← Quay lại trang sách

Chương 5

Ngày 6 tháng 2

Sáng hôm sau, Yasue chỉ tôi cách làm thức ăn cho em bé. Bầu trời buổi sáng trong xanh, phòng khách ngập ánh nắng mai. Miki đang xem phim hoạt hình. Kaoru ngồi trên sàn, lưng tựa vào ghế sofa như gắn chặt vào đó, miệng ngậm núm vú cao su, chân đá liên hồi. Thi thoảng, Miki ngó về phía Kaoru và cười với em bé đang chơi với mấy cái ngón chân của mình.

Lúc tôi đang nghiền nát mẩu bí ngô bốc khói thì Yasue hỏi:

- Bé Kaoru được mấy tháng vậy? Sáu hay bảy? Tôi sửng sốt đến độ không thể đáp ngay, nhưng sau đó nhanh chóng lục lại trí nhớ:

- Được gần sáu tháng rồi.

Tôi không biết chính xác Kaoru ra đời ngày nào. Nghe nói ngày sinh dự kiến của vợ anh là ngày 25 tháng 8. Nhưng đó là ngày cô ấy mang Kaoru từ bệnh viện về nhà, nên Kaoru hẳn được sinh vào khoảng 20 tháng 8, hoặc có thể là 15.

Mình sẽ coi như Kaoru bé bỏng của mình có mặt trên đời vào ngày 30 tháng 7. Nhưng nếu vậy, khi lớn lên, bé con đáng thương của mình sẽ không được bạn học tặng quà sinh nhật vì ngay kỳ nghỉ hè, tôi nghĩ bụng, lúc đó tôi vẫn còn thong dong lo đến những chuyện vụn vặt như thế.

- Con bé sinh ngày 30 tháng 7, tính ra được sáu tháng rồi chứ. Thời gian trôi nhanh thật. - Tôi chữa lại. Đúng vậy. Kaoru bây giờ là con gái tôi. Đứa bé tôi đặt tên là Kaoru đã đến với thế giới này như vậy.

- Vậy là con bé thuộc cung Sư Tử. - Yasue nói. Dường như cô định nói thêm gì nữa, nhưng rồi chỉ cười cười.

Buổi trưa, tôi đút Kaoru ăn món mà tôi và Yasue đã chuẩn bị hồi sáng, gồm cà rốt và bí ngô luộc chín, nghiền nát với nhau cùng món cháo trộn rau bi-na. Thấy Miki chăm chú nhìn phần thức ăn, tôi hỏi con bé: “Cháu ăn một chút nhé?” Nhưng Miki gắt lên: “Cháu đâu còn là em bé!” Nhưng rồi nó chăm chú nhìn tôi đút Kaoru ăn, thậm chí còn há miệng ra mỗi khi Kaoru làm vậy. Trông con bé cực kỳ dễ thương.

Tôi bắt đầu mơ màng.

Mình đã mang Kaoru, đứa bé sinh ngày 30 tháng 7, đến nhà Yasue bạn mình. Không có gì phải lo lắng cả, mình đang hạnh phúc và mãn nguyện, lúc này không có gì quan trọng bằng thực đơn cho tối nay. Mình có thể quay về nhà và nấu thức ăn cho con gái theo công thức Yasue đã chỉ - trong một thoáng tôi gần như tin rằng mình đang sống một cuộc đời bình dị và êm ấm đến như vậy.

Không, không phải là ảo tưởng, tôi cố gắng tự thuyết phục mình. Mình không mơ. Đây là thực. Mình đang sống một cuộc sống bình thường. Đây là cuộc sống của chính mình: cảnh ráng chiều, phim hoạt hình cho lũ trẻ, soạn bữa trưa trong bếp, cười đùa.

- Miki, hết phim hoạt hình rồi con.

Nhìn thấy màn hình tivi đã chuyền sang xanh, Yasue tắt băng. Một đoạn quảng cáo ồn ào thế chỗ. Tôi đút thìa cháo cho Kaoru, nhưng đút thế nào, con bé vẫn nhè hết ra. Yasue bảo con bé mới bắt đầu tập ăn dặm nên chừng đó đã đủ. Tôi cẩn thận lau miệng cho Kaoru.

Một tờ báo nằm chỏng chơ trên ghế sofa. Tay bế Kaoru, tôi chậm rãi đến nhặt tờ báo lên và lật từng trang, mắt vờ như đang nhìn màn hình tivi. Báo ngày hôm qua và hôm kia vẫn không đăng tin tức gì, chắc hôm nay cũng vậy thôi, tôi tự nhủ, cảm thấy bồn chồn không kém hai lần trước. Không lẽ họ không hề tìm kiếm Kaoru? Không lẽ nào. Chắc báo chưa đưa tin thôi. Vậy làm sao mình biết cảnh sát đang điều tra đến đâu. Họ biết được gì rồi? Họ sắp tìm ra mình chưa?

- Chuyện gì vậy? Tin tức có gì đáng lo sao?

