← Quay lại trang sách

Chương 4

Villa Borghese là một tòa nhà màu trắng, mang phong cách Ý, nằm sừng sững trên đỉnh của một con dốc với các dãy nhà nhếch nhác. Từ phía xa đã có thể biết được nó ở đâu nên chẳng cần phải tra bản đồ.

Hanio nhòm vào quầy lễ tân, nhưng ở đó chỉ có một cái ghế trống mà chẳng có người nên anh không cần để ý gì mà đi đến thang máy nằm trong góc. Anh bước đi vô thức như bị kéo bởi một sợi dây. Anh thấy vẻ tươi sáng vô trách nhiệm này dường như là của một người khác, không giống với kẻ đang muốn tự tử. Cuộc đời tràn ngập cảm giác nhẹ nhõm.

Anh đã lên đến hành lang tầng tám của khu căn hộ, một nơi thật tĩnh lặng vào buổi sáng. Anh nhanh chóng tìm thấy cánh cửa của căn hộ 865. Khi anh ấn chuông, những âm thanh dễ chịu vang lên bên trong.

Có lẽ họ đã ra ngoài? Nhưng Hanio lại có linh cảm rằng chắc chắn sáng nay cô ấy sẽ ở nhà một mình. Bây giờ là thời điểm mà sau khi tiễn tình lang đi làm, người phụ nữ sẽ ngủ tiếp thật ngon lành.

Nghĩ vậy, Hanio lại tiếp tục bấm chuông.

Cuối cùng, cũng có dấu hiệu ai đó lại gần cửa. Khi cánh cửa được hé mở, anh thấy trên đó có một chiếc khóa xích. Từ khe cửa lớn, một phụ nữ với khuôn mặt có vẻ ngạc nhiên nhìn ra ngoài. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ, nhưng bộ dạng không giống như vừa thức dậy. Vẻ mặt của cô tươi sáng và tập trung cao độ. Hẳn là như ông già nói, bờ môi cô có chút gì đó hướng về hai phía trên dưới.

“Anh là ai?”

“Tôi là người của công ty Life for sale. Không biết cô có quan tâm đến việc tham gia bảo hiểm nhân thọ không?”

“À không. Cảm ơn anh, tôi có nhiều rồi. Nếu là sinh mạng thì tôi đã có đủ nên không cần bảo hiểm đâu.”

Dù nói thẳng thừng như vậy nhưng cô không lập tức đóng ngay cửa lại. Dường như cô có chút cảm giác hứng thú. Hanio đã sử dụng một mánh khóe của người bán hàng, đó là nhét một chân vào khe hở của cánh cửa.

“Tôi không cần phải vào đâu. Tôi chỉ muốn cô nghe tôi nói thôi. Sẽ xong ngay ấy mà.”

“Không được đâu, chồng tôi sẽ nổi khùng lên mất. Hơn nữa, tôi lại đang trong bộ dạng thế này.”

“Vậy thì tôi sẽ quay lại sau hai mươi phút nữa nhé.”

“Để xem nào...” Người phụ nữ suy ngẫm một lát. “Trong lúc đó anh hãy đi chào hàng những nhà khác đi, rồi hai mươi phút sau bấm chuông nhà tôi nhé.”

“Tôi hiểu rồi.”

Hanio thu chân về, cánh cửa được đóng lại.

Trong hai mươi phút đó, anh ngồi trên ghế sofa đặt dọc cửa sổ ở cuối hành lang và chờ đợi. Từ vị trí đó có thể quan sát khung cảnh khu phố trong ánh mặt trời tươi sáng của mùa đông. Anh thấy rõ ràng rằng khu phố này đang bị phá hủy như một cái ổ mối. Tất nhiên, chắc chắn người ở đây vẫn trò chuyện với nhau bằng những câu như “Chào buổi sáng”, “Công việc của anh sao rồi?”, “Vợ anh có khỏe không, con anh thế nào?” hay “Tình hình thế giới ngày càng trở nên căng thẳng nhỉ?” Nhưng chẳng ai nhận ra sự vô nghĩa trong lời nói của mình.

