mọi chuyện thuận lợi là tốt rồi.”

“À… anh ơi…”

"Hả?"

“Anh được vào thăm Tiểu Đàm chưa?”

“Vẫn chưa. Bác sĩ nói tình trạng hiện tại của Đàm Tấn Lỗi vẫn chưa ổn định, chưa thể cho ai vào thăm được.” “Ồ.”

“Có anh ở đây.” “Vâng.”

Lớn thế này rồi nhưng tôi chưa bao giờ được nghe Phó Gia nói những lời như vậy. Câu cửa miệng của anh là, “Sau đó thì sao? Động não đi! Ngày xửa ngày xưa có một cô gái tên là Lý Tĩnh, cô ấy ngốc chết đi được”. Anh đúng nghĩa là một tên keo kiệt tình cảm, chưa bao giờ có những hành động dịu dàng săn sóc đúng với tư cách của một người anh trai, cũng chẳng bao giờ khoác lác trước mặt tôi rằng mọi chuyện đã có anh lo. Nhưng hôm nay anh đã nói những lời ấy, thậm chí là hai lần. Một lần là trên đường đưa Đàm Tấn Lỗi tới bệnh viện, một lần là lúc nãy trong điện thoại, anh đã lặp lại những lời đó.

Nhìn ra ngoài cửa kính xe có thể thấy hết thảy mọi thứ trên đường cao tốc, phía xa xa là cây cầu lớn Vincent Thomas. Cá nhân tôi vẫn thích đi trên cầu hơn là đi dưới đường hầm, bởi đường hầm luôn tạo cho con người ta cảm giác âm u, quỷ dị lại lạnh lẽo. Còn cây cầu thì lại mang vẻ to lớn chính nghĩa, luôn đứng hiên ngang trước con mắt của mọi người. Ánh sáng u ám của ác quỷ có thể trốn trong đường hầm nhưng sẽ không dám tọa lạc trên cầu. Đây chính là logic khó hiểu của tôi. Vậy nên chỉ cần tôi có quyền lựa chọn, tôi sẽ chọn đi trên mặt đất chứ không đi dưới lòng đất. Trước đây, anh trai biết rõ tôi rất sợ đường hầm nhưng vẫn dùng rất nhiều biện pháp lừa gạt, dụ dỗ tôi đi vào đó. Anh thường hay chế nhạo làm cho tôi tức giận, để tôi cùng anh đi vào đường hầm. Khi tôi sợ tới mức nắm chặt tay anh, anh thậm chí còn đùa dai trừng mắt, gạt tay tôi ra.

Trò ác nhất của anh là một lần tôi học lớp ba, anh dẫn tôi tới một đường hầm bị bỏ trống không có đường ra, cả hai đầu đều đã bị phá hỏng. Anh dắt tôi chui vào khe nứt giữa hầm, rồi vờ như để lạc tôi. Lúc ấy tôi đã khóc lóc liên hồi, vừa khóc vừa không ngừng tìm kiếm anh. Tôi thật sự cho rằng anh trai không thích tôi, cố ý muốn vứt tôi đi. Lúc anh trai tìm thấy tôi, trên người anh đã đầy vết thương còn tôi thì nước mắt nước mũi chảy ròng ròng như sông Hoàng Hà vỡ đê.

Tôi hỏi anh có phải là anh không cần tôi nữa hay không. Tôi vẫn còn nhớ như in từng lời anh nói với tôi khi anh ôm tôi vào lòng. Anh nói, “Em không có não à? Bị người ta mang đi bán còn định giúp họ đếm tiền hay sao?”.

Tôi và anh trai lạc nhau không chỉ một lần.

Một năm trước, vào ngày mười lăm tháng Chạp, chúng tôi dẫn đoàn khách du lịch tới Bắc Kinh. Trong đoàn có mấy thanh niên nói muốn đi dâng hương tại Ung Hòa Cung89*. Tôi thấy tiền boa khá nhiều nên đã đồng ý với họ. Anh trai nhắc tôi rằng ngày mười lăm Ung Hòa Cung rất đông người, công việc dẫn đoàn sẽ rất khó khăn. Tôi không nghe lời anh, chỉ nghĩ rằng đối với người trẻ tuổi lại dồi dào sức lực như mình, thì chuyện này chẳng có gì là to tát cả. Cho tới khi đi tới nơi mới biết, những lời anh tôi nói không sai chút nào.

*Ung Hòa Cung là một ngôi chùa Phật giáo nổi tiếng nằm ở Đông Thành, Bắc Kinh..

Ung Hòa Cung không những là phủ đệ của Hoàng đế Ung Chính mà còn là thánh địa của Phật giáo Tây Tạng ở phía Bắc. Có rất nhiều tín đồ thành kính xem Ung Hòa Cung như một nơi cầu phúc hoặc làm lễ. Tôi không lường trước được là ngay từ đường ra của tàu điện ngầm, xung quanh đã toàn người là người, đặc biệt có rất nhiều người bán nến và hương không ngừng đi tới chào hàng. Cảnh sát giao thông, cảnh sát vũ trang nhân dân, xe cứu hỏa… xuất hiện khắp bốn phía. Đường đi lúc này đã chuyển sang tình trạng giới hạn lưu thông, chỉ cho phép xe công cộng dừng đỗ.

Không chỉ có vậy, cảnh dòng người chen chúc, xô đẩy nhau cũng làm tôi thấy hoảng sợ. Vì an toàn của khách thập phương, loa phát thanh phía trước cửa Cung không ngừng vang lên lời thông báo nhắc nhở mọi người cần phải dâng hương văn minh, chỉ cho phép thắp ba nén hương hoặc không cần thắp hương cũng được… Một vài khách hành hương mang theo nén nhang lớn đã bị bảo vệ ở đây trực tiếp thu lại, có vẻ như loại hương như vậy không được phép mang vào bên trong. Những cây hương bị thu lại được xếp thành chồng trước cửa Cung. Bởi vì khi ấy có quá nhiều người, dòng người chờ mua vé vào cửa đã kéo thành một hàng dài suốt mười mấy con phố.

Đây là lần đầu tiên tôi được chứng kiến khung cảnh đông đúc như vậy tại Ung Hòa Cung. Mấy người trong đoàn của tôi phải chờ tới hơn hai giờ chiều mới được vào bên trong. Sau khi đốt ba nén hương, lạy Tam Thế Phật xong thì người nào người nấy đều đói tới mức da bụng dán vào da lưng. Có người nào đó trong đoàn đã bày trò sau lưng tôi, bàn với những người khác là bỏ tôi lại để đi chỗ khác chơi. Tôi bị lừa thảm bại. Lúc ấy là giờ ăn cơm, tôi chạy khắp nơi mà không tìm được chỗ trống bèn dặn bọn họ đứng chờ, rồi tự mình đi liên hệ với nhà hàng. Tôi vất vả mãi mới đặt được chỗ, nhưng đến khi quay lại thì đoàn người này đã biến mất không thấy bóng dáng ai, gọi điện cũng không liên lạc được. Tôi vội vàng gọi tới khách sạn, thì được nhân viên lễ tân xác nhận là không có ai trong số họ quay trở lại.

