Chương 15.10
Trong bầu không khí trầm mặc, La Phi lại hỏi tiếp: "Tôi còn có thể điềm nhiên đứng ở dưới ánh đèn như thế này được sao? Tôi cần phải đối diện với người nhà của những nạn nhân như thế nào? Có lẽ tôi vẫn có thể nói, tôi bảo vệ "chính nghĩa" nhưng thứ chính nghĩa này liệu có ý nghĩa gì chứ? Máu chỉ có thể gây nên càng nhiều sự thù hận hơn, tâm trạng của mọi người càng trở nên cuồng loạn, mâu thuẫn xã hội sẽ càng nhức nhối, đây chính là điều mà chúng ta mong muốn sao?"
Ánh mắt La Phi quét nhìn cả hội trường một lượt, tự hỏi tự trả lời: "Không, tuyệt đối không phải như vậy! Chính nghĩa thực sự nên là có thể hóa giải được nỗi thù hận, vỗ về an ủi tất cả những vết thương trong lòng mọi người. Hôm nay tôi bắt Tiền Yếu Bân, cô gái bị thương đó đã có thể nhận được sự an ủi, cô ấy sẽ cảm ơn luật pháp. Cô ấy tin rằng xã hội này vẫn tồn tại sự công bằng, nhưng nếu như để Eumenides trừng trị Tiền Yêu Bân, cô gái ấy sẽ nghĩ như thế nào? Cô ấy sẽ cám ơn bạo lực, cảm ơn hình phạt cá nhân, và nỗi thù hận vì đã nhận được sự đãi ngộ bất công sẽ tồn tại mãi mãi trong lòng cô, nỗi thù hận đó sẽ xâm nhập vào trong xã hội, cuối cùng ảnh hưởng đến cuộc sống của các bạn và cả bản thân tôi nữa."
Trịnh Giai từ xa nhìn về phía La Phi, có lẽ cô là người hiểu rõ nhất lời nói của đối phương. Chiếc trâm cài tóc chứa đầy chất độc đang giấu ở trong túi áo cô lặng lẽ chứng thực sự phán đoán của La Phi. Còn Minh Minh thì lại vô cùng xúc động, ánh mắt cô hết nhìn La Phi rồi lại quay sang Trịnh Giai, giọng nói thật khẽ nhưng vô cùng chân thành: "Mình cần phải cảm ơn hai người."
Trịnh Giai mỉm cười, cô nắm chặt bàn tay Minh Minh, con tim vẫn đang treo lơ lửng lúc này đây cũng đã yên tâm đặt xuống.
"Có lẽ lời của tôi hơi dài dòng, nhưng tôi vẫn muốn nói thêm vài câu." La Phi từ tốn ngước mắt lên, ánh mắt hơi mông lung, "Bởi vì tôi tin rằng, tên sát thủ đó, Eumenides lúc này đây hắn cũng có thể nghe lời tôi nói."
Khó khăn lắm bầu không khí mới được bình lặng chợt trở nên huyên náo, mọi người lần lượt quay đầu nhìn xung quanh: lẽ nào tên đó đang ẩn náu ở giữa đoàn người sao?
La Phi khẽ thở dài, lại nói tiếp: "Thực ra tôi hiểu rất rõ về cậu thanh niên đó. Đứng từ trên phương diện tình cảm, tôi không hề ghét cậu ấy, tôi thậm chí còn có phần thích cậu ấy. Nhưng cậu ấy đã chà đạp lên luật pháp, cho nên tôi bắt buộc phải đánh bại cậu ấy, để duy trì sự tôn nghiêm của luật pháp. Bất luận kết quả cuối cùng ra sao, hôm nay tôi cũng đã cố gắng hết sức lực của mình. Tôi hy Vọng cậu ấy có thể hiểu luật pháp có đôi khi đúng là không được hoàn mỹ, có một số tội ác vượt qua ngoài phạm vi trừng phạt của pháp luật, và có một số người lại có thể giở trò để trốn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật; nhưng chúng ta quyết không thể vì vậy mà vứt bỏ luật pháp, ngược lại, chúng ta càng cần phải cố gắng để hoàn thiện nó, để bảo vệ nó, cho dù có phải hy sinh cả tính mạng của mình cũng không từ nan. Như vậy thì sự hy sinh này mới có ý nghĩa!"
