← Quay lại trang sách

Chương 11.11

Lúc này, giọng Hàng Văn Trị vang lên khàn khàn nhưng chứa đầy lửa hận, nghe rất ghê rợn: "Không sai! tao đến để báo thù cho Đặng tổng! Dù có tan xương nát thịt tao cũng phải cùng chết với mày!"

Trong khi đó, Đỗ Minh Cường chỉ cười và đáp: "Bởi thế nên anh mới cố tình vào tù, tìm cách tiếp cận với tôi, sau đó sẽ kích động tôi vượt ngục rồi tạo một cái bẫy để tôi tự chui đầu vào phải vậy không? Tiếc là ngay từ đầu tôi lại không chịu dính vào cái bẫy của anh.Cho nên anh lại chuẩn bị phương án hai.Cây bút chì anh mất công chuẩn bị thực ra định dùng cho tôi phải không? Nhưng chưa chờ anh ra tay tôi đã chủ động đồng ý vượt ngục.Tôi đồng ý như thế thì anh sẽ nghĩ là không cần thiết phải mạo hiểm đi hành thích tôi.Không may cho Tiểu Thuận là cậu ta lại đi nói lung tung đúng lúc này,vậy là anh bèn dùng cây bút chì ấy để xử lý cậu ta.Còn kế hoạch đổ oan cho Hắc Tử thì anh đã sớm chuẩn bị từ trước rồi nên mới có thể thực hiện thuận lợi tới vậy"

Nghe vậy, Hàng Văn Trị có phần hối hận: nếu sớm biết đã bị đối phương phát hiện ra, anh ta thực sự nên dùng cây bút kia chọc trực tiếp vào mắt Đỗ Minh Cường mới phải.Nhưng đây cũng chỉ là tưởng tượng hiện giờ, chứ anh ta biết, dựa vào thực lực của mình thì khả năng thành tích đối phương thành công quả thực là quá nhỏ.

Hàng Văn Trị không như không nhẫn nhịn những lời nói tự đắc của Đỗ Minh Cường thêm được nữa, anh ta nói: "Đủ rồi! Nói nhiều câu phí lời thế làm gì? Rồi anh ta đưa ngang cổ ra nói tiếp: "Mày muốn giết tao thì mau ra tay đi".

Đỗ Minh Cường nhíu mày hỏi lại: "Sao anh biết là tôi sẽ giết anh?"

Hàng Văn Trị đột nhiên cười, thái độ có phần khủng khiếp:"Tốt nhất là mày giết tao đi. Nếu hôm nay mày không giết tao rồi sẽ có một ngày tao sẽ giết mày!"

Đỗ Minh Cường lắc đầu đáp:"Anh nghĩ rằng tôi giết anh rồi thì sẽ phải chết cùng anh sao?"

Lòng Hàng Văn Trị bỗng nguội lạnh, vì đây chính là ý đồ kích thích đối phương giết mình của anh ta: chỉ cần đỗ Minh Cường giết mình thì dù hắn có thoát khỏi tay súng của Trương Hải Phòng cũng không thể thoát được tội giết người: có lẽ đây chính là cơ hội cuối cùng để hai người cùng chết.Nhưng vừa mới mở lời thách thức ý đồ của Hàng Văn Trị đã bị đối phương nhìn rõ. Anh ta cảm thấy mình giống như một thằng hề vậy vừa buồn cười vừa đáng thương.

Đỗ Minh Cường lại tiếp tục gặng hỏi:"Tôi đã biết được toàn bộ âm mưu của anh từ lâu rồi. Vậy anh cho rằng tại sao tôi còn theo anh tới tận nơi này?"

Anh Bình và A Sơn đang nằm dưới đất cũng phải quay cả người về phía Đỗ Minh Cường, rõ ràng là bọn họ cũng rất phẫn nộ trước vấn đề này. Đúng thế, mày đã biết trước kế hoạch vượt ngục này chỉ là một cái bẫy vậy thì tại sao còn lôi tất cả mọi người vào? Giờ rơi vào tình cảnh này rồi thì có ai được lợi lộc gì đâu? Lẽ nào nó định bán đứng mấy người họ để lập công mà được giảm án tù?

Hàng Văn Trị biết mục đích của Đỗ Minh Cường không hề đơn giản như vậy. Sau khi im lặng một hồi, anh ta hỏi lại với giọng tuyệt vọng:"Mày định tự vượt ngục hay sao?"

Đỗ Minh Cường cười và đáp với giọng chế giễu:"Anh cũng không đến nỗi quá ngốc nhỉ. Tôi chỉ đang lợi dụng anh. Tôi cần đưa tôi đưa anh tới đây."

