← Quay lại trang sách

Chương hai mươi hai

Chiếc Merc tự chạy một mình, còn tôi thì đang lơ mơ về cảnh Kate gặp má và mọi chuyện vào khớp với nhau.

“Ô kìa,” Kate la lên: “Tai nạn kìa.” Một nhóm đèn xanh chớp tắt làm sáng lên khoảng đường trước mặt. Đèn báo thắng trên các xe chạy trước chúng tôi đang đỏ lên. Chiếc Merc vẫn tiếp tục tự chạy lấy: nó giảm tốc độ và tấp vào vệ đường. “Anh làm gì đây?” Kate hỏi.

Tôi đáp: “Không phải tai nạn tông xe. Mà là họ chặn đường lại.”

“Làm sao anh biết được?”

“Tôi đoán là vậy. Vì họ chắn đường là vì tôi.”

“Vậy anh là tên tâm thần bệnh hoạn à?”

“Cô nghĩ tôi là đứa như vậy?”

“Tôi đã nói với anh rồi. Không, tôi không nghĩ như vậy.”

“Tại sao không? Mọi người khác đều nghĩ như vậy.”

“Bởi vì Derek nói vậy. Và tờ Nguyệt Cầu nói vậy. Bất cứ điều gì tờ Nguyệt Cầu nói, điều ngược lại là sự thật. Họ nói nhiều chuyện về em trai tôi. Họ nói… nhưng tôi không thể nói với anh, chưa tới lúc. Đó là bí mật của tôi. Tuy vậy, những điều họ nói là như nói đá là nước vậy, anh có hiểu ý tôi không? Kate Norley là người phụ nữ, đây là sự khôn ngoan của cô ấy và anh nên tin nó.” (Anh nghĩ là tôi lấy được sự thông thái này từ ở đâu?) Cô mở dây cài an toàn ra. “Họ đang truy bắt anh phải không? Mình làm gì đây nào?”

Đầu óc tôi rất bình tĩnh. Mọi chuyện dường như thật đơn giản. “Tôi sẽ cho cô thấy,” tôi đáp.

Kate nói: “Ui, bông tai tôi bị kẹt.” Cô đang vòng tay ôm quanh cổ tôi, theo như tôi yêu cầu. Chúng tôi đang đứng giữa chiếc Merc và vạt cỏ bên vệ đường. Đây không phải là chỗ dành cho người ta âu yếm nhau. Quá ồn và lạnh. Mỗi khi có xe chạy ngang là như không khí bị làm cho chuyển hướng đột ngột. Xe cộ giảm tốc độ vì tắc nghẽn đằng trước và người ta ngó chúng tôi khi chạy ngang. Họ chẳng thấy thú vị gì, ngó chúng tôi chỉ là chuyện gì đó để làm cho có thôi. Họ không biết rằng tôi sắp tặng họ một chầu được nhìn mãn nhãn.

Thật là thích khi mặt của Kate kề sát bên mặt tôi. Tôi nói: “Mình giang hồ nhé.” Cô cười phá lên và nói rằng đó là chuyện cô đang làm. Tôi nói: “Tôi muốn nói là…” rồi tôi gỡ rối đôi bông tai giúp cô. Rồi tôi nói: “Nào, nhấc chân cô lên khỏi mặt đất.” và cô treo mình lên. Cô không nặng nhưng có gì không đúng cho lắm. “Nào, làm lại nhé. Tôi nghĩ là cô phải leo lên lưng tôi như thể là cô là cái ba-lô vậy.” Tôi nói.

Kate hỏi: “Chuyện gì đây nè? Mình giỡn thôi phải không?”

“Tôi cam đoan với cô đây là không phải chuyện đùa đâu.” Câu này là có lần ba nói với tôi về một chuyện ngu ngốc mà tôi đã làm. Nó làm cho tôi càng cười dữ hơn, tôi không kềm được, làm cho ông nổi đóa. “Hãy vòng tay ôm quanh cổ tôi.” Tôi chồm người về trước một tí, nhận lấy trọn trọng lượng của cô. “Giờ thì nhấc chân lên khỏi mặt đất nào.” Tôi cúi tới trước thêm một chút nữa, tôi mang hết trọng lượng của cô lên lưng. Cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi hoàn toàn không biết có thực hiện được hay không nhưng không còn lựa chọn nào khác. Tôi dang tay ra và gập các ngón tay lại một chút.

