Chương 15.6
Giọng nói của giám đốc Tống vừa dứt, một đội cảnh sát biển áp tại các phạm nhân từ lối đi chuyên dụng ở phía bên cạnh lễ đường lần lượt bước vào. Những người cảnh sát này ai nấy đều có cơ thể cường tráng, chiều cao đều gần 1m90. Dưới sự khống chế của nhóm người cao lớn này, những tên tội phạm hung dữ ngoan cố trông nhỏ bé yếu ớt hơn rất nhiều.
tất cả mọi người trong lễ đường lúc này đây đều rướn cổ muốn tận mắt nhìn thấy những nhân vật sừng sỏ trong xã hội đen vẫn thường nghe được tiếng rốt cuộc trông có bộ dạng như thế nào. Minh Minh ngồi trong đoàn người không kìm được đứng bật dậy, nhưng cô khác với phần lớn những kẻ hiếu kỳ, tâm trạng của Minh Minh lúc này lại phức tạp hơn nhiều, lần nước trong mắt cô đang lay động, rồi cô nhanh chóng tìm ra được mục tiêu của mình giữa đoàn người đông đúc.
Đó là một người đàn ông bị áp tải đứng đầu hàng, mặc dù cùng là tù nhân nhưng khí chất và phong độ của anh ta lại hoàn toàn khác biệt với phần lớn bọn họ. Trên mặt anh ta không hề có sự sợ hãi, cũng không phải có phiền não, càng không hề cố tình đóng giả ra nét mặt đau khổ và hối hận. Xích chân còng tay dài nặng đè lên người anh ta, nhưng tư thế của anh ta vẫn rất hiên ngang. Anh ta cứ thế lặng lẽ đi về phía trước như thể là một người dân thường đang dạo bước bên bờ sông.
Ánh mắt của Minh Minh nhìn chăm chú vào người đàn ông đó, cô muốn hét to, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm chế được bản thân mình. Do phải cố gắng kìm nén sự xúc động của mình nên cơ thể cô bất giác run rẩy.
Trịnh Giai ngồi ở bên cạnh nắm chặt lấy tay Minh Minh, khẽ kéo đối phương trở lại ghế ngồi. Minh Minh bắt đầu vùi mặt mình vào hai tay, bả vai bắt đầu rung lên bần bật. Trịnh Giai bèn quay người sang ôm cô gái đó vào lòng, sau khi vỗ về đối phương một hồi cô lại khẽ nói bên tai: "Bất luận anh ấy phạm tội gì, anh ấy đều không phải là một người xấu."
"Anh ấy đương nhiên không phải là người xấu." Minh Minh ngước mặt lên nói với vẻ kiên định, tiếp đó giọng nói của cô lại trở nên bi thương, "Anh ấy chính là vì mình."
Trịnh Giai cũng hiểu được tầm ý nghĩa trong đó, A Hoa đúng là vì muốn báo thù cho Minh Minh mới hạ quyết tâm cùng liều một phen sống mái với Cao Đức Sâm. Chỉ đáng tiếc, mặc dù Cao Đức Sâm đã chết nhưng kẻ trực tiếp gây tai họa cho Minh Minh thì lại không phải chị bất cứ sự trừng trị nào. Sự thực như vậy mặc dù khiến người ta căm phẫn, nhưng bản thân mình cũng bất lực không có cách nào khác. Trịnh Giai lặng lẽ thở dài, ngước đầu nhìn về phía các vị lãnh đạo ở trên đài chủ tịch. Khi bọn họ trao huy chương anh hùng, lẽ nào thực sự không biết bàn tay vị anh hùng đó cũng dính máu của những người vô tội sao?
A Hoa và mọi người bị dẫn thẳng đến khu vực cách ly ở phía bên dưới đài chủ tịch, xếp thành một hàng đứng ngay ngắn. Lúc này đây công tố viên của cơ quan kiểm soát nên mục bắt đầu tuyên đọc. A Hoa cõng 3 mạng người, là phần tử tàn độc nhất trong buổi xét xử công khai lần này, lúc này đây cũng là người đầu tiên nhận lời tuyên phạt.
Kết quả phán quyết đã là việc hai năm rõ mười, Minh Minh biết việc lúc này chỉ là hình thức. Khi công tố viên đọc hết lời tố cáo, cô gần như không chịu đựng được nỗi giày vò trong bầu không khí tại hiện trường, đôi mắt đỏ au nói với Trịnh Giai: "Mình muốn vào nhà vệ sinh."
