← Quay lại trang sách

Chương 11 Vượt Ngục

CHƯƠNG 11.1

Đêm đã khuya lắm rồi nhưng Hàng Văn Trị vẫn nằm trên giường mà không tài nào ngủ nổi. Hai mắt anh ta cứ mở thao láo và nhìn chằm chằm vào lỗ thông khí nhỏ xíu ở trên cao. Dù trong lòng đang rất thấp thỏm, nhưng anh ta không dám trở mình trằn trọc như biết bao người mắc căn bệnh mất ngủ khác,bởi anh ta không muốn làm cho những người cùng phòng nhận ra được sự khác biệt của mình.

Tâm trạng của Hàng Văn Trị lúc này đây dường như cũng có liên quan tới thời tiết bên ngoài.

Thế giới ngoài kia đang chìm trong màn mưa thu tầm tã. Mưa rả rích không ngớt,thỉnh thoảng còn xen thêm tiếng gió rít nghe như tiếng khóc nghẹn ngào. Hàng Văn Trị trông thấy một bóng đen bé nhỏ ớt đang bay ngang qua thì bị cơn gió thu ập tới khiến cho nó dính chặt vào trên cửa kính của lỗ thông khí ướt nhẹp. Dù cho đó chỉ là một chiếc lá rơi nhưng lại rất hoàn hảo, chiếc lá rất dày dặn và như vẫn chứa đầy hơi thở của sự sống.

Lúc này mới vừa vào thu,chiếc lá ấy vốn không thể nhanh chóng lìa cành như vậy được, nhưng mưa gió đêm nay đã thay đổi vận mệnh của nó. Vào lúc chiếc lá bị cơ gió cuốn đi nhưng vẫn như đang lưu luyến không muốn rời xa nơi mà nó được nuôi dưỡng, chắc hẳn nó vẫn đang hồi tưởng về hơi thở nồng nàn của mùa xuân.

Hàng Văn Trị cảm thấy chiếc lá ấy như đang dán lên khuôn mặt mình, mang lại một cảm giác lạnh buốt rất rõ ràng. Cảm xúc ấy đưa anh ta quay ngược về cái ngày mùa thu mười năm trước đó.

Hàng Văn Trị nhớ rõ đó là một buổi sớm ngày cuối tuần, mưa rét gió lạnh khiến cho chợ lao động ít hẳn người đi. Anh ta đang ngồi co ro trong một góc để tránh gió, chiếc áo mỏng manh mặc trên người đã bị mưa ướt sũng.

Vì lúc xuất phát hơi muộn nên thậm chí anh ta còn quên mang theo ô. Vẫn biết rằng cái thân hình gầy gò ốm yếu của mình vốn chẳng có chút ưu thế nào cả, bởi vậy muốn được người ta thuê đi làm thì anh ta càng phải kiên nhẫn và thể hiện được thành ý hơn nữa.

Năm đó, Hàng Văn Trị mới 19 tuổi, anh ta xuất thân từ nông thôn và vừa mới thi đỗ vào trường đại học trọng điểm trong tỉnh thành. Vào ngày cuối tuần ấy, trong khi bạn bè cùng trang lứa còn đang hưởng thụ hơi ấm trong chăn thì anh ta phải bất chấp tất cả để chờ đợi cơ hội làm thuê trong mưa gió.

Một chiếc lá bị gió thu thổi bay, rơi trúng vào mặt Hàng Văn Trị. Anh ta đưa tay lên mặt để lấy nó xuống, nhìn thấy chiếc lá vẫn xanh mơn mởn là thế, trong lòng anh ta bỗng có chút cảm giác đau nhói: "Chiếc lá ấy cùng cảnh ngộ với mình!

Bỗng một giọng nói cách đó không xa vang lên: "Này nhóc,cậu có thể làm được việc gì?"

Hàng Văn Trị vội vàng ném chiếc lá ra ngoài mưa rồi đáp: "Việc gì tôi cũng có thể làm được, chỉ cần có thể kiếm được tiền."

