Chương 15.5
La Phi - người phụ trách công việc bảo vệ cũng tán thành cho giới truyền thông đến hiện trường hơn nữa anh còn đề nghị có thể cài cắm một số lượng lớn cảnh sát mặc thường phục vào trong đội ngũ giới truyền thông đứng ở tuyến 1, như vậy thì không chỉ có thể tăng cường lượng bảo vệ ở gần khu vực đài chủ tịch, hơn nữa nếu xảy ra tình hình gì khác thường, bất cứ lúc nào những người cảnh sát mặc thường phục đều có thể nhúng tay vào công việc hiện trường của giới truyền thông, bảo đảm những hình ảnh truyền hình trực tiếp vẫn nằm trong phạm vi có thể khống chế của cảnh sát. Phương án này đã được những nhân vật cấp cao trong giới cảnh sát đều tán thành, những thao tác cụ thể cũng giao cho La Phi sắp xếp trù bị..
Đương nhiên Trịnh Giai với vai trò là quần chúng thì không thể nào biết được nội tình này, lúc này đây mọi người đều đang ngồi nghiêm chỉnh dưới sự hướng dẫn của cảnh sát, kiên nhẫn chờ đợi đại hội khai mạc. Trịnh Giai sau khi quan sát xong đài chủ tịch, lại chuyển ánh mắt về phía ghế ngồi của người dân. Ánh mắt cô cứ quét qua đảo lại như thế đang tìm kiếm thứ gì đó. Nhưng cô cũng không phát hiện ra gì cả, thế là cô đã cúi đầu nhìn Ngưu Ngưu đang nằm bò dưới chân mình.
Chú chó dẫn đường đó vẫn luôn ngoan ngoãn nằm yên dưới chân cô, nó rủ mi mắt xuống như thể chuẩn bị đánh một giấc no say.
Tất cả mọi việc đều có vẻ như rất bình lặng, nhưng thần sắc cô gái lại có vẻ thấp thỏm không yên. Không biết tại sao cô cứ thoáng có một thứ dự cảm: một trận phong ba bão táp dữ dội đang lặng lẽ hình thành nên giữa bầu không khí bình yên này.
Đến khoảng 18 giờ 30 phút, các vị lãnh đạo lần lượt đi lên đài chủ tịch, mỗi người tự ngồi vào ghế của mình. Đại hội Xét xử công khai sắp sửa bắt đầu. Người hướng dẫn chương trình Đại hội lần này chính là giám đốc Tống của Sở Công an tỉnh thành, trước tiên ông giới thiệu các vị lãnh đạo đang ngồi. Những nhân vật phụ trách chủ yếu của hệ thống viện kiểm sát tỉnh thành đều có mặt trong cuộc đại hội lần này, mà giám đốc sở Công an tỉnh Tiêu Hoa là người có chức bậc cao nhất ở đây lại chính là vị tổng chỉ huy phát động "kế hoạch thâu tóm" năm xưa.
Nhưng tất cả mọi người đều không hề Nhìn thấy bóng dáng của Tiền Yếu Bân. Với vai trò là một trong những nhân vật chính của cuộc đại hội lần này, anh ta không xuất hiện quá sớm trên đài chủ tịch đương nhiên là bắt nguồn từ yếu tố an toàn. Lúc này đây anh ta đang cùng với La Phi và mọi người ngồi ở trong phòng hóa trang sau cánh gà, đây là một không gian tương đối khép kín, sẽ an toàn hơn rất nhiều so với lễ đường rộng rãi.
Lúc này đây trên đài chủ tịch, giám đốc Tống đang tuyên bố chương trình đại hội. Theo như kế hoạch đã được định sẵn, trước tiên đồng chí ở bộ phận tuyên truyền của Sở Công an tỉnh thành sẽ giới thiệu những tình hình cơ bản và thành quả huy hoàng của hành động trừ gian diệt ác lần này, sau đó mấy người đại diện của tòa án sẽ tiến hành tuyên phạt công khai đối với những phần tử tội phạm, và tiết mục cuối cùng chính là đến lượt Tiền Yếu Bân lên sân khấu, anh ta sẽ là một bài báo cáo về thành tích cá nhân của mình, đồng thời nhận được sự biểu dương của lãnh đạo công an tỉnh.
Giọng nói sang sảng của giám đốc Tống cũng chuyển tới được trong phòng hóa trang, Tiền Yếu Bân nhẩm tính về thời gian: "Giới thiệu sơ qua về tình hình chống tội phạm xã hội đen hết khoảng 30 phút, đại hội xét xử công khai khoảng một giờ đồng hồ, ừm, khi đến lượt tôi ra sân khấu chắc là khoảng 8 giờ tối." Anh ta vừa nói vừa nhìn La Phi ngồi bên cạnh, ý từ trong câu nói là muốn nhắc nhở đối phương chuẩn bị trước.
La Phi thì lại không đưa ra được phản hồi tích cực, sau khi trầm ngâm giây lát, anh đột nhiên nói: "Anh không thể lên sân khấu."