Lúc ấy tôi lo sợ đến loạn hết đầu óc, vội vã chạy đi tìm khắp nơi, nhà hàng, quán ven đường, trạm xe buýt, trạm tàu điện ngầm… tất cả những nơi có thể tìm tôi đều đã tìm cả, thậm chí còn gọi điện báo cảnh sát. Tôi cứ đi tìm như thế, đến tận khi điện thoại di động hết sạch pin, bụng cũng đói rã, mới tìm một quán mì, tính ngồi ăn tạm chút gì đó. Không ngờ rằng mì còn chưa được ăn thì tôi đã mệt đến mức nằm bò ra. Ông chủ quán mì nhìn thấy thẻ hướng dẫn viên du lịch trước ngực tôi, nên ngại không đánh thức tôi dậy mà để cho tôi ngủ lại trong cửa hàng.

Đêm hôm ấy, chính anh trai đã tìm thấy tôi. Mặc dù là vậy nhưng anh cũng chẳng nói nổi một lời quan tâm. Vừa thấy tôi là anh đã mắng xối xả, nào là đạo đức nghề nghiệp đâu, khả năng xử lý tình huống cơ bản không có sao… Theo lời anh nói, tôi đúng là chả được cái tích sự gì hết.

Vậy mà ngày hôm nay, anh trai tôi bị làm sao vậy? Không hiểu sao tôi lại cảm thấy có chút kỳ lạ.

Có lẽ Đinh Duy Thiên đã phát hiện ra tuy tôi ngồi trên xe nhưng tâm hồn sớm đã bay đi đâu mất rồi. Anh ngồi gần lại chỗ tôi, đưa cho tôi một chiếc tai nghe.

“Này.”

Tôi đeo tai nghe, âm thanh phát ra không phải là bài hát nào đó mà là Kinh Phật.

“Tôi cứ nghĩ rằng rượu Tây và bít tết mới là phong cách của anh…”

“Trà xanh và Kinh Phật tôi cũng sẵn lòng chấp nhận.” Đinh Duy Thiên đẩy nhẹ cánh tay tôi, ý bảo tôi nhìn về phía bên cạnh. Vợ chồng Lý Quốc Kiến, Bành Mỹ đang dựa sát vào nhau. Bọn họ nắm tay nhau, Bành Mỹ gối lên vai của chồng, ngủ ngon lành. Đây chính là tình cảm vợ chồng mà những người già thường hay nhắc tới sao? Cùng ăn chung một nồi cơm, cùng ngủ chung một chiếc giường, ân cần quan tâm, trong người có ta, trong ta có người.

“Tôi thấy bọn họ được như bây giờ cũng không dễ dàng gì.” Đinh Duy Thiên nhẹ giọng bình luận bên tai tôi.

“Ừm.”

Khi mới kết hôn người ta thường nói những lời cuồng dại, yêu nhau trọn đời trọn kiếp không đổi thay. Chỉ là có mấy người có thể xứng với câu “tương nhu dĩ mạt90*”.

*“Tương du dĩ mạt”: vốn là để chỉ hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, chúng đã cùng phun bọt nước để làm ướt cho nhau. Sau thường để chỉ tình cảm giữa vợ chồng hoặc bạn bè. Câu này ví von việc khi hai người cùng lâm vào cảnh hoạn nạn, họ sẽ dùng sức lực nhỏ bé để giúp đỡ nhau..

Anh ghé đầu lại, nhỏ giọng hỏi, “Bố mẹ nuôi của em là người như thế nào?”

“Tại sao anh lại hỏi câu này? Chẳng phải hôm đó anh cũng nghe tôi nói rồi còn gì. Mẹ tôi rất hay càu nhàu. Chỉ riêng mấy chuyện nước lạnh, nước nóng, đồ ăn dưa muối bị nhạt… bà cũng có thể lầm bầm nguyên một ngày. Lần đầu tiên nhận được tiền lương đi làm, tôi hớn hở mua cho bà một chiếc khăn quàng cổ kẻ ca rô tại một cửa hàng trên phố. Lúc đầu bà kêu đắt, sau lại chê màu sắc không đẹp, đưa cho hết người này người kia xem. Hàng xóm trong ngõ nhà tôi, chẳng có ai là chưa nhìn thấy chiếc khăn đó.”

“Bà ấy rất yêu em.”

“Tôi cũng nghĩ vậy. Trong nhà tôi, những gì anh trai có thì tôi cũng có, anh trai không có tôi cũng có.”

Nói về đề tài liên quan tới bố mẹ thì tôi có thể nói mãi không thôi. “Còn bố tôi thì thích nói mấy chuyện liên quan tới quốc gia đại sự. Nếu anh không đồng ý với quan điểm của ông, ông sẽ tranh luận với anh ngay trên bàn cơm. Ông chỉ quan tâm tới chính trị và thể thao. Làm phiền ông lúc ông đang xem đá bóng chính là phạm vào điều tối kỵ. Nhưng cũng có ngoại lệ. Mấy tháng tôi ôn thi đại học, ông không xem một trận bóng nào”.

“Bố nuôi của em cũng rất tuyệt vời.”

“Nói thật, tôi không hề cảm thấy mình là con nuôi. Bố mẹ và anh trai luôn luôn che chở tôi. Tôi chẳng thèm khát gì cuộc sống của công chúa trong truyện cổ tích, vì trong nhà tôi, tôi cũng là công chúa nhỏ.”

Đinh Duy Thiên nhìn tôi hết sức chăm chú. Hốc mắt của anh rất sâu, đôi mắt nâu khiến cho người ta có ảo giác rằng đôi mắt ấy có thể chứa được toàn bộ bản thân mình.

“Cuộc sống gia đình tôi thì hoàn toàn ngược lại. Tôi đã quá quen với việc sống tự lập, lúc nào cũng chỉ có một mình. Mặc dù thuận đường nhưng tôi hầu như không bao giờ ngồi xe của bố mẹ, nhất là từ năm mười lăm tuổi trở đi, tôi không bao giờ đi xe cùng họ nữa. Cho dù là ngồi cùng xe với mọi người trong nhà, tôi cũng chỉ đeo tai nghe mà nghe nhạc, rất ít khi nói chuyện.”

Tôi suy nghĩ, cân nhắc một lát mới cười nói.

“Vậy nên mẹ tôi mới muốn nhận nuôi một cô con gái. Đám con trai đều như vậy, lúc nào cũng ra vẻ lạnh lùng, cứ như cả thế giới này chẳng có thứ gì bước vào được trái tim của mấy người vậy.”

Lần này anh không hề nghĩ ngợi, nắm lấy tay tôi đặt sát vào ngực mình, “Ai nói là cả thế giới. Em đã ở trong tim tôi rồi mà”.

