Chương 11.9
Đỗ Minh Cường dùng hai tay kéo mạnh cho dây vải trói quanh người Hàng Văn Trị thắt lại thật chặt rồi đáp:"Khổ nhục kế đó của anh rất khá, diễn rất đạt và gần như đã lừa được tôi. Kỳ thực anh không chảy máu nhiều tới mức như vậy phải không? Nhưng anh đặt cổ tay mình và trong bệ xí nên nhìn có vẻ như rất nhiều máu đã chảy xuống đường ống thoát nước rồi. Chỉ có điều, anh hồi phục quá nhanh. Sau này phải nhớ rằng, một người nếu hôn mê do mất máu thì sẽ rất khó mà hồi phục được ngay ngày hôm sau. Cứ cho là sức khỏe tốt thì về tâm lý cũng không thể hồi phục nhanh như vậy được.Còn anh, vừa xuất viện mà chẳng hề có biểu hiện lo lắng gì về tình hình sức khỏe của mình cả".
Nói tới đây, Đỗ Minh Cường đã thắt nút dây trói hàng Văn Trị thật chặt.Hắn ngồi thở giây lát như đang ăn mừng thắng lợi vậy. Sau đó, hắn đưa tay vỗ vào mặt Hàng Văn Trị như đang trêu ghẹo con thú mình săn được, vừa vỗ vừa nói:"Một lần nữa anh lại khiến tôi nghi ngờ, đó là cái đêm đám người anh Bình khơi lên vụ ẩu đả trong phòng giam.Lúc đó, tôi hỏi anh để chứng thực là Đặng Hoa đã chết thật hay chưa, anh còn nhớ anh đã trả lời tôi như thế nào không?"
Hàng Văn Trị chớp mắt, đúng là anh ta không nhớ nổi chi tiết nhỏ như vậy nữa.
Đỗ Minh Cường liền trả lời giúp anh ta:"Lúc đó anh có nói: Có một tên sát thủ mạnh đã gửi cho ông ta Bản thông báo tử vong, sau đó giết chết ông ta ở đại sảnh phòng chờ sân bay".
Hàng Văn Trị liếc mắt nhìn Đỗ Minh Cường hỏi lại:"Thế thì sao?"
Đỗ Minh Cường cười "khì khì" rồi đáp: Trong số những người mà tôi đã từng giết, đúng là rất nhiều người đã được tôi đăng bản thông báo tử vong trên mạng. Nhưng trước khi giết Đặng Hoa, tôi chưa từng công bố trên mạng.Sự thật về bản thông báo tử vong đó chỉ có Đặng Hoa và bên cảnh sát biết. Vì người trực tiếp bắn chết Đặng Hoa là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự khi đó tên Hàn Hạo, bởi vậy phía cảnh sát từ đầu đến cuối đều né tránh không lên tiếng trước cái chết của Đặng Hoa và chưa từng công bố với nhân dân toàn thành phố. Vậy thì làm sao mà anh lại biết được bí mật trong đó kia chứ?"
Hóa ra là vậy. Hàng Văn Trị khổ sở nghĩ thầm: sau khi Đặng Hoa chết, toàn bộ chân tướng sự việc anh ta biết được là từ AHoa.Từ đó anh ta luôn chìm đắm trong đau khổ và căm phẫn mà trước đừng để ý xem người bình thường biết đến sự việc này như thế nào. Sau đó biết được sát thủ trước khi giết người đều có thói quen công bố trên mạng nên lập tức nghĩ rằng bản thông báo tử vong gửi cho Đặng Hoa cũng từng được công bố trên mạng. Kẽ hở này tuy không quá lớn nhưng cũng khó mà qua mắt được con người vốn vô cùng nhạy bén như Đỗ Minh Cường.
Hàng Văn Trị đang than thở trong lòng còn anh Bình và A Sơn lúc này đều vô cùng kinh ngạc.Từ cuộc đối thoại giữa Đỗ Minh Cường và Hành Văn Trị, ít nhiều bọn họ cũng nghe ra được chút manh mối: hóa ra Đặng Hoa bị Đỗ Minh Cường giết chết. Còn Hàng Văn Trị vào tù cũng chỉ để báo thù cho Đặng Hoa.Cục diện này quả thực nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.Đặc biệt là anh Bình lúc nào cũng giữ chức đại ca trong phòng giam. Giờ y mới hiểu: chút thế lực cỏn con của mình chẳng đáng gì so với cuộc chiến giữa hai người kia.Chỉ hận một nỗi là suốt trong thời gian dài như vậy, Đỗ Minh Cường đã phát hiện ra âm mưu của Hàng Văn Trị từ lâu rồi, vậy mà y lại chẳng hề hay biết.Nếu không có nói thế nào đi chăng nữa, y cũng quyết không giẫm vào vũng bùn này.
