← Quay lại trang sách

Chương 11.10

Thói quen của một người khó mà thay đổi được" Đỗ Minh Cường lại nhắc lại lần nữa câu nói này. Hắn giải thích tiếp:"Dù có muốn sửa được cũng phải mất cả một quá trình. Nhưng sự thay đổi của anh quá đột ngột, hơn nữa còn rất triệt để. Điều này đủ để tôi sinh nghi: anh chắc chắn không thể nào chỉ là đang thay đổi một thói quen xấu mà còn có mục đích khác và ý nghĩa của nó thì lại vô cùng quan trọng, tới mức anh buộc phải cưỡng lại cái tật đã hình thành từ nhiều năm nay của mình".

Đúng là thói quen của một người không thể thay ngày một ngày hai mà hình thành nên được, càng không thể nào thay đổi ngay tức thì. Dù Hàng Văn Trị có ý muốn thay đổi nhưng chỉ cần hơi không để ý một chút là sẽ phạm lỗi ngay.

Lúc trước, chẳng phải là anh ta đã từng bị "bánh màn thầu" mắng cho một trận rồi mà vẫn không sửa được hay sao? Sao giờ đột nhiên lại sửa được nhanh và dứt khoát đến thế cứ như là anh ta chưa từng có thói quen này bao giờ vậy. Lúc ấy, anh Bình và mấy người khác cũng thấy lạ nhưng chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nên không ai để ý nghĩ ngợi nhiều làm gì.

Vậy mà, chí ít vẫn có một người để ý tới chi tiết đó người đó, chính là Đỗ Minh Cường.

Hắn tiếp tục phân tích: "Phát hiện ra thói quen của anh đột ngột thay đổi, tôi mới bắt đầu phân tích mục đích của anh làm vậy. Điều này không khó khăn gì, bởi sau khi anh không còn cắn bút chì nữa thì sự thay đổi lớn nhất đó là hàng ngày đi làm, anh đều có thể tự do lựa chọn bút chì giống như các phạm nhân khác. Nghĩ lại chính ngày trước khi thay đổi thói quen đó, anh cũng từng cắn nứt cả cây bút chì anh vẫn thường dùng đến nỗi phải bỏ nó đi, vậy là tôi bèn đoán mục đích thực sự của anh là để đổi bút chì hơn nữa sau này bằng bất cứ giá nào anh đều phải giữ được cái quyền tự do lựa chọn bút của mình. Tiếp đó, đương nhiên là tôi sẽ nghĩ: rốt cuộc anh muốn chọn một cây bút chì như thế nào? Theo quan sát của tôi, hai ngày đầu, bút mà anh chọn rất ngắn, đó là loại gần như tất cả phạm nhân ở đó đều đã không dùng tới nữa. Sở thích này rất đặc biệt, đến nỗi mà có một dạo tôi đã lầm tưởng bút chì loại siêu ngắn là mục tiêu của anh. Nhưng sau đó tình hình đã khác đi. Anh dường như không còn hứng thú với loại bút siêu ngắn đó nữa, rồi độ dài những cây bút anh chọn ngày càng tăng lên, cuối cùng thậm chí anh trở nên giống với những phạm nhân khác, chuyển sang chọn loại bút tương đối dài. Điểm này khiến tôi rất nghi hoặc, tôi không có cách nào xác định được quy tắc lựa chọn bút chì của anh là gì cũng không làm sao để hiểu được mục đích thực sự của anh. Mãi cho tới khi Tiểu Thuận bị người khác giết hại, một cây bút chì nguyên vẹn và hoàn chỉnh chọc thẳng vào mắt cậu ta. Có điều, tại sao cây bút vốn đã không còn tồn tại giờ lại xuất hiện? Không đúng, đó không thể là cùng một cây bút được! Khi tôi phát hiện ra điều này và hiểu rõ mối quan hệ giữa hai cây bút chì đó, tôi mới có lời giải đáp cho toàn bộ màn kịch chọn bút chì do anh dựng nên.