Long Ứng Thai91* từng viết về duyên phận giữa bố mẹ và con cái. Bà nói, “Cái gọi là cha con, mẹ con một đời ý muốn nói, duyên phận giữa bạn và chúng chính là đời này kiếp này bạn chỉ có thể không ngừng dõi theo bóng lưng chúng, nhìn chúng đi càng lúc càng xa”.

*Long Ứng Thai là một nhà văn và nhà phê bình văn hóa người Đài Loan..

Dù biết là như vậy nhưng vẫn có những người bố người mẹ như vợ chồng Bành Mỹ và bố mẹ nuôi của tôi. Bọn họ yêu con mình nhưng không hề yêu cầu nhận được sự báo đáp tương xứng. Cho dù chỉ có thể nhìn theo bóng lưng của con cái mình đi càng lúc càng xa nhưng họ cũng chỉ cầu mong cho con mình được mạnh khỏe. Bố mẹ tình nguyện lặng lẽ nhìn theo bóng lưng con cái xa dần.

“Em chưa bao giờ nghĩ xem bố mẹ đẻ của mình là người như thế nào sao?”

“Có chứ, họ chính là thiên sứ.”

“Đúng vậy đó.” Tôi nhắm mắt lại, “Chính bởi vì là thiên sứ cho nên họ mới có thể mang bố mẹ nuôi tốt như vậy tới bên cạnh tôi. Tôi luôn tin rằng hai người họ không nỡ rời xa tôi. Khi phải rời đi, bọn họ còn đau khổ hơn tất cả những cặp bố mẹ trên thế giới này. Nhưng sau khi biến thành thiên sứ, hai người đã mỉm cười mang bố mẹ nuôi tới bên tôi. Lúc nào tôi cũng nghĩ như vậy, luôn luôn nghĩ như vậy.

“Lý Tĩnh, sự lạc quan của em khiến tôi cũng phải cảm động đấy.”

Tôi lắc đầu, “Sự lạc quan của tôi không thể đổi lại được con mắt cho Tiểu Đàm”.

“Em đừng lo lắng, đã có tôi ở đây.”

Tại sao anh cũng nói những lời này? Tôi sửng sốt mất một lúc. Tại sao anh cũng nói như vậy.

Lúc này là giờ cao điểm, người tan làm rất nhiều, xe buýt của chúng tôi bị kẹt lại trên đường cao tốc. Mọi người trong xe đều đã ngủ, nhất là Thôi Tập Lương, anh ta còn ngáy rõ to.

Chỉ có tiếng Kinh Phật truyền ra trong tai nghe của tôi, niệm hết lần này tới lần khác.

“Nguyện thứ nhất: Ta nguyện đời sau, khi chứng đặng đạo chánh đẳng chánh giác, thân ta có hào quang sáng suốt, rực rỡ, vô biên thế giới.

Nguyện thứ hai: Ta nguyện đời sau, khi đặng đạo Bồ đề, thân ta như ngọc lưu ly, trong ngoài sáng suốt, tinh sạch hoàn toàn, không có chút nhơ bợn, ánh quang minh chói lọi khắp nơi, công đức cao vòi vọi và an trú giữa từng lưới dệt bằng tia sáng, tỏ hơn vừng nhựt nguyệt. Chúng sanh trong cõi u minh đều nhờ ánh sáng ấy mà tâm trí được mở mang và tùy ý muốn đi đến chỗ nào để làm các sự nghiệp gì cũng đều được cả.”

Đang vào giờ tan tầm, nên đường rất tắc, xe của chúng tôi bị kẹt trên đường cao tốc. Tôi đưa mọi người trong đoàn đi ăn tối, sau đó dặn bác tài xế đưa bọn họ trở lại khách sạn. Tôi và Đinh Duy Thiên thuê một chiếc xe taxi, đi tới bệnh viện. Tiền xe là do anh trả. Anh nói đùa với tôi rằng, sao có thể để phụ nữ trả tiền được.

Anh trai tôi vẫn ngồi nguyên trên băng ghế dài mà tôi ngồi trước lúc rời đi. Tôi vô cùng lo lắng, đưa thức ăn đã đóng gói sẵn cho anh.

“Anh, ăn cơm thôi.”

Sống lưng anh cứng đờ, anh đưa tay nhận lấy hộp thức ăn mà mặt không chút cảm xúc.

“Anh à, em đi hỏi thăm bác sĩ một chút.”

“Không cần đâu.”

Anh chỉ nói là không cần, không nói thêm gì nữa.

Tôi có thể vì một câu nói của anh mà ngừng lại nhưng Đinh Duy Thiên thì không. Anh đã nhanh chân đi tới phòng làm việc của bác sĩ.

Không bao lâu sau, anh đi ra, “Bác sĩ nói tình hình lúc này đã ổn định, có điều vẫn chưa hết hai mươi tư tiếng theo dõi chưa hết, nên vẫn chưa được vào thăm”.

Tôi yên tâm gật đầu. Chỉ có hỏi mới biết được chứ anh trai chẳng bao giờ chịu nói ra hết.

Không hiểu là vô tình hay cố ý nhưng tầm mắt của anh tôi vẫn luôn gắn chặt vào người Đinh Duy Thiên, không mang theo ác ý, chỉ là có chút khó chịu.

“Anh về ngủ đi, để em thay ca cho.”

Anh ngăn tôi lại, “Không cần, em về ngủ đi. Mắt đã thâm quầng lại rồi, mai còn phải bận rộn cả ngày nữa”.

“Em có thiếu ngủ hai đêm cũng không sao đâu, anh đi về ngủ đi.”

Đinh Duy Thiên cất giọng nói trầm thấp, “Đêm nay, Nghiêm Túc sẽ tới thay ca, mọi người đều về ngủ đi”.

Nghe xong sự sắp xếp này, anh tôi không nói gì nữa. Cũng phải thôi, anh đã mệt mỏi lắm rồi. Tôi cũng chẳng khá hơn anh là bao. Dù sao tôi cũng đã thức trắng cả đêm qua, lại còn đi lại suốt cả chiều.

Trước khi đến đây Nghiêm Túc đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ: chăn, khoai tây chiên, hoa quả, cốc nước, bàn chải, kem đánh răng, khăn mặt… Anh ta tới trực đêm mà còn mang nhiều thứ hơn cả bệnh nhân nằm viện. Đinh Duy Thiên sợ anh ta buồn còn mua cho anh ta mấy cuốn tạp chí.

Nghiêm Túc nói đùa, “Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu một ngọn gió Đông92*”.

*“Mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu một ngọn gió Đông” bắt nguồn từ một câu nói trong Tam Quốc Diễn Nghĩa của La Quán Trung, để chỉ việc mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn thiếu một thứ quan trọng nhất..

Tên này rút ra hai điếu thuốc lá, đi ra ngoài hút cho đỡ thèm, sau đó mới giao cho Đinh Duy Thiên một tập tài liệu, “Đội trưởng, đây là báo cáo xét nghiệm máu vừa được gửi tới”.

