Chương 15.9
Tôi đã dẫn theo các nhân viên kỹ thuật khám xét tỉ mỉ căn phòng thiết bị ở bên ngoài phòng đó, ở đó chúng tôi đã tìm thấy một sợi tóc." Trên màn hình máy chiếu hiện lên tấm ảnh chụp hiện trường lấy vật chứng, và đúng lúc này đây La Phi lại lấy ra một túi đựng vật chứng, giơ ra cho mọi người thấy, nói: "Chính là sợi tóc này, là sợi tóc thể hiện đặc trưng rất rõ ràng."
Hình ảnh ở máy chiếu cũng theo sát, quay ảnh cận cảnh. Đó là một sợi tóc dài màu vàng và quăn.
Phần lớn những người cảnh sát ngồi ở hàng ghế đầu đã đoán ra được chủ nhân của sợi tóc này là ai, họ bắt đầu thì thầm to nhỏ.
Nhưng La Phi lại không vội nói rõ việc này, bởi vì anh vẫn còn vật chứng khác.
"Toàn bộ máy quay camera giám sát trong cả đơn nguyên khu chung cư xảy ra vụ án đều bị phá hỏng, có thể nhận thấy nghi phạm rất sợ bị quay lại hình ảnh của mình. Nhưng chúng tôi thông qua phương pháp điều tra loại trừ của máy quay camera giám sát ở những trục đường chính trong khu dân cư và cổng ra vào khu dân cư, vẫn có thể xác định được hình ảnh của vài nhân vật khả nghi. Bây giờ cái người có mặt trong đoạn video này chính là một trong số đó. Trước và sau khi xảy ra vụ án, anh ta đã ra vào khu chung cư này, nhưng anh ta không phải là người dân sinh sống ở trong khu dân cư này, cũng không hề dừng lại ở bất cứ gia đình nào cả."
Trên màn hình máy chiếu xuất hiện bóng dáng của một người đàn ông đô con lực lưỡng. Anh ta đội mũ và đeo khẩu trang, không nhìn rõ cụ thể gương mặt. Nhưng qua thể hình và dáng đi của anh vẫn có thể nhận ra được một số đặc trưng.
Có mấy đoạn ngắn, đợi sau khi phát xong toàn bộ, La Phi đột nhiên nhìn A Hoa hỏi: "Nhiêu Đông Hoa, anh nói xem anh có quen biết người này không?"
A Hoa không hề nghĩ lấy một giây, lớn tiếng nói: "Có biết."
La Phi lại hỏi: "Anh ta là ai?"
A Hoa trả lời: "Báo Đầu!"
La Phi gật đầu, lại hỏi một phạm nhân khác ở tại hiện trường: "Cát Tân Tân, anh có quen với người ở trong đoạn video này không?"
Qua buổi xét xử công khai lúc trước, mọi người đều biết phạm nhân có tên gọi Cát Tân Tân chính là đồ đệ đắc lực của Tập đoàn Cao Đức Sâm, khi được La Phi hỏi, anh ta cũng nói: "Chắc là Báo Đầu."
La Phi tiếp tục hỏi: "Cát Tân Tân, ngày 21 tháng 4 năm ngoái, Cao Đức Sâm có giao cho anh đi hoàn thành nhiệm vụ gì không?"
Cát Tân Tân nói: "Có."
"Là nhiệm vụ gì?"
"Ông ấy muốn tôi đi giết A Hoa." Bởi vì đã bị xử tội tử hình, hơn nữa những câu hỏi này lúc trước đều đã khai nhận hết cả, cho nên Cát Tân Tẫn trả lời rất nhanh nhẹn, không chút nghi ngại.
"Tại sao lại giết anh ta?"
"Cao tổng lúc đó đang chuẩn bị xây dựng trên miếng đất, bị thuộc hạ của A Hoa cản trở, không có cách nào phá dỡ di dời được. Không thể kéo dài thời gian lâu thêm được nữa, cho nên muốn giết chết A Hoa."
"Vậy anh có đi giết anh ta không?"
"Không."
"Vì sao?"
"Bởi vì Báo Đầu lên tiếng, anh ta muốn tự mình đi giết. Thế nên Cao tổng để cho anh ta đi."
"Là anh ta chủ động đòi đi sao?"
"Đúng vậy." "Anh cho rằng tại sao anh ta lại muốn đi?"
