Chương 9.3
CHƯƠNG 9.3
Trong lòng Trương Hải Phong lửa giận đang cháy bùng bùng, nhưng lại không có cách nào để tiếp lời Đỗ Minh Cường, vì phía dưới hội trường còn có các cán bộ quản giáo khác không liên quan gì đến vụ án này, chẳng may tên khốn này lỡ miệng nói ra lời nào không nên nói thì coi như xong, không có cách nào cứu vãn nổi. Nhưng Trương Hải Phong vốn là trung đội trưởng khu trại giam số 4từ nhiều năm nay, có loại phạm nhân cứng đầu bất trị nào mà anh ta chưa từng gặp đâu? Bởi thế anh ta không tin có kẻ dám làm loạn trong địa bàn của mình.
Trương Hải Phong điềm tĩnh đi xuống chỗ ngồi của mình trước, rồi lại bước chậm rãi về phía Đỗ Minh Cường. Bước chân anh ta tuy chậm nhưng lại rất chắc chắn, mỗi bước đi chứa đầy sức mạnh tiềm ẩn.
Cả hội trường im phăng phắc bởi ai cũng cảm nhận được đang có một thứ áp lực làm người ta ngộp thở và thứ sát khí đằng đằng toát ra từ người Trương Hải Phong.
Đúng lúc Trương Hải Phong dừng bước cũng là lúc anh ta và Đỗ Minh Cường mặt đối mặt một khoảng rất gần. Anh ta hít sâu và mỗi hơi thở hắt ra như ập vào trán đối phương. Đây cũng là một trong những cách đối phó với những kẻ ngoan cường của anh ta. lúc này anh ta sẽ tưởng tượng mình trở thành một con dã thú, còn đối phương sẽ là con mồi bị đè dưới móng vuốt sắc nhọn của mình, tin rằng con mồi sẽ hiểu được anh ta muốn làm gì để rồi từ trong sâu thẳm hiện lên nỗi sợ hãi khinh hồn.
Theo kinh nghiệm bấy lâu nay của Trương Hải Phong thì những phạm nhân nhát gan sẽ không chịu đựng được mà lui về sau mấy bước, đồng thời cúi đầu không nhìn anh ta; còn những phạm nhân to gan lớn mật hơn sẽ trừng mắt nhìn, nhưng vì khoảng cách giữa hai người quá gần nên hắn chỉ có thể nhìn vào mắt anh ta chứ không thể biết được cảm xúc hiện tại đang biểu lộ trên toàn bộ khuôn mặt. Lúc đó, đối phương cũng giống như kẻ đang đứng chông chênh trên mây và dưới vực thẳm vậy, không hề có chút cảm giác an toàn nào, cảm giác này đúng là khiến cho con người ta không tài nào chịu nổi. Thông thường chỉ cần mấy giây thôi là đối phương không bị lùi lại vài bước thì cũng sẽ trốn tránh ánh nhìn đầy sát khí của anh ta, nên không cần biết đối phương chọn cách phản xạ như thế nào, thắng bại cũng đã định trước rồi.
Thế nhưng, Đỗ Minh Cường đáng gờm hơn tất cả những tên tù ngoan cố trước đó của Trương Hải Phong rất nhiều. Hắn chỉ đứng im một chỗ, ánh mắt vừa không nhìn thẳng vào đối phương vừa chẳng hề có ý né tránh. Cái tư thái dương dương tự đắc ấy của hắn như thể Trương Hải Phong không hề tồn tại vậy.
Hai người họ giống như hai cao thủ trong trận quyết đấu sinh tử vậy, chỉ có điều, một người đã rút kiếm xuất chiêu còn người kia thì lại coi như không, thậm chí không hề có chút cử chỉ tránh né nào. Rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy chứ? Đúng lúc đường kiếm của đối phương sắp chạm tới mình, hắn sẽ ứng phó thế nào đây?
Những người ngoài cuộc đang lặng im mở to mắt nhìn, họ đang chờ đợi đường kiếm này của Trương Hải Phong. Nhưng đúng là chưa chắc gió to mưa lớn đã đến đúng lúc như người ta dự đoán. Trương Hải Phong đơn giản chỉ thò tay vào túi áo Đỗ Minh Cường lấy ra một vật gì đó, còn sắc mặt Đỗ Minh Cường cũng vì thế mà có chút thay đổi.
