Chương 11.2
Người thanh niên lắc đầu, anh ta biết rằng đối phương đang hiểu nhầm ý của mình, nhưng anh ta không hề tức giận, ngược lại còn cười và nói tiếp: "Bán hết hả? Thế thì bản thân cậu có sống nổi không?"
Hàng Văn Trị càng nói càng xúc động, giọng nói đã gần nấc nghẹn: "Không sống được thì đã sao? Sinh mệnh của tôi vốn là do bố tôi ban cho, tôi bằng lòng đánh đổi cho ông ấy".
Người thanh niên nhìn Hàng văn Trị rất lâu, nhưng anh ta không hề trốn tránh mà nhìn thẳng vào mắt đối phương, vẻ mặt đầy hy vọng và chờ đợi. Hàng Văn Trị đã đoán được địa vị của người thanh niên đó ở nơi này không hề thấp, có lẽ tính mạng bố anh ta sẽ nằm trong tay y.
Mãi một lúc sau, người thanh niên mới quay sang nói thầm gì đó vào tai gã béo. Gã béo cười to và nói: "Người anh em A Hoa đã mở lời thì tôi còn không nể mặt cậu được chắc?"
A Hoa! Từ đó, Hàng Văn Trị nhớ được tên gọi của người thanh niên kia.
A Hoa vỗ mạnh vào vai gã béo tỏ vẻ cảm ơn. Sau đó anh ta đứng dậy và đi về phía Hàng Văn Trị, khã hất hàm và nói "Cậu đi theo tôi!"
Hàng Văn Trị chưa hiểu tình hình ra làm sao nên lắp bắp hỏi: " Đi....đi đâu cơ?"
A Hoa đáp: "Đi gặp một người, chỉ có người đó mới có thể cứu được bố cậu".
Vừa nghe tới việc bố mình sẽ được cứu, Hàng Văn Trị lập tức lấy lại can đảm. Anh ta đi theo sau A Hoa ra khỏi can nhà. Và quyết định này của anh ta không chỉ làm thay đổi vận mệnh của bố anh ta mà còn thay đổi cả số phận của chính anh ta.
A Hoa lái xe đưa Hàng Văn Trị đĩuyên qua thành phố cuối cùng tới khu biệt thự ở ngoại ô. Sau đó, A Hoa dẫn Hàng Văn Trị tới một biệt thự hào nhoáng nhất ở đây rồi bảo anh ta ngồi chờ ở phòng khách còn mình thì đi ra ngoài.
Đây là lần đầu tiên Hàng Văn Trị được đến một căn nhà xa hoa như thế này. Trông thấy cả phòng khách đều được bày trí toàn đồ cao cấp đắt tiền, anh ta bỗng có chút lóng ngóng chẳng biết phải làm gì. Thậm chí anh ta còn không dám ngồi xuống, chỉ thật thà ra đứng bên cạnh cửa sổ. Anh ta cứ đứng như vậy mấy tiếng đồng hồ liền.
Lúc cửa phòng khách được mở ra lần nữa, một người đàn ông trung niên bước vào trước. Người đó chừng ngoài 30 tuổi, dáng vẻ uy nghiêm, đôi mắt sắc lạnh, toàn thân tỏa ra một khí thế khiến người khác phải kính nể.
Trước khí thế của người đàn ông đó, Hàng Văn Trị chẳng biết phải né tránh đi đâu. Anh ta chỉ biết gãi đầu một cách hoảng loạn mà không biết mình nên làm gì.
May mà A Hoa cũng vào theo,anh ta giới thiệu với Hàng Văn Trị: "Đây là Đặng tổng của chúng tôi".
Hàng Văn Trị luống cuống chào: "Chào Đặng tổng!"
Người được gọi là Đặng tổng đó chỉ "ừ" một tiếng và ngồi xuống ghế sofa rồi giơ tay vẫy Hàng Văn Trị nói: "Lại đây, cậu ngồi xuống đi!"
Hàng Văn Trị tự bê một cái ghế lại gần và ngồi rất phép tắc. A Hoa đứng đằng sau ông chủ Đặng.
Đặng tổng đi thẳng ngay vào vấn đề: "Tôi dã biết chuyện của bố cậu rồi. Bố cậu hiện giờ đang ở đâu?"
