← Quay lại trang sách

Chương 14.6

Mộ Kiếm Vân cũng liếc nhìn hai cô gái trên sân khấu rồi hỏi: "Trịnh Giai cũng biết nội tình vụ án này sao?". Hỏi xong cô lại thấy câu hỏi của mình là thừa. Trịnh Giai đã từng gặp A Hoa, giờ lại luôn ở bên Minh Minh thì cô ấy lẽ nào lại không biết? Với tính cách thị phi phân minh rõ ràng của cô ấy, nếu đã biết nỗi oan của Minh Minh thì chắc chắn sẽ quyết đòi lại công bằng cho cô ấy.

Thế nên Mộ Kiếm Vân không đợi La Phi trả lời mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Chắc chắn là anh không có cách nào từ chối cô ấy được, anh đồng ý giúp cô ấy phải không?"

La Phi gật đầu nói: "Tất nhiên là tôi không thể nào từ chối được. Bởi vậy, tôi mới đang tìm cách để giải quyết chuyện này".

Mộ Kiếm Vân rất nhiệt tình nói: "Sao anh không nói với em, biết đâu em giúp được gì cho anh". Vì cô là giáo viên ở trường cảnh sát nên thưởng có nhiều cơ hội tiếp xúc với các lãnh đạo cấp cao trong giới cảnh sát.

La Phi lắc đầu nói: "Chuyện này không đơn giản như vậy đâu! Tôi cũng không muốn liên lụy tới em". Sau khi dừng một lát, anh lại tự cười mình và nói: "Thực tế cũng cho thấy, tôi không lôi em vào cuộc là quyết định rất sáng suốt".

Nhưng Mộ Kiếm Vân lại thấy có gì đó không ổn, cô hỏi: "Sao thế?"

La Phi nhìn chằm chằm vào Mộ Kiếm Vân một lúc, nét mặt anh rất phức tạp. Tới khi anh tiếp tục nói thì như đã chuyển sang một chủ đề khác: "Chẳng phải em hỏi tôi sao hôm nay lại mời em ăn cơm sao? Hì hì! Giờ là lúc tôi phải trả lời em rồi".

Mộ Kiếm Vân lo lắng hỏi: "Tại sao?". Rồi cô đột nhiên có cảm giác rằng đó không thể là một đáp án khiến cô vui được.

La Phi nói giọng khàn khàn: "Tôi đến để chào tạm biệt em. Tôi phải đi rồi".

Mặc dù đã chuẩn bị trước tâm lý không được tốt, nhưng đột nhiên nghe thấy "Chào tạm biệt" cô vẫn có chút không kịp để phòng. cô há hốc miệng ngạc nhiên, mãi sau mới nói được một câu: "Anh phải đi đâu?"

"Về Long Châu!" vừa nói La Phi vừa lôi từ trong túi ra một tờ tài liệu, sau khi mở ra anh đẩy về phía Mộ Kiếm Vân. Anh nói: "Đây là lệnh điều động tôi vừa mới nhận được".

Mộ Kiếm Vân cúi xuống nhìn lướt một lượt nội dung tờ giấy.

"Từ tháng 10 năm 2002, đồng chí La Phi đã tạm thời đảm nhiệm chức vụ đội trưởng của đội cảnh sát hình sự tỉnh thành, chịu trách nhiệm toàn bộ công tác của tổ chuyên án 4.18. Trong quá trình công tác, đồng chí có biểu hiện tốt, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ mà tổ chức giao phó. Trước mắt công tác của tổ chuyên án 4.18 đã hoàn thành, đề xuất của lãnh đạo Sở Công an tỉnh thành sau khi được phòng tổ chức Sở Công an tỉnh thành xem xét phê duyệt, quyết định điều động đồng chí La Phi về Long Châu đảm nhiệm chức vụ phó giám đốc Sở Công an thành phố Long Châu. Vị trí đội trưởng đội cảnh sát hình sự tỉnh thành sẽ có người thay thế".

Mộ Kiếm Vân hiểu rõ ý nghĩa của lệnh điều động này là gì. Cô cảm thấy quá bất bình thay cho La Phi đồng thời cũng không khỏi đau lòng vì sắp phải chia tay anh. Cô hơi sụt sịt mũi, quầng mắt đỏ nên.

Lần này La Phi lại Chủ động nắm chặt lấy tay cô. Anh cố gắng nói với giọng vui vẻ: "Long Châu cách tỉnh thành cũng không xa lắm. Khi nào em không có giờ dậy thì có thể thường xuyên tới chơi mà".

Mộ Kiếm Vân ngẩng đầu lên cố gắng mỉm cười đáp: "Đúng vậy. Anh thăng quan rồi. Chúng ta phải chúc mừng mới đúng"

La Phi rất phối hợp với cô, anh nâng ly lên: "Nào chúng ta cụng ly nào!".

Mộ Kiếm Vân cũng nhấc chiếc ly trước mặt mình lên, nhưng cô đã đổ hết nước hoa quả trong đó đi rồi tự rót bia vào đó. Cô nói: "Việc đáng mừng như thế này em phải cùng uống với anh một ly mới được". Nói xong không chờ La Phi trả lời, cô đã chủ động cụng ly với anh rồi uống một ngụm lớn.

La Phi biết Mộ Kiếm Vân tửu lượng không tốt nên ngăn cô: "Em uống chậm thôi!"

