← Quay lại trang sách

Chương 12 VỤ MƯU SÁT BỊ QUÊN LÃNG

"Trận đấu quyền Anh tại MGM Grand sẽ được bắt đầu vào lúc 17 giờ 10 phút.

Bây giờ là một giờ rưỡi chiều. Càng gần thời gian thi đấu tốc độ di chuyển về phía trước của chúng tôi càng chậm. Càng đi gần về phía khách sạn thì sẽ càng khó khăn vì phải chen chúc giữa dòng người đông đúc. May mà tôi không gọi tài xế lái xe tới đón, bằng không quãng đường vốn dĩ chỉ đi mất mấy bước này, chúng tôi chắc sẽ phải tốn cả tiếng đồng hồ. Tưởng Liên Thành - người làm việc tại SFV, nói với chúng tôi vé vào cửa đã sớm được bán hết từ ba tháng trước, đủ thấy niềm đam mê của mọi người với quyền Anh lớn đến cỡ nào.

Tham gia cuộc tranh tài ngày hôm nay là hai võ sĩ đã giải nghệ: "Golden Boy" - Oscar De La Hoya và “Pretty Boy” - Floyd Mayweather, Jr. Cuộc chiến năm 2007 giữa hai võ sĩ này đã tạo nên một kỳ tích trong làng quyền Anh thế giới khi phá vỡ kỷ lục doanh thu bán vé. Sau cuộc so tài đó, Floyd Mayweather, Jr đã tuyên bố giải nghệ. Tháng 4 năm 2009, Oscar De La Hoya cũng giã từ sự nghiệp quyền Anh. Không ai ngờ rằng, ba năm qua đi, hai người họ lại cùng quay trở lại. Năm nay, hai võ sĩ vàng của làng quyền Anh này lại một lần nữa tạo ra kỳ tích mới trong lịch sử doanh thu phòng vé.

Sức chứa phòng đấu của MGM Grand có thể lên tới mười sáu ngàn người. Tuy nhiên, nhu cầu fanclub của hai người này rất lớn, do đó chỉ còn dư lại hơn mười hai ngàn vé được bán chính thức. Giá vé thi đấu gồm các loại: 2.500 đô, 2.000 đô, 1.500 đô, 1.000 đô, 400 đô và 200 đô. Trong đó, các vé giá 400 đô và 200 đô chỉ được giới hạn mua tối đa là hai vé mỗi người. Những loại vé còn lại, giới hạn mỗi người chỉ được mua sáu tấm.

Tưởng Liên Thành nói năm 2007, Mayweather hạ Oscar De La Hoya và giành đai vô địch. Do đó, trận chiến báo thù này của De La Hoya vô cùng thu hút người hâm mộ. Tất cả vé đã được bán sạch từ rất sớm, mang lại doanh thu hai mươi ba triệu đô. Thậm chí tay đấm De La Hoya còn tuyên bố, chỉ khi nào anh ta đánh thắng được Mayweather mới có thể coi là chính thức giải nghệ. Từ đó cũng có thể thấy được niềm khao khát chiến thắng của anh ta.

Ngoài đường có rất nhiều người giơ biển cổ vũ cho hai võ sĩ. Hai vị lão tướng này tái chiến sau ba năm nhưng có thể thấy phần “bi lụy” nhiều hơn mùi thuốc súng. Trước trận đấu này, thậm chí trong chiến dịch truyền thông của SFV còn dùng câu slogan, “Thế giới lại một lần nhen lửa”.

Cũng giống như bất kỳ trận đấu quyền Anh nào khác, âm nhạc, đồ ăn và các video truyền thông đã sớm được triển khai từ trước. Những người hâm mộ quyền Anh từ khắp nơi trên thế giới, cho dù có vé hay không đều hi vọng có thể tới đây để cổ vũ cho võ sĩ của mình. Đồng thời, 176 quốc gia và vùng lãnh thổ trên toàn thế giới cũng sẽ mua bản quyền phát sóng trực tiếp trận thi đấu này. Ngoài ra còn có hơn hai trăm kênh truyền thông tới đây đưa tin.

Chúng tôi vất vả chen lấn trong đám đông để trở lại MGM Grand. Suốt chặng đường đi, vì nóng nực nên người ai cũng ra đầy mồ hôi. Các thành viên trong đoàn ai nấy đều lên phòng nghỉ ngơi cả. Tôi đưa thẻ phòng của anh trai cho Đinh Duy Thiên, để anh vào đó rửa mặt. Sau hai mươi phút, tôi tới gõ cửa phòng anh.

Tôi hỏi anh, “Thế nào rồi?”.

“Phòng này thật không tệ. Lý Tĩnh, em chơi với tôi một ván cờ nhé.”

“Đừng, đừng. Tôi không phải là đối thủ của anh.”

“Không sao hết, em có thể làm được mà.”

Bàn cờ của cảnh sát Đinh đã được bày sẵn trên chiếc bàn kính trong phòng anh tôi. Sự kết hợp này khiến tôi cảm thấy thật châm biếm và xa lạ. Đinh Duy Thiên cho tôi đi quân đen, chấp trước bốn nước. Tôi nhận lấy sự may mắn này rồi vùi đầu vào ván cờ. Tuy vậy, kết cục vẫn không thay đổi. Tôi thua anh.

“Lại không được rồi sao?”

Tôi làm nũng xin anh nương tay, “Tôi chịu thua có được không?”.

Anh bắt đầu thu dọn quân cờ, “Vậy dừng tại đây nhé”. “Cảnh sát Đinh, có nhiều chuyện tôi vẫn không thể hiểu được.”

“Ồ? Em nói xem nào.”

“Ví dụ như video quyền Anh, đôi giày màu đỏ, cả người phụ nữ trong tấm hình, đứa bé bị chết nữa… Những thứ này tôi không thể nào hiểu được.”

Đinh Duy Thiên dùng đầu ngón trỏ xoa cằm.

“Mấy thứ này em không cần thắc mắc vội. Chiều nay khi trận thi đấu bắt đầu, em sẽ hiểu rõ được phân nửa.”

“Anh đã biết điều gì sao?”

“Cũng không ít. Em đừng quá lo lắng, đã có tôi ở đây rồi. Lý Tĩnh, em còn nhớ tần số vô tuyến điện kỳ lạ trên máy bay không?”

“Tần số hàng không của sân bay Fukuoka? Dĩ nhiên là tôi chưa quên. Sao anh lại hỏi cái này?”

“Tôi nghĩ rất có thể tần số này sẽ lại xuất hiện trong trận đấu chiều nay.”

“Xuất hiện tại MGM Grand?” “Khả năng cao là vậy.”

“Khả năng cao nghĩa là anh vẫn chưa khẳng định?” Anh nở nụ cười, dường như có hơi ngại ngùng khi bị tôi đoán trúng, “Đúng vậy. Bây giờ tôi còn chưa thể khẳng định được”. Anh cẩn thận, tỉ mỉ cất từng quân cờ thủy tinh, giống như đang đóng gói một chai rượu vang Pháp hoặc một phần bánh gato. Tôi nhìn theo tay anh, anh hơi ngẩng đầu nhìn tôi. Trong đôi mắt màu nâu ẩn chứa một chút yêu thương và trân trọng. Tôi cảm thấy mỗi khi anh nhìn tôi, ánh mắt anh giống hệt như khi nhìn cờ vây.

“Anh nhìn gì vậy?”

“Có ai nói với em rằng em rất đẹp không? Ở bên em lâu sẽ chịu ảnh hưởng bởi sự thông minh của em.”

Lúc này lại tới lượt tôi ngượng ngùng, ấp úng thoái thác, “Làm gì có. Chẳng phải Nghiêm Túc vẫn hay nói tôi ngốc sao? Hơn nữa, con gái ở phía Nam đa số trông đều như vậy cả”.

Đinh Duy Thiên lắc ngón tay.