Hàng Văn Trị im lặng giây lát rồi lại ngẩng cổ lên cố nói lý nốt lần cuối: "Tất cả những gì anh nói đều là do anh tưởng tượng ra, bệnh đa nghi! Vải thưa sao che được mắt thánh,anh bảo người khác không biết thì người khác sẽ không biết sao? Trước khi anh vào tù, chân tướng việc này sớm đã bị lan truyền khắp nơi rồi. Nếu nói không biết, tôi đúng là không biết hóa ra anh lại là tên sát thủ đó!"
"Anh nói không sai", Đỗ Minh Cường gật đầu tán đồng và nói:"Có lẽ đúng là bệnh đa nghi của tôi hơi nặng. Giờ mạng internet phát triển như vậy, khó mà tránh khỏi trường hợp có viên cảnh sát nào đó tại hiện trường để lộ thông tin ra bên ngoài. Bao gồm cả những nghi ngờ của tôi về anh lúc trước hoàn toàn có thể lý giải được: hôm anh tự sát có lẽ do anh bị thương không nặng, chỉ là sau khi bị hành hạ dày vò tâm trạng có phải suy sụp nên mới ngất đi; Còn nếu nói việc anh và tù sao lại trùng hợp đến vậy, hi, thiên hạ này thiếu gì chuyện trùng hợp. Nếu chỉ dựa vào hai chữ trùng hợp mà định tội cho người khác như vậy thì e là cả thiên hạ này chẳng thể tìm nổi người nào trong sạch mất.
Hàng Văn Trị gây người ra, không ngờ là Đỗ Minh Cường lại nói những lời này. Ánh mắt anh ta hơi sáng lên và đã cảm thấy có một tia hi vọng trong khoảnh khắc. Thế nhưng những lời của Đỗ Minh Cường sau đó lại thổi tắt luôn hi vọng mới nhen nhóm trong lòng Hàng Văn Trị.
" Nhưng tại sao anh lại phải giết Tiểu Thuận?"
Hàng Văn Trị kinh ngạc, lẽ nào cả chuyện này đối phương cũng nhìn ra?Mặc dù nghĩ vậy, nhưng vẻ mặt Hàng Văn Trị vẫn rất trấn tĩnh, anh ta vội vàng biện giải: "Anh nói cái gì vậy? Tiểu Thuận rõ ràng là do HắcTử giết chết, việc này ai cũng biết!"
Đỗ Minh Cường hơi nhếch mép nói: "Đó chỉ là do anh cố tình vu oan cho HắcTử mà thôi!"
Hàng Văn Trị cười nhạt rồi phản bác lại: "Vu oan, vu oan thế nào?Cây bút chì giết chết Tiểu Thuận được giấu trong nhà vệ sinh, việc này chỉ có Hắc Tử mới làm được. Làm sao tôi có cây bút chì ấy được?"
Nghe tới đây, anh Bình và A Sơn đều nhìn Đỗ Minh Cường với vẻ khó hiểu.Thực ra những nghi ngờ của Đỗ Minh Cường về Hàng Văn Trị trước đó mặc dù không có chứng cứ xác thực nhưng cũng rất hợp lý. Có điều, bây giờ anh ta lại nói là Hàng Văn Trị giết chết Tiểu Thuận thì đúng là khiến cho người ta khó mà tin được.Cây bút chì là hung khí giết người bị mất trong nhà xưởng. Những chứng cứ về sau cho thấy, nó được giấu trong bệ xí của nhà vệ sinh, đó cũng là chỗ duy nhất bị bỏ qua khi quản giáo nhà giam tiến hành khám xét. Vì cây bút chì ấy bị mất chỉ có một mình Hắc Tử đi vào nhà vệ sinh nên người dấu bút chì chắc chắn phải là Hắc Tử.Sau đó, cả Hắc Tử và Tiểu Thuận đều bị nhốt vào trong phòng kín, và đúng cái đêm họ được thả ra khỏi đó lại xảy ra án mạng. Mặc dù không một ai tận mắt chứng kiến cả quá trình Hắc Tử hành hung Tiểu Thuận, nhưng toàn bộ sự việc đều rất rõ ràng: Trước tiên Hắc Tử vừa ăn cướp vừa la làng, cố tình giấu cây bút chì đó đi để đổ tội cho Tiểu Thuận khiến sau đó cậu ta bị phạt.Lúc ấy,đám người anh Bình ai cũng cho rằng cây bút là do Tiểu Thuận đánh cắp.Sau khi được họ sau khi họ được thả ra khỏi phòng kín, chắc chắn Hắc Tử đã chuyển cây bút đi ngay đêm đó. Mâu thuẫn giữa hai người bị đẩy lên cao trào,thế là Hắc Tử nhân cơ hội đám người anh Bình đang hành hạ Tiểu Thuận bèn hạ độc thủ, và cây bút chì đó trở thành hung khí tiện lợi nhất của gã. Sau khi án mạng xảy ra, ai nấy trong nhà giam đều phỏng đoán là toàn bộ sự việc tương tự như vậy bao gồm cả Trương Hải Phong.Vậy thì Đỗ Minh Cường dựa vào cái gì mà nói Tiểu Thuận là do Hàng Văn Trị giết?
