← Quay lại trang sách

Chương 12.8

Mộ Kiếm Vân không nói gì thêm cô chỉ chăm chú nhìn La Phi như thể nắm bắt được từng nhịp sóng cảm xúc của anh. Một lúc sau, cô đưa bàn tay phải đang để trên mặt bàn dần dần tới gần La Phi. Khi sắp chạm vào cánh tay anh, bàn tay ấy bỗng dừng lại, đồng thời để lộ lòng bàn tay trắng nõn như đang chờ đợi điều gì.

La Phi chần chừ giây lát, cuối cùng anh cũng đưa tay phải của mình ra nắm lấy bàn tay cô. Mộ Kiếm Vân khẽ cười, cô hơi nâng tay lên đón nhận. Hai bàn tay ấy nắm chặt lại với nhau.

Mấy phút liền hai người không nói gì. Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi, anh lại nhìn vào hai bàn tay đang nắm chặt nhau. ánh mắt Mộ Kiếm Vân tĩnh lặng như mây trắng phải lòng La Phi thì lại đang dâng trào cảm xúc như sóng biển.

Cuối cùng Mộ Kiếm Vân chủ động rút tay về đồng thời cười và nhắc La Phi: "Đây là nơi công cộng lúc nào cũng có người lui tới".

La Phi cũng cười, anh ngước mắt lên nhìn Mộ Kiếm Vân với vẻ rất tự nhiên và thân mật chưa từng có. Nhưng sắc mặt anh rất nhanh, nghiêm túc trở lại, anh nói:"Tôi không phủ nhận em là một chuyên gia tâm lý xuất sắc. Nhưng dù sao em cũng là phụ nữ".

Mộ Kiếm Vân biết La Phi còn muốn nói tiếp lên chỉ "Ồ?" một tiếng và tỏ vẻ như đang rửa tai lắng nghe vậy.

La Phi nói: "Phụ nữ tin rằng tình yêu có thể làm thay đổi được mọi thứ. Còn đàn ông đều hiểu rằng có những thứ vĩnh viễn không thể nào thay đổi được.

Mộ Kiếm Vân không hiểu La Phi muốn ám chỉ điều gì bèn hỏi lại: "Anh có ý gì?", cô nhất thời trở nên căng thẳng hơn.

La Phi nói rất nghiêm túc: "Eumenides sẽ không dừng tay đâu. Cho nên, kết cục lý tưởng mà em nghĩ ra sẽ không thể nào xảy ra được".

Hóa ra suy nghĩ của La Phi Lại trở về với việc thảo luận vụ án. Mộ Kiếm Vân nghe thấy nhẹ cả người, cô cũng bắt kịp dòng suy nghĩ của anh và hỏi: "Tại sao?"

La Phi không trả lời trực tiếp mà chỉ hỏi cô: "Em cho rằng tôi có dừng việc truy bắt tội phạm lại không?"

Mộ Kiếm Vân đáp: "Không. Từ giờ phút anh bước chân vào trường cảnh sát việc đó đã trở thành sứ mệnh của anh theo đuổi cả cuộc đời".

Nghe vậy La Phi liền nói: "Eumenides cũng sẽ không từ bỏ. Hắn từng chần chừ do dự nhưng khi hắn nhấc kiếm lên một lần nữa, có nghĩa là hắn sẽ không bao giờ dừng tay. Đây không chỉ là điều hắn muốn theo đuổi mà còn là vận mệnh của hắn".

Mộ Kiếm Vân hơi bĩu môi nói: "Thế thì hắn còn nhớ tới cô gái ấy làm gì kia chứ? Một mặt không thể dừng tay giết người được, mặt khác vẫn còn sợi dây tình cảm không thể cắt đứt nổi. Như vậy chẳng khác nào đang nhảy múa trên đầu lưỡi kiếm, hắn cách diệt vong không còn bao xa nữa rồi".