“Các cô gái nước ngoài rất thích người khác khen họ xinh đẹp. Hơn nữa bọn họ cũng không khiêm tốn như các cô gái Trung Quốc.”

Tôi nghiêng đầu suy nghĩ, “Thật vậy sao? Thế thì tôi phải học nhiều hơn một chút. Lần tới sẽ không cảm thấy ngại ngùng nữa”.

Đinh Duy Thiên còn chưa nói hết, “Tôi khen em như vậy vì tôi có thể hiểu được cảm giác của Phó Gia. Anh ta sống cạnh em, nhìn em thay đổi từng ngày nhưng lại không thế nói cho em biết cảm xúc của mình. Loại tâm trạng đó sẽ là thế nào đây?”.

“Anh ấy yêu tôi thật sao?”

Đinh Duy Thiên lại xoa đầu tôi, trong giọng nói có chút bất ổn, “Điều này em phải hỏi chính mình”.

Tôi mếu máo. Không phải là tôi không muốn hỏi chính mình. Nhưng sau khi hỏi thì vẫn chẳng có kết quả gì. Biểu hiện của việc anh trai yêu tôi là cái gì? Là mấy bức phác họa kia sao? Tôi không cảm nhận được mà cũng chẳng muốn suy nghĩ về điều đó.

“Tôi không muốn nghĩ về điều này.”

“Vậy em đừng nghĩ nữa, tất cả thuận theo tự nhiên.” Tôi lại hỏi, “Vậy tiếp sau đây, cảnh sát Đinh dự định làm gì?”.

“Ừm… Tôi chuẩn bị mời một cô gái thông minh cùng tôi đi thăm dò địa hình.”

“Ôi? Gì cơ?” Hai mắt tôi mở lớn.

“Em có muốn đi tham quan công tác chuẩn bị trước trận đấu không?”

“Thật sao? Chúng ta có thể vào trong đó sớm ư? Có thể vào xem phòng nghỉ, cả phòng phát sóng cũng có thể vào sao?”

Giống như làm ảo thuật, Đinh Duy Thiên lấy ra hai tấm thẻ nhân viên, “Chỉ cần có cái này là được rồi”.

Tôi nhận lấy, xem xét kỹ, “Nhưng trên tấm thẻ này ghi tên của Nghiêm Túc”.

“Trên thẻ không có ảnh, cũng không ghi rõ giới tính, em có thể lừa họ để đi vào.”

Tôi nhìn mình trong gương, tôi đang mặc một chiếc váy màu xanh lam và đi một đôi xăng-đan màu trắng sữa. Nhìn thế nào cũng thấy giống một hướng dẫn viên du lịch hơn là nữ cảnh sát. Ít nhất tôi cũng phải đội một chiếc mũ uy nghiêm, mặc chiếc áo sơ mi phẳng phiu cùng quần tây, đi giày da đen, như vậy mới ra dáng một nữ cảnh sát chứ.

Anh kéo tay tôi, cứ như vậy đi ra ngoài. “Kệ đi. Tôi thấy em như vậy là ổn lắm rồi.”

Tôi chột dạ vô cùng, di chuyển tầm mắt lên mặt Đinh Duy Thiên, vội vàng hỏi, “Tôi có cần phải đổi một bộ quần áo khác không?”.

Anh kiên trì nói không cần, cứ mặc nguyên bộ đồ này đi cùng anh tới nơi tổ chức trận đấu quyền Anh tại MGM Grand. “Cảnh sát Đinh biết đường đi không? Ở đây rộng quá, tôi không nhớ nổi.”

“Em chưa từng nghe nói việc người Anh càu nhàu chuyện MGM Grand chỉ có mười sáu nghìn chỗ ngồi sao? Họ nói nếu như các trận đấu quyền Anh có thể tổ chức tại sân Wembley thì tốt vì nơi đó có thể chứa được một trăm nghìn khán giả.”

“Người Anh điên quá. Tôi nghe nói khi Ricky Hatton thi đấu, có hơn ba mươi ngàn người hâm mộ bay từ Anh sang đây để xem anh ta thi đấu.”

Đinh Duy Thiên cười to, không ngừng gật đầu. Lời nói của tôi đã làm anh rơi vào hồi ức vui vẻ.

“Ngày hôm đó thật đúng là hấp dẫn như một vở kịch. Ha ha ha. Những người đam mê quyền Anh còn chưa kịp làm nóng đấu trường thì Ricky Hatton đã bị Pacquiao hạ gục chỉ sau hai hiệp. Ha ha ha, không biết mấy người Anh mua được vé hôm ấy may mắn hay người không mua được mới may mắn. Có người nói Beckham cũng là fan của Ricky Hatton, lúc ấy anh ta còn tìm tới phòng nghỉ để cổ vũ cho anh ta.”

Tôi cũng mỉm cười. Trận đấu lần đó quả thực rất hài hước, các tiết mục biểu diễn có thời lượng rất dài, vậy mà trận đấu chính thức chỉ kéo dài trong vỏn vẹn hai hiệp. Chắc hẳn những người Anh tới võ đài hôm đó đã rất đau buồn. Vượt ngàn dặm xa xôi bay đến đây lại chỉ được xem hai hiệp thi đấu, mà cuối cùng, người mình cổ vũ còn bị thua.

Tôi nháy mắt với anh, “Thật ra người Anh cũng không quá đặt nặng chuyện thắng thua đâu. Bọn họ sẽ vẫn kiên định cổ vũ cho võ sĩ nước nhà, cho dù trận đấu nào, bộ môn nào cũng vậy”.

Vừa đi vừa nói chuyện, cuối cùng chúng tôi đã tới MGM Grand Garden Arena122*. Khâu kiểm tra thân phận không quá phức tạp. Bọn họ không thấy kì quái chút nào với một cô gái mặc váy tên “Nghiêm Túc”. Có một nhân viên chỉ cho chúng tôi vị trí của bộ phận an ninh.

*MGM Grand Garden Arena là một trường đấu đa năng (multi-purpose arena).

Vừa đi vào trong, tôi đã không thể phân biệt được phương hướng. Chỗ này chính là một mê cung khổng lồ. Khắp nơi đều có nhân viên đang bố trí “cạm bẫy”, băng rôn, áp phích, có thiết bị thu phát sóng, có ánh đèn sân khấu, thậm chí còn có cả một vài thùng carton bọn họ chưa kịp thu dọn. Còn mấy vị chưa bắt đầu làm đã uống, nhưng có thể thấy thứ họ đang uống chỉ là nước giải khát chứ không phải là rượu.

Đinh Duy Thiên lén chỉ cho tôi vị trọng tài nổi tiếng được mệnh danh là “công bằng và nghiêm khắc” - Joe Cortez, ông đang kiểm tra dây đai quanh võ đài. Vị trọng tài này cũng là một nhân vật huyền thoại. Ông đã từng điều khiển hơn một trăm bảy mươi trận đấu thuộc giải tranh chức vô địch cấp quốc tế. Lúc này phóng viên của tạp chí Ring thuộc khách sạn MGM Grand.

Magazine - tạp chí quyền Anh nổi tiếng thế giới đang tranh thủ cơ hội phỏng vấn ông. Khi đi ngang qua, chúng tôi còn nghe được vài câu nói chuyện giữa họ.

“Theo ngài, tố chất quan trọng nhất của trọng tài quyền Anh là gì?”

“Tôi đã nói điều này không chỉ một lần, tôi yêu quyền Anh, đó là điều cơ bản nhất. Trên cương vị của một trọng tài, tôi vô cùng nghiêm túc với công việc này. Tôi cố gắng không bỏ qua bất kỳ một sai lầm nào dù chỉ là nhỏ nhất, đồng thời nghiêm khắc với hành động của bản thân trên võ đài. Những người làm phiền tôi trong lúc kiểm tra dây đai như anh sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của tôi.”

Tôi và Đinh Duy Thiên hiểu ý, cả hai cùng mỉm cười. Không hổ là ngài trọng tài đầu trọc dày dạn kinh nghiệm, khi trả lời phóng viên cũng rất lịch sự, quy củ. Câu nói này của ông đủ để người phóng viên này nghẹn lời một lúc.

