← Quay lại trang sách

Chương hai mươi mốt

Tôi nghĩ mình là tên tâm thần bệnh hoạn mà không biết. Tôi quỳ xuống trên tấm thảm kế bên Jennifer. Miệng nàng hé mở, mắt thì nhắm, và nàng còn thở. Ít ra nàng không tái xanh đi, hay nghẹt thở. Một chân còn vắt vẻo trên sô-pha, và cái tư thế rũ rượi nàng đang nằm trông giống như nàng hoá thành nước, chảy đổ ra khỏi sô-pha, rồi đông cứng lại. Tôi sắp sửa lay nàng, làm cho nàng tỉnh lại. Tôi quỳ xuống bên nàng thì nàng mở hé một mắt. Rồi con mắt kia cũng hấp háy mở. Nàng không động đậy. Chỉ ngó tôi. Tôi cứng cả người lại. Tôi nói: “Tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi, tôi không có ý… Tôi phải đi thôi, thôi nhé.” Tôi đứng dậy. Nàng vẫn không nhúc nhích gì cả, chỉ lắc lắc đầu. Tôi nói: “Vậy nhé? Tôi chỉ…”

Tôi vào phòng ngủ của mình, lấy áo quần trên cửa sổ mặc vào. Chúng vẫn còn hơi ẩm. Tôi cất điện thoại di động vào túi bên hông của áo khoác. Suốt lúc đó tôi lắng tai nghe ngóng Jennifer, lắng nghe tiếng nàng thét lên hay tiếng bấm số điện thoại. Nếu nàng ngăn tôi lại, tôi sẽ phải thoát qua cửa sổ. Năm tầng lầu không phải là vấn đề, trừ việc có ai đó thấy tôi. Nhưng Jennifer vẫn im ru.

Tôi trở lại phòng khách. Nàng vẫn trong tư thế cũ. Vệt máu trên môi nàng trông rất tươi. Mắt nàng dõi theo tôi quanh phòng. Đôi mắt nàng lộ vẻ kinh hoàng. Thật là khủng khiếp, cái cách đôi mắt nàng lộ vẻ sợ hãi. Tôi nói: “Này, tôi xin lỗi. Tôi chỉ không muốn lấy ly sâmpanh thôi.” Tôi nảy ra một ý.

Tôi lấy điện thoại di động của nàng từ trong cái túi để gần tủ lạnh ra, để lên thảm cạnh bên nàng. Tôi lấy cho nàng một ly nước lọc và cũng để kề bên. Tôi nghĩ mình có thể lấy được vài điểm tốt bằng cách tỏ ra chu đáo. Đó là điều mà sẽ được nhắc đến trong phiên tòa và giúp người ta nhận án tù ngắn hơn của ông tòa. “Thế nhé, gặp lại sau.” Jennifer không đáp, nàng chỉ lại lắc đầu. Rồi tôi chuồn khỏi căn chung cư của nàng.

Tôi trở lại tiệm cà phê World Bean, mua thêm một ly espresso rồi lại ra sau ngồi đối diện với bức tường. Tôi quyết định tốt nhất là cứ tiếp tục ghét má. Như vậy thì tôi sẽ không buồn quan tâm khi nào má phát hiện được rằng tôi là một kẻ giết người. Ngồi đó, hẳn là tôi có thể ngắm mặt mình trong gương nhưng tôi chưa sẵn sàng để ngó bức hình phóng lớn của một thằng tâm thần bệnh hoạn. Thay vì thế, tôi lại nhìn bàn tay mình, bàn tay mà đã thực hiện điều tệ hại đó. Ngay dưới ngón tay út, vài sợi lông trắng nhỏ xíu đang mọc lên. Trước đây tôi không hề thấy chúng. Tôi cảm thấy buồn cho bàn tay mình. Nó cứ bị lôi cuốn theo thôi. Tôi tự hỏi không biết nó còn bị lôi cuốn theo bao nhiêu lần nữa. Tôi tự hỏi khi nào thì tôi sẽ quên điều vừa xảy ra. Bởi vì nếu quả thật tôi là thằng tâm thần bệnh hoạn, thì đó là chuyện phải xảy ra. Tôi sẽ làm chuyện gì đó thật tệ hại, rồi có một hồi bị mất trí hẳn và hoàn toàn quên hết mọi chuyện. Lâu nay người ta nghĩ đúng về tôi. Tôi là một thằng Quái và một thằng tâm thần bệnh hoạn. Thằng khùng mà tôi nghĩ rằng tôi đã thấy trong công viên Bishop, hẳn là do tôi tạo ra. Tôi đã tạo ra một thằng tâm thần bệnh hoạn từ chứng hoang tưởng hầu có được nguyên cớ để giết người. Tôi là một thằng bệnh hoạn 007, tôi ra đường làm những chuyện tồi bại với bọn con gái và nịt vớ của họ, vân vân… rồi quên đi. Tôi chờ để thôi nhớ những điều đó nữa nhưng không thể được. Tôi thấy sự ngạc nhiên hiện ra trong mắt Jennifer. Tôi nghe tiếng răng nàng va nhau khi nàng ngã. Tôi thấy đôi mắt kinh hãi của nàng dõi theo tôi quanh phòng khách. Rồi tôi nghĩ, làm sao tôi biết được là mình đã thôi nhớ nếu tôi không thể nhớ lại được điều mà tôi đã thôi nhớ chứ?