Sau một hồi ngẩn ngơ không hiểu gì, anh Bình đột nhiên chột dạ,y nghĩ: lẽ nào Hàng Văn Trị sớm đã biết được chiêu giấu bút chì của Hắc Tử nên đã lấy nó để dùng trước? Như thế thì vừa giết được Tiểu Thuận vừa đổ tội được cho Hắc Tử. Nhưng nghĩ kỹ hơn một chút nữa, y lại thấy suy luận của mình không đúng. Vì sau khi Hắc Tử được thả ra khỏi phòng kín và phát hiện ra cây bút của mình bị người khác lấy mất, chắc chắn gã sẽ cảnh giác. Rồi khi nhìn thấy Tiểu Thuận bị chính cây bút đó đâm chết, gã sẽ phải hiểu ngay là có người đang muốn vu oan cho mình, lúc đó đáng lẽ ra Hắc Tử phải làm ầm lên mới phải. Nhưng sự thật là, biểu hiện của Hắc Tử khi ấy giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy. Điều này chỉ có thể nói lên: hoặc là Hắc Tử không biết gì về chuyện cây bút bị mất hoặc là gã đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi. Bởi gã tuyệt nhiên chẳng có chút biểu hiện nào như là sợ sệt vì bị vu oan cả.
Càng nghĩ càng thấy hồ đồ, anh Bình chỉ đành ngóng xem Đỗ Minh Cường sẽ đưa ra lời giải như thế nào.
Đỗ Minh Cường cười "khì" một tiếng và nói: "Mọi người đều tưởng rằng cây bút bị mất đã được Hắc Tử giấu trong nhà vệ sinh nhưng tôi biết là không phải thế. Vì khi mấy tay quản giáo vào khám xét tôi cũng đã nghĩ tới cách giấu bút như vậy. Hôm đó, khi tất cả mọi người đều giải tán hết, tôi lập tức vào nhà vệ sinh kiểm tra cả trong bệ xí. Nếu cây bút chì được giấu ở trong đó thì dù đám quản giáo không tìm ra được nhưng tôi chắc chắn sẽ tìm ra. Đằng này tôi có thể khẳng định là ở khe thoát nước trong bệ xí đó ngoại trừ phân và nước tiểu ra thì chẳng có gì khác cả".
Nói vậy thì càng không tài nào tưởng tượng nổi. Anh Bình và A Sơn đều đã bịt miệng nên không thể nói được gì, chỉ có Hàng Văn Trị nói thay những nghi vấn trong lòng họ: " Khe thoát nước trong bệ xí là điểm mù duy nhất khiến quản giáo khó mà tìm ra được. Nếu không giấu ở đó thì cây bút làm sao lại biến mất rồi sau đó lại xuất hiện?"
Đỗ Minh Cường nhìn Hàng Văn Trị và nói với giọng than thở: " Nói tới việc này thì tôi cũng không thể không khâm phục anh được. Tay nghề của anh khá lắm!"
Hàng Văn Trị vẫn cố nghển cổ lên hỏi lại:"Anh cứ nhất định nói là tôi giấu phải không? Được rồi, thế anh nói xem tôi giấu ở đâu nào?"
Đỗ Minh Cường cười đáp:"Chắc là anh giấu trên người đúng không? Cách làm thì nhiều lắm, giấu trong tất ở dưới lòng bàn chân, dấu dưới lưỡi, hay là nhét vào lỗ tai, tất cả đều có thể làm được".
Lần này thì ngay cả anh Bình cũng thấy hoang đường.Lúc đó cả một cây bút chì nguyên vẹn bị mất, độ dài của nó cũng gần 20 xentimét, sao có thể tùy tiện dấu trên người cho được.Lại còn nói giấu cả vào trong lỗ tai nữa, cóphải Tôn Ngộ Không cất gậy Như Ý đâu cơ chứ!
