Chương 7 CÁNH CỬA CỦA SỰ LƯỠNG LỰ
"Cho tới lúc trời sắp sáng tôi mới thiếp đi được một lát, chưa tới tám giờ đã ra khỏi giường. Tôi chần chừ một lúc lâu mới quyết định sang gõ cửa phòng anh trai.
Đầu tôi rối như tổ chim, mắt thâm quầng như gấu trúc, cứ thế chầu trực ngoài cửa.
“Phó Gia, anh đi tự thú đi.”
Anh trai nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi vào trong phòng. Tôi lại lặp lại câu nói đó, “Anh trai, anh tự thú đi. Cả em và bố mẹ đều sẽ tha thứ cho anh”.
“Mới sáng sớm mà em đã nói lung tung gì thế?”
“Anh luôn nói em rất ngốc. Nhưng nếu ngay cả một người ngốc như em cũng có thể nhìn thấy điều bất thường ở anh, thì ngày cảnh sát tìm tới anh còn xa nữa sao?”
Anh rất thong dong, cầm quần áo đi tắm. Tôi đứng ở cửa phòng tắm tiếp tục khuyên nhủ.
“Anh đi tự thú đi, đi tự thú đi. Em biết lúc này anh muốn mắng em, anh muốn nói mấy lời cứng rắn để em bỏ qua. Nhưng mà anh không gạt được chính mình. Anh không thoát được đâu. Kỷ Tiểu Lộ, Đàm Tấn Lỗi, gia đình bọn họ sẽ không cho phép hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Còn cả cảnh sát nữa. Cảnh sát sẽ giống như ma quỷ ngửi được mùi của anh. Anh à...”
Một tay anh cầm chiếc áo phông sạch sẽ, tay kia ấn chặt chiếc khăn đang được quấn ở phần thân dưới.
“Em biết được những gì?”, anh gào lên với tôi.
Lẽ nào lời nói vừa rồi của tôi làm anh cuống đến phát tức. Theo thói quen thì anh trai tôi sẽ không bao giờ bước ra khỏi phòng tắm mà chưa ăn mặc chỉnh tề, chính xác mà nói điều này là cực hiếm thấy.
Tôi cũng không chịu yếu thế mà hét lại, “Cái gì em cũng không biết. Em chỉ biết là hôm nay anh phải đi tự thú”.
Anh vứt áo phông xuống đất, mạnh mẽ áp sát vào tôi, như thể chỉ một giây sau đó anh sẽ nuốt chửng tôi vậy. Tóc anh vẫn còn ẩm, nhỏ giọt xuống, thấm ướt bờ vai. Mãi cho tới tận lúc này, tôi vẫn không dám tin người anh trai sớm chiều làm bạn cùng mình là một tội phạm, một hung thủ giết người. Không phải đâu. Đây chắc chắn là sai lầm của định mệnh, nếu không đó chính là trò đùa của ông trời.
Anh trừng phạt bằng cách cắn mạnh vào môi tôi, dùng sức hút vào. So với việc anh trai tôi là một hung thủ giết người thì những việc đang diễn ra càng khiến tôi không thể nào tin nổi. Anh đang làm gì với tôi vậy...? Chúng tôi... là anh em mà!
Tôi đột nhiên sực tỉnh, dùng sức đẩy anh ra. “Em không cần phải trốn xa như vậy.”
Anh kéo quần áo qua, mặc vào. “Phó Gia!”
“Cảm ơn em còn nhớ anh mang họ gì.” “Anh trai, anh thật quá đáng.”
“Người quá đáng là em. Chính em đã trêu ghẹo anh.” “Lời vô lại như vậy mà anh cũng nói được à?”
Anh dùng khăn mặt vò tóc, vò mạnh tới mức như muốn vắt kiệt số nước còn lại trên tóc.
“Anh mới chỉ hiểu lầm chuyện em trêu ghẹo anh mà em đã nổi đóa lên như thế, thế sao em không kiểm điểm lại những lời em vừa nói đi? Em nói anh là cái gì hả? Anh là hung thủ? Đây là lời mà một cô em gái nên nói với anh trai mình sao? Cái mũ ‘hung thủ’ này không thể tùy tiện chụp lên đầu người khác được. Em có là em gái ruột thì nói cũng phải có bằng chứng.”
Điệu bộ ngang ngược, không chịu nói lý của anh trai làm tôi phát khóc. Tôi tự nhủ với bản thân là phải nhẫn nhịn. Lý Tĩnh ơi là Lý Tĩnh, mày lại đang làm chuyện ngu ngốc gì thế này.
“Tĩnh Tĩnh, anh cảnh cáo em tránh xa tên cảnh sát kia ra. Anh ta đã dạy em những gì mà khiến đầu óc em mụ mị đến mức này, đang dưng lại điên điên khùng khùng, cứ thế này thì đến nước vào trại tâm thần mất thôi. Lúc ở nhà vẫn còn bình thường, mà ra ngoài có một chuyến đã mang bệnh vào người, em nói xem bố mẹ có để yên cho anh không? Anh cảnh cáo em lần cuối, nhất định phải giữ khoảng cách với tên đó, bằng không ngày mai anh sẽ trói em lại rồi lôi về nhà.”
Tôi thấy vô cùng hoang mang. Lẽ nào là do tôi quá nhạy cảm nên đã hiểu lầm anh trai? Nếu không thì tại sao anh có thể bình tĩnh đến như vậy?
“Anh không để thứ gì vào vali của em?” “Hừ… Mật khẩu vali của em là gì?”
“Anh trai, anh không giết Kỷ Tiểu Lộ, cũng không hại Đàm Tấn Lỗi?”
“Anh có bị điên đâu? Giết Kỷ Tiểu Lộ là sao, trước khi khởi hành anh còn không quen cô ta mà? Em bị điên chứ anh đâu có điên? Hơn nữa không phải em là người nói với anh Kỷ Tiểu Lộ mắc bệnh tim sao?”
“Anh có…”
“Cái gì mà anh với cả em, em đang đọc thoại à, sao tình tiết lại quanh co, rối rắm như vậy.”
Tôi từ từ đi lại trong phòng. Tôi cảm thấy nếu như mình đi quá nhanh thì tôi sẽ không kiểm soát được đôi chân này nữa. Bệnh do dự, thiếu quả quyết của tôi lại tái phát. Lẽ nào tất cả những thứ này chỉ là những suy luận sai lầm, ngớ ngẩn, nực cười của riêng tôi? Thứ trong vali chẳng liên quan gì tới anh tôi, cả cái chết của Kỷ Tiểu Lộ và sự việc xảy ra với Đàm Tấn Lỗi cũng vậy. Là như thế đúng không, có lẽ vậy. Chẳng phải đây chính là cái kết mà tôi hi vọng nhất hay sao?
“Em còn nghĩ gì vậy, đi ăn sáng đi.”
Chúng tôi cùng nhau đi xuống phòng ăn. Tôi chính là kiểu con gái khi không vui thì sẽ ra sức ăn thật nhiều. Tôi nhanh tay bóc quả trứng gà thứ tư. Đến tận lúc này, tôi vẫn chẳng nhận ra bản thân đã ăn tới tận ba quả trứng. Món bánh mì nướng sáng nay cũng rất hợp khẩu vị của tôi. Tôi đang quét mứt hoa quả cho lát bánh thứ năm của mình, còn anh tôi thì vẫn uống một cốc sữa như thường lệ, sau đó lấy ba lát bánh mì ra quét bơ. Nhìn anh giống như đang rất chăm chú tận hưởng bữa sáng vậy, không có bất kì một biểu hiện khác thường nào.