Không biết bắt đầu từ góc nào, bên dưới sân khấu có người vỗ tay, tiếng vỗ tay cứ thế lan dần, mặc dù không đều tăm tắp, càng không có khí thế dũng mãnh giống như tuồng vỗ tay lúc Giám đốc Tống phát biểu, nhưng trong những tiếng vỗ tay này lại ẩn chứa những tình cảm chân thực, có thể chạm vào trong trái tim La Phi. Khi nhìn thấy những người cảnh sát ngồi hàng ghế trước cũng dần dần tham gia vào đội ngũ vỗ tay, La Phi càng cảm thấy vui mừng hân hoan, nhưng lúc này đây điều anh muốn biết nhất chính là: người đó sẽ phản ứng như thế nào?
Eumenides.
La Phi tin rằng lúc này đây mình chắc chắn đang nằm trong tầm quan sát chú ý của đối phương, bởi vì vị trí của mình chính là vị trí mà Tiền Yểu Bân phát biểu báo cáo trong kế hoạch ban đầu.
Eumenides dám thực thi "Bản thông báo tử vong" vào chính ngày diễn ra đại hội của cảnh sát, ưu thế lớn nhất của hắn chính là nắm rõ quy trình từng bước của đại hội. Hắn biết Tiền Yếu Bạn sẽ lên bục để phát biểu, khoảng không gian này vừa vặn là thời cơ tốt nhất để hắn ra tay. Còn phía cảnh sát cho dù có dự liệu trước cũng rất khó có thể đề phòng được, bởi vì kế hoạch của phía cảnh sát đã công khai cho mọi người cùng biết, thế nhưng kế hoạch của Eumenides thì phía cảnh sát không hề hay biết chút nào. Đây giống như là hai cao thủ chơi cờ, một người đi quân ở chỗ sáng một người đi quân ở chỗ tối, người cầm quân đi chỗ sáng cho dù xây nên tường đồng vách sắt, cũng khó có thể phòng ngừa được cuộc đột kích bí mật của người đi quân chỗ tối. Cho nên ván cờ này gần như không cần đánh đã phân định rõ thắng thua.
Cho nên đến sát nút La Phi thay đổi quy trình đã được lên kế hoạch sẵn của phía cảnh sát. Sau khi đại hội bắt đầu, anh mới bắt giữ Tiền Yếu Bân, đương nhiên có một phần là nhờ sự giúp đỡ của giới truyền thông tại hiện trường, nhưng còn một mục đích quan trọng khác nữa chính là cần phải giáng cho Eumenides một đòn bất ngờ, như vậy thì hành động của phía cảnh sát đã trở thành đi quân ở chỗ tối, thế cờ cũng đã lấy lại được thể cân bằng.
Nhưng muốn mượn cơ hội này để bắt được Eumenides, La Phi vẫn phải tìm hiểu rõ xem đối phương đi nước cờ như thế nào. Anh thay thế Tiền Yếu Bân bước lên bục phát biểu, trong lúc nói chuyện trình bày mạch lạc, cũng đang ngầm quan sát và tìm hiểu Eumenides đã bài binh bố trận ra sao.
Trong kế hoạch định sẵn của hai bên, cuộc phát biểu này chính là trung tâm của chiến trường. La Phi mặc dù vẫn chưa nắm rõ được phương án hành thích của Eumenides nhưng anh biết, Eumenides chắc chắn sẽ tiến hành giám sát không chế từng giờ từng phút đối với tình hình hiện trạng, hơn nữa hắn cũng chắc chắn có khả năng thực thi một đòn chí mạng đột ngột tại bục phát biểu.
Muốn biết kẻ địch tấn công anh ra sao, cách tốt nhất chính là đặt mình vào trong hoàn cảnh đó, đến nơi nguy hiểm nhất để cảm nhận sự thay đổi của tình thế cục diện một cách tinh tế nhất, từ đó phán đoán ra được phương hướng tấn công của kẻ địch. La Phi chính là đang làm theo hướng tư duy này.
Khi anh đứng ở trên bục diễn thuyết, ánh mắt nhìn qua lướt lại khắp lễ đường nhiều lần, anh đang tìm kiếm bóng dáng của đối phương, đồng thời cũng đang tìm kiếm sơ hở trong phòng ngự của mình.
Nếu như bản thân mình bị thích sát ở ngay trên bục phát biểu này, vậy thì sự công kích của đối thủ có thể từ hướng nào tới? Đây chính là câu hỏi mà từ sau khi bước lên bục La Phi vẫn luôn ngầm suy ngẫm. Chỉ đáng tiếc là cho đến tận lúc này câu hỏi này vẫn chưa có được lời giải đáp.