Tại bàn đăng ký của bộ phận an ninh, chúng tôi xuất trình thẻ cảnh sát và đề nghị tham quan, xem xét nơi này. Bọn họ cũng không làm khó gì chúng tôi, chỉ yêu cầu chúng tôi nhất định không được gây trở ngại tới trình tự thi đấu. Sau đó, chúng tôi như cá gặp nước, tự do bay nhảy, muốn đi đâu thì đi.

Đinh Duy Thiên đưa tay ra.

“Đến nơi nào trước đây? Em quyết định đi.”

“Đến phòng nghỉ tham quan một chút được không?”

Tuy Đinh Duy Thiên không phản đối lời đề nghị tới phòng nghỉ của tôi, nhưng rất nhanh sau đó, chúng tôi đã phải từ bỏ ý định này. Gần như cùng lúc, có hàng mấy đoàn phỏng vấn đi cùng hướng với chúng tôi, ở cửa phòng nghỉ thậm chí đã có một đội ngũ quay phim túc trực sẵn. Nếu như đưa thẻ ra thì chúng tôi hoàn toàn có thể đi vào nhưng cả hai đều chọn từ bỏ. Dù sao sử dụng đặc quyền trước mặt nhiều người như vậy cũng không thích hợp lắm.

Vẻ mặt của Đinh Duy Thiên không quá ủ rũ. Có vẻ như anh không hứng thú với phòng nghỉ như tôi, chỉ nói, “Tới phòng phát sóng xem thế nào”.

Tôi cũng chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.

Phòng phát sóng cũng chẳng khá hơn chút nào. Gần hai trăm đơn vị truyền thông chen chúc ở cùng một chỗ. Tôi hớn hở tìm tới chỗ của đài CCTV, mấy người nhân viên ở đây trông rất thân thiện. Nếu bố tôi ở đây ông nhất định sẽ tới xin chữ ký của họ. Đinh Duy Thiên quan sát thiết bị của các đài xung quanh. Mục đích tới đây của anh khác tôi. Tôi tới đi chơi còn anh là làm việc.

Cuối cùng, anh dừng lại trước một bộ thiết bị, trao đổi với nhân viên cạnh đó về cách sử dụng. Tôi lo rẳng người ta sẽ cảm thấy anh đang cản trở công việc của họ nhưng xem ra họ nói chuyện rất hào hứng, tôi cũng không nhịn được bèn tới gần. Tôi vốn chưa bao giờ thừa nhận tiếng Anh của mình không ổn, nhưng khi gặp phải những từ chuyên ngành, tôi liền lập tức hiện nguyên hình. Cái gì mà luồng điện, tần số, tôi chỉ nghe hiểu được những từ này, những từ khác thì tôi hoàn toàn mù tịt.

Trong lúc nói chuyện, Đinh Duy Thiên còn đưa ra một vài đề xuất, người nhân viên đó vui vẻ gật đầu. Tôi đứng cạnh anh, nở một nụ cười chuyên nghiệp, quả thực không khác gì một bình hoa ngu ngốc. Tôi cứ nghĩ rằng những cuộc trò chuyện kiểu này sẽ không tiếp diễn, nhưng sự thực là anh còn đi tới nơi điều khiển ánh sáng, điều chỉnh âm thanh và lặp lại quá trình khi nãy. Mặc dù mấy thứ họ nói không khác vừa rồi là bao nhưng tôi vẫn không tài nào hiểu được, chỉ có thể tranh thủ lúc bọn họ khoa tay múa chân trên mấy thiết bị căng mắt ra nhìn xem bọn họ muốn làm gì.

Mọi chuyện của anh tiến hành rất thuận lợi. Tôi cũng hóng hớt được không ít chuyện. Tôi phát hiện ra hàng loạt những ngôi sao đang đứng trước ánh đèn flash của máy ảnh, Arnold Schwarzenegger, cầu thủ bóng rổ NBA nổi tiếng Ron Artest và vợ, con gái của Elvis Presley - Lisa Marie Presley và con của cô ấy… Rõ ràng là các ngôi sao không cần tuân thủ quy tắc về thời gian mở cửa của khán đài. Rất nhanh, bọn họ lần lượt đi vào phòng VIP để nghỉ ngơi.

Chỉ sau một giờ nữa, khán giả sẽ được phép vào xem trận đấu. Bỗng nhiên tôi trở nên lo sợ và bất an. Đinh Duy Thiên nói anh trai sẽ để lại “quà tặng” cho tôi ở đây, tôi luôn sợ hãi không biết chuyện xấu gì sẽ xảy ra tiếp theo. Tôi đi ra phía ngoài đón mọi người vào. Chúng tôi là khách VIP được SFV mời riêng nên không cần xếp hàng. Dĩ nhiên, kiểm tra an ninh vẫn phải có. Cảnh sát an ninh đứng ở cửa nhìn chằm chằm vào chiếc hòm trang điểm của Khương Lệ. Khi mở ra, bên trong toàn là những dụng cụ trang điểm cùng các hộp mỹ phẩm… tất cả đều là đồ của phụ nữ. Khương Lệ phát cáu, đổ hết tất cả mọi thứ trong hòm lên bàn, ra vẻ bảo mọi người muốn nhìn thì nhìn cho chán đi. Cảnh sát không phát hiện ra thứ gì khả nghi trong đó, liền nhanh chóng thả chúng tôi vào trong.

Người tức giận nhất là Nghiêm Túc, vì anh ta nhận ra chiếc thẻ “Cảnh sát Nghiêm Túc” đã biến thành thẻ “Hướng dẫn viên Lý Tĩnh”, hơn nữa trên thẻ hướng dẫn viên của tôi còn có ảnh, anh ta đành phải giấu giấu giếm giếm đi vào. Anh ta mặt nhăn mày nhó tiến vào trong, vừa nhìn thấy tôi liền vội vàng chạy lại đổi thẻ.

Chỗ ngồi của chúng tôi rất tốt, ngay cạnh khu làm việc của SFV, tầm nhìn thoáng đãng mà vị trí cũng khá cao. Có thể mọi việc sẽ không kết thúc êm đẹp, nhưng nhờ chuyến đi này mà mọi người được tới đây xem trận quyết đấu cuối cùng giữa hai võ sĩ quyền Anh hàng đầu, nên đi một chuyến như này cũng đáng lắm. Sau chúng tôi, khán giả tràn vào như nước lũ với đủ loại trang phục khác nhau. Có người mặc áo phông quần bò rách, có người mặc comple chỉnh tề. Người nước ngoài chính là như vậy. Cho dù trang phục của mỗi người có khác nhau một trời một vực thì cũng không ai thấy kinh ngạc. Dĩ nhiên, nhà tổ chức cũng không thể yêu cầu một người bỏ ra 200 đô và người chi 2.500 đô cho một ghế ngồi ăn mặc như nhau.

Khi chiếc đồng hồ lớn trong hội trường hiển thị con số 16:40, MC vàng Michael Buffer xuất hiện và đọc lời giới thiệu, khơi lên làn sóng đầu tiên từ phía khán giả. Tưởng Liên Thành cảm khái, mười mấy năm trước khi xem Buffer giới thiệu các trận đấu quyền Anh, tóc ông vẫn còn vàng. Thời gian cứ thế thấm thoắt trôi, bây giờ nhìn lại, ông đã tóc trắng đầy đầu. May thay người đàn ông lớn tuổi này vẫn giữ được sự nhiệt huyết của mình, sức hấp dẫn khó cưỡng trên người ông khiến ông dễ dàng chiếm được trái tim của hàng vạn khán giả. Phong cách dẫn chương trình của ông vẫn như trước đây, thích kéo dài giọng khi kêu tên võ sĩ, từ đó khuấy động bầu không khí.