“Đó, lại cái tiếng đó nữa kìa,” Kate nói. “Cái tiếng mà tôi nghe thấy trong xe đó. Tiếng gì vậy?”

“Tiếng của hai bàn tay tôi,” tôi đáp.

“Ô, tôi xin lỗi.”

“Không, không sao đâu. Cô có thấy yên tâm không?”

“Còn anh?”

Nhưng tôi không đáp. Tôi nhắm mắt lại, hít hơi thật sâu. Hai bàn tay tôi kêu răng rắc, đầu gối khuỵu xuống một chút. Tôi dặn: “Dù có chuyện gì thì cũng đừng buông tay ra nghen. Nhớ chưa?” Tôi cảm thấy đầu của

Kate gật gù lên xuống phía sau gáy tôi. Và tôi vào cuộc.

Chúng tôi vọt đi như tiếng kêu véo một cái trên đôi giày Pumas của Kate. Tôi phóng thẳng lên như một hỏa tiễn; hồi nào đến giờ tôi chưa từng làm như thế. Tôi không biết rõ điều mình đang làm. Giống như việc lái chiếc Merc, tôi trong chế độ điều khiển tự động. Kate la oai oái gì đó vào tai tôi, cô la không thành lời, chỉ có tiếng thôi, vừa gào thét vừa ho lên sặc sụa. Tôi cảm nhận được thân thể cô run rẩy chạm vào thân thể tôi nhưng không nặng tí nào, cứ như là không có chút trọng lượng nào cả. Kate nhẹ hều như là bé Ade. Tiếng còi xe vang lên bên dưới kia. Xa lộ M1 trông giống như một dải thịt ba rọi, có một bên đèn trắng và bên kia thì đèn vàng. Tay phi công trong đầu tôi đẩy cần lái về phía trước và đó là một cảm giác hoàn toàn mới lạ đối với Kate. Chúng tôi bắn vọt đi như một viên đạn xuyên qua những cụm mây nhỏ. Sau cùng cô cũng nói được thành lời. Cô la lớn vào tai tôi.

“A ha, Graham, tôi không cho rằng vụ này là một bí mật.”

Rồi cô cười to và la lên: “Không, đây là chuyện kỳ diệu nhất chưa từng có ai làm được.” Rồi cô la lên một tiếng nghe như thế này: “Aaaaaaaa, eeeeeeeee, weeeeeeeee, ooooooooo.” Tôi mừng quá. Nó chứng minh được điều gì đó, một lần và mãi mãi. Nó chứng minh tôi không phải là tên tâm thần bệnh hoạn. Nó chứng minh tôi không phải là thằng Quái. Nó chứng minh điều má đã nói. Tôi là một chàng trai trẻ khác thường.

Khi hạ xuống đất rồi, trong suốt mười phút tôi và Kate không nói được lời nào. Với Kate, là do cô ấy bị đớ lưỡi.

Còn tôi là vì cả người tôi mềm nhũn ra như thạch. Tôi chưa từng bay lâu và xa như thế. Nhưng việc có Kate bám sau lưng không khiến nó khó khăn hơn chút nào, mà còn làm cho dễ dàng hơn nữa. Dễ hơn là việc ôm thằng bé Ade. Dễ hơn là ôm trọn cả thế giới trong vòng tay mình. Chúng tôi đang đứng trong bãi đậu xe của bệnh viện mà má nằm. Tôi kéo Kate vào trong bóng tối ngừa trường hợp có ai đó đang truy lùng tôi. Kate cúi gập người xuống, hai tay chống lên đầu gối và tóc xõa xuống nên tôi không thấy được rõ gương mặt cô. Tôi hơi lo ngại một chuyện, tôi nghĩ cô sẽ giống như Kylie Blounce và hành xử kỳ cục với tôi, nhưng sau cùng cô ngẩng đầu lên mỉm cười và bông tai cô rung lên leng keng. Rồi cô hôn tôi. Hôn môi. “Tuy nhiên, chỉ là một giấc mơ thôi phải không?” cô hỏi.

