Chương 5
Hanio là người cởi đồ trước, vừa trườn lên giường, anh vừa mơ hồ lên kế hoạch hành động.
“Trước hết là cố gắng duy trì tình trạng này thật lâu. Càng lâu càng tốt. Chỉ có như vậy mới làm tăng khả năng chồng cô ta bước vào và bắn.”
Anh nghĩ rằng bị giết giữa lúc ân ái hoàn toàn là một cái chết tuyệt vời. Nếu anh đã già, điều đó có thể ảnh hưởng tới danh dự, nhưng với một người đàn ông trẻ thì không có cái chết nào vinh dự bằng thế này.
Tuy nhiên, lý tưởng nhất là hoàn toàn coi như không biết gì về việc mình sắp bị giết, để rồi rơi từ đỉnh cao của cực lạc lộn ngược xuống vực thẳm của cái chết. Anh chắc chắn đây là một cái chết tốt đẹp nhất.
Nhưng trong trường hợp của Hanio, mọi chuyện không như vậy. Vừa dự cảm về việc mình bị giết, anh vừa phải kéo dài việc ấy ra. Đó là việc trước mắt. Bình thường, sự sợ hãi và bất an như thế này sẽ là một trở ngại cho khoái cảm bản năng của con người, nhưng với Hanio lại khác. Cái chết có mở ra không gian ngay trước mắt anh thì cũng chẳng có gì to tát, bởi việc đó anh cũng đã từng trải rồi. Cho đến khi ấy, chỉ cần sống từng khoảnh khắc, tận hưởng nó một cách trọn vẹn và tận lực duy trì là được.
Có vẻ Ruriko khá tự tin. Cô đóng cửa qua loa, một nửa tấm mành cuốn lại và không kéo rèm. Sau đó không chút chần chừ, cô cởi đồ trong ánh sáng xanh như ở dưới thủy cung. Vì cửa phòng tắm vẫn để mở, nên có thể thấy dáng vẻ của cô khi khỏa thân trước gương rồi xịt nước hoa dưới cánh tay và thoa một ít sau tai.
Những đường nét tròn trịa từ phần lưng đến mông cô gợi nên cảm giác thoải mái khi ôm ấp. Bị kích thích khi ngắm nhìn, Hanio không tin nổi vào những gì đang xảy ra.
Tiếp đó, vẫn trong bộ dạng khỏa thân, cô lại bước đi duyên dáng quanh giường một vòng, rồi mới miễn cưỡng lên giường.
Hanio biết rằng giờ không phải lúc thích hợp để trò chuyện trên giường, nhưng anh không thể kìm nén sự tò mò của mình:
“Tại sao em lại đi quanh giường một vòng như vậy?”
“Đó là nghi lễ của em. Loài chó vẫn hay làm điều tương tự trước khi chúng đi ngủ mà. Đó là một loại bản năng.”
“Thật đáng ngạc nhiên!”
“Nào, chúng ta không có thời gian đâu. Nhanh ôm lấy em đi.”
Ruriko nhắm mắt lại, choàng hai tay qua cổ Hanio rồi nói với vẻ uể oải.
Chiến lược của Hanio là kéo dài thời gian. Anh sẽ dành nhiều thời gian để thử một lần rồi lại quay về giai đoạn chuẩn bị, thử lần hai rồi quay về giai đoạn chuẩn bị và cứ thế lặp đi lặp lại. Nhưng ngay ở lần đầu tiên, anh đã vô cùng ngạc nhiên trước một điều khác thường. Cơ thể của Ruriko thật đáng để ông già phải quả quyết đến thế. Vậy nên, kế hoạch của Hanio suýt nữa đã thất bại nhưng cuối cùng anh đã vượt qua được. Mối quan tâm duy nhất của anh là đảm bảo Ruriko không bị phân tâm và cô ấy vẫn hoàn toàn tập trung vào những gì họ đang làm ngay cả khi mối đe dọa của cái chết ập đến, có thể nói Hanio đã vận dụng mọi kinh nghiệm và sức lực của mình.