Trịnh Giai gật đầu vẻ thấu hiểu. Minh Minh đứng dậy đi qua ghế của những khán giả đi về phía nhà vệ sinh ở mé đông lễ đường.
Buổi xét xử công khai vẫn tiếp tục tiến hành. Không ngoài dự liệu, quả nhiên A Hoa bị xử tội tử hình. Những nghi phạm khác mỗi người đều phải nhận lấy hình phạt nặng nhẹ khác nhau. Khoảng 40 phút trôi qua, quy trình của buổi xét xử công khai dần dần bước vào giai đoạn cuối nhưng Minh Minh vẫn chưa quay trở lại. Trịnh Giai cảm thấy có gì đó không ổn, cô quyết định đến nhà vệ sinh xem sao.
Hành lang dẫn đến cửa nhà vệ sinh cũng có những nhân viên cảnh sát đang canh giữ, Trịnh Giai dắt Ngưu Ngưu tiếp tục giả vờ ở trạng thái hai mắt bị mù lòa, người cảnh sát canh giữ bên ngoài cửa nhà vệ sinh chỉ nhìn cô thêm một chút, nhưng cũng không tiến hành kiểm tra cô.
Trịnh Giai đẩy cửa bước vào nhà vệ sinh nữ, quay tay đóng chặt cửa lại. Thoạt tiên cô gọi mấy tiếng "Minh Minh, Minh Minh?"nhưng lại không có ai trả lời, thế là cô lại bỏ kính râm ra nhìn xung quanh một lượt. Chỉ thấy trong nhà vệ sinh hình như không có một ai, chỉ có cánh cửa gỗ của phòng trong cùng là bị đóng chặt.
Trịnh Giai cảm thấy nghi ngờ bèn đi đến cửa ô vệ sinh đó lại gọi hai tiếng "Minh Minh?" lần này mặc dù không có ai trả lời, nhưng ở trong ô vệ sinh lại có rất nhiều tiếng động khe khẽ.Thính lực của Trịnh Giai trước đây đều rất nhanh nhạy, lập tức phát giác ra. Cô cúi đầu nhìn Ngưu Ngưu thì lại thấy chú chó đang thò đầu vào phần khoảng trống phía dưới cánh cửa gỗ vào trong ô vệ sinh, đồng thời còn vui mừng vẫy đuôi.
Trịnh Giai biết Ngưu Ngưu đã ngửi thấy mùi của người quen, cô không còn nghi ngờ gì nữa, Minh Minh chắc là ở trong nhà vệ sinh này. Thế nên cô giơ tay ra để kéo cánh cửa gỗ nhưng cánh cửa gỗ đã bị khóa trái ở bên trong, không thể nào mở ra được.
Trịnh Giai cảm thấy hơi lo lắng: "Minh Minh cậu ở trong đó à? Cậu nói gì đi chứ?"
Người ở bên trong cuối cùng cũng lên tiếng: "Mình không sao." Giọng nói này chính là của Minh Minh. Trịnh Giai thở phào nói: "Cậu hãy mở cửa ra để mình nhìn cậu."
Minh Minh lại từ chối luôn: "Mình không mở cửa ra đâu, cậu đi đi!" Ngữ điệu của cô nghe có vẻ hơi kỳ lạ.
Trịnh Giai chau mày, cô mặc dù không biết Minh Minh đang làm gì ở trong ô vệ sinh đó nhưng đây quyết không phải là tình huống bình thường! Cô do dự một lát, thấy rằng mình không thể bỏ đi, thế nên lại giơ tay gõ vào cánh cửa gỗ mấy tiếng nói vẻ rất nghiêm túc:"Minh Minh cậu mau mở cửa ra!"
"Cậu đi đi, mặc kệ mình!" Giọng nói của Minh Minh khẽ run rẩy, rõ ràng là đang rất lo lắng và căng thẳng.
Trịnh Giai cũng cuống lên, cô lo lắng Minh Minh nghĩ quẩn, lại suy đoán không biết đối phương có phải gặp nguy hiểm gì không? Thế nên cô càng nói vẻ kiên quyết: "Cậu mà không chịu mở thì mình sẽ báo cảnh sát đấy." Câu nói này lập tức có tác dụng, Minh Minh buột miệng lên tiếng ngăn cản: "Đừng..." Một giây sau, cùng với âm thanh khe khẽ chốt cửa cuối cùng cũng được mở ra.