Sau khi hút được hai, ba điếu thuốc, anh trở lại gõ cửa căn hộ. Lần này, cánh cửa được mở hẳn ra. Một người phụ nữ trong bộ vét màu xanh lục với chiếc cổ áo mở khá rộng mời anh vào nhà.

“Anh uống trà nhé? Hay là rượu?”

“Cô đang đối xử quá đặc biệt với một người chào hàng.”

“Chắc chắn anh nói dối rằng mình là người bán bảo hiểm. Lúc nãy nhìn anh là tôi biết ngay. Nếu muốn diễn kịch thì cứ việc, nhưng anh phải làm khéo hơn thế.”

“Vâng, tôi hiểu rồi. Tôi có thể uống một cốc bia không?”

Ruriko nháy mắt và mỉm cười. Rồi cô đong đưa đi ngang qua căn phòng, thu hút sự chú ý vào cặp mông đồ sộ, dù nó chẳng phù hợp với dáng người mảnh mai kia. Cô nhanh chóng khuất dạng trong bếp.

Sau đó, hai người cùng nhau cụng bia.

“Vậy rốt cuộc anh là ai?”

“Cứ coi như tôi là người giao sữa đi.”

“Anh đang giễu cợt tôi. Nhưng hẳn anh đã biết đây là một nơi nguy hiểm chứ?”

“Không.”

“Vậy ai yêu cầu anh đến?”

“Tôi chẳng bị ai yêu cầu cả.”

“Thật kỳ lạ. Thế thì anh chỉ ngẫu nhiên bấm chuông và đúng như những gì anh mong muốn, ở đây lại có một người đẹp quyến rũ như tôi.”

“Có lẽ vậy.”

“Anh là một người may mắn. Chẳng có đồ gì để nhâm nhi cả. Uống bia với khoai tây chiên vào sáng sớm thế này có kỳ quặc không nhỉ? À, tôi có phô mai.”

Cô lại vội vàng đi mở tủ lạnh.

“Ôi lạnh quá.” Giọng cô vang lên.

Cô mang đến một đĩa salad và có cái gì đó màu đen sẫm đặt bên trên.

“Anh ăn cái này nhé.”

Thật kỳ quặc khi cô đến từ sau lưng Hanio. Bỗng nhiên, có thứ gì đó lạnh lẽo áp chặt vào má Hanio từ phía sau. Anh liếc xuống thì hóa ra đó là một khẩu súng. Anh không quá ngạc nhiên.

“Này, nó đang rất lạnh phải không?”

“Đúng vậy. Lúc nào cô cũng để nó trong tủ lạnh à?”

“Phải, vì tôi ghét những thứ hung khí ấm áp.”

“Cô thật là cầu kỳ.”

“Anh không sợ sao?”

“Hoàn toàn không.”

“Anh coi thường vì cho rằng tôi là phụ nữ. Chà, sẽ có đủ thời gian để anh thong thả khai ra, nên uống bia rồi niệm Phật đi.”

Ruriko thận trọng tạm thời đưa khẩu súng rời khỏi Hanio rồi đi một vòng và ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Khẩu súng vẫn chĩa về phía anh. Hanio trông vô cùng thích thú, bàn tay cầm cốc bia của anh chẳng hề run rẩy chút nào, vậy mà bàn tay của Ruriko lại khẽ run lên.

“Anh ngụy trang giỏi thật. Anh hẳn là người Hàn Quốc hoặc Đài Loan đúng không? Anh đã ở Nhật Bản bao nhiêu năm rồi?”

“Tôi không đùa đâu. Tôi là người Nhật chính gốc.”

“Đồ dối trá! Chắc chắn anh đang theo dõi giúp chồng tôi. Họ tên thật của anh hẳn phải là Kim hay Lee gì đó.”

“Tôi có thể hỏi liệu những bằng chứng hoang tưởng này căn cứ vào đâu?”

