← Quay lại trang sách

Chương 7 Cái chết của Tiểu Thuận

Trận sóng gió của việc chiếc bút chì bị mất đã gây nên sự chấn động trong khu trại giam số 4. Tất cả các phạm nhân trong khu trại giam đều bị liên lụy, vất vả làm thêm cả đêm. Ngoài sự phẫn nộ của mọi người, ai cũng muốn nhanh chóng và chính xác lôi cổ được “tên đầu sỏ” ra, đến lúc đó tên này không chỉ nhận được sự trừng phạt vô cùng nghiêm khắc của “Quỷ Kiến Sầu” Trương Hải Phong, tất cả những nỗi khổ cực mà các phạm nhân khác phải chịu đựng cũng bắt hắn hoàn trả hết.

Nhưng kết cục của sự việc lại khiến mọi người hơi thất vọng: Mãi vẫn không tìm thấy chiếc bút chì mất tích đó, điều này khiến cho việc xác định kẻ gây án mất đi chứng cứ then chốt nhất. Cuối cùng Trương Hải Phong chỉ có thể làm qua loa, xử phạt nhốt phòng kín đối với Hắc Tử và Tiểu Thuận mười ngày. Hai người này đều gào thét oan uổng, đau khổ như nàng Đậu Nga. Nhưng mệnh lệnh của Trương Hải Phong thì ai dám vi phạm chứ? Có thể miễn được việc hứng chịu một trận dùi cui điện đã là may mắn lắm rồi.

Đối với Hắc Tử thì việc bị chịu phạt cũng rất dễ hiểu, dù sao thì chiếc bút chì cũng là do gã làm mất, bất luận thế nào thì gã cũng đều có trách nhiệm; Thế nhưng Tiểu Thuận vô duyên vô cớ cũng lại bị nhốt vào, những người có suy nghĩ nhanh nhạy cũng có thể đoán ra được, sự việc này chắc là có liên quan đến mâu thuẫn giữa Hắc Tử và Tiểu Thuận, Trương Hải Phong bây giờ không tìm được chứng cứ, phạt mỗi người như nhau, cũng coi như là hành động công bằng, ngoài mặt thì hồ đồ nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ.

Trong sự việc này, một người gây nên sự quan tâm chú ý của mọi người chính là Hàng Văn Trị. Anh ta bị Trương Hải Phong gọi đến gặp mặt riêng, sau đó Tiểu Thuận và Hắc Tử bèn bị xử phạt, anh ta khó tránh khỏi bị nghi ngờ là “điệp báo”. Nhưng theo như Hàng Văn Trị nói, Trương Hải Phong chỉ là muốn anh ta giúp giải mấy đề toán Olympic. Điều này cũng có căn cứ: Khi Hàng Văn Trị quay trở lại khu vực trại giam thì đúng là trên tay cầm một đề toán Olympic, hơn nữa người quản giáo đi cùng cũng đặc biệt dặn dò anh Bình, cần phải tạo cho Hàng Văn Trị được không gian tốt, để anh ta tĩnh tâm nghiên cứu giải những đề bài đó.

Có sự nhắc nhở của quản giáo, huống hồ còn là việc mà lão Trương giao cho, anh Bình đương nhiên không dám chậm trễ. Lúc làm thêm tối hôm đó, anh Bình liền phân chia nhiệm vụ của Hàng Văn Trị cho Đỗ Minh Cường và A Sơn.

Hàng Văn Trị ban đầu cũng cảm thấy hơi ngại ngùng, nói khách sáo quản giáo câu, kết quả là bị anh Bình trừng mắt lên nói vẻ khó chịu: “Tao phân chia công việc thế nào thì chúng mày cứ làm như thế! Lằng nhằng cái gì? Mày mau giải xong các bài tập này, thì cũng có thể lấy lại được chút thể diện cho phòng giam của chúng ta!”

Anh Bình nói xong câu này, A Sơn và Đỗ Minh Cường lập tức đều thể hiện sự tán đồng. Cần phải biết rằng, lần này Hắc Tử và Tiểu Thuận xảy ra chuyện, những người khác, đặc biệt là anh Bình – đại ca trong phòng ít nhiều cũng phải gánh chịu một chút trách nhiệm. Bây giờ Trương Hải Phong nhờ Hàng Văn Trị giải đề, điều này đối với mọi người mà nói thì chính là cơ hội lý tưởng nhất để có thể lấy lòng đối phương. Chỉ cần Hàng Văn Trị hoàn thành tốt nhiệm vụ này, liền có thể giảm bớt được áp lực mà mọi người sắp sửa phải đối diện.

Thấy những người cùng phòng đều nói như vậy, hơn nữa thái độ đúng là rất chân thành, Hàng Văn Trị cũng không thoái thác nữa, bèn tĩnh tâm nghiên cứu giải đề giữa nhà xưởng huyên náo này. Chiếc bút chì dùng để vẽ trên túi giấy vừa vặn lại trở thành công cụ để giải đề trong tay anh ta. Những đề toán Olympic dành cho học sinh tiểu học đối với Hàng Văn Trị thì không có gì khó cả, nhưng lại phải dùng những kiến thức mà học sinh tiểu học nắm vững để giải bài thì cũng phải mất thêm chút công sức. Anh ta vừa nghĩ vừa tính toán vừa viết, mất hết hơn ba giờ đồng hồ mới giải xong toàn bộ các bài tập. Sau đó anh ta lại suy nghĩ xem cần phải giảng giải như thế nào, cho đến tận khi tất cả mọi chi tiết đều được suy nghĩ thấu đáo kín kẽ, anh ta bèn ngậm bút vào trong miệng theo thói quen, hai tay đan vào nhau vươn vai để co giãn xương cốt đang tê dại.

“Làm xong rồi à?” Anh Bình chú ý thấy hành động của anh ta, liếc mắt hỏi một câu.

Hàng Văn Trị mỉm cười gật đầu, có phần tự đắc.

Đỗ Minh Cường và A Sơn cũng nhìn về phía này. A Sơn vẫn luôn trầm mặc kiệm lời, Đỗ Minh Cường thì lại trêu đùa, nói: “Được rồi, những chiếc bút chì hôm nay đã gây sự với ai không biết? Nếu không bị mất tích thì lại bị người ta gặm đít cho nát bét.”

Hàng Văn Trị nghe vậy tỏ ra hơi ngượng ngùng, vội vàng lấy chiếc bút từ hai hàm răng ra, nhìn thấy phần đuôi của chiếc bút chì đó quả nhiên đã bị anh ta cắn nát bét. Hàng Văn Trị nhìn Đỗ Minh Cường cười khổ não, sau đó lại lắc đầu tự trào – Cắn đuôi bút chì là thói quen của anh ta nhiều năm nay, càng chuyên tâm chú ý thì lại càng cắn mạnh. Giải xong những đề bài này, nỗi khổ nạn mà nửa chiếc bút chì chịu đựng thì có thể gọi là nhiều không kể xiết.

Anh Bình rất thực tế. “Làm xong rồi thì làm chút việc đi.”

“Được!” Hàng Văn Trị thoải mái đáp lời. Đứng dậy đi đến bàn làm việc của Đỗ Minh Cường và A Sơn để lấy lại những nguyên liệu chưa được gia công. Nhiệm vụ của anh Bình vốn dĩ không nhiều, cứ thế ung dung mà làm, cũng chẳng cần anh ta đến giúp đỡ.

Buổi làm thêm lần này kéo dài đến tận 6 giờ sáng hôm sau, tất cả phạm nhân mới được cho phép quay trở lại phòng giam nghỉ ngơi. Hôm nay là thứ bảy, vốn là khoảng thời gian mà mọi người được thư giãn giải trí, nhưng sau cả một đêm lao động vất vả như vậy thì ai còn có sức lực nữa chứ? Ngoài những người đã được bố trí sẵn có người thân bạn bè đến thăm, cố gắng giương đôi mắt đỏ au vì thiếu ngủ chờ đợi, những phạm nhân khác đều ngủ vùi trong phòng giam, cho đến tận trưa có người đến đưa cơm mới lục đục tỉnh dậy.

Đến hơn 2 giờ chiều, có quản giáo đến cửa phòng giam 424, hét gọi vào trong phòng: “Hàng Văn Trị!”

Hàng Văn Trị đang nằm ở trên giường nhắm mắt lại nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng bèn nhảy xuống giường, lao ra phía cửa, đứng thẳng: “Có mặt!”