Khoảng hai mươi phút trôi qua và tôi vẫn nhớ. Và tôi thấy dễ chịu hơn về mọi việc. Đó là một tai nạn. Tôi chỉ muốn gạt ly rượu đi thôi nhưng bàn tay tôi đôi khi quá to và mạnh. Thằng cha khùng mà tôi thấy trong công viên Bishop là có thật. Tôi vẫn nhớ được cảm giác đầu của hắn như thế nào dưới gót giày của tôi. Và dù sao đi nữa, tôi vẫn nhớ chuyện gì đã xảy ra. Nếu tôi thật sự là đồ tâm thần bệnh hoạn thì chắc là tôi nhớ tất cả mọi chuyện kinh khủng khác mà hắn đã làm, những chuyện còn tệ hại hơn là những gì tôi làm với Jennifer. Tôi không phải là một thằng Quái hay một thằng tâm thần bệnh hoạn, nhưng tôi gặp rắc rối lớn rồi. Thật là tuyệt. Bởi vì nếu Jennifer báo cảnh sát về tôi thì họ sẽ không tin đó là một tai nạn. Họ sẽ khoái nó. Họ sẽ nghĩ là họ đã tóm cổ được tôi. Họ sẽ kết thúc vụ điều tra về thằng tâm thần bệnh hoạn.

Tôi đứng dậy lục hết các túi tìm tiền. Ba mươi mốt pao và bốn mươi bốn xu, còn thêm mảnh giấy có ghi số điện thoại của Kate. Chữ bị mờ hết do trời mưa và máy giặt nhưng vẫn còn đọc được. Và đó là nguyên do tôi gọi cho Kate.

* * *

Hẳn là tôi có thể gọi cho cô bằng số của tiệm đàn, nhưng có thể Derek hay cậu George sẽ trả lời. Khi tôi thử gọi số di động của cô thì cô đã tắt máy nên tôi để lại tin nhắn số điện thoại của mình và bảo cô gọi lại cho tôi. Rồi tôi mở máy di động lên và bắt đầu đi về hướng tiệm đàn. Mỗi khi thấy xe cảnh sát bật đèn báo động rú còi chạy ngang thì tôi lại nghĩ rằng nó đang phóng về căn chung cư của Jennifer. Ngừa trường hợp họ được báo động khẩn cấp, tôi đi sát vào những bức tường, hàng rào, dưới mái hiên các cửa tiệm và trên vỉa hè của trạm xe buýt.

Trời đổ mưa. Lần này hạt không lớn. Ban đầu lắc rắc mưa phùn, rồi trở nên càng lúc càng lớn dần cho đến khi thành tiếng dồn dập trên nóc các trạm xe buýt. Mưa rơi trên mặt đường và bánh xe tạo thành những đợt sóng. Tôi ướt mèm, tới lúc này thì tôi không cần quan tâm đến việc làm khô áo quần nữa. Đôi giày thể thao của tôi trở nên xơ xác. Bắt đầu thấy ướt những ngón bên bàn chân phải.

