← Quay lại trang sách

Chương 13 KHÔNG CÓ CHÂN TƯỚNG NÀO LẠI RÕ NHƯ BAN NGÀY

"Đêm đến, tôi ngủ trong địa ngục, sáng sớm tỉnh lại trong luân hồi.

Tôi không thích Las Vegas. Ở nơi này tôi đã mất đi quá nhiều. Tôi gọi điện về nhà cho bố mẹ mấy lần nhưng không có ai nghe máy. Lẽ nào bố mẹ tôi đang trên đường bay tới đây? Tôi phải làm thế nào để bình tĩnh mà nói cho họ biết sự thật đây? Tôi phải nói cho họ biết anh trai làm vậy là vì tôi, tất cả chỉ vì tôi thôi sao? Mọi người đều nói vòng luân hồi cũng có giới hạn, địa ngục cũng không phải là vĩnh hằng. Cho dù đang bị đầy đọa nơi địa ngục cũng sẽ có một ngày nào đó phải chết đi. Vậy thì địa ngục của tôi phải đến lúc nào mới đến hồi kết?

Buổi sáng, tôi dậy từ sớm. Ngày hôm nay, tôi sẽ bàn giao mọi công việc của đoàn cho một đồng nghiệp khác trong công ty. Tuy rằng không nỡ, vậy nhưng tôi vẫn phải nói lời tạm biệt. Tôi không thể hoàn thành chuyến du lịch lần này. Tôi nghĩ có lẽ sau này, tôi sẽ không quay lại làm hướng dẫn viên du lịch nữa. Công việc này quá nặng nề, là gánh nặng mà một người bé nhỏ như tôi không thể nào gánh vác nổi.

Đúng tám giờ tại nhà ăn của khách sạn, tôi giao cho nữ đồng nghiệp trong công ty hộ chiếu của mọi người trong đoàn. Cô ấy là một cô gái năng động, hoạt bát, nhanh mồm nhanh miệng. Khi cười trông cô ấy rất ngọt ngào, hai má còn hiện lên lúm đồng tiền dễ thương. Trước đây có lẽ tôi cũng giống vậy, cứ có cơ hội được dẫn đoàn là hai mắt sáng bừng. Tôi đem tất cả những gì cần chú ý, những chuyện cần bàn giao, dặn dò cẩn thận một lượt, mãi cho tới khi cô ấy nhớ hết mới thôi.

Cô ấy nói, “Bạn không chào tạm biệt các thành viên trong đoàn sao?”.

Tôi lắc đầu, “Không cần”.

Bởi vì tôi mà mọi người bị liên lụy. Tôi không muốn phải trải qua cảm giác chào từ biệt thêm một lần nữa.

Tôi đóng gói một phần ăn sáng thịnh soạn nhất từ phòng ăn của khách sạn, sau đó lấy điện thoại gọi cho Đinh Duy Thiên. Tôi run run hỏi anh có thể tới đón tôi không. Tôi muốn đi gặp anh trai. Anh thoải mái nhận lời. Tôi ôm hộp đồ ăn ngồi ở sảnh của khách sạn, không ngờ lại gặp được Bành Mỹ và mấy người khác xuống lầu ăn sáng.

Muốn tránh cũng không kịp rồi, tôi đứng dậy chào hỏi, “Mọi người, bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ bàn giao nhiệm vụ cho một hướng dẫn viên khác. Cô ấy đã tới, đang cùng bàn bạc đường đi với tài xế ở bãi đậu xe. Để tôi gọi điện cho cô ấy”.

“Hướng dẫn viên Lý, cô đừng vội.”

“Hướng dẫn viên Lý, chắc cô cũng sợ lắm phải không?” “Mắt của hướng dẫn viên Lý đã thâm quầng lại rồi. Cô ấy cũng thật đáng thương.”

Bành Mỹ kéo lấy tay tôi, “Thật ra chúng tôi cũng đã nghĩ thông suốt rồi. Đoàn trưởng Phó cũng có nỗi khổ riêng. Cô hãy chăm sóc anh ấy cho thật tốt nhé”.

Thôi Tập Lương nhìn tôi, “Hướng dẫn viên Lý, chúng tôi cũng thương hai người lắm. Đoàn trưởng Phó vì quá yêu cô nên mới nhất thời hồ đồ. Nếu như anh ấy có cơ hội được thả, hai người phải thật tốt với nhau nhé”.

Nước mắt của tôi lại trào ra. Nếu như anh trai nghe được lời bọn họ nói, liệu anh ấy có thể tỉnh ngộ không? Mọi người đều tha thứ cho anh. Tất cả bọn họ không tính toán, oán giận những việc trước đây mà đều đồng cảm với anh. Những người tốt như vậy, tại sao anh trai tôi có thể nhẫn tâm đặt bom hại chết bọn họ? Còn có cả tôi nữa, tại sao anh lại muốn hạ độc, đặt bom hại chết tôi? Nếu như nói đó là vì anh yêu tôi, vậy thì cách anh chứng minh tình yêu anh dành cho tôi chính là biến tôi thành cát bụi?

Khi Đinh Duy Thiên tới khách sạn, mọi người vẫn còn vây quanh tôi chưa tản đi. Vành mắt tôi đỏ hoe, ôm từng người lưu luyến chia tay.

Đinh Duy Thiên gọi tôi từ phía sau, “Lý Tĩnh, đi thôi. Muộn nữa sẽ không xin vào thăm được”.

Tôi đáp lời, giọng vẫn còn nức nở.

Hẹn gặp lại, cũng có thể là mãi mãi không gặp.

Trên xe cảnh sát chỉ có Đinh Duy Thiên, Nghiêm Túc không có ở đây.