Cách cánh cửa, quản giáo lên tiếng hỏi: “Anh Trương hỏi anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Hàng Văn Trị vội trả lời: “Chuẩn bị xong rồi!”

“Chuẩn bị xong rồi thì đi theo tôi.” Quản giáo vừa nói vừa mở cánh cửa sắt phòng giam. Hàng Văn Trị lấy tập bài giải, bước ra khỏi cửa đi theo quản giáo.

Đợi đến khi bóng lưng của hai người đó khuất khỏi tầm nhìn, Đỗ Minh Cường cảm thán một câu: “Hi, lão Trương này đúng là vội thật.”

“Việc của con trai mình, có thể không nóng vội được sao? Tao thấy mày ở độ tuổi này cũng chưa lập gia đình, có một số việc vẫn còn chưa hiểu hết đâu.” Anh Bình nằm trên giường đung đưa bàn chân, nói với giọng điệu của người từng trải. Đồng thời trong lòng anh ta cũng thầm lấy làm may mắn, may mà mình biết nhìn xa trông rộng, tối qua bảo Hàng Văn Trị làm cho xong các bài tập đó. Nếu bởi vì công việc của đêm qua mà làm nhỡ sự việc này, “Quỷ Kiến Sầu” chắc chắn sẽ lại trách tội mình không biết phân biệt nặng nhẹ.

Chuyến đi của Hàng Văn Trị này kéo dài hơn bốn giờ đồng hồ, đến tận khoảng 7 giờ tối mới quay trở lại. Qua biểu hiện trên nét mặt của anh ta, có thể nhận ra chuyến đi lần này có lẽ là rất thuận lợi.

Anh Bình lại tỏ rõ uy thế, cố tình hỏi: “Thế nào? Có vì ngu dốt mà xảy ra sai sót gì không đấy?”

Hàng Văn Trị cười “hi” một tiếng, hỏi ngược lại: “Sao có thể như vậy được chứ?” Kể từ khi vào trong trại giam đến nay, anh ta vẫn luôn sống rất bí bách cam chịu, hôm nay cuối cùng cũng lộ ra được thần sắc tự tin.

“Không sai sót thì được, mày đừng có làm cho tao mất mặt.” Trong giọng nói của anh Bình đang nhấn mạnh địa vị anh cả của mình.

Đỗ Minh Cường lúc này cũng thò đầu ra khỏi góc bàn, gọi Hàng Văn Trị: “Mau đến ăn cơm đi, để dành cơm tối lại cho anh đây này.” Lúc này đã qua giờ lấy cơm của trại giam, những người khác đều đã ăn xong.

Không ngờ Hàng Văn Trị lại nói: “Không cần đâu, tôi đã ăn rồi.” Thấy thần sắc kinh ngạc của mọi người, anh ta lại giải thích thêm: “Ăn ở văn phòng làm việc của đội trưởng Trương, đội trưởng Trương đặt cơm hộp.”

“Đãi ngộ tốt đấy chứ!” Giọng điệu anh Bình nói câu này rất kỳ lạ, không nhận ra là vui mừng hay tức giận.

Đỗ Minh Cường thì lại vui mừng, hắn cầm hộp cơm vốn để phần lại cho Hàng Văn Trị ở trong tay, nói: “Anh thực sự không ăn nữa à? Thế thì chúng tôi lại được lợi phần cơm này rồi.”

Hàng Văn Trị chẳng nghĩ gì, cười nói: “Các anh ăn đi.”

Đỗ Minh Cường bèn giơ hộp cơm lên, hào hứng nói: “Ha ha, hôm nay đúng là được phát phúc lợi rồi, mọi người đều có phần. Ôi, anh Bình, anh ăn trước nhé?”

“Phì!” Anh Bình lừ mắt nhìn Đỗ Minh Cường một cái, “Đồ mà thằng Mắt Kiếng không muốn ăn, mày lại cho tao ăn à?”

Đỗ Minh Cường hậm hực nhe miệng, quay sang nói với A Sơn: “Anh Bình không thích ăn, hai người chúng ta chia nhau nhé?”

A Sơn vốn dĩ định ăn mấy miếng, bây giờ thấy thái độ của anh Bình như vậy, bèn lắc đầu thể hiện lập trường của mình.

Đỗ Minh Cường thì chẳng buồn để ý nhiều như vậy, những người khác đều không ăn, hắn càng thích thú được tận hưởng một mình. Lúc ăn còn lúc lắc đầu, bộ dạng rất hài lòng.

Anh Bình liếc nhìn Đỗ Minh Cường, mặc dù trong lòng hơi bực nhưng lại cũng bất lực. Y biết cái tên đáng ghét này không chỉ có thân thủ giỏi, mà còn là kẻ thâm sâu khó lường. Mình mặc dù cũng có thể coi như là người hùng bá một phương, nhưng tốt nhất vẫn ít gây chuyện với kẻ này thì hơn.

Để giảm bớt đi bầu không khí sượng sùng của mình, anh Bình vẫy tay với Hàng Văn Trị: “Mắt Kiếng, mày lại đây.”

Hàng Văn Trị cũng biết mình vô tình đã mạo phạm anh Bình, vội vàng bước đến trước mặt đối phương, bày ra tư thế hiền lành ngoan ngoãn. Sắc mặt anh Bình cũng dễ chịu hơn nhiều, y chỉ vào quyển vở màu xanh Hàng Văn Trị đang cầm trong tay hỏi: “Đây là cái gì?”

“Vở bài tập của con trai đội trưởng Trương.” Hàng Văn Trị mỉm cười trả lời, “Chiều hôm nay đã giảng bài cho đứa bé đó xong rồi, đội trưởng Trương lại giao cho nhiệm vụ mới: Bảo tôi kiểm tra vở bài tập của thằng bé.”

Anh Bình giơ tay ra lấy cuốn vở bài tập đó, giả vờ lật giở mấy trang, nhưng cũng không tìm ra được manh mối nào. Thế là y gấp quyển vở lại, đọc họ tên: “Trương Thiên Dương – Mẹ kiếp, tên của hai bố con nhà này đúng là huênh hoang.”

Đỗ Minh Cường cũng nghiêng đầu liếc nhìn, nhìn thấy ở bìa quyển vở quả nhiên viết: “Trương Thiên Dương, lớp 5B Tiểu học Phan Hà, tầng 2 phòng 203 tòa nhà số 2”.

“Hi, sao lại viết cả địa chỉ nhà lên vở bài tập thế? Để cho thầy cô tiện đến nhà à?” Đỗ Minh Cường miệng vẫn đầy cơm, nói ngồm ngoàm.

“Đây không phải là địa chỉ nhà, là số phòng học của ký túc xá trường.” Hàng Văn Trị giải thích: “Tiểu học Phấn Hà là trường học quý tộc tốt nhất trong thành phố, từ lớp 3 bắt đầu thực hành chế độ ở lại ký túc xá. Bình thường học sinh đều ở trong trường, chỉ có cuối tuần mới được về nhà.”

“Ồ.” Đỗ Minh Cường lại nhìn thật kỹ hàng chữ đó, như thể muốn ghi nhớ.

Anh Bình thì lại chẳng buồn để tâm đến những chi tiết này, y vung tay trả cuốn vở bài tập lại cho Hàng Văn Trị: “Được rồi, hãy chuẩn bị thật tốt đi.”

Hàng Văn Trị cầm lấy quyển vở bài tập ngồi vào giường của mình và bắt đầu lật giở, bộ dạng chuyên tâm chú ý của anh ta thực giống như một người gia sư chuyên nghiệp.

Hôm sau là chủ nhật, sáng sớm Hàng Văn Trị đã bị quản giáo đưa đi, không cần nói, đương nhiên là đi phụ đạo bài tập cho con trai Trương Hải Phong rồi. Những phạm nhân khác thì đều có được cơ hội để vui chơi giải trí trên sân vận động. Bởi vì Hắc Tử và Tiểu Thuận đều bị nhốt, bầu không khí trong phòng giam 424 vắng vẻ hơn nhiều, cộng thêm với việc Hàng Văn Trị không ở bên cạnh mình, Đỗ Minh Cường tự tìm một góc, vừa sưởi nắng vừa nghe nhạc, rất vui mừng vì không có ai làm phiền, yên tĩnh tự tại.

Hàng Văn Trị đến buổi trưa mới quay lại phòng, ăn cơm trưa cùng với mọi người. Buổi chiều trong khu trại giam tổ chức tiến hành bồi dưỡng tư tưởng cho phạm nhân, nội dung khô khan, không cần kể lể nhiều.