"Tôi cảm thấy anh ta chính là muốn lập công, bởi vì anh ta vừa mới chuyển từ chỗ A Hoa tới, Cao tổng vẫn chưa tin tưởng anh ta."
"Nhiệm vụ đó anh ta đã hoàn thành ra sao?"
"Đã thất bại. Anh ta không làm cho A Hoa bị thương, ngược lại lại gây thương tích cho một cô gái."
La Phi "Ừm" một tiếng, như thể đã hỏi xong. Sau đó anh lại ngẩng đầu lên nhìn tất cả mọi người và giới truyền thông, giải thích: "Báo Đầu vốn đã là thuộc hạ của Nhiêu Đông Hoa, sau đó lại đầu quân cho Tập đoàn Cao Đức Sâm. Đương nhiên, Báo Đầu cũng chỉ là biệt danh ở trên chốn giang hồ của anh ta mà thôi, hơn nữa biệt hiệu này của anh ta thì tất cả mọi người ngồi đây đều đã nghe danh từ lâu rồi."
Mọi người cùng chăm chú nín thở, mặc dù mọi người đều đã đoán được bảy tám phần, nhưng vẫn nóng lòng chờ đợi La Phi nói ra chính xác cái tên đó.
La Phi quay đầu lại, ánh mắt quét một lượt về phía đài chủ tịch, đồng thời miệng anh cũng ghé sát về phía micro, cuối cùng thốt ra ba chữ: "Tiền... Yếu... Bân!"
Tâm trạng của những người ngồi bên dưới như thể được thả phanh vào thời khắc then chốt nhất, lập tức tất cả như bùng nổ. Tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp nơi, gần như tất cả mọi người đều cùng bàn luận và phân tích vô cùng sôi nổi. Và bất luận đúng từ lẽ thông thường hay logic, đều có thể dễ dàng nhận ra được hung thủ thực sự gây ra vụ nổ này! Trên đài chủ tịch, Giám đốc Tống nhíu chặt đôi lông mày. Lúc này đây ông đã hoàn toàn hiểu rõ được dụng ý của La Phi: Cậu chàng này với vai trò là người phụ trách an toàn cho đại hội lần này, đã khống chế trật tự của cả hội trường, cậu ta đã lợi dụng điều kiện này một cách triệt để, khiến cho đại hội biểu dương nằm trong kế hoạch chợt trở thành một buổi bản tin công bố vụ án oan. Hơn nữa mình với vai trò là người lên kế hoạch và hướng dẫn chương trình của đại hội, bây giờ chỉ có thể tận hưởng cảm giác đắng chát "làm nền cho người khác".
Sau khi tự mình cân nhắc giây lát, Giám đốc Tống quay sang, ghé tai nói gì đó với Tiêu Hoa. Tiêu Hoa mặt lạnh tanh lắng nghe, đến cuối khẽ gật đầu.
Lúc này La Phi lại giở chiếc túi đựng vật chứng là sợi tóc đó lên, lớn tiếng nói: "Sợi tóc này rất khớp với đặc trưng chất tóc của Tiền Yếu Bân, nếu như cần thiết, vẫn có thể làm giám định DNA. Tổng hợp chứng cứ và lời làm chứng của nhân chứng, tôi cho rằng Tiền Yếu Bân đã bị dính líu đến tội cố tình gây thương tích và tội dùng phương thức nguy hại gây ảnh hưởng đến sự an toàn công cộng, cần phải phê chuẩn bắt giữ, lập án điều tra."
Người ở phía dưới có người phụ họa tán thành, cũng có người lắc đầu thể hiện sự phản đối. Còn La Phi thì lại quay sang nhìn Giám đốc Tống, chờ đợi phản ứng của đối phương.
Giám đốc Tống đón lấy ánh mắt của La Phi, ông lại một lần nữa đứng lên, trong tay cầm micro của mình.
Cả hội trường dần dần yên tĩnh trở lại, các ống kính máy quay cũng đều tập trung vào Giám đốc Tống.
Giám đốc Tống thoạt tiên khẽ hắng giọng, giây lát sau, ông cuối cùng cũng mở miệng nói: "Do vụ án này xảy ra tình hình mới, tôi và Giám đốc Sở Công an tỉnh Tiêu Hoa đã cùng thương lượng, đồng ý để cho đồng chí La Phi phụ trách, triển khai điều tra hình sự đối với Tiền Yếu Bân. Bất luận kết quả điều tra như thế nào, đều sẽ công bố cho mọi người biết. Đại hội biểu dương vốn được lên kế hoạch tiến hành trong ngày hôm nay tạm thời hủy bỏ, còn về việc sau này có biểu dương hay không... cần phải chờ kết quả của cuộc điều tra thì mới định đoạt được."
