← Quay lại trang sách

Chương 8.2

Câu trả lời của La Phi vô cùng ngắn gọn:« vì sự an toàn của cô ấy»

Cốc cafe đang cầm của A Hoa chợt dừng lại giữa khoảnh không: " Anh cho rằng tôi không bảo vệ được cô ấy sao?"

La Phi không nói gì nhưng thái độ mặc nhận của anh rõ ràng đã thể hiện ra lập trường của anh

A Hoa cười lanh lảnh, hỏi ngược lại đối phương: " Cả tỉnh thành này có vệ sĩ nào tốt hơn tôi sao?"

La Phi thẳng thắn thừa nhận: "cho dù cả quốc gia này, e rằng cũng không có ai."

A Hoa bực bội nâng ly cafe lên: "Vậy anh dựa vào đâu mà cho rằng tôi không bảo vệ được một cô gái?"

La Phi khẽ thở dài "Tình hình bây giờ đã khác rồi. Anh không còn là một vệ sĩ nữa, anh là mục tiêu. Nếu như anh là vệ sĩ, anh càng hùng mạnh, người ở bên cạnh anh sẽ càng an toàn; nhưng khi anh trở thành mục tiêu, anh càng hùng mạnh, người ở bên cạnh anh sẽ càng nguy hiểm - anh có hiểu không?"

A Hoa khẽ ngẩn người. Đạo lý này trước đây anh ta chưa từng nghĩ tới, bây giờ đột nhiên nghe thấy, ít nhiều cùng khiến anh ta cảm thấy hơi mơ hồ.

La Phi lại không muốn chờ đợi, ánh mắt anh chợt lóe sáng, ném ra vũ khí có sức sát thương lớn: " Nghĩ đến Minh Minh xem, tại sạo cô ấy trở lên như vậy?"

Câu nói này rõ ràng đã đấm trúng vào điểm yếu của A Hoa. Anh ta khó có thể chịu được đòn đột kích này, anh ta đạt mạnh ly cafe xuống bàn, hằn học nhìn đối phương, hét lên: "Anh có ý gì? ANh muốn nói là tôi hại Minh Minh sao?"

La Phi khẽ lắc đầu: "Tôi nói gì không hề quan trọng, quan trọng là sự thực rốt cuộc là gì?"

Sự thực rốt cuộc là gì? A Hoa không thể không suy nghĩ ssau thêm theo hướng đối phương dẫn dắt.

Nếu như Minh Minh không thân thiết với mình vậy, sao cô ấy có thể gặp phải số phận hẩm hiu thế chứ? Kẻ địch hung hãn như vậy, bản thân mình mặc dù có thể tự bảo vệ, nhưng những người bên cạnh mình thì lại khó tránh khỏi việc bị tổn thương. Đặc biệt là những người càng được mình trân trọng, e rằng sẽ càng trở thành mục tiêu mà kẻ địch cố tình xâm hại. Mình cho dù bản lĩnh thông thiên, cũng không thể bảo vệ được từng người ở bên cạnh mình.

A Hoa lại nhớ đến câu nói cách đây không lâu nữ chủ nhân nói với mình, trái tim anh ta càng lúc càng lạnh, trán lấm tấm mồ hôi.

Đúng vậy, mình đã đủ hùng mạnh- nhưng vừa vặn sự hùng mạnh của mình lại kéo những người ở bên cạnh rơi xuống một cái xoáy nước đáng sợ. Những người mà anh ta muốn bảo vệ, vì vậy mà khó có thể tránh khỏi bị tổn thương.

Vậy rốt cuộc thứ gì mới là kẻ đầu sỏ? Là chính xoáy nước hay luồng khí lưu tạo nên xoáy nước?

A Hoa dùng hai tay nâng ly cafe lên, chất màu nâu đen trong cốc khẽ run rẩy, ánh lên những gợn sóng lăn tăn. Trong lúc hoang mang anh ta lại nghe thấy giọng nói của La Phi: "Bây giờ có lẽ anh đã hiểu. Tôi không phải là muốn phá hoại giao ước giữa anh và người đó, ngược lại, tôi đang giúp anh hòan thành giao ước đó.

A Hoa khống chế được tâm trạng của mình, sau khi bình tĩnh trở lại, anh ta hỏi đối phương: "Vậy thì anh muốn tôi làm thế nào?"

La Phi nhìn đồng hồ đeo tay: "Còn nửa tiếng nữa là chuyến bay sẽ hạ cánh. Anh hãy đưa tôi số điện thoại liên hệ của Trịnh Giai, sau đó tốt nhất là anh hãy đi đi, đồng thời dụ luôn những chiếc "đuôi " của anh đi theo."