Tâm trạng Hàng Văn Trị như rơi xuống vực sâu lạnh giá không nhìn thấy đáy, giống như ngọn núi băng bị lở vậy. Không những không hoàn thành được kế phục thù mà ngược lại, anh ta còn trở thành quân cờ giúp kẻ thù có được tự do. Dù thế nào đi nữa, cục diện này cũng khiến cho anh ta khó mà chấp nhận được.Nỗi căm phẫn và bị thương như đang va đập trong cơ thể anh ta, muốn bứt ra nhưng lại bị kìm chặt bởi dây trói, muốn gào thét nhưng cổ họng đau như thiêu như đốt, cuối cùng anh ta chỉ có thể nói với giọng khàn đặc:"Không thể nào! Mày không thể ra khỏi đây được! Vốn dĩ chẳng có kế hoạch vượt ngục nào có thể thực hiện được cả".

Đỗ Minh Cường mỉm cười nhìn Hàng Văn Trị, dù không nói gì nhưng nụ cười của hắn chứa đầy tự tin.

Hàng Văn Trị hỏi tiếp: "Làm sao mà mày thoát được ra khỏi đây? Cứ cho là mày có thể khử được Trương Hải Phong đang phục sẵn trên nóc nhà đi, nhưng cái cán cờ vốn không thể tháo xuống được, vượt ngục kiểu đánh đu cái nỗi gì, hoàn toàn đều do tao tự bịa ra cả đấy! Mày làm sao mà thoát ra được?Sao mà thoát ra được?", càng nói Hàng Văn Trị càng bị kích động hơn, tâm trạng anh ta như phát điên lên vậy.

Đợi anh ta gào thét xong, Đỗ Minh Cường mới nhún vai và nói: "Tôi sẽ không đi nối nóc nhà đâu, tôi có kế hoạch của mình".

"Mày thì có kế hoạch gì được? Mày nói láo! Mày khoác lác! Mày không thể nào thoát ra khỏi đây được. Mày sẽ bị lính gác đánh chết. Thế cũng đỡ phiền tao phải ra tay! Hahaha!"Nói tới đây Hàng Văn Trị như muốn cười phá lên nhưng vì cổ họng bị thương không gắng gượng được, nên tiếng cười của anh ta nghe như tiếng khóc vậy.

Nhưng Đỗ Minh Cường lại nhắc lại lần nữa: "Tôi có kế hoạch riêng kế hoạch thực sự có thể thực hiện được".

"Mày cứ nói láo đi! Cả cái nhà tù này trước giờ chưa có ai vượt ngục thành công cả, mày nghĩ mày là ai cơ chứ? Hàng Văn Trị liếc nhìn Đỗ Minh Cường sát mặt hiện lên vẻ khinh thường: " Mày tưởng mày thắng rồi ư?Thực ra kết cục của mày sẽ còn thảm hại hơn bọn tao rất nhiều".

Đỗ Minh Cường thì ngược lại không tức giận cũng chẳng nóng vội, hắn chỉ nhếch miệng nói: "Anh đang muốn moi thông tin đúng không? Anh muốn kích tôi nói hết kế hoạch đó ra chứ gì?"

Đến đây thì Hàng Văn Trị hoàn toàn bái phục, anh ta biết rằng không thể nào giỏi trò gì trước mặt kẻ thù này được. Thế là anh ta bèn dùng cách ngược lại để thách thức đối phương, chuyện đã vậy rồi thì cứ mặc xem tình hình sau đó sẽ tiếp diễn thế nào. Hàng Văn Trị nhìn chằm chằm vào mắt đối phương và nói với giọng chậm rãi:"Đúng. Tao đang khích mày đấy, mày có dám nói không?"

Xét từ góc độ tâm lý, người bình thường sẽ không nói ra kế hoạch của mình cho kẻ thù của mình tận xương tủy, vì như vậy không những nguy hiểm mà còn không cần thiết. Nhưng Hàng Văn Trị biết Đỗ Minh Cường không phải là người thường.Về lý mà nói, nếu đã lên kế hoạch rồi thì hành động càng nhanh càng tốt. Vậy mà Đỗ Minh Cường đã ở đây thao thao bất tuyệt mất gần 20 phút rồi. Điều đó chứng tỏ hắn mắc bệnh khoe khoang rất là nặng.Hắn thích chơi trò mèo vờn chuột, muốn đùa nghịch dày vò con mồi của mình, thích tận hưởng cái cảm giác được con mồi sùng bái, kính nể. Khi ta tỏ thái độ khinh thường hắn, mặc dù biết ta có ý đồ khác nhưng hắn vẫn sẽ không nhịn được mà nói ra chân tướng. Bởi hắn quá tự tin nhắn cho rằng mình có khả năng thao túng tất cả mọi thứ.

Rất nhiều kẻ mạnh cũng bởi quá tự tin mới tự đẩy mình xuống vũng bùn. Dường như đây là số phận chung cho kẻ mạnh. Những kẻ mạnh hơn thế thì càng khó thoát ra khỏi vết xe đổ ấy.

Hàng văn Trị đang chờ đợi Đỗ Minh Cường phạm phải sai lầm giống như vậy. Chỉ cần đối phương nói cho mình biết kế hoạch vượt ngục như thế nào thì anh ta sẽ có thể tìm cơ hội để phá hủy kế hoạch đó, biết đâu lúc tuyệt vọng nhất lại có thể lật ngược được thế cờ. Vì dù sao vượt ngục vốn đã là hành động mang tính rủi ro và có biến số lớn nên không chịu được bất cứ tác động nào từ bên ngoài.