“Anh thật bình tĩnh. Anh quả không phải người bình thường. Chẳng còn cách nào khác là tôi phải giải thích một lần nữa những gì mà có lẽ anh đã biết. Người đó ghen tuông kinh khủng và đêm qua tôi lại bị nghi ngờ vô cớ. Tôi thấy vô cùng phiền phức, nhưng cuối cùng anh ta lại cho người theo dõi tôi. Hơn nữa, không chỉ theo dõi từ xa, anh ta còn trơ trẽn cho người vào nhà quyến rũ để thử lòng tôi. Sẽ không có chuyện đó đâu. Bước một bước lại gần, tôi sẽ bắn.

Nhưng nghĩ lại thì người đã đưa cho tôi khẩu súng này để phòng thân là anh ta và chính anh ta muốn tôi sử dụng nó một cách khéo léo.

Chà, cũng có thể là anh đã bị cuốn vào một chuyện mà mình hoàn toàn chẳng hay biết. Người đã mắc bẫy là anh. Tóm lại, anh không biết rằng mình được chọn cho một vai diễn sẽ khiến anh bỏ mạng, còn tôi có thể chứng minh bản thân là một người phụ nữ tiết hạnh.”

“Ồ.” Hanio ngước mắt lên nhìn người phụ nữ với vẻ chán nản. “Chà, đằng nào thì tôi cũng bị giết nên sẽ hay hơn nếu việc đó xảy ra sau khi tôi được ngủ với cô. Nếu cô ngủ với tôi thì tôi hứa là sau đó sẽ ngoan ngoãn để cho cô giết.”

Sự bực bội đang dâng trào của Ruriko hiện lên rõ rệt trong mắt Hanio giống như quan sát một bản đồ vùng đồi núi với các đường đồng mức phức tạp.

“Dù có nói gì anh cũng không sợ sao? Có lẽ nào anh là người của ACS.”

“ACS là tên của một đài truyền hình à?”

“Đừng có giả vờ nữa. Anh hẳn là người của Asia Confidential Service [3] .”

“Tôi càng chẳng hiểu gì cả.”

“Chắc chắn là vậy. Tôi là một kẻ ngốc. Suýt nữa tôi đã giết người và sẽ trở thành tù nhân của anh ta cả đời. Anh ta muốn tôi trở thành người tình nên đã bày ra câu chuyện lãng mạn này. Đầu tiên, anh ta để tôi bảo vệ phẩm hạnh của mình bằng cách giết một ai đó. Tiếp theo, bởi anh ta là một trong năm người trên toàn Nhật Bản có khả năng che giấu những kẻ giết người nên anh ta định sẽ giữ tôi lại cả đời. Thật đáng sợ, nếu anh là người của ACS, hãy nhanh nói cho tôi biết đi.”

Tự mình tin chắc là như vậy, Ruriko ném khẩu súng xuống cái nệm ở cạnh.

“Nếu là người của ACS, hãy nhanh nói cho tôi biết đi.” Ruriko nhắc lại một lần nữa.

Hanio thấy thật phiền phức nên thay vì phủ nhận, anh quyết định sẽ trở thành “người của ACS”.

“Vậy thì anh cũng là người của hắn ta. Tôi không biết “bảo hiểm nhân thọ” chỉ là mật hiệu. Nếu là vậy thì nhẽ ra hắn ta nên nói trước một tiếng. Nhưng dù gì anh cũng diễn xuất thật tệ. Hẳn là lính mới của ACS. Anh được đào tạo mấy tháng rồi?”

“Sáu tháng.”

“Ồ, thế thì ít quá. Chỉ có vậy thôi mà anh đã có thể thông thạo từ các thứ tiếng của Đông Nam Á cho đến tiếng địa phương của Trung Quốc nhỉ?”

“À, vâng.”

Chẳng biết làm thế nào, Hanio đành đưa ra câu trả lời mập mờ.

“Nhưng quả là anh thật can đảm. Tôi rất ấn tượng.”

Thái độ của Ruriko trở nên thoải mái. Cô nói mấy câu tâng bốc anh rồi đứng dậy và nhìn ra ngoài ban công, ở đó có đặt một chiếc ghế sân vườn với lớp sơn màu trắng đã bong tróc. Trên mép cái bàn có cùng thiết kế, những giọt mưa từ hôm qua vẫn đọng lại và đang nhỏ xuống.