Nếu dừng ở đây thì sẽ khiến cô bị đắm chìm trong nuối tiếc sâu sắc nên anh đã làm cho cô cảm thấy hồi hộp khi biết rằng nó vẫn chưa kết thúc. Anh tự tin về sự thành thục trong việc tạo ra những khoảng nghỉ nhỏ để làm việc này. Toàn thân Ruriko ửng hồng, dù đang nằm trên giường nhưng anh có cảm giác cơ thể cô đang lơ lửng. Nước mắt cô chảy ra, cô là một tù nhân đang cố bám lấy ánh sáng trên trần nhà rồi trượt ra khỏi nó.
Hanio tiếp tục tấn công, sau đó nghỉ ngơi, rồi lại tấn công. Nhưng mọi nỗ lực ấy lại khiến anh gần như bị rơi vào cái bẫy kỳ lạ của Ruriko. Cách duy nhất anh có thể tránh để trì hoãn lúc này là khiến mình không được thỏa mãn và lơ đãng khi đối phương đang dần dần đạt tới trạng thái vong ngã.
Đúng lúc đó, Hanio nghe thấy tiếng xoay nhẹ của khóa cửa. Ruriko không nhận ra, đôi mắt vẫn nhắm chặt khi cô xoay khuôn mặt đầy mồ hôi của mình từ bên này sang bên kia.
“Chà, đã đến lúc rồi.” Hanio nghĩ.
Lúc này, một khẩu súng được gắn ống giảm thanh hay cái gì đó sẽ tạo thành một đường hầm nhỏ màu đỏ xuyên thẳng từ lưng anh đến ngực Ruriko.
Anh nghe thấy tiếng cửa đóng nhẹ nhàng. Rõ ràng là ai đó đã ở trong căn hộ. Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hanio thấy thật phiền khi phải quay lưng lại nhưng anh nghĩ rằng nếu có dư dả thời gian, vẫn nên hoàn thành việc đang dở dang. Thật là tuyệt nếu cái chết ập đến trong khoảnh khắc lên đỉnh. Không phải anh đã sống và chờ đợi cho đến lúc này, nhưng với tâm trạng thèm muốn những vận may bất ngờ được đem đến, anh đã ném mình vào cái bẫy tinh vi và có một không hai của Ruriko. Vì không có gì xảy ra kể cả sau khi dư âm đã lắng xuống, anh ngửa cổ lên, giống như một con rắn, vẫn nằm trên cơ thể Ruriko, anh ngoảnh đầu lại.
Một người đàn ông mập mạp, trông khôi hài, mặc chiếc áo khoác kỳ quặc màu quả mơ, trên đầu vẫn đội chiếc mũ nồi. Ông ta mở cuốn sổ vẽ lớn trên đầu gối và đang di chuyển chiếc bút chì một cách khéo léo.
“Ồ, xin đừng cử động.” Anh ta nhẹ nhàng nói rồi lại nhìn vào trang giấy.
Nghe thấy giọng nói đó, Ruriko giật mình. Hanio sửng sốt trước nỗi sợ hãi kinh hoàng trên khuôn mặt cô.
Ruriko lấy hết sức mình giật mạnh tấm ga trải giường, quấn quanh người và ngồi dậy. Vì thế mà Hanio hoàn toàn khỏa thân, anh cứ thế nằm trên giường, chẳng biết làm gì ngoài việc liếc nhìn Ruriko và người đàn ông.
“Tại sao anh không bắn? Tại sao anh không nhanh giết chúng tôi đi?” Ruriko hét lên bằng một giọng chói tai và bắt đầu khóc.
“Tôi hiểu rồi. Anh định lăng trì tùng xẻo chúng tôi phải không?”
“Chà, đừng có làm ầm lên nữa. Cứ bình tĩnh.”
Người đàn ông vừa di chuyển chiếc bút chì với vẻ luyến tiếc vừa nói tiếng Nhật bằng thứ giọng kỳ quặc và hoàn toàn phớt lờ Hanio.
“Lúc này, tôi vừa vẽ xong một bản phác thảo về hai người. Tôi nghĩ nó sẽ là một tác phẩm tuyệt vời. Cách hai người chuyển động thật là đẹp. Tinh thần nghệ thuật trong tôi đang trỗi dậy, vì thế làm ơn hãy ở yên một chút nữa.”
Hanio và Ruriko đều không nói nên lời.