Dưới ánh nhìn khơi gợi của Hàng Văn Trị, quả nhiên Đỗ Minh Cường đã mở lời: "Tôi sẽ ngồi xe của sư phụ Thiệu để ra thoát ra ngoài. Anh cũng biết là xe của sư phụ Thiệu luôn chờ tôi ở văn phòng kia mà".

Hàng Văn Trị cười nhạt: "Xe của sư phụ Thiệu? Mày đúng là nghĩ mọi việc quá lạc quan. Tất cả xe cộ ra vào nhà tù đều được quét qua thiết bị hồng ngoại đo nhiệt lượng. Mày muốn thoát khỏi đó ư? Chừ phi mày là người chết không có nhiệt độ cơ thể".

Đỗ Minh Cường kiên nhẫn giải thích cho đối phương hiểu: "đương nhiên là tôi có nhiệt độ cơ thể rồi, nhưng tôi có thể nghĩ cách để che đậy. Tôi đã dặn sư phụ Thiệu hàn một cái tủ sắt ở dưới máy nổ trong đầu xe, tôi chui vào trong đó sẽ có thể lợi dụng nhiệt lượng ở máy nổ phát ra để ẩn đi nhiệt độ cơ thể mình. Máy quét nhiệt lượng sẽ không thể phát hiện ra tôi được.

Hàng Văn Trị gây người, phương án vượt ngục này anh ta chưa từng nghĩ tới nhưng ít nhất nghe có vẻ kế hoạch này khả thi. Đồng thời Hàng Văn Trị cũng thầm trách khả năng quan sát của mình chưa đủ. Phải biết là, Đỗ Minh Cường đã thân cận với sư phụ Thiệu từ lâu và hắn chưa từng để người thứ ba xen vào mối quan hệ của họ nên nếu là người nhạy bén tất sẽ cảnh giác: tay này rất có thể sẽ là kế hoạch khác với sư phụ Thiệu.

Nhắc tới kế hoạch của mình, dường như Đỗ Minh Cường cũng cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu hơn được hắn nói được, hắn nói: " Tôi phải đi rồi!". Hắn đứng dậy rồi chậm chạp chống tay vào lưng và tự lẩm bẩm nói: "Chắc là xe cuả sư phụ Thiệu giờ cũng đủ nóng rồi đây".

Hàng Văn Trị đột nhiên hiểu ra tại sao đối phương lại ở đây khua môi múa mép lâu như vậy: Kế hoạch của hắn là phải lợi dụng sức nóng ở máy phát của xe ô tô để giấu nhiệt lượng cơ thể mình. Mà quá trình từ khi nổ máy cho tới khi nhiệt độ máy phát lên cao cần một khoảng thời gian. Đỗ Minh Cường đang chờ đợi thời gian đó. Có thể đoán được rằng lúc trước chắc chắn sư phụ Thiệu đã ngồi trong xe và quan sát động tĩnh ở tòa nhà văn phòng. Khi nhìn thấy Đỗ Minh Cường chui xuống lòng đất, ông ta liền nổ máy để tăng nhiệt. Trước khi nhiệt độ đạt yêu cầu, Đỗ Minh Cường vẫn cố tình trốn ở tầng hầm dưới lòng đất bởi ở đây không có ai quấy nhiễu mà cũng là nơi an toàn nhất.

Giờ là lúc Đỗ Minh Cường chuẩn bị xuất phát. Hàng Văn Trị càng thêm rối trí, áp lực quá lớn khiến anh ta không ngừng động não: đã biết được kế hoạch của đối phương rồi thì trong tình thế cấp bách như thế này anh ta bắt buộc phải nhanh chóng nghĩ cách phá hỏng kế hoạch của hắn mới được.

Đỗ Minh Cường chống lưng xong liền vặn mình cho gân cốt hoạt động một lát. Hắn thấy Hàng Văn Trị đang chau mày suy tư liền nói: "Anh không cần phải mất công nghĩ cách làm gì, tôi đã dám nói toàn bộ bí mật cho anh biết thì đương nhiên là tôi đã nắm chắc phần thắng trong tay. Các người không thể nào phá hỏng kế hoạch của tôi được đâu, vì các người đều có tội giờ là lúc các người phải nhận lấy hình phạt tù tôi".

Sau khi Đỗ Minh Cường nói, thần thái và ngữ khí của hắn xuất hiện một sự thay đổi kỳ diệu. Cái cảm giác đùa cợt kia đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng không có bất cứ biểu hiện gì. Anh Bình và hai người kia lần đầu tiên nhìn thấy khí chất này toát ra từ Đỗ Minh Cường. Người đó đứng trước mặt bọn họ, cách nhau không quá nửa bước chân vậy mà giống như đang đứng ở trên cao, nơi mà người khác không tài nào với tới được. Người đó như đang nhìn xuống chúng sinh khắp thế gian, hơn nữa là đang theo dõi những tội ác đang ẩn mình trong chúng sinh trần thế.