Tôi đáp: “Không phải. Giờ thì đến phiên cô rồi đó.” Tôi vẫn còn thở hổn hển.

“Chuyện gì?”

“Cô biết chuyện gì mà. Các bí mật của cô. Cả hai cái. Ngay bây giờ.” Tôi giơ ngửa bàn tay ra như thể các bí mật của cô là những đồng xu. Tôi cười: “Kể đi nào.”

“Ôi, thôi được,” cô nói, giọng giả vờ than van. “Tôi cho rằng anh cũng tạm xứng đáng được biết. Đến đây nào.”

Tôi cúi đầu xuống và cô thì thầm vào tai tôi trong khoảng ba mươi giây. Hơi thở của cô nóng bỏng và nhồn nhột bên tai tôi. Khi nói xong, cô bước lui lại, vòng tay ra sau lưng và mỉm cười, nhưng nó là kiểu cười để khỏi phải khóc òa ra. Tôi muốn hôn cô như cô vừa hôn tôi nhưng tôi không quen với chuyện đó nên chỉ nói: “Cám ơn cô.” Rồi tôi bỏ chuyện Kate vừa cho tôi biết vào một thùng đá trong đầu mình, ghi lên “Kate” để sau này có thể mở nó ra xem xét lại kỹ hơn, khi mà tôi có nhiều thì giờ hơn và trần gian không còn đầy những điều điên rồ nữa. Rồi tôi hỏi: “Cô có ổn không? Chắc không? Đừng đi đâu nhé. Tôi sẽ quay lại ngay. Tối đa là mười phút thôi.”

Tôi đã thấy khỏe hơn rồi. Hai vai tôi hơi đau, còn cổ thì mỏi ở chỗ mà Kate ôm quá chặt, nhưng mặt khác thì tôi cảm thấy thật tuyệt như sống ở vườn địa đàng. Còn hơn cả thế nữa, hơn cả triệu miền địa đàng trải dài từ đầu này đến đầu kia. Tôi đi vòng ra phía trước bệnh viện và đếm từ dưới lên trên năm tầng. Vẫn chưa khuya lắm và gần như phòng nào cũng có đèn sáng. Phần lớn phòng nào cũng có lọ hoa trên cửa sổ. Tôi chỉ phải đi vào cửa chính, lên khu điều trị và xin gặp má. Hoàn toàn được phép. Nhưng kẹt cái là hiện giờ tôi là kẻ đang bị truy nã, ngay cả ở đây cũng vậy. Hay tôi có thể bay lên lầu năm rồi đi dọc bên ngoài các cửa sổ cho tới khi tìm được phòng của má. Tôi biết cửa sổ trong phòng đều bị bịt kín, nhưng ở cuối dãy là một hàng cửa sổ bị phủ mờ và một trong những cửa sổ nhỏ trên cao được mở dựng lên. Tôi nghĩ rằng mình đủ nhỏ con để chui qua lọt. Và nếu bị ai đó bên trong nhìn thấy, thì thôi đành vậy, nó là cánh bên hông của nhà thương điên.

Sẽ không có ai tin mấy người điên đâu. Ngay cả chính họ cũng không tin ở mình nữa là.

Lúc này tôi gặp may. Tôi tìm thấy cửa sổ của má đầu tiên. Má nằm trên giường ngủ say, miệng há ra. Đôi mắt bầm đen và cái vết khủng khiếp trên trán làm đầu bà trông giống như một trái cây úng cũ, điều này làm tôi buồn nẫu. Tay má thò ra khỏi chăn. Tôi thấy rằng trước đây mình chưa bao giờ nhìn tay má, tôi muốn nói là nhìn thật kỹ. Chúng chỉ là đôi tay của má thôi, có chuyện gì vậy nào? Nhưng giờ đây có chuyện thật đấy. Tôi bíu lấy cái gờ cửa sổ khi nhìn chúng. Đôi bàn tay má thật lớn. Chúng u nần và hơi tím. Nhưng chúng không phải thứ gì khác thường. Chúng trông không giống như đôi chân chèo hay găng tay đánh bốc hay xe để đi cắm trại hay giày của cầu thủ David Batty hay những phần không dễ chịu của loài khỉ.

