Chương 6 Hoa lan kế
Báo Đầu đã lâu không mặc comple, bởi vì gã cảm thấy bộ trang phục đó mặc vào người không được thoải mái lắm – tay chân ngượng nghịu, ngay cả bước đi cũng không bước rộng được. Đặc biệt với kẻ thường xuyên cần phải ra tay đấm đá với người khác, thứ trang phục này thực sự là một gánh nặng.
Nhưng hôm nay Báo Đầu lại phải phá lệ mặc bộ comple mới tinh này, mặc dù không được quen lắm, nhưng trong lòng gã cảm thấy cũng rất tốt. Bởi vì bộ trang phục này đại diện cho sự thay đổi về thân phận.
Gã đã không còn thuần túy là một kẻ chuyên đánh thuê nữa, gã đã có “công việc” ở tầng lớp cao hơn, công việc này cần gã đi giày da mặc comple để tạo nên hình tượng đứng đắn.
Thậm chí gã còn có danh thiếp của riêng mình, hàng chữ nhỏ phủ nhũ ở trên danh thiếp có thể giới thiệu với mọi người về thân phận của gã: Tổng giám đốc Công ty TNHH tháo dỡ nhà thành phố Thông Đạt – Tiền Kim Bân.
Khi các tiểu đệ trước đây đổi cách xưng hô, gọi “Tổng giám đốc Tiền, Báo Đầu đột nhiên phát hiện ra bộ comple này mặc ở trên người mình thật không ngờ lại vừa vặn như vậy, thứ cảm giác bất tiện gò bó lúc trước trong khoảnh khắc chợt biến mất.
Gã rất hy vọng có thể mặc bộ đồ kiểu này lâu dài, nhưng gã cũng biết rất rõ: Có thể thực hiện được nguyện vọng này hay không còn phụ thuộc vào sự cố gắng của mình.
Chức vụ tổng giám đốc này là do ông chủ Cao phong tặng cho Báo Đầu, và gã bắt buộc phải dùng biểu hiện thực tế để chứng minh mình xứng đáng với cái chức này.
Cơ hội để chứng minh ở ngay trước mắt.
“Mảnh đất ở Tân Thành đã thu mua được một số ngày rồi, đến bây giờ các bản thỏa thuận phá dỡ còn chưa ký hết. Cậu đến đó xem sao, hãy nói chuyện với đối phương, cố gắng hết sức để xử lý ổn thỏa việc này. Nếu kéo dài thời gian xây dựng, thì chúng ta sẽ phải chịu tổn thất rất lớn.”
Khi Cao Đức Sâm nói với Báo Đầu những điều này, ngữ khí rất ung dung bình thản, nhưng gã lại có thể cảm nhận rất rõ được áp lực lộ ra trong câu nói này. Đối với những người làm về xây dựng những khu chung cư mới, “hộ cứng đầu” chính là bậc chắn cửa đầu tiên khiến họ đau đầu nhất. Nếu như bởi vì không cầm được hợp đồng phá dỡ mà kéo dài thời gian thi công, vậy thì mỗi ngày bên chủ đầu tư đều phải đối diện với sự tổn thất kinh tế lên đến hàng vạn tệ.
Từ khi thế lực của Cao Đức Sâm bước chân vào đầu tư bất động sản đến nay, Công ty phá dỡ Thông Đạt liền trở thành cơ cấu thế lực mạnh mẽ dưới trướng của Tập đoàn Cao thị. Tổng giám đốc tiền nhiệm của công ty họ Hồ, nghe nói đã từng tham gia quân đội, là nhân vật đã bò lên khỏi hố tử thần. Trước đây phàm là xuất hiện “hộ cứng đầu”, chỉ cần ông Hồ đứng ra nói chuyện với đối phương, sự phiền phức có lớn hơn nữa cũng được hóa giải. Chỉ duy nhất lần này, ông Hồ lại bị mảnh đất Tân Thành đó ngáng đường – Có một hộ gia đình nghe nói là mềm rắn đều không được, thỏa thuận phá dỡ vẫn mãi không được trọn vẹn. Thời gian bắt đầu thi công ngày càng gần kề, Cao Đức Sâm cũng đứng ngồi không yên. Anh ta phế bỏ ông Hồ, điều Báo Đầu lên làm tổng giám đốc mới để đi giải quyết vấn đề nan giải này.
Cao Đức Sâm tin vào thực lực của Báo Đầu, càng tin vào ham muốn của Báo Đầu. Đây là một nhân vật từ trước nay vốn vẫn bị Đặng Hoa đánh giá thấp, gã đã từng có được địa vị không hề xứng đáng với khả năng của gã. Cho nên sau khi Cao Đức Sâm thu nạp Báo Đầu dưới trướng, gã chắc chắn rất nôn nóng muốn thể hiện bản thân mình, càng là nhiệm vụ khó khăn thì lại càng khiến gã hào hứng.
Sự việc mà ông Hồ không làm được, nếu như Báo Đầu ra mặt có thể xử lý ổn thỏa, vậy thì đối với gã đây chính là một cơ hội chỉ một cuộc chiến đã khiến gã nổi danh, cho dù là một người mới, địa vị của gã ở trong Tập đoàn Cao thị cũng sẽ trở nên vô cùng vững chãi; Nhưng nếu ngược lại, nếu như sự việc này Báo Đầu cũng làm không tốt, e rằng gã khó có thể lại nhận được sự tín nhiệm của Cao Đức Sâm nữa.
Trong lòng Báo Đầu hiểu rất rõ mối quan hệ quan trọng này. Cho nên trước khi gã đi đến khu xây dựng ở Tân Thành, gã đã tiến hành suy nghĩ hết sức đầy đủ.
Trước đây phương thức giải quyết vấn đề mà Báo Đầu thường dùng nhất chính là dựa vào nắm đấm, nhưng bây giờ gã đã mặc bộ comple, gã hiểu rõ dùng trí não quan trọng hơn là dùng nắm đấm.
Báo Đầu đã tìm hiểu tình hình cơ bản của “hộ cứng đầu” đó, gã biết người đó không phải là chủ hộ ban đầu của căn hộ này, người này chỉ mới mua căn hộ này cách đây hai tháng mà thôi. Nếu tính thời gian, người này mua căn hộ chính là vào ngày thứ hai sau buổi phát mại mảnh đất, trong đây rõ ràng là ẩn chứa một số thông tin.
Theo như phán đoán của Báo Đầu, mục đích người này mua căn hộ vô cùng rõ ràng: Chính là muốn nhân cơ hội phá dỡ tòa nhà để vớ được một món tiền lớn. Điều này đối với chủ đầu tư đương nhiên không phải là việc tốt, nhưng nếu đứng từ góc độ khác thì cũng không phải là việc gì xấu cả.
Đối phương đã nhằm vào mục đích kiếm tiền, vậy thì khi phá dỡ, cái giá anh ta đòi chắc chắn sẽ cao hơn nhiều so với những chủ căn hộ bình thường khác, ít nhất cần phải đáp ứng được độ chênh lệch về giá nhỉ? Giá chênh lệch này có lẽ là trở ngại quan trọng nhất mà công ty phá dỡ phải đối mặt. Nhưng thao tác của người này đủ để cho thấy rõ anh ta là một người làm ăn kinh tế có đầu óc, đã là người làm ăn, hành sự chắc chắn cần phải kiên quyết giữ vững nguyên tắc trên phương diện lợi ích, như vậy thì khi Báo Đầu suy nghĩ vấn đề liền có được hướng tư duy rõ ràng.
Đối với một người kinh doanh, lợi ích lớn nhỏ được tạo thành từ hai phần: Doanh thu và giá gốc, sự chênh lệch giữa hai yếu tố này chính là lợi nhuận ròng. Bây giờ đối phương tham lam đòi giá rất cao, chẳng qua cũng là chỉ muốn nâng cao số tiền. Nếu như anh cứ luôn nghĩ cách để làm hài lòng anh ta, vậy thì đã sai rồi, bởi vì lòng tham của kẻ kinh doanh là không có điểm dừng, anh vốn không thể nào thực sự làm hài lòng anh ta.
Anh bắt buộc cần phải đứng từ góc độ khác để giải quyết vấn đề này.
