← Quay lại trang sách

Chương 15.7

Trịnh Giai nhận ra sự thay đổi trong tâm lý của Minh Minh. Cô lau nước mắt, nắm bắt thời cơ thuyết phục: "Còn cả A Hoa, anh ấy vì báo thù cho cậu mà không màng đến tính mạng. Cậu làm như vậy có xứng đáng với anh ấy không? Cậu muốn bản thân mình xảy ra chuyện ngay trước mắt anh ấy, để anh ấy chết không nhắm mắt sao?"

Nhắc đến A Hoa càng xoáy vào nỗi đau của Minh Minh. Minh Minh cảm thấy sống mũi cay nồng, khóe mắt cũng hơi ươn ướt.v Đúng vậy, anh Hoa chắc chắn là hi vọng mình có thể tiếp tục sống thật tốt, mình sao lại có thể phụ lòng anh ấy vào thời khắc chia ly này cơ chứ?

Trịnh Giai lại nói tiếp: "Cậu thấy đấy, ngay cả Ngưu Ngưu cũng không muốn rời xa cậu."

Minh Minh nghe nói vậy cúi đầu xuống, quả nhiên nhìn thấy Ngưu Ngưu đang ngồi xổm dưới chân mình, thè lưỡi, hat mát long lanh nhìn mình chằm chằm, bộ dạng như đang muốn lấy lòng. Trong lòng cô chợt cảm thấy ấm áp, khóe miệng cũng lộ ra ý cười. Đúng lúc này, cửa nhà vệ sinh nữ chợt bị đẩy ra, một nữ cảnh sát mặc sắc phục bước vào.

Minh Minh và Trịnh Giai nhìn nhau, hai người đều hơi căng thẳng: Vừa rồi họ nói nhiều như vậy, không biết có bị người khác nghe thấy không?

Người nữ cảnh sát đó đi đến quan sát hai người, lên tiếng hỏi: "Hai cô không sao chứ?"

Minh Minh và Trịnh Giai đồng thời trả lời: "Không sao ạ."

Sắc mặt nữ cảnh sát vẫn hơi nghi ngờ: "Người canh giữ ở của nói hai người các cô đã ở trong nhà vệ sinh rất lâu không ra, có chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi ở trong này nói chuyện." Trịnh Giai viện lý do, "Nếu ra ngoài e rằng sẽ ảnh hưởng đến trật tự của hội trường."

Nữ cảnh sát vẫn bán tín bán nghi, cô chú ý thấy tay phải của trịnh giai từ nãy tới giờ vẫn đặt ở phía sau lưng, bèn hỏi tiếp: Trong tay cô cầm thứ gì không?"

"Trâm cài tóc của tôi." Trịnh Giai xòe bàn tay ra.

Nữ cảnh sát "ồ" một tiếng, ánh mắt của cô quét một lượt khắp trong phòng, cảm thấy không có điều gì khả nghi, bèn quay người chuẩn bị rời khỏi đó. Khi vừa mới đi một bước, cô ta hình như nhớ lại điều gì, quay đầu hỏi: "Sao người canh gác lại nói trong hai người các cô có một người bị mù?"

"Là tôi." Trịnh Giai vội vàng đeo kính râm, kéo Ngưu Ngưu giải thích: "Trước đây tôi không nhìn thấy gì cả, bây giờ vùa mới làm phẫu thuật, mặc dù có thể nhìn thấy, nhưng hành động vẫn không được thuận tiện."

Nữ cảnh sát dặn dò: "Thế thì cô phải cẩn thận một chút." Nói xong bèn bước ra ngoài.

Trịnh Giai giơ tay trái ra kéo Minh Minh: "Chúng ta cũng đi thôi, cậu đừng có ngồi một mình ở đây mà suy nghĩ lung tung."

Minh Minh đi theo trịnh Giai, xem ra cô đã không còn kiên trì ý định giết người nữa. Nhưng đôi mắt cô vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chiếc trâm cài tóctrong bàn tay phải của Trịnh Giai.

"Thứ này mình sẽ giữ giúp cậu. Đợi sau khi đại hội kết thúc mới có thể trả lại cho cậu được." Trịnh Giai vừa nói vừa thận trọng nhét chiếc trâm vào túi áo khoác lông vũ của mình, sau đó cô còn dùng tay để giữ lấy miện túi, như thể sợ chiecs trâm cài tóc có cánh bay đi đâu mất.