Tôi không có kế hoạch nào cả. Tôi không nghĩ được kế hoạch gì. Tôi chỉ nghĩ đến việc gặp Kate thôi. Tôi nghĩ có thể Kate sẽ làm cho mọi việc trở nên ổn thỏa. Cô sẽ nói chuyện với Jennifer và ba má và mấy tay cớm, và họ sẽ tin lời cô, và rồi ổn hết như chuyện cô tìm cho tôi cái căn cước giả vậy. Có lẽ cô sẽ tìm cho tôi một nơi nào đó để ở và tôi có thể đi học ở dưới này, và cô trình diễn một buổi hòa nhạc piano, tôi ngồi ở hàng ghế đầu và đứng dậy hoan hô cô. Nhưng trước tiên tôi phải kể mọi chuyện với cô. Đó là điều tôi sắp làm. Tôi phải gặp và kể với cô. Đó là kế hoạch của tôi, kế hoạch sau cùng.

Điều hay ho của việc đi dưới trời mưa tầm tã là bạn có thể khóc đến phọt mắt ra mà không làm ai chú ý cả, miễn là đừng khóc ầm ĩ quá.

Điện thoại di động của tôi reo. Tôi đứng ở ngưỡng cửa của tiệm ăn Happy Snaps, nhìn con số hiện lên trên máy. Tôi sẽ không nghe điện của má hay ba gọi. Ban đầu tôi không nhận ra số của ai. Rồi tôi biết đó là số của Kate. Tôi nói: “Chào Kate.”

Cô nói giọng thì thầm. “Anh có chôm tiền của ba má anh không?”

“Cô không thể chôm tiền ba má của chính mình. Vì sao vậy?”

“Vì mọi người phát khùng lên ở đây.”

“Cô đang ở trong tiệm đàn à?”

“Tôi ra ngoài. Ông Heo đang dẫn một tay nọ đi lòng vòng xem những thứ ông bán cho hắn.”

“Ông ấy bán tiệm à?”

“Thật là kỳ quái. Tôi nghĩ là ông ấy lên cơn rồi. Còn nữa, ba anh la ông ấy chói lói trên điện thoại, mấy tay cớm đến truy lùng anh. Anh có xem tờ Nguyệt Cầu hôm nay không? Anh ở đâu? Đang làm gì vậy?”

Tôi hẹn gặp cô bên ngoài tiệm World Bean gần tiệm đàn, cái tiệm bị đóng cửa sau vụ rớt máy bay. Tôi nói: “Một lát nữa gặp cô nhé.” Khi sắp tắt máy thì đột nhiên tôi nảy ra một ý. “Khoan đã nào. Cô có biết chùm chìa khóa treo trong phòng vệ sinh không? Cô lấy nó theo nhé?”

Kate mang đôi giày Pumas. Mất thật lâu chúng tôi mới tìm thấy chiếc Merc. Trước tiên chúng tôi thử tìm trên Hammersmith vì đó là một trong những nơi mà ông thích đậu. Rồi chúng tôi đi ngược về tiệm đàn. Càng gần tiệm tôi càng bồn chồn lo sợ. Kate không rành xe cộ cho lắm. Cô cứ nói: “Nó kia kìa,” nhưng khi tôi nhìn thì lại là một chiếc Lexus hay một chiếc Sabb, và nhiều khi không đúng màu nữa kìa. Trời không mưa lớn như lúc nãy nhưng cũng đủ làm Kate ướt. Cô bĩu làn môi dưới xuống và giả vờ khóc: “Ngó mái tóc tuyệt đẹp của tôi nè.” Rồi kéo mớ tóc trước đây nhuộm tím giờ đã bị nước mưa gột thành màu đen. Nhưng cô không quan tâm lắm, cô cười to. Cô chưa từng hỏi tôi về việc chúng tôi đang làm gì. Cô tin tưởng tôi.

Tôi là người thấy được chiếc xe. Nó đậu bắc ngang qua hai chỗ đậu dành cho người tàn tật và bị gắn giấy phạt. Tôi lấy tờ giấy phạt nằm dưới cần gạt nước và vất xuống một vũng nước. Tôi mở khóa và mở cửa bên ghế hành khách cho Kate. Cô nói: “Cám ơn anh.” và lên xe. Tôi phải điều chỉnh ghế ngồi để chân đạp tới chân ga và thắng xe. Kate nhích nhích mông làm mặt da thuộc lót ghế kêu ken két. Cô nói: “Xem nó này.”

Tôi đáp: “Tôi biết.”

Tôi lái xe đi. Tôi không biết sẽ đi đâu. Tôi chỉ cảm thấy dễ chịu và an toàn khi ngồi trong xe. Thật là hay khi có Kate ngồi bên cạnh. Cô hạ thấp tấm che nắng xuống và nhìn vào gương vuốt sửa mái tóc. Rồi cô quay sang tôi giả giọng cậu George hỏi: “Mày có bụp con nhỏ đó không hả ngố?”

