← Quay lại trang sách

Chương 13 Kế Hoạch Thâu Tóm

CHƯƠNG 13.1

Giải quyết xong bữa trưa một cách qua loa, La Phi đưa mộ kiếm vẫn quay trở lại trường cảnh sát, sau đó anh về đội cảnh sát hình sự. Doãn kiếm hình như vẫn đang đợi anh nên vừa nhìn thấy anh, cậu ta đã chạy lại nói: "Đội trưởng La, anh về rồi ạ! Giám đốc Tống vừa tìm anh".

La Phi liền hỏi: Có chuyện gì vậy?''

Doãn Kiếm đáp: "Ông ấy không nói gì cả. Ông ấy chỉ gọi mỗi một cuộc điện thoại xuống hỏi anh có ở đây không?"

"Bao lâu rồi?"

"Cũng được khoảng 10 phút rồi ạ".

"Vậy để tôi qua đó xem xem". La Phi vội vàng quay người đi về phía văn phòng của giám đốc Tống trên lầu. Tới nơi, anh thấy cửa phòng khép hờ anh liền giơ tay gõ cửa 2 lần.

"Mời vào!" người trong phòng nói vọng ra một giọng vang và đầy uy lực, đích thị đây là giọng của giám đốc Tống.

La Phi đẩy cửa đi vào, thấy giám đốc Tống đang đứng trước giá treo đổ chỉnh sửa lại quần áo của mình, có vẻ như ông có ý định ra ngoài.

La Phi tiến lên phía trước hỏi: "Giám đốc Tống sếp vừa tìm tôi ạ?"

"Đúng vậy, Tôi đã gọi điện thoại tiểu Doãn nói cậu không có ở đó".

La Phi có chút nghi hoặc: "Tại sao sếp không gọi vào số di động của tôi?"

"Tôi biết cậu đang bận điều tra vụ của Eumenides nên không muốn làm phiền cậu", Giám đốc Tống giải thích: "Cậu là đội trưởng của tổ chuyên án 4.18, ảnh hưởng của vụ án lại rất lớn, tôi không muốn cậu bị phân tâm".

La Phi gật đầu đồng ý, anh cũng cảm nhận được sự quan tâm của cấp trên đối với mình, trọng trách đè nặng lên vai có vẻ như đã nặng hơn gấp nhiều lần.

Giám đốc Tống đóng xong chiếc cúc áo cuối cùng trên bộ cảnh phục rồi quay đầu lại hỏi: "Tình hình bên cậu thế nào rồi?"

La Phi Trả lời một cách ngắn gọn: "Đã tìm ra được một vài manh mối".

"Tốt!". Nét mặt giám đốc Tống lộ ra vẻ hài lòng. Ông lại nói: "Khi nào có thời gian tôi sẽ nghe cậu báo cáo một cách chi tiết, còn bây giờ cậu cùng tôi đến trại tạm giam một chuyến".

"Trại tạm giam? Đến đó làm gì ạ?" La Phi thấy hơi băn khoăn vì anh cũng vừa từ đó về.

" Là thế này!" giám đốc Tống quay cả người lại, đối diện với La Phi và nói: "Tôi muốn tự điều tra vụ án của tập đoàn Long Vũ với Cao Đức Sâm. Công việc cụ thể sau này sẽ được đội Trị An tiếp nhận. Cậu hãy tập trung đem tất cả sức lực của mình để điều tra vụ án của Eumenides đi".

La Phi chỉ "ồ!" lên một tiếng và cũng không tỏ thái độ phản đối. Chân tướng vụ án này đã khá rõ ràng, A Hoa cũng đã khai ra tất cả rồi nên vụ án cũng chẳng có chút khó khăn nào nữa. Mặc dù Báo Đầu nhất quyết không chịu khai, nhưng việc đó cũng chẳng ảnh hưởng gì, vì chứng cứ sẽ nói lên tất cả. Dù kẻ đó có không chịu nhận tội đi chăng nữa thì hắn cũng không có cách nào thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật. Bây giờ giao lại toàn bộ vụ án này lại cho sếp La Phi hoàn toàn yên tâm, mà đúng là giờ anh cũng thực sự cần nhiều thời gian hơn nữa để tập trung đối phó với Eumenides.