Trịnh Giai lập tức kéo cánh cửa gỗ, cô nhìn thấy chỉ có một mình Minh Minh đứng ở trong ô vệ sinh, con tim đang treo lơ lửng cũng được hạ xuống phần nào. Sau đó cô lại phát hiện ra Minh Minh mặc dù ngồi trên bệ xí nhưng quần áo trang phục vẫn ngay ngắn không hề giống dáng vẻ người đi vệ sinh. Thế nên câu hỏi đầy kinh ngạc: "Cậu đang làm gì vậy?" Minh Minh cắn môi không nói, sắc mặt có hơi nhợt nhạt cũng không dám nhìn thẳng vào Trịnh Giai.
Trịnh Giai nhận ra đối phương chắc chắn giấu diếm ẩn tình, cô bèn quan sát đối phương thật kỹ, thấy đôi tay Minh Minh nắm chặt vào nhau, hình như muốn che giấu thứ gì đó ở trong lòng bàn tay.
"Trong tay cậu là thứ gì vậy?" Trịnh Giai hỏi dò một câu. Minh Minh thì lại có vẻ như giật mình kinh hãi, cơ thể cô khẽ rung mạnh, thứ cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất. Chỉ nghe thấy một tiếng "tinh", hình như có chất kim loại rơi xuống đất, lúc Trịnh Giai nhìn kỹ lại thì ra đó là chiếc trâm cài tóc lúc trước được cài trên tóc của Minh Minh.
Minh Minh định thần lại, lập tức muốn nhặt chiếc trâm đó lên, nhưng chiếc trâm đó sau khi rơi xuống đất nảy tưng tưng mấy cái vừa vặn lại nhảy đến bên cạnh Trịnh Giai. Trịnh Giai bèn tranh một bước nắm chặt chiếc trâm cài tóc trong tay.
Minh Minh vô cùng căng thẳng đứng bật dậy giơ tay ra nói: "Mau trả lại cho mình!" Liên tưởng đến lúc trước ở lễ đường, Minh Minh đã từng ngăn cản mình chạm vào chiếc trâm cài tóc, Trịnh Giai nhận ra chiếc trâm nhỏ xíu này chắc chắn có vấn đề. Cô không trả lại cho đối phương ngay mà giơ chiếc trâm lên trước mắt mình để ngắm nghía thật kỹ. Cô nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ: Chiếc trâm cài tóc đó không chỉ sắc nhọn mà còn kết cấu 2 tầng khảm, vị trí khảm chính là ở ngay chỗ đầu nhọn hướng lên trên khoảng 2 xentimét - ở đó có một rãnh khảm rõ nét. Trịnh Giai bèn giơ một bàn tay khác ra, khẽ nắm lấy đầu nhọn của trâm cài tóc muốn thử xem kết cấu khảm đó có thể dịch chuyển được hay không.
"Cậu đừng động vào!" Minh Minh đột nhiên biến sắc, cô không thể không nhắc nhở đối phương, "Trong đầu nhọn có độc!"
Trịnh Giai cũng kinh hồn thất sắc, cô buông tay ra khỏi đầu nhọn trâm cài tóc, hỏi vẻ sợ hãi: "Đây... đây là thứ gì vậy? Cậu muốn làm gì?"
Minh Minh không trả lời, chỉ nói:"Cậu đừng quan tâm, mau trả lại cho mình!"
"Không được." Trịnh Giai thấp thoáng có thứ dự cảm chẳng lành, cô Càng nắm chặt chiếc trâm hơn nói: "Cậu không nói với mình là chuyện gì, mình sẽ không trả lại cho cậu đâu."
Minh Minh trầm mặc nhìn Trịnh Giai trong ánh mắt như thế có ý van xin nhưng Ánh Mắt Trịnh Giai vô cùng kiên quyết kiên định quyết không nhượng bộ
Trong quá trình bốn mắt nhìn nhau này, tâm trạng của Minh Minh dần dần cũng ổn định. Cô biết mình đã không thể nào che giấu được nữa, cuối cùng thở dài, nói ra sự thật: "Mình muốn giết tên đó."