Minh Minh mím môi không nói, không rõ trong lòng đang phiền não hay là cảm động. Hai cô gái nắm tay nhau rời khỏi nhà vệ sinh, quay trở lại hiện trường lễ đường của Đại hội Xét xử công khai.

Lúc này quan tòa đã tuyên đọc hết toàn bộ giấy phán quyết của mười ba phần tử tội phạm. Trong lúc Minh Minh và Trịnh Giai chen vào giữa đoàn người, liền nghe thấy giám đốc tống ở trên đài chủ tịch nói: "Trình tự xét xử công khai đến đây là kết thúc, bây giờ các đồng chí hãy áp giải Nhiêu Đông Hoa và các đồng phạm khác rời khỏi hiện trường."

Những người cảnh sát lần lượt quay người, áp giải từng phạm nhân của mình chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này đột nhiên có một bóng người từ hậu đài bước ra, thì thầm mấy câu với người cảnh sát dẫn đội. Người cảnh sát đó bèn dừng bước, sắp xếp cho đội ngũ đứng yên trong khu vực cách ly. Giám đốc Tống ở trên bục nhìn thấy, trong lòng khó tránh được sự kinh ngạc, nhìn kĩ lại người vừa xuất hiện, nhận ra chính là Doãn Kiếm. Ông biết nhiệm vụ của Doãn Kiếm chính là trợ giúp La Phi phụ trách công tác bảo vệ cho cả hội trường, bây giờ ngăn cản các phạm nhân rời khỏi đó, trừ phi là do bảo vệ sự an toàn? Doãn Kiếm trước nay làm việc đều rất vững vàng thận trọng, rất ít khi phạm sai lầm, giám đốc Tống cũng không hỏi kĩ hơn, tiếp tục chủ trì cuộc hội nghị theo đúng quy trình.

"Hành động trừ gian diệt ác lần này có thể gặt hái được kết quả to lớn, là do kế hoạch trường kì của phía cảnh sát. Mọi người đều biết, chúng ta có một cảnh sát bắt đầu từ năm 1992 đã trà trộn vào nội bộ tổ chức xã hội đen, giúp cảnh sát nắm rõ kết cấu của tổ chức xã hội, thu thập những bằng chứng phạm tội, lập lên công lao to lớn. Trong suốt khoảng thời gian nằm vùng hơn mười năm, đồng chí ấy không những phải đối diện với những hoàn cảnh hiểm ác, mà còn phải đối diện với sự nghi ngờ và hiểu lầm của nhân dân thậm chí là người thân, sự cô độc và nỗi đau khổ đó, những người bình thường không thể nào tưởng tượng nổi. Nhưng cậu ấy đã kiên trì đến cùng, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của đảng và nhân dân giao phó. Cậu ấy là niềm kiêu hãnh của đội ngũ cảnh sát chúng ta, lòa một vệ sĩ thép thuộc về nhân dân!"

Giám đốc Tống nói đầy cảm khái đến đây, cố ý ngừng lại một lát. Ở trên bục và dưới khán đài như ngầm hiểu ý nhau, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm dậy. Đối với Minh Minh những tràng pháo tray đó nghe thật chói tai, cô trợn trừng đôi mắt, sự phẫn nộ và đau khổ dâng trào. Trịnh Giai ngồi cạnh thì lại nắm chặt lấy tay cô, sợ đối phương không kìm chế được, lại có hành động gì quá khích. Còn A Hoa ngồi ở hàng ghế trước dành cho công chúng thì đứng yên, mặt lạnh tanh, trong ánh mắt lộ ra sự bất cần và khinh mạn.

Giám đốc Tống để tiếng vỗ tay vang lên một lúc, rồi mới giơ tay ra hiệu tạm ngưng. ĐỢi sau khi tiếng vỗ tay ngừng hẳn, ông lại nói nhấn mạnh: " Hôm nay đồng chí ấy cũng đến hiện trường. Bây giờ chúng ta hãy dùng tràng pháo tay nồng nhiệt đó đón tiếp vị "thần thám nằm vùng"- Tiền Yếu Bân lên sân khấu!"

Tràng Pháo tay vang rền. Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía cánh gà, chờ đợi nhân vật chính của đại hội lần này lọng trọng xuất hiện. Máy quay máy ảnh của các phóng viên cũng tiến tới, tìm kiếm tiêu điểm chuẩn bị xuất hiện.

