Chương 8.3
Đối phương tỉ mỉ, chu đáo như vậy khiến Trịnh Giai vô cùng cảm động. Cô gái sau khi nói lời cảm ơn đột nhiên lại thoáng lo lắng: "Tôi đột nhiên chuyển chỗ ở, bạn của tôi liệu có không tìm được tôi khổng?"
La Phi cười: "Nếu họ muốn tìm cô, chắc chắn có thể tìm được."
Cô gái gật đầu tỏ vẻ yên tâm. Đối phương không giải thích vì sao nhất định bạn bè của cô có thể tìm được mình nhưng trong lời nói của người đàn ông này có một sức mạnh thần kỳ, khiến người ta vô cùng tin tưởng.
Bác sĩ Tiểu Trần lúc này đã hoàn thành xong công việc của mình. Sau khi cô đưa Trịnh Giai ngồi lên xe La Phi, hai người bèn từ biệt, tự đi tìm A Hoa để tính thù lao. La Phi lái xe đưa Trịnh Giai đến trường Đại học Cảnh sát tỉnh, đi nửa vòng trong khu trường tĩnh mịch, cuối cùng dừng lại trước một tòa nhà chung cư.
Đã có người đứng ở bên đường đợi họ. Đó là một cô gái mắt to, tóc dài, làn da trắng ngần, toát ra khí chất một vùng sông nước Giang Nam, nhưng thần thái giữa hai đôi lông mày của cô thể hiện ra sự rắn rỏi cam trường, mang theo khí chất hào sảng, không thua kém gì bậc nam nhi.
La Phi dừng hẳn xe, nhảy xuống trước, sau đó mở cánh cửa xe đỡ Trịnh Giai xuống.
Trong quá trình này, cô gái đứng chờ cũng đã đi đến trước của xe, cô giúp La Phi dìu đỡ cô gái ngồi trong xe xuống, đồng thời hỏi mấy câu quan tâm: "Mắt em sao rồi?"
"Tốt lắm ạ, tất cả đều rất thuận lợi." Trịnh Giai trả lời một câu ngắn gọn. Đồng thời cô khẽ ngước đầu về phía cô gái đó, hình như đang mường tượng ra khuôn mặt và vóc dáng của đối phương. La Phi giớ thiệu với Trịnh Giai: "Đây là cô giáo Mộ của trường Đại học Cảnh sát, cũng chính là người bạn mà lúc trước tôi nhắc đến với cô. Trong khoảng thời gian này, cô sẽ ở cùng với cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ chăm sóc cô thật tốt."
Cô giáo Mộ mà La Phi nhắc đến đương nhiên chính là nữ giảng sư tâm lý học Mộ Kiếm Vân.Trong khoảng thời gian đấu với Eumenides, La Phi và cô đã làm việc cùng nhau ở trong "tổ chuyên án 4.18",đồng thời đã xây dựng được tình cảm thân thiết hơn giới hạn công việc. Lần này La Phi đã đón Trịnh Giai quay trở lại tỉnh thành, suy xét đến việc mình là nam giới không tiện chăm sóc, thế nên bèn nhờ Mộ Kiếm Vân giúp đỡ, cô cũng vui vẻ bằng lòng ngay. Nhiều năm nay, cô vẫn sống trong căn hộ chung cư trường Đại học Cảnh sát phân cho, cũng rất vui vì có thêm một người để bầu bạn. Huống hồ bố cô gái này còn là lão tiền bối được người trong giới cảnh sát vô cùng kính trọng.
Trịnh Giai cúi chào Mộ Kiếm Vân: "Cảm ơn cô giáo Mộ."
Mộ Kiếm Vân trêu đùa "Không cần phải khách sáo như vậy, gọi chị là chị Mộ là được rồi."
Trịnh Giai cũng ngoan ngoãn, lập tức mỉn cười và sửa lại: "Chị Mộ"
Mộ Kiếm Vân cũng cười rất sảng khoái: "Em gái ngoan, đợt này em hãy ở cùng với chị nhé. Đội trưởng La nói em kéo đàn violin hay lắm, khi nào có thời gian nhất định phải để cho chị thưởng thức nhé."