Đó là lý do vì sao, rõ ràng là má không giỏi như tôi trong vụ bay lượn này.

Tôi vào trong, lẻn qua cửa sổ kính mờ rồi luồn vào nhà vệ sinh. Cửa phòng vệ sinh mở ra hành lang. Vắng tanh, không một ai. Tôi đếm ngược lại ba cánh cửa và nhẹ nhàng mở cửa thật êm hết sức có thể. Tôi vào nửa chừng thì má thức dậy. Má quay đi và thét lên. Tôi nói vội: “Suuuyỵyt, con nè má.”

Má kêu lên: “Ồ,” rồi bịt miệng lại. Cả hai chúng tôi lắng nghe xem có ai nghe thấy tiếng bà kêu không. Má thì thào: “Họ tới đây. Cảnh sát đó. Họ đang truy lùng con. Con đã làm chuyện gì vậy? Họ nói những chuyện khủng khiếp quá, Graham à.”

Tôi nói: “Ổn thôi má à.”

Má nói: “Không ổn đâu, con à.” Rồi bà bật khóc. Má vẫn lấy tay ôm mặt. Bà cố kềm tiếng thút thít vang lớn lại. “Lỗi của má. Má biết. Má xin lỗi. Má nghĩ rằng chuyện má làm là tốt. Bà ngoại cũng làm như vậy với má. Má…”

“Không, không sao đâu mà. Má sẽ thấy. Mình phải đi thôi.”

“Mình không thể đi đâu được. Mình đi đâu nào?”

“Về nhà. Về với ba. Má sẽ thấy mà.”

“Mình không thể về đó. Họ đang truy lùng.”

“Chẳng hề gì đâu. Mọi chuyện ổn rồi.”

“Họ đóng hết cửa ở đây rồi.”

“Vậy sao?” Tôi nhìn cái cửa sổ.

“Graham nè, làm sao mà con…?” rồi bà nói tiếp: “Hoàn toàn hổng được.”

“Má có thể bám vào con mà. Mình phải làm thiệt nhanh.” Tôi chụp lấy tay bà và kéo bà ra khỏi giường. Má bóp chặt lấy tay tôi rồi cả hai má con nhìn xuống chỗ hai bàn tay của chúng tôi nắm chặt lại với nhau. Má mỉm cười. Bà xiết tay tôi thật mạnh.

“Ôi, lạnh quá,” bà nói. “Để má mặc cái áo choàng đặc biệt vào đã.” Tôi lấy cái áo choàng Singapore sau cánh cửa xuống và khoác quanh người bà. Nó có màu ngà của bánh trứng. Bà xỏ đôi dép vào chân, còn tôi thì vơ mấy tờ bạc trong ngăn tủ trên cùng.

Chúng tôi rón rén đi xuống hành lang đến phòng vệ sinh. Không đủ chỗ cho cả hai chúng tôi trong ngăn phòng nhỏ xíu. Chúng tôi cười khúc khích. Má hỏi: “George nói có đúng không, con chôm mất niềm hãnh diện và vui thú của cậu ấy?”

Tôi đáp: “Cậu ấy để con lái nó, má biết mà, dưới London đó. Nhiều khi cậu ấy bắt con lái cho dù con không muốn.”

“Cậu ấy chẳng bao giờ làm vậy.”

“Cậu làm vậy mà.” Tôi ngó cái cửa sổ rồi ngó má.

“Má không thể nào chui lọt qua đó.”

Tôi nói: “Không sao đâu,” rồi tôi chui qua. Tôi đứng trên gờ cửa bên ngoài thò đầu vào trong. “Đi nào. Dễ lắm má à.”

“Má chui qua hổng được đâu.” Má lắc đầu. Bà lại khóc. “Má làm hổng được mà. Má sợ lắm.”

