Chương 8.10
Cả hai đứa đều kinh ngạc. Ông chủ Cao danh tiếng lẫy lừng cả một vùng Đông Thành, chỉ là địa vị như bọn chúng chưa bao giờ có cơ hội được gặp mặt. Nào ngờ hôm nay thật không ngờ nhân vật lớn nhường này lại đến trước mặt mình! Hai đứa cúi chào gọi:"Ông chủ Cao." Sau đó bèn đứng yên không dám động đậy.
Người gọi là "ông chủ Cao" đương nhiên chính là Cao Đức Sâm rồi. Hắn "ừm" một tiếng hỏi "Những người cảnh sát kia đã đến chưa?"
Tên cao kều vội trả lời: "Vẫn chưa ạ."
"Bọn bay làm tốt lắm." Cao Đức Sâm khen ngợi một câu, trên mặt hắn luôn nở nụ cười, nhưng không biết tại sao những người bên cạnh nhìn vào mắt hắn luôn có cảm giác âm u rợn người.
Trong lúc đang nói lại có hai người thanh niên tráng kiện nhảy từ trên chiếc xe MPV xuống, bọn họ cùng với người từ ghế phụ xuống phân tán xung quanh Cao Đức Sâm, cảnh giác quan sát tất cả mọi động thái xung quanh.
Tổng giám đốc Hoàng bước lên một bước, chỉ huy thuộc hạ của mình: "Chúng mày đi trước dẫn đường, ông chủ Cao muốn vào phòng để tìm đồ."
Hai đứa một cao một thấp vội vàng quay người đi về phía nhà mình ở trong tiểu khu dân cư. Đồng thời trong lòng đều rất băn khoăn: "Trong phòng rốt cuộc cất giấu vật gì, thật không ngờ có bao nhiêu nhân vật lớn cùng tranh nhau tìm kiếm?"
Cao Đức Sâm và Tổng giám đốc Hoàng đi sau hai tên đó. Người thanh niên xuống từ ghế phụ đó liền theo sát Cao Đức Sâm đồng thời anh ta cũng ra hiệu bằng tay hai người xuống sau cùng không đi theo, hai người bọn họ canh giữ ở cổng tiểu khu, rõ ràng là đã nhận nhiệm vụ ngăn cản cảnh sát.
Một đoàn người bước nhanh về phía trước, chỉ mấy phút sau đã đến nơi. Tên cao kều lôi chìa khóa ra mở cửa phòng, đón tiếp Cao Đức Sâm đứng ở phía sau bước vào.
"Đồ người khách trọ trước đây để lại cất giữ ở đâu?" Tổng giám đốc Hoàng đi vào phòng, vừa đi vừa hỏi.
Tên cao kều giơ một tay chỉ vào một góc ở phòng khách: "Đều ở trong nhà kho đó."
Tổng giám đốc Hoàng vội bước lên mở cửa nhà kho, nhà kho không rộng chỉ khoảng 3, 4 mét vuông, bên trong tối đen nhìn không rõ. Thế nên ông lại hỏi một câu: "Có đèn không?"
Tên cao kều trả lời:"Có ạ.". Tên lùn vừa vặn đứng ở bên cạnh tường, tiện tay ấn công tắc đèn.
Sau khi đèn sáng, hình ảnh ở trong nhà kho đã rất rõ ràng. Đồ ở đó không nhiều, ngoài một bộ chăn gối, còn có một chậu rửa và một túi hành lý căng phồng.
Tổng giám đốc Hoàng khẽ nhìn lướt qua, sau đó quay đầu nói:" Hai đứa chúng mày đi xuống dưới lầu canh giữ, đùng để cảnh sát lên đây." Ông ta chỉ sai như vậy mục đích là để đưởi hai đứa đó ra khỏi đây.Dù sao thì thứ mà họ muốn tìm cũng vô cùng quan trọng, nên hạn chế những người không liên quan có mặt tại hiện trường.
Hai đứa một cao một thấp không dám trái lời, vội vàng lui ra phía bên ngoài phòng.Thực ra bọn chúng cũng rất vui vì được thoát thân, dù sao phía trước vẫn còn có hai vị tướng tài giỏi của ông chủ Cao, nhiệm vụ của bọn chúng chỉ là hình thức mà thôi.
Sau khi đợi hai tên đó đi khỏi Tổng giám đốc Hoàng bèn bắt đầu tìm kiếm trong túi hành lý đó. Đừng thấy cơ thể béo mập của ông ta mà lầm tưởng, động tác của ông ta vô cùng nhanh nhẹn. Chỉ một lúc sau ông ta khẽ kêu lên: "Thấy rồi!" Trong giọng nói thể hiện ra sự vui mừng hân hoan.
Cao Đức Sâm lập tức đi lên mấy bước, thấy Tổng giám đốc Hoàng quay người lại trong tay cầm một túi ni lông màu đen đã bị mở ra, lộ ra một cuộn băng ghi âm ở bên trong.
Cao đức Sâm vẫy tay, người thanh niên ở sau đưa đến một máy casset mini, đồng thời Tổng giám đốc Hoàng cũng đưa cuộn băng đó vào trong tay anh ta. Cao Đức Sâm dặt cuộn băng vào đúng vị trí đồng thời đeo tai nghe, ấn nút play. Sau hai ba phút hắn hình như đã nghe xong nội dung ở trong cuộn băng bèn tháo tai nghe xuống.
Qua nét mặt lạnh tanh không chút biểu cảm của Cao Đức Sâm, Tổng giám đốc Hoàng không suy đoán ra điều gì, không nhẫn nại được bèn lên tiếng hỏi: " Thế nào ạ?"
"Anh tự mình nghe đi." Cao Đức Sâm đưa món đồ trong tay cho đối phương. Tổng giám đốc Hoàng vội vàng nghe một lượt, trong quá trình đó đã không khống chế được nét mặt vui mừng hớn hở của mình. Sao khi nghe xong ông ta toét miệng hỏi: "Bây giờ làm thế nào? Giao cho cảnh sát hay là..."
Cao Đức Sâm xua tay nói: "Tôi đương nhiên phải giữ chứ." Trong câu nói này, khóe mép hắn cuối cùng cũng lộ ra ý cười, và trong ý cười đó lại lộ ra cảm giác lạnh lẽo khó có thể nói bằng lời.
P/S: Hết chương 8 nhé!