Khương Lệ vừa ngồi được một lát đã muốn đi vệ sinh. Chúng tôi đứng dậy nhường chỗ. Tôi hỏi cô ta có muốn tôi đi cùng để khỏi lạc đường không. Cô ta vênh váo đáp không cần, đừng coi cô ta là kẻ ngốc, cho dù là kẻ ngốc thì cũng biết tìm đường tới nhà vệ sinh. Nhưng sự thật là, cô ta đi rất lâu, không biết là cô ta chưa tìm được nhà vệ sinh hay trong đó có quá nhiều người nên phải đứng chờ. Đến tận lúc trận đấu sắp bắt đầu, cô ta mới mò về.

Michael Buffer lại sử dụng cách dẫn hài hước thường thấy, “Kính thưa các quý ông, quý bà, có thể quý vị vừa mở ti vi nhưng tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo, trận đấu quyền Anh này đã kết thúc”.

Ông còn chưa dứt lời, trong phòng đấu đã vang lên một tràng cười. Ông nhanh chóng đổi giọng điệu, “Ồ, xin quý vị hãy bình tĩnh. Thông tin trận đấu đã kết thúc chỉ là một trò đùa. Tất cả đều OK, come down (bình tĩnh)…”.

Trong tiếng cười ồn ã, Khương Lệ đi qua chỗ Đinh Duy Thiên để quay về ghế ngồi của mình. Bỗng nhiên Đinh Duy Thiên đưa tay ra, bất ngờ giữ lại hòm trang điểm trong tay cô ta. Nghiêm Túc nhanh chóng lấy ra lệnh kiểm tra, chỉ huy hai cảnh sát người Mỹ đang mặc thường phục ở gần đó đè Khương Lệ xuống. Chúng tôi vội vã đứng lên, hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Các khán giả ngồi cạnh cũng không hiểu gì, kêu lên sợ hãi, “Oh… No…”.

Cảnh sát ra hiệu rằng mọi người không cần hoảng loạn, hãy cứ tiếp tục theo dõi trận đấu.

Đinh Duy Thiên nói với tôi, “Xin lỗi, có lẽ mọi người không thể tiếp tục xem trận đấu này rồi. Mọi người theo chúng tôi đến xem một trò vui khác. Nào, xin mời các quý ông quý bà, chúng ta cùng tới phòng họp nhỏ bên cạnh đây nói chuyện”.

Sau khi tiến vào phòng họp tôi mới hiểu rõ, Đinh Duy Thiên đã chuẩn bị kỹ càng trước mọi thứ.

Tôi, Thôi Tập Lương, vợ chồng Bành Mỹ, vợ chồng Kim Lâm sáu người được xếp ngồi thành hình chữ U. Khương Lệ mang còng tay ngồi ở một chỗ riêng biệt. Vị cảnh sát người Mỹ đang đọc lời cảnh báo Miranda, nội dung không khác gì với điều tôi nghe hồi sáng. Cuộc đời tôi thật hài hước, có thể nghe thứ như vậy hai lần trong cùng một ngày.

Thái độ của vị cảnh sát người Mỹ khá tốt, thong thả đặt câu hỏi, “Được rồi, cô Khương Lệ, cô có thể giải thích cho chúng tôi một chút xem đồ bên trong hòm trang điểm này là gì không?”.

Mặt Khương Lệ chuyển sang màu tím, “Tôi cũng không biết”.

“Cô thật sự không biết?” “Không biết.”

“Vậy chúng tôi cũng chỉ có thể mời chuyên gia gỡ bom mìn giúp chúng tôi mở ra.”

Tôi và Thôi Tập Lương cùng cất tiếng, “Chuyên gia gỡ bom mìn?”.

Đinh Duy Thiên gật đầu, “Rất có khả năng trong hòm này có cài bom”.

Rất nhanh đã có người đến tháo gỡ chiếc hòm. Đinh Duy Thiên nói bên trong không có âm thanh của đồng hồ, cũng không phải là bom hẹn giờ, do đó các chuyên gia sẽ có đủ thời gian để tháo gỡ.

“Trong lúc các chuyên gia làm việc, chúng tôi muốn nhờ cô Khương đây giải thích rõ quan hệ giữa cô và trưởng đoàn Phó.”

Tôi lo lắng nắm chặt mép áo không buông, “Quan hệ giữa họ?”. Tôi vừa nói vừa khẩn cầu tội danh của anh trai tôi không vì vậy mà nặng thêm.

Đinh Duy Thiên lén vuốt tay tôi, sau đó nhìn sang Khương Lệ. Ánh mắt anh lập tức trở nên sắc bén.

Khương Lệ cố gắng dùng tay che kín hai tai, nhưng hiện tại, cả hai tay bị còng chặt, vậy nên dáng vẻ cúi đầu của cô ta trông vô cùng khổ sở, thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.

“Tôi không biết gì hết. Là do hắn ta uy hiếp tôi.” “Cô nói ‘hắn’ là ai?”

“Phó Gia.”

Cô ta vừa nói ra câu này, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

“Phó Gia dùng phương thức gì để uy hiếp cô?”

Khương Lệ ngồi xổm trên mặt đất, đầu gối dán chặt vào mặt. Cô ta cuộn mình như tư thế của đứa trẻ lúc mới sinh, không ngừng run rẩy. Cô ta bắt đầu gào khóc, lúc đầu là nhỏ giọng thút thít, sau đó tiếng khóc càng lúc càng lớn, dường như muốn khóc hết ra, thay cho tất cả oan ức, đau khổ của bao năm nay. Nước mắt giàn giụa chảy trên mặt, ướt cả sàn nhà. Tôi nghe ra được tiếng khóc này không phải là giả vờ, cũng không phải cố tình tỏ ra yếu thế để giảm bớt tội danh. Cô ta khóc để giải tỏa hết cảm xúc của mình, cuối cùng nằm cuộn mình trên sàn nhà. Mấy người phụ nữ chúng tôi cùng lúc lấy khăn tay cho cô ta lau nước mắt.

Khương Lệ khai đứt quãng, “Trước lúc khởi hành… Phó Gia tìm tới tôi. Hắn ta nói hắn biết tôi là hung thủ. Hắn biết tôi từng lao động cải tạo tại cô nhi viện Dương Quang, cũng biết vụ án của đứa bé năm đó không phải là do lỗi của người khác mà là do tôi sơ ý bất cẩn”.

“Cái gì?” Vợ chồng Bành Mỹ đứng bật dậy. Chuyện về đứa bé đã khiến họ giật nảy lên.

“Đúng vậy… chính là đứa bé hai người muốn nhận nuôi. Đứa bé đó kỳ quái lắm, cả ngày lẫn đêm không được để nó xuống giường, lúc nào cũng phải có người ôm nó. Một khi đặt nó xuống, trái tim sẽ không được bơm đủ máu, nó sẽ chết.”

“Đúng rồi… đứa bé đó chính là như vậy. Đứa bé đó bị hở van tim. Trời ơi! Con bé không thể… con bé không thể nằm được! Đây là chuyện chúng tôi biết ngay từ đầu, vậy nên mới chuẩn bị tiền làm giải phẫu tim.” Bành Mỹ lắp bắp nói. Việc này rõ ràng đã tạo nên một vết thương rất lớn cho cô ấy.

Lý Quốc Kiến đỡ lấy Bành Mỹ. Vợ chồng họ dựa sát vào nhau.

“Không đúng, đứa bé đó luôn có người chăm sóc riêng. Nhân viên chăm sóc đó không phải là cô.”

“Quả thực không phải là tôi. Đứa bé này có hai nhân viên thay nhau chăm sóc vào ca sáng và ca tối. Chỉ có điều ngày hôm đó, có một đứa bé khác bị đau bụng, người nhân viên kia vội đưa nó đi bệnh viện nên mới bất đắc dĩ giao cho tôi ôm. Chuyện như vậy cũng từng xảy ra trước đây. Khi bọn họ đi vệ sinh, ăn cơm hay quét dọn đều giao cho tôi hoặc là mấy người giúp việc khác ôm đứa bé. Bà ấy còn dặn tôi không được đặt bé xuống, nếu mệt có thể đưa cho người khác ôm.”