Đinh Duy Thiên nhìn lướt qua túi tài liệu. “Tốt lắm. Tôi sẽ giữ lại, xem từ từ.”

Tin tốt là cuối cùng tôi cũng không cần phải nằm viện nữa. Bác sĩ điều trị chính của tôi vốn kiên quyết không đồng ý cho tôi xuất viện, nhưng rồi ông ấy cũng không thể nào chịu nổi sự năn nỉ ỉ ôi của tôi, đành phải gật đầu chấp thuận. Trên đường về khách sạn, Đinh Duy Thiên ngồi ghế phụ, còn tôi và anh trai ngồi ghế sau.

Anh trai tôi động đậy, tôi không có phản ứng gì. Anh không thoải mái nên lại cựa quậy một chút. Lúc này tôi mới ý thức được là mình đang đè lên một bên vai của anh. Tôi lè lưỡi, nhanh chóng nhích người sang bên cạnh. Anh rút tay ra, không đặt trên đầu gối như mọi ngày mà nắm chặt lấy tay tôi.

Bàn tay tôi ấm nóng, còn bàn tay của anh thì rất lạnh. Giữa mùa hè oi bức mà hai tay anh lại lạnh lẽo như vậy.

Tôi nghĩ rằng anh đang động viên mình nên mỉm cười với anh.

Anh vẫn không buông tay.

Tôi lại nghiêng đầu sang một lần nữa, nhìn anh để cho anh yên tâm, nhưng anh vẫn không chịu buông tay.

Mãi cho tới khi xe dừng trước cửa khách sạn, tôi mới giật mạnh một cái để rút tay mình ra. Tôi trừng mắt nhìn anh nhưng chỉ đổi lại một bóng lưng trầm ngâm.

Anh trai tôi không giống với ngày thường… Không giống tẹo nào…

Đinh Duy Thiên chúc tôi ngủ ngon, “Em về phòng ngủ sớm nhé. Nhớ uống sữa đấy”.

Tôi hơi lúng túng. Tôi vẫn chưa quen với việc được người khác quan tâm như vậy.

“Hôm qua Đàm Tấn Lỗi nằm viện, em lại không ở đây nên phòng ở có chút thay đổi. Em tạm dùng chung phòng với Khương Lệ nhé. Hành lý của em để trong phòng anh.”

Trước khi lên đường đi Mỹ, Khương Lệ và Kỷ Tiểu Lộ được sắp xếp ở chung một phòng. Hai vợ chồng Bành Mỹ, Thôi Tập Lương và Đàm Tấn Lỗi sẽ ở hai phòng đôi, còn tôi và anh trai mỗi người ở một phòng đơn. Có ai ngờ đâu chỉ trong mấy ngày mọi việc đã rối tung lên thế này, ngay cả việc xếp phòng cũng lộn xà lộn xộn.

“Tĩnh Tĩnh, anh có chuyện muốn nói với em.” “Chuyện gì ạ?”

“Phòng châu Âu bên công ty chúng ta vừa xảy ra một sự việc dở khóc dở cười.”

Anh trai đang muốn buôn chuyện với tôi sao?

“Người bên phòng châu Âu dẫn khách tới sân bay. Đến khi làm thủ tục xuất nhập cảnh mới phát hiện ra người khách đó không có visa Anh.”

“Không có visa? Hài vậy...”

“Ha ha ha, đúng vậy đó. Cuối cùng người dẫn đoàn hỏi tại sao anh không làm visa, người khách trả lời rằng chúng ta đi Luân Đôn chứ đâu có đi Anh.”

“...”

Anh trai chăm chú nhìn vẻ mặt của tôi. “Không buồn cười sao?”

Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ? Khác hẳn mọi ngày, hôm nay giọng nói của anh không còn vẻ lạnh lùng như cốc soda đá nữa mà lại mang nét tươi vui hiếm thấy. Trước đây toàn là tôi kể cho anh nghe mấy chuyện vụn vặt của các đoàn khác. Lần trước, một chị hướng dẫn viên kể cho tôi chuyện một vị khách gọi đồng hồ Big Ben là “Big Stupid Clock93*” (Đồng hồ ngu ngốc), tôi nghe xong mà buồn cười cả tháng. Anh tôi thì lại chẳng nể nang gì tôi, lúc tôi kể cho anh nghe, khóe miệng anh còn chẳng thèm nhích lên dù chỉ là chút xíu. Vẻ mặt của anh lúc nào cũng như ánh trăng lạnh nhạt, khiến cho người ta không dám tới gần.

*Chữ “Ben” đọc gần giống với chữ “笨” trong tiếng Trung - phiên âm là /bèn/ - nghĩa là ngu ngốc, đần độn..

“Anh à…”

Tôi qua chỗ anh trai lấy vali hành lý rồi đi tới phòng Khương Lệ. Mỗi phòng chỉ có một chiếc thẻ mở cửa, do đó tôi chỉ còn cách nhấn chuông gọi cửa.

“Khương Lệ!”

“Tại sao lại là cô? Thật xui xẻo.” Tôi lẳng lặng kéo vali đi vào. “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.”

Cô ta lặp lại một lần nữa. “Xui xẻo.”

Trên mặt bàn trong phòng chất đầy những hộp mỹ phẩm vừa được bóc vỏ. Trên ghế salon là một đống túi nilon đựng đồ lưu niệm. Trên nóc ti vi toàn là vỏ trái cây, chiếc giường trống trong phòng chất đầy quần áo của cô ta. Cứ cái đà này thì xem chừng chưa tới Las Vegas đồ của cô ta đã vượt quá số cân cho phép rồi.

Cô ta cứ thế đứng nhìn tôi thu dọn đống quần áo trên giường mà chẳng chịu giúp một tay.

“Cô cẩn thận một chút, những thứ đó đều rất đắt… Nhẹ tay thôi.”

Tôi thấy hơi bực.

“Khương Lệ, từ đầu cô đã được sắp xếp ở phòng đôi, phòng này không phải cho một mình cô.”

“Đúng là phòng đôi nhưng từ đầu tới giờ chỉ có một mình tôi ngủ. Kỷ Tiểu Lộ thì ngủ ở nhà xác rồi. Những người khác thì không cần phải nói. Cô đi ngủ đi, lát nữa tôi còn phải ra ngoài đi nhảy. Thẻ mở cửa tôi sẽ cầm theo, cứ vậy đi.”

“Cô mang thẻ đi thì làm sao tôi khởi động được nguồn điện trong phòng mà bật điều hòa.”

“Lấy bìa carton mà chặn vào… Chuyện nhỏ vậy mà cô không làm được à?”

Cái miệng của cô ta đúng là chẳng chịu tha ai.

Tôi thay quần áo ra, mặc bộ đồ mặc ở nhà rồi đi rửa mặt. Sau khi thu xếp xong xuôi mọi thứ, tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ mới biết chưa tới bảy giờ rưỡi.