Trương Hải Phong giơ cao vật đó lên và quay đầu hỏi cấp dưới của anh ta: "Đây là cái gì? ". Lập tức có một thanh niên đứng dậy trả lời:"Thưa cán bộ, đây là máy nghe CD do đội trưởng La của đội Cảnh sát hình sự đem đến, bên trong hình như còn một cái đĩa CD...."
"Được rồi ", Trương Hải Phong khoát tay ngắt lời báo cáo của cấp dưới, thực ra cái máy CD có thêm đĩa ở trong anh ta đã biết từ lâu rồi, nội dung cái đĩa chính anh ta đã từng kiểm tra. Lúc này cố tình hỏi vậy chỉ để lái sang chủ đề khác mà thôi. Sau đó, anh ta lại quay đầu nhìn về phía Đỗ Minh Cường với nụ cười đắc thắng của kẻ đi săn đang đuổi bắt con mồi và nói: "Đây là đồ cấm, từ nay trở đi sẽ giao cho bên Quản lý trại giam bảo quản giúp cậu. "
Đỗ Minh Cường không tài nào giữ nổi thần thái như lúc trước được nữa. Hắn nhìn Trương Hải Phong với ánh mắt giận dữ rực lửa. Còn đối phương thì đắc ý vô cùng vì anh ta thừa biết chiêu này của mình đã đánh trúng vào vết thương của Đỗ Minh Cường.
Tuy chưa tìm ra được nguồn gốc của bản violin này, song Trương Hải Phong Có thể đoán được cái đĩa nhạc đó chắc chắn có ý nghĩa tinh thần quan trọng đối với Đỗ Minh Cường. Vì thứ nhất, đội trưởng La của đội Cảnh sát hình sự đích thân tặng nó cho Đỗ Minh Cường, đây đã là điều không bình thường rồi; còn Đỗ Minh Cường sau khi có nó thì gần như một ngày 24/24 đều đeo bên tai, Trương Hải Phong đã chú ý và ghi nhớ từng chi tiết này. Lúc trước anh ta không can thiệp gì hết là để ngày sau có lúc còn dùng tới.
Một vật mà mình từng yêu mến và gắn bó bỗng chốc bị kẻ khác lấy đi, cảm giác này đau đớn biết nhường nào. Đỗ Minh Cường cho rằng cái chết của Tiểu Thuận không liên quan gì đến mình nên mặc sức gây sự vì tưởng Trương Hải Phong chẳng làm gì nổi mình. Hoặc giả hắn không ngờ tới được là Trương Hải Phong đã sớm nắm được tử huyệt của mình rồi.
Anh ta không hề rơi vào cái vòng luẩn quẩn mà mình đặt ra, ngược lại còn lấy danh nghĩa là quản lý nhà tù để tịch thu vật yêu mến của mình thì bây giờ còn cách nào nữa? Suy cho cùng, đây đúng là địa bàn của người ta. Con người đứng dưới mái hiên thì sao không cúi đầu cho được, lẽ nào lời răn của cổ nhân Đỗ Minh Cường lại quên?
Chiêu tấn công này của đối phương chuẩn như vậy, Đỗ Minh Cường không thể không tiếp chiêu được nữa. Hắn nghiến răng nói:"Đội trưởng Trương, đây là vật mà tôi yêu thích, cán bộ không thể tịch thu của tôi được. "
Nghe tới đây, Trương Hải Phong ồ lên một tiếng vô cùng thản nhiên rồi cười nói:" Anh nói thế nghĩa là như thế nào? Anh đang cầu xin tôi đấy à?"
Đỗ Minh Cường lắc đầu, ánh mắt càng trở nên sắc lạnh sau đó từ từ nhả chữ như để nhấn mạnh:" Không. Tôi chỉ muốn nói với anh, mỗi người đều có thứ mà họ yêu thích, anh cướp đi của người khác thì cũng có ngày người khác cướp mất của anh ".
Câu nói này của Đỗ Minh Cường rõ ràng là đang uy hiếp cán bộ. Trương Hải Phong không thèm để ý thêm nữa vì thực sự anh ta không hiểu hắn dựa vào cái gì mà dám thách thức mình như vậy. Anh ta không nói thêm câu nào, ném luôn cái máy CD xuống đất rồi đạp thật mạnh lên nó.
Đỗ Minh Cường khẽ gào lên một tiếng phẫn nộ rồi xông lên trước định đẩy Trương Hải Phong ra. Nhưng đằng sau sớm đã có chuẩn bị từ trước, lập tức có người rút dùi cui điện giắt ở thắt lưng ra, chỉ nghe thấy tiếng một tràng điện giật, sau đó Đỗ Minh Cường nằm co quắp dưới nền đất.