Hai người xưng chị gọi em, cứ như thân thiết đã lâu lắm rồi, khiến cho La Phi trông có vẻ giống như người ngoài cuộc. Anh bèn hắng giọng, giả vờ càu nhàu: "Ôi chị gái em gái, nghe có phiền phức không cơ chứ?"
"Có người ghen tị rồi kìa! Anh là đội trưởng La, chúng tôi cũng muốn gọi anh là anh trai cũng chẳng dám kia mà?"
Mộ Kiếm Vân cố tình trêu chọc đối phương, thể hiện ra phần tính cách tinh nghịch của cô.
"Được rồi, được rồi." La Phi cũng bất lực toét miệng, "Mau đưa Trịnh Giai lên nghỉ ngơi đi, chuyến bay này của cô ấy cũng vất vả lắm đấy."
"Vội gì chứ? Ít ra cũng ăn cơm trước chứ nhỉ?" Mộ Kiếm Vân trừng mắt nhìn La Phi rồi quay sang khoác tay Trịnh Giai, dịu dàng nói: "Chị đã sắp xếp xong rồi, bên cạnh có một nhà hàng ăn khá ngon. Lát nữa em muốn ăn gì thì cứ gọi, bữa cơm này để đội trưởng La thanh toán."
Trịnh Giai cảm thấy hơi ngại: "Thôi để cho mọi người phải nhọc công như vậy, cần phải để em mời cơm mới phải chứ."
Mộ Kiếm Vân cười nói: "Em à khách sáo gì chứ. Người ta là lãnh đạo, không chém anh ấy thì chém ai được chứ?"
La Phi cũng nói: "Tôi mời, tôi mời." Sau đó chủ động ngồi vào ghế lái, "Xin mới hai cô lên xe"
Mộ kIếm Vân dìu Trịnh Giai quay trở lại ghế ngồi. Trải qua cuộc nói chuyện vui vẻ vừa rồi, Trịnh Giai đã không còn cảm thấy xa lạ đối với La Phi và Mộ Kiếm Vân nữa.Ba người thoải mái trò chuyện, nhanh chóng đến được nhà hàng mà Mộ Kiếm Vân đã bố trí sẵn.
Sau bữa ăn La Phi và Mộ Kiếm Vân đưa Trịnh Giai trở lại tòa nhà chung cư của trường Cảnh sát để nghỉ ngơi. Lúc này mặc dù vừa mới quá giờ trưa nhưng Trịnh Giai vừa mới từ Mỹ trở về, vẫn chưa kịp điều chỉnh sự chênh lệch về múi giờ, cho nên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ êm đềm.
La Phi và Mộ Kiếm Vân trước đây cũng khá lâu chưa gặp nhau, lần này gặp lại, đương nhiên cũng có nhiều chuyện để tâm sự. Hai người sợ quấy rầy Trịnh Giai bèn đi xuống dưới lầu, sánh vai dạo bước trong vườn trường và trò chuyện.
"ĐÚng là giảng viên trường đại học các cô thật thoải mái..." La Phi vừa ra khỏi khu chung cư đã bắt đầu cảm thán, "Mới trẻ thế này đã được phân căn hộ, cảnh sát hình sự trẻ ở chỗ bọn tôi thì không nhận được sự đãi ngộ như thế này đâu."
Mộ Kiếm Vân lắc đầu nói: "Cũng không tốt như anh nghĩ đâu, đay chỉ là phòng dành cho các giảng viên độc thân, sau khi kết hôn, nhà trường sẽ thu hồi lại."
La Phi "ồ", nhân thể trêu đùa "Có phải vì thế nên cô cứ kéo dài mãi không chịu kết hôn phải không?"
Mộ Kiếm Vân cắn môi, như thể hơi ảo não: "Không tìm được người thích hợp, cưới ai chứ?"
