← Quay lại trang sách

Chương 1

Khi Hanio tỉnh giấc, mọi thứ xung quanh chói lóa, đến nỗi anh nghĩ rằng mình đang ở trên thiên đường. Nhưng có một cơn đau dữ dội ở phía sau đầu anh. Chắc chắn là không thể có chuyện bị đau đầu ở trên thiên đường.

Thứ đầu tiên anh nhìn thấy là một ô cửa sổ lớn bằng kính mờ. Ô cửa sổ không được trang trí gì cả, xung quanh chỉ toàn màu trắng.

“Hình như anh ấy tỉnh rồi.” Ai đó nói.

“Ồ, thế thì tốt quá! Giúp được một người thì cả ngày mình sẽ cảm thấy dễ chịu mà.”

Hanio nhướng mắt. Đứng đó là cô y tá và một người đàn ông ục ịch trong bộ đồng phục của nhân viên cứu hộ.

“Cứ ở nguyên vậy! Bình tĩnh nào! Anh không được cử động loạn xạ lên đâu nhé.” Người y tá giữ lấy vai anh.

Hanio hiểu rằng mình vừa tự tử thất bại.

*

Anh đã uống một lượng lớn thuốc ngủ trên chuyến tàu điện cuối cùng. Chính xác là đã uống hết đống thuốc tại một vòi nước trong nhà ga rồi mới bước lên tàu. Anh nằm dài lên hàng ghế trống và kể từ giờ phút đó chẳng còn biết gì nữa. Không phải là anh tự tử sau khi đã suy nghĩ kỹ càng. Một chiều tối nọ, trong lúc đang đọc tờ báo chiều tại một quán ăn nhanh mà anh vẫn thường đến dùng bữa tối, bỗng nhiên anh muốn chết.

Nhân viên Bộ Ngoại giao là một gián điệp.

Ba nơi bị lục soát, trong đó có Hiệp hội hữu nghị Nhật - Trung.

Bộ trưởng McNamara chuyển giao: Quyết định chính thức.

Sương khói bao trùm khu vực thủ đô: Cảnh báo đầu tiên về mùa đông.

Vụ nổ ở sân bay Haneda: Aono bị truy tố “Tội ác khủng khiếp” lãnh án chung thân.

Xe tải lao vào đường tàu, va chạm với tàu chở hàng.

Cấy ghép thành công van động mạch chủ của người đã qua đời cho một phụ nữ.

900.000 yên bị cướp: Cướp tại một chi nhánh ngân hàng của Kagoshima.

(Ngày 29 tháng Mười một)

Đó chỉ là những chuyện hàng ngày lặp đi lặp lại, chẳng có gì đặc biệt cả. Chúng hoàn toàn không đem lại cho anh cảm xúc nào.

Sau đó, anh đột ngột nghĩ về việc tự tử như thể đang lên kế hoạch cho một chuyến dã ngoại. Nếu buộc phải đưa ra lý do, anh chỉ có thể nghĩ được rằng bởi mình hoàn toàn chẳng có lý do gì để tự tử nên mới tự tử.

Anh không thất tình, mà cho dù có là thất tình đi nữa, Hanio cũng không phải là kiểu người sẽ tìm đến cái chết. Hiện tại anh cũng chẳng có gì phải lo lắng về tiền bạc. Anh là một người viết nội dung quảng cáo. Lời giới thiệu trong chương trình quảng cáo trên tivi cho hãng dược phẩm Goshiki về thuốc dạ dày có tên “Thoải mái” là một trong số những thứ mà anh đã viết:

“Thoải mái. Rõ rệt. Không tái phát. Vừa mới uống xong thì đã khỏi rồi.”

Tài năng của anh được công nhận đến mức cho dù có tách ra làm riêng thì mình anh vẫn sẽ có thể đảm đương tốt, nhưng anh lại chẳng hề có ý định như vậy. Hanio hài lòng khi làm việc cho một công ty tên là Tokyo Ad và nhận được mức lương khá cao. Cho đến ngày hôm qua, anh luôn là một nhân viên mẫn cán và nghiêm túc.

Chà. Nếu thử suy nghĩ thì chuyện khác mới là nguyên nhân của việc tự tử. Thực ra, anh đã đọc lướt qua tờ báo chiều với sự uể oải đến nỗi để trang bên trong rớt xuống chân bàn.

