Chương 14.8
La Phi không hề chuẩn bị trước tâm lý nên vừa bị hỏi vậy anh đã đờ người ra: "Tôi á?"
Mộ Kiếm Vân đành phải nói trắng ra: "Anh chẳng phải là phó giám đốc Công an Thành phố Long Châu sao? Anh có đồng ý tiếp nhận em tới chỗ anh làm việc không?"
Nhìn vào ánh mắt sáng rực và có phần cố chấp của đối phương La Phi hiểu ra tất cả. Trong lòng anh bỗng có một thứ cảm giác ngọt ngào chua xót pha trộn, lòng anh xao động sau khi hít một hơi thật dài anh liền nhỏ giọng nói: Em làm vậy có đáng không?"
Mộ Kiếm Vân khẽ "hức" một tiếng vừa như cười vừa không giống cười. Ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn, cô quyết định ép La Phi: "Có đáng hay không là điều em cần xem xét. Anh chỉ cần trả lời em, anh có đồng ý hay không thôi".
Lòng La Phi nóng như lửa đốt, anh lấy hết dũng khí để trả lời cô: "Tất nhiên là tôi sẽ đồng ý. Xét từ mặt nào đi nữa thì tôi cũng không có lý do gì để từ chối em".
Nửa câu sau của La Phi như ẩn chứa những điều không nói ra được. Mặc dù vậy, Mộ Kiếm Vân hoàn toàn hiểu được ý tứ trong lời nói của anh. Cô càng biết rằng với tính cách của La Phi đây đã là cách thể hiện tình cảm tự nhiên nhất của anh ấy rồi. Bởi vậy, cô bỗng cảm thấy ngượng ngùng, mặt đỏ bừng lên rồi cúi đầu xuống.
La Phi cười ngốc nghếch "hì hì" để cố tình giải tỏa bầu không khí ngại ngùng hiện giờ giữa hai người nhưng anh cũng chẳng biết nói gì hơn. Lúc này hai người đều im lặng. Một lúc sau, vẫn là Mộ Kiếm Vân mở lời trước. Cô ngẩng đầu lên rồi hỏi với vẻ lo lắng: "Em làm vậy có phải là tạo áp lực rất lớn cho anh không?''
La Phi vội tỏ rõ thái độ: "Không phải vậy đâu. Tôi vui lắm, cũng rất cảm kích nữa. Thậm chí.... thậm chí có chút kinh hãi do được ái mộ quá".
Thấy La Phi hấp ta hấp tấp muốn tỏ tình mà không biết nói thế nào, Mộ Kiếm Vân không nhịn được cười. Chuyện tình cảm của họ đã nói tới đây rồi thì nên biết dừng chủ đề đúng lúc. Mộ Kiếm Vân bèn chủ động chuyển chủ đề, cô hỏi "Được rồi. Đã tới lúc phải nói chuyện của anh rồi".
La Phi vòng vo nói: "Bên tôi.... có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?"
Mộ Kiếm Vân lại nhấp cốc trả lên nhấp 1 ngụm rồi chọn bừa: "Vậy thì nghe tin tốt trước đi".
La Phi trả lời: "Tin tốt đó là tôi không cần phải rời khỏi tỉnh thành này nhanh như vậy".
"Ồ?" Mộ Kiếm Vân không tỏ vẻ vui mừng gì hết, cô ôm cốc trà trong tay rồi hỏi rất nhạy cảm: "Vậy thì tin xấu kia chính là nguyên nhân anh ở lại phải không?"
La Phi không nói gì thầm mặc nhận, đồng thời anh lấy bức thư trong chiếc phong bì ra đưa cho cô.
Mộ Kiếm Vân đứa một tay ra đón lấy bức thư. Thấy ngoài chiếc phong bì không viết một chữ nào, cô lập tức đoán: "Là bản thông báo tử vong cho Tiền Yếu Bân phải không?"
La Phi không thể không kinh ngạc, anh trợn mắt lên hỏi lại cô: "Sao em biết?"
Mộ Kiếm Vân trả lời: "Tối qua khi anh nói với em rằng Trịnh Giai đang giữ cô gái kia đưa đơn tố cáo Tiền Yếu Bân, em đã dự đoán rằng Eumenides sẽ có hành động". Mộ Kiếm Vân đặt bức thư trở lại bàn, dường như không hề có hứng thú bóc ra xem vậy. Sau đó, cô lại khẽ lắc đầu và nói: "Chỉ có điều, em không nghĩ là hắn lại hành động nhanh tới vậy. Em còn tưởng ít nhất hắn sẽ chờ cho anh rời khỏi tỉnh này rồi mới ra tay".
Nghe Mộ Kiếm Vân nói vậy La Phi cũng hiểu ra đôi phần. Anh cúi đầu nói: "Ý của em là hành động lần này của hắn hoàn toàn là vì Trịnh Giai?"