"Vừa nãy tôi tìm cậu cũng vì việc này, cậu về đúng lúc đấy, nếu không chắc tôi phải tự đi tới đó". Giám đốc Tống vừa đi về phía cửa vừa gọi La Phi, "Đi thôi. Cậu cũng lên qua đó để bàn giao công việc một chút. Ở đó vẫn còn một bất ngờ lớn dành cho cậu đấy".

"Bất ngờ?" La Phi không kìm được liền gặng hỏi lại: "Là gì vậy sếp?"

Giám đốc Tống lại quanh co mãi, ông nhìn La Phi và nói: "Tới lúc đó cậu sẽ biết thôi".

La Phi vốn không phải là người lắm lời nên cậu cũng không hỏi thêm mà cứ thế đi theo lãnh đạo. Hai người ra khỏi văn phòng làm việc đã nhìn thấy xe của giám đốc Tống đang đợi sẵn ở dưới lầu. La Phi vốn định ngồi vào ghế lái phụ nhưng khi tới gần xe anh lại thấy chỗ đó đã có người ngồi rồi.

Người đó chủ động chào hỏi La Phi: "Ồ đội trưởng La, anh đã về rồi à?'

La Phi nhận ra người đó, hóa ra là đội trưởng Thạch Kiến Quân của đội Trị an. Anh bèn đáp lại một cái xã giao sau đó cùng giám đốc Tống ngồi vào ghế sau xe.

Giám đốc Tống vừa ngồi vào trong xe đã hỏi: "Kiến Quân, tài liệu tôi giao cho cậu, cậu đã mang theo chưa?"

Thạch Kiến Quân cầm trong tay tập tài liệu giơ lên và nói: "Đây ạ! Sếp yên tâm!". La Phi nhìn thấy tập tài liệu có dán giấy niêm phong, trên đó viết hai chữ màu đỏ to đùng "Tuyệt mật".

Giám đốc Tống gật đầu và ra lệnh cho tài xế: "Đi thôi!". Chiếc xe ô tô lập tức nổ máy đi về phía hướng trại tạm giam.

La Phi ngồi ngay phía sau Thạch Kiến Quân, anh nghĩ mãi mà không ra rốt cuộc tập tài liệu đó chứa tài liệu gì tuyệt mật, chỉ ngờ ngợ cái này chắc chắn có liên quan gì đó tới "bất ngờ" mà giám đốc Tống nói tới. Mặc dù vậy, anh cũng không hỏi gì thêm, bởi anh biết sau khi đến trại tạm giam tất cả tự khắc sẽ có lời giải đáp.

15 giờ 52 phút chiều.

Trong trại giam tỉnh thành.

A Hoa đang ngồi một mình bên cạnh cửa phòng giam, mấy người khác cùng phòng đều tránh xa và không dám đến gần làm phiền anh ta.

Giới giang hồ trong tỉnh thành ai mà không biết đến uy danh của cái tên "A Hoa". Nhưng đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Khi đứng trước nhân vật như một huyền thoại này, bọn họ mới thực sự cảm nhận được điều đáng sợ từ anh ta.

Còng tay, cùm chân, những công cụ chỉ dùng cho tội phạm nghiêm trọng như thế cho thấy cuộc sống của kẻ đó chỉ còn chờ đếm ngược từng ngày. Nhưng trong sâu thẳm con mắt của anh ta lại không hề có một chút sợ hãi hãi lưu luyến gì cả.

Thời gian đầu, anh ta thích ngồi lặng lẽ ở một góc trong phòng giam, phần lớn thời gian đều nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Ánh mắt anh ta luôn bình thản, giống như đứa trẻ yên tĩnh chuẩn bị đi vào giấc ngủ. Nhưng nếu có tiếng nói chuyện phiếm hay đùa cợt của đám tù nhân cùng phòng giam làm ảnh hưởng đến anh ta, anh ta sẽ đột nhiên quay đầu lại nhìn chằm chằm vào đối phương. Ánh mắt đó khác hoàn toàn so với lúc trước, giống như hai mũi khoan muốn cắm sâu và đám tù nhân còn lại vậy, làm cho họ không khỏi run sợ. Và khi đó tất cả mọi âm thanh và các hành động kỳ lạ đều phải dừng lại hết giống như bị đông thành băng đá vậy.