Nói vòng vo mãi dường như họ lại quay trở về điểm xuất phát. La Phi nếu đã không tin Eumenides sẽ dừng tay, vậy thì việc hắn vẫn luôn đau đáu về cô gái Trịnh Giai kia là một thứ hành vi không lý trí. Hành vi đó rõ ràng là mâu thuẫn với tính cách phán đoán và khả năng khống khống chế tình huống của Eumenides.

Việc phân tích động cơ vượt ngục của Eumenides, về mặt logic có vẻ như không hề phức tạp nhưng lại luôn có chỗ nào đó vẫn còn khúc mắc. Vậy vấn đề rốt cuộc là ở đâu? La Phi và Mộ Kiếm Vân đều không tài nào hiểu được.

Lúc này, La Phi mới như nhớ ra điều gì. Anh nhìn đồng hồ đeo tay sau đó nói với giọng hơi áy náy: "Sắp 2 giờ rồi, chúng ta kiếm chỗ nào đó ăn trưa đi".

Mộ Kiếm Vân đồng ý đáp: "Được thôi", nhưng cô lại cảm thấy có chút kỳ quái lên liền hỏi La Phi "Sao anh không vội gì vậy?"

Bởi từ sau khi biết tin Eumenides vượt ngục, La Phi vẫn luôn nóng ruột lùng sục tìm kiếm nguyên nhân vượt ngục của hắn. Khoảng thời gian ấy đừng nói là ăn cơm, đến ngụm nước anh cũng chẳng buồn uống. Giờ coi như có được chút thông tin quan trọng từ phía A Hoa, về lý mà nói đáng nhẽ anh phải lập tức triển khai hành động mới đúng, nhưng ngược lại, La Phi giống như đang ngồi yên chờ cá mắc câu vậy. Anh không những không vội vã mà còn tính cả tới việc ăn cơm trưa, chẳng trách Mộ Kiếm Vân khó hiểu.

La Phi cười và hỏi lại cô: "Nóng vội cũng chẳng có tác dụng gì. Em thấy giờ chúng ta có thể làm gì đây?"

Mộ Kiếm Vân suy nghĩ và nói:"Ttrước tiên cần phải cho người theo dõi sát sao Trịnh Giai đã". Đây dường như là hướng hành động duy nhất lúc này: Nếu đã biết Eumenides vượt ngục là vì muốn được gặp lại cô gái ấy, thì chỉ cần theo sát Trịnh Giai chẳng phải chính là đang theo dõi Eumenides sao? Thấy La Phi đúng là không nóng vội gì hết, Mộ Kiếm Vân như hiểu ra điều gì bèn hỏi: "Có phải anh đã sắp xếp ổn thỏa từ trước rồi không?"

La Phi lắc đầu đáp: "Không!", anh không có vẻ như đang cố tình đùa cợt cô.

Mộ Kiếm Vân nghe vậy thì giục anh: "Vậy anh hãy sắp xếp ngay đi. Vội cơm nước làm gì? Lỡ chẳng may hắn tới trước cảnh sát mang theo súng cướp Trịnh Giai đi thì chúng ta sẽ rất bị động đấy".

"Yên tâm đi! Hắn không nóng vội như em đâu", Vừa nói anh vừa đứng dậy rồi bảo Mộ Kiếm Vân: "đi thôi. Kiếm cái gì nhét đầy bụng đã, vừa ăn tôi vừa nói chi tiết hơn cho em biết".

Mộ Kiếm Vân cũng không có cách nào khác, cô bèn đứng dậy đi theo. Hai người họ rời khỏi trại giam rồi tìm tạm một quán nhỏ gọi 2 suất đồ ăn nhanh. Trong lúc chờ đồ ăn tới Mộ Kiếm Vân tay cầm đũa nghịch nhưng ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm vào La Phi.

La Phi cầm chén trà miễn phí trên bàn lên vừa uống vừa nói: "Em đừng vội, hiện giờ dù chúng ta có đưa Trịnh Giai tới tận tay Eumenides hắn cũng không nhận đâu".