Mộ Kiếm Vân trả lời dứt khoát: "Vì hắn sẽ không để cho Trịnh Giai trở thành Bạch Phi Phi thứ hai đâu".
La Phi thấy cách nghĩ của Mộ Kiếm Vân hơi quá anh liền hỏi lại::Tiền Yếu Bân lẽ nào lại ra tay với Trịnh Giai? Không tới mức như vậy chứ?"
Mộ Kiếm Vân tiếp tục phân tích: "Cũng có thể không tới mức đó. Nhưng anh phải hiểu tâm trạng của Eumenides hắn quyết không để cho cô gái ấy chịu bất kỳ sự uy hiếp nào dù là nhỏ nhất. Hắn sẽ dựa vào sức mạnh của mình để đảm bảo điều đó. Sau này anh rời khỏi tỉnh thành, Eumenides cũng sẽ phải rời khỏi đây. Còn Tiền Yếu Bân sau này sẽ trở thành con người như thế nào? Ai cũng không thể đoán trước được. Anh đã bỏ qua vấn đề này chứng tỏ sự quan tâm của anh với Trịnh Giai chưa đủ, ít nhất là chưa bằng Eumenides.
Câu nói cuối cùng của Mộ Kiếm Vân có chút trách móc, nhưng La Phi khó mà phủ nhận được. Quả thực nếu Trịnh Giai cứ mãi tóm gọn lấy hết đen đó của Tiền Yếu Bân và không chịu buông tha, ai có thể đảm bảo anh ta sẽ không làm gì để đối phó với cô ấy? Vì dù gì anh ta cũng đã lăn lộn giang hồ và làm việc trong xã hội đen hơn mười năm trời, dã tâm và thủ đoạn của anh ta thì La Phi cũng từng được lĩnh giáo rồi. còn La Phi đúng là đã lơ là với sự an nguy của Trịnh Giai, chủ yếu do sự gần gũi về mặt tình cảm còn chưa đủ để anh chú tâm hơn tới cô.
"Được rồi.... tôi thừa nhận mình đã có sơ xuất". La Phi nhìn Mộ Kiếm Vân rồi tỏ thái độ đầu hàng rất thành khẩn. Đồng thời trong lòng anh cũng thầm trách mắng Trịnh Giai: cô bé này thật đúng là tự nhiên lại đi vướng víu vào cái chuyện rắc rối này làm gì cơ chứ? Không nghĩ tới thì thôi chứ vừa nghĩ tới chuyện này là La Phi lại có chút sợ hãi, lo lắng. Ngây người ra một lúc anh mới cười khổ sở rồi đọc tên một người: "A Hoa".
Mộ Kiếm Vân cũng gượng cười nói: "Cuối cùng anh cũng hiểu ra rồi hả?"
La Phi gật đầu không nói gì. Vì còn gì không hiểu nổi nữa cơ chứ? Trịnh Giai bị lôi vào vũng bùn này nguyên nhân sâu xa là do A Hoa gửi gắm Minh Minh cho Trịnh Giai chăm sóc. Hiện giờ xem ra việc làm đó của A Hoa còn có ý nghĩa khác. Phải biết Eumenides và Tiền Yếu Bân đều là kẻ thù không đội trời chung của A Hoa. Hai người này mà quyết sống mái đến cùng thì chẳng phải chính là cục diện mà A Hoa muốn thấy nhất hay sao? Phân tích một hồi có thể hiểu được rằng A Hoa đang ngồi tù nhưng lại có thể đạo diễn được một màn kịch báo thù một mũi tên trúng hai đích rất hay. Tâm tư hiểm ác đúng là khiến cho người ta khó mà đề phòng nổi.
"Đáng lẽ tôi lên nói cho em biết về mối quan hệ giữa Trịnh Giai và hai người này từ trước". La Phi nói với vẻ ảo não "Biết đâu em có thể nhìn thấy được tâm tư của A Hoa, ngăn cản không cho Trịnh Giai gặp mặt anh ta."
Mộ Kiếm Vân khuyên La Phi một câu: "Người trong cuộc thì tưởng hồ đồ mà. Anh cũng không nên tự trách mình làm gì nữa". Sau đó, cô lại nói rất nghiêm túc: "Anh có biết là chính anh cũng là một quân cờ trong kế hoạch của A Hoa không?"
La Phi hơi nhíu mắt lại rồi như đang trầm tư suy nghĩ.
Mộ Kiếm Vân tiếp tục nói: "Cục diện mà A Hoa chờ đợi nhất đó là Eumenides giết chết Tiền Yếu Bân còn anh sẽ bắt được Eumenides. Như vậy thì hai mối thù của anh ta đều có thể báo được, tới lúc đó dù có phải chết cũng không thấy hối tiếc gì nữa".
La Phi cười nhạt một tiếng và nói: "Anh ta quá lý tưởng hóa vấn đề rồi nhỉ?" Vì thực tế sao có thể tuyệt diệu và một màu hồng như trong tưởng tượng được của anh ta cho được.