Giọng nói ấy lặp lại lần nữa với vẻ giễu cợt: "Cậu thì có thể làm được gì?", người ấy không đợi Hàng Văn Trị đáp liền quay đầu rời khỏi đó để kiếm người khác phù hợp hơn.

Chiếc lá khi nãy Hàng Văn Trị ném đi quay một vòng trên không rồi lại rơi xuống chân anh ta. Nó rơi xuống một cách cô độc, cũng giống như tâm trạng của Hàng Văn Trị lúc này vậy.

Một người khác đã để ý đến biểu hiện vừa lo lắng vừa sốt ruột của anh ta. Người đó bước tới khá gần để dò xét. Hàng Văn Trị thấy vậy liền đứng thẳng ưỡn ngực để mình trông có vẻ to con khỏe khoắn hơn.

Một lúc lâu sau người kia mới nheo mắt và hỏi: " có thật là việc gì cậu cũng đồng ý làm không?"

Hàng Văn Trị gật đầu liên tục rồi nhắc lại một lần nữa: Chỉ cần có thể kiếm được tiền".

Người đó cười khan mấy tiếng rồi hỏi tiếp: "Cậu muốn kiếm bao nhiêu tiền?"

Càng nhiều càng tốt, tôi đang cần gấp!", vừa nói Hàng Văn Trị vừa vuốt vuốt chỗ tóc bị nước mưa làm cho rủ xuống hốc mắt. Thái độ như đói khát của anh ta dường như đã làm cho người đó động lòng. Người đó nói rất nghiêm túc: "Chỗ tôi có một công việc có thể kiếm bội tiền".

Hàng Văn Trị chớp chớp mắt và hỏi: "Có thể kiếm được bao nhiêu?"

Người đó hơi do dự đôi chút rồi ra gi: "Năm vạn tệ".

Năm vạn tệ! Đối với Hàng Văn Trị mà nói thì con số này đúng là mức giá lên trời, đến tưởng tượng thôi anh ta cũng còn không dám. Đôi mắt anh ta bỗng mở tròn xoe. Nhưng, cảm giác hưng phấn nhất thời nhanh chóng qua đi,anh ta lập tức lấy lại bình tĩnh rồi cố hỏi với giọng băn khoăn: "làm việc gì?"

Việc thời vụ!", câu nói ấy có vẻ hơi mơ hồ nhưng tuyệt đối đánh trúng vào phòng tuyến tâm lý của đối phương. Người đó hỏi: "Chẳng phải cậu đang cần tiền hay sao? Chỉ cần cậu đồng ý làm, nội trong một tháng cậu sẽ nhận được tiền".

Điều kiện như thế này đúng là quá hấp dẫn. Hàng Văn Trị lập tức trả lời: "Tôi làm! Chỉ cần không phải là giết người, phóng hỏa, cướp ngân hàng là được".

Không đến mức như vậy đâu", người ấy cười và đưa cho Hàng Văn Trị một tấm danh thiếp rồi nói: "Ba giờ chiều mang đầy đủ hồ sơ cá nhân của cậu tới địa chỉ này tìm tôi. Không tìm được thì gọi điện cho tôi".

Hàng Văn Trị cẩn trọng giữ lấy tấm danh thiếp như nâng niu chính sinh mạng của mình vậy. Còn người kia đã đi khỏi đó, cũng đột ngột như lúc anh ta đến.

Ba giờ chiều, Hàng Văn Trị đến địa chỉ ghi trong tấm danh thiếp. Nơi đó chính là một thôn đủ các thể loại người tốt xấu lẫn lộn trong thành phố. Người đàn ông hẹn với anh ta hồi sáng đã đứng chờ ở ngoài một căn nhà cấp bốn từ sớm.

Người đó khen anh ta một câu: "Cậu cũng đúng giờ đấy!", rồi vẫy tay và bảo: "Mau vào đây. Ông chủ của tôi đang chờ cậu đấy".

Hàng Văn Trị đi theo người đó vào trong nhà, thấy bên trong có một chiếc bàn vuông, tren bàn bày sẵn đủ loại đồ nhắm và rượu, còn có mấy người đàn ông lực lưỡng đang ngồi quanh bàn. Xem ra họ vừa mới ăn nhậu tưng bừng xong.