"Ôi mẹ ơi! Ánh mắt của hắn cũng có thể giết người được đấy!". Đó là câu cảm thán của kẻ mắc tội chuyên trộm cắp Triệu Lão Lục lén thốt ra, nghe thì có vẻ hơi quá nhưng kỳ thực đều đã nói thay cho những người tù khác trong phòng.

Nhưng từ sau buổi lấy khẩu cung trưa nay, đôi mắt đó giờ đây không chỉ còn có thể giết người nữa mà dường như có thể ăn tươi nuốt sống vậy. Đôi mắt đó nổi đầy tia máu đỏ, giống như một ngọn lửa đang bùng cháy ngùn ngụt bên trong, bất cứ lúc nào cũng muốn nuốt trọn tất cả những cái nhìn dò xét. Chủ nhân của đôi mắt đó không còn chịu thu mình vào một góc nữa mà ngồi thờ ơ ở cửa phòng giam. Đầu anh ta hơi nghiêng về bên trái khoảng một góc 15 độ. Ánh nhìn của anh ta nhắm thẳng tới phòng giam đối diện và ở đó cũng đã có một người đứng ở cửa phòng giam.

Người đó có đôi mắt tròn, tóc xoăn giống hệt một con báo to khỏe. Trong cả cái trại giam này trước giờ có lẽ chỉ có gã dám nhìn thẳng vào A Hoa. Giờ này hai người họ cũng đang nhìn thẳng vào nhau.

Nhưng khác với ánh mắt như muốn phun trào căm phẫn của A Hoa, ánh mắt người đó lại có sự cảm khái như đã từng trải qua bể dâu của cuộc đời. Trong ánh mắt ấy, dường như chứa đựng quá nhiều câu chuyện, như vừa muốn kể cho đối phương nghe nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hai con người ấy cứ thế nhìn nhau hơn hai tiếng đồng hồ mãi cho đến khi quản giáo trại giam tới mới phá tan được khoảng lặng ấy.

"Nhiêu Đông Hoa, đi thẩm vấn!", một viên quản giáo vừa gân giọng ra lệnh còn một viên quản giáo khác thì móc chìa khóa để mở cửa phòng giam đối diện.

"Vừa mới thẩm vấn xong, giờ lại thẩm vấn cái gì nữa?" dáng người A Hoa cao to hơn rất nhiều so với hai viên quản gia kia, anh ta nói với thái độ cao ngạo của kẻ mạnh.

Quản giáo chỉ tỏ vẻ phiền phức và giục anh ta:"Có bớt nhiều lời đi không hả?" nhưng nhìn thấy A Hoa chẳng buồn cử động, anh ta đành phải nói thêm câu nữa "Lần này có lãnh đạo cấp cao đến đấy".

Lãnh đạo cấp cao? A Hoa cười nhạt, mũi thở hắt ra một tiếng. Khi Đặng tổng còn sống, bản thân anh ta đã từng tiếp xúc với không ít "lãnh đạo cấp cao". Khi bọn họ muốn vào tòa nhà Long Vũ để gặp Đặng tổng một lần đều phải nhờ A Hoa sắp xếp. Nhưng những việc đã qua này hà tất phải nói với mấy nhân vật tép riu kia.

A Hoa ngẩng cao đầu đi qua cánh cửa phòng giam. Hai viên quản giáo đó một trước một sau áp giải anh ta, ba người đi mang theo hành lang trại giam nhưng viên quản giáo dẫn đường lại không trực tiếp đi ra ngoài anh ta dẫn hai người kia đi vòng đến phòng gian của Báo Đầu.

"Tiền Yếu Bân đi thẩm vấn!" người quản giáo hô lên một tiếng đúng tác phong làm việc. Trong khi viên quản giáo còn lại tới mở cửa pḥòng giam chắc chắn không để ý đến ánh mắt khiến người khác phải khiếp sợ của A Hoa đang đứng đằng sau.

Cửa sắt vừa mở Báo Đầu còn chưa kịp bước ra thì ra A Hoa đã xông về phía gã. Anh ta ra sức nhấc gông cùm tay lên cao, vung mạnh từ trên xuống dưới như trời giáng vào đầu gã. Chỉ nghe thấy một tiếng "Phập" Báo Đầu loạng choạng lùi về sau một bước rồi ngã xuống đất.

P/S: Ai đoán được bất ngờ gì không?