Chương 15 Kết Thúc Bản Nhạc - Chia Xa
CHƯƠNG 15.1
Ngày 3 tháng 1 năm 2004
Trong khoảng thời gian nghỉ Tết dương lịch, ở tỉnh thành trời bắt đầu rơi tuyết trắng muốt. Dù tuyết rơi không nhiều, nhưng cũng đem đến cho mọi người bầu không khí vui mừng hân hoan và cảm giác về sự bội thu. Sau khi tuyết ngừng rơi, mặt đất được phủ một lớp mỏng trắng xóa, cả thành phố cũng có thêm được ý vị mộc mạc cổ kính.
Ba ngày nghỉ lễ vui vẻ cũng đã kết thúc. Sắc trời còn chưa sáng tỏ, người lao công xuất hiện sớm nhất ở nơi đầu đường vắng vẻ lạnh lẽo, họ quét đi lớp tuyết tích tụ trên đường, kéo tấm rèm cho một năm làm việc mới của tất cả mọi người.
Trong góc nào đó trong thành phố, Tiền Yếu Bân vừa mới tỉnh giấc. Anh ta cầm lấy chiếc đồng hồ đeo tay để been gói giơ lên xem, 5 giờ 13 phút. Bây giờ dậy luôn chỉ vẫn còn hơi sớm, anh ta ngủ chợp mắt thêm một lúc. Nhưng sau khi nhắm mắt lại lại không thể nào tĩnh tâm yên giấc, cảm giác ngái ngủ đã bay đi mất cả rồi.
Trong kế hoạch của Tiền Yếu Bân, hôm nay vốn dĩ là một ngày tháng vinh quang vẻ vang. Nhưng đáng hận thay sự vinh quang này giờ đây lại bị bao phủ bởi bóng tối ảm đạm của sự chết chóc.
Tiền Yếu Bân không hề sợ chết, cần phải biết rằng trải qua cuộc sống hơn 10 năm của kẻ nằm vùng, ngày nào không phải đi bên bờ của sự sinh tử chứ? Trong suy nghĩ của anh ta, một người đàn ông muốn có được thành tựu, thì bắt buộc phải có khí khái dám liều mình. Vì sự nghiệp, vì chí lớn của mình, cho dù có mất mạng thì cũng đánh! Chính vì có được sự chống đỡ từ nguồn sức mạnh này, Tiền Yếu Bân mới có thể kiên trì bám trụ được ở trong hoàn cảnh mà người bình thường khó có thể tưởng tượng ra được thế này. Cuối cùng đã gắng gượng được đến thời khắc vinh quang vẻ vang. Nếu như lúc này đây mà lại chết lãng xẹt dưới lưỡi dao của tên sát thủ mạng, vậy thì thật là quá bi đát!
Tiền Yếu Bân không thể nào hiểu nổi tại sao mình lại có tên trong "bản thông báo tử vong" của tên đó. Tên đó đã giết chết Đặng Hoa còn chính bản thân mình cũng đã tiến một bước hủy hoại tập đoàn Long Vũ. Xét xử ý nghĩa này bọn họ lẽ ra phải là chiến hữu trong cùng một chiến hào mới phải. Từ khi nhận được "Bản thông báo tử vong", tội danh trên đó ghi có lẽ là liên quan đến vụ nổ mình gây lên. Lúc đó mục tiêu của mình là A Hoa nhưng không ngờ lại ngộ thương một cô gái. Nhưng hai kẻ này lẽ nào là người tốt đẹp gì sao? Eumenides tự cho bản thân đảm nhận nhiệm vụ trừng phạt tội ác sao lại vì việc này mà chĩa mũi nhọn vào mình cơ chứ?
Chỉ có điều, anh ta có nghĩ thông suốt cũng được mà nghĩ không thông suốt cũng xong, "Bản thông báo tử vong" đã được gửi đến, người có tên trên đó đã bị định sẵn phải đối diện với hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm. Tiền Yếu Bân mặc dù rất tin tưởng và thực lực của mình, nhưng anh ta cũng biết đối thủ tương tự cũng là một kẻ đáng sợ và không thể nào đo lường được.
Cho dù nhân vật lẫy lừng như Đặng Hoa cũng khó thoát khỏi bàn tay tàn độc của Eumenides, bản thân mình liệu có được mấy phần sống sót trong trận quyết đấu sinh tử này đây?
Mỗi lần nghĩ đến vấn đề này, Tiền Yếu Bân không thể nào kìm được toát mồ hôi lạnh. Nhưng ngoài sự lo sợ, anh ta cũng không thể nào kết luận chắc chắn được, mình và Đặng Hoa dù sao cũng ở trong hai hoàn cảnh hoàn toàn khác biệt.