Mộ Kiếm Vân không hiểu lắm, liền hỏi: "Tại sao?"

"Trước khi gặp Trịnh Giai hắn còn rất hiểu công việc phải chuẩn bị.Nếu không hành vi vượt ngục của hắn sẽ không có ý nghĩa gì hết". La Phi nói tới đây thì hơi ngập ngừng giây lát sau đó anh lại bắt đầu giải thích tường tận cho cô: "Em thử nghĩ xem, chờ sau khi thị lực của Trịnh Giai hoàn toàn phục hồi việc đầu tiên cô ấy phải làm là đi tìm hung thủ giết chết bố mình. Giờ tuy Eumenides ðã vượt ngục nhưng đã để lại nhiều rất nhiều ảnh tư liệu, bao gồm cả các loại ảnh chụp khi lấy thân phận là Đỗ Minh Cường và cả cả ảnh lưu trữ trong hồ sơ vụ án của bên cảnh sát nữa... Những tư liệu này mà không bị bỏ hết Eumenides sao dám gặp Trịnh Giai?''

Mộ Kiếm Vân gật đầu tỏ ý đã hiểu. Nếu sau khi Eumenides gặp Trịnh Giai, cô ấy đã tìm thấy ảnh của Đỗ Minh Cường, Vậy thì thân phận trước đó của hắn sẽ hoàn toàn bại lộ. Bởi thế, trước khi hắn tiêu hủy hết tất cả các tư liệu lúc trước về mình, hắn tuyệt nhiên không dám hành động lỗ mãng.

Sau khi làm rõ điểm này, tâm trạng gấp gáp sốt ruột của Mộ Kiếm Vân cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô bắt đầu uống cốc trà của mình, lá trà đó tuy vị hơi khác nhưng dùng để giải khát thì cũng tạm được. Sau đó, cô lại động não rồi đột nhiên nghĩ tới khả năng khác, cô liền hỏi La Phi: "Hắn không cần thiết phải hủy hết những tư liệu lúc trước chứ? Hoặc hắn có thể đi phẫu thuật chỉnh hình?"

La Phi trợn mắt giải thích: "Nếu hắn đúng là đi phẫu thuật chỉnh hình vậy thì thời gian chờ đợi của chúng ta sẽ càng dài hơn. Tôi cũng sẽ nghĩ một vài phương án đối phó với tình huống này. Có nhiều khả năng này rất nhỏ. Bởi một khi đã phẫu thuật chỉnh hình xong, tất cả thân phận hợp pháp trước kia của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy bỏ. Điều này là một tổn thất quá lớn không có cách nào bù đắp được đối với hắn".

Mộ Kiếm Vân "Ừm" một tiếng và cũng đồng ý với phân tích trên của La Phi. Eumenides có rất nhiều thân phận hợp pháp, đó đều là tấm áo phòng ngự bảo vệ hắn một cách an toàn và hiệu quả nhất. Còn việc phẫu thuật chỉnh hình cũng có nghĩa là hắn vứt bỏ tất cả các thân phận đó của mình. Như vậy sẽ khiến cho hành động từ nay về sau của hắn gặp khó khăn ngay từ bước đầu tiên. Bởi thế, nếu không tới mức vạn bất đắc dĩ Eumenides chắc chắn sẽ không thay đổi dung mạo của mình. Sau khi nghi vấn này được giải đáp, Mộ Kiếm Vân lại quay về chủ đề cũ: "Vậy chúng ta có nên theo dõi chặt lấy tư liệu đó để ngồi chờ Eumenides mắc câu không?"

La Phi đáp: "Đó cũng là một hướng. Chỉ là những tư liệu có liên quan quá nhiều và quá phức tạp, nếu muốn lưu ý hết được thì đúng là không thể nào. Nếu chỉ nhằm thẳng vào một phần tư liệu nào đó rồi ôm cây đợi thỏ thì chúng ta cũng là quá bị động..... chỉ e là còn chưa chờ được Eumenides xuất hiện thì anh em của ta đã đổ hết rồi".

