Chương 9 Âm Mưu Và Bí Mật
CHƯƠNG 9.1
Sau khi Trương Hải Phong cùng các phạm nhân trong phòng giam một tay dàn dựng và sắp đặt, án mạng xảy ra tại khu trại giam số 4 cuối cùng đã đi đến hồi kết. Cái chết của Tiểu Thuận được kết luận là do tự sát, bởi chỉ có như vậy mới có thể giảm nhẹ trách nhiệm quản lý không chặt chẽ của đám người Trương Hải Phong. Mặc dù vậy những nhân viên trong trai giam có liên quan đến vụ án này cũng khó tránh khỏi phải chịu một vài mức xử phạt hành chính. Về phần Trương Hải Phong mà nói, hậu quả trực tiếp nhất mà anh ta phải gánh đó là cơ hội lên cục quản lý làm việc coi như bốc hơi hoàn toàn, việc này đương nhiến khiến cho anh ta chán nản và vô cùng bức bối.
Mục tiêu trước nhất mà Trương Hải Phong muốn tìm để trút giận và giải mối hận cản con đường thăng quan tiến chức của anh ta đó là Hắc Tử, vì Trương Hải Phong cho răng Hắc Tử mới chính là kẻ giết chết Tiểu Thuận. Việc này vốn không có cách nào điều tra sâu hơn được nữa, nhưng dựa vào lời khai đã được sắp đặt của đám người anh Bình mà Hắc Tử không thể gánh cả một vụ án mạng lâu lăm khác. Đối vơi những điều tra viên hình sự phụ trách vụ án năm đó mà nói, vụ án không lời giải ngâm giấm bao nhiêu năm trời này đã từ lâu trở thành bệnh nan y của họ. Giờ thì cuối cùng cũng đã bắt được kẻ tình nghi, Hắc Tử sao có thể dễ dàng thoát thân được? Hơn nữa A Sơn là người nắm rõ nhất tình tiết vụ án lại đứng ra làm chứng, cộng thêm lời khai của mọi người đồng loạt chỉ đích danh Hắc Tử. Bởi vậy gã dù có mọc ra một trăm cái miệng cũng không thể nào biện hộ được cho mình.
Phòng giam số 424 cùng lúc thiếu mất hai người, nên không khí trong phòng cũng khác trước rất nhiều. Tiểu Thuận và Hắc Tử đều hay nói, hay gây ồn ào, giờ cả hai người này không còn nữa, cả phòng giam trở nên yên lặng và lạnh lẽo trông thấy. A Sơn vốn đã ít nói, anh Bình do suy nghĩ đến thân phận của mình nên không chủ động bắt chuyện phiếm với anh ta. Còn Đỗ Minh Cường và Hàng Văn Trị thì như có tâm tư giấu kín, ít khi thấy họ nói gì nhiều.
Chính vì cái chết bất ngờ của Tiểu Thuận mà cả trai giam chủ trương thực hiên hoạt động giáo dục ngoại khóa với chủ đề là "Chấn chỉnh thái độ, khôi phục niềm tin, tạo dựng chính mình", trong đó khu trại giam số 4 là trọng tâm của hoạt động lần này. Trương Hải Phong yêu cầu mỗi phòng giam đều phải viết 1 bài phát biểu cảm nghĩ thật tâm đắc, sau đó sẽ chọn người lên đọctrong ngày đại hội của trại giam để mọi người cùng cho ý kiến phê bình và học tập. Ở phòng giam số 424, Hàng Văn Trị là người có trình độ văn hóa cao nhất, nên anh Bình giao nhiệm vụ này cho anh ta. Hàng Văn Trị cũng rất nghiêm túc, mất cả một ngày trời để ngồi viết bài phát biểu cảm nghĩ khoảng chừng 3 hay 5 nghìn chữ gì đó, hi vọng sẽ được thể hiện trình độ văn thơ lai láng của mình trong ngày đại hội vào cuối tuần ở trại giam.