Anh dường như đang liếc mắt nhìn môi tôi. Tôi biết chỗ đó không những sưng lên mà còn bị rách da nữa. Chết tiệt!
Lúc nãy khi uống sữa, miệng vết thương có hơi đau. Đây là kiểu trừng phạt gì vậy? Tôi nghi ngờ ý đồ thực sự của hình phạt này.
Vợ chồng Bành Mỹ, Kim Lâm đã ăn xong từ sớm. Thôi Tập Lương tới muộn, vừa ăn xong đã đứng lên luôn. Tên này rất gian, vừa liếc mắt một cái là đã phát hiện ra tôi có điều bất thường.
“Hướng dẫn viên Lý, môi cô sao lại bị thương vậy?”
Tôi chỉ có thể làm ra vẻ dửng dưng như không, “Không có chuyện gì… Là tôi không cẩn thận cắn vào”.
Chắc là đã nhìn thấy vẻ mặt oán hận của tôi, khuôn mặt anh trai hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy. “Tĩnh Tĩnh, anh thấy sắc mặt em không tốt lắm. Em có muốn đi ngủ thêm một lát không?”
"Cảm ơn, không cần."
Thôi Tập Lương dùng con dao trong tay quơ quơ về phía tôi rồi lại chỉ sang Phó Gia, “Làm sao anh em với nhau mà lại khách sáo vậy chứ, đúng là yêu quái!”
Tôi trừng mắt nhìn anh ta, “Anh mới là yêu quái!”. Khương Lệ cũng đã tỉnh dậy sau trận say đêm qua.
Phòng ăn trong chốc lát tràn ngập sức sống. Có lẽ chỉ có mình tôi định nghĩa cái này là sức sống. Khương Lệ và Thôi Tập Lương ngồi cùng bàn với nhau nhất định sẽ lại cãi nhau ầm ĩ.
“Thôi Tập Lương, anh ngồi sang bên kia ăn đi. Thôi Tập Lương, anh lại chép miệng. Tôi lấy dao đâm chết anh bây giờ. Anh có tin là tôi sẽ lập tức tìm người tới chém chết anh không?”
“Hướng dẫn viên Lý, cô ta giết người! Hướng dẫn viên Lý! Cô ta đánh người! Hướng dẫn viên Lý…”
Đáng lẽ ra dù suy xét từ góc độ nào thì Thôi Tập Lương cũng không phải người khiến người ta chán ghét mới phải. Thậm chí tôi còn cảm thấy anh ta lương thiện hơn rất nhiều người khác. Khương Lệ và anh ta không biết xung khắc nhau chỗ nào mà chỉ cần vừa nhìn mặt là đã như sao Hỏa va vào địa cầu, không ai chịu nhường ai. Hai người bọn họ hăng hái đấu võ mồm như vậy, người ngoài cuộc nhìn vào hẳn là sẽ nghĩ họ rất hạnh phúc.
Phó Gia đề nghị, “Sau khi ăn xong, chúng ta sẽ vào bệnh viện trước?”
“Được. Để cho tài xế đi đón mấy người Khương Lệ rồi tới bệnh viện tìm chúng ta sau.”
Anh tôi cầm điện thoại di động lên, “Cứ sắp xếp như vậy đi. Để anh đi gọi điện thoại”.
Tôi mua một bó hoa thiên điểu tại tiệm hoa ở góc đường. Chỉ cần một đóa hoa này thôi cũng đủ để mang lại sức sống rực rỡ cho cả bó hoa, huống chi hôm nay tôi mua tổng cộng những mười hai cành. Hoa thiên điểu tượng trưng cho tự do và hạnh phúc, đó cũng là lời chúc phúc của tôi dành cho Tiểu Đàm. Tôi cố ý chọn giấy gói màu xanh lam nhạt, rồi đặt một tấm thiếp nhỏ với dòng chữ, “Chúc anh sớm khỏe lại” trên bó hoa. Tôi nghĩ Tiểu Đàm sẽ thích cái này.
Có xe kem đứng ở gần ngã tư. Lúc này vẫn còn rất sớm, bọn họ cũng mới mở hàng. Anh trai tôi dừng bước.
“Tĩnh Tĩnh, muốn ăn không? Anh mua cho em.” “Sáng sớm đã ăn kem?”
“Em không muốn thì thôi.”
“Em muốn, em muốn… Em muốn ăn vị dâu tây…”
Tôi vẫn thường ăn những thứ mà anh trai coi là “rác”, như là kem, kẹo bông, kẹo hồ lô, cổ vịt, đồ ăn nhanh, các loại đồ nướng, đồ xiên… Tôi nghĩ không chỉ mình tôi mà có rất nhiều cô gái tầm tuổi tôi đều thích ăn những đồ này. Anh trai chưa bao giờ mua chúng cho tôi. Thậm chí anh còn ví miệng của tôi như cái cống rãnh chuyên hứng “rác”.
Tôi giao bó hoa cho anh trai, tay cầm cái kem vị dâu tây, bắt đầu suy nghĩ. Ánh mắt anh trai tôi chất chứa đầy tình cảm phức tạp mà tôi không thể hiểu được. Chắc là anh muốn bù đắp cho tôi vì sự thô lỗ của mình hồi sáng sớm. Thật ra tôi đã sớm tha thứ cho anh rồi. Giữa anh chị em với nhau sao có thể lúc nào cũng thuận hòa, không chút xích mích được chứ. Chắc hẳn anh trai đã rất tức giận nên mới làm ra chuyện như vậy, không phải sao?
Dãy phòng bệnh khu C của bệnh viện.
Đinh Duy Thiên đang đứng trước máy bán nước tự động để mua Coca.
Anh trai tôi cố ý nghiêng người, bó hoa thiên điểu trong tay anh vừa khéo ngăn cách tầm mắt của tôi và cảnh sát Đinh. Thật ra anh làm vậy cũng chỉ phí công, những gì nên nhìn tôi đã nhìn thấy hết. Chỉ có điều tôi cũng không có ý định chào hỏi Đinh Duy Thiên. Thẳng thắn mà nói biểu hiện của Đinh Duy Thiên tối qua khiến tôi rất đau lòng. Tôi thừa nhận mình vẫn còn ấn tượng tốt với anh ta, cảm xúc chưa đến mức nát vụn, nhưng sau sự việc đêm qua thì cũng sứt mẻ kha khá. Tôi không thể không bắt đầu cân nhắc lại việc vạch rõ giới hạn giữa mình và vị cảnh sát này, bởi nếu không cẩn thận, tôi sẽ bị anh ta liệt vào nhóm đối tượng tình nghi. Bất cứ người vô tội nào bị liên lụy vào chuyện như thế này đều sẽ không cho rằng đây là một chuyện hạnh phúc.