Trước tiên nói về vận thế, trước khi Đặng Hoa gặp nạn, mặc dù đang ở giai đoạn thịnh vượng, nhưng căn cứ theo nguyên lý sau lúc cực thịnh sẽ bước sang lúc suy tàn. Lúc đó thực ra là đã tiếp cận đến lúc suy tàn, vận khí khó có thể tiếp tục duy trì. Thế nhưng mình thì lại vừa mới bước lên bậc đầu tiên của cuộc đời, con đường phía trước thênh thang, con đường quan lộ rộng mở. Đây đúng là thời khắc muốn giang cánh tung bay, khí thế ngùn ngụt, không thể nào ngăn cản.
Xét từ hoàn cảnh xung quanh, Đặng Hoa lúc sinh thời gieo thù chuốc oán với quá nhiều kẻ địch, bề ngoài thì trông rất khí thế, nhưng trên thực tế, thế lực hùng mạnh bên ngoài đã dồn ép ông ta đến bước đường cùng, cái chết bất ngờ thực ra chính là cái kết mà ông ta không thể nào để tránh được, hành động của Eumenides có thể gọi là thuận theo ý trời, lòng dân. Còn mình thì vừa vặn ngược lại, bây giờ lãnh đạo đang khen ngợi, giới truyền thông đang tung hô, nhân dân càng sùng bái hơn, tất cả mọi yếu tố bên ngoài đều phát triển theo hướng hết sức thuận lợi. Trong tình hình này Eumenides có muốn giết mình thì đúng là hành vi trái ngược xu thế, có thể dễ dàng thực hiện được sao?
Nghĩ đến đây, Tiền Yếu Bân cảm thấy trong lòng mình tươi sáng rộng mở hơn nhiều. Dù sao cũng không ngủ được tiếp nữa, anh ta bèn bước xuống dưới giường, đi đến bên cửa sổ phòng ngủ, kéo rèm cửa.
Đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn ra bên ngoài, chân trời xa xa có chút ánh sáng trắng. Tối qua dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng, sự ấm áp của một ngày mới có lẽ đang dâng lên từ phía đường chân trời nhỉ?
Tuyết tích tụ dù có lạnh giá đến đâu, sao có thể đông cứng được ánh nắng rực rỡ của mặt trời chứ?Tiền Yếu Bân cảm thấy mình cũng chính là một mặt trời vừa bắt đầu mọc từ đằng đông! Anh ta đã ẩn náu dưới lòng đất 11 năm rồi, bây giờ là lúc phá đất ngoi lên không ai có thể ngăn cản được.
Năm đó, khi sở công an tỉnh thành đi đến đội đặc nhiệm để lựa chọn người, Tiền Yếu Bân liền nhận ra ngay đây chính là cơ hội lớn. Nếu như có thể lập được công đầu trong "kế hoạch thâu tóm", vậy thì mở ra một bước khởi đầu sán lạn cho con đường quan lộ của mình. Cho nên Tiền Yếu Bân không chút do dự, tiếp nhận ngay nhiệm vụ này. Anh ta đã phải gánh chịu sự tai tiếng bị sa thải vì vi phạm kỷ luật, nhân cơ hội để trà trộn vào trong giới xã hội đen của tỉnh thành.
Cuộc sống trong xã hội đen của Tiền Yếu Bân phát triển nhanh chóng, đồng thời nhận được sự tín nhiệm của A Hoa. Nhưng " kế hoạch thâu tóm" lại khó có thể triển khai do thế lực của Đặng Hoa quá hùng mạnh. Lúc này, lãnh đạo trong sở đã đặc biệt kêu gọi Tiền Yếu Bân trở về, nhưng Tiền Yếu Bân lại cố chấp muốn tiếp tục ẩn nấc nằm vùng.
Đúng như La Phi dự đoán mục đích của Tiền Yếu Bân lúc này đã không còn bị hạn chế trong nhiệm vụ của cảnh sát, anh ta bắt đầu có dã tâm lớn hơn. Chính mình cũng có thể có được thế lực trong giới xã hội đen, phía sau thì lại có cảnh sát chống lưng, tại sao không lại không thể gây dựng lên sự nghiệp lớn giống như Đặng Hoa chứ? Chính vì có dã tâm lớn như vậy, Tiền Yếu Bân mới một mình kiên trì bám trụ suốt 11 năm - anh ta đang chờ đợi cơ hội của riêng mình.
Sau khi Đặng Hoa chết, cơ hội này cuối cùng cũng đã đến rồi!