Trong ánh nắng ban mai, Las Vegas có vẻ an bình và yên tĩnh. Tôi nghe thấy tiếng chuông nhà thờ, từng tiếng từng tiếng một. Mỗi một âm thanh đều gõ vào tận trái tim tôi. Nó đang vẫy gọi tôi đi rửa sạch tội nghiệt trên người hay sao? Chiếc xe ngựa màu đen mang theo linh cữu vượt qua xe chúng tôi, chậm rãi chạy trên đường cái. Người đánh xe ngựa mặc trang phục màu đen, không nhìn rõ mặt. Bây giờ tôi mới nhận ra, tiếng chuông nhà thờ là chuẩn bị cho người nằm trong đó. Đinh Duy Thiên nói, người ở đây khi chết đi, sẽ được đặt trong chiếc xe ngựa kiên cố, nặng nề đó, cuối cùng được mục sư đưa tới một thế giới khác. Khi được chôn cất, người chết nhất định phải nằm hướng mặt về phía nhà thờ để bày tỏ lòng thành kính.

Tôi thầm nghĩ, nếu như đến cả hình hài của tôi cũng không còn, thì liệu có ai đến dâng bông cúc trắng trong lễ tang của tôi không? Người ta vẫn nói, người đã chết rồi thì cái gì cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng mẹ tôi chết rồi, ông nội tôi cũng chết rồi mà ân oán tình thù, những đắng cay ngọt bùi và tình thân tại sao không tiêu tan sau cái chết của họ? Lại để cho một người không có quan hệ máu mủ như anh tôi gánh chịu. Đây chính là tình yêu mà người ta vẫn thường hay nói tới sao? Tình yêu của anh quá nặng nề, đè nén, nó khiến cho tôi không thở nổi.

“Tiếp theo em có dự định gì không?”

Tôi nghĩ ngợi rất lâu rồi mới trả lời Đinh Duy Thiên, “Tôi muốn ở lại chăm sóc cho bố mẹ và anh trai”.

“Nếu như Phó Gia chịu thi hành án tại Las Vegas thì sao?” “Tôi sẽ đưa bố mẹ về nước, chăm sóc cho họ thật tốt.” Đinh Duy Thiên ngớ ra, “Em định như vậy cả đời?”.

Tôi cười cay đắng, “Tôi sao, ngoại trừ điều này đâu còn lựa chọn nào khác. Cho dù anh trai vì tôi làm mà làm những chuyện báo thù ngu xuẩn tới cỡ nào, thì vẫn là tôi mắc nợ anh ấy. Bố mẹ tuổi đã cao, sức khỏe không còn tốt nữa. Anh bảo tôi bỏ lại bọn họ sao? Không thể chỉ vì họ là bố mẹ nuôi mà tôi có thể rũ bỏ trách nhiệm làm con cái được. Hơn nữa, bây giờ anh trai tôi không thể ở bên họ nữa rồi, bố mẹ chỉ còn có tôi”.

Anh hít sâu một hơi, dùng một giọng điệu thăm dò hỏi tiếp, “Em không có dự định gì về cuộc đời của chính mình, ví dụ như chuyện lập gia đình sao?”.

Tôi thở dài, ở bên bố mẹ cả đời là biện pháp tốt nhất mà cái đầu rỗng tuếch của tôi có thể nghĩ được.

Tôi nói nhỏ, “Tôi không có tư cách đó”.

Tôi bi thương nhìn vào mắt Đinh Duy Thiên. Tình yêu của chúng tôi còn chưa bắt đầu mà đã úa tàn rồi. Đây chính là số mệnh của tôi.

Một giờ sau, tôi được gặp anh trai trong Sở cảnh sát.

Gò má vốn gầy gò của anh trai tôi hôm nay trông càng hốc hác hơn, đôi mắt cũng đã xuất hiện quầng thâm. Nhìn anh trông giống như người bị bệnh tật hành hạ trong thời gian dài. Tôi nghi là anh tôi đang bị ốm.

Cho dù vụ án này đã được công khai, tôi vẫn được yêu cầu không đề cập tới những việc có liên quan, chuyện của Khương Lệ cũng chỉ có thể do cảnh sát thông báo cho anh. Tôi chỉ hỏi anh có ăn được không, ngủ ngon không, có cần thêm quần áo hay vật dụng hàng ngày không. Anh chẳng nói lời nào, chỉ lắc đầu. Tôi hỏi hai ngày nay đồ ăn tôi mang tới anh đã nhận được chưa, anh cũng chỉ máy móc gật đầu.

“Tĩnh Tĩnh, nếu như anh có chuyện gì, nhờ em chăm sóc cho bố mẹ.”

Tôi cắn răng cố kìm nén nước mắt, dùng mu bàn tay lau loạn xạ trên mặt.

“Anh trai, anh đang nói gì vậy? Em sẽ coi như anh chưa nói gì. Bố mẹ cũng là bố mẹ em mà. Em sẽ bảo vệ họ cả đời. Anh cứ yên tâm.”

“Tĩnh Tĩnh… Tĩnh Tĩnh… Ý em là em muốn bảo vệ bố mẹ cả đời?”

“Ừm. Em đồng ý với anh thì em sẽ làm được. Em sẽ không suy tính chuyện riêng của bản thân. Em sẽ bảo vệ anh và bố mẹ thật tốt, suốt những tháng ngày còn lại.”

“Tĩnh Tĩnh, em hận anh sao?”

“Hận, nếu nói không hận thì là em đang nói dối. Nhưng mà anh có biết không? Mấy người Bành Mỹ bọn họ đều đã tha thứ cho anh, em nghĩ em cũng sẽ tha thứ cho anh. Anh cho em một chút thời gian, đây cũng chỉ là chuyện sớm muộn thôi.”