Hai ngày nghỉ trôi đi nhanh chóng, đến sáng thứ hai, lại kéo màn cho một tuần lao động cải tạo mới. Các phạm nhân ăn sáng trong nhà ăn, đứng xếp hàng ở cửa nhà xưởng, chuẩn bị nhận công cụ cần thiết cho lao động.

Người phụ trách công việc phát công cụ vẫn là “Bánh màn thầu”. Trong tay anh ta cầm một bảng danh sách những phạm nhân, sắp xếp theo alphabet, mỗi lần gọi đến tên phạm nhân, phạm nhân đó bèn tự mình đi đến lấy một bộ công cụ: Một cái kéo, một chiếc gọt bút chì, một lọ keo dán, một cục tẩy, một chiếc thước gỗ, một chiếc bút chì.

Kéo là loại kéo dùng cho trẻ em có miếng nhựa bao quanh viền, độ sắc chỉ có thể dùng để cắt giấy; Lưỡi gọt bút chì thì lại ở sâu bên trong hình đồ chơi búp bê; Chất liệu thước gỗ thì rất lỏng lẻo, khó có thể làm người khác bị thương… Trong bộ dụng cụ này, thứ duy nhất có thể gây ra chuyện chính là chiếc bút chì nhọn đầu. Do nguyên nhân này, việc quản lý bút chì ở khu vực trại giam vô cùng nghiêm ngặt, hành vi đem bút chì ra khỏi nhà xưởng bị tuyệt đối ngăn cấm, hơn nữa mỗi chiếc bút chì khi nhận đều phải ghi rõ độ dài, để tránh trường hợp có người bẻ đôi chiếc bút chì và đem một nửa ra khỏi nhà xưởng.

Việc ghi chép lại độ dài cũng rất đơn giản. Phạm nhân sau khi lấy được chiếc bút chì từ trong thùng giấy ra thì giao cho “Bánh màn thầu”, sau đó anh ta sẽ đặt phần đuôi bút chì vào đúng tên của phạm nhân đó ở trong danh sách rồi đo dài ra, sau đó thuận đà ấn đầu bút chì xuống, ở trên danh sách liền hiện ra một ký hiệu. Như vậy thì khi phạm nhân giao nộp lại bút chì, cũng có thể đo xem đã bị ngắn đi bao nhiêu so với ký hiệu này, chỉ có sụt đi trong khoảng hai cen-ti-mét mới được coi là hợp lệ.

Quy trình này đã thực hiện khá lâu rồi, “Bánh màn thầu” khi thực hiện thao tác này cũng rất mau lẹ thành thục. Cho nên phạm nhân mặc dù nhiều, nhưng tốc độ nhích dần lên của cả hàng cũng không hề chậm. Sau ba đến năm phút mấy thành viên của phòng giam 424 cũng đã được lên đến đầu hàng theo thứ tự.

Theo như thứ tự vào ngục, anh Bình là người đầu tiên ở phòng giam, tiếp theo đó lần lượt là A Sơn, Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị. Ba người phía trước đều thuận lợi nhận được công cụ của mình, đến Hàng Văn Trị thì lại xuất hiện một chút trở ngại.

Những người phạm nhân khác khi nhận bút chì thì ít nhiều cũng đều chọn lựa một chút ở trong thùng, tìm những chiếc bút khá dài khá mới, như vậy khi sử dụng sẽ thuận tiện hơn. Nhưng “Bánh màn thầu” thấy đến lượt Hàng Văn Trị thì bèn chặn không cho đối phương lựa chọn, sau đó anh ta lục tìm một lúc, lấy một chiếc bút chì cũ nát nhất đưa cho đối phương.

Hàng Văn Trị cầm chiếc bút chì đó do dự một lát, nói với “Bánh màn thầu”: “Chiếc bút này khó sử dụng lắm, đổi chiếc khác cho tôi đi.”

“Bánh màn thầu” bĩu môi cười khẩy: “Đổi gì mà đổi, đây vốn dĩ là do chính anh cắn đấy!”

Đỗ Minh Cường vốn dĩ đã nhận xong công cụ của mình đang chuẩn bị bước về bàn làm việc, nghe thấy tiếng tranh luận phía sau, bèn dừng bước quay người lại nhìn. Chỉ cần vừa liếc nhìn qua, hắn đã hiểu rõ nguyên nhân sự việc: Chiếc bút chì Hàng Văn Trị đang cầm trong tay chính là chiếc bút mà anh ta đã dùng vào lúc làm tăng ca buổi tối tuần trước. Hàng Văn Trị vẫn luôn có thói quen cắn đuôi bút chì, hôm đó bởi vì nghiên cứu đề toán Olympic, do phải tập trung suy nghĩ nên đã cắn rất mạnh. Bây giờ cả phần đuôi bút chì đều đầy những vết răng, thậm chí ngay cả phần thân bút gần đó cũng xuất hiện những vết nứt.

Thực ra đối với sự việc cắn bút chì, trước đây “Bánh màn thầu” đã trách mắng Hàng Văn Trị rồi. Lúc đó may mà có Đỗ Minh Cường giải nguy cho anh ta. Từ đó về sau, lần nào Hàng Văn Trị cũng đều sử dụng chiếc bút chì đã bị mình cắn, mặc dù thói quen này rất phản cảm, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến người khác. Không biết tại sao hôm nay anh ta lại đưa ra yêu cầu cần phải đổi một chiếc bút chì khác?

Hàng Văn Trị giơ chiếc bút về phía “Bánh màn thầu”, giải thích: “Phần gỗ ở chiếc bút chì này đã bị nứt rồi, nếu còn sử dụng nữa thì không ấn xuống được, ruột bút chì rất dễ bị đứt gãy.”

“Bánh màn thầu” liếc mắt một cái, trên bút chì đúng là đã có vết nứt rất dài, nhưng anh ta không muốn nhường đối phương, ngược lại lại nói vẻ châm chọc: “Có nứt cũng không đổi được! Cái miệng chó này của anh, đổi một trăm chiếc bút mới cũng sẽ bị cắn nát hết!”

Hàng Văn Trị bực bội, chau mày nói: “Anh không đổi thì thôi, sao phải chửi người ta thế!”

“Hi, tao chửi mày gì chứ?! Mày không phải là miệng chó thì mày mài răng làm gì chứ?” “Bánh màn thầu” đập bàn đứng đậy, khí thế hung hãn. Trong suy nghĩ của anh ta, Hàng Văn Trị chỉ là một tên tội phạm yếu đuối mới vào tù, dựa vào gì mà đám đôi co với mình chứ?

“Ồn ào gì thế?” Cùng với tiếng trách mắng ở bên ngoài, quản giáo Hoàng bước từ cửa nhà xưởng lại. Ông ta sa sầm mặt, có lẽ là do sự việc chiếc bút chì mất tích tuần trước vẫn còn để lại nỗi bực bội khó chịu thì phải.

“Báo cáo quản giáo.” “Bánh màn thầu” tranh kể tội trước: “Tên phạm nhân này tự cắn hỏng bút chì, bây giờ lại đòi đổi cái mới. Tôi không đổi thì anh ta bèn bực bội với tôi.”

Ông Hoàng bước lại nhìn, cũng cảm thấy thật chẳng ra gì: “Sao lại cắn thành ra như thế này chứ?”

“Anh ta cố ý đấy. Anh ta làm như vậy là phá hoại công cụ lao động, chống đối cải tạo!” “Bánh màn thầu” nhân đà đổ oan cho Hàng Văn Trị.

“Không, tôi không có!” Hàng Văn Trị vội vàng giải thích: “Đây chỉ là thói quen từ trước của tôi mà thôi.”

“Thói quen từ trước có thể đem vào tận trong trại giam sao? Đây là nơi nào, đến đây chính là cần phải thay đổi thói quen xấu, anh nói xem anh có thái độ gì vậy?” “Bánh màn thầu” là tội phạm kinh tế, trước khi vào ngục đã từng làm lãnh đạo, khi nói ra quả nhiên là rất hùng hồn.

Ông Hoàng nghe “Bánh màn thầu” nói vậy, cũng phụ họa theo: “Ừm, là thói quen xấu thì cần phải thay đổi, nếu đều giống như anh, thì có bao nhiêu chiếc bút mới đủ để dùng cho các anh chứ?”

“Tôi sẽ sửa.” Hàng Văn Trị biết điều thể hiện thái độ tích cực, “Chỉ là chiếc bút này thực sự không thể dùng được nữa, hãy đổi cho tôi một chiếc bút khác, tôi đảm bảo sẽ không cắn nữa.”