Những người ở trên đài chủ tịch đều là các vị lãnh đạo trong hệ thống Viện Kiểm sát, Eumenides không thể giấu mình ở vị trí đó được; ở sau cánh gà thì lại có một lượng cảnh sát hình sự và cảnh sát đặc nhiệm đang giữ trách nhiệm bảo vệ và giám sát Tiền Yêu Bân, Eumenides cũng không thể nào trà trộn vào được, phía bên dưới của đài chủ tịch, trong khu cách ly gần nhất thì ngoài A Hoa và mười ba phạm nhân khác, thì chỉ có cảnh sát vũ trang áp tải phạm nhân, Eumenides cũng không thể nào trà trộn vào giữa bọn họ được; hướng ra phía bên ngoài hàng ghế của phóng viên, những người phóng viên này thì La Phi đúng là không quen biết, có thể sẽ để lại chút sơ hở cho đối thủ, nhưng La Phi đã tiến hành bước đề phòng, gần như bên mỗi một người phóng viên đều có cảnh sát mặc thường phục bám sát, việc này vừa là để cho quá trình truyền hình trực tiếp không bị ngắt quãng, cũng là để đề phòng Eumenides trà trộn vào trong.
Điều hơi phiền phức chính là phải suy xét đến ghế ngồi của công dân, ở đó có quá nhiều người, Eumenides nếu như lẩn trốn ở trong số đó thì cũng thực sự khó phát hiện ra. Mặc dù mọi người dân khi tiến vào hội trường đều đã bị kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng Eumenides rất giỏi cải trang, thoát được qua sự kiểm tra nghiêm ngặt cũng không phải là điều không thể, huống hồ hắn còn có thể đến mai phục trong hội trường từ trước - lễ đường rộng lớn nhường này, các đường ống trên trần nhà chằng chịt dọc ngang, muốn ẩn nấp một người cũng không hề khó.
Nhưng đối thủ cho dù có ẩn nấp ở trong lễ đường thì cũng có sao chứ? Hắn phải làm thế nào thì mới có thể giết được mình? Lao lên bục? Đó gần như là điều không thể. Dùng súng? Hắn có cơ hội đến súng sao? Ở đây bố trí dày đặc cảnh sát, bất cứ hành động khác lạ dù nhỏ nhất của ai đó sẽ đều lập tức bị phát hiện ra ngay. Hoặc cho dù là hắn nổ súng giết chết thành công, hắn bắt buộc phải bại lộ bản thân mình, đến lúc đó hắn sẽ chạy đi đâu được? Hắn không đến nỗi liều mình chết cùng với Tiền Yếu Bân chứ?
Tất cả những khả năng này sau khi bị La Phi lần lượt loại bỏ, anh tin rằng, đối thủ chắc chắn có một kế hoạch vô cùng đặc biệt và tuyệt đối khiến người ta bất ngờ. Giống như vụ giết chết Đặng Hoa tại sân bay vậy.
La Phi vẫn cần có thêm thời gian để quan sát và phân tích, vì mục đích này, anh bắt buộc phải nói tiếp phần diễn thuyết vừa rồi. Bởi vì anh biết: Eumenides đã không cần thiết phải tiếp tục hành động nữa. Nếu như mình không thể dùng lời nói để thu hút đối phương, cậu ta có thể rời khỏi đó bất cứ lúc nào, từ đó cao chạy xa bay, không còn chút tăm tích gì nữa.
La Phi thoáng sắp xếp lại nội dung bài phát biểu, lấy tay đỡ micro chuẩn bị lên tiếng. Chính trong lúc này anh cuối cùng cũng phát hiện ra điểm khác lạ.
Từ khi bước lên bục phát biểu đến giờ, anh đã năm lần đưa tay ra nắm lấy micro. Chiếc micro đó kết nối với bục phát biểu truyền thông, nhưng đường dây kết nối hình như không đủ dài, cho nên micro luôn ở vị trí cách người diễn thuyết khá xa. Chính vì vậy nên lúc phát biểu, người diễn thuyết nhiều lần phải giơ ra tay nắm lấy micro, để kéo micro lại gần mình hơn một chút.
Điều này gần như là một chi tiết không đáng để chú ý, nhưng đối với La Phi, chính thái độ cẩn trọng của anh đối với từng chi tiết tạo nên sự khác biệt giữa anh và những người bình thường khác. Ánh mắt anh chợt ngưng lại, bắt đầu quan sát tỉ mỉ. Đó là một chiếc micro đa phương tiện loại mới, đầu thu âm nhỏ gọn, thông qua sự liên kết giữa một sợi dây kết nối mảnh dài và bệ micro, cán micro được bọc chất liệu hợp kim nhôm có thể co duỗi và giúp cả thân micro có thể uốn cong được một cách linh hoạt. Khi La Phi mấy lần nắm lấy micro, mỗi lần đều chỉ giải quyết tạm thời, hiệu quả không được như ý.