Khuôn mặt của anh tôi hiện lên một nụ cười hiếm thấy, bàn tay anh không ngừng run rẩy. Tôi đưa tay qua khe kính nhỏ hẹp nắm chặt lấy hai bàn tay lạnh như băng của anh. Tôi nghĩ tôi sẽ tha thứ. Tôi tha thứ cho hành động báo thù của anh, bỏ qua nỗi oán giận khi biết anh trai từng lên kế hoạch giết mình. Tôi nghĩ tôi có thể tha thứ. Nếu tôi không tha thứ thì lấy ai chăm sóc cho anh, ai chăm sóc cho bố mẹ lúc về già và ai chăm lo cho cái gia đình này đây?

“Tĩnh Tĩnh, sau này em muốn làm gì?”

“Em muốn mở một trung tâm thu nhận thú cưng.” “Thu nhận những con dế mèn thiếu chân thiếu tay đó sao? Đây là giấc mơ từ nhỏ của em.”

Anh trai tôi lại sử dụng câu nói trêu chọc quen thuộc, “Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái tên là Lý Tĩnh. Cô nhóc này ngốc hơn tất cả những người khác nhưng cũng thiện lương gấp trăm ngàn lần những người khác”.

Tôi cãi, “Biết làm sao bây giờ chứ, vì em có một người anh trai ngốc nhất trên đời này”.

Đinh Duy Thiên đứng ở phía sau nhắc nhở tôi đã hết giờ thăm nom. Tôi cũng không có gì gọi là lưu luyến không nỡ, tôi biết sau này mình vẫn còn rất nhiều cơ hội vào thăm anh trai. Trên thực tế, tôi đã dự định ngày nào cũng sẽ gửi cơm vào cho anh, ít nhất phải đảm bảo trong suốt thời gian thẩm vấn, anh tôi đều được ăn món ăn Trung Quốc. Tôi mỉm cười chào anh giống hệt như những lần tôi chào anh trước khi tới trường. Tôi muốn anh biết rằng, tôi sẽ không rời xa anh, tôi sẽ làm một người em gái ngoan luôn ở bên cạnh anh. Cho dù không có tình yêu thì anh cũng có được tình thân của tôi, không phải sao?

Bố mẹ gọi điện thoại tới. Bọn họ vừa trải qua chuyến bay đường dài mười mấy tiếng, vừa tới New York đã lập tức bay chuyến sớm nhất tới Las Vegas. Nghe giọng của bố mẹ có chút mệt mỏi. Nhưng may mắn là chuyến đi rất thuận lợi. Lúc làm thủ tục nhập cảnh, họ gặp được một người Trung Quốc tốt bụng giúp bọn họ trình bày với bên hải quan về trường hợp của họ. Tôi hỏi thật kĩ thời gian, họ sẽ tới nơi vào khoảng năm giờ chiều.

Từ lúc đi ra khỏi Sở cảnh sát, tôi liền bắt tay vào việc đi tìm một căn nhà phù hợp để thuê trong một khoảng thời gian ngắn, từ một, hai tháng đến nửa năm. Tuy tôi chưa rõ chúng tôi sẽ ở lại bao lâu, nhưng theo trình tự tố tụng ở Mỹ thì thời gian nửa năm vẫn là khá ngắn. Tôi không biết khả năng tài chính của gia đình tôi có thể chống đỡ được đến khi nào, nhưng nói chung là vẫn cứ nên tính toán trước những chuyện về lâu về dài.

Trước khi đưa tôi ra ngoài, Đinh Duy Thiên có chút là lạ. Anh cứ nói mấy câu mà tôi không hiểu. Anh nói trong chuyện này nhất định có ẩn tình gì đó, thậm chí sẽ có sự chuyển biến nào đó mà không ai ngờ tới. Tôi cho rằng, có lẽ anh đã đọc tiểu thuyết trinh thám nhiều quá, hoặc là do làm cảnh sát nên tính anh quá đa nghi. Ngay cả Nghiêm Túc cũng nói chuyện này đã sáng tỏ rồi, không còn điểm đáng ngờ nào khác. Anh còn truy cứu cái gì nữa chứ. Ít nhất tới bây giờ, tôi đã miễn cưỡng chấp nhận được sự thật này. Nếu như có thêm chuyển biến gì mới, tôi không biết liệu mình có ngay lập tức ngã quỵ luôn không.

Tôi giống như một sinh viên du học ngày đầu tới Mỹ, đeo ba lô, vừa cắn bút vừa rà tìm trên tất cả các tờ báo. Tôi tìm tới phần đăng tin cho thuê nhà. Buổi chiều, tôi hẹn gặp hai chủ nhà trọ. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, tuần sau tôi có thể cùng bố mẹ chuyển tới đây. Tiền thuê nhà tôi đã trao đổi trước qua điện thoại, nằm trong phạm vi tôi có thể chi trả.

Tôi đặt trước hai phòng tại một khách sạn nằm gần Sở cảnh sát và phố người Hoa, dành thời gian đến xem trước phòng và thanh toán tiền phòng cho hôm nay và ngày mai. Tôi tranh thủ mua hoa quả đặt trong phòng của bố mẹ, mua cả dép đi trong nhà và khăn mặt. Tôi không biết khi ra ngoài, họ có mang theo hay không, nhưng nhà nghỉ ở đây không cung cấp dép.

Tôi bận rộn suốt cả một buổi chiều. Chạy hết từ khu A sang khu B, không ngừng nghỉ một phút nào. Cuối cùng, tôi đi xe buýt tới khu vực C. Tôi không kêu than việc phải bận rộn. Chỉ khi cơ thể bận rộn, trái tim tôi mới được yên bình trong chốc lát.

Bốn giờ chiều.

Nghiêm Túc và Đinh Duy Thiên bảo có chuyện muốn nói với tôi. Tôi nói thật không may, tôi đang trên đường tới sân bay. Bọn họ hỏi cụ thể địa điểm tôi đang đứng và nói muốn tới đón tôi đi.