Tôi hỏi thăm y tá số phòng bệnh của Tiểu Đàm. Y tá thông báo cho chúng tôi một tin tốt, Tiểu Đàm đã được chuyển về phòng bệnh thường, bây giờ chúng tôi đã có thể vào thăm anh ta. Lúc đẩy cửa bước vào, anh trai vọt lên đứng phía trước tôi.
Trong phòng bệnh không chỉ có riêng Đàm Tấn Lỗi. Tôi không ngờ rằng ở đây còn có phóng viên. Khoảnh khắc ánh đèn flash lóe sáng lên, theo bản năng, tôi nấp sau lưng anh trai. Đám phóng viên này thật đáng ghét!
Điều khiến tôi bất ngờ nhất chính là đôi vợ chồng trung niên trong phòng bệnh. Chẳng cần ai giới thiệu, chỉ dựa vào trực giác tôi cũng có thể xác định được họ là bố mẹ của Đàm Tấn Lỗi. Mắt mẹ Đàm sưng lên vì khóc quá nhiều. Vẻ mặt của bố Đàm đầy vẻ lo lắng và sự đau buồn. Tôi không dám nhìn bọn họ quá lâu. Nếu cứ như vậy có lẽ thần kinh của tôi sẽ không chịu nổi nữa. Tôi sợ hãi, hoảng hốt. Tôi không biết phải làm sao để đối mặt với hai vị thân sinh đang rất đau khổ này.
Tôi đành phải chuyển tầm mắt về phía đám phóng viên. Họ tới đây làm gì? Lẽ nào họ coi đây là cơ hội tốt để giật tin? Chẳng lẽ việc bọn họ đưa tin có thể giúp vơi đi sự bất hạnh của Tiểu Đàm sao? Phóng viên đúng là nghề vô vị nhất trên thế giới này.
Anh trai tôi lại quay về vẻ lạnh nhạt như thường ngày. “Chúng tôi từ chối chụp ảnh.” Giọng của anh không lớn nhưng rất kiên quyết.
Bố mẹ Đàm nhìn về phía chúng tôi với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Bọn họ là ai?”
Đàm Tấn Lỗi mở miệng,“Bố, mẹ, họ là người bên công ty du lịch”.
Câu giới thiệu này khiến họ vô cùng kích động.
Vai bố Đàm run lên, “Trả con mắt của Lỗi Lỗi lại cho chúng tôi! Bất kể dùng cách gì, anh cũng phải trả lại cho chúng tôi! Tôi không quan tâm các người dùng mạng đổi mạng hay dùng công nghệ cao gì đó. Chúng tôi không cần tiền! Trả con mắt của Tiểu Đàm cho chúng tôi”.
Dứt lời, bố của Đàm Tấn Lỗi đột nhiên túm lấy cổ áo anh tôi. Nếu như tôi có con, con của tôi vì chuyện như vậy mà bị tàn tật vĩnh viễn thì có lẽ, tôi cũng sẽ hành động tương tự như vậy, thậm chí còn kịch liệt hơn. Nhưng bây giờ đâu phải là lúc đứng ở vị trí của đối phương để thay họ suy nghĩ, tôi đẩy tay ông ra.
Tách! Tách! Phóng viên liên tục bấm nút chụp ảnh.
Việc bố của Tiểu Đàm không khống chế được cảm xúc tạo cơ hội tốt cho bọn họ tác nghiệp. Với nỗ lực bắt được những tấm ảnh sao cho thật hợp với những cái tít giật gân, họ liên tục thay đổi góc chụp.
Anh trai tôi vung tay gạt chiếc máy ảnh trong tay phóng viên ra.
“Máy ảnh SLR (máy ảnh phản xạ ống kính đơn) không được dùng để làm điều này.”
Không ngờ thân thể gầy yếu của anh lại ẩn chứa một nguồn sức mạnh lớn tới vậy. Tất cả mọi người đều sửng sốt. Người phóng viên bị hất chiếc máy ảnh kia trông khá to con. Anh ta thậm chí còn không tin nổi “chiếc cần câu cơm” trong tay mình sẽ bị người ta hất rơi xuống đất dễ dàng như vậy.
“Tôi nhắc lại một lần nữa, chúng tôi từ chối chụp ảnh!” Mẹ Đàm sốt sắng nhặt chiếc máy ảnh lên trả lại cho phóng viên, “Anh mau nhìn xem có bị làm sao không?”
Sau khi cầm máy ảnh xem xét một lúc, anh ta xác định không bị hỏng hóc gì. Mẹ Đàm nhỏ giọng hứa hẹn sẽ tiếp nhận phỏng vấn, rồi mở cửa tiễn mấy tay phóng viên đó ra ngoài. Tôi biết bọn họ không đi mà chỉ chờ ở ngoài cửa. Vào lúc này, nhịp tim của tôi đập mạnh liên hồi, nhanh tới độ tôi cảm giác chỉ cần vừa mở miệng nói chuyện thì tim tôi sẽ nhảy ra từ cổ họng rồi chạy đi mất.
Hơi thở của tôi lúc nhanh lúc chậm. Tôi không thể nào khiến bản thân trông bình tĩnh hơn.
Anh trai nhanh chóng nắm lấy tay tôi.
“Tôi đại diện cho công ty du lịch xin lỗi hai vị. Để xảy ra sự cố nghiêm trọng như thế này, là lỗi của chúng tôi.”
Hai chân khụy xuống, anh tôi quỳ xuống đất.
Sao anh tôi lại quỳ xuống? Trước đây, muốn anh nói xin lỗi thôi đã là một nhiệm vụ bất khả thi. Vào giây phút mà anh quỳ xuống, tôi cảm thấy hô hấp của mình không còn nằm trong tầm kiểm soát. Anh trai đang chịu tội thay tôi. "Không, không thể trách bọn họ." Tiểu Đàm nói. Bố Đàm tức giận đập mạnh vào giường bệnh.
"Thằng ngốc này! Đàm Tấn Lỗi, con mất trí rồi! Hỏi cái gì con cũng nói không biết. Bây giờ lại nói không trách bọn họ. Vậy con nói đi! Con nói cho bố biết! Mắt của con rốt cuộc là phải trách ai?"
"Bố, con thực sự không biết… Lúc tỉnh lại, con đã quên hết tất cả. Nhưng con vẫn nhớ rõ là do tự con gây chuyện. Không có ai trong số họ làm gì con cả.”
Bố mẹ Đàm không tin con trai mình. Tôi có thể hiểu được, trong lòng họ, trách nhiệm của công ty du lịch là không thể chối bỏ. Một đứa con vốn lành lặn, khỏe mạnh, sau khi giao cho chúng tôi lại biến thành thế này.
"Đây không gọi là làm ăn tắc trách thì gọi là gì? Đây là lỗi của bọn họ! Công ty du lịch phải có trách nhiệm!”
Anh trai tôi vẫn quỳ, sống lưng thẳng tắp. Anh dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn mọi việc đang diễn ra trước mặt.
Tôi nhỏ giọng gọi anh, "Anh ơi…"
Anh không nghe thấy.
Nước mắt tôi cứ vậy rơi xuống, lăn tới bờ môi, tràn vào đầu lưỡi. Là lỗi của tôi. Hướng dẫn viên chịu trách nhiệm khi đó là tôi. Tất cả là vì tôi bỏ Tiểu Đàm đi chơi ván bài Black
Jack chết tiệt đó, nếu phải quỳ thì tôi mới là người phải quỳ. Tôi nuốt nước miếng, cảm nhận vị mặn chát của nước mắt hòa lẫn trong đó, từ từ quỳ xuống bên cạnh anh tôi.