La Phi vốn định trêu chọc mấy câu, không ngờ đối phương lại có phần nghiêm túc. Điều này cũng khó trách. Mộ Kiếm Vân năm nay cũng đã 28 tuôi rồi, chuẩn bị bước vào đội ngũ những cô gái lớn tuổi, việc chung thân đại sự vẫn chưa đâu vào đâu, nếu là ai thì cũng có chút tâm trạng cảm thán thì phải? La phi muốn khuyên nhủ đối phương mấy câu, nhưng lại không biết phải mở lời thế nào, sau khi cân nhắc một lúc mới nói tiếp: "Vậy thì chắc chắn là tại cô yêu cầu quá cao rồi."
"Cũng không phải là yêu cầu cao..." Mộ Kiếm Vân lắc đầu nói: "Tôi có khả năng là... có một chút bệnh nghề nghiệp."
"Bệnh nghề nghiệp?"
"Đúng vậy, có đôi khi tôi còn cảm thấy hối hận vì đãnghiên cứu cái gì mà tâm lí học chứ. Anh nghĩ xem, một người đàn ông đứng trước mặt tôi, mới nói vài câu, tôi đã nắm được gần hết đặc trưng tính cách của anh ta, sau này nếu có ở bên nhau cũng chẳng có chút mới mẻ gì cả, thế thì sao có thể tìm thấy được thứ cảm giác ngọt ngào trong tình yêu chứ?"
"Là như vậy à?" La Phi không kìm được cười phá lên, "Vậy thì cô phải làm thế nào chứ, đàn ông nếu gặp phải người phụ nữ như cô, chắc cũng cảm thấy đáng sợ nhỉ?"
"Thế a?" Mộ Kiếm Vân ngẩng đầu vẻ mẫn cảm, hình như rất để tâm đến lời nói của đối phương. Sau khi trầm mặc giây lát, cô đột nhiên hỏi: "Vậy anh có cảm thấy tôi đáng sợ không?"
La Phi thoáng ngẩn người nói: "Tôi thì lại chẳng cảm thấy... "Mộ Kiếm Vân thở phào: "Vậy thì chứng tỏ đến tận bây giờ tôi vẫn chưa có cách nào nhìn thấu được anh."
La Phi nhún vai, không biết đây có được coi là một lời bình luận tốt hay không.
"Hãy nói về anh đi. "Mộ Kiếm Vân quay mũi giáo về phía La Phi, "Sao bao năm nay anh vẫn một mình? Anh sắp già đến nơi rồi đấy?"
La Phi hàm hồ ứng phó: "Một mình cũng rất tốt...'
Mộ Kiếm Vân lại không bằng lòng dễ dàng tha cho La Phi, cô nhìn thẳng vào mắt đối phương: "Anh không thể nào quên được Mạnh Vân, có phải vậy không?"
Ánh mắt La Phi né tránh, lẩm nhẩm: "Tôi... tôi không biết."
"Anh không biết?"
La Phi hít thở sâu, thần sắc không còn hoảng loạn nữa, anh đón lấy ánh mắt của đối phương và nhấn mạnh một lần nữa: "Đúng vậy, tôi không biết."
Mộ Kiếm Vân nhìn chằm chằm vào La phi hồi lâu, như thể muốn xâm nhập vào nơi sâu kín trong tâm hồn của đối phương. Nhưng cuối cùng cô vẫn bất lực, lắc đầu ủ dột nói: "Tôi không thể thực sự nhìn thấu được anh, anh biết vì sao không? Bởi vì anh cất giấu một số thứ ở nơi rất sâu, sâu đến độ chính anh cũng không thể nào phân biệt được, thì người khác làm sao có thể tìm hiểu được chứ? "
La Phi trầm mặc không nói, phóng tầm mắt về phía xa. Chỉ là sau khi tâm tư bị xúc động, càng muốn trốn chạy càng không thể nào trốn chạy được, nhưng tất cả những hình ảnh trong vườn trường mà tầm mắt có thể với tới, những cây cỏ và giảng đường, từng chút, từng chút một, nới nào cũng tràn ngập bóng dáng của Mạnh Vân, nơi nào cũng có những hồi ức ngọt ngào, chua xót không thể nào xóa nhòa được.