La Phi gật đầu, tiếp nhận kết quả thắng lợi đúng như dự kiến. Anh biết, chỉ cần thông qua giới truyền thông để công bố tình hình vụ án này cho dân chúng, giám đốc Tống có muốn che chở cho Tiền Yếu Bân cũng là việc quá mạo hiểm. Bây giờ vụ án này đã có được sự giám sát đôn đốc của công chúng, chắc là có thể nhận được sự phán quyết chính trực nghiêm minh.
Mọi người ở phía bên dưới lại một lần nữa bàn tán xôn xao. Lập trường và tình cảm của mọi người không giống nhau, có người vui mừng hân hoan, có người bi thương, có người khinh thường, có người tiếc nuối... tất cả mọi cảm xúc đều đan xen nhau. Chỉ có sự kinh ngạc sau khi xảy ra sự kiện này có thể được coi là tâm trạng chung của tất cả mọi người.
"Được rồi, hội nghị hôm nay đến đây kết thúc." Giám đốc Tống nhìn La Phi, lạnh lùng hỏi, "Bây giờ mọi người đã có thể về được rồi chứ?" La Phi lại lắc đầu nói: "Tôi vẫn còn muốn lấy thêm của mọi người vài phút nữa, tôi có một số điều bắt buộc phải nói."
Giám đốc Tống quay trở lại ghế ngồi, thần sắc có vẻ hơi bất lực.
La Phi giơ tay ra giữ lấy micro, anh dùng ánh mắt chậm rãi quét cả đoàn người, đồng thời lên tiếng: "Giám đốc Tống vừa mới phê chuẩn cho đề nghị của tôi, nhưng trong lòng tôi không hề cảm thấy vui mừng. Bởi vì tôi biết rất rõ cái giá của sự việc lần này. Tôi bắt đồng nghiệp của mình, đắc tội không chỉ với những vị lãnh đạo ngồi ở đây e rằng cả giới cảnh sát của tỉnh thành đều coi tôi là kẻ phản đồ. Và cả những người anh em trong đội Cảnh sát hình sự và đội Cảnh sát đặc nhiệm đã cùng giúp đỡ tôi, tiền đồ của họ sau này chắc cũng khó tránh bị ảnh hưởng. Tôi cảm thấy vô cùng áy náy, tôi xin lỗi các vị."
Ở phía bên dưới có người hét lên: "Đội trưởng La, anh không cần nói vậy. Những người anh em hôm nay có mặt đều có thể thấu hiểu được."
La Phi dõi theo giọng nói, người nói chính là Doãn Kiếm, La Phi rất cảm động: cậu chàng này và mình là đồng sự làm việc cùng nhau hơn một năm, lúc trước dù có thân mật thế nào cũng chỉ là mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Nhưng vào lúc này đây, đối phương dám hét lên lời nói như thế này ở giữa hội trường, đúng là đã thể hiện ra được tình cảm nhiệt huyết giữa những người "anh em".
La Phi mỉm cười với Doãn Kiếm, thể hiện tấm lòng cảm ơn sâu sắc. Sau đó anh lại tiếp tục nói: "Nhưng sự việc hôm nay, tôi không thể không làm. Lúc trước Giám đốc Tống nói, nhiệm vụ của tôi chính là bảo vệ sự an toàn cho cả hội trường, trong ngụ ý lời nói, tôi không nên nhúng tay vào vụ án này. Đúng vậy, các vị ở đây đồng nghiệp ở đây đều biết rõ, La Phi tôi đây được điều đến từ Long Châu, ban tổ chức đã điều tôi đến tỉnh thành, là để tôi vây bắt tên sát thủ tự xưng là Eumenides. Bao gồm cả nhiệm vụ của tôi ngày hôm nay cũng như vậy: tên sát thủ đó đã gửi đến cho Tiền Yếu Bân "Bản thông báo tử vong", tôi và cả đội của tôi bắt buộc phải đập tan kế hoạch của đối phương. Có thể trong suy nghĩ của Giám đốc Tống, tôi chỉ cần bảo vệ tốt sự an toàn cho Tiền Yếu Bân là được rồi, tại sao tôi lại cứ nhất định khơi ra vết thương của người phía mình, đi làm một việc ngốc nghếch mất công tốn sức mà lại chẳng được gì?"