A Hoa có thể hiểu hàm nghĩa của chữ "đuôi". Anh ta quay đầu nhìn ra cửa sổ đại sảnh sân bay, nhanh chóng xác định được mấy mục tiêu trong đoàn người, nói vẻ khinh mạn:" Loại này tôi chỉ cân dùng đến ngón tay cái là có thể giải quyết xong bọn chúng." La Phi thoáng chau mày nhắc nhở đối phương:" Giải quyết xong bọn chúng không có nghĩa là giải quyết xong vấn đề."

A Hoa biết La Phi nói có lý, nhưng trong tiềm thức anh ta khó có thể chấp nhận sự sắp xếp mà đối phương đã bố trí sẵn cho mình. Sau một thoáng trầm ngâm, anh ta tìm ra được một lý do để phản bác " Tôi bây giờ rời khỏi đây thì có ý nghĩa gì sao? Người của Cao Đức Sâm đã nhìn thấy chúng ta gặp mặt, e rằng bọn chúng sẽ để lại nguoif tiếp tục theo dõi anh."

"Đúng là có khả năng này" La Phi không hề né tránh câu hỏi này, "Nhưng điều này cũng chẳng có gì không hay cả. Trên thực tế,tôi còn hi vọng Cao Đức Sâm biết được bây giờ tôi muốn bảo vệ Trịnh Giai, như vậy thì cô gái đó sẽ càng an toàn. Bởi vì mục tiêu của Cao Đức Sâm chính là anh, anh ta không hề mong muốn gây chuyện với cảnh sát đâu."

A Hoa gật đầu, sắc mặt càng nặng nề:"Đúng vậy, bây giờ chính là lúc Cao Đức Sâm đang có thế lực trong tỉnh thành, hắn chắc chắn sẽ cố gắng duy trì mối quan hệ hợp tác với phía cảnh sát."

La Phi nghe thấy ý tứ khác lạ trong câu hỏi này, lập tức hỏi vặn lại: "Cái gì mà mối quan hệ hợp tác?"

"Giữa các người không hợp tác sao?" A Hoa cười khẩy nói "Vậy thì từng bước các người đánh bại tập đoàn Long Vũ sao thống nhất đến thế?"

Hoang đường! Tập đoàn Long Vũ đi đến bước ngày hôm nay, đó chính là đang trả nợ cho những tội lỗi trước đây. Cao Đức Sâm nếu như không nhận lấy được sự giáo huấn, sớm muộn gì cùng có kết cục tương tự mà thôi.Hợp tác? Cảnh sát chúng tôi sao có thể hợp tác với những người như vậy chứ?" La PHi phẫn nộ phản bác luận điệu của đối phương.

"Tùy anh nói thế nào thì nói. Các anh hợp tác cũng được, không hợp tác cũng được, đều chẳng dọa tôi hoảng sợ được đâu." Sau khi nói xong những câu này A Hoa thò tay vào túi áo rút ra một tấm danh thiếp và giơ ra, " Tôi đã đặc biệt tìm một vị bác sĩ đi cùng với Trịnh Giai, đây là số điện thoại của cô ta, việc tiếp theo thì anh hãy tự xử lý."

La Phi nhận tấm danh thiếp, trên mặt nở nụ cười hiếm hoi. Sau đó anh nói đầy vẻ chân thành "Bất luận thế nào trong sự việc này tôi cần phải cảm ơn anh.»

A Hoa xua tay không tiếp nhận lời ảm ơn của đối phương: "Tôi chỉ là đang hoàn thành một giao ước mà thôi. Nếu như anh thực sự lấy làm ái ngại, vậy thì hãy thanh toán tiền cafe giúp tôi đi." Trong lúc nói, anh ta đồngthời đứng dậy, đặt cốc cafe đã uống được một nửa lại, cứ thế bước thẳng ra khỏi đó.

La Phi ngồi một mình một lúc, đợi đến khi nghe thấy trên loa của sân bay thông tin của chuyến bay hạ cánh mới thanh toán tiền và bước đi. Vừa bước ra khỏi quán, anh bèn ấn số điện thoại di động của vị bác sĩ trên tấm danh thiếp, hẹn hò với đối phương địa điểm gặp mặt.