Khương Lệ đứng trước gương bôi trát một đống mỹ phẩm lên mặt mình. Thật ra tôi thấy khi để mặt mộc, trông cô ta rất đáng yêu. Đôi mắt to tròn, chiếc mũi tẹt và cái miệng đặc trưng của nhân vật hoạt hình kết hợp với nhau khiến cô ta trông rất trẻ. Chỉ có điều làn da của cô ta bị che phủ bởi lớp phấn dày trong suốt thời gian dài nên trông hơi sạm. Dưới cằm có vài vết tàn nhang, sau khi trang điểm thì không nhìn rõ nữa.

Tôi nằm dài trên giường, mở nhật ký ra chuẩn bị viết vài dòng.

Cô ta bỗng cầm hai thỏi son khác nhau, quay người về phía tấm gương hỏi, “Màu nào thì hợp hơn?” Tôi ngẩn người. Cô ta đang hỏi tôi sao?

“À, màu hồng nhạt đi. Rất hợp với cô. Màu đỏ nhìn quá chói.”

Cô ta uể oải lấy ra vài lọ sữa dưỡng da. “Tên cảnh sát họ Đinh kia sẽ thích chứ?” “Cái gì cơ?”

“Cô đừng có mà giả ngơ. Tôi biết cô cũng đang ‘cua’ anh ta.”

Tôi có chút mơ hồ, lẽ nào cô ta chuẩn bị đi gặp Đinh Duy Thiên?

“Cô có hẹn với cảnh sát Đinh?”

“Đừng có giả bộ thanh cao, hai người ngủ với nhau rồi đúng không, trông thân thiết thế cơ mà!”

Tôi lắp bắp giải thích, “Không phải, cô đang nói linh tinh gì thế…”

“Hừ...”

Khương Lệ chỉ hơn tôi có một tuổi nhưng từ trên người cô ta, tôi vẫn có thể cảm nhận được những cảm giác tươi mới mà mình không có. Cô ta giống như một con tắc kè nhỏ tự do bò trên tường. Tất cả mọi người đều thấy rõ mồn một sự khác biệt của cô ta. Những cô gái như vậy không hiếm thấy nơi thành phố xa hoa. Họ lang thang trong màn đêm của thành phố, họ đứng bên lề chuẩn mực đạo đức. Chưa từng có ai thật sự quan tâm đến đời sống của họ. Tuy rằng khi làm thủ tục xuất cảnh, cô ta khai báo trong mục nghề nghiệp là sinh viên nhưng cho tới bây giờ cô ta chưa từng đưa ra bất cứ giấy tờ nào chứng minh cho điều đó. Hầu hết chúng tôi đều đã đoán được nghề nghiệp thật sự của cô.

Cô ta dành rất nhiều thời gian cho việc tô son môi. Cũng khó trách. Đôi môi chính là điểm nhấn trên gương mặt của cô ta. Đầu tiên, cô ta dùng kem che khuyết điểm đánh một lớp lót trên môi để son lên màu đẹp hơn. Tiếp đó cô ta dùng một thỏi son có tông hồng nhạt để vẽ viền môi, rồi đánh hai lớp son và cuối cùng dùng khăn giấy lau đi những phần bị chờm ra. Nếu như đổi thành người khác, nhất định tôi sẽ chân thành khen ngợi vẻ đẹp của họ. Chỉ là người đẹp trước mặt tôi đây rất khó chiều, tôi vẫn nên giữ mồm giữ miệng là tốt nhất.

Sau khi ăn vận, trang điểm xong, khí chất của cô ta hoàn toàn thay đổi.

“Cô đã nghe kể về việc có người chết ở cô nhi viện Dương Quang chưa?”

Chuyện có người chết ở cô nhi viện hẳn là chuyện vợ chồng Bành Mỹ nhắc tới hồi chiều. Lẽ nào cô ta cũng biết? Tôi chưa biết phải trả lời cô ta thế nào. Cô ta cao ngạo liếc mắt nhìn tôi, sau đó lại tiếp tục đánh phấn.

“Xem ra cô cũng biết. Nói trắng ra thì tôi chẳng sợ cái gọi là báo ứng. Nếu như thật sự có báo ứng thì sao nó không vận lên người tôi? Kỷ Tiểu Lộ, Đàm Tấn Lỗi là cái thá gì chứ? Có liên can gì đâu, toàn hạng tép riu, bắn đại bác cũng không tới.”

Tôi cười, “Cô chưa uống rượu mà đã say rồi à? Cô nói năng linh tinh cái gì vậy?”

Cô ta không thèm để tâm lời tôi nói.

“Thế nào, cô có muốn uống một chén với tôi trước khi đi ngủ hay không?”

Tủ lạnh nhỏ trong phòng khách sạn quanh năm đều có bia. Cô ta mở ra một lon, rồi ném một lon cho tôi.

“Budweiser, cũng được.”

Tôi há miệng uống một ngụm, đắng quá. Bình thường anh trai quản tôi rất chặt, tôi hầu như chẳng bao giờ có cơ hội uống rượu bia. Hơn nữa tôi cũng không thích uống mấy thứ đồ có cồn này. Tôi chỉ thấy nó đắng ngắt, uống nhiều còn bị đầy hơi, tốt nhất là không uống. Nhưng lon bia này khiến bầu không khí giữa hai chúng tôi thoải mái hơn nhiều.

“Này! Cô có phải là người Thượng Hải gốc không?” Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

“Có thể coi là như vậy. Nhưng mà tôi được nhận nuôi, không biết bố mẹ ruột của mình là người nơi nào. Từ nhỏ tôi đã sống ở Thượng Hải.”

Giọng cô ta cao lên, “Cô cũng là trẻ mồ côi?”.

“Cô cũng không ngờ phải không? Đoàn du lịch của chúng ta rất đặc biệt, ngay cả tôi cũng là trẻ mồ côi.”

Khương Lệ không kêu to hay hét lên như tôi dự đoán, tất cả vẻ kinh ngạc chỉ hiện lên trong đôi mắt mở to của cô ta.

“Tôi là người Bắc Kinh chính gốc đấy.” “Tôi biết.”

“Bố tôi là bố ruột, mẹ cũng là mẹ ruột.”

Tôi không biết nên khóc hay cười, cô ta nói như vậy là có ý gì chứ.

“Điều này thì tôi biết.”

Cô ta ngửa cổ, dốc một ngụm bia lớn vào miệng. “Nhưng từ lúc đẻ tôi ra, bố mẹ ruột tôi đã chẳng ưa gì tôi. Hai người bọn họ vội vàng làm thủ tục ly hôn, từ đó đường ai nấy đi. Mấy người khổ vì không có bố mẹ, còn tôi thì có bố mẹ mà cũng như không. Bố mẹ tôi lúc nào cũng chỉ ước có thể cho tôi đi, để họ bớt đi một gánh nặng. Mấy năm sau, bố tôi cưới người khác, mẹ tôi cũng đi lấy chồng. Hai người bọn họ chỉ sợ tôi chìa tay ra xin tiền: tiền học phí, tiền sinh hoạt, cái gì cũng cần tiền. Bọn họ tìm mọi cách tránh né tôi, cứ nhìn thấy tôi là họ lo ngay ngáy. Chẳng giấu gì cô, khi chưa đầy mười bốn tuổi, tôi đã từng bị tống vào trường giáo dưỡng.”