Đứng trước những phân tích bóc tách đến từng chi tiết của Đỗ Minh Cường, Hàng Văn Trị đã hoàn toàn không có sức sức phản bác lại nữa. Vậy là trong cái tầng hầm yên lặng tăm tối này, màn kịch mà bốn người đàn ông đang cùng diễn hóa ra lại là một màn độc diễn của riêng Đỗ Minh Cường mà thôi.

Rồi hắn tiếp tục nói: "Mỗi sáng khi anh chọn bút chì thực ra chính là lúc anh đang thực hiện công việc hoán đổi, cụ thể là đổi một cái đầu bút nhỏ hết cỡ thành một cây bút hoàn chỉnh. Lúc trước tôi từng nói anh lấy trộm bút của Hắc Tử và còn gọt nó thành đầu bút chì dài có 2 xentimét. Đầu bút nhỏ như vậy rất dễ dàng qua mắt được cả đợt khám xét lớn của quản giáo trại giam. Trong ngày đầu tiên của kế hoạch hoán đổi, anh cần có được một cây bút dài 4 xentimét. Tới khi kết thúc công việc, anh trả lại đầu mút dài 2 xentimét kia vào chỗ cũ và giữ lại cái bút dài 4 xentimét. Bởi trong quá trình làm việc, dù độ dài hai cây bút có bị hao bớt đi cũng là chuyện dễ hiểu nên chẳng ai nghi ngờ gì trước hành động hoán đổi của anh cả. Mà khả năng đo lường và vẽ vời lại là nghề của anh rồi nên cây bút anh giữ lại trên thực tế cũng chẳng hao đi là mấy. Thế là cái đầu bút anh giấu kín đã từ 2 xentimét mọc dài gần 4 xentimét. Trùng hợp hơn cả là "bánh màn thầu" cũng vô tình phối hợp với anh: hôm anh cắn đến hỏng cả cây bút cũ "bánh màn thầu" cố tình phát cho anh cây bút ngắn nhất nhằm trừng phạt và gây khó dễ cho anh có điều không ngờ là việc này lại vừa khớp với ý định của anh. Nếu lúc đó hắn đưa cho anh một cây bút chì dài thì kế hoạch của anh sẽ phải chậm đi một thời gian.

Công việc tiếp theo thì rất đơn giản rồi: anh chỉ cần tiến hành bào và đẽo gọt thôi. Mỗi ngày sáng chiều hai lần, mỗi lần 2 xentimét, thế là cái đầu bút chì của anh giấu cứ tự mọc dài ra như vậy. Tiểu Thuận và Hắc Tửbị nhốt trong phòng kín tất cả là 10 ngày, thời gian mười ngày này đủ để cho cái đầu bút mọc dài ra thành cây bút chì hoàn chỉnh. Sau khi công tắc hoán đổi của anh hoàn tất, anh liền lén mang cây bút chì dài đó về phòng giam và giấu vào trong bệ xzí nhà vệ sinh. Một mặt để dùng bất cứ lúc nào, mặt khác để cho bút chì bị nhiễm mùi phân với nước tiểu, như vậy sẽ tiện cho việc đổ tội lên đầu Hắc Tửsau khi án mạng xảy ra.

Sau khi im lặng rất lâu cuối cùng Hàng Văn Trị cũng tìm được cơ hội phản công Lúc này anh ta mới cất tiếng nói với giọng khàn và mẹ tôi đổ tội gì cho hết tử kia chứ hắc tử căm hận tiểu Thuận đến tận xương tủy nên đã đương nhiên là muốn giết cậu ta rồi tôi có lý do gì mà giết tiểu Thuận quan hệ giữa tôi và tiểu thuận còn rất tốt là đằng khác cơ mà

Minh Cường cười và hỏi vặn lại vậy Tại sao tiểu Thuận lại có quan hệ tốt với anh đến vậy?