Giũa các loại cảm xúc: Chờ đợi, sùng kính, hiếu kì, phẫn nộ, một người đàn ông cuối cùng cững chậm rãi bước ra, người này vóc người trung bình, mặc một bộ cảnh phục uy nghiêm, ưỡn ngực, thẳng lưng, trông rất khí thế.

Có người vỗ tay nồng nhiệt hơn, nhưng cũng có người dừng động tác lại - Bởi họ nhận ra: người đàn ông đang bước lên sân khấu không phải là Tiền Yếu Bân.

Người nam giới đó bước thẳng ra bục phát biểu truyền thông, tay cầm Micro nói rõ thân phận của mình: "Tôi không phải là vị anh hùng mà các bạn đang chờ đợi, tôi là La Phi - Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của sở công an tỉnh thành."

Mọi người đều ngẩn người, không biết tại sao lại xuất hiện chi tiết này. Giám đốc Tống đứng cách La Phi không xa hỏi thẳng luôn: "Đồng chí Tiền Yếu Bân đâu?"

La Phi quay sang trả lời Giám đốc Tống: "Anh ấy sẽ không lên sân khấu." Sau đó anh quay lại nhìn chính diện vào nhân dan và giới truyền thông đang ngồi trên ghế, lớn tiếng tuyên bố: "Bây giờ tôi với danh nghĩa là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự của sở công an tỉnh thành xin tuyên bố, đồng chí Tiền Yếu Bân đã dính líu đến một vụ án hình sự, đã bị cưỡng chế."

Lời này vừa nói ra, trên sân khấu và dưới khán đài chợt rộ lên ầm ĩ. Mọi người không thể tin nổi sự thay đổi đột ngột này, ngoài sự kinh ngạc, thậm chí có người còn phải nghi ngờ liệu tai mình có vấn đề gì không?

Giám đốc Tống vô cùng kinh ngạc. Ông biết La Phi vẫn luôn có cách nghĩ khác về việc của Tiền Yếu Bân, nhưng quyết không thể nào nghĩ ra đối phương lại nêu ra vấn đề vào lúc này. Sau giây phút chấn động bạn đầu, ông nhanh chóng định thần lại tách móc: "La Phi, cậu làm gì vậy? Nhiệm vụ hôm nay của cậu là bảo vệ sự an toàn của cả hội trường. Ai cho cậu quyền làm bừa như vậy chứ?"

Giọng nói của Giám đốc Tống truyền qua micro vang vọng khắp hội trường, cho nên không thể nào tránh khỏi gây lên sự náo động lớn hơn. Ai cũng có thể nhận ra giữa vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này và Giám đốc sở công an thành phố không thống nhất ý kiến, giám đốc sở công an thậm chí còn dùng cụm từ "làm bừa" để trách móc nặng nề cấp dưới của mìnhTrong đay rốt cuộc là đã chất chứa ẩn tình như thế nào? Vở hài kịch hoang đường này liệu cần phải dùng kết cục như thế nào để kết thúc sự việc đây?

Giám đốc Tống cũng nhận ra được cục diện có vẻ mất kiểm soát, vội vàng nghĩ ra lý do để giải thích với mọi người: "Đồng chí Tiền Yếu Bân vì chấp hành nhiệm vụ nằm vùng, đã đắc tội với không ít phần tử xã hội đen. Bây giờ có một số con ca lọt lưới trốn được ra ngoài bèn tung đòn đả kích báo thù, chúng ta cần tỉnh táo nhìn cho rõ mọi việc không để kẻ đich che mắt." Sau đó lại quay về phía bục phát biểu, chuyển sang giọng khuyên nhủ: "La Phi cậu không được kích động. Cậu không hề hiểu rõ được tình hình thực tế, hành động nông nổi như vậy, sẽ làm tổn thương đến đồng chí của mình, là một việc không phù hợp chút nào!"

"Giám đốc Tống nói phải lắm. Chúng ta nhất định phải tìm hiểu được tình hình thực tế rồi mới có thể hành động." La Phi chậm rãi nói, "Cho nên hôm nay tôi có mặt ở đây, chính là muốn chiếm dụng chút thời gian, cùng thảo luận một chút với các vị lãnh đạo, các đồng nghiệp, những người dân nhiệt tình đang có mặt ở đây và đông đảo nhân dân thành phố đang ngồi trước màn hình ti vi để cùng thảo luận một chút, xem tình hình thực tế rốt cuộc là như thế nào?"