Mộ Kiếm Vân cũng thấy hơi đau đầu. Vì phải biết là lúc trước mỗi lần Eumenides gửi "bản thông báo tử vong" thì cảnh sát đều thất thủ dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn và đã có mục tiêu. Hiện giờ mục tiêu lại quá nhiều, quá phức tạp, thời gian còn không xác định thì việc theo chặt dữ liệu của hắn đâu có dễ dàng gì?

La Phi lại nói: "Thế nên chúng ta không thể nóng vội được mà phải tìm cách dắt mũi hắn đi".

Mộ Kiếm Vân gõ đũa lên cốc trà tỏ ý hối thúc: "Được rồi anh đừng vòng vo tam quốc nữa đi, có chủ ý gì thì mau nói ra xem nào".

La Phi cười ái ngại. Trước khi đi thẳng vào vấn đề chính anh vẫn phải phân tích một lượt cho cô hiểu để làm bước đệm. Anh vừa nghĩ vừa nói: "Thực ra với tình hình trước mắt không chỉ chúng ta đang không biết phải hành động thế nào mà ngay cả Eumenides cũng khó động thủ. Bởi Đỗ Minh Cường là một thân phận hắn đã từng dùng, sau đó còn bị vào tù với cái tên đó, những tư liệu cá nhân đều đã được dùng nhiều lần. Đặc biệt giờ lại là thời đại công nghệ thông tin, có những tư liệu không chỉ có văn bản mà còn có cả bản mềm lưu trữ trong máy nên hắn muốn hủy toàn bộ tư liệu mà không để sót chút gì thì đúng là việc vô cùng khó khăn."

Mộ Kiếm Vân "ừm" một tiếng tán thành. Lúc này phục vụ quán ăn đã bê đồ ăn 2 người gọi ra, La Phi liền bảo Mộ Kiếm Vân: "Em ăn đi!" Còn mình thì vẫn cầm đũa trên tay không buồn gắt thức ăn mà chỉ tiếp tục nói: "Nếu tôi là Eumenides, tôi cũng sẽ không nóng vội. Tất nhiên, trước hết tôi vẫn phải tiêu hủy những tư liệu hiển nhiên nhất, ví dụ như hộ khẩu, hồ sơ cá nhân, ghi chép các vụ án từng thực hiện.... Sau khi tiêu hủy hết tôi vẫn sẽ không gặp Trịnh Giai vì tôi không dám khẳng định là có tư liệu là còn sót hay không. Nhưng tôi sẽ vẫn âm thầm theo sát cô ấy, thậm chí còn dùng một vài thủ đoạn kỹ thuật đặc biệt nữa. Sau khi Trịnh Giai hồi phục thị lực, cô ấy sẽ chủ động tìm kiếm những thông tin về Đỗ Minh Cường. Vì hành động của cô ấy rất quang minh chính đại, lại có thêm mối quan hệ của bố cô ấy lúc sinh thời với cảnh sát, nên việc cô ấy tìm kiếm thông tin về Đỗ Minh Cường có khi còn có hiệu quả hơn cả tôi. Nhưng, dưới sự giám sát chặt chẽ của tôi, hành động này lại trở thành mục tiêu cho tôi. Chỉ cần cô ấy phát hiện ra manh mối nào, tôi sẽ lập tức đi trước cô ấy một bước và hủy hết những manh mối đó. Cuối cùng, Trịnh Gia cũng sẽ không còn cách nào khác. Lúc này tôi mới dám gạt bỏ hết mối lo lắng đằng sau có thể tiếp cận với cô gái mà bấy lâu tôi vẫn thường nhung nhớ".

