← Quay lại trang sách

Chương 4

Ngày 5 tháng 2

Kaoru thức giấc khoảng 4 giờ sáng và khóc suốt từ đó. Tôi thay tã, cho bú, bế lên dỗ dành, nhưng làm thế nào nó cũng không ngưng khóc. Tiếng khóc của nó vang khắp căn hộ tĩnh lặng. Tôi lặng nhìn con bé, lòng dạ rối bời. Kaoru la khóc bằng tất cả sức mạnh có trong cơ thể bé nhỏ. Con bé gào to, rồi thở dốc, hơi thở đứt đoạn như bị nghẹn. Sao con không nín khóc? Sao vậy chứ? Tôi ôm nó vào lòng, bước tới bước lui. Nó cứ khóc to như vậy thì mọi người sẽ thức dậy mất thôi. Tôi định bế Kaoru ra ngoài dạo một lát thì nó đã ọi sữa ra. Tôi hoảng hốt chộp lấy miếng khăn ướt lau miệng cho con bé, sau đó chùi sạch sữa tung tóe trên sàn tatami.

Tôi cảm thấy Kaoru không ổn chút nào. Nhưng tôi không thể đưa nó đến bệnh viện. Tôi không có Thẻ khám bệnh của Kaoru, cả sổ theo dõi sức khỏe bà mẹ và em bé nữa. Làm thế nào bây giờ? Kaoru cứ khóc mãi không thôi. Tôi thấy hoa mắt.

Cánh cửa fusuma kéo nhẹ, Yasue mặc bộ áo ngủ bước vào phòng. “Con bé mới nôn à?” Cô hỏi và bế Kaoru từ tay tôi, cởi quần áo cho nó, dùng khăn ướt lau quanh cổ, rồi mặc cho nó chiếc áo sạch tôi vừa đưa. Cô quầy quả ra bếp rồi trở vào với một bình nước sánh vàng mà cô bảo là nước táo. Kaoru bú chùn chụt. “Mình muốn giúp cậu lắm, nhưng mình không giúp được nhiều”. Tôi gật đầu. “Cậu đã gọi bố đứa bé chưa? ít ra cậu cũng nên nói cho anh ta biết cậu đang ở đâu chứ, đúng không?” Tôi lại gật. Yasue vỗ về Kaoru và không nói gì thêm nữa. Tôi chỉ biết đứng nhìn cả hai.

Khoảng 5 giờ hơn, sau khi lả đi vì khóc nhiều, Kaoru cuối cùng cũng thiếp ngủ. Tôi sờ trán con bé nhưng không thấy sốt. Yasue, với đôi mắt ngái ngủ, chúc cả hai ngủ ngon rồi rời phòng. Căn hộ trở lại yên ắng. Tôi không thể chợp mắt được nữa nên ngó nghiêng các gáy sách cho qua thời gian. Trên giá không có nhiều sách nên chỉ sau một lúc, tôi đã đọc hết các tựa. Cuốn Từ điển Chăm sóc bé dày cộm bỗng đập vào mắt, tôi lấy nó xuống. Cuốn sách đã ố vàng, có lẽ mẹ Yasue mang nó đến khi cô sinh Miki. Lúc tôi lướt qua cuốn sách, một mẩu giấy kẹp giữa các trang rơi ra. Hình như đó là một mầu quảng cáo.

Trên đầu mẩu giấy là dòng chữ nguệch ngoạc to tướng “CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI GIA ĐÌNH THIÊN THẦN”. Dòng tiếp theo là câu khẩu hiệu “Chỉ khi tay trắng, chúng ta mới thật sự tự do”. Có một bức hình thiên thần xấu xí, có lẽ do trẻ con vẽ; dưới nó là bức ảnh mờ được cắt ra từ đâu đó kèm theo mấy quyến rũ chứng của những người phụ nữ trong ảnh “Ở Gia đình Thiên thần, tôi đã học cách biết ơn những điều thường ngày trong cuộc sống”, “Sau khi mẹ tôi được bác sĩ thông báo bà chỉ còn sống được ba tháng nữa, bà đã dọn đến Gia đình Thiên thần và bà vẫn còn đây, tính tới bây giờ đã là ba năm rồi”, “Con trai tôi mắc bệnh chàm bội nhiễm[4], thằng bé vô cùng khốn khổ cho đến khi tôi tắm cho nó bằng Nước Thiên thần. Bây giờ da dẻ của nó đã hoàn toàn lành lặn”. Mấy câu nói này nghe như lời rao cho một kiểu tín ngưỡng mới, nếu không thì là trò lừa gạt. Tôi tự hỏi tại sao mẩu quảng cáo này lại có trong sách của Yasue, đoạn đặt nó lại chỗ cũ, và tiếp tục lướt qua các trang còn lại.

Một loạt các căn bệnh của trẻ nhỏ đập vào mắt tôi cùng một lúc: bại liệt, sởi, thủy đậu, ban đào... nếu tình trạng nôn ọe và tiêu chảy diễn ra dai dẳng... khi sốt 40 độ hoặc hơn trong suốt ba ngày... Tôi rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn Kaoru không chớp. Bất chợt, tôi nhận ra đứa trẻ đang nằm say ngủ kia có thể ngừng thở, cảm sốt hoặc nôn ọe bất cứ lúc nào. Tất cả hoàn toàn là lẽ tự nhiên, chỉ có điều tôi chưa từng nghĩ đến những điều đó. Lúc nhìn con bé cười với tôi, tôi cứ ngây ngô tin rằng nó sẽ mãi cười như thế. Tôi thật ngu ngốc. Kaoru trước mắt tôi không còn là hình ảnh tưởng tượng của tôi nữa, nó đã là một thực thể thật sự, có thể nôn ọe và bị tiêu chảy.

Tôi đóng cuốn sách lại, hy vọng có thể ngăn được nỗi lo lắng đang gặm nhấm tâm trí mình. Lẽ ra mình đừng đụng đến nó, tôi lầm bầm đỗ tội cho quyển sách vì đã gây cho tôi những bối rối vừa rồi. Dù sao đi nữa, tôi cần chợp mắt một chút. Bây giờ mình sẽ đi ngủ, ngày mai hãy nghĩ tiếp. Tôi tắt đèn và trườn vào nệm. Nhưng càng cố nhắm mắt, tôi lại càng thao thức.