Đến Thứ Sáu, sư phụ Thiệu như thường lệ lại đến trại giam để lấy hàng. Cũng như tuần trước, ông lại chỉ đích danh Đỗ Minh Cường xếp hàng lên xe. Tiện thể Đỗ Minh Cường gọi Hàng Văn Trị đi theo giúp đỡ. Hai người vui vẻ đảm nhận công việc mà theo người khác là khổ sai vất vả. Song chủ yếu trong quá trình lao động thỉnh thoảng hai người có thể nhân cơ hội mà thì thầm trao đổi với nhau vài câu về kế hoạch vượt ngục đang ngày một cận kề của họ.
Sắc mặt sư phụ Thiệu tuần này xem ra rất tốt, mặt mũi da dẻ hông hào hẳn lên. Vừa gặp Đỗ Minh Cường ông đã nghiêm túc nói một câu: "Chàng trai, cảm ơn cậu nhé!"
Cán bộ quản giáo và Hàng Văn Trị đứng cạnh đó đều tưởng là sư phụ Thiệu cảm ơn Đỗ Minh Cường vì hắn đã giúp ông xếp hàng cả ba tuần vừa rồi, còn lý do thực sự thì chỉ có hắn mới hiểu rõ. Sư phụ Thiệu chắc chắn đã xác nhận thông tin về số điện thoại kiểm tra tài khoản và biết đượctrong tài khoản đó đúng là có mấy vạn tệ và có thể chuyển tiền bất cứ lúc nào, nên vừa rồi ông mới nói câu cảm ơn một cách trịnh trọng như vậy.
Đỗ Minh Cường không tiện nói nhiều, chỉ đáp lại bằng ánh mắt, hai been tự nhiên sẽ hiểu ý đối phương. Chờ tới lúc chất hết một xe hàng xong, sư phụ Thiệu lại nhờ Hàng Văn Trị đi kiểm tra và kê khai ghi chép lại sổ sách về số hàng đã giao. Sau đó, nhân lúc Hàng Văn Trị và cán bộ quản giáo đi quanh xe hàng để kiểm kê thì ông mới có thời gian để nói với Đỗ Minh Cường mấy câu.
"Chàng trai, số tiền ấy của cậu tôi mượn thật đấy nhé, giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa đâu."
"Cháu hối hận làm gì cơ chứ? Chú cũng có phải không trả lại cháu đâu. Số tiền này giờ trong tài khoản của cháu cũng chẳng khác nào đống giấy vụn, nhưng nếu đến tay chú thì lại có thể cứu mạng được đấy." Đỗ Minh Cường nói những lời này đúng là rất có tình có lý, khiến người ta khó lòng từ chối.
Sư phụ Thiệu nghe xong cũng không tỏ vẻ ngại ngùng nữa, hai người tiếp tục nói chuyện, tình cảm từ đó cũng phần nào thân thiết hơn. Hàng Văn Trị sau khi kiểm tra lại số hàng bất giác thấy hai người họ nói chuyện như quan thân lắm nên cũng cảm thấy hơi lạ. Sau đó anh ta kiếm cơ hội hỏi Đỗ Minh Cường: "Chú ấy sao lại có quan hệ tốt với anh đến vậy?"
Đỗ Minh Cường vừa thì thầm trả lời "Tôi giúp chú ấy một việc lớn", vừa trộm liếc nhìn tên quản giáo đi cùng. Vừa lúc đó họ đẩy xe ngang qua khu nông trường, viên quản giáo lúc này chỉ hứng thu quan sát mấy phạm nhân phạm tội nhẹ đang làm việc ở đồng ruộng mà không chú ý gì tới hai người bọn họ.
Hàng Văn Trị không giấu nổi tò mò hỏi liên tiếp: "Anh giúp chú ấy việc gì thế?"
Đỗ Minh Cường không có ý che giấu nên kể một lượt câu chuyện cho Hàng Văn Trị. Anh ta nghe xong im lặng giây lát và nói: "Sư phụ Thiệu là người tốt, anh giúp chú ấy cũng là lẽ đương nhiên, có điều nếu chúng ta vượt ngục thành công thì có rất nhiều chỗ phải dùng đến tiền."