Sau khi lên xe tôi mới nhận ra hình như có chuyện gì không đúng. Lông mày của Đinh Duy Thiên nhíu chặt, Nghiêm Túc cũng rất buồn rầu. Hiếm khi cả hai người bọn họ đều bày ra vẻ mặt như vậy. Theo lý mà nói thì vụ án này đã được giải quyết rồi, Nghiêm Túc phải hăng hái như con chim sẻ, tung tăng, nhảy nhót cả ngày mới phải. Tại sao mặt anh ta lại như quả mướp đắng thế kia?

“Chị dâu, tôi nói với chị điều này, lần này quả thực không phải là nói đùa đâu. Sau khi chị vừa đi, chúng tôi thử hỏi Phó Gia một lần nữa…”

“Anh ấy không chịu khai sao?”

“Ngược lại, anh ta đã khai hết rồi, cũng nhận hết mọi trách nhiệm.”

Tuy rằng tôi đã dự đoán trước được sẽ có tình huống như thế này xảy ra, anh trai tôi sẽ ôm hết toàn bộ tội danh lên người, nhưng khi chính tai mình nghe được chuyện này, tôi vẫn thấy rất buồn.

“Sau đó, đội trưởng đề nghị để bác sĩ tiến hành kiểm tra sức khỏe cho anh ta.”

Tôi thì thào nói, “Quả thực anh trai tôi trông không được khỏe lắm. Vành mắt thâm quầng, còn gầy hơn cả ngày trước. Tôi cũng sợ hai ngày nay anh ấy không chịu được, sẽ ốm”.

“Chị dâu, chị nghe tôi nói đã.”

“Kết quả kiểm tra ra sao?” Tôi không quá để ý đến lời anh ta nói, tôi chỉ nghĩ cùng lắm là kiệt sức, bị viêm hay cảm sốt gì đó.

Đinh Duy Thiên nói, “Lý Tĩnh, em… trước hết hãy hít thở thật sâu… tôi phải nói thế nào đây... chết tiệt”.

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Túc than thở, “Haizz, thôi để tôi nói, tôi nói! Bác sĩ nói phát hiện trong gan của anh ta có khối u, nghi ngờ… là ung thư gan. Chị dâu chị mau nghĩ xem, phải nói thế nào với hai bác đi. Chúng tôi đều thấy buồn thay chị, rất sợ mọi người trong nhà chị sẽ không thể chịu được”.

“Nghiêm Túc, cái mồm xui xẻo của cậu có thể yên tĩnh vài phút không?”

“Đội trưởng, anh không thấy sốt ruột sao… Anh không sốt ruột mà sao hôm nay vừa lái xe đi là người anh đã chảy đầy mồ hôi rồi. Anh nhìn đi, mặt chị dâu đã tím tái rồi kìa. Tôi sợ chị ấy không chịu đựng nổi.”

“Lý Tĩnh! Lý Tĩnh!”

“Chị dâu! Không được rồi, đội trưởng, anh lái xe đi bệnh viện trước đi!”

Tiếng nói của hai người họ dần trở nên mơ hồ, mãi cho tới khi không gian trở nên yên lặng không một tiếng động.

Tỉnh dậy, cũng là lúc những đau khổ kéo tới.

Tôi ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trong không khí. Ngay khoảnh khắc khi tôi tỉnh lại, nỗi đau đớn xâm nhập vào sâu trong mọi ngõ ngách của cơ thể tôi. Tôi không muốn mở mắt ra. Nỗi đau ấy đã lấy đi hết sự dũng cảm trong tôi. Sự đau khổ khó nói nên lời này không chỉ làm cho tôi gục ngã, nó còn dập tắt luôn tia hi vọng nhỏ nhoi mà khó khăn lắm tôi mới giữ lại được, đẩy tôi rơi xuống vực sâu. Lúc này tôi mới thừa nhận, tôi không hề dũng cảm, thực ra tôi rất nhát gan.

Mùi hương của mẹ phảng phất quanh tôi. Đôi bàn tay đầy vết chai của bà vuốt ve mặt tôi.

“Mẹ…”

Bà dịu dàng vỗ chăn, giống như ngày tôi còn bé, “Tĩnh Tĩnh không sợ, có mẹ ở đây”. “Mẹ ơi!”

“Bố con đang ở bên phòng của Gia Gia. Con đã đặt khách sạn cho bố mẹ đêm nay rồi đúng không, sợ là không thể ở được rồi. Bố mẹ ở đây với hai đứa, không đi đâu hết. Tĩnh Tĩnh, con đừng nhìn mẹ như vậy, con xem con khóc đến mức gối cũng ướt nhẹp rồi đây này. Trong lòng con khó chịu, bố mẹ đều biết. Hai người cảnh sát tới đón bố mẹ rất tốt, những gì cần nói bọn họ đều đã nói hết rồi. Mẹ không sao đâu, mẹ chỉ lo lắng cho con và bố. Từ nhỏ tới lớn, đã bao giờ con phải chịu tủi thân thế này đâu. Lúc nãy, bố con mặt đỏ rực cả lên, vào bệnh viện kiểm tra mới biết huyết áp lại lên cao. Bác sĩ yêu cầu nghỉ ngơi. Ông ấy lại nói chỉ cần uống thuốc là được. Tĩnh Tĩnh, con phải nhanh khỏe lại. Chúng ta còn phải chăm sóc cho bố nữa. Mẹ sợ bố con sẽ không chịu đựng nổi.”

Tôi cất giọng khàn khàn hỏi, “Mẹ, anh cũng ở trong bệnh viện này sao?”.

“Đúng vậy, nhưng có cảnh sát trông giữ. Hai người cảnh sát Trung Quốc kia đã nói giúp bố mẹ rồi. Bây giờ cho phép một người nhà vào trông ban đêm.”

“Mẹ ơi.”

“Tĩnh Tĩnh, con đừng nói nhiều. Bác sĩ nói con chỉ cần ngủ một đêm là không sao. Ngày mai còn phải nhờ con vào thăm Gia Gia mà. Mẹ nghĩ nó cũng sẽ rất vui nếu có con ở bên đấy.”