Tôi ôm chăn, nghe cô ta nói chuyện. Tuy miệng nói không ngừng nhưng ngôn ngữ cơ thể của cô ta lại cho thấy rằng cô gái tuổi xấp xỉ tôi này đang rất cô đơn. Những thăng trầm cô ta đã trải qua vượt xa những gì tôi từng gặp phải. Lon bia của cô ta đã hết. Cô ta đưa lên lắc lắc bên tai, sau đó ném nó vào trong chiếc túi nilon màu trắng dưới chân.

“Nhưng cuộc sống về sau của tôi cũng không đến mức tồi tệ cho lắm. Cô cũng thấy đó, những gì cần có tôi đều có, những nơi muốn đến tôi đều đã đến rồi. Đồ hiệu, câu lạc bộ đêm, uống rượu, tìm đàn ông… tôi cũng chỉ thích vài thứ đó. Những lúc nhàn nhã không có chuyện gì làm còn có thể đánh vài ván mạt chược.”

Tôi cứ tưởng rằng những cô gái hai mươi mốt tuổi đều sẽ giống như tôi, từ bé đã sống hạnh phúc bên bố mẹ, ngày ngày chìm đắm trong giấc mộng công chúa của chính mình. Nhưng những gì cô ta vừa miêu tả lại là một tuổi thơ mà tôi không thể nào tưởng tưởng được. Cô ta nhấc hai chân đặt lên chiếc ghế bên cạnh. Mắt cá chân của cô ta rất đẹp, chiếc lắc trên cổ chân làm cho chân trông vừa nhỏ vừa dài.

“Sao cô không uống?”

Cô ta bước chân trần tới tủ lạnh, lấy thêm một lon khác. Tôi đặt lon bia lên miệng, uống một ngụm lớn để tỏ vẻ phóng khoáng.

Những lời nói về sau của cô ta dần trở nên mơ hồ, không rõ ràng.

“Tôi cũng không muốn để chuyện đó xảy ra, lúc ấy tôi không có kiến thức hay kinh nghiệm gì trong việc chăm sóc trẻ con. Chuyện này thật sự không hề liên quan tới tôi.

Cô tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Thật ra cũng chẳng có mấy người thật tâm lắng nghe những gì tôi nói. A, đúng rồi. Tay cảnh sát họ Đinh kia hẹn tôi ra ngoài. Cũng sắp tới giờ rồi, tôi đi trước đây, khi nào về chúng ta nói chuyện tiếp.”

Cô ta xỏ chân vào đôi xăng-đan cao bảy centimet, cầm lấy thẻ phòng và túi xách rồi đi ra ngoài.

Tôi ngáp một cái rõ lớn, vùi mình vào chăn dưới hơi lạnh của điều hòa.

Nửa đêm.

Tôi choàng tỉnh dậy vì quá nóng. Điều hòa đã ngừng hoạt động.

Tôi nghĩ chắc có lẽ tờ giấy carton tôi chặn ở khe cắm thẻ phòng bị lệch nên điện bị ngắt, điều hòa cũng “băng hà” luôn. Tôi đá văng chăn ra rồi ngủ tiếp. Chắc cũng chỉ có đứa lười như tôi mới có thể chịu được cảnh đắp chăn nằm đệm Simmons mà lại không có điều hòa.

Cánh cửa phòng bỗng nhiên mở ra.

Khi chiếc thẻ phòng được nhét vào khe cắm, tất cả các đèn trong phòng sáng lên trong chớp mắt, ngay cả ti vi cũng không chịu ngồi yên mà vang lên âm thanh rè rè.

“Ôi…” Tôi kéo chăn che kín mắt, ánh sáng chói quá.

Thấy đèn mãi không tắt, tôi bực mình đạp tung chăn kêu rống lên, “Ai vậy…” “Lý Tĩnh?”

Tôi đưa tay lên che bớt ánh sáng, hơi nheo mắt lại. Là Khương Lệ, nhưng không chỉ có một mình cô ta.

Điều hòa lại bắt đầu thổi ra từng luồng gió lạnh, tôi uể oải hít một hơi thật sâu.

Tôi đắp kín chăn. Tất cả phụ nữ đều biết rằng vào những thời điểm thế này, chúng ta không nên là người mở lời trước. Nếu như làm như vậy, người thua chắc chắn là chúng ta.

Đinh Duy Thiên nói, “Em có thể qua giúp tôi một tay được không?”

Tôi suy nghĩ một chút, nếu như lúc này trong phòng không có tôi, thì anh định nhờ ai giúp đây? Xuất phát từ đạo đức nghề nghiệp của một hướng dẫn viên du lịch đã được cấp thẻ hành nghề, tôi không đành lòng để vị cảnh sát trẻ tuổi này rơi vào tình thế khó xử. Ngoài mười tiếng làm việc mỗi ngày, chăm sóc khách hàng ngoài giờ cũng thuộc phạm vi trách nhiệm của chúng tôi.

Khương Lệ có say thật hay không tôi không biết, cũng chẳng thể kiểm chứng được. Cô ta như một con bạch tuộc đang chìm trong giấc mộng, tứ chi bám chặt vào lưng của Đinh Duy Thiên. Dưới sự ảnh hưởng của cồn, mỗi một tấc da thịt trên người cô ta đều biến thành màu hồng nhạt. Tôi bắt đầu suy nghĩ lung tung, nếu là đàn ông thì có lẽ, giờ phút này tôi cũng đã bị cô ta hút hồn. Đinh Duy Thiên cũng đã uống không ít, cả người anh đầy mùi rượu.

Anh thẳng thắn nói xin lỗi, “Xin lỗi vì đã quấy rầy giấc ngủ của em”.

“Đồng chí cảnh sát đang nói thật lòng sao? Là anh quấy rầy giấc ngủ của tôi hay là tôi đã làm hỏng chuyện tốt của anh?”

Tôi giúp anh tách bàn tay đang nắm chặt của Khương Lệ ra, dìu cô ta lên giường.

“Em đang ghen hay là đang muốn làm tôi thất vọng?” “Nghe nói những người có thể hiểu được cảm giác ghen tuông thì sẽ rất dễ bị tổn thương. Anh thấy tôi giống loại phụ nữ yếu đuối như thế sao?”

“Không giống, nhưng mà…”

Đôi xăng-đan đi trên chân Khương Lệ rất chặt. Tôi phải rất tốn sức mới giúp cô ta cởi ra được. Trên bàn chân cô ta in một vết rất sâu.

Tôi vừa ngẩng đầu lên…

Màn hình ti vi chuyển sang một đoạn video đen trắng! Video! Lại là đoạn video quyền Anh đen trắng đó!

