Chương 9.4
Hai viên quản giáo bước lên, vừa kéo vừa nhấc Đỗ Minh Cường đi. Trương Hải Phong hai tay chống nạnh rồi đứng nguyên ở chỗ cũ, lồng ngực hít thở dồn dập khó mà trấn át cơn giận trong lòng được.
Những phạm nhân ngồi bên dưới ai nấy sợ hãi thất kinh. Cái danh "Quỷ Kiến Sầu" của Trương Hải Phong đã nổi lên cuồn cuộn cả mười mấy năm nay, nhưng mọi người sợ anh ta chủ yếu về mặt tinh thần, còn anh ta đánh phạm nhân một cách điên cuồng như vậy thì chưa bao giờ được thấy. Mọi người một mặt lo lắng cơn giận của Trương Hải Phong liệu có liên lụy tới mình hay không, một mặt đoán xem Đỗ Minh Cường rốt cuộc đã nói gì mà có thể làm cho trương Hải Phong tức tối đến vậy.
Đỗ Minh Cường nói câu cuối cùng không to lắm, nên những người ngồi dưới chẳng ai nghe thấy, chỉ có duy nhất một người nãy giờ vẫn đứng trên bục nghe rất rõ ràng, đó là Hàng Văn Trị sau khi phát biểu xong vẫn chưa kịp lui xuống.
Hàng Văn Trị không chỉ nghe được câu nói của Đỗ Minh Cường mà quan trọng hơn cả, anh ta hoàn toàn hiểu được ý nghĩa đáng sợ trong câu nói đó.
"Mỗi người đều có thứ mà mình yêu thích nhất, hôm nay anh cướp đi của người khác thì cũng có ngày người khác tới lấy mất của anh ".
Trương Hải Phong giẫm nát chiếc máy CD của Đỗ Minh Cường và những tưởng rằng đó là đòn đả kích vào điểm yếu của đối phương. Trong khi đó, Đỗ Minh Cường lại nói với anh ta rằng, hắn cũng vậy, đang nhằm trúng tử huyệt của anh ta.
Câu mà Đỗ Minh Cường nói là:"Trương Thiên Dương, phòng 203 tòa nhà số 2, lớp 5-2 trường tiểu học Phan Hà".
Cho dù là người đàn ông hiền lành lương thiện nhất trên trái đất này nhưng một khi đã làm cha thì sao có thể chịu nhịn những lời uy hiếp chính con trai mình cho được? Ngọn lửa trong lòng Trương Hải Phong như bị châm ngòi cháy lên rừng rực khiến ngay cả Hàng Văn Trị đứng cách đó hàng mét cũng cảm nhận được cái gay gắt của nó. Nhưng Hàng Văn Trị không tài nào hiểu được tại sao Đỗ Minh Cường cứ hết lần này đến lần khác thách thức uy quyền của Trương Hải Phong? Còn cả câu nói dẫn đến tình hình mất hết kiểm soát thì lại càng không cần thiết. Chỉ có duy nhất một cách giải thích, đó là chiếc đĩa CD ấy thực sự quan trọng đối với Đỗ Minh Cường và nó quan trọng tới mức có thể vượt qua cả phạm vi có thể kiểm soát của anh ta.
Quả thực, đứng từ góc độ nào xem xét hành vi của Đỗ Minh Cường đều cảm thấy không hợp lý chút nào. Sự phản kháng và thách thức của anh ta có ý nghĩa gì? Trong khi hậu quả của nó chính là hắn mất đi chính món đồ mình yêu quý, lại còn phải chịu thêm hình phạt vô cùng nghiêm khắc.
Không một ai biết được Đỗ Minh Cường sống qua 10 ngày bị nhốt trong phòng kín đó như thế nào. Hắn bị còng chân còng tay, cả người không tài nào đứng thẳng được. Đến những động tác đơn giản nhất cũng trở nên vô cùng khó khăn. Hắn không nhấc nổi tay, không bước nổi, giống như một kẻ tàn phế mất đi khả năng tự chăm sóc bản thân vậy. Đến cả ăn uống cũng chỉ có thể học loài chó hé miệng ra mà với. Lúc muốn đi vệ sinh thì ngay cả cởi quần rồi mắc lại cũng khó khăn. Cuộc sống trong phòng kín như thế này không chỉ là sự giày vò về thể xác mà còn là sự phá hủy tinh thần, quan trọng hơn cả, đó là sự sỉ nhục triệt để đối với nhân cách con người.