Mộ Kiếm Vân nghe La Phi nói tới đây, cô cười và ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói: "Em hiểu hướng đi của anh rồi. Như vậy, anh cũng có thể giám sát Trịnh Giai. Eumenides muốn đi trước Trịnh Giai một bước nhưng lại không thể ngờ được rằng bọ ngựa bắt ve lại gặp chim sẻ đứng đằng sau. Tới lúc đó, hẳn sẽ bị anh tóm gọn".

La Phi gật đầu đồng ý với phân tích của Mộ Kiếm Vân nhưng anh lại bổ sung thêm: "Chưa chắc tôi đã đi giám sát Trịnh Giai, tôi chỉ cần thả mồi câu là được".

Mộ Kiếm Vân lập tức hiểu ra và nói: "đúng vậy, anh có thể giữ lại hồ sơ của Đỗ Minh Cường rồi giấu vào một nơi anh sắp đặt sẵn cho Trịnh Giai có thể tìm được. Sau đó chỉ cần cho Eumenides tự chui vào ống tay áo của anh là được rồi".

Cô chớp mắt và nói với giọng than thở: "Nhưng như vậy quả là không công bằng. Cứ như sự trừng phạt dành cho Sisyphus vậy".

La Phi thấy câu nói cuối cùng của Mộ Kiếm Vân có phần khó hiểu anh bèn hỏi "hả?"

Mộ Kiếm Vân giải thích rằng: "Sisyphus cũng là một nhân vật trong thần thoại Hy Lạp. Vì xúc phạm đến các vị thần nên anh ta phải chịu sự trừng phạt: các vị thần yêu cầu anh ta phải đẩy một phiến đá khổng lồ trên đỉnh núi. Nhưng mỗi khi đẩy được phiến đá lên tới đỉnh núi, nó lại bị lăn xuống coi như công sức trước đó đi tong hết. Thế là, Sisyphus đành phải lặp đi lặp lại như vậy cứ thế tiếp diễn một việc làm không hề có ý nghĩa gì cả. Eumenides cũng sẽ rơi vào tình cảnh tương tự chứ? Vì quân cờ trong tay anh mãi mãi không dùng hết, chỉ cần hắn vẫn còn muốn tiếp cận với cô gái kia anh sẽ có thể không ngừng tạo ra những cái bẫy tương tự như thế. Hắn có lợi hại tới mấy cũng chỉ có thể đẩy một tảng đá mà cuối cùng chắc chắn sẽ lăn xuống thôi".

La Phi ngây người giây lát rồi đáp lại: "tôi thì chẳng nghĩ được nhiều như vậy đâu. Tôi chỉ cần có một cơ hội thôi thì sẽ có thể tóm được hắn".

Mộ Kiếm Vân nhún vai nói: "Nói chung đây là trò chơi do anh thiết kế ra nên hắn chơi thế nào cũng không thể giành được phần thắng. Chẳng trách anh không hề nóng vội. Đúng là anh đã dắt mũi hắn được rồi".

Nói rõ ràng mọi chuyện xong, lúc này La Phi mới động đũa gắp thức ăn. Nhưng mới ăn được mấy miếng anh lại dừng lại rồi ngẩng đầu nhìn Mộ Kiếm Vân như định nói gì đó mà không dám nói ra.

Mộ Kiếm Vân cũng ngẩng đầu lên nhìn anh, hai người họ bốn mắt nhìn nhau cô hỏi: "sao vậy? "

La Phi do dự một lát, cuối cùng anh cũng mở lời: "Thực ra hiện giờ tôi vẫn chưa nóng vội vì vẫn còn một nguyên nhân khác nữa"

Mộ Kiếm Vân chớp chớp mắt hỏi: "Tại sao?"

Tôi muốn chờ xem... " vừa nói ánh mắt anh vừa ánh lên tia nhìn dịu dàng. "Tôi muốn chờ xem, biết đâu tình cảm nam nữ thực sự có thể thay đổi được tất cả".

P/S: HẾT CHƯƠNG 12 NHÉ! CÒN 4 CHƯƠNG NỮA THÔI.