"Anh Thường, cậu ta đến rồi đây ạ". Người đàn ông kia chào một gã béo trong đám. Gã béo liền nhìn Hàng Văn Trị với ánh mắt lờ đờ như say rượu, rồi mấy người kia cũng lần lượt nhìn về phía anh ta.

Hàng Văn Trị rụt cổ lại, trong lòng sợ hãi.

Gã béo nhấc lên một cái rồi hỏi: "Có hồ sơ cá nhân không?"

Hàng Văn Trị vội vàng đưa sơ yếu lí lịch đã chuẩn bị kĩ lưỡng từ trước ra. Gã béo mới nhìn qua một lượt đã hỏi với vẻ đầy kinh ngạc: "Hả? Sinh viên? Lại còn học trường điểm nữa chứ!"

Người đàn ông dẫn đường hồi nãy nghe vậy cũng lên nhòm thử bản lý lịch rồi lẩm bẩm "Ồ, đúng thật!", ông ta lại nhìn Hàng Văn Trị với vẻ dò xét và dường như có hơi bị bất ngờ.

Trong tình cảnh như thế này, Hàng Văn Trị cũng không biết là mình nên tự hào hay nên buồn nữa, anh ta chỉ biết cúi đầu thấp hơn.

Một thanh niên có thân hình cao lớn ngồi cạnh gã béo cũng có vẻ rất hứng thú với Hàng Văn Trị. Anh ta gõ vào tay gã béo rồi nói: "Đưa tôi xem nào".

Gã béo đưa bản lý lịch cho người thanh niên kia sau đó liếc nhìn Hàng Văn Trị và hỏi: "Cậu thiếu tiền tiêu à?"

Hàng Văn Trị ngẩng đầu lên trả lời: "Đúng vậy, tôi cần gấp".

Gã béo trợn mắt lên hỏi: "Cậu biết phải làm gì không?"

Hàng Văn Trị lắc đầu đáp: "Tôi không biết", rồi anh ta lại nói rất kiên định: "Chỉ cần không phải là giết người phóng hỏa thì tôi đều làm hết".

Gã béo cũng không vòng vo thêm nữa mà lật bài ngửa luôn: "Bán thận,có làm không?"

Bán thận ư?Hàng Văn Trị đờ người ra, trước đây anh ta cũng từng nghe nói đến việc này, nhưng cũng không hiểu cho lắm.

Người đàn ông dẫn đường đứng bên bèn giải thích: "Tức là bán thận của cậu cho người mắc bệnh thậnđể làm phẫu thuật ghép thận đó. Bán một quả thận cho chúng tôi cậu được trả năm vạn tệ. Cậu đừng sợ, người bình thường khỏe mạnh có hai quả thận, bán đi một quả vẫn còn một quả, không ảnh hưởng tới việc lấy vợ sau này đâu."

Người đó nói hai chữ "lấy vợ" với giọng hơi nhạo báng khiến cho cả đám người trong phòng đều phá lên cười một cách thô lỗ. Lòng tự tôn của Hàng Văn Trị bị tổn thương anh ta cao giọng đáp: "Tôi sợ gì cơ chứ? Chỉ cần các người đưa tôi tiền, đừng nói một quả thận chứ hai quả thận tôi cũng dám bán."

Gã béo nhìn chằm chằm vào Hàng Văn Trị,ánh mắt gã trở nên nghiêm túc. Gã nói: "Cậu suy nghĩ kĩ chưa đấy! Anh em bọn này chỉ dựa vào làm công việc này để kiếm cơm thôi. Cậu mà đồng ý rồi thì đừng hòng hối hận!".

Hàng Văn Trị cười khổ sở và nói: "Tôi không hối hận!", thần thái anh ta càng thêm kiên định, anh ta nói: "Tôi chỉ sợ mấy người nuốt lời thôi!"

Gã béo không nói gì,hắn nhìn Hàng Văn Trị với ánh mắt kỳ lạ, bởi vì anh ta cũng là người kỳ quái nhất mà gã gặp kể từ khi vào nghề cho tới nay.