Khi anh không muốn thay đổi thu nhập của đối phương, vậy thì anh có thể thay đổi giá gốc của đối phương. Nếu như giá gốc này đủ lớn, lớn đến độ khiến cho thu nhập mà đối phương kiên trì đều trở nên không còn ý nghĩa gì, một người kinh doanh lý trí chắc chắn sẽ đưa ra sự thay đổi về chiến lược, sự thay đổi này phần lớn sẽ tạo nên cục diện cả hai bên cùng thắng lợi.
Người kinh doanh quyết không từ chối việc cả hai cùng thắng lợi, điều anh ta muốn chỉ là mình không bị thua là được. Đây chính là nền tảng hướng tư duy để giải quyết vấn đề nan giải trước mắt của Báo Đầu.
Không được nghĩ xem cần phải làm hài lòng anh ta như thế nào, mà là phải nghĩ xem làm thế nào để tăng cao giá gốc của anh ta, tăng cao đến mức độ đối phương không thể nào chịu đựng nổi. Báo Đầu tin rằng mình có thể tìm được cách thức phù hợp, dù sao thì gã cũng đã từng vào sinh tử, lăn lộn dưới tay Đặng Hoa hơn mười năm qua, đúng là cũng học được không ít thứ.
Mỗi một người đều có những sự vật mà mình để tâm nhất, sự vật này chính là giá gốc mà anh ta khó có thể vứt bỏ được nhất. Có người tham tiền, có người tham danh, có người nặng tình, có người giữ nghĩa khí… Cho nên đối với những người khác nhau thì cần phải có những cách giải quyết khác nhau, chỉ cần nhìn thật chuẩn xác xem anh ta để tâm nhất điều gì, là anh có thể khống chế được giá gốc của anh ta.
Cho nên trước khi Báo Đầu xuất phát đến Tân Thành, nguyện vọng tha thiết nhất của gã chính là có thể gặp được đối phương, gã muốn tự mình tìm ra được tử huyệt có thể túm gọn kẻ “thương nhân” này.
Từ trong khu vực trung tâm thành phố lái xe đến Tân Thành mất khoảng bốn mươi phút đồng hồ. Với vai trò là khu vực ngoại ô thị trấn, kiến trúc ở đây phần lớn đều là những ngôi nhà mái bằng một tầng thấp lè tè. Cùng với trào lưu xây dựng chung cư đang cuộn trào trong mấy năm trở lại đây, những khu vực tương đối vắng vẻ cũng trở thành những nơi được ưa chuộng. Tiền đền bù phá dỡ cao khiến cho không ít dân bản địa trong vùng bỗng chốc trở thành người giàu có, trong bối cảnh như vậy, khó tránh khỏi có người muốn được tham gia vào để kiếm món hời.
Báo Đầu đã hẹn trước với chủ nhà về cuộc thương lượng ngày hôm nay. Khi đi được nửa đường, tiểu đệ gọi điện thoại cho đối phương để chắc chắn lại lần nữa, phía bên kia cũng rất thoải mái, nói là đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi họ đến thôi.
Báo Đầu cảm thấy tự tin hơn, ít nhất đối phương xem ra có vẻ rất mong muốn giải quyết được vấn đề này. Tiếp theo chẳng qua cũng chỉ là quá trình thương lượng giá cả mà thôi.
Khi xe ô tô đi đến một dãy các nhà mái bằng, bởi vì đoạn đường phía trước chật hẹp, không thể nào tiếp tục lái xe vào được. Báo Đầu và mọi người cùng xuống xe, có một tiểu đệ chỉ tay về phía trước, nói: “Tổng giám đốc Tiền, chính là ở trong ngõ này, số 58.”
“Ừm.” Báo Đầu nhìn xung quanh khắp một lượt, nói với các thuộc hạ bên cạnh mình: “Mấy đứa chúng mày cứ ở trong xe đợi tao đi.”
Lập tức có tiểu đệ nhắc nhở vị tổng giám đốc mới: “Tổng giám đốc Tiền, tên này phiền phức lắm, hay là thêm vài người thì an toàn hơn.”
Báo Đầu cười: “Đông người thì có tác dụng gì chứ? Chúng ta không phải đến để đánh nhau, mà đàm phán! Một cái miệng còn không đủ à? Nếu đông người, ngược lại lại không tỏ rõ thành ý.”
Bọn tiểu đệ cũng chỉ biết cười khan mấy tiếng, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy băn khoăn. Danh hiệu Báo Đầu trước đây họ đã từng nghe qua, biết rằng gã là tay đánh đấm đệ nhất trên chốn giang hồ tỉnh thành, hôm nay lần đầu tiên đi theo vị đại ca này ra ngoài xử lý công việc, người ta lại chỉ muốn đàm phán. Việc này còn có gì để thương lượng nữa chứ? Nếu có thể thương lượng thì trước đây Tổng giám đốc Hồ đã thương lượng xong từ lâu rồi, cần gì phải phiền đến anh xuất mã chứ?
Nhưng cũng chỉ nghĩ vậy thôi, họ không dám làm trái ý của đại ca. Thế là giữa những ánh mắt thoáng băn khoăn của các anh em, một mình Báo Đầu đi vào phía sâu trong ngõ.
Đi bộ khoảng hơn một trăm mét, chiếc sân nhỏ của ngôi nhà mang biển số 58 đã xuất hiện trước mắt. Nhìn thấy con số đó, Báo Đầu càng tin rằng đối phương là một người làm ăn kinh doanh. 58, đọc lái âm đi chính là “Tôi phát”, người này đặc biệt chọn ngôi nhà này giữa cả một vùng này, chắc chắn là gặp được vận may.
Cổng khép hờ và không khóa. Báo Đầu đi lên trước khẽ đập vào cổng mấy tiếng, nhưng bên trong sân không có ai đáp lời. Suy nghĩ đến việc vừa rồi đã gọi điện thoại liên hệ, Báo Đầu cũng chẳng buồn chờ đợi lâu, cứ thế đẩy cửa, bước vào trong sân.
Đây là một tứ hợp viện không rộng lắm, được tạo thành từ bốn gian nhà mái bằng, ở giữa khoanh ra một vùng đất để làm thành một vườn hoa nho nhỏ, trồng các loại hoa cỏ bình dị. Một người nam giới đang đứng quay lưng lại phía cổng, trong tay cầm một bình nước đang tưới hoa, trông dáng điệu rất chuyên tâm.
“Xin hỏi ông là chủ nhà ở đây phải không?” Báo Đầu ngừng bước, lên tiếng hỏi.
“Các anh đến rồi à?” Người đàn ông vừa hỏi ngược lại vừa ung dung quay người lại.
“Tôi là người của Công ty phá dỡ Thông Đạt…” Câu giới thiệu thân phận của Báo Đầu vừa mới nói được một nửa đã chợt ngừng bặt bởi vì gã nhận ra người đàn ông tưới hoa đó không phải là ai khác, mà chính là Giám đốc Nghiêm Lịch của hộp đêm Hoàng Cung, cũng từng là người anh em của gã.
Nghiêm Lịch thì lại không lộ ra bất cứ sự kinh ngạc nào, anh ta thậm chí cuời hi ha trò chuyện: “Tôi biết, anh là Tổng giám đốc Tiền của Công ty Thông Đạt. Ha ha, vị quan mới được bổ nhiệm, anh em còn chưa kịp biếu quà chúc mừng, Tổng giám đốc Tiền đừng chê trách nhé.”
Đối diện với tình hình bất ngờ đột ngột xảy ra thế này, tất cả những dự tính ban đầu của Báo Đầu trong khoảnh khắc đều trở nên hoàn toàn vô nghĩa. Đầu óc gã như thể có luồng điện chạy qua, tất cả các loại tư duy đều nhanh chóng vận chuyển, giây lát sau, cuối cùng gã cũng trấn tĩnh lại được tinh thần, cũng cười trả lời: “Cái gì mà Tổng giám đốc Tiền chứ, anh vẫn cứ gọi tôi là Báo Đầu đi. Đem đến biếu quà càng là lời mắng chửi tôi, đúng là tôi cần phải mời mọi người uống rượu.”
Những câu nói này nghe ra vẫn rất giống như lời chuyện trò giữa những người anh em, nhưng phía sau nụ cười đó đã không còn cảm giác thân mật từng có trước đây, cũng không có cái ôm nhiệt tình giữa hai người nữa.
“Thân phận thay đổi rồi, cho nên cách xưng hô cũng cần phải thay đổi.” Lúc này Nghiêm Lịch lại nhìn Báo Đầu nói, trong giọng nói thấp thoáng lộ ra một vài ý tứ khác. Bầu không khí ở trong sân do đó cũng trở nên sượng sùng.