Tôi cao giọng nói, "Bác trai, bác gái, chúng cháu không dám xin hai bác tha thứ. Sau khi Tiểu Đàm xuất viện, chúng cháu sẽ chịu trách nhiệm đến cùng. Cho dù… cho dù…" Tôi không thể nói tiếp.
"Tĩnh Tĩnh, đứng lên… Đây không phải là lỗi của em." "Anh đừng đẩy em."
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Mẹ Đàm kéo hai chúng tôi đứng dậy, nói "Làm cái gì vậy!" Nước mắt bà giàn giụa. Bà cứng rắn dùng mu bàn tay lau đi rồi mới ra mở cửa.
Tôi nghe thấy giọng của Đinh Duy Thiên. "Có chuyện gì vậy? Sao cửa lại khóa trái." “Đồng chí cảnh sát vào đi."
Đinh Duy Thiên đã nhận ra bầu không khí khó xử trong phòng.
Anh cố gắng dùng giọng điệu bình thản để nói chuyện với bố mẹ của Đàm Tấn Lỗi. Có lẽ là anh thật lòng quan tâm đến tôi. Khi nhìn về phía tôi, lông mày anh nhíu chặt lại, giống y hệt vẻ mặt của anh trai. Lúc trước, anh trai tôi cũng như vậy, trước mặt người ngoài thì cực kỳ lạnh lùng, nghiêm khắc với tôi, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi anh lại rất hay lộ ra vẻ mặt như vậy. Ánh mắt của họ không gạt được tôi. Đó có lẽ là ánh mắt của sự quan tâm và yêu thương, tôi nghĩ như vậy.
"Đồng chí cảnh sát, các anh đã điều tra ra chưa? Lỗi Lỗi nhà chúng tôi từ bé tới giờ đến con gà còn không dám bắt, làm sao nó có thể lên võ đài đánh người chứ. Rõ ràng là nói dối! Thằng bé sẽ không làm vậy. Nhất định trong đó có nguyên nhân khác."
Đinh Duy Thiên bỗng nghẹn lời.
"Đúng vậy, nhưng mà…"
Suy nghĩ của người nhà nạn nhân không cần nói cũng biết. Bọn họ muốn biết tất cả mọi chuyện có liên quan, chuyện cảnh sát có thể tiết lộ cho họ và kể cả chuyện cơ mật mà cảnh sát phải giấu kín. Tôi nghĩ Đinh Duy Thiên có nỗi niềm riêng. Nếu không anh cũng sẽ không chần chừ, khó mở miệng như vậy. Anh dùng ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt chờ mong của bố mẹ Đàm Tấn Lỗi, cuối cùng quyết định không nói rõ, "Nguyên nhân khách quan, chúng tôi sẽ công bố vào thời điểm thích hợp. Nhưng việc xảy ra do Đàm Tấn Lỗi không thể khống chế được cảm xúc của mình là sự thật".
"Lỗi Lỗi, con nói cho mẹ biết, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì?"
Những người mẹ vẫn luôn dùng giọng điệu như vậy để nói chuyện với con cái. Nói cho mẹ nghe xem cơm ở nhà trẻ có ngon không, nói cho mẹ nghe xem thầy cô giảng bài con nghe có hiểu không, nói cho mẹ nghe xem vợ con có nấu cơm cho con ăn không... Con có lớn thế nào thì vẫn là con của mẹ, vì vậy mà tất cả những bà mẹ trên thế giới này đều quen dùng kiểu câu hỏi đó. Trong lòng tôi chua xót. Mẹ của tôi và anh trai còn chưa biết hai đứa bé nhà mình đang phải chịu giày vò ở chỗ này.
"Mẹ, con xin lỗi bố mẹ. Con càng có lỗi với Tiểu Lộ."
Vừa nhắc tới Kỷ Tiểu Lộ, nước mắt của Đàm Tấn Lỗi lại dâng trào. Hiện tại chỉ có một bên mắt của anh ta lộ ra bên ngoài, bên còn lại được quấn băng gạc dày cộm.
"Tiểu Lộ? Là cô bé hè năm ngoái con dẫn về nhà à?" "Vâng."
Mẹ Đàm không nén được vẻ hoảng hốt. "Hai đứa… hai đứa…"
"Mẹ, chúng con thật lòng yêu nhau."
"Con… cô ấy là… cô ấy là…" Mẹ Đàm nắm chặt lấy cánh tay Đàm Tấn Lỗi.
"Con biết! Chúng con là chị em ruột!"
Khi tiếng nói của anh ta vừa dứt, tiếng kêu sợ hãi của tôi đã vang lên! Ôi… là chị em ruột? Hai người họ là chị em? Sao họ còn có thể làm ra chuyện đó?
Đàm Tấn Lỗi khóc lóc sụt sùi, "Mẹ! Đã quá muộn rồi… Chúng con… đã quá muộn rồi".
"Súc sinh! Mày là đồ súc sinh!"
Một loại cảm xúc khó gọi tên dường như đang chiếm lấy bố Đàm Tấn Lỗi. Những nắm đấm nặng nề của ông liên tiếp giáng xuống lưng Đàm Tấn Lỗi, một lần, hai lần rồi ba lần! Người cha có nỗi khổ không thể nói ra này có lẽ chỉ có thể dùng phương pháp như vậy để biểu lộ nỗi thất vọng của mình đối với con trai.
Tôi cảm giác được lá phổi của mình cũng theo đó mà không ngừng co rút. Giữa chị em ruột sao lại có thể như vậy, cô ấy còn từng phá thai. Buổi sáng tại Los Angeles hôm đó, tôi có nghe được đứt quãng câu chuyện về mối tình bị cấm đoán của anh ta và Kỷ Tiểu Lộ.
Mặc dù là ban ngày nhưng ánh mặt trời đã trốn đi đâu từ sớm, mây không chịu tan đi, phủ xuống một tầng sương mù mỏng manh. Trời sẽ âm u cả ngày hôm nay sao? Tôi không biết nữa, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Thôi mặc kệ nó đi. Kỷ Tiểu Lộ lớn hơn tôi ba tuổi. Qua lời miêu tả của Đàm Tấn Lỗi, hình tượng của cô ấy dần dần được phác họa đầy đủ hơn. Cô ấy cũng giống như các cô gái cùng tuổi khác, nhạy cảm, thích cười, có chút khôn vặt, hay nghi ngờ. Cô ấy thích đi chợ sỉ mua các loại quần áo giá rẻ theo phong cách "Thụy Lệ94*”, có lúc cũng tự mình làm một vài món đồ trang sức. Cô ấy mù đường và rất thích khoe khoang. Cô ấy chưa bao giờ bỏ qua bất cứ một tin nhắn nào của Đàm Tấn Lỗi. Về phương diện ăn uống, cô ấy ghét cay ghét đắng gừng và tỏi, thích ăn bánh ngọt vị trà xanh và kẹo viên chocolate có nhân.
*Thụy Lệ là một tạp chí thời trang nổi tiếng ở Trung Quốc..