Hết mười ngày giam cầm, Trương Hải Phong đích thân dẫn người tới cởi còng cho Đỗ Minh Cường. Cửa phòng kín vừa mở ra, một thứ mùi hôi thối sạp ngay vào mũi. Trương Hải Phong đứng sang một bên và ra lệnh cho hai nhân viên cấp dưới vào dọn vệ sinh. Hai viên quản giáo một tay bịt mũi, một tay cầm vòi nước phun cả vào cái người đã không còn ra hình người dang ngồi thu lu trong góc tường kia,rửa trôi hết thứ ô uế và cơm thừa, phân vãi ở trong phòng xuống hố vệ sinh. Người đó ngồi khoanh tay khoanh chân im lặng mặc cho vòi phun nước xối vào người.
Một viên quản giáo cười, chế giễu:"vẫn còn thở được à? Tưởng mày chết rồi chứ? "
Trương Hải Phong lúc này mới bước tới cửa và dặn dò:"xối nước một lát là được. Mở cong cho hắn. "
Hai viên quản giáo bỏ vòi nước xuống, tiến về phía Đỗ Minh Cường mở còng tay cong chân ra, một tên còn đá vào người hắn rồi nói:"Đứng dậy vận động đi xem nào ".
Đỗ Minh Cường run rẩy muốn đứng lên nhưng lực bất tòng tâm.
Trương Hải Phong cau mày nói:"Hai cậu dìu hắn ra ngoài đi".
Dù đã được giội nước rủa qua nhưng cả người Đỗ Minh Cường vẫn hôi thối bẩn thỉu. Hai viên quản giáo đành có nhịn và làm theo mệnh lệnh, mỗi người họ nâng dưới nách Đỗ Minh Cường rồi dùng lực kéo hắn lên. Nhưng hắn vẫn sụp người xuống, mười ngày chịu cảnh gông cùm khiến hắn nhất thời chưa thích nghi được với tư thế bình thường.
Trương Hải Phong đứng ngoài chờ hai thuộc hạ đua Đỗ Minh Cường ra. Sau đó nói "Đỗ Minh Cường giờ mày đã nhận ra sai lầm của mình chưa? "
Đỗ Minh Cường ngẩng đầu một cách khó nhọc, ánh mắt nhìn thẳng vào mặt Trương Hải Phong, mơi đầu chỉ rất mơ hồ tê dại, sau đó dần có chút sức sống, giống như một bệnh nhân vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê lâu ngày.
Nhìn thấy hắn ra nông nỗi này, ngay đến "Quỷ Khiến Sầu" cũng phải động chút lòng trắc ẩn dùng giọng điệu hài hòa hơn để nói với hắn: "Nhốt anh vào phòng tối chỉ là thủ đoạn giáo dục anh chứ không phải mục đích cuối cùng. Quan trọng hơn cả là anh phải học được và nhớ bài học lần này, hiểu chưa? "
Trương Hải Phong tin rằng đối phương sẽ hiểu. Đến hổ còn thuần phục được huống chi là con người có khả năng phân biệt hay dở như Đỗ Minh Cường, sao có thể đi từ đầu đến cuối vũng bùn như vậy được? Lúc trước ở hội trường là do hắn nhất thời kích động, còn giờ này trải qua mười ngày sống trong đau khổ giày vò, hắn chắc phải hiểu ra rồi chứ?
Đỗ Minh Cường không tiếp lời Trương Hải Phong, chỉ đột nhiên lim dim mắt, cười một cách kì lạ và nói:" Năm năm ".
Trương Hải Phong không hiểu lời hắn nói có ý nghĩa gì, theo phản xạ liền hỏi: "Cái gì? "
Nụ cười ấy của Đỗ Minh Cường như có lỡi dao cứa vào tim Trương Hải Phong từng đợt đau nhói. Anh ta nhận ra, kẻ đứng trước mặt mình hiện giờ dù đứng vững cũng khó khăn nhưng hắn không hề bị đánh gục. Sau khi chịu đựng sự đau khổ và sỉ nhục như với loài súc vật, con người đó không những không hề có ý lùi bước mà còn nâng tất cả những áp lực về thể xác lẫn tâm hồn thành lòng thù hận và ý chí chiến đấu mãnh liệt hơn trước gấp trăm ngàn lần.
