← Quay lại trang sách

Chương 2

Trước mắt Hanio, người vừa tự tử bất thành, một thế giới tự do đến tuyệt vời đã mở ra, nhưng anh có chút trống rỗng.

Kể từ hôm đó anh hoàn toàn đoạn tuyệt với những ngày tháng mà anh đã từng nghĩ rằng nó sẽ kéo dài mãi mãi. Anh có cảm giác tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. Thời gian sẽ chẳng một lần trở lại, từng ngày từng ngày sẽ chết dần. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dạng đó phơi bày ra như lũ ếch chết trơ cái bụng trắng hếu.

Anh nộp đơn thôi việc cho Tokyo Ad. Việc kinh doanh của công ty đang tốt nên họ đã trả cho anh một khoản trợ cấp nghỉ việc đáng kể. Điều này giúp anh có thể sống mà không phiền đến ai cả. Anh đã đăng tin quảng cáo như sau ở mục “Tìm việc làm” trong một tờ báo hạng ba:

“Tôi bán mạng. Cứ dùng nó như bạn muốn. Tôi là một người đàn ông 27 tuổi. Tôi sẽ giữ bí mật tuyệt đối và không gây phiền hà gì.”

Anh thêm địa chỉ căn hộ của mình vào, sau đó dán một tờ giấy với những chữ được thiết kế điệu đà lên cửa:

“Life for sale - Yamada Hanio”

Ngày đầu tiên đăng quảng cáo, chẳng có ai đến. Nhưng anh trải qua thời gian nhàn nhã của những ngày không phải đi làm mà không hề có chút buồn chán. Anh nằm dài trong phòng để xem tivi hoặc chìm đắm trong mộng tưởng mơ hồ.

Khi xe cấp cứu đưa Hanio đến bệnh viện, anh đã hoàn toàn bất tỉnh, vì vậy chắc chắn là anh không nhớ được chuyện gì đã xảy ra. Nhưng lạ thay, khi nghe thấy tiếng còi xe cứu thương rền rĩ thì những ký ức về chiếc xe đó lại quay trở về một cách rõ rệt. Anh nhớ rõ mồn một rằng mình đã nằm trên giường và ngáy rất to. Một nhân viên y tế trong bộ đồ màu trắng ngồi bên cạnh, ấn cái chăn xuống để giữ cho cơ thể anh không rơi ra khỏi giường do xe bị xóc nảy. Nhân viên đó có một nốt ruồi lớn ngay bên mũi.

Dù gì thì cuộc sống mới này cũng trống rỗng làm sao, giống như một căn phòng không có đồ đạc vậy.

Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa căn hộ. Mở cửa ra, anh thấy một người đàn ông già, nhỏ nhắn, ăn mặc chỉnh tề. Hành động như thể có người theo dõi mình, ông ta vội vàng vào nhà và đóng cánh cửa phía sau lại.

“Cậu là Yamada Hanio?”

“Phải.”

“Tôi đọc quảng cáo của cậu trên báo.”

“Ồ, mời ông vào đây.”

Hanio dẫn ông ta vào góc căn phòng trải thảm đỏ và có bộ bàn ghế màu đen - chỗ đó giống như nơi làm việc của một người trong ngành thiết kế vậy.

Khi lịch sự cúi chào và ngồi xuống, ông già phát ra tiếng rít qua lưỡi như một con rắn hổ mang.

“Cậu là người đang bán mạng?”

“Phải.”

“Nhìn cậu rõ ràng vẫn còn trẻ và đang sống ổn đấy chứ. Tại sao cậu lại muốn làm vậy?”

“Đừng hỏi những thứ thừa thãi.”

“Vậy cậu đang bán mạng mình với giá bao nhiêu?”

“Điều đó phụ thuộc vào quyết định của ông.”

“Sao lại vô trách nhiệm như vậy chứ? Cậu hãy định một cái giá cho mạng sống của chính mình đi. Nếu tôi nói là sẽ mua với giá 100 yên thì cậu sẽ làm gì?”

“Nếu đó là những gì ông muốn thì cũng không sao cả.”

“Thôi nào, đừng nói những điều ngớ ngẩn nữa.”

Ông ta lấy chiếc ví từ túi trước ngực áo và rút ra năm tờ 10.000 yên mới cứng đến nỗi cứa đứt được cả tay rồi trải chúng ra theo hình quạt như thể đang chơi bài.

Hanio cầm lấy 50.000 yên đó với ánh mắt vô cảm.

“Nào, hãy nói với tôi bất cứ điều gì ông muốn. Tôi sẽ không từ chối đâu.”

“Chà.”

Ông lão rút điếu thuốc lá đầu lọc ra.

“Nếu hút thứ này cậu sẽ bị ung thư phổi đấy. Làm một điếu không? Một người đã bán mạng mình thì có gì phải lo lắng về bệnh ung thư nữa nhỉ?