Lý Quốc Kiến hỏi, “Vậy cô đã làm cái gì?”. “Cô đã làm gì?” Bành Mỹ cũng hỏi theo.

“Tôi cảm thấy ôm trong nó tay rất nặng, ôm lâu cũng mệt mỏi, mà đây cũng không phải công việc của tôi. Đứa bé đó cũng không khóc không quấy, vậy nên tôi… tôi liền nghĩ ra cách, lót mấy cái gối nhỏ dưới đầu đứa bé, đặt nó lên giường ngủ, còn mình thì trốn đi chơi.”

Nghe xong chân tướng sự việc, Bành Mỹ khóc trong đau đớn. Một đứa trẻ không hề có quan hệ huyết thống lại khiến cho cô ấy đau thương lâu tới vậy. Nhưng đó là đứa con mà cô ấy tha thiết mong chờ, đó là đứa con mà cho dù có dốc hết sức lực thậm chí là toàn bộ tài sản cô cũng muốn đổi lấy. Giấc mơ được làm mẹ của cô ấy còn chưa kịp thành hiện thực thì đã bị Khương Lệ, chỉ vì lười biếng mà bóp chết trong trứng nước. Tôi không dám nghĩ nếu chuyện đó xảy ra với mình thì sẽ như thế nào. Nhưng tôi cho rằng, bất cứ người phụ nữ nào đang mong ngóng có một đứa con khi rơi vào hoàn cảnh của cô ấy đều sẽ tan nát cõi lòng, đứt từng khúc ruột.

Khương Lệ cố gắng hết sức để nín khóc, cô ta nói, “Sau chuyện đó, cô nhi viện không thể tuyên bố với công chúng rằng người chịu trách nhiệm cho chuyện này là một thiếu niên trong trại giáo dưỡng, do đó chỉ có thể đổ lỗi cho người nhân viên chăm sóc kia. Người đó vì chuyện này mà đã nhảy lầu tự sát”.

Đinh Duy Thiên lấy ra tờ tạp chí tôi đưa cho anh, “Cô nhìn cho rõ, có phải là người trong tấm hình này không?”.

“Đúng, bà ấy chính là mẹ ruột của Lý Tĩnh.”

Tôi cho rằng mình đã nghe lầm. Mãi cho tới khi tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về phía tôi, những ánh mắt đầy thương hại chuyển lên người tôi, tôi mới biết rằng mình không hề nghe lầm. Cô ta nói người nhân viên đó chính là…là…

Có một luồng khí nóng ẩm đi từ ngực lên tận não tôi. Tôi cố gắng dùng lý trí để đè ép luồng oán khí đó nhưng lại bị lửa giận bừng bừng thiêu hủy tâm trí.

Tôi cũng không biết mình lấy đâu ra sức lực, lập tức nhào tới tát cô ta hai cái, “Cô…”.

Mọi người đều không nghe được trong miệng tôi đang nói cái gì. Nhưng tôi rất rõ những câu chữ sắc nhọn mình đang nói ra, “Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô! Tôi muốn giết cô, Khương Lệ!”.

Khương Lệ sao lại dám vô liêm sỉ nói rằng đó là mẹ ruột của tôi. Cô ta không hề hiểu rằng những lời đó có ý nghĩa như thế nào đối với tôi. Mẹ đẻ của tôi, người mẹ tôi chưa một lần được gặp. Tôi cứ nghĩ rằng bà đã chết khi tôi vừa sinh ra. Bây giờ Khương Lệ lại nói cho tôi biết, người phụ nữ dịu dàng trong tấm ảnh kia chính là mẹ ruột của tôi. Tôi không muốn hỏi tại sao mẹ tôi vẫn còn sống cho đến năm năm trước, cũng không muốn hỏi tại sao bà lại không đến tìm tôi. Tôi chỉ biết rằng cô ta đã cướp đi mẹ tôi.

Cô ta nói đó là mẹ tôi, là người mẹ mà tôi đã bao lần tưởng tượng trong giấc mơ, là người mỗi ngày tôi đều nhắc tới trong cuốn nhật ký. Mẹ tôi đã mang theo niềm tiếc nuối tới nhường nào khi lựa chọn tự sát? Bà có bao giờ hi vọng đến một ngày mẹ con chúng tôi đoàn tụ? Bà rất yêu những đứa trẻ ở cô nhi viện, như vậy bà nhất định cũng rất yêu tôi. Tất cả những giả thiết này của tôi đều nhờ sự “sơ ý” của Khương Lệ mà tan thành bọt nước. Đây là tội của Khương Lệ. Cô ta nợ tôi, tôi muốn lấy mạng của cô ta!

Khương Lệ, cô trả cho tôi… Cô trả lại cho tôi…

“Lý Tĩnh!”

Có người ôm lấy tôi. Tôi giãy giụa, cắn vào cánh tay anh. Tôi không thể kìm lại được khát vọng tình thân ruột thịt. Tôi luôn tự nhủ với mình rằng, bố mẹ và anh trai hiện tại đối xử với tôi rất tốt. Nếu như có một ngày bố mẹ ruột của tôi xuất hiện, tôi cũng sẽ chẳng có quá nhiều tình cảm với họ. Nhưng tôi sai rồi. Gen là một thứ không thể lừa dối. Huyết thống là thứ không thể phủ nhận. Nếu như quả thực có một con ác quỷ đang hiện hữu trong tôi, tôi sẽ yêu cầu nó giết chết Khương Lệ. Đinh Duy Thiên ôm tôi. Tôi cắn vào tay anh, mãi cho tới khi hàm răng tê rần anh vẫn không chịu buông ra.

Anh quát, “Lý Tĩnh! Nếu em vẫn còn như vậy, tôi sẽ để bác sĩ mang em ra ngoài”.

Một âm thanh mãnh liệt không ngừng vang lên trong đầu, tôi phải ở lại chỗ này! Tôi phải nghe người đàn bà này nói hết!

Tôi nhả tay anh ra, nuốt vào bụng một ngụm máu tanh. Quá trình lấy lời khai của Khương Lệ tiếp tục dưới sự thẩm vấn của Nghiêm Túc.

“Vậy cô và Phó Gia cùng nhau gây án như thế nào?” “Tôi nói rồi. Tôi bị uy hiếp! Tôi chỉ làm theo những gì hắn ta yêu cầu! Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa, tôi không phải là kẻ chủ mưu! Tại sao các người không đi mà hỏi hắn ta!” “Khương Lệ! Bây giờ là thời cơ tốt nhất để cô nói ra sự thật. Cô có chắc muốn từ bỏ nó không?”

Khương Lệ dần bĩnh tĩnh trở lại.

“Cũng không có gì. Mỗi lần gây án, tôi sẽ phụ trách mang dụng cụ hoặc là đợi sau khi bọn họ hạ độc, mang đi những thứ được để lại ở hiện trường. Ví dụ như kim tiêm, thiết bị chiếu bóng,... Tôi thật sự không am hiểu mấy thiết bị điện đó. Các anh cảnh sát, các anh mở to mắt ra nhìn có được không? Phó Gia bảo gì thì tôi làm nấy thôi.”

“Ồ, cô là người phụ trách thu dọn hiện trường hoặc là mang theo công cụ gây án.”

“Có thể nói là như vậy. Tôi làm xong mọi việc thì sẽ để lại một đôi giày cao gót màu đỏ, ra hiệu mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.”

“Đôi giày đó chính là ám hiệu liên lạc của hai người?” Khương Lệ đảo mắt, “Tôi đúng là xui mười tám đời mới bị dính vào mấy chuyện phiền toái này”.

Tôi bóp chặt tay, móng tay đâm sâu vào trong lòng bàn tay. Tại sao cô ta còn không chịu tỉnh ngộ? Làm sao cô ta có thể nói chuyện dửng dưng như không vậy? Phiền toái? Khi cô ta mười lăm tuổi, phiền toái đã bắt đầu gieo mầm ác.