Trịnh Giai truy hỏi: "Ai cơ?"
"Cậu biết là ai mà." Minh Minh nghiến răng nói: "Mình phải báo thù cho anh Hoa, cũng báo thù cho chính bản thân mình."
Trịnh Giai trợn tròn mắt, cô rõ ràng không thể nào hiểu nổi: "Cậu điên rồi à? Cậu làm như vậy là phạm tội đấy!"
"Pphạm tội thì sao chứ?" Minh Minh hỏi ngược lại: "Lẽ nào gã không phải là cũng phạm tội sao? Tại sao không bị sao cả chứ?"
" Sao cậu lại phải so sánh với tên đó chứ? Gã phạm tội chúng ta có thể báo cảnh sát."
Minh Minh nhìn Trịnh Giai Cười nhạt hỏi: "Cậu thấy rằng báo có tác dụng không?"
Trịnh Giai ngẩn người nhất thời không thể đáp lời được, suốt hai tháng nay, vì truyện của Minh Minh cô đã đến sở công an không biết bao nhiêu lần, nhưng kết quả thì sao chứ? Cô tự nhắc nhở mình không được từ bỏ nhưng bây giờ có thể làm gì được đây?
Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trịnh Giai đành phải khuyên nhủ đối phương từ góc độ khác: "Thì dựa vào một mình cậu thì sao có thể giết được gã chứ? Hơn nữa hôm nay ở trong lễ đường đâu đâu cũng là cảnh sát bảo vệ. Cậu hãy mau tỉnh lại đi!"
Minh Minh thì lại đã có chủ ý sẵn: "Lực lượng cảnh sát đều đang đề phòng tên sát thủ đó, họ sẽ không chú ý đến một cô gái yếu ớt như mình đâu. Đợi đến khi gã đó lên trên bục, mình có thể đột nhiên lao lên cắm chiếc trâm cài tóc này vào người gã. Đầu chiếc trâm sau khi bị dồn sức sẽ trượt để phía sau lộ ra khe hở điểm kết nối, chỉ cần thuốc kịch độc giấu ở trong chiếc trâm xâm nhập được vào huyết dịch của gã, thì đã chết chắc rồi!"
Trịnh Giai càng nghe càng thấy đáng sợ, cô giấu chiếc trâm đó ra phía sau lưng mình bắt đầu nói: "Cậu đúng là điên rồi. Mình quyết không cho phép cậu làm như vậy, cậu sẽ hủy hoại chính bản thân mình đấy!"
Minh Minh cười thê thảm: "Bộ dạng của mình như thế này có gì mà hủy hoại với không hủy hoại chứ? Có thể liều chết cùng với cả đã là kết quả tốt nhất?"
Thấy bộ dạng đối phương tự hủy hoại mình, trong lòng Trịnh Giai cảm thấy vô cùng xót xa thương cảm, Cô không biết có thể nói được gì, trong lúc quá lo lắng nước mắt không kìm được tuôn rơi lã chã.
Minh Minh là người thấu hiểu ân tình, thấy Trịnh Giai thật lòng đối tốt với cô, cô cũng hơi mềm lòng. Cô giơ tay lên lấy ống tay áo lau khóe mắt đối phương, lại còn an ủi đối phương: "Cậu khóc gì chứ? Dù sao thì mình cũng là sống không bằng chết, có gì đáng để buồn chứ?"
" Vậy thì mình phải làm thế nào?" Trịnh Giai nước mắt lưng tròng nói: "Cậu là người bạn tốt nhất của mình, nếu như cậu xảy ra chuyện, sau này còn có ai có thể bầu bạn bên cạnh mình nữa chứ? Ai sẽ biểu diễn cùng với mình?"
Câu nói này khiến cho Minh Minh ngẩn người. Lúc trước cô cảm thấy vì cuộc đời mình đã không còn chút ý nghĩa gì nữa, vì vậy nên mới có suy nghĩ liều mình cùng chết với Tiền Yêu Bân. Nhưng những câu nói và giọt nước mắt của Trịnh Giai đã khiến cho tâm hồn u ám và tuyệt vọng của cô lại được hồi sinh: Dù sao từ thì trên thế giới này vẫn còn có một người thật lòng thương mình, vẫn còn có người cần mình bầu bạn.