Lần đầu tiên xem đoạn video này, tôi sợ hãi thất thanh. Lần thứ hai tôi run rẩy khiếp đảm. Lần thứ ba thì tôi hồn bay phách tán. Đây là lần thứ tư, là lần thứ tư! Tôi đờ đẫn nhìn về phía cảnh sát Đinh.

Sắc mặt anh hoàn toàn thay đổi, dáng vẻ say rượu lập tức biến mất. Tôi quan sát và nhận thấy vẻ mặt anh càng ngày càng nghiêm túc. Anh không quá hứng thú với nội dung của video mà đi tới các góc trong căn phòng, cẩn thận tìm kiếm: giường, kệ ti vi, tủ lạnh nhỏ, tủ quần áo… mọi chỗ đều nhìn qua một lần. Cảnh sát trong phim cũng như vậy, họ luôn kiểm tra đi kiểm tra lại từng chi tiết nhỏ, chỉ để tìm ra điểm mấu chốt.

Nội dung video vẫn là về trận thi đấu lần trước. Nắm đấm của tuyển thủ người châu Á giống như mưa đá tháng Sáu liên tiếp dội xuống người đối thủ. Mỗi lần ra đòn anh ta đều dồn sức lực toàn thân. Đòn trước vừa nện xuống, đòn sau đã tới. Nếu như lấy một ví dụ cho phù hợp thì tôi sẽ so sánh anh ta với một bình ắc quy không bao giờ cạn năng lượng. Nếu thời gian quay trở lại mấy ngày trước hoặc là trước đây, khi nhìn đoạn video đen trắng này, có lẽ tôi sẽ bị chấn động bởi nội dung của nó. Nhưng hiện tại, sau khi đã trải qua sự kiện của Đàm Tấn Lỗi, tôi chỉ cảm thấy đoạn video này rất quen thuộc. Động tác của võ sĩ trong video và hành động của Tiểu Đàm khi đó rất giống nhau, từ tần suất ra đòn cho tới việc đánh như không thiết sống nữa, cả ánh mắt, bầu không khí hiện trường cũng hoàn toàn tương tự. Giống vô cùng! Chỉ có những người có cùng trải nghiệm với tôi mới có thể đồng ý với ý kiến này. Khi cảnh sát và pháp luật tạm thời bó tay với đoạn video kỳ quái này thì tôi lựa chọn tin vào trực giác, hoặc có thể nói là giác quan thứ bảy mà chỉ phụ nữ mới có.

Việc tìm kiếm của Đinh Duy Thiên tạm thời không có kết quả. Anh tìm được một đôi dép lê Khương Lệ vứt dưới bàn trà. Chiếc đèn đặt cạnh cửa sổ quá nặng nên anh nhờ tôi giúp một tay. Tôi nâng nó lên để anh tìm dưới đất nhưng vẫn không thấy thứ gì khả nghi. Khe hẹp sau ti vi, phía sau rèm cửa, phía dưới bồn rửa mặt cũng không có, cả két nước của bồn cầu anh cũng đã lật lên kiểm tra rồi.

Anh buồn bã quay về sô pha, chăm chú ngồi xem đoạn video, không nói lời nào.

Đột nhiên, có thứ gì đó lóe lên trong ánh mắt anh. Anh đứng dậy nhưng không lập tức hành động mà đi quanh hành lý của tôi một vòng. Hành lý? Anh đang nhìn chằm chằm hành lý của tôi. Tôi cũng muốn đứng dậy nhưng lại bị anh đưa tay ngăn lại.

Anh chậm rãi ngồi xuống, mở chiếc vali đã được tôi sắp xếp rất cẩn thận ra. Đồ rửa mặt và dép đã bị tôi lấy ra, để lại một khoảng trống khá lớn. Chiếm hầu hết vị trí trong vali là quần áo, tôi chưa hề động vào chúng. Đinh Duy Thiên cẩn thận nhấc ra từng chiếc áo phông, váy vóc, quần dài, thiết bị thu phát hình ảnh đang phát sáng với dây điện đen ngòm nằm dưới đáy vali của tôi dần dần lộ ra. Vật kia không quá nhỏ, kích thước tầm khoảng chiếc điện thoại để bàn, màu bạc, vuông vức. Nó không cắm vào nguồn điện bên ngoài, có lẽ là dùng ắc quy.

“Lý Tĩnh, em…”

Lúc này, não tôi lúc này như có dòng điện chạy qua kêu rè rè. Người phát video này rất có khả năng là hung thủ, đây là suy nghĩ được cảnh sát nhất trí từ trước. Với tôi mà nói, việc thấu hiểu suy nghĩ của hung thủ hoàn toàn là việc lãng phí thời gian và sức lực. Nhưng hắn đã làm thế nào để có thể đặt vật này trong vali của tôi? Tại sao hung thủ có thể khẳng định chắc chắn tôi sẽ không động vào va li trong cả buổi tối? Cho dù chỉ là lấy một hộp kem dưỡng tay thì cũng có khả năng rất lớn là tôi sẽ phát hiện ra thứ đồ khả nghi này, không phải sao? Tôi không muốn tiếp tục suy nghĩ theo chiều hướng này nữa, người bỏ thứ đồ này vào vali rất hiểu tôi. Hắn biết tình trạng sức khỏe, hiểu rõ thói quen khi ngủ của tôi, biết tôi thường bày đồ đạc như thế nào. Hắn còn biết vào buổi tối, ngoại trừ việc lấy đồ rửa mặt ra thì tôi sẽ hoàn toàn không chạm vào thứ gì khác trong vali. Thậm chí hắn còn dự đoán được tôi sẽ đặt vali tại vị trí trống bên cạnh ti vi mà không phải ngay giữa phòng như người khác vẫn thường làm.

Đinh Duy Thiên lấy một điếu Mild Seven từ trong bao thuốc, gõ nhẹ lên mặt hộp hai lần theo thói quen rồi mới châm lửa hút.

“Tôi đang đợi em nói đó, Lý Tĩnh. Em cứ yên lặng như vậy làm tôi rất khó xử. Nhất định em đã biết hoặc nhớ ra điều gì đúng không? Ít nhất em cũng nên biện hộ cho mình rằng chiếc vali này không phải luôn ở bên người em, rằng em lấy nó từ một nơi khác. Nhưng cho tới bây giờ em vẫn chẳng nói lời nào.”

Thật sự tôi không biết phải trả lời anh như thế nào. Chẳng lẽ tôi lại nói mình đã lấy chiếc vali này từ chỗ anh trai hay sao? Nhưng mà cả ngày hôm nay anh trai tôi không ở khách sạn, phòng của anh cũng không phải an toàn tuyệt đối, không phải sao? Lần trước vali của tôi đã bị ai đó nhét giày vào, cho tới bây giờ, chuyện đó vẫn chưa được làm rõ.

Tôi nuốt một ngụm nước miếng.

“Khóa của vali vẫn còn nguyên vẹn, giống hệt như lần đôi giày màu đỏ bị nhét vào. Thứ này không phải của tôi, thật đó.”