“Vâng. Con biết rồi. Mẹ cũng đi ngủ sớm chút đi.”

Cửa phòng bệnh khẽ mở, ánh sáng từ hành lang lọt vào, làm tôi hoa cả mắt.

“Bác gái, cô ấy đã tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi, cảnh sát Tiểu Đinh đến đúng lúc lắm.”

Tôi trùm chăn kín người. Tôi biết anh đã làm rất nhiều vì tôi. Nhưng ngoài việc nói câu cảm ơn, tôi còn có thể làm gì cho anh đây? Đã như vậy rồi, gặp lại chi bằng không gặp.

“Chắc cô ấy vẫn chưa khỏe, vậy để mai cháu lại tới.”

“Được rồi, để bác tiễn cháu. Hôm nay nhà bác làm phiền cháu quá.”

“Không cần đâu bác ạ. Bên này còn có một chiếc giường, đêm nay bác cứ ngủ tạm ở đây. Chăn gối cũng có cả, nếu thiếu cái gì, bác cứ gọi y tá.”

“Được rồi. Vậy cháu đi đường cẩn thận nhé.”

Mẹ nằm xuống chiếc giường cạnh tôi, chiếc giường kêu cọt kẹt. Bên tai tôi vang lên tiếng thở của hai mẹ con.

“Thằng bé này nhiệt tình như thế, cậu ta thích con đúng không? Mẹ cũng là người từng trải, chuyện này con không gạt được mẹ.”

“Mẹ... Mẹ đừng nói nữa.”

“Thật ra mẹ đã sớm nhìn ra tình cảm của Gia Gia với con. Nó suốt ngày chọc ghẹo con, đối xử không tốt với con, cũng không thương con. Lúc đầu, bố mẹ còn cho rằng Gia Gia ghen tị vì bố mẹ yêu thương con hơn nó. Có một khoảng thời gian, thậm chí bố mẹ còn cố tình lạnh nhạt với con trước mặt thằng bé. Con đoán xem mọi chuyện thế nào? Gia Gia tức giận đến tìm mẹ, hỏi tại sao mẹ lại thờ ơ với con. Từ lúc đó mẹ đã biết, con trai của mẹ thích con. Chỉ là khổ nỗi, thằng bé mang thân phận là anh trai, không có cách nào nói cho con biết.”

“Mẹ, con xin mẹ… con không muốn nghe.”

“Ôi...”

Trước khi đi ngủ, tôi đã ước một điều không thể nào thành sự thực. Tôi ước mọi chuyện dừng lại ở ngày tôi và anh trai còn nhỏ. Cái gì cũng chưa xảy ra. Tất cả đều tốt đẹp.

Bốn rưỡi sáng, mẹ tôi còn đang ngủ say. Tôi khoác thêm áo rồi đi vệ sinh, càng đi càng tiến xa trên hành lang. Tôi không biết phòng bệnh của anh trai ở chỗ nào, chỉ đi lung tung, cũng không muốn hỏi y tá.

Nghiêm Túc đang ngủ trên một băng ghế ngoài cửa phòng bệnh. Chịu trách nhiệm trông coi còn có hai cảnh sát người Mỹ khác thay phiên nhau. Vị cảnh sát người Mỹ hướng về phía tôi gật đầu. Bọn họ đều nhận ra tôi.

Tôi nhỏ giọng hỏi, “Cảnh sát Đinh ở bên trong sao?”. Bọn họ gật đầu, cũng không có ý ngăn cản tôi.

Lúc vừa mới tới gần cửa phòng, chuẩn bị đẩy cửa ra, tôi nghe được tiếng anh trai và Đinh Duy Thiên nói chuyện.

Anh tôi nói, “Bố tôi đã ngủ rồi sao?”.

“Đúng vậy. Người cao tuổi mà huyết áp cao thế này không uống thuốc thì không được. Bác sĩ đã chuyển ông ấy vào một phòng bệnh để truyền nước.”

“Tĩnh Tĩnh thì sao?” “Tỉnh rồi.”

“Anh đi đi. Tôi phải đi ngủ rồi.”

Đinh Duy Thiên hơi tăng âm lượng giọng nói, “Trước khi đi, tôi có thể hỏi anh một chuyện không? Không phải là thẩm vấn, anh cũng có thể chọn không trả lời.”

“Ha ha.”

“Anh đã sớm biết bệnh của mình, đúng không? Anh đem thuốc điều trị ung thư giấu vào hành lý của Khương Lệ là để cho chúng tôi không phát hiện ra. Trước khi khởi hành, có khi còn trước cả lúc ấy nữa, anh đã sớm biết bệnh tình của mình. Nói với một bệnh nhân những lời này có lẽ là rất tàn nhẫn, nhưng chỉ có làm như vậy, tôi mới có thể thực sự vén ra bức màn bí ẩn trong vụ án này.”

“Anh không hổ danh là một cảnh sát giỏi, nhưng tôi sẽ không để cho anh vạch trần tôi, ít nhất thì cũng đừng dùng cách tàn nhẫn như vậy. Thời gian còn lại của tôi rất ít.”

“Đúng vậy. Tôi sẽ không vạch trần anh, cũng sẽ không nói cho Lý Tĩnh hay người nhà anh biết. Bọn họ đã phải chịu quá nhiều tổn thương rồi. Vào lúc này, sự thật đối với bọn họ cũng không có ý nghĩa gì nữa. Vậy nhưng với tư cách của một cảnh sát, tôi nhất định phải nói cho anh nghe hết toàn bộ suy luận của mình. Khi anh biết mình mắc phải căn bệnh này, anh đã hiểu rõ mình sắp phải đối mặt với những điều gì, bao gồm cả khả năng xấu nhất có thể xảy ra, anh cũng đã nắm rõ. Anh lên kịch bản, tự biên tự diễn màn kịch báo thù, mà thực chất chẳng phải là để báo thù. Với anh mà nói, anh có thể giết chết bất cứ ai trong số họ. Cuối cùng, anh lựa chọn

Đàm Tấn Lỗi và Kỷ Tiểu Lộ, việc này có thể nói là có chủ đích, nguyên nhân lớn nhất chính là anh cho rằng hai người họ dễ xử lý nhất.”