Mộ Kiếm Vân không để ý tới lời khuyên của anh mà chỉ tay vào ly của anh ra hiệu cho anh uống. La Phi cũng không biết làm thế nào nên đành ngửa cổ lên uống cạn ly của mình.

Một ly bia lớn vào bụng khiến cho mặt của Mộ Kiếm Vân đã bắt đầu đỏ ửng. Cô ơi dừng lại rồi hỏi La Phi: "Khi nào anh đi?"

La Phi đáp: "Chắc là trước Tết dương lịch".

Mộ Kiếm Vân lắc đầu thất vọng: "Sao gấp vậy?" cô lấy làm khó hiểu.

La Phi ngần ngại đáp: "Có người không muốn tôi ở đó lâu hơn. Mùng 3 tháng 1 trên thành phố mở hội nghị biểu dương công tác truy quét các băng nhóm xã hội đen."

Mộ Kiếm Vân chỉ "ồ" một tiếng vì cô đã hiểu tại sao lại như vậy. Hội nghị mùng 3 tháng 1 là một sự kiện long trọng của giới cảnh sát trong tỉnh thành. Đó cũng là ngày phần tử xã hội đen và A Hoa đều bị tuyên án. Còn Tiền Yếu Bân thì sẽ được lãnh đạo tỉnh thành biểu dương. Sự kiện quan trọng như vậy chắc chắn không thể xuất hiện bất kỳ yếu tố gây cản trở nào. Đối với người luôn có thái độ trái ngược với họ như La Phi, cách tốt nhất là lập tức đẩy anh đi.

Việc đã tới nước này, không chỉ kết cục đau xót không thể xoay chuyển được mà cũng đã gần tới giờ phút họ sắp chuẩn phải chia tay. Mộ Kiếm Vân thấy trong lòng còn có quá nhiều điều để nói với anh nhưng lại không nỡ lãng phí thời gian bên nhau lúc này. Thế là cô im lặng ngắm nhìn anh, mọi tâm trạng của cô được giấu kín bên trong ánh mắt ấy.

Ngay lập tức âm thanh hợp tấu đàn tranh và violin lại vang lên. Khúc nhạc lần này không chỉ tuyệt vời mà giai điệu càng như đánh thức tiếng lòng của Mộ Kiếm Vân khiến cô như rơi và tâm trạng bi thương khó mà kiểm soát nổi. Thần sắc cô trở nên mơ màng, cô đã không còn nhìn thấy La Phi trước mắt mình nữa mà chỉ là những hình ảnh ở bên cạnh anh hơn một năm nay. Những hồi ức ấy như thước phim quay chậm lướt qua khiến cô không khỏi thẫn thờ.

Mộ Kiếm Vân không hề biết rằng cảm nhận âm nhạc mãnh liệt lúc này của cô như có tiếng nói chung với tinh thần của người đang tấu bản nhạc. Bởi khúc hợp tấu lúc này chính là kiệt tác của Chopin có tên Khúc Biệt Ly.

Ba người con gái trên dưới sân khấu, thân phận và hoàn cảnh của họ tuy hoàn toàn khác nhau nhưng mọi người đều mang trong lòng một nỗi sầu chia ly. Âm nhạc đã trở thành sợi dây kết nối thế giới tinh thần của ba người con gái ấy với nhau. Người chơi đàn hoàn toàn nhập tâm, còn người nghe hoàn toàn đắm chìm trong khúc nhạc ấy.

Rồi khi khúc nhạc đã kết thúc, Mộ Kiếm Vân vẫn không thể nào thoát khỏi nỗi sầu li biệt đó, mãi cho tới khi La Phi khẽ chạm vào cô, cô mới định thần trở lại.

Mộ Kiếm Vân tự tìm cảm xúc cho mình cô nói: "Âm nhạc đúng là khiến cho người ta có một thứ cảm giác không thể nói ra thành lời được".

La Phi không nói gì, tay trái của anh đưa từ dưới bàn ra, bàn tay anh nắm lại, trong đó lại là một quả táo đỏ chót. Anh đặt quả táo lên bàn trước mặt Mộ Kiếm Vân rồi cười và nói: "Đây là quà tặng em".

Mộ Kiếm Vân bất ngờ chỉ "A!" một tiếng, cô lấy làm khó hiểu nói: "Anh..."

Khoé miệng La Phi khẽ động đậy, đó là nụ cười tinh nghịch trước giờ chưa từng thấy ở anh. Anh nói: "Hôm nay là đêm giáng sinh, em tưởng tôi thực sự không biết sao?"

Mộ Kiếm Vân trợn mắt nhìn La Phi và nói: "Anh lừa em...", đồng thời cô vội vã ôm lấy quả táo vào trong lòng bàn tay. Quả táo vừa có màu đỏ tươi vừa mịn màng tỏa ra một hương thơm ngọt ngào thoang thoảng. La Phi Nhìn chằm chằm vào Mộ Kiếm Vânmãi cho tới khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh anh mới trịnh trọng nói một lời chúc:"Chúc em giáng sinh vui vẻ! Chúc em luôn bình an!"

Mộ Kiếm Vân giữ chặt lấy quả táo đáp: "Cảm ơn anh!" lòng cô thấy ấm áp lên nhiều. Nhưng lúc đúng vào giây phút ngọt ngào ấy hai hạt lệ nơi khóe mắt cô lại từ từ lăn xuống.