La Phi vừa nói vừa quay sang nhìn Giám đốc Tống, ông cũng thể hiện ra sự hứng thú đối với nội dung mà đối phương đang đề cập đến.
La Phi lại cầm lấy micro, nói: "Thứ hai tuần trước khi tôi và những đồng nghiệp ở tổ chuyên án mở cuộc họp, trong nội bộ chúng tôi cũng đã xảy ra một cuộc tranh luận kịch liệt. Có mấy động chí đều cho rằng, bảo vệ Tiền Yếu Bân là nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng tôi, nhưng tôi thì lại cho rằng như vậy là không đúng. Nhiệm vụ của chúng tôi nên là đánh bại Eumenides, thế nhưng việc bảo vệ Tiền Yếu Bân vừa vặn lại đi ngược mục đích của việc này."
Phần lớn mọi người có mặt ở đây nghe thấy vậy đều cảm thấy hồ đồ. Eumenides muốn giết Tiền Yếu Bân, tổ chuyên án nếu như bảo vệ tốt Tiền Yếu Bân, lẽ nào lại không phải là đánh bại Eumenides sao? Sao lại nói là đi ngược lại chứ?
La Phi chính là muốn giải thích điểm này: "Tên Eumenides trước nay đều tự xưng là người chấp hành chính nghĩa, tại sao hắn muốn giết Tiền Yếu Bân? Bởi vì Tiền Yếu Bân đã vi phạm pháp luật, nhưng lại không bị trừng phạt. Nếu như chúng ta tiếp tục bênh vực che chở cho Tiền Yếu Bân vậy thì chính là đã làm biến dạng chính nghĩa. Hoặc là chúng ta có thể phá hủy kế hoạch hành hung của sát thủ, nhưng thế thì sao chứ? Cho dù là tên sát thủ ấy bị bắt giữ, tổ chuyên án này của tôi cũng không thể nào xứng đáng với cụm từ "thắng lợi". Bởi vì chỉ cần sự tôn nghiêm của pháp luật bị chà đạp, Eumenides vẫn sẽ được tái sinh, đó quyết không chỉ dừng lại ở vấn đề và một tên sát thủ, đó chính là bóng tối được ẩn giấu trong lòng mỗi chúng ta. Và cách duy nhất để xua tan bóng tối đó chính là để cho ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào."
Ở phía bên dưới tất cả mọi người đều gật đầu, có lẽ là lĩnh ngộ được ý tứ sâu sắc trong lời nói của La Phi. Giám đốc Tống ở trên sân khấu cũng ngẩn người, nheo mắt như đang suy ngẫm.
"Bây giờ chúng ta cần phải bắt giữ Tiền Yếu Bân, điều tra lại toàn bộ vụ án nổ ga đó. Đây mới là thực sự là đánh bại được Eumenides; và đứng từ góc độ khác mà nói, đưa ra sự trừng trị bằng pháp luật một cách nghiêm minh chính trực đối với Tiền Yếu Bân, đây cũng chính là cách thức phù hợp nhất để bảo vệ anh ta." La Phi ngừng lại, rồi quay đầu nói: "Giám đốc Tống, sự sa ngã của Hàn Hạo chắc chắn khiến cho giám đốc rất đau lòng phải không? Nếu như ngay từ đầu khi anh ta phạm lỗi có thể dám nhận sự trừng phạt, thì đâu đến nỗi càng lúc càng lún sâu vào, đến khi không thể nào quay đầu lại được chứ?"
Giám đốc Tống lần này không nhìn thẳng vào La Phi mà chỉ cúi đầu trầm ngâm không nói.
La Phi lại một lần nữa hướng về phía mọi người, anh cầm lấy micro, nói: "Có lẽ tất cả mọi người đều nói: sai lầm của Tiền Yếu Bân có thể tha thứ. Anh ta nằm vùng bao năm như vậy, luôn phải đối mặt với những phần tử hắc ám vô cùng độc ác trong chốn giang hồ, lúc hành sự cũng khó tránh được phải giở ra một số thủ đoạn. Hôm đó mục tiêu của anh ta chính là nhằm vào tên trùm sở xã hội đen đáng mang tội chết, còn về việc làm bị thương người vô tội, đó thuận túy chỉ là một sự cố ngoài mong muốn mà thôi. Nếu đã hành động vì mục tiêu to lớn là trừ gian diệt bạo, đối với một sai lầm nhỏ này, cần gì phải cứ căn chặt mãi không chịu nhả chứ?"