“Nói rất khá, quả nhiên anh rất thông minh.”

“Lúc ở trên máy bay, anh bỏ thuốc độc vào cốc Coca của Lý Tĩnh. Mục đích của anh không phải là giết chết cô ấy, vì theo như báo cáo xét nghiệm của bác sĩ, nồng độ chất độc không cao. Nếu đúng như Nghiêm Túc suy đoán trước đây, anh quả thực muốn hạ độc giết chết em gái mình, thì chắc chắn anh sẽ không bỏ sai liều lượng. Anh là một dược sĩ giỏi. Mỗi một bước đi đều được anh tính toán chính xác. Cả thanh chocolate trong ly kem cũng vậy. Anh dùng độc tố chiết xuất từ cây ageratina altissima - đây là một loại độc tố rất khó phát hiện, nhưng anh lại hạ độc ngay trước mắt chúng tôi. Anh chỉ muốn củng cố niềm tin của chúng tôi, để chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào giả thiết anh muốn hạ độc giết chết Lý Tĩnh. Còn bom bên trong sân đấu thì lại càng nhiều sơ hở. Tôi đã nói với chính mình rất nhiều lần, làm sao một người như Khương Lệ lại có thể cam tâm tình nguyện làm ‘bom thịt người’ cho anh? Kết luận là không thể nào. Cô ta có lẽ ngay từ đầu đã biết bom anh đặt sẽ không gây chết người. Như chuyên gia gỡ bom mìn đã nói, nó quá thô sơ, có nổ được hay không còn chưa biết. Một người giỏi tính toán như anh làm sao có thể phạm một sai lầm sơ đẳng như thế này. Vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất, anh sợ bom sẽ phát nổ, anh sợ nó sẽ làm Lý Tĩnh bị thương.”

Anh trai tôi nói rất nhỏ, “Đúng là tôi nên làm quả bom đó cho giống thật hơn. Tuy tôi tin vào năng lực của các anh, nhưng quả thực, tôi sợ những ngoại lực khác sẽ làm chúng phát nổ”.

“Manh mối anh để lại cho chúng tôi quá nhiều. Cuốn tạp chí cũng là một ví dụ. Nó làm tôi có cảm giác anh cố ý để quên nó ở gần vị trí Lý Quốc Kiến ngồi, để cho anh ta phát hiện ra ‘tin tức’ mà anh che giấu.”

“Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể đem vụ án của mẹ Tĩnh Tĩnh ra ngoài ánh sáng.”

“Anh rất thông minh. Anh đã qua mắt được gần như toàn bộ mọi người xung quanh. Anh làm vậy vì hai mục đích. Thứ nhất là để được vào tù. Chỉ khi nào anh bị tuyên án và phải vào tù, anh mới có thể nhận được sự trợ giúp của Chính phủ Mỹ. Việc chữa bệnh của anh ở đây sẽ hoàn toàn miễn phí. Thậm chí anh còn nhận được sự chữa trị tiên tiến hơn cả ở trong nước mà người nhà không phải bỏ ra một đồng tiền nào. Tuy bang Nevada chưa hủy bỏ luật tử hình, nhưng đối với một người mắc bệnh nặng như anh, xuất phát từ lòng nhân đạo, bọn họ sẽ không phán tử hình anh. Điều thứ hai cũng là điều anh kỳ vọng đạt được nhất. Anh lấy danh nghĩa thay Lý Tĩnh báo thù để nhận được sự đồng tình từ tất cả mọi người, khiến cho Lý Tĩnh phải tự trách bản thân. Theo mức độ hiểu biết của anh với cô ấy, chắc chắn cô ấy sẽ chọn hy sinh đúng theo suy luận của anh. Trên thực tế, hôm nay cô ấy đã quyết định như vậy. Cô gái ngốc nghếch ấy muốn hy sinh cuộc đời mình để chăm sóc cho bố mẹ anh. Cô ấy muốn chuộc tội, một thứ vốn dĩ không hề tồn tại mà chỉ là cái tròng anh đặt lên cổ cô ấy. Vậy nên tôi mới nói, anh không quan trọng việc giết ai trong đoàn. Mục đích của anh không phải là báo thù. Nếu như anh muốn báo thù, người đầu tiên anh giết phải là Khương Lệ.”

“Anh đã nói rồi, anh đã hứa sẽ không để cho cô ấy biết.” “Đúng vậy, tôi đã nói rồi. Ít nhất bây giờ tôi sẽ không làm vậy. Nhưng tôi không thể đảm bảo mai sau sẽ không nói cho cô ấy biết.”

Tiếng cười lạnh lùng của anh trai nghe thật chói tai, “Anh đừng tính toán làm gì cho uổng công. Một khi tôi xảy ra chuyện, Tĩnh Tĩnh sẽ không bao giờ tin vào lời giải thích của anh. Cô ấy sẽ không cho phép anh vu tội cho người anh trai trong lòng cô ấy. Đó là nhược điểm của cô ấy, tôi đã sớm nhận ra điều này.”

Tôi ngã khuỵu xuống. Tôi nghe thấy có tiếng người chạy tới gọi mình. Mãi cho tới khi Nghiêm Túc đang nằm ngoài cửa tỉnh dậy, nâng tôi lên, tôi vẫn còn chìm trong nỗi hoang mang không cách nào thoát ra được. Phó Gia, anh khiến tôi quá thất vọng. Anh khiến tôi quá thất vọng!