Tiền Yếu Bân thuyết phục giám đốc Tống tiến hành đào sâu và cải thiện "kế hoạch thâu tóm" để anh ta có thể gia nhập dưới trướng của Cao Đức Sâm, nhằm phò tá hắn trở thành một bá chủ mới trong giới xã hội đen của tỉnh thành.
Trong kế hoạch của cảnh sát, tên bá chủ Cao Đức Sâm này thực ra chỉ là một con rối gỗ, còn Tiền Yếu Bân sẽ là sợi dây để khống chế con rối.
Tiền Yếu Bân cũng tin tưởng hoàn toàn có khả năng khống chế được Cao Đức Sâm, anh ta sẽ thay thế Đặng Hoa, sẽ gây dựng nên một đế quốc hùng mạnh rộng lớn thuộc về riêng mình. Và so với Đặng Hoa Tiền Yếu Bân còn có thêm một danh phận là một cảnh sát. Điểu này có nghĩa là cho dù Cao Đức Sâm có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng có thể chuyển mình một cách ngoạn mục, dễ dàng thoát khỏi mọi tội danh.
Đây chính là kế hoạch mà Tiền Yếu Bân đã dự tính sẵn, chỉ đáng tiếc là kế hoạch này lại bị La Phi vô tình nhúng tay và làm đảo lộn hết. Nhưng Tiền Yếu Bân cũng không quá ủ rột, bởi vì anh ta trở về ngành Cảnh sát sớm một bước cũng chưa chắc đã phải là việc không hay. Chỉ cần tôn chỉ của "kế hoạch thâu tóm" vẫn được tiếp tục, bước tiếp theo vẫn cần phải chọn một con rối gỗ, mà con rối gỗ này sao có thể thoát khỏi sự thao túng của mình được chứ.
Tiền Yếu Bân nhìn ra xa ra bên ngoài cửa sổ, như thể nhìn thấy tia nắng đầu tiên đang chiếu rọi tiền đồ tươi đẹp của mình. Đương nhiên, anh ta cũng không hề quên: muốn bước lên con đường rộng mở sán lạn đó, mình bắt buộc phải vượt qua được cửa ải nguy hiểm của ngày hôm nay.
Tiếng gõ cửa chợt vang lên hình như cũng đang nhắc nhở anh ta. Đồng thời có tiếng nói vang lên bên ngoài cửa: "Cảnh sát Tiền, xin đừng đứng ở cửa sổ, để lộ thân phận rất có khả năng sẽ nguy hiểm".
Tiền Yếu Bân nhận ra đây là giọng nói của Doãn Kiếm - người của đội cảnh sát hình sự, thế nên anh ra kéo rèm cửa lại đồng thời cao giọng đáp lời: "Được rồi!". Lúc này, phía trước và phía sau phòng mặc dù đều bố trí rất nhiều cảnh sát mặc thường phục, nhưng dưới áp lực của Eumenides, dù thận trọng thế nào cũng không thừa.
Tiền Yếu Bân ăn mặc chỉnh tề, sau đó mở cửa phòng ngủ đi ra phòng khách. Anh ta nhìn thấy ngoài Doãn Kiếm trên sôpha còn có một người nam giới đang ngồi với thần thái uy nghiêm. Đó đương nhiên chính là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, cũng chính là vị tổng chỉ huy của đợt hành động bảo vệ lần này - La Phi.
"Vất vả cho các anh quá!" Tiền Yếu Bân chào hỏi vẻ khách sáo, "Cả đêm các anh không ngủ sao?"
La Phi đứng dậy nói: "Bắt đầu từ 0 giờ ngày hôm nay, bất cứ lúc nào anh cũng đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm, cho nên chúng tôi từng giây từng phút cũng không được phép lười biếng lơ là cảnh giác."
"Tôi thì lại ngủ rất ngon đấy." Tiền Yếu Bân cười nói, đồng thời lại tranh thủ khen ngợi La Phi: "Tôi biết đội trưởng La chắc chắn sẽ có kế hoạch hoàn mỹ, không những có thể bảo vệ được sự an toàn cho tôi, hơn nữa còn có thể bắt được tên sát thủ đó phải chịu tội trước pháp luật."
La Phi biết được bụng dạ của con người lại rất thâm sâu, ngay cả nhân vật như A Hoa mà cũng bị nhận trái đắng của anh ta. Cho nên mặc dù đối phương nhiệt tình khen ngợi, nhưng anh chỉ khẽ cười thản nhiên nói: "Đúng là có kế hoạch, nhưng còn phải đợi đến lúc diễn ra Đại hội xét xử công khai mới có thể chính thức triển khai được."