Báo Đầu khẽ ngẩn người, sau đó cố ý chuyển đề tài: “Tại sao anh lại không lo quản lý hộp đêm, chạy đến đây tưới cây làm gì?” Đương nhiên rồi, câu hỏi này của gã rõ ràng là đã biết mà vẫn cố hỏi – Nghiêm Lịch xuất hiện ở đây, rõ ràng là cố tình đợi mình đến.
Nghiêm Lịch khẽ lắc đầu, tiếp đó liền thở dài, rõ ràng vô cùng cảm khái: “Tôi ở đây trồng hoa cũng một dạo rồi, chỉ có anh không biết. Ôi, anh quá lâu không liên hệ với các anh em rồi…”
Đúng vậy, từ sau khi anh Long xảy ra chuyện, Báo Đầu tự biết mình và bọn A Hoa đã đối chọi như nước với lửa, từ đó cũng không qua lại nữa. Bây giờ Nghiêm Lịch đã nói ra như vậy, Báo Đầu bèn tiện thể đón lời: “Ồ? Hôm nay đúng là vừa vặn, anh em chúng ta lại có thể trò chuyện một phen.”
“Được!” Nghiêm Lịch vỗ tay tán đồng, anh ta đặt bình nước tưới hoa trong tay xuống, gọi Báo Đầu, “Nào nào nào, bây giờ gặp gỡ một lần cũng không dễ dàng gì, hãy ngồi trò chuyện ở chỗ tôi đây.”
Báo Đầu liếc nhìn theo hướng Nghiêm Lịch chỉ, thì nhìn thấy ở góc râm của sân đã đặt sẵn một chiếc bàn nhỏ và mấy chiếc ghế, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị trước. Gã nhất thời không thể đoán được đối phương muốn giở trò gì, nghĩ thầm ngồi xuống nói chuyện cũng được, ít ra cũng có thể coi là kế hoãn binh.
Thế là hai người lần lượt ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, chiếc bàn nhỏ đó sát bên cạnh vườn hoa, phía trên đỉnh đầu lợp mái nứa, mấy khóm mây từ vườn hoa leo lên, che khuất ánh nắng, tạo nên hình ảnh trông rất thanh nhã.
Sau khi ngồi yên vị phát hiện ra, nét tao nhã không chỉ có bối cảnh trong sân vườn, trên chiếc bàn nhỏ thật không ngờ còn bày sẵn một bộ ấm trà tử sa rất đẹp mắt. Nghiêm Lịch cầm ấm trà lên, rót hai tách trà, nói “Đây là trà Long Đỉnh thượng hạng, nào hãy thử thưởng thức.”
Báo Đầu nhìn sang Nghiêm Lịch: “Anh em chúng ta trước đây đều uống rượu, sao hôm nay lại chuyển thành uống trà thế?”
“Trước đây là trước đây.” Nghiêm Lịch nghiêm nghị trả lời, “Bây giờ anh đã là Tổng giám đốc Tiền, uống rượu chẳng phải là quá tầm thường sao? Bắt buộc phải uống trà mới có thể thể hiện ra được thân phận và phẩm vị của anh, nào, tôi mời anh một chén trước.”
Trong lúc nói, Nghiêm Lịch nâng tách trà trước mặt mình lên uống một hơi cạn sạch, mặc dù là đang uống trà, nhưng tư thế tác phong đó chẳng khác gì uống rượu. Sau khi uống xong, anh ta thậm chí còn “hà” một tiếng như thể đang tận hưởng.
Bộ dạng học đòi phong nhã thanh tao này của Nghiêm Lịch khiến cho Báo Đầu cảm thấy rất thú vị, gã cũng nâng tách trà lên nói: “Được, tôi uống cạn cùng anh!” Sau đó lại dốc toàn bộ nước trà vào trong miệng, mùi vị của loại trà Long Đỉnh rốt cuộc là gì thì chẳng thưởng thức ra nổi.
“Trà ngon lắm.” Nghiêm Lịch lúc lắc đầu, lớn tiếng khen ngợi.
“Sở thích của anh đã thay đổi từ khi nào vậy, vừa trồng hoa, vừa uống trà?” Báo Đầu hỏi vẻ đầy hứng thú, “Tôi nhớ trước đây anh chỉ thích uống rượu và chơi gái thôi mà.”
Nghiêm Lịch hình như chỉ đợi Báo Đầu hỏi câu này, anh ta lập tức khẽ đặt tách trà trong tay xuống bàn, hạ giọng nói: “Sự việc này nói ra thì dài lắm, cần phải truy ngược lại khoảng thời gian cách đây nửa năm…”
“Ồ?” Báo Đầu thấy bộ dạng thần bí đó của đối phương, chợt nảy ra sự hiếu kỳ. Gã bày ra tư thế rửa tai lắng nghe, hai người hình như đều đã vứt bỏ trạng thái đối lập.
Nghiêm Lịch rút ra một bao thuốc lá ở trong túi áo, tự châm một điếu cho mình, sau đó lại định ném một điếu cho Báo Đầu, Báo Đầu xua tay nói: “Không cần đâu, tôi vừa uống trà vừa nghe anh kể chuyện.”
Nghiêm Lịch hít sâu một hơi thuốc, sau khi nhả ra một vòng khói tròn, nói: “Nửa năm trước, tôi đã lại một lần nữa bị tổn thương trong thế giới tình cảm của mình, sự việc này chắc anh cũng biết nhỉ?”
Báo Đầu thấp thoáng có chút ấn tượng, lúc đó có một cô gái thường xuyên đến hộp đêm của Nghiêm Lịch, dần dà hai người quấn quýt lấy nhau, nhưng những sự việc này vốn dĩ đã không chắc chắn, không bao lâu thì hai người lại chia tay, mỗi người một ngả.
“Anh muốn nói đến cô gái mà ngày nào cũng đến hộp đêm đó à? Loại phụ nữ này có gì mà đáng để lưu luyến chứ? Chơi đùa chút là xong, anh vẫn thực sự để tâm sao?” Báo Đầu nhìn Nghiêm Lịch với vẻ khó hiểu. Cần phải biết rằng anh ta là một kẻ chuyên đùa giỡn tình cảm, thay phụ nữ chẳng khác gì thay áo.
“Đúng là như vậy nhưng con người tôi coi trọng tình nghĩa.” Nghiêm Lịch vắt chân chữ ngũ, cánh tay đặt lên đùi búng tàn thuốc, sau đó ngước mắt nhìn lên bầu trời, nói đầy ai oán, “Khi cô ấy nói với tôi hai chữ “chia tay”, thực sự là đã chạm vào nơi yếu đuối nhất trong sâu kín trái tim tôi.”
Báo Đầu rót một tách trà mới, vừa mới định uống, bèn lĩnh giáo sự biểu diễn tỉnh bơ như không này của Nghiêm Lịch. Gã không nín nhịn được, bị sặc nước trà, ho liên tục không thể nào ngừng lại được.
“Sao vậy? Anh không tin à?” Nghiêm Lịch trừng mắt nhìn Báo Đầu, cảm giác như bị sỉ nhục nặng nề.
Báo Đầu cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, chống đỡ: “Tôi tin, tôi tin… Được rồi, anh đừng nói với tôi về những điều này nữa. Mau nói chủ đề chính đi, sao anh lại chạy đến đây để trồng hoa?”
“Anh đừng nóng vội chứ, sự việc phải nói lần lượt từng chuyện một.” Nghiêm Lịch lại hút một hơi thuốc, chậm rãi nói: “Tôi đây chẳng phải là bị tổn thương trong chuyện tình cảm sao? Trở nên đặc biệt ủ dột, chỉ dựa vào hơi men để sống qua ngày, ngay cả hộp đêm cũng không muốn trông coi nữa. Anh Hoa thấy thế không được, bèn cho tôi một số tiền, để tôi ra ngoài cho khuây khỏa. Tôi thấy cũng đúng là cần như vậy, Nghiêm Lịch tôi đây là một người đàn ông, không thể cứ như vậy mà bị hủy hoại được chứ nhỉ? Cho nên tôi quyết định nghe lời anh Hoa, đi du lịch, thế là tôi đã đến Vân Nam.”
