← Quay lại trang sách

Chương 14.5

Sau đó, âm thanh của đàn tranh vốn đã dừng lại giờ lại vang lên giống như giọt nước dịu dàng rơi trên cánh hoa kẽ lá khiến cho người nghe như cảm nhận được mùa xuân vùng Giang Nam. Tiếng mưa lúc to, lúc nhỏ, lúc chậm rãi, túc tắc giống như đang thấm vào trong lòng người nghe vậy.

Mộ Kiếm Vân hoàn toàn bị cuốn hút bởi giai điệu đó. Cô không chỉ đặt đũa xuống mà ngay cả mắt cô cũng nhắm lại, toàn tâm toàn ý thả hồn vào khúc hợp tấu violin với đàn tranh. Mãi cho tới khi khúc nhạc đầu tiên kết thúc, cô mới từ từ mở mắt và thốt lên một câu: "Đúng là quá tuyệt vời, chẳng trách đến kẻ đó cũng phải động lòng".

Nhưng câu tán thưởng của cô không được La Phi đáp lại. Mộ Kiếm Vân liền quay đầu sang thì thấy La Phi tay vẫn cẩm ly bia đưa lên miệng, nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào cô gái mặc Hán phục kia với vẻ nghiêm trang.

Mộ Kiếm Vân chạm tay vào người La Phi và hỏi lại: "Anh đang nghĩ gì thế?". Câu hỏi của cô làm đứt mạch suy tư của anh. Anh chỉ nhấp một ngụm nhỏ rồi lại đặt ly xuống bàn. Dường như vị bia đã trở nên đắng ngắt, khó nuốt.

Mộ Kiếm Vân nhạy cảm hỏi: "Cô gái ấy là ai vậy?"

La Phi không trả lời thẳng mà chỉ hỏi lại: "Em có nghĩ rằng đó là một cô gái đẹp không?"

Mộ Kiếm Vân lại nhìn cô gái kia kỹ thêm rồi do dự đáp: "Nhìn dáng người thì chắc là một người đẹp.... Chỉ tiếc là không thấy mặt cô ấy, da dẻ không biết có đẹp không".

Quả thực, cô gái đó không chỉ bị màn che khuất khuôn mặt mà đôi tay cũng bị ống tay áo che kín, dù là lúc cô ấy gẩy đàn cũng không thể nhìn thấy bàn tay đó được. Dường như mỗi phần trên cơ thể cô ấy đều rất quý giá không được để cho người khác nhìn thấy vậy.

La Phi khẽ thở dài và nói: "Em nói không sai, trước đây cô ấy đúng là một người đẹp", rồi giọng điệu của anh hơi ủ dột: "Có điều bây giờ..."

Ánh mắt Mộ Kiếm Vân dừng lại trên chiếc mạng che mặt của cô gái đó và hỏi: "ây giờ cô ấy làm sao?", trong lòng Mộ Kiếm Vân cũng có chút dự cảm chẳng lành. Câu trả lời của La Phi đã chứng minh cho dự cảm của cô là đúng.

Anh nói: "Em còn nhớ bộ dạng của Viên Chí Bang sau khi bị thương do vụ nổ không? Cô gái ấy giờ cũng gần như anh ta".

Mộ Kiếm Vân kêu lên một tiếng kinh ngạc "Á?" vì diện mạo khiến không một ai dám nhìn vào của kẻ quái vật đó đã lấp đầy trong ký ức cô. Cô thực sự không tài nào đem khuôn mặt kinh khủng ấy liên tưởng tới cô gái đẹp dịu dàng mong manh kia. Nghĩ ngợi hồi lâu cô mới lẩm bẩm một mình: "Tại sao lại như vậy?"

La Phi tay cầm ly bia rồi nói nhỏ: "Cô ấy tên là Minh Minh, chính là người con gái ở bên A Hoa sau đó cô ấy bị lửa thiêu khiến cho bỏng nặng như bây giờ".