La Phi bèn giơ tay trái ra để điều chỉnh sợi dây kết nối đó. Anh phát hiện ra sợi dây phía ngoài nhìn thấy ở trên bục được chia thành hai nhánh, một nhánh liên kết với lỗ cắm hình kim, điểm cuối cùng cắm vào mặt bàn thao tác trên bục phát biểu truyền thông, một nhánh khác thì lại cắm hẳn vào trong bục, không nhìn được điểm cuối cùng liên kết ở đâu, và chính nhánh dây thứ hai này đang hạn chế phần bệ micro. La Phi biết những chiếc micro thông thường chỉ có một sợi dây cắm, không có dây nguồn điện. Sự xuất hiện của nhánh dây thứ hai đó rõ ràng không được bình thường. Anh chợt kinh ngạc, điều đầu tiên nghĩ đến là: lẽ nào bục phát biểu đã bị lắp đồ gây nổ? Nhưng anh lập tức thấy rằng điều này là không thể, bởi vì trước khi đại hội bắt đầu, chó săn cảnh báo phát nổ của đội Cảnh sát đặc nhiệm đã tiến hành lục soát chất gây nổ ở đài chủ tịch và khu vực xung quanh, lúc đó không hề phát hiện ra bất cứ dấu vết gì của chất gây nổ.
La Phi nhất thời hơi mơ hồ, tay phải của anh đỡ vào cán micro, tay trái vịn vào bên mép của bục, đây chính là tư thế thường thấy của những người diễn thuyết khi giơ tay ra cầm micro. Nhưng trong lúc tâm trạng căng thẳng, hệ thống cảm quan của anh đã trở nên vô cùng mẫn cảm, thế là anh lập tức nắm bắt được cảm giác lạnh lẽo truyền tới từ lòng bàn tay trái của mình.
Ánh mắt La Phi chợt giật nảy, anh nhìn thấy viền mép của bục bọc thêm một lớp kim loại. Trong mùa đông lạnh lẽo thế này, tay chạm vào đương nhiên sẽ cảm thấy lạnh. Lớp kim loại đó sáng loáng bóng mịn, xem ra ngoài tác dụng bảo vệ cho viền bục không bị chà sát, còn có thêm chức năng trang trí thẩm mĩ.
Chỉ là miếng kim loại đó quá sáng bóng, trên bề mặt gần như không có chút dấu vết cọ xát nào cả. La Phi lập tức đoán ra, có lẽ nó mới được gắn vào, tác dụng của nó chắc chắn không chỉ đơn giản là bảo vệ và trang trí cho viền bục!
Trí não La Phi chuyển động thật nhanh, anh nhanh chóng đưa ra được một giả thiết bạo gan, Anh liền cúi đầu, ghé miệng vào sát cổ áo, hạ giọng nói vào micro không dây bí mật: "Lập tức hành động, phong tỏa lối ra vào của bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lục soát phòng điều phối điện ở tầng hầm!".
Giọng anh vừa dứt, trong tai nghe ẩn hình liền phát ra giọng nói của Liễu Tùng - đội trưởng đội Cảnh sát đặc nhiệm: "Đã rõ?". Với vai trò là lực lượng cơ động trong chiến dịch hành động lần này, Liễu Tùng đem theo những người cảnh sát đặc nhiệm tinh nhuệ nhất đến mai phục ở trong chiếc xe ô tô đỗ ở cổng lễ đường để sẵn sàng đợi mệnh lệnh của La Phi bất cứ lúc nào. Lúc này đây, thông tin vừa truyền tới, một số thanh niên lập tức nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng lao về phía bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Từ lần cuối cùng La Phi nắm lấy micro cho đến khi anh hạ lệnh tác chiến, tất cả mọi phân tích và hành động đều diễn ra trong khoảng thời gian rất ngắn. Phần lớn mọi người trong lễ đường đều không nhận ra được điều gì khác thường, họ vẫn đang chờ đợi bài diễn giảng đặc sắc hơn nữa của La Phi.
Nhưng đối thủ của La Phi - người thanh niên đó đã chợt cảnh giác.
Bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm nay, người thanh niên đã mai phục ở trong phòng điều phối điện dưới tầng hầm. Hắn mang theo một ti vi mini, thông qua truyền hình trực tiếp trên ti vi để giám sát toàn bộ động thái trong khu vực trung tâm của hội trường.
