← Quay lại trang sách

Chương 13.2

Quản giáo lập tức lao tới quát: "Làm cái trò gì vậy?" rồi lôi dùi cui ra chèn vào cổ A Hoa để ép anh ta lùi về phía sau. Trong khi đó, Báo Đầu vẫn đang vật vã cố gắng để đứng dậy, gáy gã đã sưng đỏ. A Hoa vừa tráng kiện, thân thủ vừa giỏi lên bị dính một đòn từ anh ta, Báo Đầu khó mà tránh khỏi bị chấn thương gân cốt.

Tuy bị hai viên quản giáo khống chế toàn thân nhưng ánh mắt A Hoa vẫn nhìn chằm chằm Báo Đầu. Thấy đối phương đứng dậy lại, anh ta liền nhổ một bãi nước bọt và chửi thề: "Mẹ kiếp! Tao đúng là có mắt như mù nên mới coi mày là anh em".

Báo Đầu lấy tay ôm chỗ đau cười một cách khổ sở nói: "Anh Hoa, đúng là tôi mắc nợ anh nên tôi mới không né tránh đòn vừa rồi của anh".

"Vậy thì sao?" A Hoa không hề lay động, "Mày là đồ tiểu nhân, thấy lợi mà quên nghĩa, dù mày có chết trước mặt tao đi chăng nữa tao cũng không động lòng đâu".

Trước cơn thịnh nộ của A Hoa, Báo Đầu vẫn tiến lên phía trước một bước đón lấy cái nhìn của đối phương và nói một cách trịnh trọng: "Anh nhầm rồi. Tôi hoàn toàn không phải là loại người như anh nghĩ."

"Mày không phải ư?'' A Hoa bỗng phì cười "Thế mày là loại người gì? một kẻ vì lợi ích của bản thân mà có thể ra tay sát hại huynh đệ của mình, thế rốt cuộc mày là loại người gì?"

"Anh nhầm rồi - tôi đã phiêu bạt giang hồ mười năm, trên người biết bao nhiêu vết sẹo, ngày ngày làm bạn với sự cô đơn. Từ trước tới nay tôi chưa hề vì bất cứ một cái lợi gì cả, tôi chỉ trung thành với niềm tin của chính bản thân mình mà thôi". Vừa nói, Báo Đầu Dần dần đứng thẳng dậy.

A Hoa nhìn ra một cách lạnh lùng: "Vậy tao thật sự muốn biết cái gọi là niềm tin của mày rốt cuộc là cái gì?"

"Anh sẽ sớm biết ngay thôi". Báo Đầu nhìn A Hoa chăm chú và nói một cách lạnh nhạt.

Mười phút sau, cả hai bị áp giải vào trong phòng thẩm vấn. Một nhóm người thẩm vấn đã có mặt từ đó khá lâu đợi bọn chúng.

A Hoa nhìn thấy"lãnh đạo cấp cao" đang ngồi chính giữa, hắn nhận ra đây chính là giám đốc Tống của Sở Công an tỉnh thành. Đứng hai bên giám đốc Tống là hai viên cảnh sát trung niên, A Hoa cũng không lạ gì họ, một người là đội trưởng đội cảnh sát hình sự La Phi người kia là đội trưởng đội Trị an Thạch Kiến Quân.

Còn một người nữa ngồi bên ngoài với tư thế như lãnh đạo ở đây, người đó chính là giám đốc Điền của trại tạm giam.

A Hoa nghĩ bụng: xem ra hôm nay toàn người có máu mặt. Nhưng anh ta không hề run sợ mà ung dung ngồi lên ghế thẩm vấn, lặng im dò xét tình hình.

Bên kia Báo Đầu cũng đã ngồi lên một chiếc ghế thẩm vấn khác. Gã liếc nhìn La Phi sau đó ánh mắt dừng lại ở chỗ giám đốc Tống, bên ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt ấy không thể che đậy nỗi sự bất an trong lòng gã.