Tôi đáp: “Cô ấy có đôi môi ngó ớn quá.”

Kate hỏi: “Cái gì, để hôn à?”

“Í ẹ. Không có chuyện đó đâu.”

Kate nói: “Vậy à. Tôi hỏi cho biết thôi.” Rồi cô hỏi: “Anh có xem báo hôm nay không? Derek đang tè ra quần.”

“Tôi tin là vậy. Hắn có khai với cớm không?”

“Tôi nghĩ là có.”

“Tôi không phải là kẻ sát nhân.”

“Tôi biết.”

“Làm sao cô biết chứ?”

“Tôi biết chứ.”

Tôi không muốn tiếp tục nói dối, tôi muốn trung thực với Kate. Tôi định kể với cô Jannifer là ai và tôi đã làm gì với nàng, nhưng rồi tôi quyết định chờ đã. Giờ thì tất cả mọi chuyện có thể chờ. Tôi gần như sắp đến nơi rồi. Tôi nói: “Nếu trong thời Thế Chiến Thứ Hai thì Derek đã gia nhập bọn Phát-xít rồi.”

Hai cái cần gạt nước soạt rộng, không đều đặn, làm kính xe trở nên mờ hơi nước. Tôi mở quạt thật mạnh và lớn tiếng. Kate lấy tay vạch những vòng tròn lên làn hơi nước phủ trên kính xe bên phía mình. Cô làm tôi nhớ lại khi còn bé mình từng bị la vì làm như vậy trên các khung kính cửa sổ nhà bếp. Tôi hỏi: “Tại sao cậu George bán tiệm đi vậy?”

“Bởi vì… tôi không biết, ông ấy chỉ mới quyết định vậy thôi. Vừa sáng hôm nay. Và anh biết tính ông ấy mà, ông muốn là làm thôi. Ông ấy đầu tư hết vào phòng nha khoa trên mạn Bắc. Ông nói tôi và Derek có thể lên đó làm, nhưng tôi trả lời rằng với tôi thì không có chuyện đó đâu. Ông ấy lên chức cho Derek nhưng lại cho nhận lương ít hơn một chút, nhưng ông ấy nói rằng như thế vẫn giống như tăng lương thêm mười phần trăm, bởi vì vật giá trên đó rẻ hơn.”

Tôi nói: “Ông ấy mua chiếc Merc này rẻ được bốn ngàn trong một cuộc đấu giá xe hơi trên đó.” Hai cái cần gạt nước bắt đầu kêu ken két. Tôi vặn chỉnh chúng lại tốc độ bình thường.

Cô nói: “Dù sao đi nữa tôi thấy cũng vui vì tôi được mời chơi thử piano. Không phải là nhạc cổ điển, nhưng thế cũng tốt. Đó là ban nhạc của chị của một người bạn của anh tôi. Chị ấy rất đàng hoàng. Ông chú của chị ấy là nhạc sĩ Jimmy Cliff.”

“Chuyện đó thật là tếu, vì mới đây thôi tôi mơ như thế này. Cô đang chơi trong một buổi hòa nhạc, tôi ngồi ở hàng ghế đầu và đứng lên vỗ tay hoan hô cô nồng nhiệt.”

“Ồ, thật là dễ thương, cám ơn anh. À, giờ mình đang đi đâu đây?”

“Tôi cũng chưa biết đi đâu. Tôi nghĩ mình cứ chạy lòng vòng một hồi đã rồi tính.” Đó là tôi nói dối, thật ra tôi biết mình đi đâu. Tôi nhìn đồng hồ báo xăng. Nó chỉ ở mức đỏ. Nhưng có lẽ số tiền hơn ba mươi pao sẽ giúp chúng tôi đến được nơi đó.

Kate hỏi: “Mình đi ra khỏi London à? Ồ, sợ quá. Tôi ít khi đi đâu xa lắm. Tôi chưa bao giờ đến vùng bờ biển. Tôi muốn nói là trừ vùng quê của má tôi. Trước mặt nhà bà là bãi biển. Nhưng không phải ở Anh. Ở đó cho tôi cái họ Herbert.”

“Herbert là gì?”

“Ô kê, là cái gì cũng được.”

“Tại sao vậy?”

“Vì thiên hạ ngó anh chằm chằm.”

“Vì cô là da đen?”

Cô giả giọng Ali G [14] : “Có phải là do tôi da đen không?”