Đỗ Minh Cường nói với ý vô cùng sâu xa: "Tiền chỉ là vật vô tri vô giác, chỉ để con nguowid dùng và điều khiển mà thôi. Nếu chúng ta thoát ra khỏi đây được thì một người bạn đáng tin cậy còn quý giá hơn nhiều." Hàng Văn Trị "ừm" một tiếng, lại nói: "Đúng là anh suy nghĩ sâu xa hơn tôi rất nhiều."
Đang nói chuyện thì đã đi hết nông trường, viên quản giáo từ phía sau nhanh chân bước tới, hai người kịp thời dừng câu chuyện lại. Cả ba người cùng im lặng đi tiếp giây lát, sau khi qua trạm canh gác lại trở về địa bàn khu trại giam số 4.
Hàng Văn Trị nhìn phòng chứa lò đung ở đầu phí tây rồi đột nhiên nói một câu: "Nghe nói mấy hôm nữa là phải tổng vệ sinh ống khói lớn đằng kia đấy." Đỗ Minh Cường cũng biết việc đó, cái phòng chứa lò đun ấy là nơi cung cấp nước nóng cho cả nhà tù nhưng vì được xây ở trong khu trại giam số 4 nên nhiệm vụ làm sạch ống khói từ xưa đến nay đều được giao cho khu trại giam này đảm nhiệm. Công việc này không những bẩn thỉu vất vả mà còn rất nguy hiểm nên chẳng ai muốn làm cả. Ngày trước chỉ toàn giao cho phạm nhân nào biểu hiện không tốt để coi như một hình phạt. Sắp đến ngày phải dọn ống khói rồi nên mọi nguoif đều đang đoán già đoán non, không biết lần này kẻ xui xẻo nào sẽ được chọn đây?
Đỗ Minh Cường cũng không hiểu tại sao đột nhiên Hàng Văn Trị lại nhắc tới chuyện này nên cũng không nói gì, chỉ liecs nhìn một lát cái ống khói nặng nề cao sừng sững đó mà thôi.
Sang ngày hôm sau là đúng thứ bảy, ngày người thân được tới thăm nom. Những phạm nhân không có người nhà tới thăm thì được ra hết sân vận độnghóng gió, tập luyện. Đỗ Minh Cường vốn định nhân cơ hội này để bàn bạc kĩ lưỡng với Hàng Văn Trị, nhưng không ngờ anh ta dù chẳng có người nhà nào tới thăm nhưng từ sáng sớmđã bị viên quản giáo gọi đi, chăc là đi kèm con trai Trương Hải Phong học bài rồi. Đỗ Minh Cường cũng bó tay, đành tìm một góc yên tĩnh nghe nhạc, đồng thời suy nghĩ về mối tâm tư trong lòng.
Mãi sẩm tối, Hàng Văn Trị mới về tới khu trại giam, đúng lúc thời gian tự do ngoài sân vận động của các phạm nhân khác ngoài sân vận động cũng hết, nên Đỗ Minh Cường đành chờ cơ hội khác để nói chuyện với anh ta. Trong khi đó, Hàng Văn Trị về tới phòng giam cũng chẳng được rảnh rang, anh ta lại lôi bài phát biểu cảm nghĩ đã viết ra xem rất lâu, miệng lẩm nhẩm từng từ mà không phát ra âm thanh, như đang thầm sửa chữa và đánh bóng lại bài văn vậy.
Cả buổi tối chẳng có việc gì làm. Tới ngày hôm sau, toàn thể phạm nhân ăn sáng xong liền tập trung tới hội trường lớn. Trong hội trường bàn ghế đã được sắp xếp theo hàng lối rất trật tự, dãy bàn đầu tiên còn được bày biện thành bàn chủ tịch. Từ chỗ ngồi của Trương Hải Phong chở xuống, từng hàng quản giáo viên ngồi rất nghiêm chỉnh, phía trên đầu họ chăng một tấm băng rôn, trên đó dùng nét bút khẻo khoắn để viết hàng chữ chữ chủ đề của đại hội hôm nay: "Chấn chỉnh thái độ, khôi phục niềm tin, tạo dựng chính mình".