“Anh nói đổi là đổi, khu trại giam số 4 của chúng ta có cần quy định nữa hay không?” “Bánh màn thầu” vẫn cứ nói giọng quan chức.

Hàng Văn Trị cái khó ló cái khôn, cũng học theo giọng nói của đối phương: “Anh không đổi cho tôi, chiếc bút chì này không dùng được, việc sản xuất của khu trại giam số 4 chúng ta có cần đến hiệu suất hay không?”

“Bánh màn thầu” không ngờ Hàng Văn Trị lại nói câu này, nhất thời không nghĩ ra nên trả lời thế nào, chợt cứng họng. Đúng lúc này có một người đứng bên cạnh nhân cơ hội lên tiếng, người này chính là Đỗ Minh Cường. Hắn đã đứng bên cạnh quan sát rất lâu, lời nói ra đương nhiên là giúp Hàng Văn Trị.

“Nếu nói đến hiệu suất công việc, người trong cả khu vực trại giam chúng ta không có ai so được với Hàng Văn Trị. Đừng có để cho công cụ không thuận lợi đả kích vào sự tích cực của anh ấy chứ.” Đỗ Minh Cường vừa nói vừa quan sát phản ứng của ông Hoàng, gương mặt căng thẳng của ông có vẻ thả lỏng ra đôi chút. Bất luận thế nào, thái độ làm việc của Hàng Văn Trị đúng là không thể nào chê trách được.

Đỗ Minh Cường bèn nhân đà, nói thẳng luôn với ông Hoàng: “Báo cáo quản giáo, thực ra việc Hàng Văn Trị cắn đuôi bút thành như thế này là cũng có nguyên nhân: Cuối tuần trước anh ấy giúp cho đội trưởng Trương giải đề bài, là do suy nghĩ quá căng thẳng, cho nên mới gây nên việc thiếu kiểm soát trong hành động…”

Ông Hoàng khẽ giật mình, ông ta đương nhiên cũng có nghe qua việc Hàng Văn Trị giúp con trai của Trương Hải Phong phụ đạo bài tập. Nếu như Hàng Văn Trị đúng là vì nguyên nhân này mà đã cắn hỏng chiếc bút chì, vậy thì mình đương nhiên cũng cần phải nể mặt một chút. Nhưng cũng nhất định phải bảo vệ quyền uy lớp trưởng của “Bánh màn thầu”, nếu không thì sau này sao có thể còn triển khai công việc được với đám tù nhân ngang ngược này chứ? Sau khi cân nhắc, ông Hoàng nghĩ ra được một cách chu toàn.

“Thế này đi.” Ông nói với “Bánh màn thầu”, “Lần này anh hãy đổi cho anh ta một chiếc bút chì ngắn một chút, xem anh ta có còn cắn nữa hay không. Không cắn nữa thì là tốt nhất, nếu như còn cắn nữa, vậy thì lần sau sẽ không có ngoại lệ.”

“Bánh màn thầu” vẫn có vẻ không phục, nhưng quản giáo đã nói như vậy, anh ta cũng không dám trái lời, chỉ có thể đáp một tiếng “được”. Sau đó anh ta cúi đầu lục lọi ở trong thùng để bút chì hồi lâu, cuối cùng lôi ra một đầu mẩu bút chì: “Này, cầm đi.”

Đỗ Minh Cường vừa nhìn đã không thể nhịn nổi – bởi vì đầu mẩu bút chì đó thực sự quá ngắn, chắc là cũng chỉ dài được 4cm. Đây rõ ràng là mẩu bút chì bị những phạm nhân khác sử dụng ngắn đến độ không thể nào dùng được nữa, đưa cho Hàng Văn Trị đầu mẩu bút chì này, chẳng phải là cố tình gây khó dễ cho người ta sao?

Nhưng Hàng Văn Trị hình như lại chẳng để tâm, anh ta cầm đầu mẩu bút chì đó ở trong tay, vẫn nói: “Cảm ơn quản giáo!”

Ông Hoàng cũng chẳng buồn nói nhiều lời thêm, xua tay nói: “Được rồi, mau đi làm việc đi.”

Hàng Văn Trị bèn cầm công cụ của mình, cùng với Đỗ Minh Cường đi về phía bàn làm việc. Đỗ Minh Cường vẫn có vẻ không yên tâm, đi được nửa đường bèn nhắc nhở đối phương: “Anh cầm chiếc bút chì ngắn ngủn như vậy, có làm được không?”

Hàng Văn Trị cười “hi” một tiếng, nói: “Không sao. Tôi đã dùng bút chì bao nhiêu năm rồi chứ? Chiếc bút chì ngắn hơn đây, tôi cũng vẫn dùng được mà.”

Đỗ Minh Cường biết Hàng Văn Trị là người thật thà, đối phương đã nói như vậy, thế thì chắc chắn là dùng được. Thế nên hắn cũng không quá lo lắng nữa. Hai người trở về vị trí của mình, anh Bình phân chia trách nhiệm công việc, mỗi người tự làm phần việc của mình.

Đến gần giờ ăn trưa, tất cả mọi người ngừng làm việc, lại bắt đầu xếp hàng giao nộp tất cả những công cụ lao động đã nhận lúc sáng. Đỗ Minh Cường vẫn xếp ở trước Hàng Văn Trị, hắn vẫn nói chuyện phiếm với đối phương mấy câu, sau đó chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Ơ, hôm nay anh có còn cắn bút chì nữa không?”

Hàng Văn Trị không nói gì, giơ tay phải lên vẻ hơi đắc ý, thấy giữa ngón tay anh ta kẹp một mẩu bút chì, phía đuôi bút chì đó hướng ra ngoài, không hề có lấy một vết răng nào.

Đỗ Minh Cường khen ngợi: “Được đấy, thói quen này đúng là nói sửa là sửa luôn được rồi.” Câu nói vừa dứt, hắn lại chợt “ơ” một tiếng đầy vẻ ngạc nhiên.

Tiếng “ơ” này rất vang, khiến cho mọi người xung quanh đều chăm chú nhìn lại. Sau khi Đỗ Minh Cường “ơ” xong một tiếng, lấy chiếc bút chì đó ra khỏi tay Hàng Văn Trị, giơ lên trước mắt, vừa nhìn vừa cảm khái: “Giỏi quá, siêu quá rồi!”

Mọi người xung quanh đều hiểu câu cảm thán của Đỗ Minh Cường: Đầu mẩu bút chì đó thật sự là ngắn nhất kể từ khi họ sinh ra, từ phần đầu nhọn bút cho đến đuôi bút tất cả tính ra chắc cũng không quá 2cm.

“Đầu bút chì này anh vẫn có thể sử dụng sao?” Đỗ Minh Cường nhìn bút chì xong rồi lại nhìn Hàng Văn Trị, nét mặt vô cùng khâm phục.

“Không dùng thì cũng phải dùng thôi.” Hàng Văn Trị thoáng cười khổ não. Bút chì “Bánh màn thầu” phát cho anh ta cũng chỉ có 4cm, sau một buổi sáng sử dụng, đương nhiên phải ngắn hơn nữa rồi.

“Mẹ kiếp!” Có người cảm thán theo, “Mẩu bút chì ngắn thế này, để gọt còn không gọt nổi nữa.”

Đúng vậy, chiếc bút chì ngắn như vậy khiến cho phần nhọn của bút chì thậm chí còn dài hơn cả phần thân bút, chiếc bút chì như vậy đừng nói là còn có thể sử dụng được, làm thế nào để dùng gọt bút chì để gọt cũng là một việc khó. Bởi vì anh vốn không có chỗ nắm để dồn sức.

Chiếc bút chì như vậy mà Hàng Văn Trị vẫn có thể dùng, hơn nữa lượng công việc anh ta hoàn thành trong cả buổi sáng không hề kém hơn bất kỳ ai, điều này chẳng đáng để khiến cho người khác phải kinh ngạc sao?

Người duy nhất vẫn thể hiện thái độ thản nhiên chính là Hàng Văn Trị, anh ta nhìn mọi người mỉm cười, sau đó lại nói câu nói lúc sáng anh ta đã nói: “Tôi đã dùng bút chì bao nhiêu năm rồi chứ?”

Đỗ Minh Cường cầm lấy chiếc bút chì ngắn đến độ không thể ngắn hơn được nữa nghịch trong tay hồi lâu, đợi đến lúc xếp hàng đến lượt mình mới trả lại cho Hàng Văn Trị. Hàng Văn Trị giao cho “Bánh màn thầu” người phụ trách thu nhận công cụ. “Bánh màn thầu” cầm lấy mẩu bút chì đó ngắm nghía một hồi, nói: “Anh được đấy!”