Đinh Duy Thiên yêu cầu bọn họ dừng lại, sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện một lần, “Được rồi. Như vậy tôi sẽ tổng kết lại thế này, Khương Lệ, cô xem có đúng không? Cô đến cô nhi viện Dương Quang để lao động cải tạo. Lúc đó, công việc của cô là làm những việc lặt vặt và giúp đỡ cho các nhân viên chăm sóc tại đó. Vì hành vi sai lầm của cô mà một đứa bé vô tội đã đột tử. Sau đó mẹ của Lý Tĩnh chịu tội thay cô. Làm sao cô biết người nhân viên chăm sóc kia là mẹ của Lý Tĩnh? Lúc đó cô đâu có quen biết Lý Tĩnh.”

“Đầu tiên, mẹ con họ trông quá giống nhau, ai gặp đều có thể nhìn ra. Hơn nữa, chính Phó Gia đã thừa nhận bà ấy là mẹ của Lý Tĩnh.”

Nghiêm Túc đang dùng tốc độ nhanh nhất để ghi chép lại cuộc đối thoại này.

Đinh Duy Thiên tiếp tục hỏi,“Như vậy có thể nói, Phó Gia đã sớm biết bà ấy là mẹ của Lý Tĩnh, hơn nữa còn biết sự thật rằng bà ấy bị cô liên lụy. Từ đó anh ta uy hiếp cô nhất định phải trợ giúp anh ta, làm tòng phạm trong chuyến du lịch này, đúng không?”.

Khương Lệ cắn môi, “Đúng là như vậy”.

“Vậy hãy thử nói xem cô và Phó Gia, còn cả Đàm Tấn Lỗi, phân công công việc như thế nào? Trong vụ án của Kỷ Tiểu Lộ, người ra tay là Đàm Tấn Lỗi sao?”

“Đúng vậy.”

“Thế Phó Gia thì sao?”

“Cung cấp thuốc độc và cất giấu những thứ thuốc đó vào bút máy rồi mang tới sân bay.”

“Cô thì sao?”

“Tôi yêu cầu tiếp viên hàng không đưa cho tôi loại kim tiêm dùng một lần.”

“Tại sao lại là cô?”

“Vì tôi nói, tôi phải tiêm estrogen để trị bệnh, hơn nữa tôi đã tiêm ngay trước mặt cô ta. Có điều sau đó, tôi đã nhân cơ hội mang chiếc kim tiêm đó ra ngoài.”

Đinh Duy Thiên gật đầu, “Sau đó mọi chuyện cứ vậy diễn ra theo đúng kế hoạch. Bất kỳ ai trong số ba người các cô cũng có thể lừa Kỷ Tiểu Lộ ra ngoài. Sau đó để cho Đàm Tấn Lỗi tiêm thuốc độc vào người cô ấy, cuối cùng vứt kim tiêm chứa độc đó vào cái thùng rác nơi mà đáng lẽ cô đã vứt kim tiêm sau khi tự tiêm estrogen cho mình. Sau khi làm xong, cô còn đặt một đôi giày cao gót màu đỏ tại chỗ ngồi của Kỷ Tiểu Lộ. Mục đích, một là để đánh lạc hướng, hai là báo để đồng bọn của cô biết được mọi chuyện đều đã xử lý xong”.

Khương Lệ run lên một lúc mới miễn cưỡng nói, “Gần như là như vậy”.

Nghiêm Túc ra vẻ khinh thường, nói, “Như vậy tôi chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra được, người bỏ độc vào cốc Coca cũng là mấy người các cô”.

Khương Lệ sợ hãi, cả người run lên: “Đúng vậy”.

“Tôi gây hấn với Lý Tĩnh trên máy bay, mục đính là để cô ấy rời khỏi chỗ ngồi. Sau đó Phó Gia ở ghế sau thừa cơ ra tay. Đợi khi hắn ta bỏ thuốc độc vào cốc, tôi sẽ đặt chiếc giày màu đỏ ở dưới chỗ của Đàm Tấn Lỗi nhằm đánh lạc hướng mọi người, khiến cho cảnh sát nhận định rằng mục tiêu của chúng tôi rất có khả năng là Đàm Tấn Lỗi. Lý Tĩnh chỉ vì sai sót của hung thủ mà trúng độc.”

“Tại sao mỗi lần đặt giày đều là cô? Chuyện này có lý do riêng gì sao?”

Ánh mắt Khương Lệ không còn bi ai như lúc nãy. Cô ta giờ đây mang một vẻ lạnh lùng khi trả lời câu hỏi, giống như người ban nãy bị thẩm vấn không phải là cô ta vậy.

“Đúng, vì chỉ có tôi mới có thể đi ủng. Cũng chỉ có ủng của tôi mới có thể giấu một đôi giày khác bên trong.”

Cô ta nhìn chằm chằm xuống chân mình. Tôi vô cùng oán hận người này. Cô ta không chỉ hại chết mẹ tôi, còn muốn đem mọi tội danh đổ lên đầu anh trai tôi. Cô ta đang nói dối! Cô ta đang nói dối!

Tôi quay sang tức giận nhìn cô ta, “Khương Lệ, cô phải biết rằng ngụy tạo lời khai sẽ làm tăng tội của cô. Người hạ độc là cô đúng không? Cô hoàn toàn có thể nhân cơ hội cãi nhau với tôi để lén lút hạ độc. Nhất định cô phải đem toàn bộ những chuyện này đổ lên đầu anh trai tôi sao? Cô cho rằng như vậy cô sẽ vô tội sao? Thật nực cười. Cô đừng nằm mơ. Cảnh sát sẽ điều tra rõ chân tướng”.

Khương Lệ như một con rắn độc cắn chặt lấy tôi không buông, “Ha ha ha, kẻ nực cười chính là cô. Tất cả mọi người đều biết rõ Phó Gia chính là kẻ chủ mưu, sao cô còn dùng cái cớ vụng về như vậy để thay hắn ta che giấu? Trình độ biện giải này của cô đúng là của một đứa trẻ con. Chỉ vì hắn ta là anh trai cô mà cô tìm cách bao che cho hắn sao? Cô thật sự cho rằng hắn ta muốn cô gánh tội thay hắn ta hay sao? Trong lòng cô, hắn ta hèn nhát như vậy sao? Thật không hiểu tại sao hắn ta có thể yêu một cô em gái nhu nhược như vậy! Cô vốn không xứng được hắn ta yêu!”

Đinh Duy Thiên nhìn Nghiêm Túc, nói, “Bên kia tiến hành tới đâu rồi?”.

Nghiêm Túc không nắm rõ tình hình, gãi cằm nói, “Để tôi đi gọi điện thoại”.

Chúng tôi đợi tầm mười lăm phút, Nghiêm Túc mang một chiếc hộp giấy đi vào.

“Trong đó chứa cái gì vậy?”

“Báo cáo đội trưởng, là một máy chiếu LED mini cùng thiết bị phát tín hiệu. Bom dưới đáy hòm đã được tháo gỡ an toàn.”

Đinh Duy Thiên ừ một tiếng.

Nghiêm Túc không nén được sự phấn khích, hăng hái nói, “Hay lắm. Vụ này chúng ta thu hoạch lớn rồi”.

Tôi nhớ khi vào cửa, bên trong hộp trang điểm của Khương Lệ không hề có những thứ này. Như vậy, rất có khả năng những thiết bị này đã được đặt sẵn ở nơi tổ chức trận đấu. Cô ta chỉ cần đi lấy rồi đặt vào trong hòm.

Đấu trường dậy lên tiếng cổ vũ, hết lượt này tới lượt khác. Không hiểu sao, ánh đèn trong phòng họp bỗng nhấp nháy, rồi lập tức trở lại màu trắng ngà như bình thường.