Dưới sự chỉ huy của các quản giáo trưởng, các phạm nhân lần lượt ngồi vào vị trí của mình theo thứ tự. Nhìn thấy đội ngũ quản giáo ai nấy vẻ mặt đều nghêm nghị và khó đăm đăm thì biết ngay không khí học tập hôm nay khác hẳn so với những lần trước đó. Thế là toàn thể phạm nhân ai nấy đều im phăng phắc như ve sầu mùa đông vì chẳng ai muốn đắc tội với "Quỷ Kiến Sầu" cả.
Chờ tất cả phậm nhân đều ởn định chỗ ngồi xong, Trương Hải Phong lấy giọng và bắt đầu phát biểu: Đại hội giao lưu hôm nay là hoạt động học tập lớn do cả trại giam số 1 tổ chức. Lý do của hoạt động lần này thì chắc mọi người đều biết: đó là học viên Chung Tiểu Thuận ở khu trại giam số 4 của chúng ta cách đây không lâu vừa mới tự sát. Sự việc này quả thật quá đau lòng và cũng đáng để mỗi người chúng ta xem xét lại bạn thân. Mọi người đều đã từng phạm lỗi lầm trong quá khứ thì mới có mặt ở nơi này, xong tôi hy vọng nơi đây không phải là điểm kết thúc trong cuộc đời của các bạn mà nên là điểm xuất phát mới cho các bạn. Từ đây, các bạn sẽ có một cuộc sống mới, sau đó sẽ được trở về xã hội làm lại từ đầu, làm một con người đường đường chính chính. Tôi rất đau xót vì Chung Tiểu Thuận không thể đi hết quãng đường này. có lẽ do cậu ấy quá yểu đuối, cũng có thể do mất lòng tin vào tiền đồ tương lai, hoặc giả là do không thể nào tha thứ cho chính mình về những lỗi lầm trong quá khứ. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, việc cậu ấy tự sát không chỉ là việc của cá nhân cậu ấy mà là tấm gương cho mỗi vị đang có mặt ở đây ngày hôm nay. Chúng ta cần soi vào tấm gương ấy để tự kiểm điểm bản thân và tìm ra nhược điểm của chính mình từ đó kiên cường với cuộc sống, không để bi kịch tương tự tái diễn thêm một lần nữa."
Trương Hải Phong nói những lời quan cách hình thức ấy xong, với tay lấy cốc nước uống một hơi để giữ giọng. Những phạm nhân ở dưới rất biết điều liền kịp thời vỗ tay hoan hô như sấm. Trương Hải Phong rất hài lòng trước phản ứng của họ, anh ta đưa hai tay ra hiệu đám đông yên lặng, sau khi tiếng vỗ tay ngừng hẳn, lại tiếp tục nói: "Trong tuần này cùng với việc mọi người tiếp tục hoàn thaanh công việc lao động được giao, chúng ta sẽ triển khai hoạt động học tập theo chuyên đề. Chắc chắn trong mỗi bạn đều có những trải nghiệm và cảm xúc muốn chia sẻ với mọi người phải không? Buoir học tập trung ngày hôm nay là cơ hội để mọi người học tập và chia sẻ. Sau đây chúng ta sẽ lấy các phòng giam làm đơn vị, mỗi phòng cử một người lên đây để cùng trao đổi những kinh nghiệm mà các bạn có được.
Nói xong Trương Hải Phong gật đầu ra hiệu với các cán bộ quản giáo phía dưới. Sau khi hội ý họ thống nhất lấy số phòng giam làm thứ tự, đầu tiên là đại diện của phòng giam 101 lên phát biểu.