La Phi ghé người sang nói thẳng với giám đốc Tống: "Có cần tách đôi hai người kia ra không ạ?" Anh nghĩ thầm, giám đốc Tống dù công việc bề bộn, nhưng trình tự thẩm vấn ra sao ắt hẳn ông phải nắm rõ, làm gì có chuyện đem hai kẻ đang bị tình nghi ra thầm vấn cùng một lúc được.

Giám đốc Tống xua tay bảo:" không cần đâu, cậu giới thiệu qua một chút về tình hình đi".

La Phi đành nghe lệnh, anh chỉ A Hoa trước và nói: "Đây là nghi phạm Nhiêu Đông Hoa, Là vệ sĩ thân cận của Đặng Hoa lúc sinh thời. Anh ta bị nghi là có liên quan đến vụ án hai mạng người được tìm thấy trong căn phòng kín của tập đoàn Long Vũ vào giữa tháng 11 năm ngoái, và vụ phóng hỏa tuần trước. Anh ta đã thú tội đối với hai vụ án trên, những hồ sơ và ghi chép có liên quan tôi đã sắp xếp lại, sớm nhất là ngày mai có thể bàn giao lại".

Giám đốc Tống khẽ gật gật đầu nhìn A Hóoa rồi thở dài nói: "Toà nhà Long Vũ... cái nơi đầy chết chóc".

Thực sự từ Đặng Hoa cho đến Lâm Hằng Cán, Mông Phương Lượng hay Cao Đức Sâm, những kẻ đã từng làm chủ hay có mưu đồ sở hữu tòa nhà Long Vũ cũng trong vòng thời gian chưa đến một năm lại lần lượt chết một cách bất đắc kỳ tử. Rốt cuộc đây là sự bi thảm của Long Vũ hay là nỗi xót xa cho giới giang hồ.

Sau khi La Phi giải trình về A Hoa xong liền chỉ tay sang Báo Đầu và nói: "Đây là nghi phạm Tiền Yếu Bân, trước đây là tay chân dưới quyền của Đặng Hoa, sau này thì lại nương nhờ Cao Đức Sâm, gã đang là nghi can dính líu đến vụ án gây ra vụ nổ chung cư tại khu dân cư Thành Lý Thủy Hương. Chúng tôi đã thẩm vấn gã rất nhiều lần nhưng đã nhất quyết không khai nhận gì cả. Nhưng phía cảnh sát đã có trong tay nhân chứng và vật chứng có liên quan đến vụ án này đủ để kết tội gã."

Nghe được những lời này của La Phi, Báo Đầu liền cười khẩy một tiếng, biểu cảm khuôn mặt vô cùng khó hiểu. Còn giám đốc Tống ngồi ngay trước mặt gã thì đưa hai tay vỗ vỗ mặt bàn, ánh mắt đăm chiêu không biết trong đầu đang nghĩ ngợi điều gì.

La Phi cảm thấy không khí trong phòng thẩm vấn có phần kỳ lạ, nhưng không biết nguyên nhân do đâu, còn những người khác trong phòng thẩm vấn đều đang nhìn giám đốc Tống để chờ đợi chờ đợi chỉ thị tiếp theo.

Cuối cùng, giám đốc Tống cũng giơ ngón tay trỏ lên và gõ mạnh xuống bàn đồng thời quay sang bên trái nói: "Kiến Quân mở tài liệu ra đi".

Thạch Kiến Quân theo lệnh giơ túi hồ sơ lên, song không mở vội ra ngay mà nói với mọi người rằng: "Đây là hồ sơ được lưu giữ năm 1992, dấu niêm phong vẫn còn, xin mời mọi người xác minh."

Giám đốc Tống nhận lấy tập hồ sơ để xem xét sau đó chuyển qua cho La Phi: "mọi người cùng xem đi".