Hàng Văn Trị đã có thể kiểm soát được thói quen của mình, từ nay về sau khi nhận bút anh ta cũng không cần phải hứng chịu cái nhìn khinh miệt của “Bánh màn thầu”. Và việc Hàng Văn Trị có thể dùng chiếc bút chì đến độ cực ngắn cũng được mọi người thi nhau truyền miệng, trở thành đề tài cho mọi người trò chuyện rôm rả lúc nhàn rỗi. Không biết là có phải cố tình muốn thể hiện sở trường của mình hay không, mấy ngày hôm sau khi nhận công cụ, Hàng Văn Trị không giống như những người khác cố tình chọn lựa những chiếc bút chì vừa dài vừa mới, anh ta luôn cầm bừa một cái lên, không hề để ý đến độ ngắn dài. Và hiệu suất công việc của anh ta cũng chưa bao giờ bị ảnh hưởng cả.

Mọi việc cứ thế trôi qua mấy ngày, loáng cái lại đến ngày thứ sáu. Sau khi ăn xong, ông Hoàng bước vào giữa nhà xưởng hét lên: “Phòng giam 424, Đỗ Minh Cường, Hàng Văn Trị, hai người các anh hôm nay phụ trách xếp hàng hóa.”

“Tại sao lại là phòng giam của chúng tôi chứ?” Anh Bình nhìn ông Hoàng hỏi. Vào thứ sáu hàng tuần chính là ngày mà phía nhà xưởng đến lấy hàng, theo như thông lệ, công việc xếp hàng hóa mệt nhọc này sẽ do các phòng giam luân phiên gánh vác. Tuần trước Đỗ Minh Cường và Tiểu Thuận vừa mới xếp hàng hóa xong, tuần này cần phải đến lượt phòng 425 mới phải. Mặc dù anh Bình không bị gọi đi, nhưng với vai trò là người đứng đầu trong phòng giam, trong tình huống này thì cũng bắt buộc phải đứng ra nói mấy câu, nếu không thì sẽ bị “mất điểm”.

“Đây là người do phía công xưởng chỉ định, nói là người của phòng giam các anh làm việc tốt.” Ông Hoàng cũng biết sự việc này không hợp với quy định, bèn tốn công giải thích mấy câu. Thực ra người ở phía công xưởng chỉ nêu tên một mình Đỗ Minh Cường, nguyên nhân ông Hoàng gọi Hàng Văn Trị đi cùng là bởi vì cảm thấy anh ta cũng khá thật thà và có năng lực, cùng sai phái hai người này đi làm chắc chắn sẽ không làm xấu mặt khu trại giam.

“Phòng giam của chúng tôi sao lại toàn xuất hiện hình mẫu lao động thế.” Anh Bình như muốn dát vàng lên mặt mình, sau đó quay lại, hỏi Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị với giọng điệu đại ca: “Các anh thấy thế nào? Nếu như không muốn đi, tôi có thể nói thêm.”

Đỗ Minh Cường tỏ ra không chút do dự: “Tôi đi! Tôi thích được ra ngoài hít thở không khí.” Thực ra lần trước khi hắn xếp hàng hóa đã có hẹn trước với sư phụ Thiệu của phía công xưởng, sau này có việc gì thì cứ gọi hắn. Nhưng sự việc này không thể nói rõ, nếu không rất có thể sẽ gây nên những sự nghi ngờ vô căn cứ của anh Bình và quản giáo.

Hàng Văn Trị thấy Đỗ Minh Cường muốn đi, bèn nói theo: “Tôi cũng đi.”

Anh Bình đã có đủ thể diện, xua tay nói: “Đi đi, làm thật tốt vào.” Bộ dạng đó cứ như thể sự việc do mình anh ta quyết định vậy.

Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị đứng dậy bước về phía nhà kho. Công việc này Đỗ Minh Cường đã làm một lần, cũng đã hiểu trình tự, Hàng Văn Trị chỉ cần đứng phía sau hắn và cùng dốc sức là được rồi. Trước tiên hai người bê thùng hàng từ nhà kho chuyển lên chiếc xe đẩy để ở cửa nhà xưởng, đợi sau khi xếp đầy xe, có người quản giáo giám sát dẫn họ đi đến khu vực ngoài trại giam để bốc hàng lên xe. Quãng đường này vẫn lần lượt đi qua khu nông trường và khu văn phòng làm việc, cuối cùng đến được trước bãi đỗ xe gần cổng lớn của trại giam.

Người nhận hàng do công xưởng phái đến đã đỗ chiếc xe tải chở hàng vào vị trí, Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị đẩy chiếc xe đến gần đó, người nhận hàng đứng ở đuôi xe vẫy tay chào Đỗ Minh Cường.

Đỗ Minh Cường tươi cười đáp lại, sau đó giới thiệu với Hàng Văn Trị: “Đây là sư phụ Thiệu, tuần trước chúng tôi đã làm cùng nhau.”

“Chào chú.” Hàng Văn Trị đẩy gọng kính, có phần hơi e dè khi ở trước mặt người lạ.

Sư phụ Thiệu hồn hậu gật đầu: “Chào cậu!” Sau đó ông giơ bàn tay to bản ra vỗ vào vai Đỗ Minh Cường, mang theo chút ái ngại: “Tôi lại bảo quản giáo gọi cậu đến đây làm, hi, vất vả cho cậu rồi.”

Đỗ Minh Cường tỉnh bơ cười “ha” một tiếng: “Chú khách sáo gì thế? Đây là chú đã nể mặt cháu lắm rồi!”

Sư phụ Thiệu lại liếc nhìn Hàng Văn Trị, lên tiếng hỏi: “Cậu chàng lần trước đổi người rồi à?”

Đỗ Minh Cường còn chưa kịp lên tiếng, người quản giáo đứng bên cạnh bèn tiếp lời: “Ồ, cậu chàng đó làm việc không được, lần này tôi không gọi anh ta đến.”

Đỗ Minh Cường biết quản giáo không muốn để cho người ngoài biết được sự việc chiếc bút chì bị mất tích, bèn biết điều thuận đà phụ họa, hắn chỉ vào Hàng Văn Trị nói: “Đây là Tiểu Hàng, chú đừng nhìn anh ta trông yếu đuối, làm việc rất nghiêm túc đấy.”

Quản giáo lo họ nói nhiều thì sẽ xảy ra sai sót, bèn thúc giục: “Được rồi được rồi, đừng trò chuyện nhiều quá, mau làm việc đi.”

“Được, làm việc thôi!” Đỗ Minh Cường xắn ống tay áo lúc lắc đầu, bộ dạng như muốn bắt tay vào làm luôn.

Sư phụ Thiệu nhìn Đỗ Minh Cường, rồi lại nhìn Hàng Văn Trị, nói: “Hôm nay hai người các cậu phải bỏ nhiều công sức hơn rồi, tôi không được khỏe lắm.” Điều ông nói là sự thực. Thực ra lời hẹn của sư phụ Thiệu với Đỗ Minh Cường tuần trước cũng chỉ là tiện miệng mà nói thôi, ông cũng không quá để tâm. Chỉ là hôm nay sức khỏe không được tốt lắm, ông mới đặc biệt yêu cầu trại giam gọi Đỗ Minh Cường đến để xếp hàng hóa. Ông biết cậu này làm việc rất tốt, không biết Hàng Văn Trị có ổn không? Điều này còn phải chờ đợi quan sát.

Nghe sư phụ Thiệu nói vậy, Đỗ Minh Cường chăm chú nhìn ông, phát hiện ra khí sắc của đối phương rõ ràng là rất kém, bèn hỏi vẻ quan tâm: “Có chuyện gì vậy? Chú bị bệnh à?”

Sư phụ Thiệu bất lực xòe hai tay ra: “Ôi, căn bệnh mãn tính, cứ từng đợt từng đợt. Hôm nay không thể dốc sức được, những việc nặng đều do hai người các cậu gánh vác đấy.”

Đỗ Minh Cường vỗ vào lồng ngực, nói: “Không vấn đề gì, cứ để cháu lo.” Vừa nói xong bèn nhanh chóng nhảy lên trên thùng xe, sau đó hắn lại chỉ Hàng Văn Trị: “Anh hãy kéo xe đẩy lại đây, sau đó chuyển thùng hàng lên cho tôi, tôi sẽ phụ trách xếp hàng.”