Đương nhiên, những ký ức có liên quan tới Kỷ Tiểu Lộ của Tiểu Đàm không chỉ dừng lại ở những chuyện này. Cô ấy tốt với anh tới độ không phải bất kỳ một người phụ nữ A, B, C nào đó có thể làm được. Vì đan một chiếc khăn quàng cổ tặng cho anh mà hai tay cô sưng đỏ. Vì mua cá mú để nấu cho anh mà cô phải ăn mì tôm cả tuần lễ. Mùa đông, cô ấy giúp anh đắp chăn, ngày hè cô giúp anh đuổi muỗi...
Y tá tới phòng bệnh kiểm tra. Trong chiếc khay cô ấy mang theo còn có cả thuốc và bông băng để thay băng bịt mắt cho Tiểu Đàm.
Tôi không thích mùi cồn sát trùng, nhưng nó vẫn xộc lên mũi. Tôi lắc đầu, cố gắng xua bớt mùi khó chịu này. Trước khi bị y tá đuổi ra ngoài, Đinh Duy Thiên đặt đúng một câu hỏi duy nhất và cũng là câu hỏi cuối cùng.
“Có phải Kỷ Tiểu Lộ luôn không ngừng làm phiền anh hay không?”
“Không phải. Tiểu Lộ chỉ hay kêu ca về tôi với những người ngoài cuộc thôi. Có lẽ đây cũng là một cách để cô ấy giảm bớt áp lực.”
Chúng tôi bị y tá đuổi ra ngoài phòng bệnh. Đinh Duy Thiên xoa bóp thái dương.
“Quá trình đổi thuốc mất khá nhiều thời gian. Nếu ai không muốn ở lại thì có thể đi ra ngoài một chút.”
Đinh Duy Thiên không chỉ mặt gọi tên, nhưng tôi tin rằng anh trai không phải là cảnh sát Đinh muốn rủ đi. Anh trai nhìn tôi. Ánh mắt đó lạnh lẽo tới mức tôi không thể cảm nhận được một chút tình cảm nào. Vậy nên tôi cũng dứt khoát không quan tâm đến lời nói của Đinh Duy Thiên, mà đi về phía anh trai.
“Anh à, xe sắp đến nơi chưa?”
“Có lẽ phải một lát nữa.” Anh bình tĩnh đáp lời.
Điện thoại di động của anh tôi vang lên, anh không nhấc máy mà tiện tay đưa cho tôi.
Ba chữ lớn “Hoàng nữ sĩ” nhấp nháy trên màn hình. Tôi nghe máy, “Mẹ ạ!”
“Hoàng nữ sĩ” và “Phó lão tiên sinh” là biệt danh anh tôi đặt cho bố mẹ trong danh bạ điện thoại. Ngày trước, mẹ tôi đã kịch liệt phản đối cách gọi này. Vì theo bà thì họ Hoàng không hay, cái tên“Hoàng nữ sĩ” lại càng có vẻ không đứng đắn. Ngược lại bố tôi lại rất thích cách gọi “Phó lão tiên sinh”. Thậm chí ông còn cho rằng nó thể hiện rõ được những hiểu biết văn hóa phong phú của ông. Ít nhất thì nó đã đánh bại cách gọi không đứng đắn, thiếu nghiêm túc “Hoàng nữ sĩ” kia.
“Tĩnh Tĩnh... Gia Gia à....”
Tôi giả bộ giận, làm nũng nói, “Mẹ, rốt cuộc là mẹ tìm con hay là anh trai?”
“Coi con kìa, uổng công mẹ thương con.”
“Mẹ ơi, mẹ có nhớ con không? Con rất ngoan đó...”
“Thôi, thôi, thôi. Cái vẻ không bệnh không tật của con trông mà thấy ghét. Để anh trai con nghe điện thoại.”
“Anh, điện thoại của mẹ.”
Anh trai nói chuyện điện thoại nghiêm túc hơn tôi nhiều, không phải “vâng” thì là “dạ”. Câu nhiều chữ nhất của anh không gì khác ngoài “Con biết rồi”. Anh nói chuyện xong rồi, mà tôi chẳng nghe được cái gì cả.
Tôi hơi sợ, lo lắng hỏi, “Mẹ biết chuyện ở đây rồi ạ?” Anh lắc đầu.
“Nếu mẹ có hỏi nhiều, thì em cứ coi như cái gì cũng không biết.”
Tôi vờ gật đầu như thật. Chưa nói tới việc có thể giấu được những việc này với mọi người trong nhà hay không, kể cả là có thể đi chăng nữa thì anh tôi dự định giấu tới khi nào?
Đinh Duy Thiên xuống lầu hút thuốc một mình, nhìn bóng lưng anh có chút cô đơn. Anh đứng cách chúng tôi không xa, chỉ cần nhìn xuyên qua cửa sổ là có thể xác định được vị trí. Anh quay lưng về phía tôi, bóng lưng vẫn thẳng tắp và kiên cường như mọi khi. Tôi tự hỏi bản thân tại sao lại không lựa chọn tin tưởng người đàn ông này, dù gì đi nữa thì anh cũng là một cảnh sát. Lẽ nào chỉ vì chút bực bội tối qua mà tôi không còn tin anh nữa sao? Nếu anh trai và tôi chưa từng làm chuyện gì sai trái, thì để anh trả lại cho chúng tôi sự trong sạch không phải là tốt hơn sao?
Tâm trạng của tôi dần thả lỏng. Tôi bình thản ung dung hỏi, “Anh ơi, chúng ta…”
Anh trai nhanh chóng ngắt lời tôi.
“Em không cần phải nghĩ nhiều. Mọi việc rồi sẽ ổn.” Sau khi thay băng, Tiểu Đàm như biến thành một người
khác. Tâm trạng kích động lúc nãy bỗng dưng biến mất. Tôi
nghĩ có lẽ là do tác dụng của thuốc, trông anh ta có hơi mệt mỏi. Tôi và anh trai dành hầu hết thời gian để lắng nghe, Đinh Duy Thiên là người đặt câu hỏi.
Đàm Tấn Lỗi ôm chặt lấy chăn, giữ đúng một tư thế từ đầu tới cuối.
“Tôi muốn xác nhận lại một lần nữa, anh và Kỷ Tiểu Lộ là chị em ruột? Cùng bố cùng mẹ?”
“Bố mẹ chúng tôi và cả người của cô nhi viện đều có thể làm chứng.”
“Trước giờ hai người vẫn luôn là tình nhân? ” “Đúng vậy.”
“Thậm chí từng sống chung? Cô ấy đã từng kể khổ với những vị khách trong đoàn rằng anh không chu đáo?”
“Hình như là như vậy. Một khi cô ấy càu nhàu thì sẽ không chịu dừng lại.”
“Động cơ giết cô ấy của anh là gì?”
“Không! Tôi không giết cô ấy… chúng tôi chỉ… chỉ là… rất đau khổ vì không nhận được sự chúc phúc từ gia đình.” “Thật vậy sao?”
Đàm Tấn Lỗi ôm mặt.
“Trời ơi, đồng chí cảnh sát. Anh còn muốn yêu cầu tôi lặp lại bao nhiêu lần nữa?”