Tôi giật bắn người khi nghe giọng Yasue. Tôi ngẩng đầu lên và trông thấy Yasue đang nhìn mình chằm chằm từ quầy bếp, mới nhận ra mình đang lùng sục từng trang báo. - Nhân tiện đây... - Giọng tôi lắp bắp. Nuốt nước bọt đánh ực, tôi cười mỉm. - Mình hỏi điều này hơi thiếu tế nhị, nhưng Gia đình Thiên thần là cái gì thế? - Tôi chuyển đề tài. Phù.

- Ôi, Chúa ơi! Cậu xem rồi hả? - Yasue xấu hổ thét lên.

- Tối qua mình xem cuốn Từ điển Chăm sóc bé của cậu, thấy tờ rơi kẹp trong đó nên mới thắc mắc vậy mà. - Tôi cười cười.

- Bây giờ bé Miki gần như hết bệnh rồi, nhưng năm lên ba, nó bị chàm bội nhiễm rất nặng. Nó ngứa nên khóc suốt. Lần nào mình dắt nó ra ngoài, ai cũng nhìn mẹ con mình bàn tán, mình muốn phát điên lên được. Lúc nhìn thấy tờ rơi trong hiệu sách, mình mới gọi cho họ... giống như là cùng đường rồi vậy, cậu biết đó, mình sẵn sàng thử mọi cách.

Nhưng hóa ra bọn họ lại là một nhóm người cuồng tín lạ lùng.

Cảm thấy yên tâm khi đã lái câu chuyện ra khỏi chủ đề tin tức, tôi gật gù với Yasue và giục cô kể tiếp.

- Mình chỉ nghĩ họ sẽ gửi cho mình thứ gì đó để chữa bệnh, giống như thực phẩm hữu cơ hay dược thảo vậy, nhưng không phải. Cách họ buộc mình tham gia làm mình phát khiếp lên được. Bây giờ có rất nhiều nhóm tín ngưỡng kỳ quặc lắm. Cậu nhớ Tani học chung với bọn mình ở lớp tiếng Pháp chứ? Cậu ấy đang đâm đầu vào những buổi tụ họp kỳ lạ...

Sau khi kết thúc câu chuyện về cô bạn học cũ Tani, Yasue uể oải hỏi:

- Chiều nay mình sẽ tham dự Ngày hội phụ huynh ở trường mẫu giáo của Miki. Cậu có muốn đi cùng không?

- Thôi, để mình ở nhà.

Sau khi Yasue đi khỏi, tôi cảm thấy bồn chồn không yên nên quyết định đưa Kaoru ra ngoài. Tôi đội cho con bé chiếc mũ cũ của Miki, đặt nó trong chiếc địu đeo trước ngực mà tôi vừa mua hôm trước, sau đó quàng khăn lại. Như thế này sẽ không ai có thể nhìn thấy mặt Kaoru. Tuy vậy, suốt quãng đường đến ga điện ngầm và khi ở trên tàu, tôi vẫn không sao rũ bỏ được cảm giác rằng mọi người cứ nhìn cả hai chằm chặp. Trái với lo lắng của tôi rằng con bé thế nào cũng khóc, Kaoru tỏ ra vui vẻ suốt quãng đường, o e và cười với tôi không ngớt.

Sau nhiều lần đổi tàu, tôi đã về lại căn hộ cũ. Tôi ngó nghiêng xung quanh, nhưng chẳng thấy ai theo dõi khu này. Trên tủ lạnh và tấm futon tôi vừa vứt hôm trước có đính một mầu giấy yêu cầu chấp thuận vứt bỏ loại rác quá khổ. Tôi lờ đi rồi bước đến kiểm tra hộp thư. Bên cạnh một vài tờ rơi là bì thư từ công ty bất động sản. Tôi đút vào túi xách rồi nhanh chóng quay trở lại ga điện ngầm.

Không hiểu sao tôi cứ thấy hình ảnh cảnh sát bao vây căn hộ của Yasue. Tự rủa mình thật trẻ con, tôi cố mường tượng ra những cảnh tươi sáng hơn, nhưng vẫn không sao xua hình ảnh đáng sợ ấy ra khỏi đầu.

Họ sẽ bắt mình? Họ sẽ cướp Kaoru khỏi tay mình? Con bé đang ngủ ngon lành, má nó áp vào ngực tôi, còn tay phải ghì chặt tay áo len tôi đang mặc. Bọn họ sẽ không bao giờ bắt được mình và con bé. Mình sẽ không buông nó ra đâu. Sớm hay muộn mình cũng sẽ rời khỏi đây thôi. Nhưng mình biết đi đâu?

Không hề có bóng dáng cảnh sát ở căn hộ. Yasue và Miki đang đứng cùng nhau trên hành lang, nắng rọi sáng rực cả hai. “Cậu đi đâu vậy? Khóa cửa nhốt người ta ở ngoài nhà mình - thật không thể chịu nổi!”, Yasue hét lên. “Thật không thể chịu nổi!”, Miki lặp lại.