Mộ Kiếm Vân lại bị tâm trạng kinh ngạc bao trùm, cô hỏi: "Là cô ta sao?", đồng thời ánh mắt cô rời khỏi người con gái đó. Vì cô cảm thấy giờ chỉ cần nhìn vào cô ấy thôi, trong đầu cô sẽ xuất hiện khuôn mặt như quái vật đó. Đây quả thật là một điều vô cùng tàn nhẫn. Đúng lúc Mộ kiếm Vân quay đầu không dám nhìn nữa, tiếng đàn tranh lại lần nữa vang lên. Có điều lần này tiếng đàn gợi chút cảm giác thê lương.

Mộ Kiếm Vân nhìn La Phi và hỏi: "Tại sao cô ấy lại ở cạnh Trịnh Giai?" trong đầu mộ kiến Vân lúc này có quá nhiều thắc mắc chờ được La Phi giải đáp.

La Phi trả lời: "Sau khi thị lực của Trịnh giai được khôi phục hoàn toàn, cô ấy đã tới nhà tù thăm A Hoa. A Hoa nhờ cô chăm sóc cô gái ấy. Trịnh Giai vốn là một cô gái lương thiện và cũng muốn trả ơn A Hoa nên cô ấy đối xử rất tốt với Minh Minh. Hai người họ giờ đã thành bạn nương tựa lẫn nhau.

Mộ Kiếm Vân nói: "Là vậy à..." với vẻ đã hiểu. Sau khi im lặng giây lát cô lại nói: "Hai người họ có tình cảm như vậy cũng không có gì là lạ, vì Trịnh Giai cũng từng bị tàn tật, mù cả hai mắt nên rất dễ có cảm giác đồng cảm với Minh Minh".

La Phi gật đầu và nói thêm: "Mà hai người họ còn có cùng một sở thích cũng như sở trường, đó là âm nhạc".

Mộ Kiếm Vân không khỏi tò mò: "Cô gái đó chẳng phải là nhân viên mát xa trong khách sạn sao? Sao có thể chơi đàn tranh hay đến vậy?"

La Phi đáp: "Hồi trước cô ấy là sinh viên học viện âm nhạc, chuyên ngành đàn tranh. Nhưng sau đó không thoát được cám dỗ... Em biết đấy, các cô gái đẹp rất dễ bị mê hoặc, dẫu sao làm gì cũng chẳng có nghề nào kiếm tiền nhanh hơn được nghề đó.

Mộ Kiếm Vân lắc đầu. Cô cũng chẳng muốn bình phẩm thêm điều gì nữa, vì đó không phải vấn đề ở bản thân cô gái kia mà là vấn đề của cả xã hội này. Nhưng sau khi im lặng, cô dường như lại hiểu ra điều gì và nói khẽ: "Một trận cháy đã lấy đi vỏ bọc xinh đẹp của cô ấy và cũng làm thay đổi cách sống của cô ấy, xét về điểm này thì hơi giống Tái ông thất mã".

La Phi Cười khì một tiếng, anh nói: "Đây cũng được coi là một kiểu an ủi đấy nhỉ.... Nhưng dù thế nào đi nữa, cái giá phải trả đối với một cô gái trẻ như vậy là rất tàn khốc!"

Mộ Kiếm Vân nói: "Đúng là quá tàn khốc!" Cô hiểu được tâm trạng lúc này của La Phi lên liền nắm chặt lấy tay anh và khuyên nhủ: "Nhưng chuyện như thế này anh cũng không có cách nào ngăn chặn được, có thể khiến cho kẻ gây tội chịu sự trừng phạt là anh đã làm rất tốt rồi".

Mộ Kiếm Vân không hề nghĩ tới câu nói ấy của cô đã khiến La Phi bị tổn thương. Anh buông tay ra khỏi bàn tay dịu dàng của cô rồi nói với giọng phẫn nộ: "Không! Tôi không làm gì hết... Kẻ làm hại Minh Minh vẫn chưa phải chịu sự trừng phạt".

Mộ Kiếm Vân ngại ngùng rút tay về và hỏi lại anh: "Anh sao vậy? Cao Đức Sâm chẳng phải đã chết rồi hay sao? Đó lẽ nào không phải là công lao của anh?"

La Phi nói với giọng khổ sở: "Cao Đức sâm đúng là đã chết. Nhưng kẻ đồng phạm với hắn, kẻ trực tiếp gây ra vụ nổ hôm ấy không chỉ không mất một sợi tóc mà giờ còn được truyền thông tôn xưng làm anh hùng".