Trương Hải Phong giơ dùi cui điện chỉ về phía Đỗ Minh Cường, tức tối nói:" Còng nó lại cho tôi, cho nó thành một con cóc ấy. " Lập tức có hai viên quản giáo tranh nhau bước tới lôi còng số 8 ra để xử lý Đỗ Minh Cường. Làm đúng theo chỉ thị của sếp, một cái dùng để còng tay trái và chân trái với nhau, còn một cái để còng tay phải và chân phải với nhau, đùng là trông giống một con cóc thật.
Trương Hải Phong vẫn vừa giẫm lên cái máy CD vừa chửi rủa:"Mày định làm phản à?". Cái máy vô tội nhanh chóng trở thành đống vụn nát, chiếc đĩa bên trong cũng nát thành những vụn nhỏ.
Đỗ Minh Cường khẽ gầm gừ như con thú bị bắt trói,hắn muốn giãy giụa để xông về phía Trương Hải Phong nhưng bất lực bởi dã bị chế ngự hoàn toàn, dù thân thủ có giỏi tới mấy thì cũng chẳng làm gì nổi lúc này. Viên quản giáo đứng cạnh chỉ cần đạp cho hắn một cái là hắn sẽ bị lăn sang một bên giống như con quay vậy.
Trương Hải Phong hoàn toàn chiếm thế thượng phong trong cuộc chiến này. Anh ta thầm cười nhạo Đỗ Minh Cường không biết thời thế là gì, dám ra mặt thách thức trên địa bàn khu trại giam số 4 này. Sau sự việc ngày hôm nay, cho dù hắn có nói ra ẩn tình trong cái chết của Chung Tiểu Thuận thì anh ta cũng chẳng sợ. Anh ta hoàn toàn có thể nói là hắn cố tình bày đặt để đổ vạ, chỉ cần các thành viên khác của phong giam 424 không nói thì ai mà tin nổi một tên ngủ gật trong buổi học đã vậy còn công khai đốp chát với cấp trên nữa chứ?
Trong khi đó, Đỗ Minh Cường vẫn quằn quại lăn lộn dưới nền đất. Trương Hải Phong đá mảnh vụn máy CD vê trước mặt hắn rồi ngồi xổm và đưa dùi cui điện xuống dưới họng hắn, hỏi:"Muốn gay sự với tao hả?Giờ mày đã thỏa mãn chưa?"
Đỗ Minh Cường trừng mắt nhìn, nhãn cầu mắt vì phẫn nộ mà nổi đầy tia máu. Sau đó hắn nói thầm gì đó với Trương Hải Phong. Câu nói này như một dòng điện đánh trúng vào đối phương khiến anh ta đột ngột chết đứng, khuôn mặt lộ vẻ thất kinh khó mà che giấu được. Lát sau, vẻ thất kinh đó bị sự giận dữ do quá sợ hãi thay thế.
Trương Hải Phong nhắc chân đạp trúng ngực Đỗ Minh Cường khiến hắn cong người lại có vẻ như không tài nào thở nổi sau cú tấn công mạnh đến vậy. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Hàng tràng kích điện liên tiếp khiến cho cơ thể và từng thớ thịt trên người Đỗ Minh Cường không ngừng co giật. Đầu óc hắn cũng vì quá đau đớn mà trở nên trống rỗng, thị giác và thính giác đều như biến mất, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Những người ngoài cuộc ở phía trên phía dưới đều há miệng trố mắt nhìn Trương Hải Phong liên tiếp giày vò Đỗ Minh Cường, nào dùng chân đạp, nào dùng dùi cui kích điện, gần như không ngừng nghỉ. Cho tới khi cấp dưới của Trương Hải Phong tỉnh ra mới cuống cuồng kéo vị đội trưởng đang mất đi lý trí sang một bên và nói:"Đội trưởng Trương, anh bình tĩnh lại đã,cứ tiếp tục đánh như thế này dễ xảy ra án mạng lắm", người khác lại tiếp lời "Đúng thế, hơn nữa đây là nơi công cộng, anh hãy nghĩ tới ảnh hưởng của nó".
......
Dưới lời khuyên giải của mọi người, Trương Hải Phong mới dần lấy lại bình tĩnh,. Anh ta chỉ vào Đỗ Minh Cường đang sùi bọt mép dưới đất và ra lệnh "Đưa nó vào phòng kín cho tôi, cứ còng nó lại như này, nhốt tạm 10ngày đã ".