Hàng Văn Trị cũng hiểu ý ngay, quay người kéo chiếc xe, chuyển từng thùng hàng từ trên xe cho Đỗ Minh Cường, động tác nhanh nhẹn, không hề tiếc sức lực. Sư phụ Thiệu là người trong ngành, chỉ nhìn một loáng là biết rõ ngay, trong lòng cảm thấy yên tâm hơn, biết rằng anh chàng mắt kiếng mới tới này đúng là còn hơn hẳn cậu chàng lần trước. Nhưng ông cũng không khoanh tay đứng nhìn, mà cũng trực tiếp tham gia giúp Hàng Văn Trị chuyển thùng hàng. Như vậy công việc nặng nề ở trên xe chỉ do một mình Đỗ Minh Cường gánh vác, công việc ở bên dưới xe chủ yếu do Hàng Văn Trị đảm nhận, sư phụ Thiệu thỉnh thoảng giúp đỡ, ba người phối hợp, tiến độ cũng không bị chậm.

Cũng chỉ khoảng hai, ba mươi phút sau, số thùng hàng ở trên chiếc xe đẩy đã sắp hết. Đúng lúc này, sư phụ Thiệu có vẻ như không thể chống đỡ nổi nữa, xua tay nói: “Ôi, không xong rồi, nghỉ một lát.”

Đỗ Minh Cường hiểu rõ: Sư phụ Thiệu có cố thêm chút nữa thực ra cũng không vấn đề gì cả, đợi sau khi chuyển hết số hàng ở chiếc xe đẩy lên xe tải, ông đương nhiên là có thể nghỉ ngơi, nhưng đến lúc đó mình và Hàng Văn Trị thì lại phải lập tức quay trở về trại giam để bốc hàng lên xe đẩy. Bây giờ sư phụ Thiệu đã lên tiếng đòi nghỉ ngơi, phần lớn là vì suy nghĩ đến hai người bọn họ.

Đỗ Minh Cường nhảy xuống xe, nói tiếng “cảm ơn” với sư phụ Thiệu, coi như là đã nhận lấy tấm lòng của đối phương. Ông mỉm cười, không nói thêm. Hàng Văn Trị thì đã ngồi bệt xuống xe đẩy, xoa bóp vai và cánh tay, xem ra đúng là cũng mệt lắm rồi.

Quản giáo lúc này cũng bước tới, đưa cho sư phụ Thiệu một điếu thuốc, nói: “Anh Thiệu, sức khỏe anh hôm nay đúng là không ổn rồi.”

Sư phụ Thiệu vỗ vào lồng ngực, than thở, nói: “Tim của tôi không được tốt, trước đây đã từng mắc viêm cơ tim. Bây giờ tuổi đã cao rồi, khi làm việc quá vất vả thì không chịu nổi.”

“Bệnh tim là chuyện lớn đấy…” Quản giáo vừa lấy bật lửa ra lần lượt châm thuốc cho hai người, vừa nói: “Anh phải đến bệnh viện khám xem sao.”

Sư phụ Thiệu miệng ngậm thuốc, giọng nói nghe không được rõ: “Khám rồi. Bác sĩ nói muốn giải quyết vấn đề thì phải làm phẫu thuật.”

“Vậy thì làm phẫu thuật sớm đi, việc này không thể kéo dài được đâu.” Nét mặt quản giáo tỏ vẻ nghiêm túc.

Sư phụ Thiệu cười khổ não: “Nói làm là làm ngay được à? Sao mà đơn giản được thế? Lệ phí phẫu thuật phải mấy vạn tệ, con trai tôi đang ở Đại học Bắc Kinh, học phí còn chưa nộp đủ kìa. Hơn nữa, người làm việc thời vụ như tôi đây, làm một cuộc phẫu thuật thì cũng mất luôn cả công việc. Bây giờ tìm một công việc tốt không dễ dàng chút nào, có khổ hơn nữa mệt hơn nữa thì cũng phải gắng gượng thôi.”

Quản giáo chép miệng, bộ dạng vừa đồng tình nhưng lại cũng không thể giúp đỡ được gì. Hàng Văn Trị ngồi nghỉ ở bên cạnh cũng bị cuốn theo cuộc đối thoại của hai người, anh ta nhìn khuôn mặt đen sì tang thương của sư phụ Thiệu, trong lòng chợt trào dâng nỗi chua xót. Rồi lại quay sang nhìn Đỗ Minh Cường, thấy hắn đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, bộ dạng uể oải lười nhác không biết đang nghĩ gì.

Quản giáo hút xong điếu thuốc lá trong tay, rồi lại bắt đầu thúc giục Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị làm việc.

Đỗ Minh Cường sau khi được nghỉ ngơi một lúc, làm việc càng hăng say, Hàng Văn Trị biết được bệnh tình của sư phụ Thiệu nên cũng càng gắng sức, mấy thùng hàng còn lại chỉ một loáng cái đã chuyển xong hết. Thế là quản giáo lại dẫn hai người bọn họ quay trở về khu vực trại giam tiếp tục bốc hàng, cứ đi về mấy lượt như vậy, đến khoảng 4 giờ chiều thì đã xếp hết toàn bộ số hàng tích tụ trong một tuần lên xe tải, tiến độ còn nhanh hơn tuần trước một chút.

Sau khi đã xếp hàng xong hết, sư phụ Thiệu lấy từ trong buồng lái ra một quyển sổ và một chiếc bút nước, giao cho Hàng Văn Trị nói: “Chàng trai, tôi thấy cậu giống người có văn hóa, cậu giúp tôi đếm hàng, viết số lượng giao nhận nhé.” Đây là một trong những quy trình cố định, lúc trước đều là do sư phụ Thiệu tự mình làm, lần này đúng là ông đã quá mệt mỏi, thấy Hàng Văn Trị thật thà, bèn yên tâm giao cho đối phương.

Hàng Văn Trị nhận lấy cuốn sổ, chẳng cần đối phương giải thích, chỉ cần nhìn đã biết cần phải điền vào như thế nào. Thế là anh ta tay trái cầm cuốn sổ, tay phải cầm bút, đi một vòng quanh chiếc xe tải, vừa đếm vừa ghi chép. Quản giáo thì lại sợ anh ta điền sai, liền đến sát bên cạnh Hàng Văn Trị để đôn đốc kiểm tra giám sát.

Sư phụ Thiệu và Đỗ Minh Cường đứng ở đầu xe, lên tiếng trò chuyện. Đỗ Minh Cường nhìn quản giáo và Hàng Văn Trị đi xa dần, đột nhiên hạ giọng hỏi: “Sư phụ Thiệu, chú còn bút không?”

“Có.” Sư phụ Thiệu lôi ra một chiếc bút ở trong túi áo.

Đỗ Minh Cường nói khẽ: “Cháu đọc ra một số dãy số, chú hãy ghi lại.”

Sư phụ Thiệu ngẩn người, không biết đối phương có ý gì. Nhưng Đỗ Minh Cường đã bắt đầu đọc số, thần thái rất nghiêm túc. Sư phụ Thiệu bèn ghi lại các con số mà đối phương đọc vào lòng bàn tay trái mình. Dãy số càng lúc càng dài, đếm lướt qua, phải đến hơn hai mươi số.

Đỗ Minh Cường lướt nhìn vào tay sư phụ Thiệu, sau khi chắc chắn những con số đó không sai lệch, khẽ nói: “Được rồi.”

Sư phụ Thiệu quay sang nhìn Đỗ Minh Cường, trong ánh mắt tràn ngập nỗi băn khoăn.

Đỗ Minh Cường lúc này lại nói rất nhanh: “Mười chín số đầu là số tài khoản Ngân hàng Công thương của thành phố này, sáu con số sau chính là mật mã chuyển khoản của ngân hàng, số tiền còn ở trong thẻ có hơn sáu vạn tệ, chú hãy dùng để ứng phó việc cấp bách.”

“Cậu…” Sư phụ Thiệu kinh ngạc há to miệng, “Cậu đang làm gì vậy?”

“Cháu ở trong tù, để dành tiền cũng có tác dụng gì chứ? Đỗ Minh Cường sớm đoán được đối phương sẽ không dễ dàng đón nhận số tiền của mình, cho nên đã chuẩn bị sẵn lý do rồi.