Thấy mấy câu của đối phương như bị nhảy cóc, đề tài lại đến tận vùng Vân Nam cách hàng nghìn dặm xa xôi, trong lòng Báo Đầu than thầm. Nhưng thấy bộ dạng thần thái đó của Nghiêm Lịch biết rằng có giục cũng chẳng có tác dụng gì, đành phải nhẫn nại tiếp tục lắng nghe anh ta kể.
“Đến Vân Nam, tôi muốn chơi thứ gì đó. Nhìn ngắm xung quanh, phát hiện ra ở đó rất nhiều núi, được rồi, thế thì leo núi đi. Tâm trạng của tôi không được tốt, không muốn chen chúc vào những chốn đông người, thế nên bèn tìm một ngọn núi hoang dã không hề nổi tiếng ở khu vực ngoại ô Côn Minh, một mình leo quanh núi. Ngọn núi đó không cao lắm, nhưng cây cối trên núi rất rậm rạp, có nơi còn gần như không có đường. Nếu là người khác chắc chắn không dám đi, nhưng tôi cũng không quan tâm, tâm trạng lúc đó của tôi chỉ là hận một nỗi không thể chết luôn ở trên núi cho xong. Cho nên tôi cứ nhằm vào những nơi hoang vắng mà tiến bước, tôi cứ đi như vậy, đột nhiên đến được một khe núi.”
“Khe núi?” Báo Đầu đúng là dở khóc dở cười, không biết lời nói của đối phương sẽ vòng vo đi đến đâu nữa.
“Ừm, khe núi… Nhưng không phải là khe núi bình thường, là một khe núi rất đẹp.” Nghiêm Lịch nói vẻ rất nghiêm túc, “Trong khe núi đó nở đầy hoa tươi, không chỉ rất đẹp mà còn thơm ngát, giống như là tiên cảnh chốn nhân gian.”
Báo Đầu không đưa ra lời bình luận nào, gã rất nghi ngờ thực sự tồn tại nơi này, nhưng lại nghĩ: Côn Minh được gọi là thành phố của mùa xuân, nhiều hoa cũng là việc rất bình thường. Lẽ nào Nghiêm Lịch chính là đã bị những bông hoa tươi ở khe núi làm cho lay động, cho nên bây giờ mới có những sở thích tao nhã này?
Báo Đầu nhanh chóng phát hiện ra suy nghĩ của mình quá đơn giản rồi, bởi vì câu chuyện của Nghiêm Lịch vẫn tiếp diễn.
“Lúc đó tôi hoàn toàn bị cảnh đẹp này làm cho mê mẩn, cứ thế chậm rãi bước đi trong khe núi để thưởng ngoạn, thậm chí đã quên luôn cả thời gian. Đến lúc hoàng hôn, tôi mới nhận ra cần phải quay trở về. Nhưng lúc đó tôi lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm trọng: Tôi đã không tìm được đường ra nữa rồi.”
“Ồ?”
Nghiêm Lịch nhận ra Báo Đầu có vẻ không tin, bèn giải thích: “Chắc anh không biết được khe núi đó như thế nào: Nó được kẹp giữa hai ngọn núi, bốn phía xung quanh đều là cây cối rất rậm rạp, không nhìn rõ phương hướng. Thực ra con đường khi tôi đến cũng không phải là đường đi hẳn hoi, ở đó vốn không có đường, chính là một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.”
Báo Đầu “ừm” một tiếng, cũng không suy nghĩ gì cả, mà nhìn đối phương xem có thể nói linh tinh để ra chuyện gì.
Lại nghe thấy Nghiêm Lịch nói tiếp: “Tôi đi đi lại lại mãi ở trong khe núi, càng đi càng trở nên mơ hồ. Mặt trời càng lúc càng xuống thấp, trong lòng tôi cũng thấy hơi lo lắng: Nếu mà trời tối, những con rắn độc mãnh thú ở trong núi này, ai có thể chịu nổi chứ? Cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách gì mới được! Đúng trong lúc này, tôi liền nghe thấy ở đằng xa có tiếng nước chảy, trong lòng đã nghĩ ra cách: Có rồi! Tiếng nước chảy đó chắc chắn là một khe suối, tôi chỉ cần đi men theo dòng chảy của khe suối, chắc chắn có thể đi xuyên ra khỏi sơn cốc. Thế là tôi liền lần theo hướng có tiếng nước chảy, đi khoảng ba, bốn mươi mét, quả nhiên nhìn thấy một con suối nhỏ. Điều càng khiến tôi vui mừng hơn chính là: Bên cạnh con suối thật không ngờ còn có một người!”
“Ha.” Báo Đầu giả vờ phụ họa lên tiếng hỏi: “Người nào thế?”
“Là một ông lão. Nhưng sau khi tôi đến gần, niềm vui mừng đó của tôi lại trở thành sự lo lắng. Bởi vì ông lão đó nằm bên con suối không hề nhúc nhích, trông như là đã chết rồi.”
Báo Đầu chau mày: “Là người chết à?”
“Nếu như là người chết, tôi sẽ không nói “giống như là người chết” chứ.” Nghiêm Lịch bất mãn chỉnh sửa lại tư duy logic của Báo Đầu, “… Ông lão đó chưa chết, chỉ là bị ngất thôi. Hơn nữa, tôi nhanh chóng biết được nguyên nhân khiến ông ta bị ngất: Trên tay trái của ông ta có một mảng thâm đen, mu bàn tay ở vị trí gần hổ khẩu còn có hai vết răng rất nhỏ.”
“Bị rắn cắn à?”
Nghiêm Lịch gật đầu: “Lúc đó tôi không dám chậm trễ lập tức dùng miệng hút chất độc cho ông ta. Ban đầu lúc hút ra toàn là máu tanh đen sì, tanh kinh khủng khiếp. Nhưng dần dần sắc máu đó càng lúc càng nhạt, mùi vị cũng dần trở lại bình thường.”
“Vậy thì anh đã cứu ông già đó một mạng rồi?”
“Nói như vậy cũng không hoàn toàn đúng, tôi chỉ là cứu ông ta nửa mạng, còn nửa mạng còn lại là do ông ta tự cứu.”
Báo Đầu lộ ra bộ dạng không thực sự hiểu: “Sao lại gọi là cứu nửa mạng chứ?”
Nghiêm Lịch nói: “Sau khi tôi giúp ông lão hút chất độc, ông ta từ từ tỉnh lại. Nhưng tay trái của ông ta vẫn sưng vù, cả cơ thể cũng không nhúc nhích được. Nhìn thấy tôi bên cạnh, ông lão ban đầu còn cảm thấy rất kỳ lạ, tôi kể cho ông ta nghe việc vừa xảy ra, ông ta liền nói: May mắn, may mắn. Sau đó ông ta lại dặn dò tôi mau giúp ông ta hái mấy loại thuốc đến để giải trừ chất độc của rắn trong cơ thể. Nhưng tôi vốn không hề biết gì về các loại thảo dược! Thế là ông lão bèn miêu tả cho tôi về hình dạng các loại thảo dược cần thiết, tôi bèn tìm kiếm ở trong đám cỏ gần đó. Lúc này trời đã tối, tôi nhờ vào chức năng chiếu sáng của di động, cuối cùng cũng đã tìm hết được mấy loại thảo dược đó. Ông lão có loại thì ăn sống, có loại thì nhai nát và đắp lên vết thương. Ôi, hiệu quả nhanh lắm, nhìn bằng mắt cũng có thể nhận ra bàn tay trái dần dần bớt sưng. Tôi lại múc cho ông ta một ít nước suối để uống, ông lão cuối cùng có thể tự mình đứng dậy. Có thể nói ông ta sống được, một là nhờ có tôi hút chất độc giúp ông ta, hai là tự ông ta biết làm thế nào để hái được thuốc giải độc, cả hai người chúng tôi mỗi người có tác dụng một nửa.”
“Vậy thì ông lão này đã dẫn anh ra khỏi khe núi à?” Báo Đầu hỏi vẻ suy đoán.
“Sau khi ông lão có thể đi được, tôi bèn nhờ ông ta dẫn tôi ra khỏi khe núi. Nhưng ông lão lại nói với tôi, tôi lúc này đã cách quá xa lối ra duy nhất, hôm nay chắc chắn không thể đi được rồi, chỉ có thể tạm ở lại một đêm trong nhà ông ta. Ngày mai ông ta sẽ đưa tôi ra khỏi núi.”