“Hắn ta yêu cầu anh vận chuyển bao nhiêu kilôgam?”

Chẳng hiểu là bao nhiêu kilôgam gì nhưng Hanio vẫn trả lời:

“Tôi không thể nói với cô được.”

Rồi anh ngáp.

“Vàng ở Lào rất rẻ. Với giá thị trường Viêng Chăn, ít nhất anh sẽ kiếm được gấp đôi nếu mang nó đến Tokyo. Trước đây, từng có người của ACS đã làm một việc rất khôn ngoan. Ông ta hòa tan vàng vào nước cường toan và mang nó cùng với một tá chai rượu whisky Scotland, rồi sau đó lại khôi phục nó thành vàng. Ông ta làm được cả những chuyện như thế đấy.”

“Họ phóng đại và thổi phồng những chuyện đã trải qua đấy. Giống như đôi giày tôi đang đi được phủ da cá sấu, nhưng bên dưới là vàng. Chân tôi lạnh cóng lại.”

“Ý anh là đôi giày này?”

Ruriko thể hiện rõ vẻ tò mò, nghiêng người nhìn xuống bàn chân của Hanio, nhưng cô không thể thấy được sức nặng của vàng hay cái gì đó lấp lánh. Trong khi ấy, Hanio lại nhìn vào khe ngực sâu của Ruriko khi cô cúi người. Bầu ngực chẳng ăn ý gì hết, như ông già đã nói “chúng hướng ra hai phía khác nhau” tạo nên khe ngực do bị ép chặt từ hai bên lại và trắng như bột. Dường như Ruriko đã dặm phấn lên trên. Hanio tưởng tượng về việc nếu hôn vào đó thì hẳn sẽ giống như vùi cái mũi của mình vào đống phấn rôm trẻ em.

“Rốt cuộc làm thế nào mà anh có thể nhập lậu vũ khí của Mỹ vào Nhật Bản qua Lào? Nhập qua Hồng Kông à? Thật là phiền phức nhỉ? Đến căn cứ quân sự ở Tachikawa thì sẽ đơn giản hơn nhiều, ở đó có đầy vũ khí của Mỹ.”

Hanio không hưởng ứng câu chuyện đó, anh cắt ngang:

“Nói vậy nhưng mà khi nào chồng cô về?”

“Anh ta sẽ về một lát vào buổi trưa. Chắc hẳn đã liên lạc với anh rồi chứ?”

“Tôi đã đến đây sớm hơn, trước lúc đó. Vậy thì, giờ chúng ta tranh thủ ngủ một chút nhỉ?”

Hanio lại ngáp và cởi áo khoác ra.

“Anh đã thức trắng mấy đêm rồi phải không? Tôi sẽ cho anh mượn giường của chồng tôi.”

“Không, tôi thích giường của cô.”

Rồi Hanio đột ngột ôm lấy Ruriko. Ruriko chống cự mãnh liệt, cô dang tay ra và một lần nữa tóm lấy khẩu súng.

“Đồ ngốc! Anh muốn chết à?”

“Chẳng phải là dù chồng cô có về hay không về thì tôi cũng sẽ bị giết sao? Có khác gì nhau đâu?”

“Với tôi thì khác. Nếu tôi giết chết anh ngay bây giờ thì tôi vẫn có thể sống, nhưng nếu chồng tôi bước vào đây và thấy chúng ta đang trên giường thì cả hai sẽ bị giết.”

“Một bài toán thật đơn giản. Vậy tôi hỏi cô nhé, cô có biết nếu giết một người của ACS mà không có lý do thì kiểu xử phạt theo luật rừng nào đang đợi người đó không?”

Ruriko tái mặt và lắc đầu.

“Như thế này này.”

Hanio bỗng nhiên bước đến bên kệ trưng bày và lấy một con búp bê truyền thống Thụy Sĩ ra. Anh bẻ gãy xương sống của nó bằng một phát rồi uốn cong hoàn toàn con búp bê lại để nó bị gấp làm đôi.