"Cái gì?" Tiền Yếu Bân ngẩn người, không hiểu rõ ý của đối phương.
"Anh không thể lên sân khấu." La Phi lại nhấn mạnh một lần nữa. lần này anh bổ sung thêm lý do, "...Nếu không chúng tôi không thể nào đảm bảo được sự an toàn của anh."
Tiền Yếu Bân nhíu mà:y" Sao vậy? tình hình lại có gì thay đổi à?"
La Phi nói: "Không phải. Chỉ là chúng tôi vẫn chưa phán đoán ra sát thủ sẽ dùng cách thức nào để gây án, trong tình hình này để cho anh lộ ra giữa nơi công cộng như vậy thì sẽ vô cùng nguy hiểm."
Tiền Yếu Bân "hi" một tiếng nói vặn lại: "Những người tiến vào trong hội trường chẳng phải đều đã bị kiểm tra loại trừ hết sức nghiêm ngặt sao?"
" Đúng là đã kiểm tra loại trừ rồi, nhưng sát thủ vẫn có khả năng thông qua con đường đặc biệt nào đó để tiến vào, hoặc là mai phục từ trước ở góc khuất nào đó trong hội trường." La Phi ngừng một lát nói thêm: "Thời gian địa điểm của đại hội lần này đã được công bố từ lâu, cho nên sát thủ có đủ thời gian để chuẩn bị. Hơn nữa, hắn đã gửi đi bản thông báo tử vong, điều đó chứng tỏ hắn nhất định đã nghĩ ra được kế hoạch nào đó thật đặc biệt..."
"Kế hoạch gì" Tiền Yếu Bân ngắtt lời La Phi, "khắp cả hội trường đâu đâu cũng đều là người của chúng ta, cho dù hắn có trà trộn vào trong đoàn người thì chỉ dựa vào sức của một mình hắn có thể làm gì được chứ?"
Ngữ khí của Tiền Yếu Bân mặc dù rất hùng hổ nhưng La Phi lại cảm thấy được sự lo lắng trong lòng đối phương. Những lời này thực ra không phải là sự tranh luận mà chính là đang tự khuyến khích mình để mạnh dạn hơn.
La Phi không muốn nói nhiều, anh chỉ dùng sự thực để nhắc nhở đối phương: "Lúc trước hắn đã giết Hàn Thiếu Hồng, giết Đặng Hoa đều dưới sự bảo vệ tầng tầng lớp lớp của cảnh sát."
"Ccho dù như thế hắn cũng chưa chắc đã giết được tôi!" Tiền Yếu Bân cảm giác bị coi thường, anh ra trợn trừng mắt tỏ vẻ tức giận.
"Ttôi biết khả năng của anh..." La Phi trịnh trọng giơ một ngón tay lên nói: "Nhưng lần này cục diện anh phải đối mặt cũng nguy hiểm nhất."
Tiền Yếu Bân lập tức khi hỏi: "Vì sao?"
La Phi nói: "Lần này tên sát thủ đó rất có thể sẽ dùng sún!"
Dùng súng? trái tim Tiền Yếu Bân như chọt co thắt lại. Nếu như trong tên đó lại có súng, vậy thì sự thực rất khó để phòng. Nhưng dựa vào đâu mà La Phi lại đưa ra phán đoán như vậy chứ? Anh ta thắc mắc: "Tên đó hình như từ trước tới giờ đều không có thói quen dùng súng thì phải?"
" Đúng là không có. Bởi vì bản thân khẩu súng vốn dĩ đã để lại cho phía cảnh sát quá nhiều manh mối, cho nên hắn thích sử dụng những hung khí có thể có được mọi lúc mọi nơi." Trước tiên La Phi phụ họa, tiếp đó chuyển hướng lời nói: "Nhưng mùa thu năm ngoái, khi hắn vượt ngục đã cướp đi súng của cảnh sát trại giam, lai lịch của khẩu súng này đã bị cảnh sát nắm rõ, hắn cũng không cần phải có sự lo ngại gì nữa. Do đó tôi suy đoán lần này rất có thể hắn sẽ mang súng đến!"
Tiền Yếu Bân không nói gì. Lời phân tích của La Phi rất hợp tình hợp lý, hơn nữa tình hình này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh ta. Sau khi trầm mặc giây lát anh ta dò hỏi đối phương: "Theo anh thấy, bây giờ cần phải làm thế nào?"
"Chúng ta bắt buộc phải chủ động gây nhiễu loạn kế hoạch của hắn chứ không phải là bị động chờ đợi hắn đến công kích." La Phi nheo mắt nói: "Cho nên hôm nay anh không lên sân khấu, kế hoạch của hắn sẽ bị thất bại."
"Đây chính là phương án của các anh sao?" Tiền Yếu Bân trừng mắt nhìn La Phi, trên mặt lộ ra thần sắc khó có thể tin nổi.
La Phi gật đầu.