“Ông ta ở ngay trong khe núi à?” Báo Đầu hơi kinh ngạc, gã nhớ Nghiêm Lịch vừa nói: Khe núi này gần như là hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
“Đúng vậy. Lúc đó tôi cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ, bởi vì khe núi này vốn không giống một nơi có người sinh sống. Nhưng lúc đó tôi cũng không có sự lựa chọn nào khác, đành đi theo ông lão đó. Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, lúc này tôi mới biết, thì ra ông lão đã ẩn cư hơn mười năm nay, ở trong sơn cốc này, ngoài ông ta ra, quả thực không có người nào khác nữa.”
Báo Đầu cảm thấy câu chuyện càng lúc càng ly kỳ: “Một mình ông ta sống ở trong sơn cốc làm gì?”
“Làm gì?” Nghiêm Lịch cười hi ha, “Chính là làm cái việc giống như tôi đang làm ở trong mảnh sân này.”
“Trồng hoa?” Báo Đầu khẽ giật mình, đi cả một vòng như vậy, cuối cùng cũng đã vòng trở lại rồi!
“Đúng vậy. Ông lão này không có con cái, một thân một mình. Hơn mười năm trước đã nhìn thấu được sự đời, cho nên mới tìm thấy một nơi hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài để chuyên tâm trồng hoa. Chập tối hôm đó, ông ta tìm kiếm trong sơn cốc xem có loại hoa nào mới không, không ngờ lại bị rắn độc cắn, vì vậy mới có cuộc gặp gỡ với tôi.”
“Vậy thì bây giờ anh cũng là chịu ảnh hưởng của ông ấy thích trồng hoa à?”
“Cũng không thể nói là thích. Tôi trồng hoa không được cao nhã giống như ông lão đó, mục đích của tôi thực ra rất là tầm thường…” Nói đến đây, Nghiêm Lịch lại giơ tay ra chỉ vào trong vườn hoa, hỏi Báo Đầu, “Ôi, anh xem mấy loại cây hoa tôi trồng, có biết là loại nào không?”
Báo Đầu lắc đầu, gã vốn không hề biết gì về các loại hoa cỏ. Càng huống hồ mấy cây Nghiêm Lịch chỉ vẫn chỉ là những cây non nhỏ xíu, hoàn toàn không nhận ra được loại nào.
Nghiêm Lịch cười đắc ý: “Tôi biết ngay là anh không hiểu, thực ra ban đầu tôi cũng không hiểu… Nhưng tôi có thể nói với anh, mấy cây hoa này đều là do ông lão đó tặng cho tôi.”
“Ừm, anh đã cứu mạng cho ông ấy, cho nên ông ấy tặng anh mấy cây hoa để coi như là báo đáp nhỉ?”
“Cũng có ý này. Nhưng lúc đó tôi cứu người thuần túy là vì nhân nghĩa, vốn không mong nhận được báo đáp gì cả. Thậm chí ông lão đó chịu cho tôi ở lại một đêm, tôi đã cảm kích không hết rồi.” Một điếu thuốc của Nghiêm Lịch đã hút xong từ lâu, lúc này cảm thấy khát nước, bèn cầm ấm trà trên bàn đưa lên miệng rót, một ấm trà Long Đỉnh ngon thế mà lại bị anh ta vùi dập như vậy, sau khi uống xong, anh ta lau miệng, lại nói tiếp: “Nhà của ông lão là một ngôi nhà được dựng bằng những mảnh gỗ, xung quanh hàng rào vây quanh một cái sân, trong sân trồng đủ các loại hoa. Khi tôi đến nhà ông ấy đã là buổi tối, còn chưa nhìn rõ, chỉ ngửi thấy mùi hương hoa thơm ngào ngạt. Đến sáng hôm sau khi mặt trời chiếu rọi, thực sự đã nhìn không chớp mắt. Tôi nói với anh nhé, đó thực sự là một cảnh đẹp mà cả cuộc đời này anh chưa từng nhìn thấy. Tôi mãi mãi cũng không thể nào quên được, hơn nữa cũng không thể nào dùng ngôn ngữ để miêu tả. Lúc đó tôi cứ ngẩn người đứng ở trong sân, thứ cảm giác đó giống như là một người nam giới lần đầu tiên nhìn thấy được cơ thể trần truồng của người phụ nữ.”
Báo Đầu liếc nhìn Nghiêm Lịch, nghĩ thầm: Mẹ kiếp, cách ví von của thằng cha này mặc dù thô tục, nhưng lại rất thiết thực.
Nghiêm Lịch hào hứng châm điếu thuốc thứ hai, vừa hút vừa nói: “Tôi không biết mình đã ngẩn người xem bao lâu ông lão đến ngay bên cạnh tôi mà tôi cũng không phát hiện ra. Cho đến khi ông lão hỏi tôi: “Ôi, chàng trai, anh cũng thích trồng hoa à?” Tôi tỉnh lại, trả lời một cách ngốc nghếch: “Những bông hoa này đẹp quá.” Ông lão bật cười ha ha, xem ra rất vui vẻ, sau đó ông lại nói với tôi: “Chàng trai, tôi thấy bản tính cậu không xấu, hai người chúng ta lại có duyên với nhau. Thế này đi, cậu thích loại hoa nào nhất trong số hoa này? Tôi tặng cậu!” Tôi nào biết trồng hoa chứ? Vội vàng xua tay khéo léo từ chối, ông lão thì rất hào hứng, nhất định bảo tôi chọn, cuối cùng hình như sợ tôi không chọn sẽ không nể mặt ông vậy. Tôi không có cách nào khác, nghĩ thầm: Vậy thì cứ chọn bừa mấy cây đi. Nhưng tôi lại không muốn tranh giành cái đẹp của người khác, thế là tôi cố ý chọn lựa những cây hoa bình thường nhất. Tôi xem lướt qua một lượt cảm thấy mấy cây hoa ở góc phía đông trông tầm thường nhất, lá cây mảnh dài, bông hoa cũng rất nhỏ, màu sắc không rực rỡ, trông rất giống hoa dại. Tôi bèn giơ tay ra chỉ, nói: “Được rồi, cháu lấy mấy cây đó.”
Ông lão đó vừa nghe đã ngẩn người, hỏi tôi: “Chàng trai, cậu hiểu về hoa à?” Tôi nói tôi là một người thô lỗ thì hiểu được gì chứ. Ông lão lại hỏi: “Trong vườn có bao nhiêu hoa như vậy, tại sao cậu lại chỉ chọn mấy cây đó?” Tôi nói thật lòng: “Cháu thấy bông hoa này rất bé, chắc chắn không phải là cây đẹp, bị cháu trồng có vùi dập thì cũng không đáng tiếc.” Ông lão vừa nghe thấy vậy liền bật cười ha ha, cười đến độ sắp ho sặc sụa. Sau khi cười xong, ông nói: “Chàng trai, chúng ta đúng là có duyên đấy. Cậu chọn lựa hay lắm, chọn tốt lắm! Nhưng mấy cây hoa này hiện thời đã là loại cây tuyệt chủng ở trong sơn cốc này, tôi còn không nỡ cho cậu đấy.” Tôi cảm thấy không được vui lắm, nghĩ thầm: Ông bảo cháu chọn, chọn xong thì ông lại không nỡ cho, đây chẳng phải là đùa bỡn cháu sao? Ông lão nhận ra sự bất mãn của tôi, vội vàng nói: “Chàng trai, cậu đừng giận. Hôm nay cậu đến rất đúng lúc, vừa vặn mấy cây hoa này đang mọc ra hạt giống, tôi tặng cho cậu những hạt giống này nhé. Cậu đem về trồng, cũng có thể mọc ra được những bông hoa như vậy.” Tôi nói được, hạt giống cũng được cho vào túi là đem đi được, nếu là cây hoa thì tôi còn phải nghĩ xem làm thế nào đưa nó về nhà.
Thế là ông lão bèn quay trở lại phòng gỗ, lát sau bước ra trong tay cầm thêm một túi vải nhỏ, mở túi vải nhỏ ra, bên trong có năm túi giấy dầu bé xíu. Trong túi giấy dầu chính là hạt giống hoa. Ở trên mỗi túi giấy đó còn viết chữ, cụ thể là: Mãn Hồng Hồng, Thiên Vũ Lưu Hương, Đại Đường Phượng Vũ, hoa Cúc Kim Sa, Hà Chi Quan.”