Kỳ quái không phải anh ta xuất thân là sinh viên học trường đại học trọng điểm mà chính vì thái độ kiên định và chắc chắn của anh ta trước việc bán thận. Theo kinh nghiệm bấy lâu nay của gã, dù là những người nông dân, công nhân có hoàn cảnh éo le nhất cũng đều biết việc bán đi một bộ phận trên cơ thể mình có tác hại như thế nào. Trước cám dỗ của cả một món tiền lớn mà họ vẫn còn không khỏi do dự, bàng hoàng, trong khi một sinh viên đại học có tiền đồ sáng lạn thế này, sao lại quyết định bán thận không chút chần chừ cơ chứ?

Nhưng, suy nghĩ ấy trong đầu gã béo cũng nhanh chóng biến mất. Bởi suy cho cùng, gã vẫn là một kẻ làm ăn. Cái mà gã đáng phải quan tâm là thái độ của người kia. Đối với gã,một người bán thận mà cóthái độ kiên định cũng có nghĩa là gã sắp có trong tay thu nhập cả chục vạn tệ. Thế nên, động cơ của đối phương thì có ý nghĩa gì đâu. Cứ coi như đó chỉ là câu chuyện phiếm gã nghe được từ người ta mà thôi. Thế là gã quay sang dặn đàn em: "Đi kiếm tờ giấy biên nhận dến đây, hôm nay cho nó kí tên luôn".

Đúng lúc đó bỗng có tiếng người chen ngang vào: "Đơi đã!"

Hàng Văn Trị nhìn về phía giọng nói phát ra. Đó chính là người thanh niên ngồi cạnh gã béo. Người này có vẻ cũng tầm tuổi anh ta nhưng cử chỉ lời nói thì lại vô cùng lão luyện, rõ ràng anh ta cũng là một nhân vật từng trải trong giang hồ.

Gã béo cũng quay đầu nhìn về phía người thanh niên kia. Tuy gã nhiều tuổi và còn là chủ nhân ở đây nữa, nhưng lại tỏ ra rất khách khí trước người thanh niên đó.

Người thanh niên vẫn cầm bản lý lịch của Hàng Văn Trị trong tay, ánh mắt anh ta nhìn thẳng vào Hàng Văn Trị, tỏ vẻ rất hòa nhã làm cho Hàng Văn Trị cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Sau đó người thanh niên kia mới mở lời: "Cậu là người có văn hóa, có kiến thức, có tiền đồ,sao lại phải đến đây?"

Đáp án của Hàng Văn Trị vẫn rất đơn giản: "Tôi cần tiền!"

Người thanh niên gặng hỏi: "Cậu cần tiền để làm gì?"

Hàng Văn Trị đáp: "Để chữa bệnh cho bố tôi!"

Người thanh niên chỉ "Ồ" một tiếng như phần nào hiểu ra lí do.

" Bố tôi bị ung thư phải làm phẫu thuật ngay, nhưng tiền trong nhà tôi thì đều đã tiêu hết rồi", nói đến đây ánh mắt Hàng Văn Trị hơi đỏ.

Người thanh niên hỏi: "Thế nên cậu mới bằng lòng bán thận của mình phải không?"

Hàng Văn Trị trả lời " So với tính mạng của bố tôi, quả thận của tôi có đáng gì đâu?"

Người thanh niên kia nói chẳng khác nào giội gáo nước lạnh lên người Hàng Văn Trị: "Cậu bán một quả thận này đi thì có chắc là sẽ cứu được bố cậu không? Chưa nói đến việc phẫu thuật có thành công hay không, dù có thành công nhưng tiền nuôi dưỡng và tiền sau phẫu thuật thì sao? Cậu bán một quả thận năm vạn tệ liệu có đủ chi không?"

Hàng Văn Trị nghiến răng đáp: "Vậy tôi còn có thể bán gì nữa, các người cứ nói đi! Tôi còn một quả thận nữa, còn tim, gan, phổi...., chỉ cần có thể cứu được bố tôi thì mấy người đều có thể đem đi bán hết".