Tôi biết cảnh sát chỉ tin vào bằng chứng. Thề thốt trước mắt họ chỉ là hành động trẻ con. Nhưng phải làm sao bây giờ chứ, thứ đó thật sự không phải của tôi trong khi tôi lại không có bất cứ bằng chứng nào chứng minh sự trong sạch của mình.

“Ngoài những cái đó ra, em không muốn nói thêm điều gì sao? Chắc em cũng hiểu mà.” Anh cười khổ. “Điều tôi muốn biết là toàn bộ chứ không phải phần em muốn nói”.

Cảnh sát vẫn hay thẩm vấn nghi phạm như vậy sao? Tôi không biết phải so sánh hay kiểm chứng điều này thế nào. Nếu như mục đích chỉ là để bản thân mình thoát tội thì tôi có thể nói rất nhiều. Nghĩa vụ của cảnh sát không phải là bảo vệ người dân sao? Chẳng lẽ quấy rầy một người dân vô tội như tôi cũng thuộc phạm vi công việc của họ sao? Tâm lý của tôi hết sức mâu thuẫn. Cảm giác mệt nhọc dâng lên bao trùm các dây thần kinh đại não.

“Tôi không còn gì khác để nói. Tôi không phải là hung thủ anh muốn tìm, tôi cũng không có khả năng làm ra thứ đồ này. Anh muốn tôi hiểu anh nhưng anh có hiểu tôi không?

Anh có biết lúc này tôi đang rất mệt mỏi không? Tôi không muốn nói bất cứ điều gì. Với một người đã bận bịu cả ngày thì việc có một giấc ngủ ngon quan trọng hơn nhiều so với việc hỗ trợ cảnh sát phá án.”

Tôi nói cùn. Nếu như những thiết bị kỳ quái này được phát hiện trong vali của Khương Lệ thì liệu tôi có dùng những lời vừa rồi để biện minh cho cô ta không? Hay là sẽ hào hứng giúp anh truy tìm kẻ tình nghi? Đây chính là sự khác nhau của tuyết rơi trong nhà mình và tuyết rơi trên mái hiên hàng xóm. Nói cho cùng, con người vốn ích kỷ. Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một con quỷ. Hầu hết những lời chính nghĩa chỉ được dùng khi nói về việc của người khác. Còn đối với việc của chính mình, chúng ta luôn rất khoan dung.

“Được rồi.”

Anh dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn.

“Thứ này tôi sẽ mang về. Có gì ngày mai chúng ta lại nói tiếp.”

Theo tiếng bước chân rời đi của anh, lòng tôi nặng trĩu như chìm xuống đáy biển, không có lối thoát. Khương Lệ ngủ rất say. Có thể nói đêm hôm nay đối với cô ta là một đêm tuyệt đẹp. Ít nhất thì cô ta còn ngủ được, ít nhất là như vậy. Tôi thì bị mất ngủ nghiêm trọng, cứ như vậy mở mắt cho tới khi trời sáng.

Sổ tay công tác của Đinh Duy Thiên

(nội dung bản dịch)

Los Angeles, thứ Ba ngày mùng 6 tháng 7.

Nhãn cầu của Đàm Tấn Lỗi đã bị cắt bỏ. Ca phẫu thuật đã thành công và người nhà của anh ta sẽ tới Los Angeles trong sáng mai. Công việc đàm phán với khách sạn về khoản bồi thường, tôi đã giao lại cho Tom Owen - cảnh sát địa phương phụ trách.

Về quá trình trao giải của SFV, tôi đã yêu cầu chuyên gia trong nước tiến hành điều tra xác thực. Dựa theo danh sách nhận thưởng, có thể thấy được, kết quả trao thưởng này có rất nhiều điểm đáng ngờ. Tại sao lại bỏ trống giải nhất? Tại sao những người được giải nhì, ba đều nhận được bưu thiếp từ cô nhi viện? Nếu như đây là hành động có chủ đích của công ty SFV, vậy thì mục đích của họ là gì, ai là kẻ đứng sau thao túng? Tôi yêu cầu một tài liệu chi tiết về quá trình chọn người trúng thưởng, thậm chí là danh sách những nhân viên có khả năng tác động đến kết quả giải thưởng. (Nhân viên trong nước phụ trách công việc này: lão Vương của đội cảnh sát.)

Thông tin điều tra được về Đàm Tấn Lỗi cho thấy hắn ta có đầy đủ lý do để tấn công Kỷ Tiểu Lộ. Tình yêu của họ không thể nào được xã hội chấp nhận, cô gái kia thậm chí vì hắn mà phá thai hai lần. Kỷ Tiểu Lộ luôn đe dọa hắn nếu không đưa cô ta đi trốn, cô ta sẽ nói hết chuyện của bọn họ với người trong nhà. Do bị kích động, nhiều khả năng hắn đã tấn công, thậm chí là sát hại cô ta. Vậy nhưng, báo cáo xét nghiệm máu của Đàm Tấn Lỗi lại đặt ra cho chúng tôi một vấn đề nan giải. Trong máu của hắn ta có chứa chất scopolamine.

Scopolamine là một loại chất tương tự với thuốc phiện, có khả năng biến con người thành dạng không có nhận thức sống như cương thi. Loài hoa mang trong mình chất độc này có tên khoa học là burundanga hay còn được gọi dưới cái tên thông thường là “chiếc kèn của thiên thần” (Angel’s trumpet). Nó vốn sinh trưởng tại vùng Nam Mỹ, khi nở có hình dạng khá giống với hoa bìm biếc. Trong hoa của nó có chứa một số loại độc tố rất mạnh như atropine, hyoscyamine và scopolamine. Đã từng có tội phạm chiết xuất ra độc dược từ hoa của loài cây này. Loại độc này sẽ khiến cho con người ta không biết mình đang làm gì, hay nói cách khác là ở trạng thái tạm thời mất ý thức. Con đường nhiễm độc của nó cũng rất kín đáo, có thể bị cơ thể người hấp thu khi đi qua da hoặc niêm mạc.

Có vẻ như Lý Tĩnh đã biết được điều gì đó. Vẻ mặt của cô ấy không thể lừa được người khác. Đó là một cô gái không biết cách giấu giếm cảm xúc. Tôi tìm được một thiết bị thu phát hình ảnh trong vali của cô ấy. Điều này đã chứng minh cho suy luận của tôi: hung thủ đang ẩn nấp trong đoàn khách du lịch này. Mọi việc đang tiến triển theo chiều hướng thuận lợi. Dĩ nhiên tôi không loại trừ Lý Tĩnh khỏi nhóm đối tượng tình nghi. Về chuyện này tôi có thể khẳng định chắc chắn. Tôi sẽ không để tình cảm của mình ảnh hưởng đến công việc phá án. Lý Tĩnh có điểm đáng nghi, không phải ở khả năng cô ấy là hung thủ mà là có vẻ như cô ấy đang bắt đầu cố gắng bao che cho hung thủ.