Báo Đầu nhân lúc Nghiêm Lịch dừng lại hút thuốc, hỏi xen vào: “Đây đều là tên của các loại hoa sao?”
Nghiêm Lịch nhả ra một vòng khói thuốc: “Đúng rồi. Lúc đó ông lão chỉ vào mấy cây hoa mà tôi đã chọn, bảo tôi lần lượt ghi nhớ. Tôi làm gì có tâm tư để nhớ được những thứ này chứ? Bèn nghĩ ra một cách: dùng di động để chụp những cây hoa lại, sau đó đặt tên bức ảnh theo như những cái tên mà ông lão đã chỉ cho tôi. Tôi nghĩ, sau này, những cây hoa tôi trồng ra, đối chiếu với bức ảnh, chẳng phải là sẽ biết tên của chúng sao?”
Báo Đầu cười: “Ha, cách này cũng khá ổn đấy chứ.”
“Nhưng ông lão đó vẫn chưa nói xong, lại giảng giải cho tôi cần phải trồng các loại hoa này như thế nào. Nói râm ran một hồi lâu, còn ép tôi bắt buộc phải học thuộc. Tôi không chịu học thuộc, ông lão chẳng có cách nào khác, bèn viết cho tôi một tờ giấy, dặn dò tôi nhất định phải giữ kỹ, hơn nữa cần phải thao tác theo từng bước đã được viết trên giấy, quyết không được làm sai.” Nghiêm Lịch vừa nói, vừa rút ra một tờ giấy đưa cho Báo Đầu, “Này, chính là tờ giấy này, anh xem xem, có phải là rất phiền phức không.”
Báo Đầu nhận lấy, nhìn thấy trên tờ giấy đó viết:
“Các bước trồng hoa:
Trong vòng một tháng cho hạt giống hoa vào trong chậu, đất ở trong chậu hoa gồm có đất đỏ vàng bốn phần, mùn cưa gỗ bốn phần, đất phù sa hai phần cùng trộn với nhau, trồng ở trong nhà kính nhiệt độ 20 độ, giữ độ ẩm 60%, như vậy sau một tháng, cây non sẽ nảy lên khỏi mặt đất.
Sau khi cây non lên khỏi mặt đất thì đổi đất trong chậu hoa thành bùn trong đầm nuôi cá. Tức là vớt bùn trong đầm nuôi cá, phơi khô, sau đó bóp vụn để trồng cây. Tiến hành chăm sóc vẫn giữ ở nhiệt độ và độ ẩm tương đồng, sau khi thêm một tháng nữa, mầm cây non sẽ mọc cao chừng 10 cm.
Sau khi trồng cây non cao đến 10 cm, thì cần phải rời khỏi nhà kính, chuyển ra trồng ở trong môi trường tự nhiên. Lúc này môi trường tự nhiên bắt buộc là đất có gốc của tre trúc. Tức là cần phải chuyển những cây non này đến vùng đất đã từng mọc lên rất nhiều các khóm trúc. Để ánh nắng và sương đêm nuôi dưỡng nó, không được để bất cứ thuốc sâu hay phân bón làm thay đổi tính chất thổ nhưỡng. Cứ như vậy ba năm sau, cây non có thể trưởng thành, có thể nở hoa. Trong quá trình này đặc biệt phải hết sức tỉ mỉ bảo vệ nó, trước khi hoa nở ra nhất định không được di chuyển cây non, nếu không cây non sẽ không thể nào thích ứng được với sự thay đổi của chất đất, tất cả những công sức lúc trước đều tiêu tan cả.”
Đúng là rất phiền phức – Báo Đầu nhìn lướt qua một lượt, nghĩ thầm. Hơn nữa cần phải ba năm sau mới có thể nở hoa, mất bao nhiêu công sức như thế làm gì chứ?
“Anh quay lại liền làm theo từng bước này à?” Báo Đầu hỏi vẻ nghi hoặc. Theo như sự hiểu biết của gã về Nghiêm Lịch, đối phương không phải là người có sự nhẫn nại như thế này. Nhưng mấy cây non đó đang xuất hiện trước mặt mình, Nghiêm Lịch mất bao công sức để trồng hoa, e rằng là có dụng ý khác.
“Ban đầu tôi cũng chẳng có nhã hứng này.” Nghiêm Lịch quả nhiên lắc đầu nói: “Sau khi tôi rời khỏi khe núi đó, lại chơi mấy ngày ở thành phố Côn Minh, tâm trạng u uất cũng đã vơi bớt đi nhiều. Thế là tôi bèn quay về tỉnh thành, uống mấy trận với các anh em, về cơ bản cuộc sống đã trở về trạng thái bình thường. Túi hoa đó đã bị tôi nhét bừa vào trong ngăn kéo, sự việc trồng hoa cũng đã quên bẵng từ lâu rồi.”
Báo Đầu biết sau đó bắt buộc đã xảy ra sự thay đổi, chủ động hỏi: “Về sau thì sao?”
“Về sau…” Nghiêm Lịch vứt đầu mẩu thuốc xuống dưới chân giẫm bẹp, định nói nhưng lại ngừng, giây lát sau, anh ta nở nụ cười quái dị, nói: “Tôi lấy cho anh cái này xem nhé.”
Nói xong Nghiêm Lịch đứng dậy đi vào trong ngôi nhà mái bằng ở phía tây, một lúc sau lại bước ra ngoài, trong tay cầm mấy tờ báo. Anh ta đưa một tờ báo trong số đó đến trước mặt Báo Đầu, dùng đầu ngón tay ấn mạnh lên bên trên.
Báo Đầu chăm chú nhìn, thì thấy vị trí Nghiêm Lịch chỉ tay là một bản tin có cả hình minh họa, tiêu đề là “Hoa lan giá trên trời – một cây hàng nghìn vạn tệ, năm người bảo vệ”, dưới tiêu đề là tin tức: Sáng hôm qua, Cuộc triển lãm hoa lan lần thứ 8 của khu vực Châu Á Thái Bình Dương chính thức mở màn, trong đó, một cây hoa đến từ Đại Lý tỉnh Vân Nam có tên là Tố Quan Hà Đỉnh được định giá là mười lăm triệu nhân dân tệ, trở thành một cây hoa lan đắt giá nhất trong cả cuộc triển lãm. Cây hoa lan đắt giá này không chỉ được bảo vệ ở trong tủ kính trong suốt, mà có tới năm người bảo vệ vây xung quanh. Năm ngoái đã từng có một người đưa ra giá mười triệu nhân dân tệ, chủ nhân không nỡ bán.
Một cây hoa lan giá mười lăm triệu nhân dân tệ? Báo Đầu thoạt tiên cảm thấy không thể nào hiểu nổi, sau đó gã lại ngẩn người, liếc mắt nhìn Nghiêm Lịch: “Anh có ý gì?”
Nghiêm Lịch thò tay vào phía thắt lưng, lôi ra chiếc di động và thực hiện chút thao tác, đồng thời nói vẻ hưng phấn: “Hôm đó tôi vô tình đọc được bản tin này, tim của tôi gần như sắp nhảy bật ra ngoài! Anh nhìn xem những bức ảnh tôi chụp ở nhà ông lão đó đi, đem so với bức ảnh minh họa trong tờ bản tin này, thì anh sẽ hiểu cả thôi!”
Nghiêm Lịch sau khi giở ra bức ảnh đó, bèn đặt di động đè lên tờ báo đó, đem so sánh hình ảnh minh họa trên bản tin đó với bức ảnh trong di động, kết quả đã quá rõ ràng.
Đó là hai bông hoa giống y hệt nhau, đều là bông hoa có màu sắc nhàn nhạt và thân cành thon nhỏ, và bức ảnh trong di động của Nghiêm Lịch còn có thêm cả tên hoa mà lúc đó ông lão nói với anh ta: Hà Chi Đỉnh.
“Việc này…” Đầu óc Báo Đầu nhất thời cũng không kịp vận chuyển, “Điều này không thể nào chứ?”
“Tôi ban đầu cũng cảm thấy là không thể nào. Mấy cây hoa nhỏ mà tôi nhìn thấy ở trong khe núi sao có thể đem ra so sánh được với cây hoa lan đắt giá nhất ở trong cuộc triển lãm Châu Á Thái Bình Dương chứ? Nhưng hai bức ảnh này thực sự quá giống. Thế là tôi mang theo tâm trạng thấp thỏm, đặc biệt đi đến gặp vị đại sư chuyên giám định thưởng thức hoa lan nổi tiếng ở trong nước, tôi đưa bức ảnh ở trong di động cho ông ấy xem, anh đoán xem ông ấy nói thế nào?”