Hành Văn Trị lúc này há miệng mắc quai có vẻ như sự tình không dễ nói rõ ra vậy anh Bình và a sơn đều nhìn Đỗ Minh Cường bụng nghĩ thầm quan hệ giữa tiểu Thuận và thằng mắt kiếng tốt chẳng phải đều do mày sao tối hôm đó chính mày đã vạch trần gốc gác của những người khác trong phòng gian ra một lượt rõ ràng là muốn bênh vực thằng mắt kiếng tiểu Thuận trước giờ toàn dở gió chiều nào che chiều ấy sau đó nó lại cố tình thân cận với mày và thằng mắt kiếng chẳng qua vì muốn lên mặt với khác tử thôi hai thằng Hắc Tử với Tiểu Thuận kết oán với nhau chẳng phải bắt đầu từ vụ đó hay sao?

Thế nhưng, những lời nói tiếp theo của Đỗ Minh Cường lại hoàn toàn nằm ngoài phán đoán của anh Bình và A Sơn: "Nếu không phải vì Tiểu Thuận có quan hệ tốt với anh thì cậu ta cũng chẳng phải chết. Hi, ở trong cái phòng giam này, thực ra Tiểu Thuận mới là người không đáng chết nhất..." Đỗ Minh Cường hơi nheo mắt như có chút xót thương, sau đó hắn lại nói tiếp với giọng kể như đang hồi tưởng lại chuyện cũ: "Đêm hôm ấy, Hắc Tử kích động mọi người trừng trị Tiểu Thuận. Khi Tiểu Thuận bị chọc tới mức không thể nhẫn nhịn nổi nữa cậu ta bèn cầu cứu anh, lúc đó cậu ta có nói một câu. Hì hì, câu nói ấy không bình thường chút nào.

Anh Bình nghe tới đây thì hơi đờ người ra vì chi tiết Đỗ Minh Cường nhắc tới này, y vẫn còn nhớ rất rõ ràng. Câu mà Tiểu Thuận nói lúc đó là "anh Trị, em dạo này đối xử với anh rất chu đáo. Anh ít nhiều cũng nói đỡ cho em mấy câu, anh Bình có thể nể mặt anh....", khi đó anh Bình nghe xong thì đột nhiên nổi giận đùng đùng, y vung tay cho Tiểu Thuận một cú bạt tai như mạnh như trời giáng.

Đỗ Minh Cường thấy vẻ mặt anh Bình lúc này có chút thay đổi, bèn nói về phía đối phương: "Anh Bình, chắc lúc đó anh lại tức lắm đấy nhỉ? Chắc chắn là anh sẽ nghĩ: Ông mày ở phòng giam này nói một không có kẻ khác dám nói hai, mày dựa vào cái gì mà tao phải nể mặt thằng nhãi Hàng Văn Trị kia chứ. Nhưng tại sao anh không thử nghĩ xem Tiểu Thuận sao bỗng dưng lại nói những lời như vậy kia chứ?"

Anh Bình như tỉnh ngộ. Y trợn trừng mắt lên "u, u" mấy tiếng rất muốn chửi nhưng không thể mở miệng ra được. Mẹ nó chứ thằng Mắt Kiếng khốn nạn. Hóa ra Tiểu Thuận sớm đã biết được thân phận thực sự của mày rồi.