Kế hoạch thích sát của hắn đã được dàn dựng từ nửa tháng trước. Lúc đó, cảnh sát đã lên phương án cho đại hội, đồng thời thông qua giới truyền thông tiến hành công tác tuyên truyền đến toàn dân. Đại lễ đường Nhân Dân với vai trò là đơn vị gánh trọng trách thực hiện cuộc hội nghị, đương nhiên cần phải tiến hành bố trí hội trường theo như yêu cầu của tổ chức. Người trong tổ chức mong muốn có thêm một bục thuyết giảng đa truyền thông trên đài chủ tịch, thể nên bên lễ đường đã thuê một công ty kinh doanh thiết bị truyền thông để bao thầu nhiệm vụ bố trí bục phát biểu.
Công ty thiết bị truyền thông đã chuẩn bị xong các thiết bị cần thiết đồng thời phái một nhân viên kỹ thuật đến hiện trường để chỉ đạo việc lắp đặt, người thanh niên nắm rõ được những thông tin này. Đúng ngày hẹn lắp đặt, người thanh niên cải trang rồi lại một chiếc xe công trình đến công ty thiết bị, lấy danh nghĩa là nhân viên của lễ đường đón nhân viên kỹ thuật và máy móc đi. Hai người cùng đến lễ đường, người thanh niên đi theo sau nhân viên kỹ thuật để làm mấy việc vặt, nên người của lề đường đều tưởng hắn là người phụ việc của nhân viên kỹ thuật. Việc điều chỉnh và thử máy các thiết bị được thực hiện trong ngày, người thanh niên để lại liên hệ của mình cho cả hai bên công ty thiết bị và người của lễ đường. Thế nên trong mắt công ty thiết bị, hắn là người đại diện lễ đường tiếp tục theo dõi tiến độ công việc; còn trong con mắt của người ở lễ đường, hắn chính là đại diện công ty thiết bị tiếp tục theo dõi tiến độ công việc. Thông tin của hai bên từ đó đều được truyền đạt thông qua hắn.
Ngày hôm sau, người thanh niên một mình lái xe công trình đi đến lễ đường, nói rằng cần phải tiến hành cải tiến một số thiết bị. Hắn đã lắp thêm một đường dây dẫn ở micro, đồng thời viền thêm hai mảnh kim loại ở đường viền chỗ để tay của bục phát biểu. Sự thay đổi này không lớn, cũng không hề ảnh hưởng gì tới hiệu quả sử dụng của các thiết bị truyền thông, người nghiệm thu công trình của lễ đường hoàn toàn không hề nghi ngờ gì cả.
Thế nhưng đến đêm khuya hôm đó, người thanh niên lại lẻn vào trong lễ đường, lại một lần nữa thay đổi bục thuyết trình đa truyền thông, lần này phương hướng hành động của hắn chính là hệ thống đường điện của toàn bộ thiết bị. Hắn đã thiết kế thêm một đường điện lưu, đồng thời dùng đường dẫn để kết nối cán kim loại của micro và đường viền kim loại ở chỗ vịn tay của bục vào đường dây mass và dây pha của đường điện này. Đương nhiên đường điện liên quan đều được ẩn giấu trong phần thân bục thuyết trình, từ ngoài nhìn vào sẽ không nhận ra được điều gì cả. Đường điện này đi qua hộp điện trong lễ đường, cuối cùng kết nối đến phòng điều phối điện ở dưới tầng hầm - ở đây người thanh niên có thể kiểm soát được: việc đóng mở nguồn điện.
Người thanh niên còn điều chỉnh độ dài của sợi dây điện liên kết với cán kim loại có thể điều chỉnh kéo ra vào của micro, khiến cho micro bị giới hạn ở vị trí hơi lùi lại phía sau của bục phát biểu. Vị trí của micro mới nhìn qua thì thấy vẫn ồn, nhưng trên thực tế, khi sử dụng sẽ gây cho người thuyết trình một chút bất tiện.
Theo như kế hoạch của người thanh niên, vào ngày diễn ra buổi đại hội, hắn đã đến lễ đường từ rất sớm, phục sẵn ở trong phòng điều phối điện dưới tầng hầm. Bởi vì tầng hầm vốn được dùng làm bãi đỗ xe nên nó vốn là một không gian mở. Cho nên lực lượng cảnh sát đều tập trung ở hiện trường lễ đường, không tăng cường sự phòng bị đối với tầng ngầm. Người thanh niên ẩn nấp ở đây có thể nói tương đối an toàn. Hắn thông qua màn hình ti vi mini mang theo để có thể giám sát được tình hình thực tế ở hiện trường hội nghị, kiên nhẫn chờ đợi Tiền Yểu Bân lên trên bục phát biểu.