Chuyện tôi muốn cũng đơn giản thôi. Vợ tôi, thật ra là người vợ thứ ba, hiện tại hai mươi ba tuổi. Chúng tôi hơn kém nhau đúng nửa thế kỷ. Cô ấy là một phụ nữ tuyệt vời. Bầu ngực của cô ấy, chúng hướng ra hai bên như thế này, giống như đôi chim bồ câu đang giận dỗi nhau. Môi của cô ấy cũng vậy, ngọt ngào, hờn dỗi và một cái hướng lên trên, một cái hướng xuống dưới. Tôi không biết phải nói gì về cơ thể tuyệt vời ấy nữa. Đôi chân cũng thật tuyệt. Mặc dù thời nay, đôi chân thon thả một cách bất thường và trông ốm yếu đang là mốt, nhưng đôi chân của cô ấy lại thon dần từ cặp đùi đầy đặn cho đến tận mắt cá chân, đẹp không lời nào tả xiết. Mông của cô ấy đầy đặn giống như những đụn đất mà bọn chuột chũi đào lên vào mùa xuân.

Cô ấy đã rời bỏ tôi và tự ý đi lại với hết người này đến người khác. Hiện giờ cô ấy đã trở thành tình nhân của một gã hạng ba [2] . Hắn là một tên côn đồ, nhưng không phải là côn đồ hạng thường. Hắn có tới bốn nhà hàng và chắc chắn là đã từng giết hai, ba người trong những vụ tranh chấp đất đai.

Điều mà tôi yêu cầu là cậu hãy tiếp cận vợ tôi, trở nên thân mật với cô ấy và cố gắng làm cho tên cướp đó phát hiện hai người đang gian díu với nhau. Chắc chắn khi đó, cậu sẽ bị giết và có thể cô ấy cũng bị giết. Chà, thế nào nhỉ? Có thế tôi mới hả dạ. Đó là tất cả những gì tôi muốn. Cậu có thể chết vì tôi chứ?”

“Vâng.” Sau khi Hanio lắng nghe với vẻ chán ngán, anh nói: “Nhưng kết thúc liệu có lãng mạn như vậy không? Hẳn là ông đang ước ao trả thù vợ mình nhưng nếu cô ấy sẵn sàng chết một cách hạnh phúc bên tôi thì sao?”

“Cô ấy không phải là loại phụ nữ sẽ vui vẻ với cái chết. Hoàn toàn khác cậu ở điểm này. Cô ấy luôn khao khát được sống một cách mù quáng. Giống như có một câu thần chú được viết lên khắp cơ thể của cô ấy.”

“Tại sao ông lại biết điều đó?”

“Cậu sẽ sớm biết thôi. Dù gì đi nữa, tôi cũng muốn cậu chết vì tôi. Chắc là không cần một hợp đồng đâu nhỉ?”

“Chẳng cần đến thứ đó đâu.”

Tiếng rít lại vang lên từ miệng ông già. Ông ta đang suy tính gì đó.

“Có điều gì cậu muốn nhờ tôi làm sau khi chết không?”

“Không, chẳng có gì cả. Tôi cũng không cần đám tang hay mộ phần. Tuy nhiên, tôi luôn muốn nuôi một con mèo Xiêm nhưng do hơi phiền phức nên chưa có cơ hội làm điều đó. Vì thế, sau khi chết, tôi sẽ rất biết ơn nếu ông thay tôi nuôi một con mèo Xiêm. Trong hình dung của tôi, sữa cho mèo sẽ không đựng trong cái đĩa bình thường mà mong ông hãy cho vào chiếc muỗng lớn. Sau khi nó nhóp nhép uống được một, hai ngụm rồi, tôi muốn ông hất nhẹ cái muỗng lên và mặt con mèo sẽ ngập đầy sữa. Nhất định ông hãy làm việc đó mỗi ngày một lần. Đây là một điều quan trọng nên mong ông đừng quên.”

“Tôi chẳng hiểu rốt cuộc đó là chuyện gì nữa.”

“Bởi vì ông đang sống trong một thế giới quá đỗi bình thường. Bởi vì ông chẳng có chút gì gọi là tưởng tượng về yêu cầu hôm nay của tôi. À, nếu tôi sống sót trở về thì có phải trả lại 50.000 yên không nhỉ?”

“Không có chuyện đó đâu. Nhưng lúc đó, tôi muốn cậu nhất định hãy giết vợ tôi.”

“Vậy đây là một hợp đồng giết người?”

“Có lẽ vậy. Dù gì thì chỉ cần cô nàng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này là được. Tôi khó chịu về việc mang cảm giác tội lỗi. Thật không đáng để phải gặp những ánh mắt dữ dội và cảm thấy tội lỗi. Tôi muốn cậu bắt đầu hành động từ tối nay. Về các khoản chi phí phát sinh, tôi sẽ thanh toán bất cứ khi nào cậu yêu cầu.”

“Ông nói là ‘bắt đầu hành động’ nhưng tôi sẽ đi đến đâu để làm việc đó?”

“Cậu hãy mang theo tấm bản đồ này và đi đến đó. Căn hộ số 865 trong khu căn hộ cao cấp Villa Borghese nằm ở phía trên của con dốc này. Chắc hẳn đó là một căn hộ tuyệt vời nằm ở tầng cao nhất. Tôi không biết là khi nào cô ấy có ở đó. Cậu hãy tự mình tìm hiểu mọi thứ.”

“Vợ ông tên là gì?”

“Kishi Ruriko. Ruriko được viết bằng chữ Hiragana. Kishi là chữ Hán giống như trong tên của Thủ tướng Kishi ấy.”

Ông già trông rạng rỡ một cách kỳ lạ khi nói vậy.