Đỗ Minh Cường cũng không để ý đến anh Bình nữa mà tiếp tục nói với Hàng Văn Trị: "Sau khi Tiểu Thuận nói câu ấy xong, anh vội vội vàng vàng đứng dậy nhét giẻ vào miệng cậu ta. Hành động đó của anh thực sự quá lộ liễu khiến cho tôi không thể nào không sinh nghi được. Kể từ giờ phút đó, tôi có thể xác định được anh có thân phận không hề bình thường chút nào. Có điều ngay từ đầu Tiểu Thuận chắc chắn cũng không biết thân phận của anh nên mới dám bắt nạt anh như vậy. Thế là tôi bắt đầu thử nhớ lại xem thái độ của Tiểu Thuận thay đổi như vậy là từ khi nào? Tôi nhớ ra ngày đầu tiên Tiểu Thuận gọi anh là "anh Trị". Đó là một buổi trưa thứ bảy, hôm ấy tôi, anh và cả Tiểu Thuận chúng ta đều có bạn bè đến thăm tù. Hai chúng ta về trước rồi ngồi ở sân vận động nói chuyện. Sau đó, Tiểu Thuận cũng mon men đến và một mực kết thân. Cậu ta làm tôi chán ngấy nên tôi mới kiếm cớ đi khỏi đó. Nhưng anh thì bị Tiểu Thuận kéo ra nói chuyện rất lâu. Tôi đứng từ xa nhìn thấy thái độ của anh với Tiểu Thuận, mới đầu tôi cũng thấy hơi phản cảm nhưng rồi lại nhanh chóng chấp nhận điều đó. Khi ấy, tôi chỉ cảm thấy khả năng nịnh hót của Tiểu Thuận quá đỉnh, nhưng giờ nghĩ lại cuối cùng tôi cũng hiểu ra: chính lúc ấy Tiểu Thuận bắt đầu biết được thân phận của anh, còn anh vì muốn giữ bí mật nên đành dỗ dành cậu ta, thậm chí ngay ngày hôm đó anh ta còn ra mặt giúp Tiểu Thuận đánh một trận với Hắc Tử. Từ đó, Tiểu Thuận như ôm được cây lớn, cậu ta ngày càng không coi Hắc Tử ra gì nữa.

Nhưng đối với anh mà nói, việc này quả thực không ổn vì để cho tiểu Thuận giữ bí mật này thì cũng nguy hiểm chẳng khác nào để cho một đứa trẻ trông coi một quả bom hẹn giờ vậy. Tên tiểu tử đó quá là sốc nổi, lúc nào cũng chỉ biết sinh chuyện thị phi. Với cái đầu ấu trĩ của cậu ta thì đúng là chỉ muốn lập tức tuyên bố cho cả khu trại giam này biết: Mắt Kiếng là một nhân vật lớn, tôi là thằng em thân cận với anh ấy! Vào cái đêm hôm xảy ra án mạng sự nhẫn nại của tiểu thuận với đám người hát tử quả thật đã đi tới đỉnh điểm. Cậu ta bất cứ lúc nào cũng có khả năng sẽ làm cho thân phận của anh bị bại lộ. Đây chẳng phải là lý do anh giết tiểu Thuận sao?"

Hàng Văn Trị không biết nói gì hơn đành cười một cách khổ sở. Bởi tất cả quả thực đều giống như Đỗ Minh Cường phân tích. Anh ta dùng giẻ bịt miệng Tiểu Thuận trước, sau đó giết chết cậu ta đều vì lý do này. Lúc đó Hàng Văn Trị nghĩ rằng kế hoạch mưu sát Đỗ Minh Cường của mình đang đi đúng quỹ đạo, nhưng tới khi Tiểu Thuận trót lỡ miệng để lộ ra điều gì thì tất cả công sức bấy lâu coi như bỏ đi hết. Bởi vậy, anh ta đánh liều một phen. Chỉ tiếc là lần mạo hiểm đó cuối cùng vẫn trở thành nước cờ thất bại nhất khiến cho cả kế hoạch bị sụp đổ.

Đỗ Minh Cường đưa tay búng búng lên mặt Hàng Văn Trị và nói: "Anh vừa có dụng cụ gây án vừa có động cơ gây án. Để xem giờ anh còn bào chữa được gì cho vụ giết tiểu Thuận nữa hay không?"