Hàng Văn Trị liền trả lời: "Bố tôi hiện đang ở bệnh viện huyện dưới quê".
" Nói cho tôi biết tên bệnh viện đó và tên của bố cậu."
"Hàng Quốc Trung, bệnh viện số một huyện Tùy".
Hàng Văn Trị tưởng là ông chủ Đặng đang kiểm tra xem mình có nói dối hay không, nhưng ý của đối phương rõ ràng không phải như vậy. Lúc này, người đàn ông trung niên kia mới quay đầu nhìn A Hoa và dặn dò: "Giờ cậu hãy cho người đến huyện Tùy ngay, làm thủ tục chuyển viện lên tuyến trên, đưa bố cậu ấy đến bệnh viện Nhân Dân tỉnh thành. Trực tiếp tìm chủ nhiệm Đỗ của khoa U bướu để ông ấy sắp xếp chuyên gia tiến hành hội chẩn, lên phương án phẫu thuật ngay. Cần chuyên gia tốt nhất, kế hoạch điều trị hoàn hảo nhất, dùng loại thuốc tốt nhất, hiểu chưa?"
A Hoa gật đầu rồi nhanh chóng đi làm nhiệm vụ.
Hàng Văn Trị đờ người ra rồi lẩm bẩm nói: "Tôi....tôi không có nhiều tiền như vậy". Anh ta ngầm tính nhẩm, vào viện lớn chữa trị mà còn dàn xếp cả đội ngũ chuyên gia y bác sĩ như vậy thì có bán cả hai quả thận của mình đi cũng chẳng đủ để trả!
Nhưng Đặng tổng lại xua tay và nói: "Không cần tiêu tiền của cậu, cậu cũng không cần phải bán thận đâu. Từ nay về sau, việc điều trị cho bố cậu cứ để tôi lo".
Trước sự may mắn bấy ngờ như thế này, Hàng Văn Trị không hề vui mừng mà trái lại, anh ta còn cảm thấy băn khoăn hơn. Anh ta hỏi: "Thế này....là tại sao? "
Đặng tổng dò xét Hàng Văn Trị một lượt và nói với giọng xúc động: " A Hoa đã nói với tôi rồi. Cậu là một đứa con ngoan lại có học thức, có hiếu và cũng không sợ chết. Thanh niên như cậu bây giờ càng ngày càng ít".
"A Hoa!", Hàng Văn Trị khẽ gọi cái tên này với giọng đầy cảm kích.
Đặng tổng nhìn sự đổi thay trên thần sắc của Hàng Văn Trị. Anh ta không hề vội mừng mà lại tỏ thái độ cảm kích đối với A Hoa trước, điều này khiến ông ta vô cùng hài lòng. Thế là ông ta gật đầu, nói một câu vừa để nhận xét về A Hoa vừa để nhận xét về Hàng Văn Trị: "A Hoa tuy còn trẻ tuổi nhưng nhìn người luôn rất chuẩn".
Trong lúc họ đang nói chuyện, A Hoa quay trở lại phòng khách, anh ta hơi cúi mình trước Đặng tổng và nói: "Đều đã sắp đặt ổn thỏa rồi ạ!"
Đặng tổng lại hỏi Hàng Văn Trị: "Đối với việc điều trị cho bố cậu, cậu có yêu cầu gì nữa không? Cứ việc nói ra".
Hàng Văn Trị chớp mắt liên tục như đang nhắc mình rằng, không biết tất cả có phải sự thật không. Hồi lâu sau, anh ta mới định thần lại rồi vội vàng đáp: "Tôi không có yêu cầu gì hết. Ông có yêu cầu gì cho tôi không?"
Đặng tổng im lặng giây lát và hỏi: "Yêu cầu cho cậu.... Cậu có đói không?"
Hàng Văn Trị gật đầu theo phản xạ. Từ bữa trưa tới giờ đã quá nửa ngày rồi, bụng anh ta sớm đã biểu tình loạn lên rồi.
"Vậy thì tôi có một yêu cầu nhỏ cho cậu đây. Hãy ở lại dùng bữa tối với chúng tôi", khi nói câu này, khuôn mặt Đặng tổng khẽ nở nụ cười, trên tướng mạo nghiêm nghị kia bỗng lộ chút vẻ ấm áp rất đời thường.