Chỉ cần nhìn thấy Tiền Yếu Bân lên bục, người thanh niên sẽ khởi động đường dây mới thiết kế thêm, mà cán micro và tay vịn của bục thuyết trình chính là hai điểm kết nối với đường dây điện này. Bởi vì vị trí của micro không được hợp lý, Tiền Yếu Bân trong quá trình diễn giảng đương nhiên sẽ phải giơ tay ra để điều chỉnh góc độ của cán micro. Lúc này, bàn tay kia của anh ta sẽ nắm lấy vịn vào mép bục, như vậy thì đường điện đã được thông. Khi dòng điện xuyên qua giữa hai bàn tay, bắt buộc sẽ chạy qua tim, dòng điện sẽ gây rung thật, trong khoảng thời gian cực ngăn, người bị điện giật sẽ chết ngay tại cho.
Kế hoạch của người thanh niên vô cùng khéo léo kín kẽ, nhưng điều khiến hắn không thể ngờ được chính là: cuối cùng người bước lên bục phát biểu không phải là Tiền Yếu Bân, mà là đội trưởng đội Cảnh sát hình sự La Phi.
Sau khi biết được Tiền Yếu Bạn đã bị La Phi bắt giữ, người thanh niên liền hiểu ngay ra hành động lần này của mình đã không còn ý nghĩa gì nữa. Hắn lẽ ra nên lập tức rời khỏi đó, những đoạn diễn thuyết của La Phi đã cuốn hút hắn. Hình phạt cá nhân có thể giương cờ hiệu của chính nghĩa, nhưng lại không thể nào ngăn cản được sự lan truyền của nỗi thù hận, về điểm này thì người thanh niên có sự trải nghiệm rất sâu sắc: hắn vẫn lưu luyến tình cảm với cô gái đó, nhưng một nỗi thù hận không thể nào xóa nhòa được đã định sẵn sẽ nuốt chửng thứ tình cảm đó.
Lần cuối cùng khi La Phi chạm vào micro, ở trong khoảnh khắc thần sắc trở nên nặng nề. Người thanh niên lập tức nhận thức được rằng: đối phương rất có khả năng phát hiện ra bí mật ở trong bục phát biểu. Tiếp theo La Phi hạ giọng nói vào cổ áo càng là tín hiệu thay đổi đột ngột chứng tỏ rõ ràng nhận định đó, người thanh niên không còn do dự được nữa, hắn lao ra khỏi phòng điều phối điện, cuống cuồng lao ra cửa bãi đỗ xe. Nhưng người thanh niên nhanh chóng phát hiện ra mình đã bị chậm một bước. Bởi vì từ xa hắn đã nhìn thấy mấy bóng người ở chỗ ra vào lối đi dành cho xe cộ, hơn nữa còn đang di chuyển nhanh chóng vào bên trong. Lòng hắn nặng trĩu, biết rằng La Phi đã biết rõ được chỗ ẩn nấp của mình. Lực lượng cảnh sát đang phong tỏa tất cả mọi lối ra vào, hơn nữa sẽ nhanh chóng triển khai lục soát truy bắt trên diện rộng ở dưới tầng ngầm. Tình hình này mặc dù hơi bị động, nhưng người thanh niên rõ ràng cũng có phương án dự bị, hắn quay người chạy nhanh trở lại, đồng thời rút từ thắt lưng ra một chiếc điều khiển từ xa, ấn một nút ở trong số đó.
Ngay sau đó là một tiếng "đoàng" trầm đục, một quả mìn tự chế đã bị nổ, vị trí đặt quả mìn đó là ở trong ống thông gió trên trần nhà góc phía tây nam của lễ đường. Sức nổ của quả nhìn không lớn, chỉ làm cho trần nhà bị nổ vỡ diện tích khoảng một mét vuông. Nhưng đoàn người ở trong lề đường thì lại vô cùng kinh hãi hoảng loạn, những mảnh vụn từ trần nhà rơi lả tả xuống, tiếng kêu thét thất thanh của mọi người trong lễ đường cũng ồ ạt vang lên. Và vụ nổ đồng thời còn châm ngòi cho mấy quả mìn khói tự chế đặt ở trong ống thông gió, một luồng khói mù mịt lớn phụt ra từ đường ống, luồng khói đó đã chạm vào thiết bị cảnh báo hỏa hoạn, tiếng báo động hỏa hoạn chói tai lập tức vang vọng khắp trong lễ đường.
Khi vụ nổ xảy ra, La Phi lập tức nhận ra đây chính là hành vi phản đòn của Eumenides đối với phía cảnh sát. Anh nhất thời không thể nào phán đoán được sức mạnh của quả mìn ra sao, cũng không thể nào phán đoán được những vị trí khác ở trong lễ đường liệu có còn cất giấu chất gây nổ nào nữa không. Nhưng anh biết Eumenides quyết không phải là kẻ côn đồ táng tận lương tâm, sẽ không lấy tính mạng của những người vô tội ra làm trò đùa, vụ nổ này chắc là chỉ để tạo nên sự hỗn loạn ở hiện trường. Thế nhưng đám khói nghi ngút và tiếng báo động hỏa hoạn chói tại vẫn khiến anh kinh hoàng thất sắc: một khi cả lễ đường đấy chật kín người bị bốc hỏa, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng!