Nghe La Phi nói vậy, ở trên khán đài và phía dưới đều trở nên xao động. Xem ra những người giữ ý kiến này cũng không phải số ít.
La Phi "hi" một tiếng, hỏi ngược lại: "Nếu như thông qua động cơ để phán đoán sự đúng sai trong hành động của một con người, vậy thì chúng ta cần phải xem xét thế nào đối với hành động giết chóc của Eumenides? Khi hắn đưa ra "Bản thông báo tử vong", có lần nào không phải là vì chính nghĩa? Nếu mục tiêu lớn bảo vệ chính nghĩa là đúng đắn, vậy thì sao chúng ta lại cần phải ngăn chặn tên sát thủ đó?". Cuộc thảo luận của mọi người càng lúc càng sôi nổi. Trên thực tế, hành vi của Eumenides từ lâu đã gây nên sự tranh luận kịch liệt của nhân dân trong thành phố, có người căm ghét, có người sợ hãi, nhưng cũng có một nhóm người nhiệt tình theo sát. Nhóm người theo sát này luôn reo hò khen ngợi đối với từng lẫn hành động của Eumenides, hơn nữa còn chia sẻ đăng tải bài viết trên mạng, tôn xưng "sự chính nghĩa tàn khốc". Trong hội trường hội nghị hôm nay cũng không thiếu những người như vậy.
La Phi đợi một lát để cho mọi người thảo luận xong, lại nói tiếp: "Những người có mặt ngày hôm nay rất nhiều người là cảnh sát, trừng trị tội ác chính là thiên chức của chúng ta. Nhưng Eumenides cho rằng sứ mệnh của mình cũng là trừng trị tội ác. Chỉ có Tiền Yếu Bân, khi anh ta chuẩn bị mưu sát Nhiêu Đông Hoa, chắc chắn cũng coi mình trở thành người đứng về phía chính nghĩa nhỉ? Vậy thì rốt cuộc chính nghĩa là gì? Hành vi của chúng ta và bọn họ sự khác biệt cơ bản nhất rốt cuộc nằm ở đâu?"
Có người rơi vào sự trầm tư suy nghĩ, cũng có người muốn được lên tiếng để thể hiện suy nghĩ của mình. Nhưng lúc này La Phi quay đầu lại, ánh mắt hướng về phía A Hoa đang đứng trong khu cách ly.
"Nhiêu Đông Hoa, tôi muốn hỏi anh mấy câu, hy vọng anh có thể trả lời đúng sự thực."
A Hoa thoáng gật đầu, thể hiện tâm ý sẵn sàng hợp tác.
"Đối với tên sát thủ đó - kẻ tự xưng là Eumenides anh có hận hắn không?"
"Đương nhiên là hận." Trong mắt A Hoa toát lên tia sáng lạnh, "Chính hắn đã hại chết Đặng tổng, sao tôi lại có thể không hận hắn được chứ?"
"Nếu như có cơ hội, anh có muốn tìm hắn để báo thù không?" A Hoa nói luôn không chút do dự: "Có!" La Phi lại hỏi: "Vậy Tiền Yếu Bân thì sao, anh có hận anh ta không?"
"Hận!" A Hoa trong lúc nói bèn quay đầu, nhìn từ xa tìm kiếm bóng dáng của Minh Minh giữa đoàn người. Anh ta dùng cách thức này để nói cho La Phi biết: nỗi thê thảm của cô gái đó chính là căn nguyên nỗi thù hận của anh ta.
"Anh có tìm anh ta để báo thù không?" La Phi lặp lại câu hỏi lúc trước.
"Đương nhiên rồi." A Hoa nhún vai, như thể đây là câu hỏi thừa thãi.
Đáp án này thực ra cũng nằm trong dự liệu của La Phi. Anh hỏi những câu này chỉ là để làm bước đệm cho câu hỏi tiếp theo. La Phi nhìn A Hoa bằng ánh mắt hết sức chân thành, giây lát sau anh đưa ra nhóm câu hỏi thứ ba tương tự: "Vậy anh có hận tôi không?"
Lần này A Hoa ngẩn người, anh ta cảm thấy câu hỏi này hơi đường đột.