Rồi cô nói: “Vâng. Này mình đi đâu đây?”

“Về nhà,” tôi trả lời vậy, và đó không phải là lời nói dối.

Chúng tôi bỏ London lại sau lưng. Như thể là nó đã chết. Mới một phút trước là đường phố, người ta che dù và cầm túi giấy nâu đựng thức ăn mua mang đi, làm cho bạn tưởng tượng ra mùi gà Jalfrezi. Rồi có những kho hàng chứa ghế sô-pha và những nhà kho và bãi bán xe Merc và hai cần gạt nước đang hoạt động như khúc dạo đầu của một bản nhạc rock và tiếng đàn bass sẽ trổi lên, tiếp theo là nhịp trống. Rồi sau đó là những cánh đồng và cừu và bò. Và nếu dừng tất cả xe cộ trên xa lộ M1 mà lắng nghe thì người ta sẽ không còn nghe thấy tiếng sóng đó vang lên nữa. Tiếng sóng đã tan đi. Lặng mất. Tôi hỏi: “Đi ra khỏi London không tệ lắm phải không?”

Kate đáp: “Tôi có thể biến thành muối bất cứ phút nào. Tôi có thể cảm thấy mình thay đổi đây.” Cô duỗi hai tay ra, cởi bỏ đôi giày Pumas và ngáp.

Tôi nói: “Tôi thích đôi giày Pumas của cô. Bỏ chúng ngâm trong nước có được không?”

“Tôi không biết chuyện đó.”

Tôi nảy ra một ý. Lúc này chắc cậu George đã khám phá ra chiếc xe bị mất. Tôi không nói năng gì một lúc, tôi cố tập trung suy nghĩ. Trời đã ngừng mưa nhưng đường vẫn trơn bóng. Đèn pha của những chiếc xe chạy đến từ phía sau đều mờ nhòa và chói sáng. Kate quay lại nhìn qua làn kính sau xe, hỏi: “Tại sao anh cứ nhìn vào kính chiếu hậu hoài vậy?”

“Tôi đâu có nhìn,” tôi đáp. Tôi không nói với cô rằng tôi đang đợi đèn xanh chớp tắt của xe cảnh sát, rằng chắc chắn bọn cớm đang truy nã tôi vì bốn tội danh: cướp, mưu toan giết người, tình nghi thảm sát hàng loạt, và ăn trộm xe.

Kate nhấc tay phải lên và ngắt vào cổ tôi. Cô mátxa nó, xoa bóp khá mạnh bằng mấy ngón tay. Vừa đau vừa thấy khoái. Bông tai của cô kêu leng keng khi các ngón tay cô di động. Cô nói: “Cứ thả lỏng, anh hiểu tôi nói chứ?” Tôi làm theo lời cô. Tôi thấy rất đã. Tôi lái xe bằng tay phải, chỉ cần dùng ngón tay cái và ngón trỏ. Tôi cảm thấy mình là một phần của chiếc xe. Thậm chí nếu tôi không bẻ lái nữa thì nó cũng chạy theo ý tôi muốn. Tôi đặt bàn tay trái lên đầu gối. Áo quần tôi vẫn còn ướt. Chúng làm cho chiếc xe bốc mùi mốc meo. Tôi định xin lỗi về cái mùi khó chịu này, nhưng tôi lại không muốn hướng sự quan tâm đến nó.

Kate đặt bàn tay phải cô lên trên bàn tay trái tôi. “Làm tiếp đi,” cô nói.

“Làm cái gì?” tôi hỏi.

“Anh không chơi trò này khi còn bé à? Với một tay thôi thì không dễ nhưng anh vẫn có thể làm được. Kéo bàn tay của anh ra nào, đúng vậy đấy, rồi bỏ nó lên trên tay tôi.” Rồi cô đặt bàn tay trái cô lên tay trái tôi, kéo tay phải ra khỏi bên dưới và đặt nó lên trên tay trái của mình. Rồi cứ thế, chúng tôi chơi trò chơi mà khi còn bé tôi đã tránh chơi, trò xây lên một tòa tháp bằng tay vươn đến các vì sao.

Tôi cảm nhận được Kate đang nhìn mình. Tôi nói: “Mình cần tìm một trạm xăng. Cô có được bao nhiêu tiền?”

“Không có đồng nào cả. Tôi đâu có biết là mình sẽ đi chơi đâu. Mà tôi cũng nghĩ là anh chôm được khá nhiều.”