Đương nhiên, Hàng Văn Trị cũng không có cách nào từ chối yêu cầu này. Anh ta cùng với Đặng tổng và A Hoa ngồi vào bàn ăn trong biệt thự. ở đó anh ta gặp vợ Đặng tổng -một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với cậu con trai vẫn đang bi bô tập nói của ông.
Vợ Đặng Hoa là một người phụ nữ hoàn hảo. Cô mời mọi người ngồi vào bàn ăn, rồi lần lượt bê lên từng món ăn ngon miệng. Hàng Văn Trị được tiếp đãi nhiệt tình thì lại có phần lo sợ, mới đầu anh ta gần như không dám đưa đũa ra gắp thức ăn. Sau đó được A Hoa ngồi bên cạnh nói chuyện cùng và dẫn dắt, anh ta mới dần thả lỏng mình hơn. Vợ chồng Đặng tổng cũng luôn miệng giục anh ta gắp thức ăn giống như đối xử với người trong nhà vậy.
Hàng Văn Trị được thưởng thức một bữa tối mà có lẽ cả đời anh ta cũng không thể nào quên. Cái làm anh ta nhớ nhất đó là tấm thịnh tình của chủ nhà, nó còn quan trọng hơn cả những món ăn ngon kia. Cuối cùng, Hàng Văn Trị cũng không thể kìm nén được nỗi xúc động trong lòng nên đã buông đũa xuống và nói: "Đặng tổng, chúng ta chẳng phải người thân, ông đối với tôi tốt như vậy, tôi thực sự không biết phải làm sao để báo đáp ông bà".
Vợ Đặng Hoa khẽ cười và nói: "Muốn cậu báo đáp gì kia chứ? Cậu là một đứa con ngoan nên chúng tôi sẽ coi cậu như người nhà".
Nhưng họ càng nói vậy Hàng Văn Trị lại càng thấy khó lý giải. Hai mắt ngấn lệ, anh ta nói một cách thật lòng: "Đặng tổng, tôi biết ông là người làm ăn lớn, chắc chắn có rất nhiều chỗ phải dùng người. Chỉ cần ông mở lời thì dù có phải làm trâu làm ngựa cả cuộc đời cho ông, tôi cũng bằng lòng".
A Hoa nghe vậy bất chợt cũng thấy cảm động. Anh ta nhìn sang Hàng Văn Trị rồi lại nhìn sang Đặng tổng có vẻ như đang chờ đợi điều gì.
Đặng tổng chỉ lắc đầu và nói: "Không, tôi không cần cậu làm giúp tôi điều gì, vì thực tế cậu cũng chẳng giúp được gì cho tôi. Tôi chỉ cần cậu chăm sóc bố cậu thật tốt, sau đó chịu khó học hành và đi đúng con đường mình đã chọn. Tôi nghĩ, cậu chắc chắn sẽ coi chúng tôi như người nhà, coi A Hoa như anh em của cậu".
Hàng Văn Trị ra sức gật đầu đồng thời lại thành khẩn bày tỏ lòng mình, anh ta nói: "Tôi bằng lòng làm bất cứ việc gì cho mọi người".
Đặng Hoa nhìn thẳng vào Hàng Văn Trị giây lát và nói: "Tôi biết!". Cuối cùng ông ta cũng hé mở chút ý tứ của mình: "Thế này đi: nếu có một ngày, tôi nói là nếu nhé, tôi cần cậu giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ nói cho cậu biết".
Hàng Văn Trị như gánh thêm một trọng trách. Anh ta hít một hơi thật sâu để cho những giọt nước mắt nóng hổi ở khóe mắt khô dần,sau đó anh ta trịnh trọng nói lời hứa của mình: "Tôi sẽ chờ đợi ngày ấy đến, cả cho tới khi sức cùng lực kiệt".