La Phi nhắc nhở đối phương: "Chính tôi đã bắt anh. Vì bắt anh, tôi đã theo dõi anh suốt cả một năm, tôi còn thiết kế ra những cái bẫy để anh chui vào. Bây giờ anh đã bị xử tử hình, anh có hận tôi không?"
A Hoa lại mỉm cười, sau đó anh ta lại trả lời về rất nghiêm túc: "Không, tôi không hận anh. Tôi chỉ là thua anh, có chút gì đó không phục mà thôi."
La Phi cũng mỉm cười, lại hỏi: "Vậy thì những người thân và bạn bè của anh thì sao? Liệu họ có đến tìm tôi để báo thù không?"
A Hoa lắc đầu hỏi ngược lại: "Chính tôi đã phạm phải tội chết, liên quan gì đến anh chứ? Anh chỉ là một người chấp pháp mà thôi."
La Phi ngẩng đầu nói vẻ cảm khái: "Đúng vậy. Tôi làm cảnh sát hình sự cũng đã mười mấy năm rồi, những phạm nhân mà tôi bắt giữ trong thời gian này lên đến hàng trăm người. Nếu như bọn họ đều quay lại tìm tội báo thù, tôi có mấy cái mạng để có thể sống sót được đến ngày hôm nay? Trên thực tế, những phạm nhân bị tôi bắt giữ rất ít người oán hận tội. Trong số họ thậm chí còn có người hy vọng được kết bạn với tôi."
A Hoa nói: "Điều này thì tôi tin. Nếu như A Họa tôi còn mạng sống, cũng mong muốn được kết bạn với anh!"
La Phi lại hỏi A Hoa: "Vì sao chứ? Nếu anh đã nhận tôi, vì sao Eumenides và cả Tiền Yếu Bân, họ muốn ra tay với anh, thì anh hận thấu xương, còn tôi đã đưa anh vào pháp trường tử hình, anh không những không hận tôi, lại còn muốn kết bạn với tôi?"
"Bởi vì anh làm việc công, còn họ thì lại thiên về tư!" A Hoa trả lời rất rành rọt, "A Hoa tôi đây phạm tội, theo như luật pháp, cần phải xử thế nào thì xử thế ấy, tôi không hề oán hận. Nhưng bất cứ ai đều không có tư cách để dùng hình phạt cá nhân để trừng phạt tôi! Nếu ai dám sử dụng hình phạt cá nhân với tôi, vậy thì tôi sẽ đáp trả lại, nợ máu trả bằng máu!"
"Anh nói phải lắm." La Phi nói lớn, "Anh không hận tôi, bởi vì tôi chưa bao giờ dựa vào ham muốn cá nhân để bắt người. Trong số những phạm nhân mà tôi đã từng bắt, có một số người tôi rất đồng tình đối với cảnh ngộ của họ, nhưng tôi vẫn phải bắt họ chịu sự trừng phạt của pháp luật; và có một số người, mặc dù tôi vô cùng căm ghét hành vi của họ, nhưng tôi lại không hề động đến họ. Tôi chỉ dùng pháp luật làm chuẩn mực cao nhất để chấp hành luật pháp, trong bất cứ tình huống nào, sự tốt xấu của cá nhân đều không ảnh hưởng đến chuẩn mực này. Chỉ có như vậy, pháp luật mới có thể giữ được sự tôn nghiêm của nó. Pháp luật có sự tôn nghiêm, mọi người mới có thể yên tâm để tiếp nhận sự bảo vệ của pháp luật, người phạm tội cũng sẽ tâm phục khẩu phục để đón nhận sự trừng trị của pháp luật. Khi tôi lấy danh nghĩa của pháp luật để trừng trị tội ác, những kẻ phạm tội không hề có lời oán thán, còn phía bị hại cũng sẽ cảm nhận được nỗi niềm an ủi sâu sắc. Tôi không dám tưởng tượng, nếu như tôi là Eumenides, tôi chỉ dựa vào quan niệm thị phi của bản thân mình là trừng trị bao kẻ tội phạm như vậy, vậy thì hôm nay sẽ có được cục diện như thế nào?"
Trong cả hội trường nhất thời không có ai lên tiếng, cho dù là những người tích cực ủng hộ việc sử dụng hình phạt cá nhân, lúc này đây cũng không kìm được phải suy nghĩ một cách sâu sắc về câu hỏi này.