Tôi thận trọng ngẩng đầu lên, Đinh Duy Thiên đâu chỉ không tin Tiểu Đàm, thậm chí môi anh còn hơi nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ. Lòng tôi quặn đau. Từ những dấu hiệu này, có thể xác định, cảnh sát Đinh không giống mấy người bọn tôi. Vừa rồi tôi còn định… nhưng điều đó còn có ý nghĩa gì nữa không?
Cảnh sát Đinh gấp sổ tay của mình lại, nói, “Tôi nghĩ nên để anh điều trị thêm một thời gian, rồi chúng tôi sẽ tiếp tục tiến hành điều tra sau”.
Tài xế gọi điện tới nói bọn họ đã ở dưới cổng bệnh viện. Đây là ngày cuối cùng chúng tôi ở lại Los Angeles. Theo kế hoạch, trước bữa trưa chúng tôi sẽ đi tham quan phòng hòa nhạc hàng đầu thế giới - Nhà biểu diễn nhạc Walt Disney (Walt Disnney Concert Hall) do kiến trúc sư Frank Gehry thiết kế, Nhà thờ Đức mẹ của các thiên thần (Cathedral of Our Lady of the Angels), tòa nhà Ngân hàng Hoa kỳ (US Bank Tower) bảy mươi ba tầng - là tòa nhà cao nhất tại Los Angeles, Tòa thị chính, phố người Hoa (China Town), Little Tokyo. Thời gian buổi chiều tương đối thoải mái, đoàn sẽ tới con đường mua sắm nổi tiếng ở đồi Beverly để mọi người có thể tự do mua sắm và chụp ảnh.
Tôi và anh trai cùng nhau đi xuống lầu, vừa đi vừa thì thầm với anh.
“Anh ơi, cảnh sát không tin Tiểu Đàm sao?” “Ừ.”
“Nhưng em thấy câu chuyện của họ rất cảm động.” Anh tôi hơi nghiêng mặt, cười cười.
“Em thích là được rồi.”
“Không đúng… Không phải chỉ cần em thích là được. Bọn họ tuy yêu nhau như vậy nhưng giờ cũng đã âm dương cách biệt. Lẽ nào anh không thấy thương cảm cho họ sao?”
“Cứ cho là thế đi.”
Anh trai lấy bản đồ trên người ra kiểm tra. Tôi không để ý tới động tác của anh, vẫn còn cảm thấy thương tâm thay cho Tiểu Đàm.
“Haizz, thực ra thì bọn họ cũng rất xứng đôi. Thôi, quên đi. Có nói với anh cũng chẳng để làm gì.”
Đinh Duy Thiên đuổi theo chúng tôi.
“Lý Tĩnh! Tôi cũng đi cùng.”
“Cảnh sát Đinh cũng muốn lên xe cùng bọn tôi?”
Tôi cẩn thận đánh giá sắc mặt của anh trai, vừa nghe thấy giọng của cảnh sát Đinh, anh trai đã ngay lập tức lộ rõ biểu cảm chán ghét. Tôi có thể hiểu được vì sao anh không vui. Bây giờ chúng tôi đâu có ngồi xe đi dạo giết thời gian. Những lúc đi cùng khách chính là thời gian làm việc, lúc này mà có một cảnh sát kè kè theo sau sẽ rất khó chịu.
Tôi còn chưa biết nên từ chối Đinh Duy Thiên thế nào thì mấy người Thôi Tập Lương bọn họ đã tới giục.
“Hướng dẫn viên Lý, đoàn trưởng Phó, cảnh sát Đinh mau lên xe đi. Bác tài nói chỗ này không được đỗ xe.”
Tôi không có cách nào kéo anh trai ra khỏi trạng thái trầm mặc. Tôi lo nếu tâm trạng anh cứ như vậy sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe. Bố mẹ dạy chúng tôi phải sống tích cực. Tuy tôi không được di truyền gen của bố mẹ nhưng tinh thần lạc quan của họ tôi đã học được toàn bộ. Dĩ nhiên, những gì tôi suy đoán thì cũng chỉ là suy đoán, vì sao anh tôi không vui, ngoại trừ sự có mặt của cảnh sát Đinh còn vì lý do nào khác không? Tôi không biết mà cũng chẳng có đầu mối nào để suy luận.
Chúng tôi vừa yên vị tại chỗ ngồi, Thôi Tập Lương đã đi đến và hỏi.
“Hướng dẫn viên Lý, tên nhóc họ Đàm thế nào rồi?”
Tôi cười yếu ớt.
“Anh ta trông khá hơn rồi, cũng không tệ lắm.”
“Vậy là tốt rồi. Hôm ấy tên nhóc đó dọa người ta sợ mất mật.”
Với mục đích khoe khoang việc cái gì mình cũng biết, Thôi Tập Lương cố ý nói lớn tiếng mấy lời cuối cùng.
“Tối hôm ấy mọi mọi người đều đi chơi hết, chỉ còn mỗi tôi trông chừng tên kia. Đồ uồng miễn phí, sandwich… anh ta cái gì cũng không ăn, ngồi một mình một góc. Sau đó… sau đó thì…”
Mắt Khương Lệ híp lại rồi mở ra. “Anh nói xong chưa?”
Đinh Duy Thiên nhẹ giọng, “Việc này có thể có liên quan đến vụ án. Vậy nên mời anh Thôi nói tiếp”.
Hai mắt Thôi Tập Lương lập tức sáng bừng.
“Sau đó đoàn trưởng Phó khuyên anh ta nên đi chơi đâu đó, anh ta nghe theo, bèn đi chơi một ván bài Roulette. Sau đó thì anh ta nổi điên lên.”
Lời anh ta thuật lại không hề theo thứ tự logic nhưng Đinh Duy Thiên vẫn nghiêm túc ghi chép lại.
Anh quay mặt về phía Phó Gia, “Đoàn trưởng Phó khuyên Đàm Tấn Lỗi thế nào vậy?”
Thôi Tập Lương cướp lời anh trai tôi.
“Còn có thể khuyên thế nào chứ, vỗ vỗ vai anh ta, an ủi vài câu.”
“Anh đều nhìn thấy sao?” “Dĩ nhiên rồi.”
Anh tôi chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như những chuyện bọn họ đang nói chẳng liên quan gì tới mình.
Tôi cầm lấy cái micro đặt bên cạnh ghế ngồi của tài xế. “Xin mời mọi người hãy nhìn ra ngoài cửa xe. Bên trái chúng ta bây giờ chính là tòa nhà thứ tư của Trung tâm Âm nhạc Los Angeles (Los Angeles Music Center) - Nhà biểu diễn nhạc Walt Disney. Sảnh hòa nhạc này được kiến trúc sư Frank Gehry - người từng nhận Giải thưởng Kiến trúc Pritzker95* thiết kế. Bản thiết kế của tòa nhà được hoàn thiện vào năm 1991 và tới ngày 23 tháng 10 năm 2003, Nhà biểu diễn nhạc Walt Disney chính thức mở cửa. Hiện tại, nơi này là nhà của dàn nhạc giao hưởng Los Angeles Philharmonic và dàn hợp xướng Los Angeles Master Chorale. Xin nhờ bác tài lái xe chậm lại để mọi người có thể xem kỹ hơn. Hình dạng bên ngoài của tòa nhà này có những đặc trưng của kiến trúc giải tỏa kết cấu96*. Bốn bên của tòa nhà là các bề mặt thép được sắp xếp không theo quy tắc nào. Rạp hát chính có sức chứa lên đến 2.265 người. Công trình này bao gồm nhà hát REDCAT (Roy and Edna Disney/CalArts Theater - REDCAT) có sức chứa 266 người. Tổng chi phí xây dựng tòa công trình này là 274 triệu đô, trong đó gia tộc Disney đóng góp 84,5 triệu đô, Công ty Walt Disney đóng góp 25 triệu đô. Có thể nói đây là nhà biểu diễn hiện đại bậc nhất tại Los Angeles. Lát nữa khi xe tới điểm đỗ, mời mọi người cùng tôi xuống xe tham quan.”