Trong mười năm sau đó, Hàng Văn Trị đã tận mắt chứng kiến cả quá trình đi từ lớn mạnh đến huy hoàng, từ huy hoàng tới đỉnh cao của tập đoàn Đặng Thị. Còn bản thân anh ta cũng từ một đứa con nhà nông lần đầu tới tỉnh thành trở thành một nhân vật trung lưu trong xã hội. Cả nhà Đặng Hoa thường xuyên quan tâm tới anh ta, nhưng chưa bao giờ cho anh ta can dự vào công việc của tập đoàn. Đối với Đặng Hoa mà nói, sắp đặt như vậy vì mục đích sâu xa hơn, còn trong mắt Hàng Văn Trị, anh ta chỉ nhìn thấy được món nợ ân tình đối với nhà họ Đặng ngày một sâu sắc mà thôi.
Hàng Văn Trị chưa bao giờ quên lời hứa năm xưa của mình, nhưng anh ta biết lời hứa đó khó mà thực hiện được. Bởi thế lực của Đặng Hoa lớn mạnh như vậy, mạnh tới mức không cần bất kỳ sự trợ giúp nào của anh ta. Hàng Văn Trị có lúc cũng cảm thấy hận vì mình bất tài vô dụng. Đó chính là niềm tiếc nuối duy nhất trong cuộc sống yên bình suốt mười năm trời của anh ta.
Thế nhưng thời thế thay đổi, khi một vương triều bước tới đỉnh cao rồi suy thoái, thì nó sẽ sụp đổ chỉ trong nháy mắt.
Hàng Văn Trị xem thời sự trên ti vi mới biết tin Đặng Hoa bị thích sát. Ngoài đâu lòng ra thứ mà anh ta cảm nhận nhiều hơn cả đấy là sự hụt hẫng. Anh ta biết rằng mình không còn cơ hội để thực hiện lời hứa kia nữa, mười năm chờ đợi cũng đã tan thành bong bóng xà phòng. Khi đó, anh ta cứ thế ngồi đờ đẫn trước màn hình ti vi, cho tới khi ti vi đã mất tín hiệu, anh ta vẫn không hề động đậy. Dường như tất cả cảm giác của anh ta đều biến mất. Hoặc có thể nói rằng, thế giới tinh thần của anh ta như bị kẻ khác lấy đi hết.
Hàng Văn Trị và A Hoa bí mật gặp gỡ. Trong suốt thời gian dài cho tới nay, họ đều bí mật gặp nhau như vậy. Đây là yêu cầu của Đặng Hoa khi còn sống. Giờ đây, cho dù ông ta đã chết, thì lời nói của ông ta đối với họ vẫn có trọng lượng.
Hàng Văn Trị nói với A Hoa: "Em phải giết chết kẻ đó"
A Hoa mới đầu không trả lời trực tiếp mà chỉ nhắc nhở đối phương: "Cậu sẽ hủy hoại cuộc sống của chính cậu đấy.
Hàng Văn Trị trừng mắt lên và nói: "Thế thì có làm sao? Đặng tổng từng cứu cả nhà em, giờ là cơ hội cuối cùng để em báo đáp ông ấy. Không gì có thể ngăn cản em được đâu".
A Hoa nhìn Hàng Văn Trị, từ khí khái vì nghĩa quyết không quay đầu của anh ta, A Hoa như lại thấy chàng thanh niên không biết sợ chết là gì của mười năm trước.
Mười năm vận đổi sao dời, trong con người Hàng Văn Trị chỉ có một thứ duy nhất không hề thay đổi, đó chính là bản tính của anh ta. Và bản tính ấy đủ để đưa cuộc đời anh ta đi một vòng rồi lại trở về xuất phát điểm của mười năm về trước.
Giống như mười năm trước, A Hoa hoàn toàn có thể hiểu được Hàng Văn Trị. Nên anh ta không cần nói nhiều hơn mà chỉ đáp: "Tôi sẽ sắp xếp cho cậu"
Một kế hoạch bí mật tỉ mỉ được triển khai từ đó. Và bước đầu tiên của kế hoạch đó là đưa Hàng Văn Trị vào trong nhà tù nơi Eumenides đang bị giam giữ.
Bắt buộc phải triển khai hành động báo thù trước khi Eumenides ra tù. Đó là quan điểm chung của A Hoa và Hàng Văn Trị. Không chỉ bởi thù hận trong họ không thể nào nhẫn nhịn trong suốt năm năm, mà một điều quan trọng hơn đó là, nếu để Eumenides ra tù thì chẳng khác nào thả hổ về rừng cả.