Không đợi La Phi đưa ra mệnh lệnh, Giám đốc Tống ở trên bục đã cầm lấy micro và hét lớn: tất cả các đồng chí cảnh sát, lập tức tổ chức cho đoàn người giải tán thật nhanh!" Tiếp đến, bất luận là cảnh sát hình sự, cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát mặc thường phục hay là các vị cảnh sát ngồi ở ghế đầu tất cả đều bắt đầu hành động, vừa vỗ về tâm trạng của dân chúng, vừa hướng dẫn cho mọi người nhanh chóng lui ra khỏi hiện trường.
Đám khói ở trong đường ống thông gió càng lúc càng dày đặc, nhanh chóng bao phủ toàn bộ lối ra vào ở phía nam lễ đường. Những người dân ngồi ở phía sau mặc dù đã đi đến cửa ra vào trước tiên, nhưng ở giữa đám khói mịt mùng đó, họ vẫn buộc phải bịt mũi và nhắm mắt, ai nấy đều lần mò để chạy thoát thân ra khỏi phòng. La Phi nhảy từ trên đài chủ tịch xuống, hét lớn về phía những người cảnh sát vũ trang đang canh giữ phạm nhân: "Hãy canh giữ cẩn thận tất cả các phạm nhân! Không được náo loạn, càng không được để cho họ tiếp xúc với nhân dân."
Anh biết rõ đây đều là những kẻ liều mình, một khi nhân lúc bạo động mà làm loạn, e rằng khó có thể khống chế được. Và những người cảnh sát vũ trang thì cũng không phải vừa, ai nấy đều canh giữ sát sao phạm nhân ở phía trước mình, mắt trợn trừng, không hề bị xáo động bởi cục diện hỗn loạn đang diễn ra. La Phi lao nhanh đến cánh cửa nhỏ ở góc phía đông lễ đường cánh cửa đó không thông ra bên ngoài phòng, mà là thông đến lối ra vào cửa nhà vệ sinh. Đối diện nhà vệ sinh có một lối cầu thang rộng khoảng hai mét, đi từ lối cầu thang bộ này xuống thì có thể trực tiếp tiến được vào bãi đỗ xe ở tầng ngầm.
La Phi bây giờ đã tin chắc rằng Eumenides chắc chắn đang ẩn nấp ở dưới tầng ngầm? Bây giờ cổng ra vào của bãi đỗ xe dưới tầng ngầm đã bị lực lượng cảnh sát đặc nhiệm của Liễu Tùng phong tỏa, Eumenides tạo ra sự hỗn loạn như vậy rõ ràng là muốn trà trộn vào trong đoàn người để chạy thoát ra khỏi cổng chính của lễ đường! Anh bắt buộc phải nhanh chóng chạy xuống phòng dưới tầng ngầm, hỗ trợ Liễu Tùng vây chặt đối phương?
Cũng chỉ trong khoảng thời gian hơn mười giây La Phi đã đến được dưới tầng ngầm. Trong khoảnh khắc lao ra khỏi lối đi cầu thang, anh lại đột nhiên dừng bước, sau đó rút súng ra cầm trên tay, cảnh giác quan sát xung quanh.
Xung quanh vô cùng yên ắng, không thấy bóng dáng ai cả. Nhóm người của Liễu Tùng đang khống chế ở tất cả các cửa ra vào, nên vẫn chưa kịp tiến vào lục soát ở trong tầng ngầm. Còn Eumenides thì cũng chả thấy tăm tích đâu cả.
Nhưng chính trong bầu không khí tĩnh mịch này, La Phi rõ ràng cảm nhận được thứ áp lực nặng nề, thứ áp lực đó bao trùm khắp cơ thể anh, khiến anh có cảm giác nghẹt thở.
La Phi biết tên đó ở ngay quanh đây. Mặc dù anh không nhìn thấy đối phương, nhưng cũng đã ngửi thấy mùi của đối phương! Và tầng hầm yên ắng này đã được định sẵn là chiến trường quyết đấu của bọn họ.