Tôi thò tay vào và giữ dưới nách má. “Được mà má.” Và tôi chỉ nhấc nhẹ là má luồn qua được khung cửa sổ êm thấm như giọt mật chảy khỏi cái muỗng nóng.

Chúng tôi đứng bên nhau trên gờ cửa, nhìn xuống mui của hai chiếc xe cứu thương và một dãy thùng rác có bánh xe. Má nói: “Giống như đứng trên cầu nhảy quá.”

Tôi đáp: “Con biết.”

“Má không làm chuyện kế tiếp được đâu. Chưa bao giờ má giỏi trong vụ đó. Hai cái tay này không làm được chuyện đó.” Má nhấc hai bàn tay lên rồi lật ngửa chúng ra. “Giá mà con thấy tay của ông của má. Ông mất trước khi con chào đời. Tay ông to như mấy cái nắp thùng rác kìa.”

“Má làm được mà. Má chỉ không biết đó thôi. Nhưng mình sẽ tính nó sau. Giờ thì ôm cổ con như là cái ba-lô nghen, sẵn sàng chưa nào?”

Ban đầu tôi nghĩ là Kate đã bỏ đi mất. Hay có lẽ mấy tay cớm đã tóm cổ cô rồi. Tôi gọi nhỏ, thì thầm: “Kate ơi!” Không có tiếng trả lời.

Má hỏi: “Con làm gì vậy? Có thể cái áo ngủ này trông cũng đẹp nhưng nó không ấm áp gì cả.”

Tôi đáp: “Con muốn má gặp một người. Kate ơi!”

Không ai trả lời. Rồi Kate bước ra khỏi bóng tối. Má la khẽ: “Chúa ơi.”

Kate nói: “Chuyện này chắc là mơ quá, phải không nào? Hay tôi khùng rồi.”

Tôi giới thiệu: “Má ơi, đây là Kate bạn con. Má nói là con phải kiếm một cô gái thật sự làm bạn, thì cô ấy đây nè.” Tôi định nói cô không quý phái mà cũng không quê mùa, và đó mới là điểm chính yếu. Cô chỉ là Kate. Nhưng chắc chuyện đó không hay ho gì đối với má hay với Kate, và có khi Kate lại cảm thấy tự ái, tuy rằng nó hoàn toàn ngược lại với một lời sỉ nhục.

Má nói: “Chào Kate, gặp cháu, bác rất vui.”

Kate nói: “Cháu cũng vậy, thưa bác Sinclair.” Hai người bắt tay nhau, trong một thoáng tôi nghĩ Kate sẽ đập tay “high five” [15] với má, chuyện đó sẽ thật là tếu, nhưng cô lại không làm. Cô xử sự thật tuyệt vời.

Má nói: “Bác thấy lạnh quá.” Kate liền vòng tay ôm quanh vai bà.

Chúng tôi bắt một chiếc taxi bên ngoài mặt trước bệnh viện. Tôi và Kate đánh lạc sự chú ý của của tay tài xế để hắn không nhìn rõ má đang mặc đồ ngủ, áo khoác ngủ và đi dép lê, khi bà lên băng sau ngồi. Rồi tôi lên băng sau với má, còn Kate thì ngồi ghế trước. Không ai nói lời nào. Xe chạy xuyên qua thị trấn của tôi. Tôi đã từng làm vô số chuyện trên những con phố này. Thậm chí thỉnh thoảng tôi cũng thấy vui thích ở đó. Tôi cảm thấy mình có lỗi vì đã nghĩ nó là một nơi tồi tệ. Nếu London như một ông anh rất bảnh thì thị trấn này là một thằng lỏi quê mùa kỳ cục làm mình thấy mắc cỡ. Nhưng đó không phải là do lỗi của nó. Tôi ghét nó vì người ta ghẹo tôi là Cả Quỷnh hay Mất Nết, nghĩa là họ đối xử không công bằng với tôi chút nào. Còn nó là nó. Tôi quay kính xe xuống để nghe nó rõ hơn. Không có tiếng động nào cả ngoài tiếng ống pô xe mệt nhoài. Không có tiếng sóng dội về.