Sư phụ Thiệu mắc bệnh mãn tính, điều kiện kinh tế trong nhà thì lại rất khó khăn, hơn sáu vạn tệ này đúng là vô cùng cấp bách. Nhưng mình và Đỗ Minh Cường không thân thích, nếu nhận số tiền này thì khó tránh khỏi thấp thỏm không yên. Hơn nữa đối phương mặc dù là phạm nhân không có tự do, nhưng sẽ có một ngày ra khỏi ngục, mình sao có thể cứ thế tiêu tiền của cậu ta được chứ?

Đỗ Minh Cường nhận ra suy nghĩ của sư phụ Thiệu, nhằm thẳng vào vấn đề để hóa giải: “Đợi đến khi cháu ra khỏi tù thì con trai chú chắc cũng đã tốt nghiệp rồi nhỉ? Đến lúc đó nếu cậu ấy có thể kiếm được tiền, thì hãy trả lại cho cháu vậy.” Câu nói này vô cùng đắc dụng, vừa khơi gợi lên được sự kỳ vọng vào tương lai của sư phụ Thiệu, lại vừa giảm bớt sự lo lắng nhận ơn huệ mà không có cách nào báo đáp của ông. Người đàn ông thật thà chất phác này nhất thời cũng không biết nên nói gì, chỉ nhìn Đỗ Minh Cường, trong ánh mắt tràn ngập sự cảm kích.

Quản giáo và Hàng Văn Trị lúc này cũng đã đi từ sau xe trở lại, họ đã đếm xong tất cả số hàng trên xe và điền vào biên bản giao nhận hàng. Đỗ Minh Cường thấy tâm trạng của sư phụ Thiệu khó có thể điều chỉnh được, bèn cười ha ha vỗ vào vai đối phương, nói: “Sư phụ Thiệu, lần sau làm việc vẫn phải gọi cháu đấy, hai người chúng ta có duyên!”

“Đúng vậy, có duyên có duyên.” Sư phụ Thiệu vội vàng nở nụ cười, cố gắng che giấu nỗi kích động trong lòng dưới khuôn mặt tang thương. Ông đã sống quá nửa đời người, vẫn luôn khổ sở giãy giụa để sinh tồn, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được “quý nhân” của mình ở trong khu trại giam giam giữ trọng phạm này. Sự huyền diệu ở đây, e rằng thực sự chỉ có thể dùng hai chữ “duyên phận” để giải thích.

Sau khi tiễn sư phụ Thiệu lên xe tải, việc lao động cải tạo trong tuần này đã gần đến hồi kết thúc. Quản giáo dẫn Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị quay trở lại nhà xưởng, hai người lại giúp anh Bình và A Sơn làm túi giấy. Đến khoảng 5 giờ rưỡi, mọi người cơ bản đều đã hoàn thành nhiệm vụ sản xuất của mình, sau khi kiểm tra hợp lệ, bèn lục đục giao công cụ, xếp hàng đi đến nhà ăn ăn cơm.

Sau bữa cơm tối, quản giáo tổ chức cho các phạm nhân đến phòng giải trí để xem bản tin, sau đó đưa bọn họ trở về phòng giam nghỉ ngơi. Thường thì, buổi tối thứ sáu đều là thời khắc náo nhiệt nhất trong từng phòng giam. Bởi vì ngày hôm sau không cần phải đi làm, mọi người đánh bài và trò chuyện phiếm, ai có trò của người nấy. Nhưng phòng giam 424 trước đây vốn huyên náo nhất hôm nay lại vô cùng vắng lặng. Một mình anh Bình chơi trò xếp bài bằng tú lơ khơ, sau đó cảm thấy nhàm chán, bèn liệng sang một bên, càu nhàu: “Mẹ kiếp, hai thằng ôn này, nhìn thấy thì bực bội; Nhưng nó không có mặt nữa thì lại cảm thấy tẻ nhạt.”

“Hai thằng ôn này” đương nhiên là chỉ Hắc Tử và Tiểu Thuận, hai người bọn họ bị phạt cấm cửa mười ngày, giơ tay ra đếm, cũng phải đến thứ hai tuần sau mới được thả ra.

Lúc gần 8 giờ rưỡi tối, người quản giáo trực ban cầm cuốn sổ nhỏ đi đến từng phòng giam, để bố trí lịch trình thăm nom cho ngày mai. Khi đến phòng 424, quản giáo gọi tên Đỗ Minh Cường: “Đỗ Minh Cường, 10 giờ sáng mai có người đến thăm.”

Quản giáo vừa đi, anh Bình liền trách hỏi Đỗ Minh Cường: “Thằng nhóc này, mày chẳng phải nói là bên ngoài chẳng có bạn bè gì sao? Sao lại hay có người đến thăm tù thế?”

Đỗ Minh Cường khịt mũi, nói vẻ hơi oan ức: “Người đến thăm tôi chẳng phải là bạn bè gì cả đâu.”

“Quản giáo không nói là ai, sao mày lại biết không phải là bạn bè?” Anh Bình thấy hào hứng, dù sao bây giờ cũng đang nhàn rỗi vô vị.

Đỗ Minh Cường lắc đầu, không nói thêm gì nữa. Anh Bình cảm thấy mình đã làm cho đối phương cứng họng, vô cùng đắc ý, “ha” một tiếng, rồi lại bắt đầu chơi tú lơ khơ.

Thực ra Đỗ Minh Cường chỉ là không thể nào giải thích được với anh Bình mà thôi. Trong lòng hắn biết rất rõ, người đến đây tìm mình ngoài La Phi thì chỉ có A Hoa, hai người này đều là đối thủ của hắn. Chỉ không rõ ngày mai là ai đến? Nhưng bất luận thế nào, Đỗ Minh Cường thấy rằng mình không cần lo lắng gì cả, dù sao thì hắn cũng đã ở trong ngục rồi, hai người đó có lợi hại hơn nữa thì cũng có thể làm được gì chứ?

10 giờ sáng hôm sau, Đỗ Minh Cường bị quản giáo dẫn đến phòng thăm gặp. Không ngoài dự liệu của hắn, người hẹn gặp hắn đúng là A Hoa – một trong hai đối thủ của hắn.

Đỗ Minh Cường ngồi xuống vị trí mà người quản giáo đã quy định sẵn, mặt đối mặt với A Hoa, ở giữa cách một chiếc bàn thật lớn.

Ánh mắt A Hoa nhìn chằm chằm vào Đỗ Minh Cường, nhưng lại không nói gì. Sau khi ngồi xuống, hắn cũng nhìn đối phương, sau đó mở miệng nói luôn: “Khí sắc của anh không được tốt 1ắm.” Khi hắn nói còn khẽ mỉm cười, trông rất giống như bạn cũ hỏi thăm nhau.

“Thế à?” A Hoa xòe hai tay ra vuốt trán, không hề có ý che giấu sự mệt mỏi của mình.

“Có phải là La Phi đã theo dõi anh quá sát sao không?” Đỗ Minh Cường lại suy đoán. Mình đã ở trong tù, A Hoa đương nhiên sẽ trở thành mục tiêu quan trọng nhất lúc này của La Phi nhỉ? Cũng chỉ có La Phi mới có thể khiến cho vị tướng lĩnh tài giỏi dưới tay Đặng Hoa trở nên nhếch nhác như vậy nhỉ?

Nhưng A Hoa lại lắc đầu: “Không, không phải là La Phi. Đã rất lâu rồi tôi không gặp anh ta.”

Đỗ Minh Cường thoáng trầm mặc, nói giọng nhắc nhở: “Vậy thì anh càng phải cẩn thận hơn một chút.” A Hoa giật mình, anh ta hiểu ý của đối phương. La Phi chắc chắn là sẽ không buông tha cho mình, con vật bị săn bắt đã lâu không nhìn thấy dấu vết của kẻ đi săn, đó chẳng phải là vừa vặn đã đến thời khắc nguy hiểm nhất sao?

Đạo lý này mặc dù rõ ràng dễ hiểu, nhưng hiện nay đúng là A Hoa không có tinh lực nào để đi đối phó với La Phi được nữa. Mấy ngày nay, thậm chí anh ta đã gần quên đi cái tên này. Bây giờ Đỗ Minh Cường nhắc đến, trong lồng ngực A Hoa lại cảm thấy rất nặng nề, thật không ngờ có cảm giác như nghẹt thở.

“Xem ra dạo này anh rất bận nhỉ?” Đỗ Minh Cường quan sát lời nói sắc mặt, sau đó hắn cười hi hi, lại biến thành tên phóng viên mồm mép tép nhảy trước khi vào ngục: “Bận như vậy vẫn đến thăm, tôi bị anh làm cho cảm động quá đi mất.”