La Phi xem xét một cách tỉ mỉ chỗ niêm phong, tất cả vẫn còn nguyên vẹn, trên đó viết một dòng chữ to màu đỏ: Sở Công an thành phố A, niêm phong ngày 3 tháng 9 năm 1992.

La Phi xem xong liền chuyển qua cho giám đốc Điền. Ông ta dẫu sao cũng không phải người trong hệ thống nên chỉ xem xét một cách qua loa, rồi đem cặp hồ sơ quay trở lại cho Thạch Kiến Quân và nói: "Không có vấn đề gì, mở niêm phong thôi."

Thạch Kiến Quân cầm sợi dây niêm phong và kéo nhẹ, giấy niêm phong bị đứt làm đôi, túi hồ sơ được mở ra. Thạch Kiến Quân lôi xấp tài liệu trong túi ra và đưa cho giám đốc Tống.

Cách chỗ đó không xa, Báo Đầu Để ý kỹ nhất cử nhất động của mọi người, khi thấy tài liệu được lấy ra, gã không kiểm soát được cứ rướn người về phía trước giống như bị thứ gì đó sai khiến vậy.

La Phi chú ý đến hành vi khác thường ấy của Báo Đầu liền sinh nghi. A Hoa ngồi bên cạnh Báo Đầu lúc đó cũng chau mày, anh ta nghĩ thầm rằng lần thẩm vấn này chỉ e không đơn giản như bản thân anh ta dự liệu.

Giám đốc Tống lúc đó rút một trang từ tập tài liệu ra, đưa cho Thạch Kiến Quân và nói: "Cậu đọc bản lý lịch này trước đi".

"Họ tên: Tiền Yếu Bân... " Thạch Kiến Quân vừa đọc đến phần đầu tiên thì đột ngột dừng lại, anh ta kinh ngạc nhìn Báo Đầu đang ở phía sau song sắt, sau đó lại nhìn tấm ảnh bên trong tờ lý lịch. Mặc dù thời gian đã trôi qua mười năm có lẻ, nhưng vẫn còn nhìn rõ được Báo Đầu chính là chủ nhân của tờ lý lịch này, chỉ là chàng thanh niên trong tấm ảnh này để đầu đinh, kiểu tóc hoàn toàn không giống với nghi phạm ở đây.

Không chỉ có Thạch Kiến Quân, dường như tất cả mọi người sau khi nghe đến cái tên này xong đều tập trung hướng ánh nhìn về phía Báo Đầu, chỉ có giám đốc Tống là người rõ ngọn nguồn là vẫn bình thản như không.

Thạch Kiến Quân sau khi định thần tiếp tục đọc: "giới tính: nam; dân tộc: Hán; sinh ngày: 13 tháng 5 năm 1971; trình độ học vấn: Trung học cơ sở; chức vụ:n chính trị Đảng viên.

Tháng 9 năm 1987 tốt nghiệp trường trung học số 3 thành phố A, tháng 11 cùng năm nhập ngũ, đã công tác tại đội đặc chủng quân khu XX

Tháng 8 năm 1992 chuyển ngành, tham gia thực hiện "Kế hoạch thâu tóm" của Sở Công an thành phố A."

Tờ lý lịch này khiến cho mọi người trong căn phòng thẩm vấn lặng thinh, dù hàng văn đơn giản, nhưng từng chữ lại tiết lộ thông tin đáng kinh ngạc.

"Mày là cảnh sát à?" A Hoa trừng mắt hỏi, anh ta như không tin vào tai mình nữa. Báo Đầu không trả lời, ưỡn ngực ngồi thẳng dậy, dường như muốn dùng phong thái ấy để tạo sự khác biệt với hình tượng giang hồ bao năm qua của gã.