Hàng Văn Trị chỉ cười khi một tiếng. Anh ta nhìn thẳng vào Đỗ Minh Cường vẻ mặt giờ đã không còn một chút che giấu nào nữa, ánh mắt căm hận gần như sắp toé ra lửa vậy.

Nhưng Đỗ Minh Cường cũng nhìn thẳng vào Hàng Văn Trị không hề sợ hãi. Hắn vẫn còn một việc muốn hỏi đối phương: "Nhưng có một điểm, nếu chỉ dựa vào sức tưởng tượng của tôi thì không thể có được đáp án. Tiểu Thuận làm sao mà biết được thân phận thật sự của anh kia chứ? Hôm đó, cậu ta được nói chuyện với người thân tới thăm tù ngay sau anh, tôi chỉ đoán được là cậu ta đã nhìn thấy gì. Nhưng cụ thể là thấy gì tôi không biết? Nói tôi nghe xem nào?"

Hàng Văn Trị thở hắt ra. Vừa nhắc tới chuyện này anh ta đã thấy thiểu não vô cùng. Hôm đó, việc anh ta có người tới thăm hoàn toàn do A Hoa sắp đặt, mục đích để dò la tình hình sau khi anh ta vào tù ra sao. Để đảm bảo giữ bí mật A Hoa không trực tiếp lộ diện mà chỉ sai trợ thủ đắc lực của mình là Mã Lượng tới gặp Hàng Văn Trị. Theo chế độ của nhà tù, khi một phạm nhân đang tiếp người thân thì phạm nhân phía sau không được phép vào phòng thăm gặp. Nhưng sự tình hôm ấy lại vô cùng trùng hợp: đúng lúc Tiểu Thuận đang đứng bên ngoài tòa nhà thăm gặp, có một viên quản giáo phải bê ghế vào trong tòa nhà, trông thấy Tiểu Thuận, anh ta như vớ được kẻ làm khổ sai vậy. Lúc Tiểu Thuận bê ghế đi ngang qua cửa sổ của phòng thăm gặp, cậu ta vô tình lướt qua cửa sổ đó thì thấy Mã Lượng gọi Hàng Văn Trị là "anh Trị" với thái độ rất cung kính lễ phép. Càng trùng hợp hơn là trước khi vào tù Tiểu Thuận cũng lăn lộn giang hồ không ít. Tất cả các đại ca máu mặt trên địa bàn chỗ cậu ta đều là tay chân dưới quyền Mã Lượng nên Tiểu Thuận biết người này. Mà cậu ta còn biết mã lượng là tay chân của A Hoa nên đương nhiên trong mắt cậu ta, đây đã là một nhân vật đáng gờm rồi. Vậy mà một nhân vật tầm cỡ như thế lại gọi Hàng Văn Trị là "anh Trị" bảo sao Tiểu Thuận không bị kích động cho được. Từ đó, Tiểu Thuận liền bám chặt lấy Hàng Văn Trị rồi không ngừng ra oai đắc trí. Bởi vậy đến lúc bắt buộc, Hàng Văn Trị không thể không giết cậu ta để diệt khẩu.

Điều này Hàng Văn Trị không có tâm trạng đâu mà kể cho Đỗ Minh Cường nghe. Thấy đối phương hỏi vậy anh ta bèn nhổ một bãi nước bọt vào mặt đối phương thay cho đáp án.

Đỗ Minh Cường không hề tức giận mà chỉ xé một miếng ga giường ra lau trán rồi nói: "Anh không muốn nói thì thôi. Dù gì chuyện này cũng chẳng quan trọng. Mấu chốt đó là tôi đã đoán ra được thân phận của anh từ những manh mối đã biết. Địa vị giang hồ của anh không thấp, lại biết rõ chân tướng cái chết của Đặng Hoa, bởi thế anh chắc chắn là người của Đặng Hoa".

P/S: Mình xin phép nghỉ cuối tuần nhé! Chúc cả nhà cuối tuần vui vẻ!