A Hoa nhận ra bầu không khí lúc này đã gần rơi vào sự thao túng của đối phương, anh ta hít thở một hơi thật sâu, muốn điều chỉnh trạng thái của mình. Đợi đến khi cảm giác khá hơn, anh ta bèn ngước đầu nhìn Đỗ Minh Cường, lạnh lùng nói: “Khí sắc của anh thì lại rất khá, ở trong đây thoải mái lắm nhỉ?”

“Cũng không thể nói là thoải mái được.” Đỗ Minh Cường thản nhiên nói, “Nhưng cũng không cần lo lắng, rất nhàn nhã thảnh thơi.”

“Bắt đầu từ hôm nay, anh có thể phải lo lắng chút rồi đấy.” Giọng nói của A Hoa rõ ràng là muốn cho đối phương không được thoải mái.

“Ồ?” Nét mặt Đỗ Minh Cường đông cứng lại, chờ đợi câu nói tiếp theo.

A Hoa quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hình như đang tìm kiếm thứ gì đó ở một nơi rất xa. Giây lát sau anh ta quay lại, nói với Đỗ Minh Cường: “Cô ấy ở Mỹ đã làm xong phẫu thuật rồi, cuộc phẫu thuật rất thành công.”

Cùng với câu nói của A Hoa, trái tim Đỗ Minh Cường cũng chợt lay động. Sự tôi luyện trong suốt mười tám năm qua đã luyện cho trái tim hắn trở thành tảng đá kiên cố vững chắc, nhưng trong nơi sâu kín của tảng đá này vẫn tồn tại một vị trí yếu mềm.

“Vậy thì cô ấy có thể nhìn thấy được rồi à?” Khi Đỗ Minh Cường đưa ra câu hỏi này, nét mặt thấp thỏm giống như một cậu bé.

A Hoa gật đầu: “Bây giờ vẫn ở trong giai đoạn phục hồi. Nghe bác sĩ nói, chỉ cần không xảy ra sự cố gì, sau này chắc là có thể hoàn toàn giống như những người bình thường khác.”

Đỗ Minh Cường thở phào, dựa người vào ghế, bắt đầu tưởng tượng trên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của cô gái đó cuối cùng cũng xuất hiện đôi mắt sáng trong. Đó sẽ là một cảnh tượng hoàn mỹ như thế nào nhỉ?

A Hoa lại nói: “Đợi cô ấy đã hồi phục kha khá, tôi sẽ phái người đi Mỹ đón cô ấy về.”

“Tốt lắm.” Đỗ Minh Cường nhìn A Hoa, trong ánh mắt lộ ra sự khen ngợi thật lòng. Hắn biết mình đã không nhờ nhầm người, A Hoa vĩnh viễn là một người xử lý công việc đáng tin cậy nhất.

A Hoa lại không hề động lòng trước lời khen ngợi của Đỗ Minh Cường. Anh ta vẫn giữ nét mặt lạnh lùng như băng đá, sau đó anh ta chợt hỏi đối phương: “Sau khi cô ấy quay trở lại, anh đoán xem việc đầu tiên cô ấy muốn làm sẽ là gì?”

Đỗ Minh Cường ngẩn người. Hắn biết đây là câu hỏi cố tình dụ cho đối phương đặt ra câu hỏi, nên không trả lời, chỉ lặng lẽ chờ đợi.

Khóe mép A Hoa khẽ nhếch lên, mang theo ý cười tàn nhẫn, sau đó anh ta thốt ra từng chữ: “Cô ấy muốn tìm anh.”

“Tìm tôi?” Trong lòng Đỗ Minh Cường thoạt tiên rất ấm áp, nhưng sau đó lại chìm sâu vào nỗi sợ hãi khôn cùng. Những xao động tình cảm của hắn đều bị A Hoa nhận ra, và anh ta vẫn muốn bồi thêm một cú đòn nặng nề hơn nữa.

“Đúng vậy, cô ấy muốn tìm anh.” A Hoa lại lặp lại lần nữa, nhưng lần này anh ta lại giải thích thêm: “Nhưng cô ấy muốn tìm không phải chàng thanh niên yêu thích nhạc violin, người cô ấy muốn tìm chính là hung thủ đã giết chết bố cô ấy.”

Trái tim Đỗ Minh Cường chìm hẳn xuống, như thể rơi xuống một vực sâu không đáy. Đúng vậy, nỗi thù hận của cô ấy đối với hung thủ giết chết bố cô ấy rõ ràng phải vượt xa sự nhung nhớ đối với một người bạn bí ẩn. Đây vốn là chuyện hết sức bình thường, hắn đã sớm nghĩ tới từ lâu rồi, nhưng tại sao hắn lại không đủ sức để chịu đựng được sự thực này chứ?

Trong lúc mơ màng, Đỗ Minh Cường lại nghe thấy giọng A Hoa: “Thị lực của cô ấy đã được hồi phục, tôi nghĩ cô ấy sẽ nhanh chóng có thể tìm được đến đây.”

Đỗ Minh Cường ngẩng đầu, thoát ra nụ cười đau khổ đầy bất lực. Cô gái đó nhanh nhạy như vậy, có lý do gì mà cô ấy không thể tìm thấy được chứ? Khi cô ấy đến tìm, mình cần phải ứng phó như thế nào đây?

Câu hỏi này khiến cho đầu Đỗ Minh Cường đau đớn như muốn nổ tung ra. Đột nhiên, hắn như thể đã hiểu ra chuyện gì, nhìn chằm chằm vào mắt A Hoa, hỏi: “Anh đang ép tôi phải không?”

“Không…” A Hoa chỉnh lại, “Tôi đang đợi anh. Anh cần phải biết rằng, sự việc giữa chúng ta bắt buộc phải giải quyết cho xong.”

Trong lúc Đỗ Minh Cường trầm mặc hồi lâu, A Hoa từ từ đứng dậy: “Nhanh lên, anh không có quá nhiều thời gian đâu.” Sau khi nói xong câu này, anh ta cứ thế bước đi, không thèm quay đầu lại nhìn đối phương một cái.

Sau khi trở về từ phòng thăm gặp, Đỗ Minh Cường quả nhiên không còn tâm trạng ung dung nhàn nhã như trước, bữa trưa nhai nuốt thật vô vị, sau bữa cơm bèn thả mình xuống giường nhưng lại không thể chìm vào giấc ngủ được, mắt cứ mở trợn trừng nhìn lên trần nhà, tâm tư xao động khó có thể bình ổn lại được.

Sau 2 giờ chiều chính là khoảng thời gian các phạm nhân được vui chơi giải trí. Đỗ Minh Cường thì vẫn theo thói quen tìm một góc vắng người để nghe nhạc, hy vọng có thể tìm lại được cảm giác yên tĩnh giây lát giữa tiếng nhạc violin. Nhưng sau khi tiếng nhạc vang lên, Đỗ Minh Cường ngước nhìn từng đám mây trắng trên bầu trời, cơ thể hình như cũng đã bay theo những nốt nhạc đó vào giữa không trung, đó đúng là một sự trải nghiệm vô cùng kỳ diệu, nhưng vẫn bị trộn lẫn chút cảm giác hụt hẫng.

Sau khi nghe hết cả đĩa CD, Đỗ Minh Cường bỏ tai nghe ra, chợt phát hiện thấy Hàng Văn Trị đã ngồi ở cạnh mình không biết từ lúc nào. Hắn đang định lên tiếng hỏi, Hàng Văn Trị đã cướp lời trước: “Hôm nay hình như anh có tâm sự phải không?”

Đỗ Minh Cường mỉm cười, coi như là mặc nhận.

“Anh có thể nói với tôi – giống như trước đây tôi nói với anh vậy.” Hàng Văn Trị nhìn Đỗ Minh Cường, thái độ rất chân thành.

Đỗ Minh Cường lắc đầu. Hắn đúng là muốn tìm một người để dốc bầu tâm sự, nhưng những thứ ở trong đáy lòng mình thì Hàng Văn Trị sao có thể hiểu được chứ?

Hàng Văn Trị thấy đối phương như vậy, bèn do dự một lát, lại nói: “Có thể anh chỉ muốn yên tĩnh một mình? Vậy thì tôi không làm phiền anh nữa.” Nói xong bèn tự giác đứng dậy định bước đi.

Đỗ Minh Cường đột nhiên kéo anh ta lại: “Đợi đã, tôi có việc muốn nói với anh.”

Hàng Văn Trị ngồi trở lại, mỉm cười nói: “Sao thế? Anh thay đổi ý kiến rồi