Để Tiền Yếu Bân chịu sự trừng phạt thích đáng, đồng thời bắt được Eumenides về quy án, đây lẽ là không phải cái kết mà anh vẫn hằng mong muốn hay sao? Và anh cũng không có khả năng khống chế cục diện này được: chỉ cần đưa Tiền Yếu Bân ra làm mồi nhử rồi giăng lưới sẵn để chờ kẻ địch lọt vào trong. Chỉ cần con cá lớn đó nuốt được mồi thì chắc chắn sẽ khó mà thoát khỏi lưới được.
Càng nghĩ La Phi cảm thấy mừng rỡ, nhịp thở của anh trở lên gấp gáp hơn. Dù ngoài mà anh tỏ ra bình tĩnh nhưng sâu thẳm trong lòng anh lại đang dậy sóng.
Mộ Kiếm Vân dùng ánh mắt của cô để tóm gọn lấy ánh mắt của La Phi. Rồi cô khẽ nói: "Trong thực tế có một Eumenides, nhưng trong lòng anh cũng có một Eumenides như thế. Mỗi khi có một bản thông báo tử vong xuất hiện 2 Eumenides đó lại như hô ứng và phát sóng với nhau từ xa".
La Phi hít một hơi thật sâu để thoát khỏi tâm trạng kỳ lạ đó nhưng đúng là nhất thời anh không tài nào thoát ra nổi. Đúng vậy, vai diễn Eumenides do anh tạo ra chỉ có điều sau đó cái chết của Mạnh Vân khiến anh ngày càng căm ghét vai diễn ấy. Từ đó anh chôn thật sâu cái thân phận ấy đi và không bao giờ muốn đào nó lên nữa. Nhưng trong lòng anh vai trò ấy hoàn toàn không chết đi. Nó chỉ bị ngủ quên tạm thời và bất cứ lúc nào cũng chờ đợi chủ nhân của nó đánh thức.
Một ngày mùa thu của một năm trước, khi tính mạng của Mộ Kiếm Vân bị tập đoàn A Hoa uy hiếp, La Phi đã để mặc cho kế hoạch thích xát Đặng Hoa của hung thủ. Anh mở to mắt nhìn Đặng Hoa chết trước mặt mình dù anh có đủ khả năng để ngăn cản điều đó xảy ra. Có lẽ chính từ lúc đó, Eumenides trong sâu thẳm tâm hồn anh đã thức tỉnh.
Một năm sau anh lại phải đối mặt với cám dỗ và sự lựa chọn giống như vậy. Eumenides chỉ muốn giết chết Tiền Yếu Bân, còn chính anh lại hi vọng Tiền Yếu Bân nhận được sự trừng phạt đã thích đáng.
La Phi có đầy đủ lý do: bàn tay Tiền Yếu Bân không chỉ đã dính máu của những người vô tội mà chính trong kế hoạch thâu tóm anh ta cũng có nhiều dã tâm. Có khi nào anh ta sẽ trở thành Đặng Hoa thứ 2 không? La Phi không dám đoán mò nhưng anh biết rằng, một khi Tiền Yếu Bâncó được quyền lớn trong giới cảnh sát, thêm vào đó là quan hệ trong xã hội đen hơn 10 năm trời của anh ta thì việc trở thành một Đặng Hoa thứ hai cũng không có gì khó khăn cả. Nếu thực sự tới ngày đó, e rằng tất cả đều sẽ quá muộn.
Đã vậy thì sao lại không suy nghĩ giống với việc Eumenides muốn bảo vệ TRịnh Giai: loại bỏ hậu họa để đề phòng về sau?
La Phi càng nghĩ sâu hơn, đầu óc càng rối bời thêm, cuối cùng tất cả lại trở thành một mớ hỗn độn. Anh buộc mình phải đứng lên rồi đi từ từ ra phía cửa sổ. Anh mở rèm cửa ra để cho gió thu tới thổi sạch những suy nghĩ rắc rối trong đầu mình lúc này.
Ngoài kia ánh sáng mặt trời chói lọi, tuy không quá rạng rỡ nhưng có thể quét hết đi màn sương buổi sớm mùa thu.
La Phi cứ đứng như thế rất lâu. Anh nhìn xa xăm theo ánh sáng của buổi sớm, tia nhìn gần như vô tận. Khi anh quay đầu lại, nét mặt anh trở nên kiên nghị giống như đã có một quyết định vô cùng trọng đại vậy.
Anh nhìn Mộ Kiếm Vân và nói với vẻ trịnh trọng như đang tuyên thệ rằng: "Tôi sẽ chiến thắng tất cả bọn họ", sau khi dừng lại giây lát anh lại thêm một từ có tính chất nhấn mạnh: "Thắng triệt để!"
P/S: Hết chương 14 nhé! Chúc các bạn cuối tuần vui vẻ!