“Phòng họp loại nhỏ như nơi này có thể sử dụng máy chiếu, đúng không?” Đinh Duy Thiên nhún nhẹ vai. Anh đang cố tìm kiếm một thứ tương tự như vải trắng hoặc bảng trắng. Quả nhiên, trong phòng họp có một màn chiếu được thu gọn lại. Anh kéo nó ra, cố định vào khung. Chiếc máy chiếu LED mini này sử dụng nguồn điện ắc quy được gắn sẵn, vậy nên cho dù ở nơi nào cũng có thể hoạt động được.

Khi nhìn những hình ảnh đầu tiên của video, Thôi Tập Lương ngây thơ nở nụ cười, “Thứ này tôi đã từng xem rồi”.

Anh ta nói đúng. Đoạn video đen trắng về trận quyền Anh này mọi người đều đã xem rồi. Bản thân tôi cũng đã tiếp xúc với nó ít nhất là ba, bốn lần. Tuy nhiên mỗi lần xem sẽ là một đoạn khác nhau, tất cả đều không hoàn chỉnh.

Lần đầu tiên tôi xem nó là tại khách sạn sân bay Fukuoka, là hình ảnh cảnh hai võ sĩ lên đài, dưới sự ra hiệu của trọng tài, họ bắt đầu xông lên ra đòn. Hiệp đầu tiên, thực lực giữa hai người có sự chênh lệch rõ rệt. Võ sĩ người da đen hoàn toàn chiếm thế thượng phong.

Lần thứ hai tôi xem nó là trên máy bay khi đang trên đường tới Los Angeles. Video chiếu tới giữa hiệp hai, khi thực lực của hai võ sĩ có sự khác biệt ngày càng rõ ràng. Tuyển thủ người da đen ra một đòn “móc lên” đánh vào dưới cằm tuyển thủ người châu Á, khiến cho cả hàm răng anh ta phải chịu tác động mạnh. Võ sĩ người châu Á chỉ có thể đưa tay lên đỡ đòn. Anh ta nhổ một ngụm nước bọt đầy máu đen thùi lùi.

Lần thứ ba tôi xem nó là ở trên tường của bệnh viện tại Los Angeles. Trải qua mấy hiệp chịu đòn, tay đấm người châu Á vung quyền đánh mạnh. Anh ta như biến thành một con người khác, chỉ biết liên tục tấn công. Trong nháy mắt, anh ta bùng nổ, hung hãn đánh trả đối phương. Bầu không khí tại đó vô cùng sôi nổi, thậm chí khán giả châu Á còn dấy lên tia hi vọng thắng lợi.

Lần thứ tư tôi phát hiện ra chiếc máy chiếu này là tại khách sạn ở Los Angeles. Nó nằm ngay trong vali của tôi. Vì bị phát hiện quá nhanh nên đoạn video không được phát hết. Chỉ có hình ảnh võ sĩ người châu Á vô cùng hung hãn, ra đòn mạnh mẽ khác thường. Anh ta giống như Đàm Tấn Lỗi khi dùng thuốc kích thích, liều mạng tấn công.

Hôm nay, chúng tôi được xem phiên bản hoàn chỉnh của video này. Thế tấn công của võ sĩ người châu Á chỉ kéo dài được nửa ván, sau đó sức lực của anh ta suy kiệt rõ ràng. Võ sĩ người da đen quay đầu trở lại. Lần này anh ta có vẻ như đang dốc toàn bộ sức lực. Tôi quay đầu đi, không đành lòng xem cảnh tượng như vậy. Võ sĩ người châu Á bị đánh đến mức không thể chống đỡ nổi. Tôi cho rằng đây không còn là quyền Anh nữa, mà là một vụ mưu sát bị biến tướng!

Cuối cùng, khi võ sĩ người châu Á hoàn toàn mất đi ý thức và ngã xuống sàn đấu, trọng tài mới tuyên bố trận đấu kết thúc. Kết quả không còn gì phải bàn cãi, người chiến thắng là võ sĩ người da đen. Trọng tài giương cao cánh tay của anh ta lên.

Kết thúc video còn có một dòng phụ đề khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, “Để SFV và MGM Grand đều lên Thiên Đường thôi!”.

“Nghĩa là khi video hết, bom sẽ tự động nổ?”

Khương Lệ mê man gật đầu, “Tôi không hiểu mấy thứ đồ này, có khả năng chính là như vậy”.

“Người đầu tiên phải chết là cô?” “Đúng, tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.”

“Cô có biết mình đang làm cái gì không? Hành động của cô chính là đánh bom liều chết. Cô có biết mình sẽ mang theo bao nhiêu sinh mệnh vô tội hay không? Tất cả những người ngồi đây đều phải chết!” Nghiêm Túc đan hai tay vào nhau, không ngừng quở trách Khương Lệ. Tâm trạng kích động của anh ta khiến hầu hết mọi người đều bị cuốn theo. Đối mặt với việc tính mạng bị đe dọa, các thành viên trong đoàn cũng bắt đầu chỉ trích Khương Lệ. Tưởng Liên Thành chửi ầm lên. Lý Quốc Kiến quát mắng. Ngay cả người ôn hòa như Bành Mỹ cũng nói lời trách móc.

Đinh Duy Thiên lại hỏi Nghiêm Túc, “Vậy thì bom dưới chỗ ngồi của chúng ta đã được gỡ hết chưa?”.

“Đó là một thiết bị vô cùng đơn giản, thậm chí có thể nói là rất thô sơ. Các chuyên gia đã gỡ bỏ rất thuận lợi, cũng không gây kinh động tới khán giả.”

“Đơn giản? Thô sơ?”

“Đúng vậy. Các chuyên gia thậm chí còn nói đùa, họ đang suy nghĩ không biết thứ này có phải là bom hay không, có nổ được không nữa.”

Đinh Duy Thiên suy nghĩ một lúc, vẻ mặt dịu lại.

“Vậy thì Khương Lệ, cô hãy nói một chút về đoạn video này cùng những thiết bị gây nổ thô sơ kia đi.”

“Đoạn video đó là một vụ bê bối của SFV xảy ra từ nhiều năm trước.”

“Ồ?”

“Trên đường tới bệnh viện, người võ sĩ Trung Quốc trong đoạn video đó đã ngừng thở, cuối cùng cũng không qua khỏi được. Anh ta bị đánh chết ngay trên võ đài. Địa điểm tổ chức cuộc tranh tài này chính là vị trí hiện tại của chúng ta. Đơn vị tổ chức cũng chính là SFV, thời gian là vào khoảng năm 1940. Do suy thoái kinh tế, bang Nevada đã đưa ra đạo luật hợp thức hóa đánh bạc. Có điều khi đó vẫn chưa có khách sạn MGM Grand này. Ở đây chỉ có một quán bar rách nát cùng một sân đấu ngoài trời. Khán giả chưa có ghế ngồi mà vẫn ngồi trên dây thừng, vừa uống rượu, vừa cổ vũ và đặt tiền cược. Để tăng tính giải trí, SFV đã làm trái quy tắc, cho người võ sĩ kia dùng thuốc phiện, khiến cho anh ta bùng nổ sức mạnh rồi cuối cùng cơ thể bị suy kiệt.”

Tưởng Liên Thành không nhịn được ưỡn bụng, “Coi như đây là bê bối từ lâu của SFV đi, nhưng tại sao lại bắt chúng ta xem những thứ này?”.

Khương Lệ bất ngờ chỉ vào tôi, “Đơn giản, bởi vì người võ sĩ Trung Quốc ngã xuống đó chính là ông nội của Lý Tĩnh”.

Tôi thật sự không muốn tin những gì Khương lệ vừa nói, trong lòng tôi đang dâng trào một cảm xúc ấm ức không thốt được nên lời. Tôi tin rằng không ai có thể hiểu được tâm trạng của mình lúc này. Cảm giác mệt mỏi đeo bám lấy tôi. Ai có thể đến và nói với tôi rằng đây không phải là sự thật được không? Cầu xin các người, ai đó hãy nói với tôi như vậy đi!