“Ồ, có mùi gì vậy?” Kate hỏi.

Tôi đáp: “Mùi của xưởng làm thực phẩm cho chó.”

Má nói: “Nó chẳng bao giờ ngừng.”

Đầu của tay tài xế ngúc ngắc lên xuống. Hắn nói: “Ậy, quý vị muốn xuống ở đâu đây?”

Ngay trước khi đến đường nhà tôi, một chiếc xe cảnh sát phóng đến từ phía ngược lại trước mặt. Taxi thả chúng tôi xuống ngay bên ngoài ngôi nhà. Tôi đưa tay tài xế tờ mười pao mà không chờ lấy tiền thối lại. Chúng tôi dìu má đi vòng bên hông ngôi nhà, khuất tầm mắt những người hàng xóm có thể ngó ra lúc này. Tôi định vào nhà qua cửa hông, nhưng tôi thấy ánh đèn trong nhà kho còn sáng. Tôi thì thầm: “Đến nhà kho.” Tôi gõ cửa rồi đẩy má và Kate vào trước.

Ba mang cặp kính bảo hộ tròng quanh đầu của thợ hàn. Ông cầm một cái xy-lanh nhỏ có gắn đèn hàn. Cái nhà kho nồng nặc mùi xì-gà và rượu mạnh. Nửa điếu xì-gà đang tỏa khói trên cái gạt tàn. Đôi mắt ba trông thật to sau kính hàn. Ông kêu lên: “Quỷ thần ơi!”

Tôi chào: “Chào ba.”

“Chào ba? Bà nó, cái gì…”

Má hỏi: “Ông hút thuốc từ hồi nào vậy?”

Ba hỏi lại: “Bà biết hết mọi chuyện từ hồi nào vậy?” Rồi ông thấy Kate: “Nhỏ này là ai đây?”

Má đáp: “Cô ấy là Kate. Cô là một người thứ thiệt và là một người bạn thứ thiệt, vậy là hay lắm rồi.”

Ba hỏi: “Cô ấy làm gì ở đây? Cô ở đây làm gì hả?”

Kate đáp: “Cháu được cho phép vào đây.”

Ba nói với tôi: “Chúa lòng lành ơi, nhóc con nè. Mày không thể làm mọi chuyện lộn tùng phèo như vầy. Tao có trách nhiệm báo với cảnh sát về mày. Tao rất tiếc nhưng mấy cái tội của mày làm nghiêm trọng quá. Thằng nhóc tì tính giết người kìa, bà ạ. Bà có tin được không?” “Không phải như vậy đâu,” tôi đáp.

Ba nói: “Mày không thể dừng được, phải không nào? Thật sự là tụi tao đã thử làm, má mày với tao. Tụi tao suýt bị mất mạng nữa kìa. Chuyện ấy làm tụi tao đau lòng lắm. Ngó má mày đi kìa, Graham. Ngó bà má khốn khổ của mày đi kìa. Nhưng giờ thì tới lúc rồi, tới lúc mày cần nhìn nhận lại mình. Vì bản thân mày cũng như vì mọi người khác. Tao gọi cảnh sát đây. Cho xong chuyện.”

Ba đặt tay lên cái điện thoại. Kate để tay cô lên tay ông. Cô nói: “Đừng. Khoan đã. Đi ra ngoài đã.”

Má nói: “Làm ơn mà ông. Nghe lời cổ đi. Chỉ mất một phút thôi. Rồi thì ông muốn làm gì tùy ý.”