Mộ Kiếm Vân đờ người giây lát rồi lập tức nghĩ tới một người, cô hỏi: "Người mà anh nói là Tiền Yếu Bân?"

Hai tháng nay, truyền thuyết về Tiền Yếu Bân đã được giới truyền thông đưa tin rộng rãi khắp trong tỉnh thành. Ban tuyên giáo của công an tỉnh thành đã lôi kéo dư luận xây dựng hình tượng Tiền Yếu Bân thành một nhân vật anh hùng Nhẫn nhục làm việc suốt 11 năm trời, vượt qua bao nhiêu gian khổ cuối cùng cũng đã thành công lật đổ 2 tập đoàn xã hội đen ác bá trong tỉnh thành. Khắp cả tỉnh thành, từ trẻ con đến các cụ già ai ai cũng rất quen thuộc với cái danh "thần thám nội gián". Bởi vậy, vừa nghe La Phi nhắc tới Mộ Kiếm Vân ngay lập tức nghĩ tới Tiền Yếu Bân.

Thấy La Phi vừa buồn rầu vừa trầm ngâm, Mộ Kiếm Vân liền biết mình đoán không sai. Thực ra trong việc triệt phá tập đoàn A Hoa và Cao Đức Sâm, La Phi có công rất lớn. Nhưng trước sự tuyên truyền của giới truyền thông, tất cả công lao đều thuộc về Tiền Yếu Bân. Không ai nhắc tới cái tên La Phi cả. Lúc trước Mộ Kiếm Vân đã cảm thấy bất bình thay cho La Phi vì chuyện này. Có điều, cô không thể ngờ tới rằng một người làm tay trong cho cảnh sát như Tiền Yếu Bân lại chính là hung thủ trong vụ cố tình gây ra vụ nổ chung cư của A Hoa.

Mộ Kiếm Vân đập mạnh tay xuống bàn quát: '"Sao anh ta có thể làm như vậy được chứ?", rồi cô lại tự vấn bản thân: "Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng không được làm như vậy mới phải".

La Phi thở dài rồi lặng lẽ uống hết ly bia của mình.

Mộ Kiếm Vân biết Tiền Yếu Bân là ái tướng do Giám đốc Tống đào tạo nên cố ý hỏi: "Lẽ nào Giám đốc Tống không biết chuyện này sao?"

"Ông ấy biết! Thực ra rất nhiều hành động của Tiền Yếu Bân đều được ông ấy mặc nhận đồng ý", vừa nói La Phi vừa rót thêm bia sau đó vừa uống vừa bắt đầu kể lại từng chi tiết đầu đuôi mọi việc cho Mộ Kiếm Vân nghe, bao gồm cả nguồn gốc của kế hoạch thâu tóm kia, rồi cả việc Giám đốc Tống thay đổi hành động như thế nào, Tiền Yếu Bân chịu nhục làm thuộc hạ dưới trướng của Cao Đức Sâm ra sao.

Sau khi nghe xong, Mộ Kiếm Vân im lặng rất lâu, cuối cùng cô đành cười gượng rồi nói: "Em cũng không biết phải nói gì bây giờ, chỉ là chuyện này anh không nên tự trách mình, đây không phải là việc anh có thể làm chủ được".

La Phi cũng gượng cười đáp: "Đúng vậy, tôi biết việc này tôi không giải quyết được, nhưng tôi lại không thể không quản!"

Mộ Kiếm Vânnghe ra ý tứ trong lời nói của La Phi cô liền "ừ" một tiếng.

La Phi quay đầu nhìn về phía sân khấu, Trịnh Giai và Minh Minh vẫn đang tập trung biểu diễn. Từng cử chỉ của họ đều rất tuyệt diệu. Âm nhạc như tôn thêm nét đẹp của họ.

La Phi cứ thế im lặng ngắm nhìn họ. Rồi khúc diễn tấu cũng đã kết thúc. Sau đó, anh quay đầu nhìn Mộ Kiếm Vân và nói: Từ tháng trước Trịnh Giai đã bắt đầu thu thập tài liệu và nhiều lần đến đội cảnh sát hình sự để xin lập án. Mấy đồng chí cấp dưới không dám thụ lý vụ án nên sau đó cô ấy đã trực tiếp tới tìm tôi".