Đinh Duy Thiên phiền não nhún vai, “Làm sao vậy Lý Tĩnh, không chịu được sao? Nét mặt em bây giờ không khác gì một con chim yến bị nhốt trong lồng. Đây không phải là phong cách của em. Tuy rằng câu chuyện này hết sức ly kỳ, nhưng chúng tôi đã lấy đoạn video này đi kiểm tra, quả thực là có sự việc như vậy. Khi đó quy định thi đấu, quy chế trọng tài còn chưa đầy đủ. Xảy ra chuyện như vậy, tất cả chúng tôi đều rất kinh ngạc. Lịch sử lớn mạnh của SFV cũng là lịch sử đẫm máu trên sân quyền Anh”.

Anh lấy ra một điếu thuốc, xoay xoay nó trên tay nhưng không châm lửa.

Hình như Nghiêm Túc cho rằng bây giờ là cơ hội để anh ta thể hiện, bèn cướp lời, “Vậy thì tới đây chân tướng của sự việc đã được phơi bày. Người giết chết Kỷ Tiểu Lộ là Đàm Tấn Lỗi. Khương Lệ là đồng phạm, còn người chủ mưu lên kế hoạch cho toàn bộ mọi việc chính là Phó Gia. Cũng chính người này đã hạ độc Lý Tĩnh. Đàm Tấn Lỗi, do chịu sự tàn phá của thuốc kích thích và lý trí nên anh ta đã lựa chọn tự sát. Phó Gia vì muốn báo thù cho mẹ và ông nội của Lý Tĩnh, mà định dùng bom giết chết tất cả mọi người ở đây đồng thời hủy hoại uy tín của MGM Grand và SFV. Có thể tưởng tượng ra, nếu như ngày hôm nay thật sự xảy ra sự cố như vậy, hai công ty này sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng, rất khó có thể ngóc đầu lên được. Cùng lúc đó, Phó Gia và Lý Tĩnh cũng sẽ chết chung. Tình cảm dồn nén bao lâu không được giãi bày của anh ta cuối cùng sẽ được giải thoát bởi sự hủy diệt này. Nếu cả đời anh ta không có được Lý Tĩnh, thì chi bằng giết luôn cô ấy đi, không dùng thuốc độc thì dùng bom. Đội trưởng, cách phân tích của tôi có đúng không? Cũng khá là logic đấy chứ”.

Đinh Duy Thiên gõ gõ đầu lọc thuốc lá lên mặt bàn, “Phân tích khá đấy”.

Tôi đan chéo hai tay, híp mắt lại nhìn trần nhà. Lần đầu tiên, tôi được tiếp xúc với sự thật của một vụ án phức tạp như vậy. Tôi giống như một đứa trẻ sơ sinh, chỉ biết dùng tai và mắt để nắm lấy những thông tin bọn họ đưa ra. Tôi không thể bình tĩnh suy nghĩ, những suy nghĩ của tôi cũng đã trở nên tầm thường, không có ý nghĩa. Có đúng là như bọn họ nói không? Ngay từ đầu, anh trai tôi đã muốn thay ông nội và mẹ tôi báo thù. Ngay từ lúc trao giải thưởng, anh đã bắt đầu kịch bản của mình. Anh tập trung tất cả những người có liên quan lại với nhau, dệt cho chúng tôi giấc mộng đẹp về một chuyến du lịch nước ngoài. Anh tiến hành sắp xếp kế hoạch ăn ở và du lịch cho chúng tôi, và thứ chờ chúng tôi ở cuối hành trình chính là địa ngục. Bọn họ nhắc tới “tên hung thủ” nghe thật xa lạ. Nhưng “tên hung thủ” đó chính là anh trai tôi. “Tên hung thủ” đó chính là người anh trai tôi đã biết hai mươi năm sao?

Khương Lệ bị cảnh sát áp giải đi. Mấy người chúng tôi đi ra khỏi phòng họp, ngước mắt nhìn lên sân đấu, cảm giác như đã cách một đời. De La Hoya và Floyd Mayweather vẫn chưa phân thắng bại. Sau mười hai hiệp, ba vị trọng tài tính điểm: 115:115! 115:115! 115:115! Thế hòa! Ở trận cuối cùng, thật bất ngờ là hai vị võ sĩ đã hòa nhau. Khán giả trên cả sân đấu đứng dậy, những tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Bọn họ đang cổ vũ cho quá khứ của hai ông vua quyền Anh, cũng là đang cổ vũ cho trận hòa tối nay.

Tối hôm ấy, một mình tôi đi qua đi lại khắp phòng, cảnh sát đã dọn dẹp và mang đi hết quần áo và giày dép, còn cả một số đồ lặt vặt của Khương Lệ, căn phòng này đã không còn thứ gì có liên quan tới cô ấy. Tối nay là lần đầu tiên tôi không viết nhật ký gửi cho bố mẹ trên trời cao, cũng là lần đầu tôi không thể nào mở nổi cuốn nhật ký nặng nề đó ra. Tôi vuốt vuốt hình Hello Kitty ở trên bìa cuốn nhật ký, nhưng tôi lại không có dũng khí viết ra bất cứ chữ nào.

Nếu như thế gian này quả thực có địa ngục, vậy thì nơi tôi đang đứng, chính là địa ngục.

Sổ tay công tác của Đinh Duy Thiên

(nội dung bản dịch)

Las Vegas, thứ Sáu, ngày mùng 9 tháng 7.

Buổi tối, mọi người đề nghị đi uống rượu, xem như là chúc mừng việc phá án thành công.

Ngay từ đầu, vụ án này đã rất khó giải quyết, cho tới hôm nay toàn bộ nghi phạm đều đã sa lưới. Vụ nổ lớn mà Phó Gia lên kế hoạch cũng không xảy ra. Nếu nhìn theo góc độ đó, chúng tôi có thể coi là toàn thắng.

Trong bữa tiệc mừng, tôi nói mình vẫn có vài điểm nghi vấn. Nghiêm Túc nói rằng tôi mới có vấn đề, vì anh ta cho rằng bây giờ vụ án này đã hoàn toàn không còn điểm nào đáng nghi nữa. Tất cả động cơ phạm tội của nghi phạm đều đã được đưa ra ánh sáng.

Trong nước gửi tin tới, cũng giống y như suy đoán trước đây của chúng tôi: Trong đó bao gồm việc Phó Gia đã thao túng kết quả giải thưởng, những ghi chép về biểu hiện của Khương Lệ trong quá trình lao động cải tạo cùng với việc Viện trường cô nhi viện thừa nhận tại đồn cảnh sát về việc lạm dụng những thiếu niên tham gia lao động cải tạo, coi bọn họ như những nhân viên khác, bắt bọn họ giúp cô nhi viện trông nom trẻ sơ sinh.

Cảnh sát Las Vegas cũng đã có kết quả xét nghiệm. Trên cuốn tạp chí đã tìm ra rất nhiều dấu vân tay của Phó Gia, chứng tỏ đây vốn là thứ anh ta để lại. Nghiêm Túc suy đoán có khả năng là anh ta đã để quên ở trên xe, vì thế cuốn tạp chí này mới vô tình rơi vào tay Lý Quốc Kiến. Điều này cũng chứng minh, ngay từ đầu Phó Gia đã biết chuyện của mẹ Lý Tĩnh. Cảnh sát Los Angeles sau khi khám nghiệm tử thi cũng đã có thu hoạch. Bọn họ xác nhận Đàm Tấn Lỗi đã uống thuốc trong một thời gian dài. Lượng độc tố lấy được trong nội tạng của anh ta đã chứng minh cho điều này.

Tất cả mọi chuyện đều được tiến hành nhanh chóng, thuận lợi vượt quá sức tưởng tượng làm tôi phải tự nhắc nhở mình, thế này chẳng phải là thuận lợi đến mức đáng ngờ sao?