La Phi cầm súng, giữ tư thế lâm trận liên tục thay đổi phương hướng nòng súng để tìm kiếm. Đồng thời anh di chuyển chầm chậm, tiến lại gần một cột trụ ở gần đó. Đối thủ rất có khả năng cũng mang theo súng, việc anh để bại lộ mình mà không được che chắn là hành động vô cùng nguy hiểm, trước tiên anh phải tìm được một vị trí để che chắn cơ thể phù hợp.
Sau khi phần lưng của anh cuối cùng cũng áp sát được vào bề mặt cột trụ, La Phi khẽ thở phào, đồng thời lấy làm may mắn vì mình đã chiếm được địa điểm thích hợp trước. Cột trụ rộng khoảng một mét vuông này nằm ở một góc trong bãi đỗ xe, trốn ở phía sau cột trụ không chỉ có thể ẩn giấu được cơ thể mình, hơn nữa còn có thể tiến hành giám sát toàn bộ lối hành lang thông lên lễ đường.
Điều lý tưởng hơn là, bên cạnh cột trụ vừa vặn có một chiếc gương phản quang một chiều chuyên dụng trong giao thông, La Phi mượn vào phản xạ của tấm gương đó còn có thể nhìn thấy hình ảnh phía sau cột trụ trống, đây có thể được coi như là một địa điểm phục kích tuyệt vời nhất, anh chỉ cần canh giữ ở đây, Eumenides đừng có mong mà tiến vào được lễ đường. Giây lát sau đoàn người của Liễu Tùng sẽ kéo đến, là có thể trình diễn được vở kịch hay "bắt cua trong rọ" rồi.
Chỉ đáng tiếc tình hình tiến triển của sự việc không được lạc quan giống như La Phi dự tính. Anh vừa mới chuẩn bị xong thế trận, giơ súng lên nhìn chăm chăm vào lối đi cầu thang đó, đột nhiên tất cả mọi ánh đèn trong tòa kiến trúc này đều bị vụt tắt. Cả tầng ngầm lập tức trở nên đen sì, giơ tay ra cũng không nhìn thấy ngón.
La Phi nhíu chặt lông mày, biết rõ đây đương nhiên là ngón đòn của Eumenides. Mặc dù anh có mang theo đèn pin chuyên dụng, nhưng lúc này đây nếu như bật đèn pin lên, bản thân mình sẽ bị bại lộ dưới nòng súng của đối thủ; nhưng nếu không bật đèn pin lên, thì làm thế nào để tiến hành giám sát lối đi cầu thang đó chứ? Nếu như để Eumenides lọt vào được lễ đường, trà trộn vào đoàn người đang hỗn loạn nháo nhào lui ra khỏi lễ đường, muốn tìm thấy hắn là việc quá khó khăn. Tình thế bỗng chốc biến đổi khôn lường, không hề cho La Phi có nhiều thời gian để cân nhắc kỹ lưỡng. Trong lúc cuống vội, anh đột nhiên đưa ra một quyết định, thế là anh hít thở một hơi thật sâu, rút chiếc đèn pin ra khỏi phần thắt lưng.
Khi La Phi lao từ cầu thang bộ xuống dưới tầng ngầm, người thanh niên đang lao đến cách vị trí lối đi cầu thang hơn hai mươi mét. Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của La Phi, hắn nhanh chóng ẩn nấp vào góc tường. Cho nên La Phi mặc dù cảm thấy sự tồn tại của đối thủ, nhưng cũng không thể nào nhìn thấy được bóng dáng của đối thủ.
Sau đó La Phi giương súng lên tìm kiếm xung quanh, người thanh niên sau khi nấp vào sau lưng, không dám mạo hiểm thò đầu ra ngoài nhìn, bởi vì hắn biết rõ đối thủ của mình vô cùng nhạy cảm sắc bén, bản thân mình nếu không thận trọng sẽ bị bại lộ tung tích ngay.
Người thanh niên đoán được La Phi chắc chắn sẽ tìm kiếm một góc thích hợp, tạo thành thế trận phục kích đối với lối đi cầu thang bộ thông lên lễ đường. Còn mình thì lại không thể dừng lại lâu ở chốn này được, thế nên hắn bèn tung ra một phương án dự phòng khác trong kế hoạch trốn chạy của mình: cắt đứt nguồn điện chiếu sáng trong toàn bộ tòa kiến trúc này.
Người thanh niên đã lắp một quả bom nổ cỡ nhỏ ở trên nguồn dây điện tổng chiếu sáng của phòng điều phối điện, hắn chỉ cần lôi điều khiển từ xa khẽ ấn một nút, nguồn điện tổng chiếu sáng bị nổ đứt, cả lễ đường sẽ chìm vào trong màn đêm đen đặc, và tầng ngầm ở trong trạng thái khép kín sẽ càng không có chút ánh sáng nào.