Anh quan sát tờ báo rơi, giống như cách mà một con rắn lười biếng đang quan sát lớp da của nó được lột ra. Trong lúc đó, anh băn khoăn về việc nhặt trang báo lên. Mặc tờ báo ở đó cũng không sao, nhưng anh chẳng hiểu được hành động nhặt nó lên là vì một thói quen mang tính xã hội hay bởi một quyết tâm quan trọng: khôi phục lại trật tự trên mặt đất.

Dù là gì thì anh cũng đã khom người dưới chiếc bàn nhỏ đang lung lay và vươn tay ra.

Ngay lúc đó, ánh mắt Hanio va phải một thứ thật khủng khiếp. Một con gián đang nằm im trên tờ báo rơi xuống hồi nãy. Ngay lúc anh vươn tay ra, con côn trùng màu gỗ gụ bóng loáng này phóng đi với một sức mạnh phi thường và lẫn vào giữa những dòng chữ in trên báo.

Thế nhưng, cuối cùng anh vẫn nhặt tờ báo lên, đặt trang anh đang đọc ban nãy trên bàn và đưa mắt nhìn qua trang báo vừa nhặt. Bỗng tất cả những chữ mà anh định đọc đều biến thành gián. Khi anh chuẩn bị đọc thì thật kỳ lạ, những con chữ biến thành những tấm lưng màu đỏ thẫm, sáng bóng rồi bỏ chạy.

“A, cuộc đời đã trở thành một hệ thống như thế này.”

Anh chợt bừng tỉnh. Sau khi hiểu ra điều đó, bỗng dưng anh khao khát được chết.

Ôi không, thế này là bị sa đà vào giải thích nhiều quá.

Mọi thứ chẳng phải tự nhiên mà rõ ràng như vậy. Chỉ là sau khi nghĩ rằng ngay cả những con chữ trên tờ báo đều biến thành gián thì có sống cũng chẳng để làm gì, cuối cùng ý tưởng về cái chết đã lọt vào đầu anh. Kể từ giây phút đó, cái chết bao trọn lấy anh, tình cờ trùng hợp như hộp thư màu đỏ đội chiếc mũ trắng tinh sau một trận mưa tuyết.

Thế rồi, Hanio cảm thấy có gì đó vui vui. Anh vào hiệu thuốc để mua thuốc ngủ nhưng vẫn thấy chưa sẵn sàng để nốc hết ngay lập tức. Vì thế, anh ra rạp xem liền một mạch ba bộ phim. Rời khỏi đó, anh ghé vào một quán bar tươi mát thỉnh thoảng vẫn đến.

Cô gái mập mạp ngồi bên cạnh tạo cho anh một cảm giác tẻ nhạt và hoàn toàn chẳng làm cho anh có chút ham muốn nào.

“Anh sắp tự tử.” Thật khổ sở khi Hanio lại muốn thú nhận như thế này.

Anh thúc nhẹ vào khuỷu tay tròn trịa của cô gái. Cô liếc một cái rồi uể oải xoay người về phía anh như thể việc đó cần đến một nỗ lực phi thường rồi cười như gái quê.

“Xin chào!” Hanio nói.

“Chào anh.”

“Em thật xinh đẹp.”

“Hì hì.”

“Em có biết anh sẽ nói gì tiếp không?”

“Hì hì.”

“Có lẽ là em không biết được đâu.”

“Cũng không hẳn là em hoàn toàn không biết.”

“Tối nay, anh định sẽ tự tử.”

Thay vì ngạc nhiên, cô gái lại há miệng thật to và cười. Rồi cô ta ném một miếng mực khô đã xé vào sâu trong cái miệng đang cười đó, vừa cười vừa nhai ngấu nghiến. Mùi mực khô bám quanh mũi Hanio.

Lúc đó, hình như một người bạn xuất hiện, nhiệt tình vẫy tay về phía cô ta. Chẳng thèm chào anh, cô đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Thế là, Hanio một mình rời khỏi quán. Anh cảm thấy bực bội vì người ta không tin rằng anh muốn tự tử.

Buổi tối hãy còn dài, nhưng anh lại khăng khăng lên “chuyến tàu cuối” mà mình đã quyết định nên buộc phải nghĩ cách giết thời gian. Anh vào một quán pachinko [1] và bắt đầu chơi. Bao nhiêu là bi xuất hiện. Một đời người sắp kết thúc, vậy mà những viên bi cứ thế tuôn ra liên tục. Anh có cảm giác như bị đùa giỡn vậy.

Rốt cuộc, đã đến thời điểm của chuyến tàu cuối.

Hanio đi vào cửa soát vé ở nhà ga, uống thuốc tại vòi nước rồi lên tàu.