Tất cả mọi người đều đã rõ: nghi phạm tên Tiền Yếu Bân, 11 năm trước từng là một nhân viên trong ngành Cảnh sát. Nhưng về sau gã đã phiêu bạt giang hồ, lý lịch của gã được giấu trong tập hồ sơ tuyệt mật này, tất cả sự lo ngại này đều có liên quan đến cái gọi là "Kế hoạch thâu tóm". Vậy rốt cuộc "Kế hoạch thâu tóm" là gì? Và tại sao lại khiến cho một viên cảnh sát xuất thân từ quân đội đặc chủng phải ẩn náu trong giới xã hội đen suốt mười mấy năm trời như vậy?

Giám đốc Tống đã lựa chọn cách rất trực quan để giải tỏa tất thảy mọi nghi hoặc của mọi người. Ông lại rút từ tập hồ sơ ra 2 trang nữa đưa cho Thạch Kiến Quân và nói: "Hãy đọc tiếp 2 trang này đi".

Thạch Kiến Quân nhận lấy đọc trang đầu tiên: "Công văn của Sở Công an tỉnh cho phép công an thành phố A triển khai kế hoạch thâu tóm Đảng ủy sở công an tỉnh đã họp và đồng ý cho Sở Công an thành phố A triển khai kế hoạch thâu tóm - kế hoạch do Giám đốc Công an Thành phố A - Tiêu Hoa phụ trách, chỉ huy và phân công nhiệm vụ. Đối với người được chọn để cài vào bên trong nội bộ tập đoàn xã hội đen của Đặng Hoa tuyệt đối không được phép sử dụng cảnh sát trong biên chế của thành phố, có thể xem xét đến việc điều động các đồng chí từ đơn vị khác. Dù xảy ra bất cứ tình huống gì, cũng phải nghiêm túc thực hiện tốt công tác bảo mật, để đảm bảo tuyệt đối an toàn tính mạng cho đồng chí đang nằm vùng, sở công an tỉnh XX ngày 26 tháng 7 năm 1992."

Lật sang trang tiếp theo, trang thứ hai có nội dung là:

"Giải trình của đại đội đặc chủng quân khu XX về việc điều động đồng chí Tiền Yếu Bân chuyển ngành - đồng chí Tiền Yếu Bân nhập ngũ từ tháng 11 năm 1987, đã phục vụ cho đại đội đặc chủng quân khu XX. Trong thời gian thực hiện nghĩa vụ có tố chất quả cảm, lập trường chính trị kiên định, là chiến sĩ trong diện bồi dưỡng đặc biệt của đội quân đặc chủng. Tháng 8 năm 1992, đại đội đã tiếp nhận được công hàm của Công an thành phố A, hi vọng điều động đồng chí Tiền Yếu Bân quay trở về địa phương tham gia một nhiệm vụ đặc biệt của công an địa phương. Đại đội đã thảo luận, lãnh đạo quân khu đã phê chuẩn, thủ tục chuyển ngành của đồng chí Tiền Yếu Bân đã hoàn tất, liên quan đến nhân sự đã được chuyển đến công an thành phố A. Vì yêu cầu nhiệm vụ của công an địa phương, thông báo ra bên ngoài rằng đồng chí Tiền Yếu Bân vi phạm kỷ luật quân đội nên bị khai trừ khỏi quân ngũ, hồ sơ nhân sự công khai trả về nguyên quán, công hàm này từ nay về sau trở thành văn bản chứng minh được lưu giữ một cách cẩn thận tại Công an thành phố A. Đại đội đặc chủng quân khu XX ngày 17 tháng 8 năm 1992."

Khi đọc xong 2 trang này, tình hình ngày một thêm rõ ràng hơn. A Hoa tròn mắt nhìn Báo Đầu và cứ suy nghĩ mãi. Trước đây hắn chỉ hận Báo Đầu vì lợi mà quên nghĩa đến bây giờ thì đã rõ, hóa da Báo Đầu từ đầu đến cuối đều là vì mục đích phá tan tập đoàn Long Vũ, lẽ nào đây chính là điều "Mười năm nay chỉ luôn kiên định và niềm tin của chính mình mà gã nhắc đến?"