“Tôi có chừng ba mươi pao. Tôi không biết là có đủ để cho mình đi tới đó không.”

“Mình quay lại được không? Má tôi sẽ lo lắm đó.”

“Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Mười bảy.”

Tôi ngạc nhiên. “Chỉ vậy thôi sao?”

“Đúng vậy. Mình quay lại được không?”

Tôi thấy một trạm xăng BP đằng xa. Cách xa một đoạn nó trông giống như một tòa lâu đài khổng lồ. Tôi nói: “Mình chun vô đây nha.”

Tôi bóp tay cầm cần bơm xăng cho hết sạch số tiền mình có, chỉ chừa lại một xu thôi. Tôi muốn giữ lại một xu vì lý do dị đoan. Khi trả tiền, tay thu ngân nhìn chiếc Merc qua ô cửa sổ. Hắn hỏi: “Lái phụ phải không? Lần sau để ba cậu vào trả tiền nhé.” Tôi đáp: “Ô kê.” Khi trở lại chiếc xe tôi nói: “Không thể quay đầu xe lại trên xa lộ. Tôi phải chạy thêm một đoạn nữa.” Kate không nói gì. Cô xỏ đôi Pumas vào lại.

Một lúc sau cô hỏi: “Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chuyện này là sao đây?”

Tôi đáp: “Tôi chỉ muốn cho cô gặp một người. Cô không thể gọi điện và cho má biết là sẽ về trễ sao?”

“Gặp ai vậy?”

“Má tôi.”

“Anh lấy đi bao nhiêu tiền?”

“Tôi chỉ mượn thôi mà.”

“Ông Heo nói là ba anh nói má anh buồn chuyện này lắm.”

“Má tôi mệt ở đây lắm,” Tôi lấy tay gõ gõ lên đầu.

“Tôi muốn nói là khá nặng đấy. Bả đang nằm bệnh viện.”

“Có phải đó là một trong những bí mật của anh không?”

“Phải. Nhưng tất cả sẽ ổn thôi. Tôi sẽ giải quyết được.”

“Tôi sợ gặp bà ấy quá.”

“Đừng sợ. Mình sẽ làm cho bả vui. Còn cô thì sao đây? Giờ thì cô phải cho tôi biết bí mật của mình.”

“Tại sao chữ Herbert lại buồn cười quá vậy? Anh cười khi nghe tôi nói nó.”

“Đừng thay đổi đề tài câu chuyện.”

“Ô kê vậy. Anh biết là tôi có nói em tôi đang bị giam trong trại cải huấn dành cho người vị thành niên vì tội cướp giật. À, nó không ở đó. Nó bị giam trong tù dành cho người lớn và không phải vì tội cướp giật.”

“Tệ hơn vậy à?”

“Không khá hơn phải không nào? Tôi sẽ không nói thêm gì nữa cho tới khi nào anh cho tôi biết thêm bí mật khác.”

“Không lâu nữa đâu.”

Mùi mốc meo tan đâu mất, giờ trong xe có một mùi rất dễ chịu, nó trộn lẫn giữa mùi của da thuộc và mùi của Kate. Cô cũng quên mất chuyện mẹ mình. Cô ậm ừ ngân nga theo điệu nhạc của ông Sô-panh khi có người mở cửa tiệm đàn. Sau một lúc, mùi của da thuộc và mùi của Kate và tiếng của cô quyện lại với nhau rồi lặng lẽ gõ lên cánh cửa của tâm hồn tôi, hỏi rằng chúng có được vào trong không. Và tâm hồn tôi để cho chúng vào.

Còn mười lăm dặm nữa. Đồng hồ báo xăng đang trở lại mức đỏ nhưng chúng tôi sẽ đến đó. Trời gần như đã tối hẳn. Bầu trời lại trông giống như một bức màn bị xé rách toang. Phía sau nó, giống như một khoảng không nhòa nhạt khổng lồ, là một màu xanh lục. Tôi đang lái bằng tay trái, vẫn dùng ngón cái và ngón trỏ thôi. Tôi đang khoái, lòng cứ rộn ràng vui. Chúng tôi sắp đến đó rồi và mọi chuyện sẽ ổn cả. Tôi duỗi các ngón tay của bàn tay phải ra. Chúng kêu thành tiếng sột soạt như lá khô chạm nhau.

Kate hỏi: “Tiếng gì vậy?”

Tôi đáp: “Tôi có nghe tiếng gì đâu.”