Tiền Yếu Bân cười "ha" một tiếng, rõ ràng là đang cười khẩy. Sau đó anh ta ngẩng đầu lên, liếc nhìn một lượt tất cả những nhân viên cảnh sát hình sự đang phụ trách bảo vệ an ta ở trong phòng hóa trang, lại một lần nữa cất cao giọng hỏi: "Đây chính là phương án của các anh sao?
Tiền Yếu Bân cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, anh ta đập mạnh xuống tay cầm ở trên ghế: "Đây là phương án chết tiệt nào chứ! Nếu như cứ ngồi im ở chỗ này mà không ra ngoài còn cần các anh bảo vệ gì chứ?!" La Phi lạnh lùng nhìn Tiền Yếu Bân, anh ta biết đối phương tại sao lại kích động như vậy. Trong suy nghĩ của Tiền Yếu Bân, lúc này anh ta thà bị thích sát cũng quyết không thể làm con rùa rụt cổ không ra ngoài. Bởi vì đây vốn là thời khắc huy hoàng hiếm có trong cuộc đời anh ta, nếu như lúc này anh ta lại làm con rùa rụt cổ, Vậy thì không thể nào được xưng là người hùng nữa anh ta chỉ có thể trở thành trò cười cho nhân dân thành phố lúc trò chuyện phiếm. Đối với một người tràn đầy dã tâm như vậy, kết cục này là điều không thể nào chấp nhận được.
Quả nhiên, sau khi anh ta thở dốc Tiền Yếu Bân nói rõ một cách chắc chắn về lập trường của mình: "Tôi nhất định phải lên sân khấu! Không ai có thể ngăn cản được tôi. Bất luận là tên sát thủ đó hay là đám phế nhân cảnh sát hình sự các người!"
La Phi dùng thái độ cứng rắn để đáp lại đối phương: "Tôi là tổng chỉ huy đợt hành động lần này, anh bắt buộc phải nghe theo sự sắp xếp của tôi. Anh cần phải hiểu rằng, tất cả những việc này đều là vì sự an toàn tính mạng của anh." Trong khi anh nói Doãn Kiếm và mọi người lặng lẽ đứng lên trước, vây xung quanh Tiền Yếu Bân, bày ra tư thế không cho phép đối phương rời khỏi đó.
Tiền Yếu Bân giật mình, anh ta biết những người nhân viên trong đội cảnh sát hình sự có mặt ngày hôm nay đều là thân cận của La Phi, mình không thể nào khống chế được cục diện. Anh ta hằn học "hừ" một tiếng, trợn mắt nhìn chăm chăm vào La Phi, thở dồn dập. Hồi lâu sau, anh ta lại hậm hực trách hỏi: "Anh vốn đã không dự định để tôi lên sân khấu thì sao lại đưa tôi đến chỗ này chứ? Anh xóa bỏ luôn phần biểu dương chẳng phải sẽ xong xuôi luôn sao? Nói sớm một chút tôi có thể tìm được lý do phù hợp để ứng phó với nhân dân và giới truyền thông. Đến tận bước này, anh bảo tôi phải rút lui thế nào đây?"
Thấy đổi phương phẫn nộ như vậy La Phi chỉ khẽ thở dài. Sau đó anh ta nói với đối phương: "Kế hoạch của tôi vốn là như vậy. Hơn nữa anh cũng phải bắt buộc cần phải đến hiện trường... Bởi vì đây cũng chính là một phần trong không thể khuyết thiếu được trong kế hoạch lần này.'' Ttrong lúc nói, anh đứng bật dậy, giơ tay về phía những người đội viên của mình phát ra chỉ lệnh hành động.
Đại hội Xét xử công khai trong lễ đường đang tiến hành đúng theo kế hoạch. Sau khi giám đốc Tống phát biểu khai mạc xong, một nữ cảnh sát ở ban tuyên truyền bước lên bục, bắt đầu giới thiệu tình hình hành động trừ gian diệt bạo lần này. Những ngôn từ của cô phát biểu rõ ràng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, ảnh minh họa đầy đủ, số liệu xác thực tỉ mỉ. Dưới sự hỗ trợ của các thiết bị ngành truyền thông đã thể hiện ra được thành quả huy hoàng của phía cảnh sát ở trong đợt hành động này.
Nhưng những khán giả ngồi bên dưới không mấy hứng thú đối với hạng mục này. Mấy tháng nay giới truyền thông đã tuyên truyền quá nhiều khiến cho người dân đã cảm thấy mỏi mệt. Đối với những người hôm nay có mặt tại hiện trường vở kịch hay đầu tiên mà họ mong chờ thì phải đến hạng mục xét xử công khai mới mở màn.
Đến khoảng 7 giờ, buổi diễn giảng của nữ cảnh sát cuối cùng cũng kết thúc. Đợi sau khi cô đi xuống đài chủ tịch giám đốc Tống dùng giọng nói hết sức trang nghiêm tuyên bố: "Sau đây sẽ tiến hành tuyên án công khai đối với các phần tử xấu bị bắt trong đợt hành động lần này, hãy đưa Nhiêu Đông Hoa và 13 nghi phạm áp giải lên."