Một tháng sau, tôi nhận được giấy báo trúng tuyển của Đại học California, Los Angeles (University of California, Los Angeles hay UCLA). Thời gian khai giảng là tháng Chín.

Đinh Duy Thiên giúp tôi sửa lại hồ sơ mấy lần. Tiếng Anh của anh tốt hơn tôi nhiều. Những chuyện nhờ anh xử lí, tôi luôn rất yên tâm. Tôi và bố mẹ ở tại phòng thuê lúc trước. Chủ nhà là một cụ bà người Scotland, rất tốt với tôi. Bố mẹ ngày nào cũng đến bệnh viện thăm anh trai, rồi kể lại cho tôi nghe về tình trạng của anh. Tôi vẫn nhất quyết không tới thăm Phó Gia. Đối với anh, có lẽ điều này là sự trừng phạt lớn nhất. Nhưng tôi biết, thời gian của anh cũng không còn nhiều nữa. Sức khỏe anh đang ngày càng kém đi.

Thỉnh thoảng tôi lại bất giác nhớ tới quãng thời gian khi còn bé. Nhớ lại Đại Đao Vương và Gia Gia Quán Quân. Nhớ tới lúc tôi hỏi anh, “Anh ơi, anh ơi. Bài hát này thật khó học, tại sao em tham gia cuộc thi lại bị bắt phải biểu diễn ‘Hoa nhung tuyết’ chứ?”.

Mỗi khi những kỷ niệm ùa về, tôi đều cố khép chặt đôi môi, thầm gọi tên anh trong lòng. Tôi sợ mình không thể nhịn được mà gọi tới bệnh viện. Tôi rất sợ sẽ quấy rầy bác sĩ chữa trị cho anh. Tôi sợ đến mức nhắm chặt hai mắt lại, cũng không thể làm cho những giọt nước mắt ngừng rơi xuống. Tôi rất sợ một ngày nào đó tôi sẽ vĩnh viễn không nghe được tin tức gì về anh trai nữa. Đinh Duy Thiên vẫn thường khuyên tôi tới thăm anh trai, thời gian của anh không còn nhiều.

Nghiêm Túc đã về nước từ một tháng trước. Anh ta thường xuyên viết thư tới thông báo cho Đinh Duy Thiên về tình hình gần đây của anh ta. Trong thư, anh ta cũng nhiều lần khuyên tôi, nói rằng, chị dâu, chị tha thứ cho Phó Gia đi.

Con người khi lâm vào tình cảnh đó sẽ làm ra những việc mà chúng ta không thể lý giải được. Hiện tại, anh ta đang phải làm hóa trị, chịu rất nhiều đau đớn, lại còn bị nội tâm khiển trách, cũng không dễ dàng.

Bố mẹ tôi cũng nghĩ như vậy. Phó Gia là con trai của họ. Nhìn anh từng bước một tiến tới gần cái chết, trong lòng bố mẹ tôi còn đau hơn dao cắt. Một tháng qua, đường huyết của mẹ tăng cao, huyết áp của bố cũng tăng. Tóc bạc trên đầu hai người cũng đã tăng thêm rất nhiều.

Đầu giờ chiều hôm nay, Đinh Duy Thiên hẹn tôi ra ngoài uống trà. Anh nói anh có một phát hiện quan trọng, nhất định phải nói cho tôi biết. Hầu như ngày nào anh cũng có phát hiện mới. Có lúc anh phát hiện ra một tấm bản đồ giao thông cầm tay của Las Vegas bằng tiếng Trung. Có lúc lại phát hiện một nhà hàng Trung Quốc nào đó có món ăn mới. Có lúc anh sẽ trực tiếp mang đồ ăn tới bệnh viện cho bố mẹ và anh trai tôi. Có lúc anh sẽ mua cho tôi một vài món đồ nhỏ như kẹp tóc các loại.

“Lần này lại là cái gì?”

Anh vỗ ngực, tràn đầy tự tin, “Lần này là hai phát hiện có thể làm em hồi tâm chuyển ý”.

“Cái gì vậy?”

“Phát hiện đầu tiên, có liên quan tới Khương Lệ. Em có nhớ phía sau điện thoại di động của cô ấy bị trống một khoảng không? Lúc đó Tiểu Thôi muốn xem liền bị cô ấy mắng xối xả.”

“Em có nhớ.” Tôi nhớ đó là một chiếc điện thoại của hãng N, có màu đỏ, mặt trên có dán mấy hình trái tim màu vàng, màu đỏ, hình đầu thỏ của hãng Playboy… Ngoài ra còn có một khoảng trống đen thùi, còn lưu lại dấu vết của keo dán.

“Anh đã tìm được tấm ảnh từng được dán trên đó rồi. Em xem này…”

Đinh Duy Thiên lấy ra một bức ảnh không lớn hơn so với đầu ngón tay tôi là bao. Có vẻ bức ảnh đã được chụp rất lâu rồi, hơn nữa còn từng bị xé nên nhìn không được rõ. Nhưng người trong đó tôi vẫn nhận ra, là Khương Lệ… còn có mẹ ruột của tôi! Mẹ tôi ôm vai Khương Lệ, nở một nụ cười như một đóa mẫu đơn diễm lệ.

Đinh Duy Thiên nói, “Thật ra trước đây, khi chưa có chuyện gì xảy ra, quan hệ giữa cô ấy và mẹ ruột của em rất tốt. Thậm chí Khương Lệ còn nhận mẹ em làm mẹ nuôi. Mẹ em cũng không để ý chuyện cô ấy bị đưa vào trại cải tạo thanh thiếu niên, rất quan tâm cô ấy. Những nhớ nhung và yêu thương mà bà ấy dành cho em, bà ấy trao chúng cho Khương Lệ. Em và Khương Lệ trạc tuổi nhau, vì vậy mà khi có Khương Lệ ở bên cạnh, mẹ em cũng nguôi ngoai rất nhiều, điều này khiến cho bà một lần nữa lại nuôi hi vọng nhận lại em. Chỉ là mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Khương Lệ có muốn bù đắp cũng không kịp nữa rồi. Vậy nên cô ấy vẫn luôn tự trách mình. Cũng vì lý do đó mà cô ấy mới cam tâm tình nguyện bị Phó Gia lợi dụng”.