*Giải thưởng kiến trúc Pritzker là giải thưởng thường niên của quỹ Hyatt để vinh danh một kiến trúc sư còn sống với những đóng góp của họ. Đây là giải thưởng cao quý nhất trên thế giới về kiến trúc..
*Kiến trúc giải tỏa kết cấu (deconstructivism) là một trào lưu kiến trúc mới phát triển sau thời kỳ Kiến trúc hậu Hiện đại, tạo cảm tưởng cho người xem về một khu nhà đang bị phá hủy kết cấu..
Xe buýt của chúng tôi từ từ tiến vào bãi đỗ xe của nhà biểu diễn. Tôi đội mũ che nắng vào và mang theo cờ du lịch.
“Bây giờ, chúng ta đang ngày càng tiến gần hơn tới ‘người khổng lồ thép’ đầy quyến rũ và tràn đầy sức sống này.” Anh trai tôi nói nhỏ, “Tĩnh Tĩnh, em dẫn mọi người đi đi. Anh ở lại trên xe”.
“Vâng.”
Đinh Duy Thiên nói theo, “Tôi cũng không đi”. “Ách.”
“Đầu tiên, chúng ta hãy chiêm ngưỡng những bề mặt thép không gỉ này. Đừng cho rằng chúng chỉ là để cho đẹp, mục đích chính của chúng là làm cho hiệu quả âm thanh ở bên trong nhà biểu diễn có thể đạt đến độ gần như là hoàn mỹ. Không hề nói quá, cho dù chỉ là tiếng kim rơi thì chúng ta cũng có thể nghe thấy được. Nhờ có hiệu quả âm thanh tuyệt vời này mà phòng hòa nhạc này đã được cả thế giới tôn sùng. Nhưng mọi người có biết mặt trái của hiệu quả đó là gì không? Đó chính là chỉ cần một khán giả hắt hơi hay ho một cái thì tất cả mọi người đều có thể nghe được rõ ràng.”
Tuy miệng tôi giới thiệu nhưng lòng vẫn lo ngay ngáy chuyện anh trai và cảnh sát Đinh ở lại trên xe. Lúc này bọn họ đang nói chuyện gì, thật khiến người ta tò mò. Trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn nội dung mà tôi nghĩ là họ sẽ nói với nhau, lúc giới thiệu cũng thiếu tập trung.
Kim Lâm nhỏ giọng đưa ra ý kiến phản bác, “Tôi thì lại thấy tòa kiến trúc này quá chói mắt”.
Tôi gật đầu đồng ý.
“Đúng vậy. Khi tòa công trình này mới hoàn thành, đã có rất nhiều ý kiến phê bình. Thậm chí còn có người cho rằng nó đã phá hoại tính thống nhất của toàn thành phố.”
“Hướng dẫn viên Lý, chúng tôi có thể tới cửa hàng lưu niệm xem đồ không?”
“Được, mọi người cứ tự nhiên.”
Tôi nhanh chóng quay lại xe. Đinh Duy Thiên đang ngồi ở chỗ của tôi nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh trai thì xuống nằm ở hàng ghế cuối. Dường như hai người bọn họ chưa hề có chút tiếp xúc nào. Nhìn bọn họ thế này lại càng khiến tôi cảm thấy bất an. Mấy điểm tham quan tiếp theo cũng như vậy. Tôi dẫn mọi người xuống xe tham quan, mua đồ. Hai người bọn họ ngồi trên xe, có vẻ như họ chẳng nói lời nào với nhau. Một người ngồi nghỉ, một người nằm ngủ.
Nhân lúc bác tài dừng lại đổ xăng, tôi lén kéo bác qua một bên hỏi nhỏ.
“Phiền bác nói cho cháu biết, sau khi bọn cháu xuống xe, hai người kia có nói chuyện gì không?”
Bác tài gật đầu, giọng nói của bác mang theo khẩu âm California rất nặng, “Lúc ở nhà biểu diễn, bọn họ có nói chuyện một chút, sau đó thì không nói gì nữa. Nhưng cô cũng biết đó, tôi đâu có hiểu tiếng Trung”.
“Cái này là dĩ nhiên rồi ạ.”
Bác tài là người Mỹ, làm sao có thể hiểu được bọn họ nói cái gì. Tôi chỉ muốn xác nhận suy đoán của mình mặc dù tôi cũng không dám chắc làm vậy liệu có ý nghĩa gì không.
Đinh Duy Thiên xuống xe để hút thuốc. Vì nơi này là trạm xăng cấm đốt lửa nên anh buộc phải đi ra khá xa. Có lẽ nhìn thấy tôi do dự đứng đó, anh tiến lên hỏi.
“Em làm sao vậy?”
“Không có gì. Anh đi mua nước à?”
“Được, em muốn uống gì, tôi mua cho em.”
“Tôi không có ý này. Tôi hỏi anh có muốn uống nước hay không?”
“Không, cảm ơn.”
Tôi vừa định quay người đi mua nước, anh lại nói, “Tĩnh Tĩnh, em phải chuẩn bị sẵn sàng”. “Chuẩn bị cái gì?”
“Em cứ chuẩn bị sẵn sàng là được rồi.” “Úp úp mở mở…”
“Đúng vậy đó.”
Anh nở nụ cười, khóe miệng nhếch lên tạo thành một độ cong hoàn hảo. Nhưng không hiểu sao tôi lại có dự cảm chẳng lành. Toàn thân tôi như bị ngâm trong nước đá, da gà nổi lên. Anh ta muốn tôi phải chuẩn bị sẵn sàng sao? Chuẩn bị thế nào?
Chiều đến, tôi thông báo sẽ dẫn mọi người đi dạo tại khu phố lân cận. Cả đoàn đều vui vẻ đồng ý. Có rất nhiều thứ để mua, mỹ phẩm, đồ điện gia dụng, đồ lưu niệm, thực phẩm dinh dưỡng… Trước khi đi ai cũng được người nhà gửi gắm mua hộ không ít đồ. Đinh Duy Thiên ngồi uống trà tại quán cà phê. Anh rút ra điếu thuốc cuối cùng trong bao, chậm rãi châm lửa, thuận tay lật vài trang cuốn sổ ghi chép của mình. Mặc dù không lại gần anh nhưng tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của Mild Seven.
Anh trai tôi đưa tay chậm rãi chỉ về một hướng.
“Ở kia có cửa hàng bánh ngọt. Em thích bánh pudding đúng không? Chúng ta qua đó ngồi một lát nhé.”