Báo Đầu gần như cũng hỏi luôn “Nói thế nào?”
Nghiêm Lịch rướn người về phía trước, hạ thật thấp giọng: “Vị chuyên gia nói: Những bông hoa trong năm bức ảnh này, chính là năm tuyệt phẩm nổi bật nhất trong các loại hoa! Cầm bất cứ một cây nào trong số đó ra bán trên thị trường, giá của nó đều không hề thấp hơn cây hoa lan cánh sen ở cuộc triển lãm Châu Á Thái Bình Dương đó.”
Báo Đầu đã không thể thốt lên được thành lời, gã quay đầu nhìn về mấy cây non ở gần đó, thực sự không dám tin bọn chúng thật không ngờ đều là những báu vật có giá hàng nghìn vạn tệ.
“Bây giờ anh nhìn những cây hoa đó thì có thể nhận ra được gì chứ? Ba năm sau mới nở hoa kia mà.” Nghiêm Lịch xua tay, kéo tư duy của đối phương quay trở lại, nói tiếp, “Sau khi tôi từ chỗ vị chuyên gia đó bước ra, dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà, mở ngăn kéo ra xem: May quá, hạt giống vẫn còn ở đó. Lúc đó thời gian mà tôi chia tay với ông lão đó đã gần bốn tuần rồi, nhưng may mà vẫn chưa đầy một tháng. Thế là tôi vội vàng làm theo các bước mà ông lão ghi rõ để tiến hành trồng cây. Một tháng sau, năm mầm non cuối cùng cũng đã mọc ra khỏi đất ở trong chậu hoa, anh có thể tưởng tượng được tâm trạng lúc đó của tôi không? Tôi nhìn những mầm cây non này, đúng là còn thấy đáng yêu hơn cả con trai đẻ của mình!”
Báo Đầu nhìn thần thái khoa trương của Nghiêm Lịch, dần dần trở nên bình tĩnh hơn sau những giây phút kinh ngạc ban đầu. Gã càng nghĩ càng thấy sự việc này quá khả nghi, nhưng đối phương kể từ đầu đến giờ vẫn chưa lật giở quân bài, thế là gã cố kiên nhẫn, hỏi vẻ phối hợp: “Sau đó thì sao chứ?”
“Còn có thể thế nào? Tôi đã trồng những bảo bối này giống như nuôi con trai vậy! Lại qua một tháng, lại cần phải di chuyển cây non rồi, tôi làm theo lời dặn dò của ông lão, tôi phải tìm được một môi trường thiên nhiên đã trồng bụi trúc trong nhiều năm, di chuyển mấy cây non này đến đó. Đất như này bởi vì có rễ trúc uốn lượn nên tơi xốp, khả năng thoát nước cũng rất tốt; lại bởi vì có sự phân hủy của lá trúc và măng trúc, rất phù hợp để làm phân bón, có lợi cho sự phát triển của hoa lan. Tôi tìm tới tìm lui, cuối cùng tôi cũng tìm được nơi này. Chủ nhà ban đầu của ngôi nhà này cũng rất thích trồng trúc, bụi trúc trong vườn này cũng trồng được bảy tám năm rồi. Tôi lập tức đưa ra giá cao và mua lại ngôi nhà. Nhổ sạch bụi trúc và để dành ra chỗ trồng năm cây non bảo bối của tôi. Từ ngày hôm đó tôi chỉ sống ở đây, toàn tâm toàn ý để canh giữ mấy cây non này.” Sau khi Nghiêm Lịch nói xong, thở phào nhẹ nhõm, giống như đã thành công việc lớn.
Báo Đầu cuối cùng cũng đã hiểu ra được ý tứ trong đó, gã nhìn chằm chằm Nghiêm Lịch hồi lâu, sau đó lạnh lùng hỏi: “Vậy anh còn muốn sống ở đây bao lâu?”
“Ít nhất ba năm.” Nghiêm Lịch giơ hai tay ra, tỏ rõ sự bất lực, “Ông lão đó nói rồi, trước khi hoa nở ra quyết không được di chuyển nữa, nếu không thì tất cả những công lao lúc trước đều vô ích.”
“Ồ.” Báo Đầu cầm chiếc di động của Nghiêm Lịch lên nghịch một lát rồi đặt xuống, nói: “Cũng chưa chắc phải tuyệt đối như vậy chứ? Anh có thể hỏi ông lão đó, cùng chuyển đất trong vườn đi được không?”
“Cũng có thể là được, ai biết được chứ?” Nghiêm Lịch ngước mắt nhìn bầu trời, “Điều then chốt là tôi không thể nào tìm thấy được ông già đó nữa, lúc đó tôi cứ thế đi vào trong núi, vốn không hề có đường mà. Cho nên tôi không dám mạo hiểm, chỉ có thể làm đúng theo phương pháp mà ông lão đã dặn dò. Anh cần phải biết rằng, ngộ nhỡ xảy ra sai sót gì, đối với tôi mà nói đó là sự tổn thất mấy nghìn vạn tệ kia đấy.”
Báo Đầu đột nhiên bật cười, nhưng nụ cười đó lại vô cùng kỳ quái: “Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, tôi giúp anh tổng kết lại chút nhé.” Gã rướn người về phía trước, nhìn thẳng vào Nghiêm Lịch, nói: “Ở một nơi không thể nào tìm thấy được, anh đã gặp được một ông lão mà ai cũng chưa từng gặp, ông lão ấy đưa cho anh năm hạt giống ba năm sau mới nở hoa, bây giờ anh trồng năm hạt giống này ở trong vườn này, sau đó nói với tôi, mỗi hạt giống đều có giá hàng nghìn vạn tệ, hơn nữa quyết không được phép di chuyển?”
Nghiêm Lịch giơ tay lên gãi đầu, nheo mắt lại, nói: “Nghe ra đúng là có chút hơi hoang đường nhỉ? Nhưng đời người luôn là như vậy mà, những chuyện hoang đường ngày nào cũng xảy ra. Anh chớ có nghi ngờ, sự việc này đã được lên báo rồi đấy.”
Sự việc này cũng lên báo rồi sao? Báo Đầu còn chưa kịp nghi ngờ, Nghiêm Lịch đã ném ra một tờ báo: “Anh cũng nên thay đổi thói quen đi, thỉnh thoảng cũng chịu khó đọc báo, biết đâu cũng có thể giống như tôi, cuộc đời vì thế mà thay đổi.”
Lần này là một tờ báo chiều của tỉnh thành vừa mới xuất bản, trên đó in một tiêu đề lớn “Một người đàn ông trong thành phố chúng ta đi vào trong núi sâu kỳ ngộ ngôi nhà trồng toàn loại lan quý hiếm”, bên dưới tiêu đề này, người phóng viên với bút pháp sinh động đã dùng nửa trang báo để miêu tả với đọc giả câu chuyện ly kỳ mà Nghiêm Lịch vừa mới kể.
Báo Đầu chợt nảy sinh cảm giác dở khóc dở cười. Gã biết việc lên báo vốn chẳng đại diện cho bất cứ việc gì. Với năng lực của A Hoa, nhờ một phóng viên viết bài dễ như trở bàn tay, hơn nữa chính phóng viên cũng rất hứng thú đối với những tin tức kỳ lạ này, họ sẽ không mất nhiều tâm sức để xác minh độ chân thực của câu chuyện, họ chỉ quan tâm đến thị hiếu của độc giả.
Nhưng đối với phần lớn những người dân thành phố có hiểu biết nông cạn, thì báo chí lại đại diện cho thứ quyền uy đang được thịnh hành trong thành phố. Một câu chuyện như thế này sau khi được đăng báo, sẽ được mọi người truyền miệng với tốc độ đáng kinh ngạc, trở thành nguồn đề tài hấp dẫn để mọi người bàn luận.