La Phi đứng chờ hơn mười phút ở chỗ hẹn, những hành khách trong chuyến bay đó bắt đầu lục đục bước vào sảnh tiếp đón. La Phi tinh mắt, nhanh chóng phát hiện ra bóng dáng Trịnh Giai ở giữa đoàn người, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt cô bị quấn băng, đang được một người phụ nữ áo trắng dìu đỡ chậm rãi tiến bước.

La Phi bước đến nghênh đón, cô gái mặc áo trắng dìu đỡ Trịnh Giai chính là bác sĩ Tiểu Trần mà A Hoa bố trí. Cô ta nhìn thấy La Phi đến gần bèn bước chậm lại, Trịnh Giai lập tức cảm thấy điều gì đó, cô lập tức giỏng tai lên lắng nghe một lúc, sau đó hướng về phía tiếng bước chân đang tiến lại gần hỏi: "Cảnh sát La, là anh phải không?"

La Phi thoáng ngẩn người, hỏi ngược lại: "Làm sao cô biết?" Vừa rồi anh liên hệ với bác sĩ chỉ nói là đến đón chưa kịp nói rõ thân phận của mình.

Trịnh Giai cười nói: "Tôi nghe thấy anh nói chuyện điện thoại với chị Trần, tôi nhớ được giọng nói của anh"

"Tai cô ấy rất nhạy, hơn nữa lại có thể nhớ được hết tất cả mọi loại âm thanh đã từng nghe." Tiểu Trần đứng bên cũng nói phụ họa theo.

Thì ra là như vậy. La Phi thấu hiểu và cũng không tránh khỏi thán phục. Trước đây anh chỉ gạp Trịnh Giai có một lần, thật không ngờ đối phương lại có thể nhận ra giọng nói của mình từ trong máy điện thoại di động của một người khác, hơn nữa vị trí mà họ đứng là sân bay, ồn ào huyên náo, thính lực như thế này đúng là người bình thường không thể nào so bì kịp.

Sau khi chào hỏi xong, La Phi bắt đầu quan tâm đến kết quả cuộc phẫu thuật của Trịnh Giai: "Tình hình bây giờ thế nào?"

"Cuộc phẫu thuật rất thành công." Tiểu Trần nói vơi La Phi, "Bây giờ chỉ cần tĩnh dưỡng, đợi đến khi lớp băng gạc trên mắt có thể tháo bỏ hoàn toàn thì cô ấy lại nhìn thấy được rồi.

"Bác sĩ nói mắt tôi đã hồi phục, chỉ là không thể ngay lập tức thích ứng được với ánh sáng của thế giới bên ngoài. Cho nên mảnh băng quấn này cần phải tháo ra từ từ. Mỗi ngày một lớp, tính cả hôm nay thì vẫn còn cần ba mươi ngày nữa. " Trịnh Giai giơ ngón tay lên lần luotj giơ ra các con số "ba" và "hai", là thứ ngôn ngữ thể hiện niềm khát khao mãnh liệt cho mắt sáng trở lại.

"Anh Nhiêu đâu rồi?" Tiểu Trần nhớ đến người chủ thuê mình, "Anh ấy nói là sẽ đến đón mà?"

"Ồ, anh ta có việc gấp nên đã đi trước rồi" La Phi tùy hứng nói ra một lý do, quay sang nhìn thấy Trịnh Giai cũng đang nghiêng đầu, nét mặt hình như cũng rất quan tâm đến việc này, bèn nói thêm mấy câu: "A Hoa dạo này khá bận rộn, e rằng không có thời gian để tới thăm các cô."

Trịnh Giai "ưm" một tiếng có vẻ hơi thất vọng. Mắt của cô sắp bình phục trở lại, cô rất muốn chia sẻ tin tức tốt lành này với các bạn, cô càng tha thiết muốn biểu thị sự cảm ơn đối với những nguoif đã giúp đỡ mình. Nhung tại sao họ luôn đột nhiên đến, sau đó đột nhiên từ biệt mà không nói một lời chứ?

Những điều ẩn sâu sắc hơn thì La Phi đương nhiên không thể nào nói ra được. Anh dẫn Trịnh Giai và Tiểu Trần đi về phía bãi đỗ xe của sân bay, nhân cơ hội chuyển đề tài: "Tôi đã tìm giúp cô một chỗ ở tạm thời trong trường đại học Cảnh sát, hơn nữa đã nhờ bạn chăm sóc cô. Ở đó rất an toàn, yên tĩnh, gần đó có trường học, có nhà ăn, tất cả mọi thứ đều rất thuận tiện. Cô cứ yên tâm ở đó để phục hồi nhé."