“Anh.”
“Sao?”
“Em còn cứ nghĩ anh là ‘vật cách điện’, xưa nay không biết em thích mấy thứ này cơ. Hôm nay anh sao vậy? Hết mua kem lại mời em ăn bánh pudding.” Tôi trêu anh, “Anh yêu em rồi đúng không?”.
Mặt anh trai tôi đỏ bừng như tôm luộc một lúc, sau đó dùng sức vò tóc tôi.
“Em nghĩ linh tinh gì vậy hả?”
Đây là một cửa hàng bánh ngọt rất nhỏ. Bên trong chỉ có thể bày được bốn chiếc bàn nhỏ, còn lại ba chiếc phải đặt bên ngoài. Cửa hàng được bài trí gọn gàng và thoáng đãng. Trên tường có treo vài hộp kính để trang trí, bên trong có không ít hoa khô. Dĩ nhiên ở trong một thành phố có nhiều nghệ sĩ nổi tiếng tập trung như thế này thì không thể thiếu được mấy tấm ảnh chụp các ngôi sao. Ánh đèn làm cho mặt bàn thủy tinh có màu vàng nhàn nhạt trông như một chiếc bánh pudding khổng lồ.
Anh trai đẩy thực đơn qua chỗ tôi, hỏi tôi. “Em muốn ăn cái gì?”
“Bánh pudding Thiên sứ đi, nghe rất lạ.”
“Còn gì nữa không?”
“Một phần trà bá tước (Earl Grey). Anh thì sao?” “Một tách cà phê.”
Nhân viên cửa hàng gợi ý cho chúng tôi, “Hai vị có muốn ra ngoài ngồi không? Mặc dù hôm nay không có mặt trời nhưng thời tiết cũng rất đẹp”.
Ở bàn bên ngoài, có hai người một nam một nữ ăn mặc kì dị, đeo đồ lủng liểng khắp người đang uống cà phê. Anh tôi lắc đầu.
“Không cần. Chúng tôi ngồi ở đây.”
Bánh pudding Thiên sứ không phải là một chiếc bánh pudding có mọc thêm đôi cánh, nó chỉ có thêm hình vẽ Los Angeles được rưới lên bằng chocolate, ngoài ra nó không khác gì một chiếc bánh pudding trứng gà thông thường. Bánh pudding “Thị trấn của các thiên thần”, hình thức có thể tạm coi như sát với cái tên. Điều này khiến tôi nghĩ tới món canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc97*, tủm tỉm cười một lúc.
*Canh trân châu phỉ thúy bạch ngọc là món canh được làm từ các nguyên liệu như lá cải trắng già, lá non của rau chân vịt (là phỉ thúy), đậu phụ đã thiu (là bạch ngọc) cùng với cơm cháy còn thừa (là trân châu)..
“Tĩnh Tĩnh, em có biết tại sao sáng sớm nay anh phải quỳ gối trước bọn họ không?”
Tôi cũng trở nên nghiêm túc, “Vì sợ mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối…”
“Vì anh sợ sau này bọn họ sẽ làm khó em. Sau này, nếu như anh không ở…”
“Anh đang nói cái gì vậy? Anh lạ quá.” “Thôi bỏ qua đi, em ăn bánh đi.”
Bánh pudding Thiên sứ có vị kỳ quái. Tôi ăn được nửa chiếc thì không ăn tiếp được nữa. Trà bá tước cũng rất bình thường, chẳng có gì đặc biệt. Có lẽ đây là một trong những lần tôi ăn ít nhất. Tình yêu với đồ ngọt của tôi gần như đã chấm dứt ngay tại lúc này.
Tôi suy nghĩ một lúc.
“Em vẫn thích anh trai ngày trước hơn. Khi ấy anh chả bao giờ mua đồ ăn ngon cho em, mặt thì lúc nào cũng khó chịu nhưng đó mới là anh trai em. Em thích anh như vậy hơn. Bây giờ anh làm em thấy rất bất an, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy. Chuyện này có liên quan gì tới cảnh sát Đinh không? Hay chỉ là em suy diễn lung tung?”
Anh tôi vui vẻ nở nụ cười.
“Khi em vừa vào cấp Hai, em vẫn thường ngưỡng mộ bạn mình có một người anh trai ruột. Em kể là anh trai cô ấy vừa cao lớn lại đẹp trai, trong trường không ai dám bắt nạt cô ấy. Không chỉ có vậy, anh trai cô ấy còn rất thương em gái, mua cho cô ấy rất nhiều máy chơi game, cùng cô ấy đi xem phim, mua đồ ăn vặt. Em còn kể mỗi khi trời mưa sấm sét, anh trai cô ấy còn đến ngủ cùng, kể chuyện cho cô ấy nghe.”
“Khi đó em còn bé mà.”
Anh tôi cầm chiếc thìa nhỏ, từ từ khuấy cà phê.
“Lúc đó thật là đau hết cả đầu. Đến bây giờ cũng chưa chịu lớn …”
Đúng là khi còn bé tôi vẫn thường mang anh trai mình ra so với anh trai của bạn học, có lẽ cũng đã từng nói mấy lời này với anh, chỉ là bây giờ tôi không còn nhớ gì nữa. Thật không ngờ rằng đã lâu như vậy mà anh tôi vẫn chưa quên. Anh quả thực là một ông anh trai nhớ lâu thù dai đáng ghét.
“Anh vẫn còn để bụng em chuyện đó sao?” “Ha ha ha.”
“Nhưng em cũng từng nói anh trai em rất đẹp trai lại được các cô gái yêu thích, luôn luôn lễ phép với mọi người, các giáo viên đều thích anh đó thôi.”
“Đúng là em có nói, nhưng đó chẳng qua chỉ là những lời trách cứ được biến tướng đi hoặc là em nói khi cãi nhau với bạn bè thôi. Em khóc lóc oán giận với mẹ, nói vì anh trai quá ưa nhìn, được nhiều bạn nữ thích nên em toàn bị các bạn bắt nạt. Nếu như anh trai không để ý tới mấy bạn nữ đó thì em sẽ bị bọn họ dọa dẫm. Vì thành tích học tập của anh trai rất tốt nên thầy cô hay đem chúng ta ra so sánh. Nếu khi đi thi em không đứng trong top mười thì coi như là đã thất bại.”
Tôi lơ đãng gãi cằm.
“Ôi… có sao? Em từng nói thế sao?”
Anh tôi như con nhện tóm được mồi, đùa giỡn chiếc muỗng cà phê nhỏ trong tay.
“Nguyện vọng cuối cùng của anh là đi tới Las Vegas.”
“Sao anh lại nói vậy chứ, em nghe nói Las Vegas cũng không tốt đẹp như người ta thường đồn đại. Anh chưa xem video huấn luyện của Cục Du lịch Las Vegas sao?”
“Không giống nhau.”
“Có cái gì mà giống hay không giống chứ, cũng chỉ là một cái ốc đảo nhỏ mà thôi.” Tôi tự cho là thông minh, giải thích theo phán đoán của mình, “Em hiểu rồi. Giấc mơ của anh là được tới Las Vegas đúng không? Ngày mai chúng ta sẽ bay sang đó”.
“Ừ.”