Câu chuyện mà Nghiêm Lịch nói có thể chứng thực được hay không, không hề quan trọng, quan trọng là không ai có thể chứng thực được câu chuyện này là bịa đặt. Trong xã hội hời hợt này, mọi người đều rất thích thú những truyền kỳ kiểu sau một đêm đã trở thành triệu phú, trong tình huống không thể nào chứng thực được là thật hay giả, họ sẽ có xu hướng tin tưởng câu chuyện được báo chí đăng tải. Thế nên trong cuộc chiến tranh giành mảnh đất trong tương lai, mấy cây hoa lan đó đã trở thành sự ủng hộ về mặt tâm lý của dân chúng đối với chủ nhà, cũng sẽ chiếm được ưu thế khó có thể nắm bắt được nhưng lại vô cùng quan trọng.
Đây đúng là một nước cờ hay, vô cùng tuyệt diệu vượt ra khỏi lẽ thường. Báo Đầu cầm tách trà lên khẽ uống một ngụm, hương thơm của Long Đỉnh này đây lại tỏa ra cảm giác đắng chát.
Hồi lâu sau, Báo Đầu quyết định lấy hết dũng khí để đánh ván bài cuối cùng.
“Đúng là loại hoa tốt.” Gã nhìn mấy cây non bé xíu mảnh khảnh đó, nghiến răng nói, “Nhưng anh không cảm thấy trồng loại cây này quá nguy hiểm sao? Sẽ có bao nhiêu người nóng mắt? Có bao nhiêu người đố kị? E rằng chả được mấy hôm, là sẽ bị người ta lao vào để đập phá cướp bóc!”
“Vấn đề này đề cập đến rất hay! Tôi đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi…” Nghiêm Lịch hào hứng bật ngón tay, sau đó chỉ về mái nhà chếch bên phải phía trước, “Anh nhìn xem…”
Báo Đầu thầm than thở, gã nhìn thấy chiếc đầu quay camera lắp ở trên nóc nhà.
Nghiêm Lịch cười hi hi giải thích: “Theo dõi hai mươi tư tiếng đồng hồ, dung lượng lưu trữ video cực lớn. Ai dám đến đây phá hoại, ngay lập tức tôi sẽ đưa đoạn video quay được đến cho giới truyền thông, để cho nhân dân toàn thành phố lấy lại công bằng cho tôi. Đương nhiên rồi, chính bản thân tôi cũng tự phòng ngừa, có nhìn thấy mấy căn nhà ngói này không, sau này tôi sẽ dẫn anh em của tôi đến sống cùng tôi, giúp tôi trông hoa.”
Cả văn cả võ đều có, phía trong ngoài đều chiếm cứ – Đây gần như là cách phòng ngự kín kẽ không lọt một giọt nước. Báo Đầu suy nghĩ mãi, thực sự không có được kế sách nào khả thi. Cuối cùng, gã không thể không quay trở lại hướng tư duy “thương nhân” mà hắn đã đặt ra lúc ban đầu, gắng hỏi: “Người anh em, tôi cũng không muốn vòng vo với anh nữa. Anh biết vì sao tôi đến đây, anh hãy đưa ra giá đi muốn động đến ngôi nhà và sân vườn này thì cần bao nhiêu tiền?”
“Tổng giám đốc Tiền ơi, anh nói câu này đúng là không có ý nghĩa gì rồi.” Nghiêm Lịch chợt trở nên nghiêm nghị, “Anh tưởng rằng tôi ở đây là để thương lượng về tiền với anh sao? Thương lượng về tiền có ý nghĩa gì sao? Năm cây hoa lan ở đây, mỗi cây mười triệu tệ, thương lượng thế nào đây?”
Báo Đầu không biết nói gì, gã thậm chí hơi hối hận đã đưa ra câu nói ngu ngốc này. Bởi vì đối phương vốn không phải là thương nhân, điều anh ta muốn đương nhiên cũng không phải là kết quả cả hai bên cùng thắng lợi, mục đích của anh ta chính là muốn làm cho đối phương bị bại trận một cách thê thảm, cho dù là giết kẻ địch được một nghìn tên, chính mình cũng tổn hại mất tám trăm người.
Thấy không khí có vẻ hơi ngượng ngạo, Nghiêm Lịch lại chuyển sang khuôn mặt tươi cười của người chủ nhà. Anh ta vừa nâng bình trà lên rót đầy trà Long Đỉnh cho Báo Đầu, vừa nói: “Thực ra tôi cũng không muốn gây khó dễ cho Tổng giám đốc Tiền. Dù sao thì đằng sau anh vẫn còn có thể diện của ông chủ Cao nữa. Tôi đảm bảo, tôi chỉ dùng ngôi nhà và mảnh vườn này ba năm, ba năm sau sẽ đem tặng miễn phí. Không chỉ như vậy, đến lúc đó năm cây hoa bảo bối của tôi nở ra, ông chủ Cao có thể tùy ý lựa chọn một cây đem đi coi như là tôi tạ lễ. Anh thấy thế nào?”
Khẩu khí của Nghiêm Lịch vô cùng chân thành, nhưng từng câu nói đều giống như mũi dùi đâm vào lỗ tai Báo Đầu khiến gã đau nhức. Gã liếc mắt nhìn mấy mầm cây đáng giá “nghìn vạn tệ”, hận một nỗi bây giờ không thể lao đến giẫm cho nát bét. Nhưng gã vẫn cứ kiềm chế được.
Gã biết kẻ địch mà mình đang phải đối diện hùng mạnh nhường nào, bất cứ sự kích động nào cũng đều có thể gây ra kết quả đau đớn thê thảm nhất. Vấn đề tương tự này đã có tấm gương của anh Long, Báo Đầu gã quyết không thể nào đi vào vết xe đổ.
Mọi thứ vẫn cần phải lên kế hoạch lâu dài…
Khi Nghiêm Lịch và Báo Đầu đang ngồi ở vườn hoa nhỏ trồng mấy cây hoa lan giao đấu với nhau, A Hoa đang ngồi ở trong đại sảnh tầng 1 của đội Điều tra kinh tế Sở Công an tỉnh thành. Anh ta trầm mặc chăm chú nhìn quốc hiệu được treo ở chính giữa sảnh, thần sắc lộ ra sự cô độc và bất lực.
Với vai trò là tâm phúc đắc lực nhất của Đặng Hoa lúc sinh thời, A Hoa đã từng tận mắt chứng kiến sự thịnh vượng và huy hoàng của Tập đoàn Long Vũ, lúc đó anh ta tin tưởng sâu sắc rằng: Vinh quang to lớn thuộc về gia tộc Đặng thị sẽ vĩnh viễn được duy trì mãi trong chốn tỉnh thành này.
Thế mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi chưa đầy một năm, tất cả mọi thứ đều đã thay đổi. Giống như là con tàu Titanic đâm vào tảng băng trôi, cơ thể càng to lớn, khi nó chìm xuống, thì càng không có cách nào thay đổi được.
Và điều khiến cho cục diện thay đổi lại chính là do Đặng Hoa bị thích sát, Tập đoàn Long Vũ từ đó mất đi cột chống. Trong những ngày tháng tiếp theo, thù trong giặc ngoài lần lượt kéo tới, gần như khiến A Hoa không có cơ hội để mà hít thở.
Trước tiên là hai vị phó tổng giám đốc lộ ra dã tâm lang sói, để bảo toàn cho sản nghiệp của Đặng thị, A Hoa không thể không dùng phương thức cực đoan nhất để tiến hành giải quyết. Sự việc đó được triển khai mặc dù rất thuận lợi nhưng vẫn bị La Phi ngửi thấy được mùi vị khác thường. A Hoa biết rất rõ, người đội trưởng đội Cảnh sát hình sự nhanh nhạy như chú chó săn này một khi đã theo dõi con mồi thì nhất định không dễ dàng từ bỏ. Bản thân mình cũng được định sẵn là lúc nào cũng phải đối điện với một đối thủ vô cùng đáng sợ.
Thù trong vừa dứt, cơn mưa giông bão tố thực sự lại ùn ùn kéo tới. Trận đả kích này không chỉ đột ngột hơn nữa còn được tấn công trên tất cả mọi phương diện, khí thế hung dữ tàn bạo vô cùng. Đội Điều tra kinh tế của Sở Công an ra tay tiến hành điều tra xử lý món nợ cũ của Tập đoàn Long Vũ, tài sản của Tập đoàn Long Vũ bị phong tỏa; Đồng thời Cao Đức Sâm – Con hổ dữ chiếm cứ vùng Nam Thành nhân đà xông tới, bắt đầu tiến hành tấn công thế lực của Đặng Hoa trên mọi lĩnh vực.