Thế nhưng, Trương Hải Phong cũng chẳng tỏ vẻ sợ hãi gì. Trong địa bàn khu trại giam số 4 này, anh ta đã bao giờ phải e ngại trước một tù nhân nào đâu? "Quỷ Khiến Sầu" mới là kẻ có quyền sinh quyền sát ở đây. Phạm nhân dù có ngoan cố đến mấy cũng phải sống dưới gông cùm và roi thừng của anh ta mà thôi.
Chỉ có điều, lần này Trương Hải Phong đã lơ là trước một vấn đề, một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Tên tù này không chịu án trung thân, hắn chỉ phải ngồi tù có 5năm, mà thời gian năm năm thì không phải là dài. Sau khi ra tù, tình thế giữa hai người họ sẽ ra sao?
Trương Thiên Dương, đó chính là vật yêu quý của Trương Hải Phong. Còn Đỗ Minh Cường đã từng thề đọc là sẽ hủy hoại nó. Đén khi hổ dữ được thả về rừng thì ưu thế trong năm năm này của mình còn có ý nghĩa gì nữa. Đó chỉ có thể trở thành mã kích hoạt nỗi hận thù trong lòng hắn mà thôi.
Ánh mắt Trương Hải Phong bắt gặp ánh mắt Đỗ Minh Cường, tuy biểu cảm trên khuôn mặt vẫn vô cùng uy nghiêm nhưng đầu thì như muốn vỡ tung. Trong sự nghiệp cai ngục hơn mười năm nay của mình, dây là lần đầu tiên anh ta có cảm giác không thể cứu vãn được một cục diện nào đó. Cuối cùng anh ta đành khoát tay nói một cách bực bội:"Đưa hắn về phòng giam để hắn tự kiểm điểm bản thân. "
Lúc này đang là giờ làm việc, hai viên quản giáo trực tiếp áp giải Đỗ Minh Cường đến khu nhà xưởng. Thấy hắn được đưa về, đám phạm nhân vẫn đang miệt mài làm việc đều thi nhau nhìn ngó, họ rất tò mò muốn biết cái kẻ dám đứng trước đám đông đốp chát với cán bộ trại giam sẽ có kết cục như thế nào.
Sắc mặt Đỗ Minh Cường nhợt nhạt, hai hố mắt lõm xuống, dưới cằm râu mọc tua tủa, đúng là tiều tụy không tả nổi ; cơ thể hắn mềm nhũn, phải có hai viên quản giáo giữ mới đứng vững được ; quần áo ướt sũng dính chặt vào da thịt,nước bốc hơi cũng mang theo cả nhiệt lượng cơ thể khiến toàn thân hắn run lẩy bẩy. Tất cả đều chứng minh cho mười ngày giam trong phòng kín khổ ải như thế nào, nhưng những người xung quanh đều biết rằng ở con người này, sức mạnh tinh thần vẫn chưa hề bị khuất phục. Bởi ánh mắt hắn vẫn rực sáng và vô cùng kiên định, đôi chân hắn bước về phía trước không một chút do dự, hắn nhìn về phía trước và đi thẳng giống như đã ngắm sẵn mục tiêu nào đó. Mục tiêu này dường như đã in sâu trong tâm trí của hắn, không điều gì làm cho hắn từ bỏ nó.
Các phạm nhân không ai dám nói lời nào, chỉ biết dùng ánh mắt để tỏ ý kính phục tronglòng mà thôi. Vì nhà tù là nơi rất thực tế, kẻ mạnh sẽ luôn có được sự tôn trọng. Không cần biết Đỗ Minh Cường lúc trước như thế nào, nhưng trải qua sự việc lần này, dù có là thành phần tai to mặt lớn trong cái nhà tù này cũng phải nể hắn vài phần.
Viên quản giáo đưa Đỗ Minh Cường đến góc làm việc của hắn và gọi anh Bình đăng ngồi cách đó không xa:"Thẩm Kiến Bình, sắp xếp công việc cho anh ta, nhớ chưa? "
Anh Bình vội vàng đứng dậy và nói:"Vâng thưa cán bộ. "
Viên quản giáo lầm bầm trách móc:"Phòng giam các anh thế nào đấy, lại còn có cả phản động nữa " rồi bỏ đi.
Anh Bình vứt một đống vật liệu xuống bàn rồi lạnh nhạt nói:"Về rồi thì làm việc cho tử tế vào. Không cần biết mày anh hùng tài giỏi thế nào, ở đây mày cũng chỉ là cọng lông gà thôi. Lông gà có mọc cao mấy liệu có mọc qua rốn được không? "