Nhưng điều càng khiến cho anh Bình thấy kỳ lạ hơn đó là Hàng Văn Trị lại không hề phản bác đối phương. Mà ngược lại, anh ta trợn mắt nhìn Đỗ Minh Cường giống hệt như bị đối phương nói trúng tim đen vậy. Lẽ nào khi đó cây bút đúng là đã bị Hàng Văn Trị dấu trên người?Thế thì cấu tạo cơ thể anh ta phải đặc biệt thế nào mới có thể qua được đợt khám xét nghiêm ngặt lúc trước của quản giáo?
Đỗ Minh Cường như đọc được suy nghĩ của anh Bình.Hắn lại cười, mắt nhìn anh Bình còn tay chỉ về phía Hàng Văn Trị và nói:"Đó là một đầu mẩu bút chì mà thôi. Anh ta lấy trộm cây bút của Hắc Tử sau đó gọt thành một đoạn đầu bút nhỏ. Với khả năng đẽo gọt của anh ta thì hoàn toàn có thể biến một cây bút ngắn lại chỉ còn dưới 2 xentimét, vật nhỏ như vậy thì muốn giấu vào đâu chẳng được phải không?"
Anh Bình nghe xong không những chẳng hiểu gì cả mà ngược lại càng thấy hồ đồ hơn. Giấu một cái đầu bút chì đúng là rất đơn giản nhưng nếu khi ấy Hàng Văn Trị đã gọt cả cây bút chì thành cái đầu bút chì về sau làm sao mà anh ta lại có thể biến đầu mẩu bút thành cây bút chì nguyên vẹn dùng để giết người cho được?
Đây cũng chính là vấn đề mà Đỗ Minh Cường đang định giải thích. Hắn thở dài một tiếng và nói:"Trước tiên là một cây bút chì bị mất sau đó lại xuất hiện thêm một cây bút chì nữa. Vì vậy, mọi người ai nấy đều nghĩ rằng cây bút xuất hiện lúc sau chính là cây bút bị đánh mất lúc trước. Bởi vậy, có người đã lợi dụng lối tư duy này để lên kế hoạch, trước tiên là lấy cắp cây bút, sau đó là giết người. Chính bởi cái suy nghĩ chung của mọi người như vậy nên sự nghi ngờ tập trung hết vào trận đấu giữa Tiểu Thuận với Hắc Tử mà không một ai biết được bí mật trong đó cả".
Ánh mắt Đỗ Minh Cường lại quay về phía Hàng Văn Trị miệnghắn vẫn tiếp tục nói: "Kế hoạch này của anh dàn xếp rất ổn. Tuy tôi biết cây bút bị mất không được giấu trong nhà vệ sinh, nhưng điều này cũng chưa đủ để tôi nhìn ra âm mưu của anh. Sau đó tôi có thể nhìn ra được điều này tất cả đều do thói quen nhỏ thường ngày của anh. Bởi vậy,nói tới điểm này thì không phải là tôi đánh bạn anh mà chính thói quen của anh đã đánh bại anh".
Hàng Văn Trị vẫn không nói gì nhưng ánh mắt anh ta rõ lên vẻ kinh ngạc.
"Anh thích cắn đuôi bút chì, đây là thói quen từ nhiều năm nay của anh.Ngày đầu tiên đi làm ở xưởng anh đã bị "bánh màn thầu" mắng cho một trận nhưng sau đó anh vẫn không thể nào sửa đổi thói quen đó.Vì không có cách nào khác,"bánh màn thầu" đành giữ lại cây bút chì của anh để cho một mình anh sử dụng. Và đầu bút bị cắn toét ra đó chính là dấu hiệu của anh.Điều này thực ra cũng rất bình thường, thói quen của một người khó mà sửa chữa được.Khi anh chuyên tâm làm việc thường sẽ ngậm bút vào miệng theo thói quen".Nói tới đây Đỗ Minh Cường dừng lại một chút rồi đột nhiên nheo mắt nói: "Chuyện bất bình thường đó là: có một ngày thói quen đó của anh bỗng dưng biến mất".
Nghe Đỗ Minh Cường nói vậy, anh Bình cũng bắt đầu nhớ lại.Đúng là từ một hôm nào đó Hàng Văn Trị đột nhiên không cắn đầu bút nữa. Xét về thời gian thì đó là sau khi sự việc mất bút chì xảy ra. Hai việc này lẽ nào lại có mối quan hệ với nhau?