Nhưng ba đẩy Kate qua một bên rồi bấm số 999 [16] . Kate nói: “Đi nào,” và chúng tôi theo cô đi ra khỏi nhà kho. Tôi không còn biết phải nên làm gì nữa. Tôi cạn hết ý rồi. Kate len vào giữa hai má con và nắm lấy tay chúng tôi. Cô kéo chúng tôi ra đường. Cô nhấc tay chúng tôi lên và đặt chúng vào nhau, rồi bước lùi lại và nhìn chúng tôi như thể chúng tôi là bức tường mà cô vừa vẽ lên. Rồi cô há miệng ra kêu lên. Đó là những âm thanh mà cô đã la lên khi chúng tôi đang bay với nhau:

“Aaaaaaaaaa, eeeeeeeee, weeeeeeeee, oooooooooo…”

Ba chạy ào ra khỏi nhà kho. Ông la lớn: “Thế giới này phát rồ rồi sao? Suuuuyyỵyt, suuuuyyỵyt… thôi đi, đừng la nữa, con nhỏ khùng kia. Vô nhà đi, tất cả mọi người, ngồi ở trỏng chờ cảnh sát tới. Họ sẽ tới liền bây giờ đó.” Nhưng Kate vẫn cứ la không ngớt, ba phải thét thật to để át đi cho tới khi chính ông cũng làm huyên náo không kém, rồi cánh cửa trước của các ngôi nhà bật mở ra suốt hai phía của con. Ánh đèn tràn ra từ các cánh cửa đó. Và thiên hạ rần rần tràn ra từ ánh đèn.

Và những tay cựu thù truyền kiếp lại đổ xô ra khắp nơi. Ngoài kia là tay nghiện rượu và bà y tá và Kylie thơm-mùi-táo và ông Blounce và Brian có đôi chân bự ơi là bự và ba má của Brian và sáu hay mười đứa thường ghẹo tôi là Cả Quỷnh và cha mẹ của chúng. Tất cả bọn người này đã từng biểu lộ sự ghét bỏ tôi qua ánh mắt của họ, đã từng làm cho má tôi phát điên lên qua ánh mắt của họ. Nhưng lúc này họ không cười nổi, giống như trong giấc mơ của tôi. Họ đứng nhìn và chờ đợi.

Má bóp chặt tay tôi, suýt làm gãy các ngón tay, và mỉm cười với tôi. Giờ thì tôi hiểu được điều Kate làm. Tôi nhấc đôi tay lên, duỗi ra. Tôi cảm thấy chúng lớn lên như một đoạn phim quay một đóa hoa đang nở ra với tốc độ rất nhanh. Tôi nhìn má, gật đầu với bà và nhấc tay bà lên theo. Tiếng lốp bốp của bốn bàn tay chúng tôi tạo ra nghe giống như mười viên pháo cùng nổ trong một lúc. Và trong khi pháo nổ thì tôi nhìn thẳng vào ba, thẳng vào đôi mắt ông (ông chớp mắt trước – được lắm!) Đám đông há hốc miệng kinh ngạc, rồi im lặng trở lại.

Bên ngoài mọi ánh đèn từ các cửa sổ và cửa lớn, sau hình dáng của mọi người đang im lặng chờ đợi, là ánh đèn xanh chớp tắt lóe lên. Các tay cớm đã đến. Hai bóng người nghênh ngang bước ra giữa con đường. Họ chen qua những bóng người kia. Họ cứ bước đến cho tới khi biến thành các hình dáng có ba chiều, và tôi nhận ra một người là Lỗ Mũi, tay thám tử về các vụ xâm phạm tình dục. Ánh sáng phản chiếu lấp lánh chiếc bông tai của hắn. Hắn la lên: “Graham Sinclair, tôi được lệnh bắt giữ anh…”

Kate nói: “Lùi lại, nghe không nào?”

Tôi nói: “Ba, nhìn nè. Nhìn cho kỹ nghen…”

Tôi bóp tay má một cái. Hai má con nhìn nhau rồi nhắm mắt lại. Chúng tôi lại duỗi cánh tay và bàn tay ra. Các ngón tay của má kêu lên lắc rắc trước tay tôi một tích tắc. Tôi nói nhỏ với bà: “Ổn mà má. Má làm được mà. Không sao đâu.”

Kate nói: “Hãy tin anh ấy, bà Sinclair.” Cô hướng về phía con phố. “Còn các người nè. Các người đang đứng nhìn ngoài kia. Các người có biết ở London chúng tôi nói gì không? Chúng tôi nói là ‘Graham Sinclair là một chàng trai chân chính. Đây là tài năng tuyệt vời của anh ấy’.”

HẾT