“Cô ấy có nói tại sao mẹ không tới nhận em không?” “Có thể là vì lý do kinh tế và suy nghĩ cho tương lai của em. Bà ấy biết gia đình nhận nuôi em rất tốt. Bà ấy vẫn luôn chờ đợi, chờ cho tới khi em trưởng thành, hai mẹ con có thể gặp lại nhau.”

“Mẹ…”

Đinh Duy Thiên lại lấy từ túi ra một tờ giấy được gấp cẩn thận. Đó là bản photo tờ danh sách tôi đưa cho anh.

1. Khương Lệ: Nữ, 21 tuổi, người Bắc Kinh, chỗ ngồi – ghế 29J.

2. Thôi Tập Lương: Nam, 37 tuổi, người Hợp Phì, chỗ ngồi – ghế 33A.

3. Kỷ Tiểu Lộ: Nữ, 23 tuổi, người Quảng Châu, chỗ ngồi – ghế 33B.

4. Đàm Tấn Lỗi: Nam, 22 tuổi, người Thâm Quyến, chỗ ngồi – ghế 33C.

5. Kim Lâm: Nữ, 25 tuổi, người Sơn Đông, chỗ ngồi – ghế 33D.

6. Tưởng Liên Thành: Nam, 30 tuổi, người Sơn Đông (chồng của Kim Lâm), chỗ ngồi – ghế 33E.

7. Bành Mỹ: Nữ, 32 tuổi, người Thượng Hải, chỗ ngồi – ghế 33F.

8. Lý Quốc Kiến: Nam, 35 tuổi, người Thượng Hải, (chồng của Bành Mỹ), chỗ ngồi – ghế 33G.

9. Trưởng đoàn của công ty lữ hành: Phó Gia, chỗ ngồi – ghế 33H.

10. Hướng dẫn viên công ty lữ hành: tôi – Lý Tĩnh, chỗ ngồi – ghế 33I.

“Lý Tĩnh, em hãy nhìn thật kỹ danh sách này. Nhờ nó mà anh có phát hiện thứ hai trong ngày hôm nay. Em xem kỹ xem có phát hiện gì không?”

Tôi xem thật kỹ danh sách này trong năm phút, nhưng vẫn không hiểu gì.

“Anh nói đi.”

“Anh đã từng thấy khó hiểu, căn cứ vào đâu mà Phó Gia lại chọn những người này vào đoàn du lịch, thật sự rất kỳ quái đúng không? Cho dù là có quan hệ với SFV hay là cô nhi viện đi nữa thì cũng sẽ có đến vài ngàn người phù hợp với tiêu chuẩn này. Tại sao lại chọn mấy người bọn họ chứ? Tên của Khương Lệ viết tắt hai chữ đầu là JL, Thôi Tập Lương là CJL, Đàm Tấn Lỗi là JXL, Kim Lâm là JL, Lý Quốc Kiến là LJL, hai người còn lại là vợ hoặc chồng của Lý Quốc Kiến và Kim Lâm. Tới bây giờ em vẫn chưa rõ sao? JL cũng chính là LJ – Lý Tĩnh. Tuy anh không muốn nói ra điều này, nhưng quả thực, trong lòng anh ta vẫn có em. Tới thăm anh ta đi. Bây giờ vẫn còn kịp.”

Anh nói, hãy đến thăm anh ta đi. Bây giờ vẫn còn kịp. Sau khi tạm biệt Đinh Duy Thiên, câu nói này của anh cứ vang mãi trong đầu tôi. Không phải là tôi không biết.

Không phải là tôi không biết những tình huống như “có thể sẽ không còn kịp” hoặc là “cả đời này cũng không còn kịp” sẽ xảy ra. Tôi tự nhủ với mình, tới thăm anh ấy đi, bây giờ vẫn còn kịp.

Con đường tới bệnh viện vừa quen thuộc lại vừa xa lạ. Khi tôi lại một lần nữa đẩy cánh cửa phòng bệnh, anh trai tôi cắm đầy ống truyền trên người, yếu ớt mở mắt ra.

Anh nói, “Tĩnh Tĩnh, em tới rồi. Anh biết em sẽ đến. Cho dù có giận dỗi, em vẫn là em gái của anh...”.

Ba tháng sau, tôi cùng bố mẹ mang tro cốt của anh trai về nhà.

Vừa đặt chân lên máy bay, mẹ đã nói với anh, “Gia Gia, chúng ta về nhà, về nhà thôi”.

Nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài cabin, cảm xúc trong tôi dâng trào.

Anh trai, Đàm Tấn Lỗi, Khương Lệ...

Trong lòng mỗi người chúng ta đều có một con ác quỷ. Chỉ cần nhắm mắt lại, bạn có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nó không phải là lòng tham lam, cũng không phải là sự đố kỵ. Nó không phải là bất cứ một thứ tình cảm cụ thể nào. Nó chính là bản thân bạn! Có thể là hiện tại, cũng có thể là tương lai, một khi ngòi nổ tội ác được châm lửa, thì ác quỷ sẽ hiện nguyên hình.

Cảnh sát hàng không của chuyến bay lần này nhìn rất quen. Anh ta chủ động tới nắm tay tôi.

Đinh Duy Thiên nói, “Lý Tĩnh, em còn nhớ không? You had me at ‘hello’”.

Mặc dù có ác quỷ tồn tại, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn cứ tiếp diễn, không phải sao?

HẾT